Chương 01:
Có người cho rằng, sỡ dĩ Ngụy Thị có được địa vị độc tôn như ngày hôm nay không hẳn bởi vì Ngụy Thị từng là công thần lớn nhất trong vô số các cuộc chiến tàn khốc chống lại người Thương Lang. Từ khi Ngụy gia xuất hiện và bắt đầu cường đại, gia tộc này đã sản sinh ra rất nhiều thiếu niên anh dũng, giống như tể tướng Ngụy Bộc, đại tư mã Ngụy Châu, hay chiến thần Ngụy Sinh – Kẻ từng khiến cho không ít kẻ thù phải sợ mất mật và gọi bằng cái tên “Tu La Đại tướng quân”!
Từng có một thời, Ngụy Gia thậm chí còn có quyền lực sánh ngang với hoàng đế, bởi trong tay họ nhiều đời đều nắm giữ binh phù, quyền khuynh thiên hạ. Nhưng tổ tiên Ngụy Thị đã từng thề độc đời đời con cháu sẽ tận trung với hoàng đế, đó cũng là lý do mà Ngụy gia dù công cao hơn chủ, nhưng vẫn được hoàng đế vô cùng trọng dụng, thậm chí trưởng tộc Ngụy Thị còn được ban cho kim bài miễn tử, trờ thành huyền thoại suốt trăm năm.
Đến thời Ngụy Sinh thì có bảy con trai, nhưng không vì hiểu sao, những đứa trẻ họ Ngụy luôn rất khó sống sót. Đến tuổi trưởng thành, họ Ngụy chỉ còn lại Ngụy Vinh. Nhưng đứa bé này thân thể gầy guộc yếu ớt, hoàn toàn không có dáng vẻ uy dũng của người thân phụ tiếng tăm lừng lẫy một phương. Ngụy Vinh bời vì yếu đuối, từ bé chỉ thích một mình trầm mặc, cũng không muốn giao tiếp với ai; khi thành niên thì lại càng thu hút không ít lời đồn đoán xung quanh. Hôn phối của Ngụy Vinh là Lã Thị - Con gái dòng chính của Lã Hầu. Vào thời điểm đó, tuy Hầu tước có thể được xem là giữ địa vị không nhỏ trong giới quý tộc, nhưng rõ ràng khi so ngang với một gia tộc hùng mạnh như Ngụy Thị, thì dù là quyền lực hay vinh hiển đều thực sự không bằng
*. Cũng vì vậy, điều này đã gián tiếp mang đến lời điều tiếng không nhỏ về đứa con trai độc nhất của Ngụy gia – Rằng, Ngụy Vinh chỉ có thể là một kẻ vô dụng!
* Tên tước gồm sáu bậc, lần lượt là: Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Vì vậy Hầu tước chỉ có vị thế chỉ xếp sau tước Vương và tước Công. Ngụy thị vì là gia tộc lớn, hơn nữa lại có công, nhiều đời đều có con cháu giữ chức vụ lớn trong triều, nên địa vị có thể được xem tương đương với Vương tước, tương đương với con cháu thân quyến của hoàng đế.
“Năm đó, có rất nhiều người đều nói Ngụy Thị dòng chính sẽ tuyệt tôn. Sau lại, Ngụy Vinh có ba cô con gái, nhưng không có con trai….Việc này lại một lần nữa bị đem ra làm trò cười trong thiên hạ, nhưng các vị nhìn xem, hiện tại còn có mấy ai dám coi đó là trò cười hay không?” Một lão già râu bạc tóc bạc đứng trên khán cao, trên tay lão cầm một chén trà, vừa cười vừa lắc đầu mà nói “Các người nói, Ngụy gia công cao hơn chủ, vì thiên hạ chúng sinh mà da ngựa bọc thây đến cuối cùng là vì cái gì? Còn không phải là để bị thiên hạ cười nói bọn họ tuyệt tôn tuyệt tử, không sinh nổi con trai dòng chính hay sao?!”
Phía dưới đài, tiếng người xì xào râm ran. Trong đám đông, có một thiếu niên mặc áo kiểu tơ lụa màu đỏ thẫm, chàng trầm mặc tiếp lời:“Thiên hạ chính là như vậy…Nhưng Ngụy gia nhiều năm chinh chiến, sớm đã trở thành “thần” của Bách Loan. Bọn họ ở trong triều, sau khi Triệu gia lụi tàn thì càng có mặt mũi. Lão tử ngài xem, điều tiếng từ thiên hạ thì ngay cả hoàng đế cũng khó lòng tránh khỏi, nhưng Ngụy gia lại có hai vị hoàng hậu trong cùng một thời, dù một người đã không còn, nhưng những vinh hiển đó, nào có ai sánh kịp?”
