Có lẽ đó là yêu - Dừng - Kẹo

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0

C L Đ L YÊU
- K
O -

View attachment 37849

(Tên cũ: Đắm say, Cứ thế yêu)
Tác giả: Kẹo mút
Thể loại: Tình cảm, hiện đại, HE
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Độ dài: 12 chương chính truyện + 3 ngoại truyện
Giới thiệu:
Một câu chuyện tình yêu nho nhỏ, kể về hai con người trong hành trình tìm thấy nhau, vỗ về những tổn thương và nứt vỡ của nhau.

Vì cố chấp mà không chịu thừa nhận đối phương, vì cố chấp mà mải miết kiếm tìm câu trả lời cho câu hỏi đã có sẵn đáp án.

Một ngày quay đầu mới nhận ra, có lẽ đó là yêu.

View attachment 37787

Đây không phải câu chuyện đầu tiên mình đặt bút viết nhưng lại là câu chuyện đầu tiên post lên mạng và được post trên diễn đàn của Gác vào năm 2014, với tên tác giả Kẹo mút. Câu chuyện mà mình chăm chút đến từng con chữ, câu chuyện mà mình đã "mơ" đến không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ tuổi mười bốn, mười lăm; mình đã thực sự cùng khóc, cùng cười, cùng sống, cùng yêu với những con người ấy: Nhã Đình, Khôi Vĩ, Đông Tùng, Vũ Băng...

Nhưng đáng tiếc là mình lại không đủ kiên nhẫn, và cả may mắn nữa, để đi tới cái kết của câu chuyện ấy.

Lần này đặt bút tái tạo, vẫn dưới bút danh là Kẹo mút, vẫn giữ nguyên bản những nhân vật và cốt truyện, hi vọng có thể hoàn thành giấc mơ mười bốn, lần đầu tiên.

Cũng mong các bạn, những ai đang đọc câu chuyện này, có thể chấp nhận sự non nớt của Kẹo ngày ấy.

Thương tặng Kẹo. Kỷ niệm bốn năm trưởng thành của tớ và cậu.

Mục lục:
Chương 01 -- Chương 02
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0

Chương 01: Đụng độ “nảy lửa”

Tít… tít… tít…

Nhã Đình cúi đầu nhìn con số nhỏ ở góc phải màn hình máy tính, mới phát hiện đã hơn mười một giờ rồi. Cốc cà phê pha hồi tối đã nguội ngắt, cục đá cô bỏ vào không biết tan từ lúc nào, dưới đáy cốc nước đá mát lạnh loang ra, thấm ướt một góc tờ giấy in.

Nhã Đình tháo kính, vặn vẹo cổ một hồi cho đỡ mỏi rồi tặc lưỡi nhìn màn hình kín đặc chữ, không do dự tắt phụt bản thảo đang đọc dở dang đi. “Tổng tài bá đạo: Yêu hận triền miên” Cô nhanh tay gõ cái tên tác phẩm dài loằng ngoằng vào ô lưu trữ trước khi nó kịp trườn khỏi trí não lười biếng của mình, vừa gõ cô vừa không khỏi có chút ngao ngán.

Nhã Đình năm nay hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp Báo chí hơn một năm, hiện giờ đang êm thấm đảm nhiệm vị trí biên tập thực tập của một nhà xuất bản nhỏ trong thành phố, chuyên mảng tiểu thuyết tình cảm.

Trong thời kỳ văn học mạng bão hòa như bây giờ, phòng của cô nhận được không ít những tác phẩm do các cây bút trẻ gửi đến, đa chủng loại, phong phú muôn vẻ y như một nồi lẩu thập cẩm. Đặc điểm giống nhau duy nhất đó là đều không thể đọc hết chương mở đầu.

Giống như bản thảo Nhã Đình đang nghiên cứu kia, tuy rằng văn phong có thanh thoát dễ đọc nhưng ngôn từ lại sáo rỗng quen thuộc, nội dung chỉ toàn chiếm hữu bá đạo, “cẩu huyết” tới mức muốn lật bàn! Nhưng biết làm thế nào được, Nhã Đình cùng lắm cũng chỉ là thực tập sinh, trưởng phòng giao cho bản thảo nào thì biết bản thảo đó, làm việc “a-ma-tơ” không khéo bị mất luôn cả cái ghế chính thức.

Thế nên mới có chuyện, mười một giờ đêm 27 Tết, biên tập viên Nhã Đình vẫn cặm cụi thức khuya để đọc bản thảo.

Nhưng xem chừng nhiệt huyết tuổi trẻ cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ sắp kéo sụp mí mắt của cô.

Nhã Đình quyết định đứng dậy khỏi bàn làm việc, đem cốc cà phê nguội ngắt kia đổ đi rồi lên giường kiếm một giấc mộng đẹp.

“Ting!”

Trằn trọc mãi mà chưa ngủ được, điện thoại của Nhã Đình bỗng báo có tin nhắn gửi đến, màn hình nảy lên ánh sáng leo lét giữa không gian tối đen như mực. Cô từ tốn mở điện thoại, hóa là tin nhắn của ba. Dạo gần đây vì sợ làm phiền cô thức khuya làm việc, ba liền chuyển từ gọi điện thoại sang nhờ anh trai cô nhắn tin, thông thường các tin nhắn đều là nhắc nhở cô đi ngủ sớm một chút.

“Là anh Quân đây. Ba nhắc cô đừng cố làm việc khuya, nghỉ ngơi sớm để sáng mai còn về quê. Ba nói, có thức thì cũng đừng uống nhiều cà phê quá, không tốt cho hệ thần kinh, pha trà hoa cúc ba gửi tháng trước mà uống.”

Đọc xong tin nhắn của anh trai, Nhã Đình bỗng dưng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Cô vội vàng gõ trên bàn phím: “Tuân lệnh đại ca! Anh nhắc ba đi ngủ sớm giùm em.”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn trả lời của ông anh đã được gửi đến, “Khỏi cần cô nhắc. Ngày mai nhớ về sớm sớm một tí. Ngủ ngon!”

Nhã Đình không nhắn lại nữa mà cất điện thoại đi, tần ngần một lúc cô mới trở dậy, lọ mọ tìm đường vào bếp. Ý định pha cà phê ban nãy tiêu tan hết, trên tay cô lúc này là cốc trà hoa cúc nóng, hương cúc thoang thoảng dễ chịu tỏa ra từ mặt nước hẵng còn bốc khói nghi ngút.

Nhã Đình vừa ôm cốc trà vừa quấn chăn ngồi trên ghế sô pha, tiện tay mở một kênh giải trí nào đó trên ti vi.

Tiếng nhạc ồn ào vang lên nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya. Rất lâu rồi, Nhã Đình vẫn cảm thấy cô đơn và bé nhỏ như vậy giữa thành phố rộng lớn này, khói ấm tỏa ra từ tách trà dường như làm cho viền mắt của cô thoáng đỏ lên…

*

* *

Tia nắng hiếm hoi rọi qua ô cửa sổ để ngỏ, nhẹ nhàng đậu lên gương mặt ngái ngủ của Nhã Đình. Cô vô thức đưa tay lên che nắng, mí mắt chớp chớp nhè nhẹ.

Trời sáng rồi ư? Sao cô lại nằm trên sô pha mà ngủ thế này?

Chưa kịp xác định rõ không gian và thời gian, điện thoại của Nhã Đình đã vang lên nhạc chuông mà cô cài riêng cho một người “đặc biệt”.

