Cô bạn gái bí ẩn - Cập nhật - Ả quỷ bút

suman

Gà con
Tham gia
18/4/20
Bài viết
4
Gạo
0,0
Tên truyện: CÔ BẠN GÁI BÍ ẨN
Tác giả: Ả quỷ bút
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Kinh dị, truyện ma, đô thị sắc, trinh thám, ngôn tình
Độ dài: 200 chương
Giới hạn tuổi: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
GIỚI THIỆU
Một ngày thức giấc bỗng nhiên cô bạn gái biến mất không một dấu vết, bản thân lại cứ vướng vào những vụ á mạng. Chuyện gì đang xảy ra với nhân vật chính??
MỤC LỤC
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3
 

suman

Gà con
Tham gia
18/4/20
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 1: Bỗng nhiên biến mất P1

Tôi là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết về ma quỷ và những điều tâm linh. Tôi đã viết rất nhiều câu chuyện ma quỷ trước đây, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những điều kỳ lạ sẽ xảy ra với chínhmình.Bạn gái tôi đã mất tích một cách không thể giải thích được.Hồi tưởng lại những việc đã xảy ra.

Bạn gái tôi là một biên tập viên tên Thi Nguyệt. Cô ấy làm việc ở Bắc Kinh. Tôi ở Thiên Tân. Vì hai nơi rất gần nhau nên chúng tôi hay gặp nhau mỗi cuối tuần và đã quen biết được hơn một năm nay. Nhưng kể từ thứ hai tháng trước, tôi đã không thể liên lạc với cô ấy nữa. Tài khoản trên Facebook bị xóa, điện thoại thì không thể kết nối. Tôi đã thử gọi cô ấy lại vào ngày hôm sau nhưng kết quả số điện thoại biến thành một số trống.Trong hai ngày đầu tiên, tôi nghĩ Thi Nguyệt quá bận rộn với công việc của mình. Tôi đã không thấy bóng dáng của cô ấy trong ba ngày và đó không phải là thói quen của cô ấy.

“Chẳng lẽ là em muốn chia tay anh sao”? Tôi chợt nghĩ đến điều đó và không khỏi tức giận. Dù sao tôi đây cũng là một tác giả trẻ, một cây bút có hàng triệu người theo dõi trên Internet thì làm sao có thể chấp nhận được việc bị người khác chia tay không một lí do như vậy. Nghĩ đến đây, tôi càng khó nuốt được cơn tức này, tôi lập tức bấm điện thoại gọi đến chỗ làm Thi Nguyệt.

Điện thoại reo ba lần, có ai đó nhấc máy, đó là giọng nói của một chàng trai: "Xin chào".

"Xin chào, có thể cho tôi kết nối máy đến Thi Nguyệt được không?". Tôi nói.

Bên kia im lặng một lúc thì trả lời lại: "Thi Nguyệt? Xin lỗi, tôi không biết ai như thế. Có phải bạn gọi nhầm máy không". Bên kia nói.

"Nhầm số sao?" Tôi cau mày, "Tôi nghĩ mình đã gọi đúng số?"

"Có thể, nhưng chỗ tôi không có ai như bạn đang tìm kiếm." Bên kia nói.

"Tên trên mạng trực tuyến của cô ấy là Ánh Trăng, chẳng lẽ không có biên tập viên nào tên này hay sao?" Tôi hỏi.

"Chúng tôi không có, có lẽ bạn đã gọi nhầm." Giọng điệu của người kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

"Đợi một chút. Tôi là Lý Thừa Minh, bút danh là Cơm Hồ, là tác giả của trang web các bạn." Tôi nói.

Sau khi bên kia im lặng trong ba giây, anh đột nhiên thay đổi giọng điệu ấm áp và tâng bốc: "Ôi, ngài là Cơm Hồ? ngài có phải là Cơm Hồ tiên sinh không?!"

"Vâng, thật sự không có biên tập viên Thi Nguyệt tôi đang tìm ư?" Tôi vội vàng hỏi.

"Có lẽ ngài đã quá mệt mỏi trong việc viết sách? Tôi là biên tập viên Văn Minh, ngài không nhớ sao?", Người đàn ông nói.

Tôi nghe những lời đó đột nhiên chết lặng: "Bên bạn có biên tập viên nữ không?"

"Có một người, nhưng đã về nhà để nghỉ thai sản. Nhưng những gì ngài nói đều không đúng."

Tôi rất ngạc nhiên. Sau khi bên nhà đài liên tục xác nhận rằng không có người đó, tôi đã cúp điện thoại. Sau đó có một vài suy nghĩ trong lòng. Hay là Thi Nguyệt trốn tránh tôi? Đồng nghiệp cố tình nói dối cho cô ấy?Nhưng theo tính cách của Thi Nguyệt cô ấy sẽ không làm điều đó.

Vào ngày thứ tư sau khi cô ấy mất tích, Thi Nguyệt vẫn không xuất hiện, và tôi bắt đầu hoang mang. Tôi không có tâm trạng để tiếp tục viết lách, vì vậy tôi quyết định đến công ty của cô ấy và tìm cô ấy ở ký túc xá ở Bắc Kinh. Khi đang chuẩn bị hành lí của mình và sẵn sàng ra ngoài, thì người bạn cùng phòng hồi đại học đột nhiên đến thăm và nói rằng anh ấy muốn cùng tôi uống rượu.