Lời nói vừa dứt, liền có rất nhiều người tán đồng ý kiến của hắn.
Một người khác lại nói tiếp:“Ngụy Thị cùng một thời mà có hai vị hoàng hậu…Thiên hạ dù không phải của Ngụy gia, nhưng tương lai không phải đều gián tiếp thành của Ngụy gia hay sao?” Hắn vừa nói vừa tặc lưỡi khen ngợi.
Lão già râu bạc đứng trên khán cũng mỉm cười:“Đừng quên bọn họ còn một vị phu nhân Quốc công gia nữa…”
“Phải! Phải” Đám đông lại tiếp tục ồn ào.
Bách Phượng quốc suốt trăm năm trước là một quốc gia phải chịu nỗi đau chiến tranh dù là một nước lớn. Bất kỳ ai bị đặt trong hoàn cảnh đó, lẽ dĩ nhiên phải lấy vũ lực làm đầu để tự bảo vệ chính mình. Bách Phượng là một xã hội nam quyền, vì vậy nữ nhân cũng tương đương chịu cảnh xem nhẹ và bị hạn chế quyền lực vô cùng gắt gao. Nhưng còn nam nhân thì sao? Có lẽ hình mẫu lý tưởng của một đấng trượng phu là sự kiêu dũng, thiện chiến, và khả năng địch lại mọi kẻ thù.
Nhưng Ngụy Vinh lại không phải như vậy. Hơn nữa, việc một gia tộc luôn ưu tiên việc sinh con nối dõi, thì hắn cũng không thể làm được. Vì vậy, đã có một khoảng thời gian, Ngụy thị vốn là một đại gia tộc bề thế đến vậy, cũng từng bị thiên hạ liên tục gièm pha, và xem như trò cười.
Nhưng chưa từng có ai ngờ đến, ánh mặt trời ban trưa của Ngụy Thị lại một lần nữa vực dậy. Dù vậy, vinh quang này là do ba người con gái họ Ngụy mang lại, chứ chẳng liên quan gì đến nam nhân.
Thiếu niên áo đỏ cười lắc lắc đầu, ra chiều rất tâm đắc:“Có ba đứa con gái như thế thì còn cần gì con trai?” Hắn không thể kìm lại mà suýt xoa khen ngợi “Quả đúng là khiến người trong thiên hạ phải rửa mắt thật rồi!”
Đám đông nghe hắn nói cũng đều bật cười theo.
Trong căn phòng rộng ba gian đó, có một chiếc bàn nằm sát trong góc phải ở gian thứ hai. Một nữ tử thân mặc váy áo tơ lụa lăng la màu hồng nhạt, tay chống cằm, chán nản nhìn đám đông đang hùa theo như xem xét một trò đùa nhạt nhẽo.
Nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nàng sở hữu một đôi mắt màu lam trong vắt, nhưng lúc này chúng đang dần nheo lại, có lẽ là vì mệt mỏi và buồn ngủ.
Ngồi cạnh nàng là một gã đàn ông cao lớn, hắn vận một bộ y phục bình thường màu xanh sẫm, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ cũng chẳng phân biệt được đó là màu xanh hay màu đen.
Gã đàn ông từ đầu tới cuối có lẽ vẫn luôn trông chừng thiếu nữ ngồi bên cạnh, vì vậy ngay lúc trông thấy thiếu nữ có vẻ hơi mệt mỏi, hắn liền vươn tay lay nhẹ nàng một cái, cúi đầu phải phép nói:“Tiểu thư, hôm nay chúng ta đã ra ngoài rất lâu, đến lúc phải trở về phủ rồi”
Thiếu nữ nghe gã nói, đôi mắt càng híp lại, một lát sau, nàng mở to mắt rồi dứt khoát đứng dậy. Hai người nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiếng cười vẫn theo đuôi họ, vang vọng khắp tửu lâu. Gã đàn ông ra khỏi cửa liền giúp nàng dắt ra một con ngựa, nhưng thiếu nữ trước sau vẫn lần lữ không chịu lên. Nam nhân nhìn nàng ra chiều khó hiểu, nhưng thiếu nữ chỉ mìm cười nói với hắn:“Ta thấy buồn ngủ quá, không dám cưỡi ngựa nữa, hay là chúng ta đi bộ về nhà có được không?”
