Có lẽ tại mùa thu - Cập nhật - Đông Quỳ

đông quỳ

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/1/15
Bài viết
60
Gạo
0,0
Tên truyện: Có lẽ tại mùa thu
Tên tác giả: Đông Quỳ
Tình trạng truyện: đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Mùa thu năm mười tám tuổi, tôi yêu cậu ấy. Suốt cả tuổi mười tám tôi đã không làm gì khác ngoài việc yêu cậu ấy. Bắt đầu từ năm đó, mùa thu nào tôi cũng dành điều ước duy nhất của ngày sinh nhật ước cậu ấy sẽ về bên tôi. Mỗi năm đến mùa thu tôi lại đợi cậu ấy, khi mùa thu qua đi tôi đều tự nói với mình: “Hết mùa thu này lại có mùa thu khác, không sao, năm nào mà chẳng có mùa thu”. Có lẽ tại mùa thu.
Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

đông quỳ

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/1/15
Bài viết
60
Gạo
0,0
Có lẽ tại mùa thu
Chương 1

Tôi tên là Hải Ân, mẹ sinh tôi ra vào tháng chín, tức là khoảng mùa thu, chòm sao Xử Nữ chiếu mệnh. Thời còn đi học tôi là một đứa trẻ hay mộng mơ và nhạy cảm, dễ bị tổn thương. Tôi luôn cảm thấy ba mẹ quá nghiêm khắc với mình nên khát khao lớn nhất của tôi là được tung cánh bay ra khỏi sự bảo bọc của gia đình.

Gia đình tôi là một gia đình bình thường, không hề giàu có, tuy vậy tôi chưa từng phải chịu vất vả hay thiếu thốn, tuổi thơ của tôi cũng không có nhiều biến động. Gia đình tôi trước đây sống ở Đà Lạt nhưng sau khi tôi vào lớp mười thì đã chuyển đến nơi khác sinh sống, lúc đó tôi cực kỳ buồn khổ, tôi luôn hướng về Đà Lạt và một lòng hy vọng mình sẽ lấy chồng ở nơi đây.

Năm đó tôi khoảng mười sáu tuổi, nếu tôi không nhớ nhầm, lúc đó tôi đã nói với cô bạn của mình: “Tớ muốn được yêu một lần, được khóc một lần vì tình yêu và nếm trải cảm giác đau khổ đó một lần! Phải nói là cảm giác của sự đau đớn tận cùng.” Cô bạn lắc đầu bảo: “Không được nói như vậy, cậu bị điên rồi!” Thế rồi nó kể cho tôi nghe về mẹ nó, từ một người lúc nào cũng cười cũng vui vẻ và những tháng ngày chìm trong nước mắt sau này, chỉ vì một lần trộm nghĩ muốn biết thế nào là khổ đau. Nó bảo đau khổ là một điều không bao giờ được mong muốn, đó nhất định là một điều ngu ngốc.

Tôi vốn là một đứa trẻ mơ mộng, năm đó tôi còn có khát vọng trở thành một nhà văn, một nhà văn mà suốt ngày bị gia đình bảo bọc không thể thoát ra được, không có kinh nghiệm thực tế, không biết thế nào là đau khổ, có phải là một điều rất khủng khiếp không? Những người bình thường làm sao mà hiểu được cảm giác của một người dạt dào cảm xúc mà bị kiềm nén như tôi kia chứ?

Tôi là một người rất nhạy cảm, rất nhiều cảm xúc, rất dạt dào tình cảm, ở phương diện tình cảm nam nữ tôi cũng rất có kinh nghiệm. Tính từ năm bốn tuổi, tôi đã biết thích bạn khác phái, như thế có bị tính là yêu sớm không? Lúc đó hình như bạn nữ nào ở lớp tôi cũng thích bạn lớp trưởng, tôi không biết tình cảm của những đứa trẻ con khác như thế nào nhưng tôi nghĩ mình hẳn là người thích bạn ấy mãnh liệt và lâu dài nhất, ít nhất là hiện tại tôi vẫn chưa phát hiện ra ai thích bạn ấy lâu hơn thời gian của tôi.

Năm chúng tôi học lớp bốn thì bạn ấy chuyển trường, trước đó do tôi còn nhỏ không dám thổ lộ tình cảm, cậu ấy cũng đi quá vội vã, tấm chân tình sáu năm của tôi không được cậu ấy biết đến, tuy nhiên do cái cũ đã qua mà cái mới vẫn chưa đến nên tôi vẫn đinh ninh rằng mình còn rất yêu cậu ấy, thế là khoảng thời gian yêu thầm cậu ấy được kéo dài khoảng ba năm nữa.

Tôi đúng là một người cực kỳ nhạy cảm, cực kỳ giàu cảm xúc, nhất là ở giai đoạn tuổi dậy thì, giai đoạn này tâm sinh lý đều rất nhạy cảm thì phải, thật may mắn vì có giai đoạn này nên tôi đã quên được mối tình đơn phương mười năm với bạn lớp trưởng đẹp trai. Tôi đã tìm ra được một nam nhân khác thay thế vị trí ngọt ngào của bạn lớp trưởng năm nào, đương nhiên vị trí ngọt ngào đó chính là trái tim tràn ngập tình yêu của tôi. Xin lỗi vì làm các bạn buồn nôn, nhưng trái tim tôi đúng là rất ngọt ngào đó.