Now I know why the all the trees change in the fall
I know you were on my side
Even when I was wrong
And I love you for giving me your eyes
Staying back and watching me shine *


Nhã Đình uể oải đi chân trần đến bên cái kệ đặt ở đầu giường, hai mắt kèm nhèm nhìn không rõ đường. Cô vừa nằm lăn ra giường vừa với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang réo inh ỏi như thể người ở đầu dây bên kia sẽ bốc hỏa nếu cô dám không nhấc máy.

“A… lô…” Cô nói vào điện thoại, lại không nhịn được ngáp dài một cái.

“Á à, vẫn-đang-ngủ-hả-công-chúa?”

Lời lẽ thì ngọt ngào mà mỗi từ vừa phát ra lại kèm theo cả tiếng nghiến răng trèo trẹo. Hình như “người đó” phát hỏa thật rồi.

Nhã Đình vội vàng cười hì hì nịnh nọt, giọng nói cũng tự giác kéo dài: “Mẹ…”

“Hừ hừ, tôi không có loại con gái như cô! Ngủ trương đến tận trưa còn chưa thèm vác mặt về thăm ba mẹ.”

Nhã Đình hơi giật mình: “Hơ, mấy giờ rồi hả mẹ?”

Mẹ cô giận dỗi đáp gọn lỏn: “Mười giờ!”

Gì mà muộn vậy rồi?! Cô cầm điện thoại ra xa tai một chút, vừa đủ để ghé mắt nhìn bốn con số nhỏ trên đầu màn hình: mới có chín giờ kém năm phút!

Biết mẹ đang tức giận, Nhã Đình không dám phản bác mà chỉ đành thành khẩn sám hối: “Con ngủ quên mất một tí… Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ lập tức phóng tên lửa về nhà với mẹ ngay!”

Nghe thấy tiếng mẹ cô hừ mũi ở đầu dây bên kia: “Khỏi cần, đi đứng thì cẩn thận cho tôi nhờ. Chuẩn bị đồ đoàn luôn đi, đừng có lại nằm ườn ra đấy nữa.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh mẹ!”

Sau khi bị “lão thái thái” chỉnh cho một trận, Nhã Đình không dám rề rà như thường ngày nữa. Cô lập tức bật dậy sửa soạn đồ đoàn cho mấy ngày về quê ăn Tết, sau đó vội vã khởi hành lên đường ngay.

Chuẩn bị đón năm mới, không khí ngoài đường sá cũng có cảm giác nhộn nhịp và ấm áp hơn hẳn ngày thường. Đèn lồng màu đỏ treo dọc theo khu phố, trẻ con được chưng diện áo quần mới túa ra vỉa hè đùa nghịch, những gánh hàng hoa thong dong đi qua góc phố có nhà ai mở nhạc xuân.

Càng về gần đến nhà, càng rời xa thành phố náo nhiệt cùng những bề bộn thường ngày sau lưng, Nhã Đình càng cảm thấy nhẹ nhõm và vui phơi phới. Hồi cô còn nhỏ, dù không còn quá khó khăn như những năm bao cấp nhưng Tết cũng chẳng được đủ đầy như bây giờ. Cô vẫn nhớ tiền lì xì hồi ấy chỉ là mấy đồng một ngàn, hai ngàn hay lớn lắm là năm ngàn, mười ngàn thẳng thớm đặt trong phong bao màu đỏ. Nếu bây giờ mà đem hai ngàn lì xì cho tụi nhỏ còn không biết chừng bị tụi nó mắng là đồ ki bo ấy chứ!

Nhã Đình tủm tỉm cười không dứt, lại còn khẽ ngân nga theo giai điệu của một bài hát mùa xuân.

Bỗng nhiên…

Tin! Tin! Tin!

Ba tiếng còi chói tai bất ngờ vang lên từ phía sau làm cho Nhã Đình giật thót, tay lái loạng choạng, thiếu điều nhảy từ trên xe xuống rãnh mương ở bên cạnh.

Cô vội vàng điều chỉnh lại tư thế rồi ngó vào chiếc gương chiếu hậu, hóa ra là một con xe thể thao bốn chỗ, nước sơn màu đen mới coóng lấp loáng dưới ánh mặt trời. Nó vừa lì lợm bám sát nút xe của Nhã Đình vừa liên tục bóp còi không ngừng nghỉ. Tiếng còi inh ỏi kéo dài làm cho Nhã Đình khó chịu đến mức muốn chửi thề, niềm vui hiếm hoi theo đó cũng không cánh mà bay.

Cô tức tối vặn tay ga chậm lại, muốn nhường đường? Không có chuyện đó đâu!

Chiếc xe Air Blade của Nhã Đình đột ngột giảm tốc giữa đường, cố tình chặn đứng mũi xe ô tô phía sau, cà kê bò ra đường mà đi. Mấy người có xế hộp tưởng mình ngon lắm sao, cho anh nếm mùi phải nhìn đuôi xe kẻ khác!

Tin! Tin! Tin!

Ba tiếng còi liên tục vang lên một cách sốt ruột, dường như người ngồi trong chiếc xe con kia cũng nhận ra ý đồ xấu xa của Nhã Đình. Cô thầm hả hê trong lòng.

Tin! Tin! Tin!

Lại nữa!

Tin! Tin! Tin!

Có giỏi thì bóp nát còi nhà anh đi xem nào!

Nhã Đình quyết không nhường đường mà người ở phía sau kia hình như cũng chưa có ý định chịu thua. Mặt trời dần đứng bóng tỏa nắng gay gắt xuống mặt đất, bóng hai chiếc xe rượt đuổi sát nút cứ nhấp nhô, nhấp nhô in xuống con đường đất giống như những đợt sóng vỗ bờ không dứt.

Khi hai bên thái dương của Nhã Đình ròng ròng mồ hôi vì nóng và vì tức giận, cô mới vội cho xe tấp vào bên lề đường. Chiếc xe ô tô ở đằng sau vừa được giải phóng liền vọt lên phía trước với tốc độ nhanh như tên bắn, cuốn tung bụi đất mù mịt ngay trước mũi Nhã Đình.

Đột nhiên, từ cửa xe của chiếc xế hộp bỗng thò ra một bàn tay mặc áo vest giơ ngón cái, càng nhìn càng thấy giống như là biểu dương hành động biết điều của Nhã Đình vậy!

Cô nghiến răng ken két nhìn theo biển số của xe đó, thầm nghĩ: anh ta nhầm to rồi, không phải là cô chịu thua trước mà là cô muốn dừng lại mua chút hoa quả về nhà thắp hương.

Khi Nhã Đình treo được túi hoa quả lên vào móc thì chiếc xe thể thao đó cũng đã mất dạng trên con đường đất. Cô đứng tần ngần hồi lâu trước ngã ba đường rồi cũng quay đầu xe rẽ vào một con ngách nhỏ. Về nhà ăn Tết cùng ba mẹ thôi.