Nam nhân không dám phản đối, chỉ có thể gật đầu tuân mệnh.
Thiếu nữ nhìn dương quang dần buông thấp, trong đầu vẫn còn quanh đi quẩn lại tiếng cười của những người trong tửu lâu, không hiểu sao trong tìm nàng có cái gì đó trĩu nặng, rất khó để đặt xuống.
Tiếng người bán hàng chèo kéo khách tham quan trong chợ, trong ngõ nhỏ, đám trẻ con đang chơi đá cầu, tiếng nói cười của chúng lanh lãnh như tiếng gió, cùng với tiếng kỳ kèo trả giá của những thiếu phụ đứng tuổi, tất cả hòa làm một thể, chẳng hiểu sao, vốn ồn ào như thế nhưng lại có một vẻ gì đó rất yên bình.
Đang tập trung suy nghĩ, bỗng có một bàn tay đặt mạnh lên vai làm thiếu nữ giật mình. Vốn tưởng là gã hầu cận có việc cần nói, nhưng khi xoay người, trước mắt nàng lại là một gương mặt rạng rỡ khác.
Nam nhân anh tuấn cao lớn vô cùng, trên gương mặt hắn dường như vẫn luôn thường trực một nụ cười không bao giờ tắt. Hắn vẫn giống như mọi khi, trong miệng ngậm một ngọn cỏ không biết lấy từ đâu, bạch bào trắng muốt mang theo vài vệt bẩn, mỗi lần trông thấy nàng đều sẽ nhoẽn miệng cười hết cỡ giống như một tên ngốc vậy.
“Thật trùng hợp quá” Hắn hỏi “Hôm nay cô cũng có việc sao?”
“Không có việc gì” Thiếu nữ cũng buồn cười, giọng nàng hơi run run vì cố nén.
Gã hầu cận bởi vì trông thấy người không mời này, dù trong lòng có trăm ngàn lần không muốn, nhưng với xuất thân và kỷ luật như hắn, cũng đành phải phép cùng người kia chào hỏi vài câu. Gã cúi người thật thấp, chấp tay đúng khuôn đúng lễ mà hỏi:“Thương Lang Vương chẳng hay có việc gì?”
Thiếu nữ biết người kia chắc chắn sẽ chẳng có việc gì để nói, chủ yếu là một kẻ rãnh rỗi đến phát điên như hắn thường sẽ từ trong cung chạy ra bên ngoài để vui chơi nhảy múa giải sầu, chứ làm gì có chuyện chính đáng để mà làm.
“Sở Vi đừng hỏi nữa, chúng ta còn có chút việc phải bàn, hay là ngươi cứ về trước đi” Thiếu nữ hơi mỉm cười.
Nói rồi, nàng liền để lại con ngựa, không thêm bớt một lời, nắm lấy tay thiếu niên chạy về phía trước.
Gã hầu tên Sở Vi có chút kinh hãi, vốn dĩ là hắn định mang nàng về phủ, không ngờ giữa đường lại bị người nọ cướp đi mất. Hắn hốt hoảng gọi với theo:“Tiểu thư, cô bao giờ thì về phủ?”
“Cứ nói với mẫu thân là ta có việc, mẫu thân sẽ giúp ta che đậy”
Nàng vừa nói vừa cười, thiếu niên chạy theo nàng cũng khoái chí cười theo khanh khách. Tiếng cười của hai kẻ trẻ tuổi trong veo như tiếng suối. Sở Vi trong bụng nghĩ thầm, nếu nói mỗi một nụ cười đều là thuốc bổ, vậy thì có lẽ vị Thương Lang Vương này và tiểu thư của hắn sẽ không bệnh không già, sống thọ trăm tuổi. Trong chốc lát, bóng dáng của hai người dần hòa vào đám đông hối hả rồi biến mất. Sở Vi thật có chút đau đầu, hắn hơi hơi đỡ trán, sau khi trấn tĩnh lại thì hai tay dắt hai ngựa, dưới ánh nắng chiều, một mình chán nản quay về Quốc công phủ.