Tuy tôi có lỗ mãng đi tỏ tình nhưng khi chuyện tình yêu chưa kịp bắt đầu tôi đã chuyển trường cấp ba, đến cái nắm tay đầu tiên còn chưa có. Mà cũng không sao, trái tim ngọt ngào của tôi vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm tuổi dậy thì, mau chóng quên đi chuyện tình dở dang và say nắng các anh đẹp trai ở trường cấp ba. Đúng, bạn không nhầm đâu, trường cấp ba đúng là một nơi hội tụ nhiều trai đẹp, thế nên say nắng vài ba người một lúc thì không thể tránh khỏi với một người có trái tim quá mỏng manh và tự vệ kém như tôi, năm đó con bạn thân nhìn nửa con mắt nói tôi chính là một kẻ háo sắc. Thực sự là không thể tự vệ mà.

Giai đoạn dậy thì tâm sinh lý của tôi có hơi không bình thường. Vì lý do tôi thường xuyên say nắng một lúc vài người nên không thể chuyên tâm theo đuổi một chàng trai nào như các cô gái trong ngôn tình và việc chỉ qua một ngày đã quên luôn anh chàng này và si mê anh chàng khác thực sự khiến tôi không thể nào không nghi ngờ sự chung thủy của bản thân mình.

Cho tới thời điểm đó thì kinh nghiệm yêu đương phong phú của tôi chỉ dừng lại ở mức độ yêu thầm, ước chừng là khoảng mười người, thực ra do tôi là người hay suy tưởng nên lúc yêu thầm cũng cố tưởng tượng ra sự đau khổ do không thể thổ lộ, do nam nhân đẹp trai đã có người trong mộng, hoặc do rất nhiều thứ khác, nói chung vấn đề nào cũng có lý do. Và xin nhắc lại, tôi là người hay suy tưởng, tình yêu của tôi vốn chỉ là cảm xúc nội tâm của mình tôi cùng với việc tôi có khao khát mãnh liệt trở thành một nhà văn và có nhu cầu cao ở việc để lấy cảm xúc viết truyện, cho nên cũng không thể nói là tôi lăng nhăng được vì tôi thực sự vẫn chưa có bạn trai.

Tôi không biết có phải do mình cứ miệt mài theo đuổi mỹ nam quá không mà từng ấy năm không có ai theo đuổi. Con gái ấy mà, ai mà chẳng thích được người khác theo đuổi, dù sao cũng thể hiện được giá trị bản thân. Sau này nghĩ lại tôi rất tuyệt vọng về bản thân, tại sao ngần ấy năm không có chàng trai nào thích tôi trước vậy? Tôi quá xấu xí sao? Không thể nào, mỗi ngày tôi đều soi gương ít nhất ba mươi phút, nhìn ngang không được thì nhìn dọc, dù sao cũng không đến mức không thể nhìn được. Chuyện học hành thì vẫn ở top ba của lớp. Chuyện nhân cách thì khỏi phải nói, hòa đồng, vui vẻ, dạt dào tình cảm, thế thì tại sao chứ?

Sau một thời gian thực sự rất dài tôi mới hay là bọn con trai lớp tôi đều xem tôi như là một chiến hữu con trai, rất hòa đồng, rất chân thật, rất chịu chơi. Có ai mê trai đẹp điếu đổ như tôi mà lại bị xem như một thằng con trai không chứ? Thật đau lòng. Thỉnh thoảng tôi nghĩ mình rất nữ tính, cho nên… thật khó hiểu?!

Mặc dù tôi rất muốn nói mình là một người bình thường, có những ngày thơ ấu và tuổi thiếu niên bình yên, không quan tâm tới chuyện yêu đương thực sự, chỉ là say nắng vài lần lớn có, nhỏ có vì mục đích lớn là lấy cảm xúc để viết truyện và trở thành một nhà văn lớn. Nhưng thực sự tôi là một người rất tầm thường, chữ “tầm thường” tức là tôi không phải một bình thường mà càng không phải một người vĩ đại gì, tôi cũng không thực sự hoàn hảo như những gì tôi đã nói, thực sự, tôi đã làm vài việc mất mặt (…), những việc không thể kể (…), thêm vài việc cực kỳ không đáng nói, nhưng tôi cũng chỉ che giấu chút ít thôi. Vì có vài chuyện thực sự phải kể nên tôi sẽ kể một chút những chuyện tôi còn nhớ.

Sau khi thi đại học, trong lúc chờ đợi kết quả, tôi nhận lời quen một cậu bạn qua mạng. Đối với người khác đây là một chuyện rất bình thường nhưng đối với tôi thì quả là một chuyện rất lớn. Lúc nãy tôi nói không có ai thích tôi trước thật ra là nói phần lớn thôi. Chủ yếu là do năng lực của tôi có hạn nhưng lại yêu cầu quá cao, nên thành ra bao nhiêu năm vẫn chỉ có thể yêu thầm mà thôi, chứ không thực sự là không có ai để mắt.

Cậu ấy tên là S, quen trên Yahoo. Lần đầu tiên nói chuyện với tôi cậu ấy xưng “anh” và gọi tôi là “em”, bình thường tôi rất ghét những người như vậy nhưng có thể vì cậu ấy là người Đà Lạt nên tôi không có ác cảm, lại cảm thấy cậu ta thật mắc cười. Nói chuyện qua lại một thời gian thì cậu ấy tỏ tình, tôi thì do chưa có người yêu, do thần kinh hơi không bình thường (chắc do ế lâu ngày) nên đồng ý, chuyện nhanh như điện xẹt.

Lúc nhận lời cậu ấy, tôi với cậu ấy xưng hô là “vợ - chồng”, đó là cách xưng hô “thời thượng” nhất lúc bấy giờ thì phải, tôi nghe thấy thật sự rất buồn nôn, nhưng cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Có thể vì lúc đó cậu ấy nói chuyện rất ngọt ngào, rất mãnh liệt nên tôi đã bị cảm động, dù sao thì tôi cũng không có ai theo đuổi mãnh liệt như vậy.