*Lời bài hát The best day – Taylor Swift viết về mẹ

Tạm dịch:

Giờ con đã hiểu tại sao cây lá lại chuyển màu vào mùa thu

Bởi con biết rằng mẹ luôn ở bên con

Ngay cả khi con lầm lỗi

Và con yêu mẹ vì đã trao cho con ánh mắt ấy

Luôn lùi lại phía sau và ngắm nhìn con tỏa sáng…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0

Chương 02: Gặp lại “nên thơ”

Nhã Đình vọt tay ga, chạy xe thẳng vào trong sân. Cu Bin, con trai đầu lòng của anh Quân, đang chơi bịt mắt bắt dê cùng đám bạn hàng xóm, vừa thấy cô về liền vội vàng nhảy chân sáo tới bên cạnh, ríu ra ríu rít đòi quà.

Nhã Đình bật cười bất lực nhưng vẫn mở cốp xe, lôi ra một bộ đồ chơi siêu nhân mới tinh đưa cho thằng nhóc. Trong lúc thằng nhóc vẫn mải mân mê thứ đồ chơi mới thì anh Quân bỗng ló đầu khỏi cửa sổ phòng đọc sách, khẽ reo lên: “A, cuối cùng cô Đình cũng chịu về nhà rồi!”, ngay sau đó thì nhăn mặt nhìn hộp đồ chơi trên tay cu Bin, cằn nhằn: “Về thì về thôi còn mua quà cho thằng quỷ này làm gì không biết. Chỉ tại cô cứ chiều hư nó.”

Nhã Đình nhe răng cười với anh trai một cái rồi đẩy cu Bin ra ngoài chơi cùng đám trẻ con. Anh Quân từ phòng đọc sách xỏ dép bước ra ngoài sân, cất cao giọng gọi với vào trong bếp: “Mẹ ơi, cái Đình nó về rồi này!”

Ngay lập tức từ trong bếp vọng ra một giọng nói cao vút: “Ừ, mẹ ra ngay đấy.”

Nhã Đình hơi chột dạ thốt lên: “Chết, mẹ ‘xử’ em chết mất, anh phải nói giúp em vài câu nhé.”

Anh Quân chưa kịp đáp lời thì từ phía trong đã vang lên tiếng dép loẹt xoẹt lê trên sân gạch, bóng mẹ cô thấp thoáng sau bờ giếng bằng xi măng. Vừa rảo bước bà Hạnh vừa cất tiếng càu nhàu: “Có mỗi cái Tết mà giục năm lần bảy lượt mới thấy cô con gái út ít về thăm nhà.”

Nhã Đình nhăn mặt đánh mắt nhìn sang anh trai cầu cứu, ai ngờ lão lại tỉnh bơ nói, “Thôi, anh chúc cô ra đi thanh thản, chào thân ái và quyết thắng!”, rồi vội vội vàng vàng rút vào trong phòng đọc sách, đã vậy còn ý nhị khép kín cửa phòng lại.

Các cụ ta đã có câu “ngồi yên đợi giặc không bằng đem quân đi chặn thế mạnh của giặc”, Nhã Đình vừa ngoan ngoãn chạy lại đỡ đĩa nộm trên tay mẹ vừa nũng nịu, thỏ thẻ: “Thì con đã về với mẹ rồi còn gì…”

Bà Hạnh lườm cô con gái út một cái, tay giữ lại đĩa nộm, ngữ điệu cũng mềm hẳn đi: “Thôi thôi, vào rửa mặt mũi chân tay rồi xuống ăn cơm.”

“Tuân lệnh mama!”

Nhã Đình vui vẻ xách hành lí trở về căn phòng cũ của mình. Từ ngày cô lên Hà Nội học Đại học thì đã ít khi sử dụng tới nó, sau khi tốt nghiệp cũng quyết định ở lại thủ đô, vì thế căn phòng gần như quanh năm không có người ở.Vậy nhưng mẹ cô vẫn thường xuyên quét dọn sạch sẽ, mọi đồ vật vẫn ở nguyên vị trí cũ như thời cô còn học cấp ba. Khi anh Quân muốn trưng dụng căn phòng thành phòng đọc sách, mẹ cô cũng nhất quyết phản đối, nói là để Nhã Đình trở về còn có chỗ nghỉ ngơi, không muốn cô cảm thấy mình giống như người khách tạm trú trong nhà.

Về sau anh Quân trong lúc buột miệng đã kể cho Nhã Đình nghe câu chuyện đó, báo hại cô cảm động tới mức suýt khóc.

Bởi vì trước đây mẹ hay cằn nhằn công việc của cô vất vả, cằn nhằn cô không biết chăm sóc bản thân, cằn nhằn bọng mắt thâm quầng vì thói quen làm việc muộn của cô, cằn nhằn làn da hơi một chút sẽ nổi mụn vì phải thường xuyên thức khuya… Cho nên cô ít tâm sự trò chuyện cùng mẹ, ít gọi điện hỏi thăm sức khỏe mẹ; từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn thân thiết với ba hơn mẹ.

Nhã Đình đặt túi hành lý xuống chân giường, đưa mắt nhìn những tấm poster thần tượng vẫn còn dính nham nhở trên tường, trên mặt bàn học. Trước đây là mẹ hay mắng cô lén lút dùng tiền ăn sáng để mua những thứ vớ vẩn, sau này cũng là mẹ, không nỡ vứt bỏ niềm đam mê cuồng si một thời của cô…

Khi Nhã Đình trở lên phòng khách, mẹ và chị Yên đã dọn xong mâm thức ăn. Ba và anh Quân đang hăng say bàn bạc về một vấn đề nào đó trên bàn nước, còn cu Bin thì mải mê nghịch món đồ chơi mới.

Suốt bữa cơm, cả nhà rôm rả trò chuyện, bàn hết chuyện thóc lúa, rau màu lại bàn sang việc cho cu Bin đi học vào hè năm tới. Nhã Đình thi thoảng mới góp một, hai câu, còn lại cô chỉ cắm cúi vào mấy món thức ăn trên bàn.

“Đình, đến chuyện của con rồi đấy.”

Nhã Đình đang hết sức tập trung xử lí đĩa nem của mẹ, nghe thấy tiếng ba nói thì vội vàng ngẩng đầu lên, hai mắt tròn xoe ra vẻ không hiểu gì. “Vâng, chuyện của con… thì làm sao ạ?”

Thấy mẹ đặt bát cơm đang ăn dở xuống mặt bàn, Nhã Đình hơi lo lắng đánh mắt nhìn sang anh Quân và chị Yên ở phía đối diện. Ai ngờ cả hai đều cố tình lảng tránh ánh mắt cầu cứu của cô, ông anh trai lại còn tủm tỉm cười một cách ý nhị.

Bà Hạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay gầy gò của con gái, giọng thủ thỉ: “Đình này, ba mẹ thấy một mình con sống trên Hà Nội không ổn…”

Vừa nghe mẹ nói vậy, Nhã Đình giật mình thốt lên: “Không ổn là sao hả mẹ? Con vẫn đi làm bình thường trên đó đấy thôi?”

Này, này, đừng nói là vì bấy lâu nay cô “lộng hành tự tung tự tác” nên mẹ cô muốn gả cô đi lấy chồng đấy chứ?!

Bà Hạnh lườm Nhã Đình một cái, bàn tay vô tình siết chặt lấy cổ tay cô đau đến thấu xương. “Ổn cái ở chỗ nào nào? Cô nhìn lại mình đi tôi xem, con gái con đứa gì mà không biết tự chăm sóc cho bản thân chút nào hết. Mặt mũi thì hốc hác, hai mắt lúc nào cũng thâm quầng lên rồi đen sì sì như cái đít nồi cháy ấy! Thảo nào mà tới giờ vẫn chưa có bạn trai.” Đang hào hứng nói một tràng dài, bà Hạnh bỗng quay sang liếc ông Lâm sắc lẻm, “Đừng tưởng tôi không biết gì nhé, tối nào ba con ông chả nhắn tin qua lại với nhau. Ông toàn nói dối tôi để che giấu cho cô con gái rượu thôi!”