*
Cũng giống với mọi hôm, “có việc” của đôi bạn trẻ chính là dắt nhau đi khắp các con phố lớn, ngõ nhỏ tại thành Bạc Lư này. Thôi thì, dù sao họ cũng không dám tự ý rời khỏi thành. Có lẽ, việc ngắm nghía các gian hàng trong thành, hoặc ghé vào một tiệm trà để thưởng thức chút nước uống, quà vặt, từ rất đâu đã trở thành một thú nhàm chán không đáng được nhắc tới, nhưng dù sao thì việc còn có bên người một tri kỷ xứng đáng để thổ lộ tâm tình mới là điều quan trọng nhất.
Nam nhân sóng vai cùng nữ nhân đi cạnh nhau, trời chiều đổ bóng họ xuống lòng đường tạo thành hai vệt dài, mảnh khảnh. Trời đã sắp tối, nam nhân bất giác nhận ra có lẽ hôm nay đã hơi muộn, nên hắn cũng có chút lo sợ bọn thái giám sẽ đóng sầm cửa cung. Nữ nhân trông thấy hắn có vẻ trầm mặc khác mọi ngày thì cũng lờ mờ đoán được, nhưng vẫn làm vẻ vô ý, nàng huých vào tay hắn một cái, ngẩng mặt làm bộ tức giận hỏi:“Sao thế? Có phải chán đi cùng ta rồi phải không?”
Nam nhân cười hì hì, cũng huých lại nàng một cái, bộ dạng càng rỡ không giống một vương gia cao quý bình thường.
“Làm sao dám chứ? Chỉ là nghe lão già thái phó đó giảng bài thật sự là nhàm chán muốn chết rồi”
“Nhàm chán đến mức nào?” Thiếu nữ có chút tò mò hỏi.
“Cô đâu phải không biết!” Hắn ngập ngừng, dường như đang cố tìm kiếm một từ ngữ chính xác nhất “Nhàm chán…Đến mức mà hiện tại ta vẫn chưa thể thoát khỏi sự nhàm chán đó được”
Cả hai cùng bật cười.
Thật là lạ lùng, nữ nhân thầm nghĩ, người này vốn không phải người Bách Phượng quốc. Kể ra thì hắn và nàng cũng không tính là người cùng một tộc, hơn nữa hắn còn là con tin do Thương Lang đưa tới. Chao ôi, với một mối quan hệ xã hội phức tạp như thế, lẽ ra nàng nên tránh còn không kịp, nhưng chẳng hiểu vì sao lại cứ từng bước, từng bước trở thành người bạn duy nhất của hắn ở Bách Phượng quốc này.
Có lẽ…Bởi hắn luôn cho nàng cảm thấy sự tự do chưa từng có, một cảm giác khoan khoái mà dù chỉ mới chỉ trước đây một lúc thôi, sự nặng trĩu còn đang hiện hữu rõ rệt trong trái tim nàng, thì giờ đây, tất cả dường như đều tan biến.
“Ta cảm thấy, chắc chắn là do huynh lười biếng quá chứ chẳng liên quan gì đến thái phó cả”
Phải biết, thái phó có được chức vị đó, phần lớn nhất cũng là vì ông ta là một bậc hiền nhân văn hay chữ tốt, không những được Bách Phượng Đế coi trọng, mà còn được đám quan văn trong triều vô cùng sùng bái. Sau lần cải cách khoa cử đầu tiên vào ba mươi sáu năm trước, địa vị của quan văn đã hoàn toàn thay đổi. Cho tới hiện tại, quan văn có lẽ còn được xem trọng hơn cả võ quan. Trước đây vốn chẳng có những chức quan như thái sư, thái phó hay thái bảo, nhưng trong những năm nay, những vị từng là thầy của hoàng đế và thái tử đều được sắt phong rõ ràng, hơn nữa còn nhận được sự kính trọng rất lớn đến từ các quan chức khác trong triều.
Đứng trước cô bạn, nam nhân chỉ bỉu môi khinh thường. Nữ nhân cảm thấy biểu tình này của hắn có chút đáng yêu. Nam nhân rất hay cười, tính cách của hắn có thể nói là một kẻ hướng ngoại điển hình, điên điên khùng khùng, không tim không phổi.
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã là một người như thế. Nữ nhân vẫn còn nhớ rõ ngày đó…cả người hắn lấm lem, bết bát không chịu được. Khi trông thấy nàng khóc, hắn đã chọc nàng cười, rồi ngã từ trên cây xuống. Kể từ ngày hôm đó, bao giờ hắn cũng thế, chưa từng có lúc nào trông bộ dạng chỉnh tề.