"Xin lỗi nha, tao đang chuẩn bị hành lí đến Bắc Kinh tìm bạn gái." Tôi từ chối.

"Cái gì? Bạn gái? Bạn gái gì?Tiểu tử ngươi làm gì có bạn gái mà đi tìm!" Lôi Diễn ngạc nhiên nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta trong sự ngạc nhiên và chắc chắn rằng anh ta không đùa trước khi nói, "Ơ? Tụi tao quen biết nhau trong hơn một năm. Chẳng phải mày đã gặp nhiều lần trước đó rồi sao?"

"Mày đùa tao à? Tao đã gặp bạn gái mày bao giờ?!" Lôi Diễn nói.

Lời nói củaLôi Diễn làm tôi ngẩn người, anh ta không thể nói dố những chuyện như vậy để đùa giỡn. Nếu có thì nó thật sự chả có tí duyên dáng nào, anh ta thật sự không hề làm những trò đùa như vậy.

"Mày có nghiêm túc không? Hay đang đùa tao? Sao mày không biết Thi Nguyệt? Mày đã nhìn thấy cô ấy hàng chục lần rồi!" Tôi cau mày.

Lôi Diễn nhìn thấy khuôn mặt của tôi trang nghiêm cũng trệ khuôn mặt của anh ấy xuống: "Tại sao tao lại đùa mày mấy chuyện như vậy, tao đã không gặp mày một thời gian, tao càng không biết Thi Nguyệt là ai. Nếu có bạn gái thì cho tao xem ảnh nào?"

Ok, hình ảnh! Tôi chợt nhớ đến cái ảnh trong điện thoại. Có rất nhiều hình ảnh về Thi Nguyệt được lưu trong điện thoại, cũng như nhiều bức ảnh khác nhau của chúng tôi và thậm chí cả những bức ảnh trên giường. Tôi liền lập tức mở điện thoại ra.

Nhưng khi tôi mở album điện thoại, tôi đã choáng váng.Không hề có một bức ảnh nào của cô ấy trong album, chỉ có một vài bức ảnh của Cúc Tịch Y mà tôi đã tải xuống từ Internet.

"Chết tiệt, ai đã xóa ảnh trong máy của tôi ?!" Tôi tức giận.

Lôi Diễn bĩu môi: "Nhà văn đại tài của tôi ơi, không phải do mày viết sách nhiều quá nên đầu óc lú lẫn rồi chứ? Bạn gái của mày ... mày đã mua nó trên Shopee hay trong trò chơi?"

Nhìn nụ cười đùa tí tửng của Lôi Diễn lại làm cho tâm trạng của tôi trở nên nặng nề hơn và vô số suy nghĩ quay trong đầu tôi. Nếu Thi Nguyệt thông đồng với đồng nghiệp để nói dối tôi cô ấy biến mất thì rất có khả năng. Có thể cô ấy đã lợi dụng sự vô tâm của tôi để xóa các bức ảnh trong điện thoại của tôi. NhưngLôi Diễn là bạn thân thiết của tôi, nhất định sẽ không thể lừa dối tôi vì cô ấy.

Vậy chuyện gì đang xảy ra?

Tôi không có tâm trạng nói chuyện vô nghĩa với cậu ta. Sau một lúc suy nghĩ, tôi để cậu ấy ở một góc phòng rồi bật máy tính để tìm ảnh của tôi và Thi Nguyệt.

Tôi lên QQ và mở trang cá nhân của Thi Nguyệt. Nó hoàn toàn trống và không có gì trong đó. Tôi nhớ rằng có rất nhiều ảnh cô ấy kèmnhững dòng trạng thái, nó đã biến mất chỉ sau 3 ngày?

Mở lịch sử trò chuyện, tôi vẫn không thể tìm được gì. Lục trong suy nghĩ tôi nhớ lại rằng cô ấy đã từng gửi cho tôi một chiếc bật lửa và dao cạo râu vào ngày sinh nhật và ngày lễ tình nhân, tôi đã để chúng trong ngăn kéo.Khi tôi tìm thấy chiếc bật lửa ZIPPO màu đen, tôi không thể không nở một nụ cười nhẹ nhõm. Tôi ngay lập tức cầm chiếc bật lửa và lắc nó trước mặt của Lôi Diễn: "Tao thấy rồi, đây là món quà Thi Nguyệt tặng tao khi tôi tổ chức sinh nhật."

Lôi Diễn cười nhạo: "Mày ói điên cái gì vậy? Cái bật lửa này rõ ràng đã được mua khi hai chúng ta đi chơi cùng nhau."

"Đồ vớ vẩn!" Tôi hơi tức giận. Mày không nên đùa quá giới hạn như vậy?

"Vậy mày nói xem, nếu ai đó tặng cậu một món quà, sẽ phải có một hộp hoặc thẻ? Mày có thể tìm thấy nó không?" Lôi Diễn cười nhạo báng tôi.

Khi Lôi Diễn nhắc nhở tôi nhớ ngay rằng Thi Nguyệt thực sự có đưa với một hộp quà màu xám bạc rất đẹp, cũng được nhồi bằng những tấm thiệp nhỏ. Tôi cũng để những thứ này trong ngăn kéo.

Nhưng! Sau khi lục lọi trong một lúc lâu, tôi đã rất thất vọng. Tôi nhớ rõ rằng tất cả các thẻ và hộp đều được bỏ trong ngăn kéo nhưng nó đã không cánh mà bay sao?