Chung quy qua lại vẫn là chuyện Nhã Đình sinh hoạt không có nề nếp, không biết cách chăm chút bản thân cho nên vẫn chưa tìm được bạn trai. “Bài ca” này của mẹ, Nhã Đình đã nằm lòng lâu lắm rồi.

Nhã Đình suy nghĩ nhanh chóng rồi đi tới kết luận: tóm lại vẫn nên chống “cơn bão” trước mắt này đã. Cô vội vàng đặt bát đũa xuống, hai tay ôm lấy vai mẹ, nũng nịu giở “mánh” cũ: “Con hứa với mẹ, năm sau con sẽ ăn ngủ đúng giờ, không uống cà phê thay nước, ăn mì tôm thay cơm; sẽ nhanh chóng tìm bạn trai có đủ ‘công, dung, ngôn, hạnh’ à nhầm, phải là có đủ ‘nhân, nghĩa, trí, dũng, tín’ đem về ra mắt với mẹ. Mẹ, năm mới bỏ qua chuyện năm cũ…”

Không ngờ chiêu thức cô vẫn thường xài lại không có tác dụng trong lúc này. Bà Hạnh phũ phàng hất tay Nhã Đình ra, giọng nói có vẻ đã hạ quyết tâm: “Năm nào cô chả xoen xoét mấy lời này với mẹ? Mẹ thuộc lòng rồi đây này, thế mà có thấy tiến bộ gì đâu? Một sợi tóc của thằng bạn trai cô, cả nhà còn chưa được nhìn bao giờ.”

Cảm thấy tình hình có vẻ không khả quan, Nhã Đình nhanh nhạy quay qua nài nỉ ba, “Ba! Ba nói với mẹ hộ con đi ~.”

Bà Hạnh bỗng ho khan hai tiếng, ngữ điệu tràn ngập sự uy hiếp: “Tôi với ông đã bàn bạc thế nào?”

Ông Lâm vừa đụng phải ánh mắt “tôi thách ông đấy” của vợ thì lời nói chưa kịp thốt ra đã mắc nghẹn lại trong cổ họng. Ông vội vã xua xua tay, yếu thế an ủi cô con gái: “Thôi thì con nghe lời mẹ vậy, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con…”

“Chiêu bài” cuối cùng cũng không có tác dụng, Nhã Đình đành ỉu xìu chịu thua: “Vâng, mẹ nói đi con nghe.”

Như chỉ chờ cô nói thế, bà Hạnh vội sáp lại gần Nhã Đình, tươi cười thủ thỉ vào tai cô, “Mẹ bảo nhé, trước đây ông nội con có một người bạn thân từ thời chiến đấu trong Nam. Tuy bây giờ cả hai ông đã mất nhưng gia đình mình vẫn đi lại với gia đình bên ấy. Vợ của ông ấy vừa vặn có nhà cao cửa rộng trên Hà Nội, nhưng bác con trai đã mất cách đây mấy năm, người cháu lại tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc cho bà. Vậy nên…”

Bà Hạnh bỏ lửng câu nói đầy ẩn ý, Nhã Đình nghe xong thì không có có chút giật mình: “Ý của mẹ là… con dọn tới ở cùng hai bà cháu nhà người ta?!”

Mẹ cô dứt khoát gật đầu, “Bên ấy đã mở lời mà ba mẹ thì cũng đã đồng ý cả rồi. Qua Tết này là con chuyển đi luôn. Bà Hoàng Lan còn nói, chuyện tiền nong, ăn ở không thành vấn đề!”

Nhã Đình vò vò mái tóc dài, trong lòng đang hoài nghi có phải là ba mẹ cô đang tìm cách tống cô đi cho rảnh nợ không?

Thấy cô con gái có phần do dự, bà Hạnh tiếp tục “tấn công” theo kiểu mưa dầm thấm lâu, “Con ở trên đó đầy đủ, tiện nghi, không phải lo lắng điều gì. Phần ba mẹ cũng an tâm hơn khi có người quản lý, đốc thúc con. Như vậy còn chẳng phải là vẹn toàn đôi đường à?”

Nhã Đình nghĩ ngợi một lúc rồi cũng ậm ừ cho qua, cô hoàn toàn không để ý đến cái liếc mắt đầy ẩn ý giữa ba và mẹ.

Quái, mà sao cái lão Quân kia cứ cười nham nhở một cách rất đáng nghi? Nhã Đình chưa kịp lườm ông anh cháy mắt thì bà Hạnh đã lên tiếng dặn dò, “Ừ, thế mấy ngày nữa mẹ dẫn con đi chúc Tết bà ấy. Nhớ sửa soạn quần áo cho gọn gàng một chút, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”

Nhã Đình cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, con biết rồi.”

Lúc đó cô chỉ nghĩ rất đơn giản rằng, trước mắt cứ tạm thời nghe theo sắp xếp của ba mẹ, rồi sau này tìm cách trở về căn hộ cũ của cô như trước kia là được. Nhã Đình đâu có ngờ, đã quyết định bước chân vô cánh cổng ấy là cuộc đời cô hoàn toàn bị xáo trộn bởi một cái tên xa lạ mà cô ngàn vạn lần không bao giờ nghĩ tới…

*
* *

Mấy ngày đầu năm trôi qua trong nhàm chán, họ hàng đến chúc Tết ai cũng giục giã Nhã Đình dẫn người yêu về ra mắt, cứ như thể sợ ném cô ra ngoài đường cũng không có ai thèm nhặt vậy.

Mồng Sáu Tết, Nhã Đình vừa nằm ườn trong phòng vừa ăn mứt dừa chị Yên làm, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích vì chương trình Táo Quân đang phát lại trên màn hình ti vi. Bỗng nhiên, bà Hạnh xông vào phòng cô mà chẳng thèm gõ cửa, bà đặt lên giường một chiếc váy màu trắng, sốt ruột giục giã: “Thay đồ rồi còn đi chứ Đình!”

Cô uể oải tắt ti vi và đóng hộp mứt lại rồi chờ cho bà Hạnh đi khuất sau cánh cửa, mới trở dậy thay chiếc váy không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào kia.

Thường ngày Nhã Đình ít khi diện váy vó cho đỡ phiền phức, ai ngờ chiếc váy mà mẹ chọn cho cô lại là váy ren, dáng bó sát, đã vậy bà Hạnh còn bảo chị Yên dặm cho cô ít phấn, thoa chút son đỏ cho xinh.

Cuối cùng nhìn đôi giày cao gót năm phân đặt ngay ngắn dưới bậc cửa, Nhã Đình bất lực phản kháng: “Mẹ… Sao cứ phải cầu kỳ thế ạ? Con có phải là đi xem mắt đâu cơ chứ…”

Ai dè bà Hạnh vừa chỉnh tà váy cho cô vừa lẩm bẩm: “Thì cũng có khác đi xem mắt là mấy…” Nhưng khi Nhã Đình vặn hỏi, bà lại vờ lảng sang chuyện khác rồi giục giã rối rít: “Mau lên taxi đi kẻo lại muộn bây giờ!”