Sau đó một ngày sự cảm động trên trời rớt xuống của tôi đã tiêu hao hết toàn bộ, tôi cảm thấy mình thật sự rất dở hơi, tôi chưa từng gặp cậu ấy, tôi cũng không tiếp xúc với cậu ấy lâu, nói chung tôi hoàn toàn không biết gì về cậu ấy cả, ngang trái nữa là con bạn tôi chê S không đẹp trai, thế là tôi quyết định chia tay, sau một ngày có người yêu trên danh nghĩa. Tôi thật sự rất dở hơi, đúng không?

Một khoảng thời gian dài tôi gọi cậu bạn chưa gặp mặt bao giờ đó là “mối tình đầu”. Thật ra trước đó bạn lớp trưởng mẫu giáo và vài người mang lại cảm xúc thời trẻ con tôi cũng từng tưởng đó là tình yêu thật sự nên gọi là “mối tình đầu” và khi tôi thích người khác thì cảm xúc dạt dào hơn nên nghĩ đây mới là “mối tình đầu”. Cho nên tất cả những người tôi từng thích đều đã từng được gọi là “mối tình đầu”, thành ra giá trị thực tế của chức danh này không cao. Nhưng thề rằng lúc đó tôi rất đơn thuần, tôi nghĩ mình trân trọng gọi bạn S là “mối tình đầu” thay cho lời xin lỗi và sự áy náy trong lòng, tự hứa với lòng sẽ xem đó là “mối tình đầu” thực sự. Dù sao cậu ấy cũng là người đầu tiên tỏ tình với tôi và (không may) tôi đồng ý. Lúc đó tôi nghĩ mối tình đầu đi qua chẳng lấy một chút khổ đau, mình đúng là một đứa máu lạnh, tình yêu là cái gì vậy chứ?! Sao mình lại dở hơi thế không biết?

Tôi từng có cảm xúc rất giống tình yêu với một người, đó là một câu chuyện nhỏ của tôi khi tôi học mười hai. Hồi đó tôi thích Phong, bạn trai cũ của Thùy - cô bạn thân, sống ở thành phố khác, đó là giai đoạn chưa trưởng thành và giai đoạn tuổi dậy thì thần thánh, những thứ nông nổi đều có thể bỏ qua.

Tôi rất thích cậu ấy, có điều cậu ấy còn nhỏ tuổi (nhỏ hơn tôi một tuổi) mà đã trải qua vài chuyện tình khắc cốt ghi tâm, trong đấy không tính Thùy, cậu ấy cũng chỉ mang danh là bồ cũ của bạn thân của tôi chứ cũng là qua Yahoo. Hình như thời kỳ hưng thịnh của Yahoo có rất nhiều đôi yêu ảo như vậy thì phải, thời kỳ yêu đương rất tào lao. Nhưng thật sự lúc đó tôi rất thích cậu ấy, cá tính của cậu ấy rất thu hút, rất ngông cuồng, chắc vì xem phim Hàn Quốc quá nhiều nên tôi có chút hơi viển vông và có xu hướng thích bad boy. Tôi lảng tránh cậu ấy, cậu ấy cũng không có ý định đáp lại tình cảm của tôi, tôi từng nói với cậu ấy rằng: “Nếu tôi với cậu quen nhau, dù chỉ một lần, cả đời này tôi sẽ nhớ về cậu.” Các bạn cũng biết đó là giai đoạn mà tôi có nhu cầu có một người để yêu, để nhớ và để đau khổ một đời đó mà.

Có thể đọc tới đây các bạn nghĩ tôi là một cô gái rất hoạt bát, vui vẻ và hơi vớ vẩn. Có thể, nhưng đó chỉ là một phần con người của tôi. Tôi rất hay cười, đó là điều không thể phủ nhận, có thể bạn nói tôi là một người hơi khoa trương nếu tôi nói mình là một người rất chân thật.

Tôi yêu ghét rõ ràng và không tranh giành điều gì hay cái gì với bất cứ ai. Dù sao thì ngoại trừ việc tôi không có người yêu ra thì tôi rất biết hài lòng với những thứ bản thân mình có, không đua đòi nên những thứ ba mẹ cho tôi, tôi đều cảm thấy rất đầy đủ, không có nhu cầu đòi hỏi thêm thứ gì về vật chất, nếu có thêm thì tôi rất vui vẻ nhận chứ không từ chối.

Duy chỉ có nội tâm của tôi là không thể thỏa mãn, tôi rất hay buồn. Một là vì không được tự do như mọi người. Hai là vì tôi rất nhớ Đà Lạt - nơi tôi đã sinh ra. Ba là tôi tự chìm đắm trong mấy thứ tình yêu mà tôi cứ suy tưởng là thật. Bốn là tôi rất ghét ba mẹ, sau này nghĩ lại tôi thấy điều này rất buồn cười, nhưng thực sự lúc ấy tôi rất ghét ba mẹ của mình, khi còn nhỏ tôi cảm thấy họ không thương tôi, suốt ngày la mắng tôi bắt phải học, phải vào đại học. Vì tôi là đứa rất nhạy cảm nên rất để bụng chuyện buồn này, đôi ba lần tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nổi, thật may là cuối cùng tôi cũng hiểu ba mẹ rất yêu tôi, sau khi tôi lớn hơn.

Ở độ tuổi chưa trưởng thành tôi cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, đương nhiên là lúc đó tôi không thấy như vậy và thật sự ở giai đoạn này tôi không có cá tính gì đặc trưng cả, chỉ suốt ngày sống trong tưởng tưởng và những thứ viển vông.