Nếu Thi Nguyệt muốn chơi trò mất tích, thì cũng không thể dọn dẹp những chi tiết nhỏ này. Cô ấy là một biên tập viên, không phải là một thám tử.

Đầu tôi trống rỗng ngay tại lúc đó. Tôi đã tìm kiếm cả ngôi nhà nhưng không tìm thấy dấu vết đồ vật nào của cô ấy, tôi hoàn toàn bối rối.Quần áo, mỹ phẩm, hình ảnh, giày dép của Thi Nguyệt đã được biến mất, các tờ giấy ghi chú ở cửa tủ lạnhmà cô để lại cũng đều biến mất. Giống như là cô ấy chưa từng tồn tại trên thế giới này.Tôi quỵ xuống trong trạng thái chán nản, đầu óc rối bời.

Lôi Diễn với vẻ mặt khó coi hỏi tôi: "Mày không sao chứ? Nói cho tao biết, mày đã gặp người phụ nữ ấy ở đâu và cô ta trở thành bạn gái của mày khi nào? Mày không có bị lừa chứ? "

"Những đồ đạc của tao không hề bị mất, chỉ có những thứ của cô ấy và cô ấy là biến mất không còn dấu vết." Tôi bất thần trả lời

Lôi Diễn nhìn tôi và nói: "Tao không biết mày đã gặp ai, nhưng nếu mày nói bạn gái của mày mất tích, thì phải báo cáo điều đó ngay cho công an?"

"Taođã không thấy cô ấy trong bốn ngày."

Lôi Diễn đánh thức tôi trong mớ hỗ độn: “Phải rồi, sao mày không gọi cho người nhà của Thi Nguyệt, nếu không được thì hãy báo công an, tao không tin cảnh sát không thể tìm ra manh mối nào của cô ấy.

Lần đầu tiên tôi cầm điện thoại di động và gọi đến nhà của Thi Nguyệt. Tuy nhiên, những điều kỳ lạ lại xảy ra. Một giọng nữ tổng đài phát ra từ điện thoại: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại,vui lòng kiểm tra lại và sau đó quay số."

"Tất cả các điện thoại ở nhà cô ấy đã trở thành những con số trống rỗng." Tôi đã rất ngạc nhiên.

"Tao đã nói chuyện với mẹ cô ấy vào mấy ngày trước đây mà."

Lôi Diễn nhìn tôi lo lắng và nói, "Nếu không gọi được hãy gọi cảnh sát. Dù sao mày đã không thấy cô ấytrong bốn ngày?"

Tôi đã rất lo lắng và không thể nghĩ ra cách nào khác. Vì vậy tôi đã để Lôi Diễn về nhà trước. Tôi bắt tàu liên tỉnh và đi đến Bắc Kinh.

Tôi đã đến chỗ làm của cô ấy để xác nhận chắc chắn rằng thực sự không có biên tập viên nữ nào tênThi Nguyệt.

Sau đó, tôi đến đồn cảnh sát gần đó để báo cáo người mất tích. Cảnh sát đã hỏi tên và ngày sinh của người mất tích. Sau khi điều tra, một số cô gái có cùng tên đã được họ đã được tìm thấy.

"Hãy nhìn xem ai trong số họ là bạn gái của cậu?" Người cảnh sát hỏi.

Tôi nhìn xung quanh và không thể không thất vọng. Không ai trong số họ là người quen của tôi. Tôi lắc đầu, cảnh sát hỏi tôi có hình bạn gái mình hay không. Tôi chỉ có thể lắc đầu và nói rằng tôi đã vô tình xóa nó. Anh cảnh sát xử lý vụ việc suy nghĩ một lúc, sau đó đưa tôi đến phòng kỹ thuật và yêu cầu kỹ thuật viên tổng hợp một bức ảnh đã xóa trước đó.

Tôi nhớ lại hình dáng của Thi Nguyệt, lông mày và bộ váy trắng của cô ấy dần dần xuất hiện trong máy tính. Nhưng bằng cách nào đó, tôi bàng hoàng nhận ra rằng bức ảnh tổng hợp đó là của một cô gái khác và hoàn toàn không giống với Thi Nguyệt.

Cảm giác khó hiểu này làm tôi bối rối. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy trong bốn ngày, nhưng không thể vì vậy mà tôi không nhận ra cô ấy?

"Lần này có giống với bạn gái cậu hay không?" Kỹ thuật viên hỏi.

"Cô gái ấy không hề giống một chút nào." Tôi ngập ngừng trả lời.

Người cảnh sát ngước nhìn tôi và hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy, bạn gái của anh mà anh không chắc chắn về bất cứ điều gì sao? Chẳng phải là đã ở bên nhau hơn một năm rồi sao?"

Tôi hơi ngượng ngùng nói: "Có thể do hơi lo lắng quá nên có chút nhầm lẫn."

Kỹ thuật viên đã in bức ảnh, nhìn tôi thông cảm và nói: "Đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ cố gắng tìm thấy cô ấy.”

Tôi gật đầu nhẹ và giữ lại một bản sao của bức ảnh này, bản còn lại để cho cảnh sát. Cảnh sát nói rằng họ sẽ liên lạc với tôi ngay khi có tin. Vì vậy, tôi để lại số điện thoại, tên và địa chỉ của mình.