Nhưng hắn vẫn thường hay giận dỗi, giống hệt như bây giờ.
Nàng cười nói:“Lý Duy, ta hỏi huynh một điều có được không?”
Lý Duy hiếm khi nghe thấy nàng hỏi như thế, nên hắn chỉ “ừ” một tiếng, ra hiệu đã chuẩn bị sẵn sàng giải đáp.
Nữ nhân dần thu lại nụ cười, dù có chút đắn đo, nhưng sau cùng nàng vẫn hỏi:“Huynh có từng bao giờ cảm thấy sợ hãi hay là đau buồn chưa? Lý Duy?”
Lý Duy cảm thấy câu nói này có chút khó hiểu, cho nên hắn không vội trả lời ngay mà hỏi ngược lại nàng:“Vì sao nói như vậy?”
Nữ nhân thở dài một hơi, sau đó liền dừng bước:“Phụ thân nói, hoàng đế Thương Lang quốc sắp lập thái tử mới. Điều này khiến cho đám người văn quan, võ quan đều đang bận rộn tranh luận một phen, có lẽ huynh cũng nghe thấy rôi, có đúng không?”
“Ừ” Lý Duy chỉ đáp nhẹ, sau chút buồn bã thoáng qua, hắn lại mỉm cười “Vậy thì cũng không có gì đáng buồn cả, lập trữ quân là chuyện vui của Thương Lang quốc, thân là một người Thương Lang, ta cũng lấy đó làm vinh hạnh”
“Được rồi” Nữ nhân xoay người về phía hắn, đôi mắt màu lam sâu thăm thẳm. Nàng đưa tay chạm lên vai hắn, chần chừ một lúc, lại hỏi “Ý của ta là, họ mang huynh đến đây làm con tin, sự hy sinh này không phải là nhỏ, nhưng chỉ do một mình huynh gánh lấy. Cái gọi là trách nhiệm của gia tộc, vì sao đặt lại chỉ đặt hết lên vai của một người, rồi lại dễ dàng bị quên lãng bởi những người khác. Nếu chiến tranh thật sự xảy ra, huynh sẽ là đầu tiên bị đẩy đến chỗ đầu sóng ngọn gió, thậm chí là bị hành quyết, bị treo lên trường thành. Những thứ dã man như vậy, họ đều đẩy cho huynh, sau đó lại ngang nhiên đi lập một thái tử mới. Ta cảm thấy…Ta…Ta….”
Nàng nói, lời nói mỗi lúc một lớn. Sâu thẩm trong con ngươi tràn đầy một nỗi bất mãn vô hình, nhưng rồi dường như nàng cũng nhận ra, việc này vốn dĩ không liên quan gì đến mình, cho nên, giọng nói mỗi lúc một nhỏ xuống…Sau đó, dần trở thành những khúc ngắt quảng chẳng thể thốt nên lời.
Lý Duy mỉm cười, hắn nói:“Cảm thấy rất không đáng, có đúng không?”
Hắn so vai một cái, dường như tất cả mọi thứ đối với hắn lúc này cũng không có gì là quá to tát.
“Vậy ta cũng có một câu hỏi” Hắn chớp mắt một cái, lạc quan nhìn nàng nói.
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, hắn lại mỉm cười, cọng cỏ vẫn bị hắn cắn lấy, chính là một vẻ ung dung hiếm thấy vô cùng:“Nếu hai nước giao tranh, nếu có một ngày ta thật sự bị mang ra hành quyết, cô sẽ như thế nào?”
“Không thể nào!” Thiếu nữ dường như là gào lên. Bởi vì rất lớn tiếng, nên xung quanh bắt đầu có vài người chú ý đến bọn họ. Thiếu nữ biết mình đã lỡ lời, nên bắt đầu xuống thấp, nàng chậm rãi vừa nghĩ vừa nói “Nếu thật sự như thế…Vậy thì trái tim của ta sẽ tan nát!” Khi nói những điều này, đôi mắt nàng kiên định, lời lẽ rất dứt khoát, chẳng có lấy một khắc chần chừ.
Lý Duy đến lúc này mới bật cười ha ha, hắn vỗ vỗ vai nàng nói:“A Tương, như vậy là đủ rồi!”. Hắn nói rồi quay đi, trong khoảnh khắc đó, chẳng có ai nhìn rõ biểu tình lúc sau cuối.
Lê Tương chợt có chút hàm hồ:“Đủ cái gì mà đủ?” Nàng thực sự tức giận mắng hắn “Cái đồ ngốc này, huynh thật là không có tiền đồ!”
Lý Duy vẫn giỡn hớt cười hi ha, mặc kệ nàng nói gì, cũng làm vẻ không quan tâm. Hắn để hai tay ra sau ót, chính là một bộ dáng mặc kệ đời.
“A Tương, cô nói, chúng ta đâu có quyền gì để quyết định số phận của mình?” Giọng hắn đều đều, giống như đang bàn luận một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình “Giống như lúc ta bị mang đến đây, ta đã gào khóc đòi mẫu hậu, phụ hoàng, nhưng rồi vẫn bị mang đi. Cũng giống như cô, nếu như ta thật sự bị hành quyết, trái tim cô cho dù tan nát thì đã sao, rốt cuộc cô vẫn không thể làm gì khác có đúng không? A Tương à, đây chính là số phận. Cái gọi là trách nhiệm, mặc kệ là trách nhiệm đối với ai, hay là đối với gia tộc cũng không quan trọng, số phận của chúng ta từ lâu đã bị định sẵn rồi, cho nên, ta cũng không muốn cứ bị dằn vặt đau khổ mãi. Thế này là đủ rồi, thật đấy, A Tương…”
Gương mặt Lê Tương vẫn tràn đầy vẻ khó tin. Lý Duy mỉm cười thật dịu dàng, giúp nàng vén lên sợi tóc đang rơi rụng trước trán, thật kiên nhẫn giải thích “Có lẽ ta sẽ bị cô cho là nhu nhược, nhưng mà, ta thật sự không muốn trở thành kẻ mạnh mẽ nhất gì đó đâu. A Tương à, có lẽ kể cả phụ thân của cô, phụ hoàng của ta, hoặc là hoàng đế Bách Phượng quốc, đều không thể chống lại sự sắp xếp của một, hoặc rất nhiều người khác. Có lẽ cô chưa thể hiểu được ngay, nhưng ta chỉ hy vọng, dù ở trong hoàn cảnh nào, thậm chí là xấu nhất, cô vẫn có thể giữ cho trái tim mình một niềm vui thích đối với cuộc sống này” Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu, lại nói tiếp “Một ngày cũng là sống, một đời cũng là sống, nếu cô cứ bất mãn mãi, thì dù chỉ sống một ngày, nó cũng chỉ toàn là khổ đau và sự dằn vặt không thể dứt, vì vậy, đừng chấp nhất với cái gọi là bất công, bởi vì nó chỉ toàn mang đến bi ai và thù hận. Cho nên, ta không quan tâm những thứ xấu xa đó, ta chỉ trân trọng cô, điều tốt đẹp nhất mà ta có, cũng như cách mà cô trân trọng tình bạn giữa chúng ta”
Lê Tương ngẩn người, trong khoảnh khắc đó, nàng không hề biết nước mắt của mình đã trào ra. Một sự khó chịu vô hình chiếm lấy thể xác nàng, thậm chí dưới nụ cười ấm áp như vầng thái dương đó, cho dù nàng có lẽ đang được hào quang vạn trượng bao lấy và sưởi ấm, vẫn có một sự lạnh lẽo đang không ngừng vây lấy, cắn nuốt trái tim nàng.
Những ngọn gió mơn man thổi tóc nàng. Dưới ánh chiều mênh mang, nàng trông thấy Lý Duy đứng đó, hắn giống như một bức tường thành vững chải, bạch bào của hắn trắng muốt, nhưng luôn luôn có vài vệt lấm lem, đôi mắt hắn rất sáng, nụ cười bất diệt luôn thường trực trên môi. Hắn đứng trong khoảng không ngược sáng, dù không nhìn rõ lắm ngũ quan, nhưng nàng vẫn có thể mường tượng chúng rõ ràng…
Không có gì là khó khăn cả.
Lê Tương bỗng có một loại ảo giác, dường như toàn bộ khổ đau trên thế gian dù không sớm thì muộn, đều sẽ bị hắn đạp xuống dưới chân, vò nát tan tành.
Lê Tương hít hít mũi vài cái, cố nặn ra một nụ cười khó coi.
Người nọ chỉ mỉm cười, giúp nàng gạt nước mắt, rồi lại xoay người tiến thẳng về phía trước.