Tôi đặt tên câu chuyện này là “Có lẽ tại mùa thu” vì chuyện tôi sắp kể được bắt đầu vào mùa thu và vì mọi người nói tên này rất đẹp. Đây là một câu chuyện có thật để kỷ niệm về mùa thu dài nhất trong cuộc đời tôi, câu chuyện có thể sẽ không còn vui vẻ được như giai đoạn trên đây, tôi viết vì mối tình mà tôi đã trải qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi và sẽ cố viết lại một cách chân thực nhất có thể.

Yêu thương tặng cho những cơn mưa của tôi, xe buýt, nhà sách và Bảo Bảo của tôi. Cậu có còn nhớ tôi hay không?
>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

đông quỳ

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/1/15
Bài viết
60
Gạo
0,0
Chương 2

Mùa thu năm 2012 tôi vào đại học, tôi học một nghành rất bình thường trong một trường đại học cũng rất bình thường ở thành phố Hồ Chí Minh, vì là trường công nên học phí không cao. Ước mơ lúc đó của tôi là trở thành nhà văn, nhưng tôi lại học thuộc bài rất kém, tư duy về môn lịch sử và địa lý cũng không tốt, môn anh văn thì đúng là một cơn ác mộng cho nên không thể thi khối C và D vào trường nhân văn, cô Út của tôi định hướng chỉ cần học ngành kinh tế, sau này mọi thứ cô sẽ sắp xếp thay tôi, tôi nhắm mắt chọn đại một trường, và đậu, đó là thứ hạnh phúc giả tạo đầu tiên trong cuộc đời tôi, tôi chẳng hề có ý thức gì về những thứ mình sẽ học trong bốn năm tới. Đại học chỉ là một nơi tôi sẽ có được cảm giác tự do và không có ba mẹ, vậy thôi.

Chuyện đáng mừng duy nhất là tôi gặp lại Gia Huy - cậu bạn thân nhất của tôi hồi học cấp hai ở Đà Lạt. Chúng tôi ngẫu nhiên đăng ký cùng một trường Đại học. Tôi thực sự rất bất ngờ vì Gia Huy từ nhỏ đã học rất giỏi, tôi không có ý chê bai trường đại học của mình nhưng thực sự tôi nghĩ mọi người sẽ kỳ vọng cậu ấy học ở một trường học danh giá và nổi tiếng hơn, dù ngành mà cậu ấy học cũng là một ngành hot của trường chúng tôi.

Nói thực lòng thì tôi rất vui vẻ, rất mãn nguyện, ít ra tôi không chỉ có một mình, dù tôi rất muốn thoát khỏi sự bảo bọc của gia đình nhưng hãy tưởng tượng xem, nếu bước vào một môi trường mới không ai quen biết và những câu chuyện truyền kỳ về sự nguy hiểm rình rập khắp nơi của thành phố này, quả thật đáng sợ, thật sự đấy, tôi lại là một người được bảo bọc rất kỹ lưỡng và rất chậm chạp, ngốc nghếch, mọi người rất lo lắng cho tôi, thành ra tôi cũng luôn thiếu tự tin về bản thân mình, nhưng bây giờ thì thật may mắn quá.

Ngày nhập học, Gia Huy đứng đón tôi ở cổng trường, cậu ấy cao và gầy rất dễ nhận ra. Hôm ấy cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ, nụ cười hiền lành nhiều năm không hề thay đổi, tôi thấy rất yên tâm, ba năm không gặp nhau, cậu ấy vẫn như vậy, tôi vẫn như vậy, chúng tôi đều như vậy, thật sự rất tốt.

Ngày trước học chung Huy là lớp trưởng lớp tôi, vì thế cậu ấy làm gì cũng nhanh nhẹn tháo vát, tôi tính tình từ bé đã ngơ ngẩn lóng ngóng, chuyện lớn thì chẳng bao giờ tới tay, chuyện bé thì vô tình hữu ý đều được yên ả, sinh ra đã mang số hưởng thụ, thủ tục nhập học Huy giúp tôi làm tất cả, không hề phải nhúng tay vào, tôi thực sự rất cảm kích, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Không biết là bẩm sinh hay do sự nuông chiều rèn luyện, tôi cực kỳ hậu đậu. Trước khi nhập học một ngày tôi không thể nào tìm ra ảnh thẻ mình chuẩn bị ở đâu, đó là một chuyện khá kinh khủng! Mọi người có biết để chụp được một tấm ảnh thẻ dễ coi khó khăn đến thế nào không? Thế mà tôi lại không tìm ra những tấm ảnh thẻ tâm huyết nhất cuộc đời mình! Sao có thể khổ tâm vậy chứ? Trước giờ tôi chưa từng chụp tấm ảnh thẻ nào có thể dễ coi như những tấm ảnh chuẩn bị cho lúc thi đại học và lúc nhập học. Bằng chứng là tấm ảnh thẻ tôi chụp thay thế vội vàng trong buổi tối hôm đó rất kinh khủng, xấu tới mức tôi không dám nhìn luôn ấy chứ, phải nói là cực kỳ xấu.

Tôi chắc chắn là một ví dụ điển hình cho những người hậu đậu và không biết lo xa, tôi rửa đúng bốn tấm hình như trong hồ sơ ghi, kết quả lúc làm hồ sơ ở kí túc xá lại không có hình. Huy kiên nhẫn dẫn tôi đi lòng vòng qua các dãy nhà xa lạ, sau này tôi biết đó là các dãy ký túc xá thân thuộc những năm tháng đại học của tôi, đến một gian nhà tạm bợ nhỏ xíu chen chúc người, đó là tiệm chụp ảnh.

Trước đây tôi toàn chụp ảnh thẻ trong các viện ảnh cưới xinh đẹp nên thấy tiệm chụp ảnh thô sơ chen chúc người, trường học nằm trên đường quốc lộ 1 A giao thông Bắc - Nam lại có vẻ tách biệt với nền văn minh thế giới. Các dãy nhà ký túc cũ kỹ phủ rêu, thật giống với các hình ảnh của mấy bộ phim nhựa của những thập kỷ trước, thật sự rất buồn cười.

Tôi đúng là một sinh vật vô tư, không hề cảm thấy lo lắng gì, chẳng biết cậu bạn thân của mình không hề có ba đầu sáu tay mà phải giúp tôi giải quyết hết mọi vấn đề, tất cả lo lắng đều phó mặc cho cậu ấy, còn bản thân thì vô ưu vô lo, sự ngây thơ quá nguy hiểm.

- Huy nghĩ còn lâu nữa mới tới lượt mình…

- Chết rồi giờ mình phải làm sao? - Tới lúc này tôi mới bồn chồn lo lắng.

Huy đưa tôi ra ngoài cổng trường tìm kiếm sự may mắn, thực tế một lần nữa lại chứng minh tôi rất hậu đậu, không phù hợp với mấy chuyện ăn may, chúng tôi đã rẽ sang hướng tay trái khi ra khỏi cổng trường, đoạn đường cực kỳ nắng và thậm chí còn không có nhà, chúng tôi bỏ cuộc quay về, hy vọng vào gian hàng chụp ảnh tạm bợ trong trường có lúc sẽ không đông người. Mặt trời đã quá đỉnh đầu, bọn tôi không đợi chụp ảnh mà đi ăn trưa, quán ăn trong trường đại học bán đồ ăn rẻ hơn mấy quán gần trường cấp ba của tôi, nhưng đồ ăn thì khó nuốt hơn nhiều, thật ra thì là do không hợp thời tiết và khẩu vị mà thôi.

- Ủa? Học ở đây à? - Huy hỏi một người nào đó gặp lúc đi lấy cơm tôi không kịp nhìn thấy vì lúc đó đi phía sau.

- Người quen à? - Tôi hỏi cho có, Huy cũng chỉ ờ ờ qua loa.

Ăn trưa xong tôi theo Huy về ký túc xá của cậu ấy lấy ít đồ. Ký túc xá của Huy nằm ở tòa nhà trệt, thuộc khu tự quản, vô cùng thoải mái, phòng rất sạch sẽ có phòng tắm và toilet riêng, có sáu giường tầng, tức là giành cho mười hai người nhưng hiện tại trong phòng chỉ có năm người, các giường khác còn bỏ trống. Một cậu bạn béo tròn chào tôi trước, cậu ấy rất béo, tôi không quen ai béo như thế cả, cảm thấy bạn ấy rất đáng yêu, tôi toe toét cười chào lại, cậu ấy giới thiệu các thành viên khác trong phòng, tôi rất hoang mang vì không thể nhớ nổi nhưng vẫn cười.

Huy lấy đồ xong không đưa tôi đi chụp ảnh mà đi ra quán Net giết thời gian. Trường học có thể thiếu nhiều thứ như tiệm chụp ảnh thẻ nhưng không hề thiếu quán Net, các quán Net nằm san sát nhau, thật sự rất vĩ đại, tôi cảm thấy như vậy. Huy online Facebook một lúc thì chơi game, tôi cũng online Facebook, sau đó lại nghe nhạc, chán chê thì xem phim, vì chưa quen nên tôi thấy Sài Gòn rất nóng, quán Net máy tính mở khắp nơi thực sự là nóng không thể tả nổi. Huy liếc sang màn hình máy tính của tôi, nghiêm túc nói:

- Thôi, đừng xem phim đó!

- Tại sao? - Tôi vừa seach tìm tên bộ phim “Hot boy nổi loạn”, phim về đề tài đồng tính nam tôi nghe cô bạn cùng lớp có lần nhắc tới, ánh mắt thì háo hức tò mò.

- Đừng có xem.

- Muốn xem… - Tôi bướng bỉnh.

- Chỉ cho coi … - Huy rê con chuột trên màn hình đến đoạn nhạy cảm hai người đàn ông trần truồng ôm lấy nhau, chau mày nghiêm túc, tôi vì chiều lòng cậu ấy nên không xem nữa dù khá là tiếc nuối, tự nhủ mình sẽ xem sau vậy. Có thể trong mắt Huy lúc đó tôi thật sự quá trong sáng, những thứ thô tục như thế phải cách xa tôi hàng trăm dặm, có lẽ là cậu ấy đã đánh giá quá cao tôi rồi.

Thực ra tôi có nghe qua về bộ phim đó, hình ảnh trai đẹp Lương Mạnh Hải trong mắt cô bạn cùng lớp tôi bị sụp đổ nghiêm trọng sau khi xem phim này, diễn xuất chuyên nghiệp của anh Hải thể hiện qua bộ mặt tuyệt vọng mà cô nàng trưng ra, thế nên có chút cảnh nhạy cảm là chuyện rất dễ hiểu của dòng phim này. Có điều con gái mà xem những bộ phim quá nhiều hình ảnh nhạy cảm trước mặt một đứa con trai và trong quán Net thì cũng hơi thô lỗ, thôi bỏ qua đi vậy.

Chán vì không còn biết xem gì, tôi với Huy ra tiệm chụp ảnh, bấy giờ chỉ còn lác đác vài người, lặn lội mãi cũng lấy được ảnh. Tấm ảnh đó thật sự rất xấu, thật sự là xấu dã man. Sau này tôi không bao giờ chụp ở tiệm đó nữa, thật đấy, tiệm chụp ảnh đó đã trở thành giai thoại trong những kỉ niệm xấu xí đáng quên nhất của trường đại học chúng tôi. Bởi vì chưa có ai chụp được tấm ảnh thẻ tử tế nào trong đó cả.