Khi đi về trên con đường vắng, tôi cảm thấy một cơn hoảng loạn ập đến mà không thể giải thích được.

Nhìn xuống bức ảnh trên tay, tôi tự hỏi: Thi Nguyệt, em đã đi đâu?
 

suman

Gà con
Tham gia
18/4/20
Bài viết
4
Gạo
0,0
Chương 2: Bỗng nhiên mất tích 2


Tôi không biết đã có ai có cùng trải nghiệm với tôi chưa.Sau một giấc ngủ, thế giới của tôi đã thay đổi một cách kỳ lạ. Trong vài ngày, Thi Nguyệt không có tin tức gì. Tôi cũng đã đăng bài tìm trong các diễn đàn lớn, với tiêu đề: Tìm kiếm bạn gái mất tích.Cô ấy ở đâu? Tôi hy vọng ai đó có thể tìm thấy cô ấy về với tôi.

Có nhiều người có thể tìm kiếm người thân mất tích nhờ mạng xã hội. Tôi tin rằng sẽ có một số manh mối trong một vài ngày.

Đồng thời, tôi đã gửi máy tính của mình cho một chuyên gia máy tính mà tôi biết để kiểm tra xem liệu tôi có thể khôi phục lại những bức ảnh đã bị xóa trước đó không. Nếu Thi Nguyệt xóa nó thì nó sẽ được phục hồi miễn là nó có tồn tại?!

Tuy nhiên, điều làm tôi thất vọng là chuyên gia máy tính nói rằng không có hình ảnh của các cô gái nào trên máy tính của tôi.

Và càng không có tin tức về Thi Nguyệt từ Internet. Có rất nhiều cô gái có cùng họ và tên, nhưng không ai trong số họ là người mà tôi đang tìm kiếm.

Cô ấy thực sự giống như chưa từng tồn tại. Không thể nào một con ngươi như vậy mà bỗng nhiên bốc hơi được.

Trong nửa tháng đi tìm Thi Nguyệt, tôi đã đến nhà cô ấy, nhưng một người khác đã sống trong ngôi nhà đó. Người đàn ông khẳng định rằng anh ta đã thuêhai năm và chưa bao giờ nghe nói về cô gái nào tên Thi Nguyệt. Tôi cũng đã hỏi nhân viên trong cửa hàng tiện lợi gần đó, gian bán hoa trong cửa hàng tiện lợi là nơi cô ấy thường ghé thăm nhưng kết quả cuối cùng khiến tôi càng thất vọng hơn. Những người ở đều nói chưa nhìn thấy Thi Nguyệt bao giờ.

Điều đó làm tôi trở nên hoảng loạn hoàn toàn. Tại sao không một ai nhớ đến một người sống sờ sờ như vậy được chứ? Có thực sự giống như những lời mà Lôi Diễn nói, tôi tthaajt sự đã viết sách quá nhiều rồi tự mình bị ảo tưởng.

Một tháng sau, tôi không thể chấp nhận được những gì màLôi Diễn nói, vì vậy tôi quyết định gặp một nhà tâm lý học. Trong khoảng thời gian này, tôi dần bắt đầu tự hỏi liệu có phải điều gì đó không ổn với trạng thái tinh thần của tôi. Hay là do áp lực công việc đã gây ra một số vấn đề tâm lý cuối cùng tạo ra ảo giác về người bạn gái Thi Nguyệt này. Có phải Thi Nguyệt chỉ là bạn gái tưởng tượng của tôi hay không? Tôi đã từng xem một số bộ phim về việc con người do vấn đề tâm lý gì đó mà tự ảo tưởng ra một người khác, có thể là người thân của họ hoặc là người bạn. Nghĩ đến đây, tôi thật sự rất buồn.

Lôi Diễn nghe đến những suy nghĩ này của tôi liền hết lời khuyên tôi tìm một nhà tâm lý học đáng tin cậy. Anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói rằng bác sĩ này là bác sĩ tâm trở về từ nước ngoài. Ông đã dạy một lớp về tâm lý học tại một trường đại học Hoa Kỳ. Sau khi trở về nhà, ông đã mở một phòng khám tư. Đây là một bác sĩ đáng tin cậy mà tôi được nghe từ một người bạn tốt của mình.

Có vẻ như cậu ấy đã rất cố gắng tìm cho tôi một bác sĩ tốt, tôi thật sự rất biết ơn và cảm kích cậu ấy.

Nhìn xuống tên của bác sĩ, anh ta tên là Âu Dương Châu,địa chỉ của phòng khám nằm ở giao lộ giữa đường Hà Bắc và đường Thành Đô, gần khu vực hải quan Ngũ Đại Đạo Phong. Tôi không thể phản bác rằng những người bác sĩ mà tự mở phòng khám thì đều có năng lực rất tốt.

Nói là vậy, nhưng đâu đó trong tâm trí tôi Thi Nguyệt thực sự tồn tại. Mặc dù khi nhớ lại thời gian quen biết với cô ấy, tôi tự thấy trí nhớ mình đôi khi mơ hồ, không rõ ràng và không mạch lạc. Nhưng cái âu yếm, những cái hôn, rồi cảm giác đau đớn, ngọt ngào đó thực sự lại rất thật và còn khắc sâu trong tâm trí tôi.