“Đến nơi rồi.”

Bác tài vừa dứt lời, chiếc taxi liền đỗ “xịch” trước cổng một căn nhà lớn nằm trên cung đường vắng lặng. Nhã Đình là người nhảy xuống khỏi xe đầu tiên, cô ngẩng đầu ngắm nhìn tòa nhà bốn tầng sơn màu trắng tao nhã, được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển.

Nhã Đình đang không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ trong lòng thì đột nhiên cô có cảm giác một ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Bất giác, Nhã Đình hơi ngẩng đầu lên. Trên tầng hai của tòa biệt thự, tấm rèm màu trắng sữa phấp phới bay khi có làn gió nhẹ lướt qua, để lộ một bóng dáng cao lớn thấp thoáng. Người đó đứng bên ô cửa sổ, trầm mặc quan sát cô với ánh mắt chăm chú. Trong thoáng chốc, Nhã Đình ngẩn người như mất hồn.

“Đình, nhìn gì đấy?”

“Ơ… không có gì ạ.”

Nhã Đình giật mình đáp lời mẹ, khi cô quay đầu lại thì bóng dáng người kia cũng đã biến mất khỏi tầm nhìn. Chẳng hiểu sao cô không khỏi có chút bần thần trong lòng.

Bà Hạnh cúi đầu chỉnh trang lại váy áo cho Nhã Đình, hài lòng ngắm cô một lượt từ đầu đến chân rồi mới nhẹ nhàng đưa tay ấn hai lần chuông cửa. Chẳng để gia đình họ đợi lâu, chỉ vài giây sau, một người phụ nữ trung niên với kiểu cách ăn mặc giản dị từ phía bên trong tòa biệt thự bước ra mở cổng. Nhã Đình đoán rằng có lẽ là người giúp việc trong nhà.

“Chào ông bà, chào cô, bà chủ đang đợi mọi người trong phòng khách.”

Người phụ nữ từ tốn đóng cổng lại, sau đó đi trước dẫn đường cho Nhã Đình và ba mẹ cô. Càng tiến sâu vào trong sân, Nhã Đình càng tỏ ra thích thú trước lối kiến trúc tinh tế, kết hợp hài hòa giữa nét cổ điển duyên dáng và quý phái hiện đại. Thiết kế cột vòm và hai bức tượng chiến binh cổ đại đặt ở sảnh lớn dẫn vào phòng khách làm Nhã Đình không thôi liên tưởng tới nghệ thuật thời kì phục hưng châu Âu vào giữa thế kỷ thứ mười lăm.

“Chà, căn biệt thự này mới được xây xong vào năm ngoái phải không? Nghe bác Hoàng Lan nhắc tới đã lâu giờ mới có dịp được chiêm ngưỡng.” Ông Lâm vừa ngắm nghía tòa nhà vừa trầm trồ cất tiếng.

Người phụ nữ trung niên không nén nổi vẻ tự hào: “Vâng, đúng rồi đấy ạ. Tòa nhà hoàn toàn được xây theo bản thiết kế của cậu Khôi Vĩ.” Đưa tay chỉ chiếc xe ô tô con đỗ ngoài sân, dì ấy tươi cười: “Hôm nay cậu Vĩ cũng không có ra ngoài, lát nữa ông bà sẽ được gặp cậu ấy thôi.”

Trong lúc ba mẹ gật gù tán thưởng thiết kế của căn biệt thự thì Nhã Đình lại bị thu hút bởi biển số của chiếc xe thể thao bốn chỗ màu đen nằm gọn trong khuôn viên sân vườn.

Cô đưa tay day day hai bên thái dương, mồ hôi lạnh không biết từ đâu túa ra lòng bàn tay nhỏ nhắn. Nếu trí nhớ chưa phản bội lại cô thì chiếc xe ô tô này chính là chiếc xe đã rượt đuổi cô vào ngày 28 Tết. Xem ra sắp tới sẽ có một màn “tái ngộ” oan gia không kém phần nảy lửa rồi.

“Đình, ngơ ngẩn gì đấy? Đi thôi!”

Tiếng giục giã rối rít của mẹ đã kéo Nhã Đình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô vội vàng chạy theo ba mẹ tiến vào phòng khách của tòa nhà.

Tông màu chủ đạo của căn phòng là màu vàng trầm ấm, ở chính giữa có đặt một bộ salon thiết kế sang trọng, đèn chùm pha lê treo trên tường nhà tỏa ra thứ ánh sáng dịu không quá rực rỡ. Xen kẽ nội thất là những chậu cây màu xanh nhỏ làm cho không gian thêm phần thoáng đãng, không quá ngột ngạt bí bách. Sát liền kề chiếc kệ ti vi là một lọ lục bình bằng sứ cắm cành đào thất thốn đã nở hết, cánh hoa đào màu đỏ rực rơi xuống chân bình.

Một người phụ nữ thất tuần ngồi trên ghế salon, bà vừa chỉnh chiếc kính đặt trên sống mũi vừa chăm chú đọc tờ báo Tết. Khi vừa nghe thấy tiếng động, bà Hoàng Lan vội ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười hiền hậu.

Nhã Đình nhanh nhẹn cúi đầu: “Con chào bà ạ.” Bà Hoàng Lan gật đầu nhẹ, bà đặt tờ báo lên giá sách ở gần đó rồi vẫy vẫy tay với Nhã Đình: “Đình lại đây bà xem nào.”

Cô vội vàng chạy lại ngồi kế bên bà Hoàng Lan, vừa cười ngượng nghịu vừa để mặc bà xoa tay vuốt tóc mình. Ba mẹ Nhã Đình ngồi xuống chiếc ghế salon ở phía đối diện, ông Lâm nhìn quanh quất hồi lâu mới khẽ lên tiếng: “Bà, Khôi Vĩ đâu rồi ạ? Cháu tưởng hôm nay thằng bé ở nhà?”

“Nó ở trên phòng đó chú Lâm, để tôi kêu dì Quyên gọi nó xuống.” Bà Lan nhẹ nhàng vẫy tay với người phụ nữ giúp việc ban nãy. Dì Quyên “dạ” một tiếng thật to rồi vội vàng đi lên lầu trên.

Sau đó Nhã Đình mải mê chuyện trò với bà Lan, tâm trí cũng vô thức đá thẳng bay cái tên Khôi Vĩ vẫn lởn vởn nãy giờ ra khỏi đầu. Nhưng khi tiếng chân gõ xuống nền gỗ êm ái đều đặn vang lên từ phía cầu thang xoắn ốc, không hiểu sao trong lòng Nhã Đình chợt nổi lên những dự cảm không lành.

Khôi Vĩ từng bước chậm rãi tiến về phía bàn trà, dáng vẻ nhàn tản xỏ hai tay vào túi quần âu thẳng thớm, nhưng khóe miệng đã sớm mủm mỉm cười tinh quái.

“Ồ, chào em?”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Umio.

Gà con
Tham gia
16/6/17
Bài viết
1
Gạo
0,0
Chương 03:
Kỷ vật quan trọng
Nhã Đình bình tĩnh nhìn Khôi Vĩ, nhưng thực ra trong lòng đã thầm gào thét từ lâu. Tại sao số cô lại xui xẻo như vậy? Thế giới có hơn bảy tỉ người mà cớ sao cô cứ “đụng” anh ta hết lần này tới lần khác?