Huy nhanh chóng giúp tôi làm hồ sơ, các anh chị tình nguyện rất nhiệt tình, lại còn quen biết Huy từ trước nên mọi thứ rất suôn sẻ. Thế là kết thúc quá trình làm hồ sơ, đối với Huy chắc đó là một ngày thật vất vả.
Chương 1<< >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

đông quỳ

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/1/15
Bài viết
60
Gạo
0,0
Chương 3

Tôi không biết vì sao nhưng ban đầu tôi không hề có ý định ở ký túc xá. Trước ngày nhập học tôi cùng cô bạn đã đi kiếm phòng trọ ở một con đường rất đẹp ngoài ngã tư Thủ Đức, nhưng vì thời gian quá gấp rút tôi đã không tìm được phòng và Gia Huy cũng rủ rê nên tôi mới miễn cưỡng đi đăng ký ở ký túc xá mà thôi.

Gia Huy cầm tờ phiếu cô trưởng khu đưa cho xong đưa tôi sang khu kí túc xá nữ, lúc đó tôi rất ngốc, lại còn đang bỡ ngỡ nên cảm thấy cậu ấy thật sự rất tài giỏi, tại sao cái gì cậu ấy cũng biết vậy? Tại sao cậu ấy lại biết rõ trường Đại học vậy chứ? Cậu ấy dù có vào trường trước thì cũng sớm hơn tôi hai ngày là cùng. Nếu tôi đến đây trước một tuần thì có lẽ tôi cũng chẳng biết gì, khả năng ghi nhớ hay tự vệ của tôi hoàn toàn không sử dụng được. Mọi người trong nhà đều cho rằng nếu thả tôi ra ngoài chắc sẽ không tồn tại nổi, nói như vậy cũng không hẳn là không có căn cứ.

Tôi nhìn ký túc xá một lượt, đưa tay lên ôm hai bầu má mập mạp của mình và muốn thét lên. Chao ôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống trong một nơi sập xệ như thế này. Quả thật là một nơi rất kinh khủng, cả mười bảy năm trong cuộc đời chưa từng nghĩ mình phải sống ở một nơi xấu xí như vậy.

- May cho Ân đó, khu D mới được sửa lại nên mới tinh! - Huy báo cho tôi một tin mừng, mặt rất thật thà nên chắc là đúng vậy rồi.

- Trét vôi lên tòa nhà cũ xì này nhìn nham nhở thì có. - Tôi đỏng đảnh chê bai, nhìn sang chỉ thấy Huy cười rất hiền. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác bất mãn khi nhìn thấy ký túc xá lần đầu tiên. Tôi chê ký túc xá này giống như cái chuồng lợn, người làm sao mà có thể ở được chứ. Kỳ thực thì ký túc xá không quá tệ, nhưng vì trong lòng tôi rất bất mãn, vì lúc đó tôi vô cùng trẻ con và vì tôi luôn kỳ vọng một cuộc sống tự do đẹp đẽ nên mới ác cảm nhiều như vậy. Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, muốn hay không thì bây giờ tôi cũng phải chấp nhận ở đây mà thôi. Ở tạm một học kỳ rồi tìm phòng trọ thôi.

Không biết Huy có đi tìm hiểu về ký túc xá trước hay không mà dù không ở khu ký túc xá giống như tôi, cậu ấy cũng rất nhanh nhẹn và định hướng phòng ngay. Ký túc xá ở dãy tôi ở có ba tầng, xếp theo thứ tự a - b - c và đánh số phòng một dãy là số chẵn, một dãy là số lẻ. Những chuyện này là khá lâu sau này tôi mới biết. Tôi quen với chuyện người khác nghĩ giùm mình rồi nên cực kỳ vô tâm với cuộc sống này, thứ tôi quan tâm hình như chỉ là những thứ cảm xúc phi thực tế và không ăn được mà thôi. Nếu thả tôi bơ vơ một mình, thật không biết tôi có ấu trĩ tới mức đi tìm từng phòng một hay không. Thực ra đúng là tôi có ý nghĩ đó, nghĩ lại tôi cũng không ngờ mình lại ngốc đến như vậy.

Phòng của tôi nằm trên tầng hai, lúc vào phòng thì có hai người đang ở bên trong, tôi nhìn qua thì thấy một bạn có đôi mắt to mắt to và nước da ngăm. Bạn còn lại rất xinh, dáng người mảnh mai, da trắng hồng và thắt hai bím tóc nom thật điệu đàng. Cô bạn có bím tóc mau mắn mỉm cười chào tôi và Huy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, thú thật tôi hơi rùng mình, chắc tại chưa bao giờ nghe ai nói chuyện dịu dàng đến mức như vậy. Cô bạn này có sự tự tin khác hẳn cô bạn da ngăm kia, bạn ấy chỉ rụt rè đôi ba câu xã giao chứ không nói gì nhiều. Cô nàng bím tóc xinh đẹp giới thiệu tên là Uyên, bạn rụt rè mắt to tên là Hạ.

Căn phòng có năm giường tầng, hai giường gỗ và ba giường sắt, toàn bộ đều được phủ một lớp bụi dày. Thật không may mắn là các giường đều đã có người chọn và dán tên giữ chỗ. Tính cả Uyên và Hạ vào phòng trước cũng đã chọn được giường thì tôi chỉ còn lại hai chỗ để chọn, đều là giường cũ bằng gỗ, một trong góc phòng, một sát cửa sổ. Tôi nhìn qua thì định chọn cái ngay sát cửa sổ vì trông sạch sẽ hơn hẳn cái trong góc phòng, nhưng Huy không đồng ý. Cậu ấy khuyên tôi nên chọn giường trong góc vì kín đáo hơn và tiện lợi hơn. Tôi chả hiểu gì cả, cũng không thấy lý do nào thuyết phục nhưng miễn cưỡng nghe theo, vì tôi muốn nghe lời cậu ấy vậy thôi. Cả cô bạn xinh đẹp cũng bảo nên chọn phía trong này. Sau khi đã chọn xong chỗ ở và ghi tên lại như những người vào trước, Hạ đi về vì phải đón xe đò về nhà không trời tối. Lúc Huy dán tờ giấy ghi tên vào giường tôi, Uyên hỏi :

- Đây là anh hay bạn Ân vậy?

- Mình bằng tuổi bạn. - Huy trả lời.

- Hả? Năm nhất hả? Sao mà… to lớn quá vậy?

Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ vẻ bất ngờ của Uyên hôm ấy, cả tôi và Huy cùng bật cười.

Tôi và Huy rủ Uyên vào một quá nước gần ký túc xá trước khi về, Huy thì chạy về phòng một lát, đang lúc im lặng tôi tìm đề tài để nói.

- Huy là bạn thân của Ân đó! - Tôi nói với ánh mắt lộ rõ niềm tự hào kiêu hãnh, ngay cả bạn thân tôi cũng cảm nhận được điều đó. Với tôi, Huy là một niềm kiêu hãnh, là điều mà khiến tất cả những cô gái xung quanh tôi phải ganh tỵ, tôi đã luôn tin là như vậy. Tôi nghĩ rằng Uyên có thể sẽ hiểu lầm Huy là người yêu của tôi nên bắt đầu câu chuyện như vậy để giải thích hiểu lầm. Tiện thể kể lể, khoe khoang thằng bạn thân tuyệt vời trên cả tuyệt vời của mình. Lát sau Huy trở ra cùng nói chuyện một lát rồi đưa tôi với Uyên ra cổng, tôi gọi nhờ một người quen chở mình về nhà cậu.

Nếu tôi tìm được phòng trọ có thể tôi sẽ không bao giờ ở ký túc xá, chọn ở lại ký túc xá thật sự là một sự cố và những việc xảy ra sau này tôi hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến, cũng có thể coi đó là một chuỗi sự cố mà dù muốn hay không tôi cũng buộc phải trải qua. Tôi không biết nếu không ở ký túc xá tôi có thể sống những ngày thật bình yên hay không nhưng ở đó một phần tuổi thanh xuân của tôi đã ở lại, những ngày dài mà tôi không thể quên được, có thể chúng tôi đều không thể quên được.

Tận hai hôm sau tôi mới quay lại trường, tôi cùng mẹ đi xe buýt lên ký túc xá để giúp tôi dọn dẹp. Tôi gọi điện cho Huy mãi nó mới bắt máy, nghe máy bảo: “Đợi Huy xíu, Huy đang ra!” Thế mà mãi vẫn không thấy người đâu, tôi phải đưa mẹ vô quán nước mía ngay ngã ba đợi.

- Bữa nay thằng Huy nó còn gầy như hồi xưa không bé? - Mẹ tôi hỏi.

- Dạ con thấy nó vẫn vậy, bữa nay nó còn đen hơn, xấu hơn, mặt toàn mụn không… hmmm, cái thằng này sao hôm nay lại lề mề vậy chứ… - Tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn nên càm ràm.

- Con chào cô! - Huy bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.

Tôi đang nói thao thao bất tuyệt thì rơi vào trạng thái câm nín, hồn vía phân tán tứ phương. Đúng là không nên nói xấu ai đó khi không có mặt họ. Tôi nhe răng cười cầu hòa. Mặc dù Huy có vẻ như không hay biết gì nhưng tôi vẫn cảm thấy khá quê.

Tôi lẽo đẽo đi theo Huy và mẹ lên ký túc xá. Có ai biết lúc đó tôi cảm thấy gì không? Tôi cảm thấy mình đúng là một công chúa nhỏ, mọi thứ thật là dễ chịu, thật là vui vẻ. Sau này khi nghĩ lại tôi mới biết đó là ngày tháng hồn nhiên, vô tư nhất của tôi, những ngày trong sáng và lương thiện như thế không còn trở lại với tôi lần nào nữa.

Vừa mở cửa phòng thấy lênh láng nước, mấy người vào trước đã lau sàn nhà. Tôi mừng thầm vì sàn đã được lau. Nghĩ tới việc không phải lau sàn nhà tôi vui mừng biết bao nhiêu, bạn có thể sẽ không biết được đâu, lúc nhìn thấy căn phòng lần đầu tiên tôi đã hốt hoảng vô cùng, khắp phòng đâu đâu cũng là bụi, bụi phủ hẳn một lớp rất dày ở khắp nơi. Trong số các việc nhà, việc tôi không thích nhất chính là lau nhà, vì thế tôi rất vui vì sàn nhà đã được lau, niềm vui của tôi bình thường đã không có gì to lớn, cho nên điều này khiến tôi vui mừng như vậy không có gì là lạ.

Trong phòng lúc này có Hạ và hai mẹ con trên chiếc giường ngay sát giường của tôi, cô bạn có bím tóc xinh đẹp thì không thấy đâu. Hai mẹ con người kia đều da đen và béo, chắc vì nhà tôi ai cũng gầy nên tôi thấy hai người đó rất béo, đứa con gái trông mặt rất hung dữ ,nhìn đã thấy ghét rồi, đây sẽ là bạn cùng phòng của tôi sao? Không có chút thân thiện gì cả. Đã bảo không muốn ở ký túc xá kia mà!