Nếu mọi thứ chỉ là ảo ảnh, thì cảm giác quả thật rất sống động rồi.

Nhưng tôi vẫn quyết định đến gặp nhà tâm lý này. Lý do là những người xung quanh tôi không tin tôi và họ không muốn nghe những gì tôi nói. Tôi vừa nói chuyện với một người bạn không thân về chuyện mất tích của bạn gái mình. Anh ta nói tôi thực sự bị bệnh tâm lý rồi...

Thật sự tôi viết lách nhiều quá nên đã loạn trí rồi sao?! Tôi quyết định gọi đến bác sĩ tâm lý.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu bên kia: "Xin chào, xin hỏi ai ở phía đầu dây bên kia?"

Âm thanh này khiến tôi cảm thấy như luồng gió xuân, không thể làm chậm cuộc gọi, tôi nói: "Có phải bác sĩ Âu Dương Châu không? Tên tôi là Lý Thừa Minh. một người bạn đã giới thiệu bác sĩ cho tôi."

Bác sĩ ngay lập tức nói: "Ồ, xin chào anh. Vậy khi nào cậu có thời gian đến phòng mạch tôi?"

"Mười giờ sáng mai thế nào?" Tôi hỏi.

"Không vấn đề gì, hẹn gặp lại cậu vào mười giờ sáng mai." Bác sĩ nói.

Sau khi cúp điện thoại, tôi thật sự không nghi ngờ gì về bác sĩ này. Nói cách khác, tôi cũng chưa hỏi về giá cả?!

Đặt điện thoại xuống, tôi lại cảm thấy chán nản. Nằm trên ghế sofa và nhìn lên trần nhàchằm chằm một lúc. Sự chán nản không thể giải thích được lại chồng chất trong suy nghĩ tôi, vì vậy tôi quyết định bật TV để xem.

Nhưng khi tôi với tới bàn để tìm điều khiển từ xa, tôi đột nhiên thấy có gì đó rất lạ. Tôi hơi ngạc nhiên khi không thấy điều khiển từ xa nào trê bàn.

Tôi đã bận rộn tìm kiếm Thi Nguyệt trong những ngày qua. Tôi đã không lên mạng chứ đừng nói chi là bật TV để xem. Lục tìm trong kí ức, khi uống nước tối qua tôi đã thoáng nhìn qua chiếc điều khiển từ xa ở đâu đó nhưng không phải trên bàn sofa. Cả ngày hôm nay cũng không ai đến thăm tôi.

Tim tôi lập tức đập nhanh hơn, tôi chợt nghĩ về Thi Nguyệt. “Cô ấy đã trở lại hay sao? !” tôi tự nhủ

Tôi lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa và bắt đầu lục lọi khắp phòng để tìm chiếc điều khiển từ xa. Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy nó trong ngăn kéo của tủ TV.

Tôi nhìn thứ này một cách kĩ càng và rồi tôi bắt đầu chú ý đến những sắp xếp khác trong nhà. Sau khi quan sát cẩn thận, tôi đột nhiên thấy rằng nhiều đồ vặt đã không ở đúng vị trí ban đầu của chúng.

Đôi giày thể thao ban đầu tôi đặt trên giá giày bây giờ xuất hiện ở lối ra vào.Giá treo quần áo trên ban công sao lại được đặt vào bên trong nhà. Cây lau nhà trong phòng tắm ướt nhũng đầy nước trong khi tôi nhớ rõ ràng nó đã được vắt khô 2 ngày qua. Kỳ lạ thay, giường hôm qua còn bừa bộn, nhưng bây giờ nó được xếp ngay ngắn.

Đây là những thay đổi rất nhỏ và nếu không chú ý chúng có thể dễ dàng bị bỏ qua. Tôi nhớ rõ rằng tôi đã không chạm vào bất kì những thứ nhỏ nhặt này. Trong vài ngày qua, tâm trí tôi luôn đặt về Thi Nguyệt, không có tâm để dọn dẹp nhà cửa như vậy.Tim tôi thật sự đang đập dồn dập, tôi lập tức gọi cho Lôi Diễn: "Tao nghĩ là cô ấy đã trở lại !!"

Một lúc sau, giọng nói mơ hồ của Lôi Diễn vang lên: "Tao nói mày thế nào hả Thừa Minh, bây giờ là mấy giờ rồi... mày mơ à?"

Nghe thấy vậy tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã là 0 giờ sáng rồi. Tôi hơi choáng váng. Tôi vừa trải qua một tiếng rưỡi ở trong trạng thái mơ màng. Lúc nãy khi tôi gọi bác sĩ Châucũng chỉ mới 10:30.

"Ê sao không nói gì vậy?" Lôi Diễn dường như bị tôi đánh thức và hỏi.

Sau đó tôi đã trình bày những điều kì lạ tôi vừa phát hiện ra với Lôi Diễn.

Sau một lúc lâu, Lôi Diễn thận trọng nói: "Tao nghĩ là ... vẫn chưa quá muộn. Mày hãy đến gặp bác sĩ vào ngày mai, đừng trì hoãn và đừng bỏ việc điều trị."

"Tao không bị điên!" Tôi lập tức cúp điện thoại. Có lẽ cậu ấy sẽ không tin điều đó.