Khôi Vĩ không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cô gái lạ, tia nhìn đáp trả của anh mang theo nét cười thấp thoáng đuôi mắt. Anh sải những bước chân dài và mạnh mẽ trên nền gỗ trơn bóng, cuối cùng anh lựa chọn ngồi kế bên bà Hoàng Lan trên chiếc ghế salon dáng dài.

Nhịn không nổi, Nhã Đình lén lút đưa mắt quan sát người đàn ông vừa mới xuất hiện. Hôm nay Khôi Vĩ mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, khoác bên ngoài là ghile màu đen tuyền, phối hợp cùng quần âu chỉn chu, mái tóc cắt ngắn đơn giản, vóc người có phần cao gầy. Đường nét trên gương mặt không quá nổi bật song không thể phủ nhận vẻ nam tính thu hút.

Người này nếu đặt lên mức thang tiêu chuẩn của cô, chính là xếp trên “dễ nhìn” một bậc, có thể đặt vào nấc “điển trai”, miễn cưỡng được coi là “hàng hiếm”.

“Hàng hiếm” bất ngờ quay qua liếc Nhã Đình – người vẫn chưa kịp thu hồi ánh mắt hau háu của mình lại, anh ta tủm tỉm cười đầy ý nhị làm cho cô ngượng chín mặt, hấp tấp rời tia nhìn qua nơi khác.

May mắn là bà Hạnh lên tiếng đúng lúc, phá tan bầu không khí gượng gạo giữa hai người, “Chà, Khôi Vĩ, dạo gần đây không gặp cháu, vẫn đẹp trai như ngày nào.”

Khôi Vĩ nghiêng đầu mỉm cười, “Vâng, lâu lắm mới thấy hai cô chú lại chơi với bà cháu. Nhìn cô Hạnh hình như càng ngày càng trẻ ra đấy ạ?”

Bà Hạnh che miệng cười vui vẻ, đôi mắt cũng híp lại thành một đường chỉ mảnh, xem chừng tâm tình rất thoải mái vì lời khen xã giao của anh ta.

“Ôi, cháu lại quá lời rồi, có ai ở tuổi cô mà trẻ ra đâu chứ…”

Nhã Đình liếc nhìn Khôi Vĩ bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường, tưởng anh ta thế nào, hóa ra cũng chỉ là một tên thích khua môi múa mép.

Có vẻ như trước đây bà Hạnh và anh ta từng quen biết rất lâu rồi. Nhã Đình loáng thoáng nhớ rằng có lần mẹ cô sống chết bắt cô đi thăm anh đẹp trai nào đó, mà cô cũng sống chết bám lấy chân bàn làm việc đòi ở nhà đọc sách. Sở dĩ Nhã Đình nhớ được chẳng qua là vì cô rất thích cuốn sách đọc lúc đó nên mới lưu lại chút ấn tượng về cái tên văn hoa mĩ miều của anh ta.

Sau màn chào hỏi, Nhã Đình bỏ mặc người lớn bàn chuyện với nhau, một mình cô vừa nhấm nháp đĩa trái cây tươi vừa nghịch chiếc điều khiển ti vi.

“Trước mặt bà và cháu, chú cũng xin nói thẳng nhé.” Ông Lâm ngồi thẳng dậy, giọng nói ôn tồn: “Cái Đình nhà chú đã lớn rồi, tuy nghề nghiệp ổn định nhưng tính tình còn ham chơi, không lo chăm sóc cho bản thân…”

Uống một ngụm trà nhỏ, ông tiếp lời: “Mà cháu biết đấy Vĩ, nhà cô chú ở xa như vậy, khó mà quản lí được nó. Hình như cháu cũng đang có dự án, không tiện ở nhà chăm sóc bà, thôi thì cô chú gửi nó tới đây. Mong bà và cháu để mắt tới nó.”

Bà Hoàng Lan đưa tay vuốt mái tóc dài của Nhã Đình, giọng điệu hết sức dung túng, “Được rồi được rồi mà, có cháu gái ở đây với bà, bà cũng bớt cô đơn.”

Khôi Vĩ liếc nhìn cô gái đang mải mê theo dõi bộ phim hoạt hình “Finding Dory” trên ti vi, bàn tay nhỏ nhắn trong một phút vô thức đã đánh tuột dĩa trái cây xuống gầm ghế salon. Cô gái đảo mắt lén nhìn xung quanh, khi phát hiện không có ai chú ý đến mình mới lanh lẹ đưa tay nhặt miếng dưa hấu vuông vức lên, đặt gọn bên viền ngoài của đĩa trái cây.

Không may mắn là hành vi lén lút này của Nhã Đình lại bị người nào đó kín đáo thu gọn vào tầm mắt. Anh không khỏi có chút buồn cười, cái cô gái này, đúng là vô tâm vô tư giống một đứa trẻ mà.


Sau một hồi từ chối cho phải phép, ba mẹ Nhã Đình cũng chịu ngồi vào bàn ăn cùng hai bà cháu Khôi Vĩ. Mặc cho dì Quyên dọn những đĩa thức ăn nóng hổi, thơm phức lên bàn, hai bên vẫn tiếp tục trò chuyện hăng say về một vấn đề thời sự nào đó. Tất nhiên, Nhã Đình hoàn toàn không có khả năng góp chuyện, chỉ đành ngồi yên ở một bên, chống cằm nhìn đĩa sườn xào chua ngọt lấp lánh dưới ánh đèn vàng của căn bếp.

“Em nhìn gì mà chảy cả nước miếng rồi kìa!”

Khôi Vĩ lựa lúc người lớn không để ý, nghiêng người thì thầm với Nhã Đình. Nhã Đình giật thót mình, vội vàng đưa tay lên chà miệng.

Làm gì có!

Cô lập tức phát hiện đã bị hắn ta chơi cho một vố rồi. Liếc xéo Khôi Vĩ bằng ánh mắt căm phẫn, bàn tay giấu dưới gầm bàn của Nhã Đình cuộn thành nắm đấm, dứ dứ về phía trước đầy vẻ đe dọa.

Anh ta lại chẳng thèm quan tâm tới biểu tình phẫn nộ của cô, thản nhiên cầm đôi đũa bằng trúc gắp ba miếng sườn xào chua ngọt, lần lượt đặt vào bát của ba người lớn, miệng cười dẻo quẹo.

“Chúng ta ăn thôi ạ, kẻo đồ ăn lại nguội mất. Mà…” Khôi Vĩ hơi ngừng lại, đảo mắt liếc về phía Nhã Đình bằng vẻ thân mật, “… con thấy em ấy hình như cũng đã đói lắm rồi đấy ạ.”

“Phải đó chú Lâm, cô Hạnh, mọi người cứ dùng bữa tự nhiên nhé. Đừng khách sáo, đều là người một nhà mà.”

Đôi đũa trên tay bà Hạnh bỗng khựng lại giữa không trung sau lời mời của bà Hoàng Lan, sau đó bà cũng nở nụ cười tươi rói, gắp một miếng đỗ xào đặt sang bát bà Lan, vui vẻ nói: “Vâng, bà dạy phải, đều là người một nhà.”

Nhã Đình giương mắt nhìn hai người phụ nữ gắp qua gắp lại mà không hiểu chuyện gì, song không để cho cô kịp hiểu, Khôi Vĩ đã đặt một miếng sườn vào bát cơm của cô, vẻ mặt tươi tỉnh giục: “Kìa Đình, sao em còn chưa ăn? Không phải em thích ăn nhất là sườn xào chua ngọt à?”