Ở chân cầu thang tầng trệt có một tiệm tạp hóa nhỏ bán các vật dụng cần thiết, mẹ tôi đi xuống đó mua mấy vật dụng cần thiết cho tôi. Lúc mẹ tôi đi xuống đó mua đồ tôi mới nhận ra có một người đi cùng với Huy, cứ thụt thò ngoài cửa. Người đó cao gần bằng Huy, dáng gầy mảnh khảnh, nước da trắng, mũi cao hơi quặp, môi mỏng, mặc áo phông trắng đơn giản và quần sooc đen. Tôi đoán chắc là anh khóa trên nào đó Huy vừa quen được nên rủ sang dọn phòng giúp tôi. Tôi cũng chỉ ngó qua một tẹo, thậm chí còn không biết là mình đã chào người ta hay chưa nữa, hoàn toàn không để tâm đến.

Tôi cảm thấy mình như một tiểu công chúa, được nâng niu và chiều chuộng. Mang tiếng đi dọn phòng nhưng lại để cho mẹ và Huy lo toan hết mọi thứ. Cậu bạn đi cùng Huy cũng giúp một ít việc, tôi thì giả vờ nhìn nhìn ngó ngó chứ không phải nhúng tay vào làm gì cả. Tôi là chính là tiểu công chúa kiêu ngạo trong truyền thuyết, thật lòng chỉ muốn hất mặt lên cho thật vênh váo.

Ký túc xá mới sửa chữa cũng thay rất nhiều giường gỗ hư hỏng nặng bằng giường sắt mới, tiếc là tôi không may mắn chọn được giường mới, cũng có vài rắc rối nhỏ nữa là những cây đinh nhọn hoắc đóng trên giường có thể gây nguy hiểm cho tôi, cho nên Huy quyết định nhổ mấy cây đinh đi. Thế là chúng tôi cùng nhau đi xuống phòng bảo vệ hỏi mượn búa.

Bảo vệ là một ông chú cao lênh khênh nói giọng Bắc, ông ta nói không có với chúng tôi, tôi rốt cuộc không hiểu phòng bảo vệ có cái quái gì ở trong đó không biết? Chúng tôi đi vòng vòng hỏi nhưng đều không có, mãi đến khi Huy vào một quán nước gần phòng đó thì mới mượn được búa mang về. Không thể nghĩ ra việc vào quán café mượn búa sẽ dễ dàng hơn mấy cái phòng bảo vệ trong khu ký túc xá!

- À! Bạn Huy tên gì ấy nhỉ? - Đang đi thì tôi nhớ ra nên hỏi.

Cậu ta trả lời giọng nhỏ xíu, nói cũng không rõ ràng, tôi phải chau mày lại:

- Gì cơ?

Rồi quay sang Huy cầu cứu. Huy bây giờ mới sực nhớ ra và tỏ vẻ phô trương:

- Đây là bạn Huy, tên là Vĩnh. Đây cũng là bạn Huy, tên là Ân. Hai người làm quen đi.

Tôi nhe răng ra cười rồi hỏi:

- Nhà cậu ở đâu?

- Ở Đà Lạt. - Vĩnh trả lời tôi, vẻ lúng túng.

Tôi đúng là có hơi ngang ngược và vồn vã, nhưng có cần tỏ ra sợ hãi vậy không? Tôi cười khổ.

- Ủa? Cũng ở Đà Lạt hả? – Tôi hỏi

- Học cùng trường với Huy á! - Huy nói.

- Ô thật á? - Tôi ngạc nhiên.

- Nhưng mà vô trường rồi mới biết. - Vĩnh cười.

Về tới ký túc xá thấy mẹ đã mua chăn, màn, gối, bàn học, đèn bàn, quạt và một số thứ khác cho tôi. Huy và Vĩnh mất hút đâu vài phút xong đem theo mấy cuộn kẽm mắc dây treo áo quần cho tôi, dặn dò tôi dủ thứ xong thì đã quá trưa.

Huy đưa chúng tôi vào quán cơm hôm trước, mẹ khen quán cơm rẻ, tôi và Vĩnh thì nhăn mặt vì đồ ăn ngọt quá không hợp khẩu vị. Mẹ, Huy và Vĩnh đều ăn hết phần cơm, đĩa cơm của tôi còn hơn một nữa thì chả muốn nhìn nữa. Mẹ tôi trả tiền rồi đi luôn do bận việc, chúng tôi ở lại nhìn nhau không biết nên làm gì, sau đó thì quyết định đi siêu thị chơi.
Chương 2 << >> Chương 4
 

nguyenvancam11

Gà con
Tham gia
25/3/15
Bài viết
2
Gạo
0,0
:) Đọc vui thật. Tác giả mà như vậy thì vui hơn ^^. Cuộc sống của mình ít mơ mộng vậy lắm,đặc biệt là chuyện tình cảm , biết là viết yếu tố cho thành truyện để hay dễ đọc sẽ thu hút, nhưng mà cũng ước gì mình có thể nghĩ như vậy cuộc sống sẽ vui hơn >:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

đông quỳ

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/1/15
Bài viết
60
Gạo
0,0
:) Đọc vui thật. Tác giả mà như vậy thì vui hơn ^^. Cuộc sống của mình ít mơ mộng vậy lắm,đặc biệt là chuyện tình cảm , biết là viết yếu tố cho thành truyện để hay dễ đọc sẽ thu hút, nhưng mà cũng ước gì mình có thể nghĩ như vậy cuộc sống sẽ vui hơn >:)
Thật ra lúc đó em còn trẻ con nên nghĩ như vạy thật mà
 
Bên trên