Tôi ngồi xuống ghế sofa và bình tĩnh lại. Nếu Thi Nguyệt đã trở lại, cô ấy có thể sẽ để lại manh mối nào đó. Tất nhiên, tôi không thể kiểm tra dấu vân tay như cảnh sát. Nhưng hôm nay tôi dành phần lớn thời gian ở nhà và chỉ đi ra ngoài hơn nửa tiếng khi đi mua thức ăn vào buổi trưa. Đúng rồi, chỉ cần đi xuốnghỏi bảo vệ và yêu cầu anh ta cho xem camera anh ninh sẽ có thể thấy những người đi vào và rời khỏi tòa nhà này vào buổi trưa?

Nghĩ đến đây tôi liền thấy hăng hái, tôi cảm thấy rằng trí thông minh của mình tự nhiên cao lên.

Chung cư tôi sống được coi là một chung cư cỡ trung bình, không tệ. Các cơ sở vật chất tương đối đầy đủ. Ngoài ra còn có hai nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ vào lúc nửa đêm. Tôi vội vã đến phòng của bảo vệ và yêu cầu được xem video giám sát buổi trưa.

Bảo vệ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và giúp tôi xem lại băng ghi hình. Nhưng sau khi tìm kiếm tôi lại thất vọng.

Không có Thi Nguyệt xuất hiện trong video và không có người đáng ngờ nào.

Các video giám sát của hai cửa trước và sau đều được kiểm tra và không có gì đáng ngờ.

Nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ canh giữ nhìn tôi ngáp và hỏi: "Anh đang tìm ai?"

"Bạn gái của tôi." Tôi thở dài: "Tôi nghĩ cô ấy đã quay lại."

"Anh có bạn gái lúc nào vậy? Tôi đã làm việc ở đây khá lâu, cũng hay đi kiểm tra tầng anh, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh đưa bạn gái đi cùng. Tôi luôn thấy anh đi cùng một chàng trai mà."

Tôi cau mày, biết rằng anh ta đang nói về Lôi Diễn. Nhưng tôi đã đưa Thi Nguyệt về nhà và sống ở đây nhiều lần, tại sao anh ta không nhìn thấy cô ấy? Nghĩ đến đây, tôi lại nghi ngờ bản thân thêm một lần nữa. 80% tôi thực sự có vấn về mặt tinh thần.

Sau đó tôi đi lên lầu và mở cửa nhà. Nhưng khi tôi mới bước vào cửa, chân tôi đột nhiên dừng lại.Đèn đã sáng trong phòng, tôi nhớ rõ rằng tôi đã tắt đèn phòng khách khi đi ra ngoài mà.
 

suman

Gà con
Tham gia
18/4/20
Bài viết
4
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: Án mạng nửa đêm


Tôi rón rén bước vào nhà, nhưng nghĩ về một khả năng khác: phải chăng là một tên trộm? Nếu có thì là tên trộm không có mắt nhìn rồi vì ngoài tôi ra thì căn hộ của tôi không có gì quý giá. Tôi với lấy cây gậy bóng chày ở trên tủ giày, lặng lẽ cầm nó trong tay và từ từ bước vào phòng khách.
Nhưng điều làm tôi thất vọng là không có ai trong phòng khách và mọi thứ vẫn như bình thường. Không có Thi Nguyệt và tất nhiên cũng không có kẻ trộm nào.
Mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp trong phòng, không hề có dấu vết của bất cứ ai.
Tôi nhíu mày và đóng cửa lại nghĩ mình nên đi khám bác sĩ. Đặt chiếc gậy bóng chày xuống và đến ngồi trên ghế sofa. Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại nhẹ nhàng, muốn nằm chợp mắt một lúc. Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, tự nhiên tôi cảm thấy ấm áp ở má như thể có một đôi tay dịu dàng chạm nhẹ vào má tôi.
Cùng lúc đó, tôi dường như nghe thấy giọng nói của Thi Nguyệt nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Thừa Minh ..."
Tôi giật mình mở mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy gì. Phòng khách trống rỗng, rèm cửa phòng ngủ nâng lên nhẹ nhàng trong gió đêm. Có thể gió đêm thổi vào nhà như thể vuốt ve má tôi. Hóa ra đó chỉ là ảo ảnh từ gió đêm.
Tôi đứng dậy và cảm thấy rằng tôi sẽ phát điên nếu ở lại trong nhà này thêm một giây nào nữa, vì vậy tôi quyết định ra ngoài đi dạo và hít thở.

Tôi chồng cái áo hoodie xanh trời và đem theo ví của mình rồi ra ngoài. Cảnh đêm của thành phố thật ồn ào khó chịu, tốt hơn là nên về nông thôn để thư giãn. Thế là tôi bắt xe đi đến Hà Đông, vùng quê ven Thiên Tân. Tôi sống ở đó khi còn bé và ở đó có một cái hồ lớn rất yên tĩnh. Khi tôi đến nơi thấy cái hồ lại gợi lại kỉ niệm lúc thơ ấu, mặt trăng vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Tôi ngồi bên hồ dựa vào một cây liễu, nhớ lại khuôn mặt của Thi Nguyệt, bỗng cơn buồn ngủ vô thức ập đến rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi không biết mình đã ngủ bhồ lâu. Trong giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy một tiếng hét yếu ớt. Tôi cố di chuyển mí mắt để thức dậy xem chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi không tàinào mở nổi mắt.
Ngay lập tức sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lảng vảng đến gần tôi. Lần này, một cảm giác hoảng sợ trong vô thức kích thích các dây thần kinh của tôi khiến tôi có thể mở mắt ra một chút và liếc nhìn cái hồ trước mặt tôi một cách mơ màng.
Một cách rõ ràng, tôi thực sự đã nhìn thấy một người trong chiếc váy màu xanh đậm đi từ phía sau tôi và không chút do dự lập tức lhồ xuống hồ.
Tôi bị sốc vài giây, trong tiềm thức nghĩ rằng ai đó bị rơi xuống nước, nhưng tôi không thể mở mắt hoặc thậm chí là di chuyển cơ thể. Sau một lúc tôi nghiêng đầu và ngủ lại.
Tôi không biết nó đã trôi qua bhồ lâu. Trong làn sương mù, tôi cảm thấy ai đó đang đẩy tôi thật mạnh và một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên trong tai tôi: "Này, này, tỉnh dậy đi!" .
Tôi thức dậy với một ánh mắt bối rối, bầu trời sáng rực, mặt hồ nước trong vắt lấp lánh. Khuôn mặt của một người đàn ông đang ở trước mặt tôi. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi. Lông mày nhăn nheo, một khuôn mẫu chữ điền xuất hiện vàtrang nghiêm.
Tôi không biết tại shồ, tôi từ từ đứng dậy và nhìn vào người đàn ông và cảm thấy sợ hãi, tôi cúi cằm xuống đất. Tôi thấy một chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe cứu thương đậu ở ngoài và một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang xuống xe.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ Lôi Diễn đã gọi cảnh sát và thông báo cho người ở bệnh viện về tình trạng bất thường của tôi để đưa tôi trở lại điều trị, vì vậy tôi ngay lập tức vừa nói vừa huơ tay: "Tôi không điên! Đừng bắt tôi, tôi không phải là bệnh nhân thần kinh !!"
Chàng trai mặc đồng phục cảnh sát trước mặt nhìn tôi với ánh mắt thương hại và nói với người đàn ông kia vẻ nghiêm túc: "Đội trưởng, có vẻ như anh ta bị chút vấn đề thần kinh, chắc là một kẻ lang thang đến đây để ngủ."
"Anh nói tôi không bình thường ư!" Tôi hét lên, "Các anh là ai?" Có vẻ như nhiều người đã để ý đến tôi.
Người đàn ông nghiêm túc chỉ vào một trang trại bên kia đường và hỏi: "Cậu có quen biết ai trong gia đình này không? Cậu có ở đây suốt đêm không?"
Tôi nhìn trang trại bên kia và hỏi, "Tôi không biết, có chuyện gì đã xảy ra ư?"
"Một người phụ nữ đã bị giết tại đó đêm qua." Người đàn ông nghiêm túc nói.
"Cái gì?!" Tôi ngạc nhiên. Khi ông chú nhắc đến người phụ nữ, tôi nghĩ ngay đến Thi Nguyệt như một phản xạ có điều kiện.