Nhã Đình lúng túng hết lắc rồi lại gật đầu, vành tai nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên trước ánh mắt “âu yếm” của ba người lớn trên bàn. Cô cúi đầu nhét đầy cơm vào miệng, lòng thầm mong bữa ăn không mấy dễ chịu này sớm kết thúc.

*
* *

“Sao thế?”

Bị giật mình bởi tiếng nói bất ngờ, Nhã Đình quay đầu nhìn sang bên cạnh, Khôi Vĩ tựa lưng vào cánh cửa gỗ, chau mày rút một điếu thuốc từ trong bao, thành thục châm lửa. Anh phả ra một hơi dài, làn khói mỏng nhẹ bay lên cao rồi tan hòa vào không trung, che khuất ánh mắt ưu tư phức tạp.

“Khụ...”

Nhã Đình ôm miệng ho khan, hai mắt cay xè vì khói thuốc. Không hiểu từ lúc nào, nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt cô.

Khôi Vĩ nghiêng người nhìn Nhã Đình ho đến mức đỏ ửng cả hai vành tai, anh chậm chạp ném điếu thuốc đang hút dở ra ngoài sân, nước mưa lập tức dập tắt đốm thuốc lập lòe. Suy nghĩ một lát, anh đưa cho cô gái bên cạnh chiếc khăn tay vẫn luôn mang theo người.

“Anh không nên hút nhiều thuốc, không có lợi cho phổi…” Nhã Đình vừa lau nước mắt vừa nói, “Ông nội tôi trước đây hút thuốc từ khi còn rất trẻ nên mới bị mắc bệnh hen suyễn, mỗi lần lên cơn đều rất khổ cực.”

Khôi Vĩ bật cười, song trong đáy mắt không hề có nét vui vẻ.

“Chắc em không biết, khói thuốc có khả năng xoa dịu nỗi đau đấy. Tôi chỉ hút thuốc khi tâm trạng không tốt.”

Anh hơi đứng thẳng người dậy rồi vừa xem đồng hồ vừa nói: “Nếu tâm trạng không tốt, em nên kiếm việc gì đó để làm. Tôi… không thích nhìn thấy con gái rơi nước mắt, rất phiền phức.”

Nhã Đình thoáng ngẩn người trong vài giây, vừa rồi cô rơi nước mắt hoàn toàn không phải vì khói thuốc. Mà là sau khi ba mẹ đi rồi, mới cảm thấy có chút trống trải xa lạ, giống như trở về thời điểm một mình cô rời bỏ gia đình lên thủ đô học Đại học.

Hóa ra… anh ta cũng để ý.

“Nghỉ ngơi sớm đi, ba giờ tôi đưa em về căn hộ cũ chuyển đồ.” Khôi Vĩ quay lưng bỏ đi, đi được vài bước mới chợt nhớ ra một chuyện, “Nói cho em biết, tôi cũng không thích phải chờ đợi người khác. Cảm phiền đúng giờ.”

Cảm giác xúc động vài phút trước đó của Nhã Đình ngay lập tức bị câu nói này dập tắt hoàn toàn. Cô trề môi nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh ta xa dần, thầm nghĩ có lẽ anh ta không thích nổi điều gì ngoại trừ bản thân mình!

*
* *

“Nhã Đình!”

“Nhã Đình!”

Khôi Vĩ dựa lưng vào lề cửa, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi. Anh kiên nhẫn gõ thêm ba tiếng nữa, vừa gõ vừa cao giọng gọi tên người ở trong phòng.

Phía bên trong vẫn hoàn toàn tĩnh lặng như tờ.

Khôi Vĩ sốt ruột cúi đầu xem đồng hồ. Cuối cùng anh dứt khoát đem chìa khóa dự phòng tra vào ổ, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Nhã Đình nằm ở trên giường, đầu ngoẹo sang một bên, hai tay vẫn ôm chặt chiếc gối ôm dài gần bằng cơ thể cô. Cổ áo ngủ hơi trễ xuống, phần ngực mềm mại phập phồng khe khẽ theo nhịp thở đều đặn.

Khôi Vĩ vội dời tia nhìn qua nơi khác, anh cẩn thận ngồi xuống mép giường, đưa tay lay lay chiếc gối ôm trên người Nhã Đình.

“Nhã Đình!”

“Gọi gì mà nhiều thế…” Nhã Đình vặn vẹo người, giọng nói lè nhè mơ ngủ. Bỗng trong cơn mơ màng, cô đột nhiên nhận ra tiếng gọi vừa rồi không phải là của ông anh trai ở nhà.

“A!”

Nhã Đình lập tức ngồi bật dậy, hai tay giữ chặt chiếc gối ôm to lớn trước ngực.

“S-sao… anh vào được phòng tôi? Tôi nhớ là đã khóa... khóa cửa cơ mà?”

“Em muốn hỏi tại sao à?” Khôi Vĩ cúi đầu, từ từ tiến sát lại gần cô, ngữ khí tràn ngập sự tức giận, “Có biết bây giờ là giờ nào rồi không?!”

Nhã Đình bối rối lùi lại phía sau, không ngờ lại đụng phải thành giường. Khôi Vĩ gập lưng xuống một chút, một tay chống lên thành giường, anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Thoáng chốc gương mặt của hai người gần trong gang tấc. Nhịp thở của Nhã Đình có phần rối loạn, cô đờ đẫn nhìn bóng hình của chính mình phản chiếu trên đôi mắt của người đàn ông đối diện.

“Tôi cho em đúng đúng năm phút.” Anh vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói với vẻ hăm dọa.

Nhã Đình lập tức gật đầu như một con chim gõ kiến, cuối cùng Khôi Vĩ cũng chịu đứng thẳng dậy, sải bước ra khỏi phòng riêng của cô.

“Năm phút! Năm phút cái gì mà năm phút!”

Ngay khi bóng lưng anh ta biến mất, Nhã Đình giận dữ ném chiếc gối ôm đập thẳng vào cánh cửa vừa khép lại, sau đó bất đắc dĩ bò xuống giường thay quần áo.

Quả nhiên năm phút sau, cô đã ngoan ngoãn ngồi trong xe ô tô của Khôi Vĩ. Anh ta chẳng nói chẳng rằng liền nổ máy cho xe rời khỏi căn biệt thự.

Suốt quãng đường đi, Nhã Đình chỉ chống cằm nhìn ra khung cảnh đường phố bên ngoài, mưa bụi lất phất bay, đọng lại trên ô cửa kính những hạt nước li ti. Cô thoáng nhìn thấy trên vỉa hè có một đôi nam nữ đang hối hả chạy mưa, chàng trai dịu dàng dùng cánh tay của mình che đầu cho bạn gái. Nhìn bóng dáng của hai người đó, cô đoán họ có lẽ đều là sinh viên.

Thời sinh viên, Nhã Đình không hề có bạn trai. Không phải do cô có vấn đề gì mà chính là những người muốn tiếp cận cô đều bị từ chối thẳng thừng.

Thực ra, Nhã Đình vẫn đang chờ đợi một người.