Chúng tôi cùng nhau đi đến hiện trường, họ kéo dây phong tỏa hiện trường rồi mở cửa ngôi nhà cùng tôi bước vào. Tôi thấy một chiếc máy may lỗi thời ở cửa ra vào. Một người phụ nữ đang nằm gục bên cái máy may.Cảnh sát nói rằng đây là người phụ nữ bị giết. Nhưng cô ấy chết một cách rất kì lại mà tôi chưa từng thấy trước đây. Hai bàn tay cô được đặt một cách kỳ lạ trên máy may. Nhưng điều làm tôi sợ hơn là mu bàn tay của cô ấy đã bị đâm thủng bởi những lỗ kim nhỏ. Vẫn còn những vết máu bắn tung tóe trên máy may. Cô ta chết một cách căm phẫn và đau đớn vì gương mặt thống khổ và đôi mắt chưa nhắm lại hằn lên những tia máu đó lừng trong đó. Một cảnh tưởng hãi hùng
Tôi sợ gần như đi tiểu ra máu trong quần của mình và không thể nào di chuyển bắp chân. Điều làm tôi an lòng lúc này là đây là một phụ nữ trung niên tầm 35t chứ không phải Thi Nguyệt.
Tôi run rẩy quay người lại. Nhưng khi tôi quay lại, tôi thấy những người cảnh sát và một vài người ở đó nhìn chằm chằm vào tôi. Không chỉ vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm vào háng tôi. Chẳng lẽ sốc quá mà tôi đã đi tiểu ra quần chăng? Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ rồi từ từ nhìn xuống và tôi đã bị sốc thật sự.
Một vết máu trên quần của tôi và nó ở ngay trên đùi, giống như máu của người phụ nữ đã chết đó.
"Máu này từ đâu ra?!" Người cảnh sát lập tức hét lên.
"Tôi không biết nó ở đâu ra!". Tôi thật sự không biết,đó không thể là bệnh trĩ vì nó ở sai vị trí.
"Xin lỗi, cậu cần đến đồn cảnh sát với chúng tôi." Người cảnh sát nghiêm túc nói với khuôn mặt lạnh lùng và kéo tôi qua: "Có một người chết ở đây và cậu đang ở gần trang trại này mà còn có vết máu trên cơ thể của cậu nên chúng tôi không có cách nào để không nghi ngờ cậu. "
Tôi rùng mình nói: "Tôi không biết người phụ nữ này. Với lại kẻ giết người làm shồ có thể ở lại hiện trường sau khi giết người?" Tôi vũng vẫy hét.
"Hãy nói ít thôi, cậu cần đi với chúng tôi." Cảnh sát vừa nói vừa kéo tôi vào xe. Sau đó tôi bị đưa đếnCục Công an.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, tôi vò đầu mình vốn đã rối bù. Có phải tôi quá xui xẻo? Bạn gái thì biến mất như bị bốc hơi, đi ra ngoài giữa đêm để thư giãn lại không yên, ngồi cạnh hồ và ngủ thiếp đi lại xảy ra chuyện gần đó, không thể giải thích được vết máu trên người từ đâu ra và bị đưa tới đồn cảnh sát như một nghi phạm.Đây là một bất hạnh chăng?!
Chờ đã, là lúc nửa đêm? Tôi chợt nhớ ra rằng vào nửa đêm tôi dường như thấy một người mặc váy màu xanh lá cây nhảy xuống hồ. Nhưng đó có thể là đàn ông. Tôi cảm thấy rằng người đó rất to lớn nên nghĩ đó là một người đàn ông. Anh ta có thể là kẻ giết người? có thể người đó nhìn thấy tôi bên hồ và vấy máu lên người tôi ?
Trong trường hợp này tại shồ không loại tôi ra và điều tra đến hiện trường vụ án? Hơn nữa, nếu anh ta là kẻ giết người, tại shồ lại nhảy xuống hồ? Hồ đó rất sâu và lạnh. Ngay cả khi anh ta muốn rửa sạch máu trên cơ thể, anh ta cũng sẽ không phải mạo hiểm mạng sống của mình để nhảy xuống hồ.Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy bối rối và choáng váng.
Cánh cửa phòng tạm giam mở ra, người cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc bước vào và ngồi đối diện tôi. Khuôn mặt anh trông đặc biệt nghiêm trọng dưới ánh đèn vàng mờ.
"Tên tôi là Đổng Lương và đây là một vụ án nghiêm trọng. cậu tên là gì?" Người đàn ông nghiêm túc nói.
"Lý Thừa Minh." Tôi nói yếu ớt: "Tôi thực sự không phải là một kẻ giết người, các anh đã bắt nhầm người."
Đổng Lương nhìn tôi và không nói gì. Anh ta chỉ đưa cho tôi một báo cáo xét nghiệm và nói: "Sau khi khám nghiệm pháp y, máu trên cơ thể cậu là của nạn nhân. Cậu giải thích điều này đi?"
"Có người đã cố tình hãm hại tôi!" Tôi nói một cách dứt khoát và vỗ nhẹ lên bàn.
Đổng Lương nói: "Lý Thừa Minh bình tĩnh. Chúng tôi chỉ đang điều tra, không thẩm vấn cậu như một kẻ giết người."
Đổng Lương nói tiếp: "Vậy tại shồ cậu lại có mặt cạnh hồ trước nhà nạn nhân đêm hôm qua?"
"Bạn gái tôi mất tích. Tôi đang tìm cô ấy. Tôi đangtrongtâm trạng tồi tệ, vì vậy tôi đã đến hồ để thư giãn." Tôi thở dài và nói thêm một vài từ: "Tôi đã không tìm thấy cô gái của mình. Ngoài ra, tôi dường như thấy một người đàn ông béo nhảy xuống hồ đêm qua. Anh có tìm thấy manh mối nào không? "
Đổng Lương nheo mắt và nhìn tôi rồi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nói: "Cậu nói một người đàn ông nhảy xuống hồ? Nhưng hôm qua trời mưa, và đất bên hồ rất ướt. Nếu có người đi ngang qua chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Đặc biệt như bạn đã nói đó là một người đàn ông béo. "
"Vâng, có phải như vậy không? Có lẽ anh ta là kẻ giết người!" Tôi nói.
"Không." Đổng Lương ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi và nói chậm rãi: "Không có dấu chân của ai. Tôi đã nhờ một đồng nghiệp từ bộ phận kỹ thuật điều tra lý lịch của bạn”
"Cậu là một người nổi tiếng trên Internet. Tôi tin rằng Cậu không thể nói dối cảnh sát vì danh tiếng của cậu. Bạn gái của cậu có thực sự tồn tại không? Cậu có chắc đã thấy một người đàn ông nhảy xuống hồ không?"
Tôi nhìn anh ta cay đắng, suy nghĩ và nghiếng răng, tôi ghét nhất khi ai đso không tin tưởng tôi. Nhưng bên kia là một cảnh sát, và tôi chỉ có thể bình tĩnh và trả lời các câu hỏi. Nhưng tôi không thể kiềm chế sự tức giận của mình trên khuôn mặt: "Thành thật mà nói, tôi không dám chắc lắm. Trước đây, tôi khá chắc chắn rằng bạn gái của tôi tồn tại, nhưng cô ấy đã biến mất không một dấu vết. Trong hơn một tháng qua, những người xung quanh tôi nói rằng họ không biết cô ấy. Ngoài ra, lúc tôi ngủ thiếp đi đêm qua dường như tôi thấy ai đó nhảy xuống hồ một cách lờ mờ. Tôi không dám chắc. "
"Được rồi." anh ta lắng nghe tôi và chỉ nhẹ nhàng ghi chép lại vào hồ sơ.
 
Bên trên