Trước đây, cô và bạn học cấp ba thường xuyên mơ mộng về mối tình với một chàng hoàng tử xuất chúng. Sau đó theo năm tháng, khi Nhã Đình nghĩ rằng chàng hoàng tử đó vốn dĩ không tồn tại trên đời thì cũng là lúc cô gặp được anh, vào năm cô mười tám tuổi.

Đáng tiếc là ước mơ của anh năm đó lại không dành chỗ cho một cô gái non nớt như cô.

Nhã Đình thở dài buồn bã khi dòng ký ức vội vàng thoáng ùa về, cô ngoảnh đầu định tìm một đề tài nào đó để nói chuyện phiếm thì mới phát hiện anh chàng ở bên cạnh đang chăm chú lái xe. Cô hơi ngẩn người ngắm gương mặt nhìn nghiêng của anh ta, cũng rất đẹp, nhưng không giống vẻ ấm áp chu đáo của anh năm đó.

“Đừng nhìn nữa, tôi sẽ không thể tập trung lái xe.” Khôi Vĩ vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói đều đều vang lên.

Nhã Đình hơi ngượng, vội cụp mắt nhìn những đầu ngón tay trắng trẻo của mình.

“Có ai từng nói với anh là anh không thích rất nhiều thứ chưa?”

Anh cười, “Tôi chỉ sống theo những nguyên tắc của bản thân mình, không được sao?”

“Ngang ngược.” Nhã Đình cúi đầu lẩm bẩm.

Lần đầu tiên gặp gỡ, ngang ngược muốn cướp đường cô đi, sau này là ngang ngược xáo trộn từng chút một cuộc đời vốn rất tĩnh lặng của cô.

Khôi Vĩ nghe được lời Nhã Đình lẩm bẩm thì lắc đầu cười khổ, anh đang định phản bác điều gì đó thì giọng cô đã trong trẻo reo lên: “Mau dừng lại đi, đến nơi rồi!”

Căn hộ cũ của Nhã Đình vốn là do ba mẹ thuê cho cô sau khi cô quyết định ở lại Hà Nội lập nghiệp. Nhìn nhân viên vận tải khuân đống đồ đạc chất lên thùng xe, Nhã Đình bỗng dưng có chút lưu luyến. Dù gì cô cũng định cư ở đây gần hai năm, đã gắn bó với mọi người, vậy mà bây giờ lại đột nhiên chuyển đi mà không để lại lời nào.

“Sao vậy? Không muốn chuyển đi sao?” Khôi Vĩ ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cũ, bâng quơ hỏi.

Nhã Đình hít một hơi thật sâu, “Không có gì. Phải rồi, phí vận chuyển tôi sẽ đưa lại anh.”

Không kịp để cho Khôi Vĩ từ chối, cô đã nhanh nhẹn rút chiếc ví màu xanh ngọc ra khỏi túi xách. Khôi Vĩ lắc đầu, xua xua tay, không ngờ bàn tay của anh vung lên theo đà hất văng chiếc ví trên tay Nhã Đình xuống đất.

Chiếc ví nhanh như chớp rơi tõm xuống rãnh cống ở bên lề đường trước ánh mắt kinh ngạc của cả hai người.

“Tôi, tôi xin lỗi. Tôi, tôi không cố ý.”

Khôi Vĩ lúng túng định đặt tay lên vai Nhã Đình, không ngờ cô trong lúc xúc động mạnh lại hất văng tay của anh ra. Trong thoáng chốc, anh sững sờ nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô.

Anh không hề biết rằng chiếc ví đó là kỷ vật quan trọng mà bốn năm qua Nhã Đình luôn giữ gìn rất cẩn thận.

Nhã Đình vội ngồi sụp xuống vỉa hè, định dùng tay nhặt chiếc ví đã ướt nhẹp ở dưới cống lên.

“Đừng, sẽ bẩn đấy!”

Khôi Vĩ không nghĩ ngợi nhiều liền nắm lấy tay cô cản lại. Nhã Đình tức giận đẩy anh ta ra, đôi mắt đẫm lệ.

“Anh… Đồ ngang ngược!”

Buông lại một câu đầy giận dữ, cô khoác túi xách lên vai, chạy hối hả vào màn mưa bụi lất phất bay.

Khôi Vĩ bất lực nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô khuất sau ngã tư đường, sau vài phút suy nghĩ, anh không do dự đưa tay nhặt chiếc ví đã vấy bẩn từ dưới rãnh cống đen ngòm lên. [/SPOLER]
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Septvn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
7/5/17
Bài viết
211
Gạo
900,0
Ý định pha cà phê ban nãy tiêu tan hết, trên tay cô lúc này là cốc trà hoa cúc nóng, hương cúc thoang thoảng dễ chịu tỏa ra từ mặt nước hẵng còn bốc khói nghi ngút.
Hồi nãy bả định đi ngủ hà, sao lại xuất hiện ý định pha cf nhanh vậy.
Chuẩn bị đồ đoàn luôn đi
Cái từ này lạ quá, tui nghe hông hiểu.
Cái này là ý tưởng ấp ủ từ năm 14 của cô nên có vẻ nó chưa được mượt như mấy truyện sau này hén.
Tui đọc nhiều truyện của cô lắm ý, nhưng hình như tui thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó... gọi nôm na là nét riêng. Có thể về văn phong và ngôn từ thì vẫn nhận ra truyện của Umi, nhưng về nội dung dường như vẫn thiếu... khó diễn tả.
Tui thấy đa phần truyện của sẽ đặt trong một bối cảnh không rõ ràng, vừa là Việt Nam nhưng thỉnh thoảng vẫn như là TQ. Nhất là những cái tên của nhân vật, nó nghiêng về Trung nhiều hơn. Nhưng đây là ý thích của mỗi người nên tui nghĩ cũng không phải ảnh hưởng lắm.
Nhưng tui vẫn hy vọng có thể thấy 1 cái gì đó bức phá từ cô. 1 cái gì đó của riêng Umi, rõ ràng, không nhập nhằng. Tui tin cô sẽ làm được và sẽ làm tốt. Cố lên!
 

Umio

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/1/14
Bài viết
207
Gạo
400,0
Sorry cô giờ tui mới thấy :P.
Hồi nãy bả định đi ngủ hà, sao lại xuất hiện ý định pha cf nhanh vậy.
Không ngủ được nên muốn uống gì đó í.

Cái từ này lạ quá, tui nghe hông hiểu.
:-/ Chắc khẩu ngữ ngoài Bắc? Tui đọc trơn miệng lắm.

Tui thấy đa phần truyện của sẽ đặt trong một bối cảnh không rõ ràng, vừa là Việt Nam nhưng thỉnh thoảng vẫn như là TQ. Nhất là những cái tên của nhân vật, nó nghiêng về Trung nhiều hơn. Nhưng đây là ý thích của mỗi người nên tui nghĩ cũng không phải ảnh hưởng lắm.
Cái ni là hồi tui mê ngôn tình, bị lậm lắm nên bày đặt đặt tên hoa mĩ kiểu Trung =)). Giờ tui đổi lại thành bối cảnh VN rồi, mấy ac này ở Hà Nội ấy.

Tui cũng biết là mình bị thiếu dấu ấn cá nhân. Lúc viết cứ muốn chỉn chu nhất nên thành ra bị nhạt nhẽo quá. Tui từng bị ném đá tơi bời vụ này rồi nhưng bảo bh phải có phong cách ngay, thì với tui nó khó quá ^:)^. Chắc cái này tui phải luyện dần dần.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên