Cô nàng giống trai - Cập nhật - bani cao

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Tên truyện: CÔ NÀNG GIỐNG TRAI
Tác giả: Cao Dịu
Tình trạng sáng tác: Đang viết
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Cuộc sống, hiện đại, tiểu thuyết.
Độ dài: 18 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Không | Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu: Kể về cuộc sống của Nguyên, một cô gái “được trời phú” cho gương mặt của một... nam nhi. Chẳng biết ai sung sướng với phong cách tomboy và chia sẻ ảnh cá nhân trên mạng. Còn Nguyên lấy làm buồn vì cái “đặc ân” mà trời ban cho ấy! Một lần, cô trở thành thủ phạm chọi đá vào một chiếc ô tô làm kính xe bị nứt... và những chuyện xảy ra với cô sau đó ra sao? Các bạn hãy đọc trong "Cô nàng giống trai" của mình nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 1: Thất nghiệp và thỏa thuận lạ kì

“Phút giây nào đó trong cuộc sống, bạn cảm thấy mệt mỏi…

Hãy tìm đến tôi:

Tôi sẽ làm cho bạn cười ngặt nghẽo, đến nỗi bạn chẳng thể dừng lại.

Tôi sẽ làm cho bạn tin tưởng rằng: Thế giới này thật sự tốt đẹp…

… Và nó đang chờ bạn mở ra… Tôi sẽ giúp thay đổi cuộc sống của bạn, dù chỉ là một phần nhỏ.

Khi bạn ngã quỵ…

Thế giới quanh bạn dường như quá đen tối, và trống rỗng.

Hãy dựa vào bờ vai của tôi, tôi sẽ để bạn khóc…”

Giai điệu Shining Friend phát ra từ “dế yêu” qua chiếc headphone đang gắn vào tai Nguyên. Thay vì tìm đến bến xe buýt như mọi hôm, cô lại lững thững đi bộ trên vỉa hè. Cô chợt nhớ tới lão thầy bói mà cô gặp hôm mùng tám tết. Hôm đó, lão thình lình kéo cô lại, ấn cô ngồi xuống cái ghế dựa ở cạnh chợ. Đôi mắt sâu hoắm của lão với cái cách chèo kéo gần như là cưỡng bức của lão, làm Nguyên nửa thấy khó chịu nửa lại sờ sợ! Và cái chính là cô không có một nghìn nào trong túi lúc này. Cô lên chợ chỉ vì muốn mang thêm cho mẹ cái áo rét. Mẹ bán mớ cá mà bố đi đun te mang về lúc sáng sớm. Thế nên, Nguyên đành cười ngượng: “Cháu không mang tiền, để hôm nào rồi… ông xem cho cháu nhé!”. Dứt lời cô đứng phắt dậy, xoay người đi một mạch. Ấy thế mà lão còn nói với theo: “Năm nay hạn nặng lắm đấy nhá!”

Chẳng biết có phải thế, mà hồi đầu tháng hai cô đang làm phục vụ ở quán cafe thì bỗng nhiên ông chủ quán sang định cư nước ngoài, bán cửa hàng cho người ta làm nhà ở. Rồi cuối tháng tám, vừa lúc thích nghi được với đời sống của một công nhân may thì đoàng một cái, cô bị sa thải vì lí do ít việc. Họ chỉ giữ lại thợ có tay nghề cứng, còn lằng nhằng như Nguyên thì cho nghỉ… Và hôm nay, một lần nữa cái hạn ấy như đổ xuống đầu cô. Khi trưởng ban nhân sự gọi cô tới phòng của gã và nói thế này:

“Nguyên! Tôi thấy cô không hợp để làm nhân viên tiếp tân đâu.” Trưởng ban nhân sự mới toanh đã phán như thế trong ngày đầu gã nhậm chức... Và đó chính là ngày hôm nay, câu nói đó được thốt ra chưa đầy một tiếng, dĩ nhiên là Nguyên biết thế có nghĩa là gì? Một số sếp vẫn hay dùng câu đó để mở đầu khi muốn đuổi nhân viên của họ!

Nguyên hoang mang, nhớ vội xem thời gian qua mình đã gây ra lỗi lầm gì? Nhưng hoàn toàn không hề… Có khi nào nhầm lẫn mình với ai đó không nhỉ? Cô nghĩ. Nhưng anh ta vừa nhắc tên mình rõ ràng? Cả ban tiếp tân có mỗi mình tên Nguyên kia mà… Nguyên đứng sững hồi lâu, sau cô quyết định cứ hỏi xem đã, có nhầm lẫn hay không thì sẽ rõ ra thôi.

“Tôi đâu vi phạm điều lệ gì của công ty, cũng chẳng có khách hàng nào phàn nàn về tôi cả!”

Gã nhếch mép cười… ruồi.

“Hiện tại thì chưa… Nhưng tôi không đảm bảo điều đó trong thời gian sắp tới”!

“Ý anh là sao?”

Ánh mắt lạnh của gã lóe lên tia diễu cợt khi lướt lên người cô từ đầu tới chân.

“Không lẽ cô nghĩ mình thích hợp với công việc này?” Cái giọng mỉa mai của gã, cái cách gã nhìn cô cùng cái cười nhếch môi khinh rẻ… Nguyên biết rằng đích xác cái kẻ mà hắn muốn đuổi không phải là ai khác mà chính là mình… vì… chính cái bề ngoài của mình...

Có gì đó vừa chèn lên khóe mắt: Không sao… chẳng sao mà… chỉ là chuyện vặt thôi… không hề sao cả… Trong đầu Nguyên vang lên những câu nói, và đó cũng là những gì thực ra cô đang nghĩ lúc này. Thế mà Nguyên sợ... Nguyên sợ thứ chất lỏng được gọi là nước mắt ấy lại nhằm vào những thứ lãng nhách thế này mà rơi. Cô đã từng như thế… cảm giác chẳng đáng để phải khóc mà cái thứ chết tiệt ấy cứ chảy ra...! Cái thứ ấy chảy, đôi khi chỉ vì thấy uất ức nông nổi chứ thực tâm trong sâu xa tâm can, Nguyên thấy chẳng đáng để như vậy... Và Nguyên ghét cái cách phản ứng giống như yếu hèn ấy vô cùng! Rất may, lúc này Nguyên đã làm chủ được!

Gã trưởng ban chẳng thèm đếm xỉa đến cảm giác của cô thế nào, gã nói với bộ mặt thản nhiên:

“Tốt nhất cô viết đơn xin nghỉ việc đi… Nếu cố chấp ở lại, thì chúng ta sẽ bàn về lí do…vì sao… cô… không… hợp… Trong cuộc họp cuối tuần… Cô về nghĩ kĩ đi!” Mặt lạnh tanh, gã hất tay ra hiệu bảo cô về.

Chiều nay trời đột ngột nổi gió. Có lẽ là đợt gió mùa đầu tiên của mùa đông năm nay. Nguyên rùn vai trong cái áo phông mặc bên trong và khoác ngoài một chiếc sơ mi ca rô màu đỏ. Tay phải đút túi quần, tay trái xách ba lô, mái tóc ngắn bị gió thổi lòe xòe trước trán, Nguyên vừa thất thểu đi vừa gặm nhấm lời đe dọa của trưởng ban nhân sự. Môi vô thức nhếch về một bên, không biết Nguyên thấy khinh bỉ cái kẻ vừa muốn đuổi cô hay là nụ cười chua chát cho chính bản thân mình…? Một viên sỏi nằm chỏng trơ trước mặt như tự nguyện giúp Nguyên giải tỏa nỗi bực mình! Nguyên tung chân đá... Lại một viên nữa kìa... Sút nào...! Nguyên thấy dễ chịu cũng thấy hay hay liền bồi thêm vài cú nữa cho tới khi nghe một tiếng:

Tạch

Nguyên ngẩng lên, tim giật thót, bước chân và cả cảm xúc trong lòng như cứng đờ lại…

Trước mắt cô, nơi vừa phát ra tiếng động. Một chiếc ô tô màu đen đang đậu dưới lề đường. Cánh cửa xe bật mở. Một chàng trai bước xuống, với gương mặt ngơ ngác, anh ngoái cổ nhìn quanh rồi tiến lại phía cô.

“ Này! Cậu…”

“Tôi… Tôi… xin… lỗi…” Nguyên vội cúi đầu, hai tay run run nắm chặt lại, hít một hơi để lấy bình tĩnh. Cô nói lớn:

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm”

“?!”

Ngước lên thấy mắt hắn đỏ hoe. Chút khí thế mà Nguyên cố dựng lên lúc nãy, giờ tan biến mất, cô càng cuống hơn: “Tôi không cố ý mà… Làm ơn hãy tin tôi!”

Hắn như chẳng màng đến lời cô nói, giơ tay lên... dụi mắt...

Tiếng chuông điện thoại cũng làm Nguyên giật bắn… Nhưng đó là tiếng chuông của hắn…

Một tay ra hiệu cho cô đứng yên, còn tay kia hắn móc điện thoại áp vào tai.

“Anh đây! Ừ!… Hả… Không được, không được.” Hắn lắc đầu quầy quậy: “Tối mai anh bận rồi. Bị em hành mà đêm qua anh không có thời gian chợp mắt, anh vừa phải ngủ dưới… lòng đường đấy!”

Hắn gắt nhẹ rồi tắt máy luôn, còn chưa kịp cất thì điện thoại lại rung lên bần bật…

“Anh đã nói là tối mai anh bận mà… Còn nữa, em đừng như vậy… Chi… Chi… Hừm…” Hắn thở hắt ra, có vẻ người bên kia đã giận dỗi mà ngắt máy.

Hắn thở dài thêm lần nữa, cất điện thoại vào túi, chậm rãi quay sang cô.

“ Này! Lúc nãy cậu nói gì nhỉ?”

“Tôi thực sự xin lỗi… Tôi sẽ đền kính mới cho anh, tôi…”

“?!?” Hắn nhíu mày, trông bộ dạng của cô.

“Vậy ra cậu chính là kẻ đã ném đá vào xe của tôi?” Hắn lấy tay chỉ thẳng vào Nguyên.

Nguyên hốt hoảng xua tay “Không! Không phải tôi ném, chỉ là…” Cô vội chạy lại một viên đá cạnh đó, lấy chân hất như để miêu tả: “Đấy, tôi chỉ làm thế để xả stress thôi! Không ngờ… không ngờ... Tôi thật sự không cố ý…” Nguyên cúi gằm xuống.

Hắn cau mày, định nói gì đó rồi lại thôi. Hắn nhìn Nguyên qua loa rồi hỏi.

“Cậu nói sẽ đền, hả…?”

Nguyên gật đầu, giọng quả quyết.

“Vâng”

“Được” Hắn gật gật đầu, sau đó rút điện thoại ra, ngón tay dài chấm chấm lên mặt điện thoại.

Một lát sau.

“Cho người đến đường Trần Hưng Đạo thẩm định giúp tôi chiếc xe nhé!... Đang đậu dưới làn đường… đúng rồi!... đoạn cho phép đậu xe đó!” Hắn nhìn quanh quất rồi nói thêm: “Đối diện hãng Kangaroo…”

Thấy Nguyên nhìn mình kì quặc, hắn nhún vai:

“Tôi muốn cho cậu biết giá của tấm kính đó một cách khách quan.”

“Nhưng…”

“Tiền phí cậu phải trả vì họ bảo vệ quyền lợi cho cậu, phải không? Hay cậu muốn trực tiếp thanh toán hóa đơn này?… Có điều bây giờ tôi chưa thể đi thay ngay… nửa tiếng nữa tôi có việc bận…”

Những gì hắn nói có vẻ có lí, hắn lại tỏ ra là người lịch sự, cô đâu dám thắc mắc gì nữa…

Bất giác Nguyên thở dài, nhét headphone nãy giờ vẫn cầm ở tay vào tai, khép mắt lại.

“Tôi có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống…

Tôi sẽ nắm lấy tay bạn…

Hãy tin ở tôi”

Nguyên thuộc làu những ca từ trong bản Shining Friend. Thực ra cô đọc bản dịch trên điện thoại, chứ cô nào có biết tí ti gì về tiếng Hàn đâu. Một lần tình cờ cô tìm thấy trong Google. Cô thích nghe nó từ đấy! Còn hôm nay, nó như một liệu pháp tâm lí, giúp cô cảm thấy mạnh mẽ hơn…

Phố Trần Hưng Đạo chiều nay dường như không náo nhiệt, bầu trời ảm đạm như sắp có mưa.

Người thanh niên mặc trang phục bảo hộ đã nhận ra cánh tay hắn giơ lên, vội vã tấp vào lề đường.

“Này cậu!”

Hắn lên tiếng gọi khi thấy Nguyên còn đang nhắm mắt nghe nhạc. Bỏ chiếc headphone ra, Nguyên hít một hơi dài.

“Tôi tên là Minh Sơn nhân viên của hãng...” Người thanh niên tự giới thiệu, rồi lần lượt bắt tay hai người.

Hắn gật đầu, sau cái bắt tay vội vã, hắn hỏi:

“Tấm kính chắn gió của tôi trị giá bao nhiêu?”

“Vâng! Đây là chiếc...

“Không. Tôi chỉ muốn biết giá trị của tấm kính thôi!” Hắn khoát tay.

“À!… Vâng! Ừm… Trị giá khoảng một nghìn USD” Người nhân viên ngượng ngịu xoa hai tay vào nhau có vẻ như…cụt hứng!

Hắn quay sang nhìn cô, mày hơi nhướng lên như muốn nói: “Cậu đã được biết rồi đấy!”

Nguyên nhẩm tính: “Một nghìn đô khoảng hai mươi mấy triệu gì đó… Nhưng anh ta đang đùa à? Không, có lẽ anh ta nói nhầm!” Nguyên tự khẳng định.

“Một trăm đô là hai triệu mấy… bằng nửa tháng lương rồi…” Nguyên lẩm bẩm và họ đã nghe thấy.

“!”

“!”

Cả hai cùng quay lại nhìn Nguyên.

Sơn vội vã phân bua.

“Không phải một trăm đô mà là một nghìn đô. Nó khoảng hai mấy triệu tiền Việt Nam…”

“Hai mấy triệu?” Nguyên trợn mắt: “Anh đùa sao?”

Sơn có vẻ hơi ngạc nhiên với phản ứng của Nguyên. Anh ta nói giọng chắc nịch: “Tôi chắc chắn đấy…” Dĩ nhiên Sơn không biết chuyện xảy ra giữa hai người. Thấy tấm kính bị nứt anh ta cũng muốn hỏi và nói thêm cho xôm chuyện. Nhưng cái anh chàng có vóc dáng cao lớn kia có vẻ chẳng hứng thú gì! Khi Sơn định nói về tên và nơi sản xuất của chiếc xe để chứng tỏ nghiệp vụ của mình... thì Sơn biết đối với những vị khách như vậy, anh chỉ nên làm tròn bổn phận của mình thôi, chỉ nói những gì họ hỏi thôi!

Sau câu: Tôi chắc chắn đấy của Sơn, Nguyên thấy mình như bị lả đói, chân tay bỗng nhiên bủn rủn... Thấy mặt cô thất sắc, hắn rút tiền trả phí dịch vụ cho Sơn rồi bảo: “Cảm ơn!”

Sơn gật đầu chào hai người, không quên nói: “Khi nào cần cứ alo cho em” rồi lên xe phóng đi.

Sau một hồi chấn tĩnh lại, Nguyên bậm môi, lấm nét nhìn hắn… ngập ngừng:

“Tôi…Tôi không nghĩ là nó đắt như thế!”

“…”

“Tôi không có sẵn nhiều tiền đến vậy, anh… anh có thể… có thể… cho tôi… trả góp không?” Nguyên cố gắng để có thể nói hết, cái ý nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu mà chẳng dám nhìn vào mặt hắn. Mãi không thấy hắn nói gì, cô mới nghếch mắt lên, len lén nhìn... và cụp ngay xuống khi thấy hắn cứ đứng yên, ngó vào mặt cô chăm chăm.

“Cậu nói là đang thất nghiệp à?” Hắn hỏi.

“Vâng… Nhưng tôi hứa sẽ trả… dần dần…” Tiếng Nguyên nhỏ, hơi ngắt quãng như đứa trẻ bị người lớn ép nói lên lời thú tội.

Hắn gật gật đầu như đang suy tính và như đã ưng với cái điều vừa suy tính đó. Hắn ngẩng lên nhìn vào mắt cô.

“Tôi không thích kiểu trả góp lắm…” Hắn đang nói thì dừng lại một lát như để quan sát phản ứng của Nguyên khi thấy rõ nỗi hoang mang trên mặt cô, Hắn mới nói thêm: “Nhưng tôi có một đề nghị thế này, cậu xem thế nào nhé!” Giọng hắn nhỏ, nhẹ, chầm chậm và đầy vẻ thương lượng, cứ như hắn chọi đá vào xe cô chứ không phải ngược lại…

Hắn tiến lại gần cô hơn, đưa ra đề nghị của mình.

Trong một buổi chiều chớm đông, gió mùa vi vút thổi. Nguyên thấy mình như đang mộng mị: Bị sa thải, là thủ phạm chọi đá… và một thỏa thuận lạ kì…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: Tôi là con gái

“Dậy! Dậy! Nguyên!” Diệp lay người bạn.

“Hôm nay không báo thức à? Sao giờ này còn nằm đây?”

Nguyên lồm cồm bò dậy. Thấy mặt mày choáng váng khiến cô nhắm mắt lại, hai tay đỡ lấy đầu.

Diệp hốt hoảng.

"Mày làm sao đấy hả Nguyên!? Ối! Mày sốt à? Sao lại nóng thế này? Đêm qua tao về thấy mày đã ngủ là tao thấy lạ rồi… Khổ..."

Nguyên nhăn nhó.

“Nói ít thôi, cứ như mẹ tao ấy...! Hôm qua lạnh đột ngột, nên bị cảm thôi!”

“Trời ơi! Dáng vóc mày như vậy, mà có chút gió cũng ốm là sao...” Diệp đang toang toác thì ngậm miệng lại, hận cái mồm nhanh hơn cái não của mình rồi len lén nhìn Nguyên.

Nguyên cười... mà Diệp lại thấy áy náy! Diệp biết Nguyên cười đấy! Nhưng trong lòng đang cảm thấy ra sao thì Diệp không lạ... Nó là chúa hay chạnh lòng nếu ai đó có động chạm tới hình dáng hay cái vẻ bề ngoài của nó...!

Nguyên cười, đúng là có chút ảo não nhưng Nguyên lại nghĩ: giá cô cũng khỏe khoắn được như vóc dáng của mình thì có phải là tốt không?

Nhìn bát cháo Diệp nấu cho mình. Nguyên thầm cảm ơn, và có chút ngưỡng mộ. Diệp vừa đẹp người lại giỏi giang, làm việc đúng chuyên nghành đào tạo. Đâu như Nguyên là con gái mà từ vóc dáng đến khuôn mặt cứ như một thằng con trai. Cố học được cái bằng tàng tàng, xin việc chẳng ai thèm nhận. Thậm chí chấp nhận làm những việc chẳng cần học hành gì như bưng bê, dọn bàn mà còn bị đuổi thẳng cổ…

Diệp đi từ bếp ra đưa cho nó ly nước.

“Uống thuốc đi này! Tao đi làm đây, mày ở nhà một mình được không?

“Tao có phải con nít đâu, tao ổn!” Nguyên nhắm mắt nuốt thuốc, rồi leo lên giường kéo chăn phủ kín đầu. Diệp nhìn nó nằm co như con tôm dưới lớp chăn mỏng, hình như nó lạnh…

<Breeze> tiếng chuông len vào giấc ngủ chập chờn, chắc cũng khá lâu để Nguyên bắt đầu ý thức được tiếng kêu của nó. Nhoài người với cái điện thoại ở trên đầu giường, làm mấy cái gối chồng lên người từ lúc nào, lăn vèo xuống đất.

“Alô… Đúng rồi!… Hở?" Có lẽ là do sự hiệu nghiệm của thuốc mà đầu Nguyên nhẹ tênh, tỉnh táo lạ. Người gọi điện nhắc nhở Nguyên vài điều mà cô đã ngỡ là giấc mơ…Thất nghiệp! Chọi đá? Thỏa thuận?… Là sự thật ư?!

Nguyên ngồi bật dậy như bị điện giật. Người gọi điện không thấy Nguyên nói gì thì kiên nhẫn nhắc lại:

“Tôi là Đăng Khôi, người bị cậu chọi đá vào kính chiều hôm qua (anh ta có cần nói rõ thế không?) Tôi gọi để nhắc lại, chiều nay 4 giờ 30 phút tôi sẽ tới đón cậu.”

“Vâng! Được! Ơ… Sao lại sớm thế, hôm qua anh nói là 7 giờ cơ mà?” Đột nhiên mọi chuyện hôm trước lại rõ mồm một trong đầu cô. Tiếng hắn ở trong máy vẫn nhỏ nhẹ, đều đều…

“Đúng thế! 7 giờ sẽ bắt đầu, nhưng cậu phải chuẩn bị từ trước đó... Thế nhé! Tút... tút…” Tín hiệu ngắt máy vọng ra.

Ôi! Tại sao anh ta lại tắt máy nhanh thế, mình vẫn còn đang muốn hỏi mà… Nhưng anh ta nói: Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì nhỉ?

***

Diệp về, thấy Nguyên đang ngồi trên ghế, miệng ngậm cái đầu bút chì, rồi dùng răng đẩy khiến cái bút cứ bật lên bật xuống, mắt Nguyên trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Diệp lại gần sờ trán Nguyên.

“Ồ, mát rồi… mày đang nghĩ gì đấy?! Mà sao lại ngậm cái bút thế? Mày không biết chì rất độc hay sao?” Diệp vẫn thế, hay cằn nhằn, nhưng Nguyên thấy Diệp tốt bụng.

Nguyên không nhúc nhích. Mắt vẫn không rời cái trần nhà, hỏi Diệp mà như hỏi chính mình: “Nếu giả làm người yêu của một người không quen biết, liệu có phải là dối trá không?”

Nguyên nói nhỏ làm Diệp không nghe thấy, hay Diệp không hiểu được Nguyên muốn nói gì? Bèn hỏi lại.

“Mày vừa nói gì?”

“Nếu giả vờ làm người yêu của một người không quen biết thì có dối trá không?” Giọng nằng nặng Nguyên nhắc lại.

“Hì…” Diệp phì cười: “Mày hết sốt rồi mà còn nói nhảm, không lên giường mà nghỉ, ngồi đây làm gì? Tao đi nấu cơm… À! Sáng nay mày gọi điện xin nghỉ cả ngày đấy chứ?”

Lúc này Nguyên mới nhớ ra, cô chưa hề kể với Diệp, chuyện cô bị đuổi việc.

“Tao thất nghiệp rồi!”

“Hử?!”

“Chiều qua, họ nói tao không hợp với việc đó, bảo tự viết đơn xin nghỉ việc đi!” Nguyên cười như mỉa mai chính mình.

Diệp liếc nhìn Nguyên ái ngại. Đây là lần thứ ba Nguyên bị thất nghiệp. Kể từ ngày Diệp trọ cùng nhà với Nguyên, làm gì đã tới một năm. Mà cũng tại Nguyên không biết chọn công việc cho phù hợp, cứ lao tàn, lao bừa bị sa thải là đúng rồi… Nhưng mà nghĩ cho kĩ, chọn cho Nguyên công việc phù hợp cũng khó. Với tấm bằng trung cấp bây giờ thì chẳng ai buồn nhận, giao tiếp cứ lóng nga lóng ngóng thì trả trách! Còn ngoại hình thì… Diệp bất giác lắc đầu.

Cảm nhận được ánh mắt như thương hại của Diệp, Nguyên đánh trống lảng:

“Sáng nay mày đi làm mà sao diện thế? Với lại sao trưa nay lại về?”

Diệp cười tuy không muốn bạn chạnh lòng nhưng cô không dấu được sự hoan hỉ.

“Tớ được sang phòng kế hoạch rồi! Tranh thủ về nấu cơm cho cậu, chứ ốm mà ăn đồ sẵn thì làm sao mà nuốt được.”

“Cậu giỏi thế!” Nguyên nói khẽ, và tự dưng lại cảm thấy xấu hổ, cô xấu hổ không dám kể cho Diệp nghe những việc xảy ra chiều qua… Nguyên sợ phải nhìn thấy ánh mắt thương hại của con bạn thân hoặc một lời cằn nhằn nào đó. Khỉ thật! Từ khi nào mình đã mất hết can đảm để dám chịu trách nhiệm về hành động của chính mình thế này! Mình đang tự ti ư? Thực ra Nguyên rất muốn kể, rất cần tâm sự, vậy mà cô lại lặng im!

***

Chiếc ô tô đậu ở đầu hẻm. Nguyên không thể nào không nhận ra nó, tấm kính chắn gió với đường nứt hình chữ y, không những nhắc nhở cô nhớ tới hành động ngu ngốc của mình mà còn khiến cô cảm thấy có lỗi vô cùng… Hắn mở cửa bước xuống, cất tiếng chào và đưa tay ra trước mặt Nguyên. Nguyên ngẩn người trong giây lát rồi chợt hiểu. Với cái bề ngoài giống nam nhiều hơn nữ của cô khiến mọi người luôn nhầm lẫn và hắn cũng không ngoại lệ. Đã từ lâu lắm, Nguyên không mấy quan tâm đến cách xưng hô của người khác với mình, bởi họ thường lầm lẫn giới tính của cô, họ gọi Nguyên là anh, cậu, lúc thì chú… Thường thì, Nguyên chỉ giải thích với đồng nghiệp cùng làm thôi, với người lạ thì mặc kệ!

Nguyên đã giơ tay ra bắt lấy tay hắn như… một người đàn ông. Nhưng ngay sau đó thì mặt cô tái mét với một tia sáng vừa xẹt trong đầu, bàn tay đang nắm lấy tay hắn vô thức tuột xuống… Nguyên thất kinh nhìn hắn…!

Hắn hình như không để ý tới vẻ mặt của cô, nói:

“Chúng ta đi được chứ!”

“Kh...ô..ng…” Nguyên lắc đầu, giọng như bị hụt hơi: “Anh… cho tôi hỏi… em của anh… là trai hay gái?”

Hắn ngớ người.

“Cậu đang đùa đấy à? Tất nhiên là con gái rồi!”

Nguyên chết sững, hận sự lơ đãng đến mức khiến cô thấy mình thật xuẩn ngốc!

<nhạc chuông> điện thoại hắn reo.

“Anh đây! Khoảng 1giờ nữa cậu ấy sẽ tới, được, anh sẽ nói…ừ...” Hắn ngắt máy, nhìn sang Nguyên.

"Ta đi thôi…"

“Không!... Không được…” Nguyên hốt hoảng giơ tay chặn lại.

“!?”

Nguyên nhìn hắn, lắp bắp: “Tôi… thực ra… Tôi… tôi… tôi là con gái!”

“!”

“Tôi là con gái!” Cố gắng để có thể nói rành rọt khi thấy những biểu cảm trên gương mặt hắn.

Hắn nhìn cô như một vật thể lạ…

Hắn nheo mắt như thể muốn nhìn rõ hơn… Thật khó tin! Nhưng ánh mắt của cậu ta quá trung thực, vả lại động thái của cậu ta từ hôm qua tới bây giờ luôn làm hắn thấy là lạ...

“Là Les?” Hắn cộc lốc.

“Không! Không phải!” Nguyên lí nhí, mặt cúi xuống: “Chỉ có cái mặt là hơi giống con trai một chút thôi!”

Hắn cau mày, giọng tỏ ra khó chịu: “Tại sao bây giờ mới nói?!”

“Tôi sơ xuất, tôi xin lỗi!” Cô chỉ có thể nói thế và phải chấp nhận cách phản ứng có phần thô lỗ của hắn.

Hắn nhìn Nguyên trân trân rồi buông một câu mà cô không thể ngờ! Và thực ra chính hắn cũng không thể tin được khi sau này hắn nghĩ lại chuyện đó. Hắn đã nói thế này:

“Cũng không sao cả!”

“…”

“Dù sao cũng chẳng ai biết cậu là con gái, nên cũng không có gì thay đổi phải không?” Hắn bỗng lấy lại vẻ thủng thẳng, điềm nhiên mà không hiểu đó là tính cách của hắn hay hắn chỉ là đang tỏ ra như vậy.

Nguyên sững sờ nhìn hắn, hắn có biết hắn đang nói gì không?!

“Không! Tôi nghĩ là tôi không thể làm vậy. Tôi… Tôi sẽ trả nợ anh bằng cách khác… Tôi sẽ trả góp cho anh, tôi hứa sẽ trả nhanh nhất có thể… bốn tháng, không, chắc khoảng năm tháng... mà không! Sáu tháng… trong vòng sáu tháng thôi… Tôi sẽ trả hết…” Nguyên vội vã đến hổn hển, cố nói với chất giọng hùng hồn như muốn tạo niềm tin. Và để củng cố niềm tin của hắn, cô cũng nhắc tới: “Chứng minh của tôi anh đã cầm rồi nên anh cứ yên tâm…”

Nguyên vẫn còn nói thêm nếu hắn không vội ngắt lời: “Em gái tôi đang bị chứng trầm cảm. Nó không chịu gặp bác sĩ hay chuyên gia tâm lí nào… Nó có những ý nghĩ tiêu cực nếu không được như ý. Vậy nên cậu hãy giúp tôi, à không! Hãy giúp nó việc này có được không?

Nguyên ngây người…

Những điều hắn nói đột ngột quá và suýt chút nữa thì cô đã lên xe của hắn nếu như trong đầu không lóe lên một ý nghĩ.

“… Sao anh không đi thuê… Hình như bây giờ đã có dịch vụ cho thuê người yêu rồi đấy…” Nguyên gãi đầu nói với nét mặt như van vỉ!

Nguyên nuốt khan, cố nói tiếp: “Tôi cũng không chắc lắm… nhưng hình như bạn tôi nói…”

“À, phải… cậu nói không sai! Đúng là không thiếu gì những dịch vụ như thế… và tôi còn biết để thuê người đi kèm tới một buổi tiệc sinh nhật, chắc chỉ hết một phần tư số tiền tôi muốn xóa nợ cho cậu nữa kia… Tôi đã muốn cho cậu cơ hội vì cậu nói là đang thất nghiệp… Hừm! Thật ngược đời khi tôi lại phải đứng đây mà năn nỉ cậu thế này…”

Thấy thái độ của hắn thay đổi, Nguyên lúng túng:

“Tôi… tôi…”

“Thôi…! Nếu cậu đã xem đó là gánh nặng thì tôi cũng không ép…” Hắn có vẻ chẳng còn muốn nói thêm gì nữa liền mở cửa xe, đoạn nhớ ra, hắn quay lại bảo: “Tôi không thích kiểu trả góp… trong thời gian hai tháng cậu thu xếp trả một lần cho tôi.”

“… Khoan đã… Hãy khoan…”

Những lời Nguyên nói hắn chẳng nghe thấy nữa vì chiếc xe đã lướt đi rồi…

“… Hai tháng…? Mình móc đâu ra số tiền lớn như thế trong thời gian đó bây giờ?

Nguyên vò mái tóc ngắn cụt của mình và cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra một giải pháp: Về quê.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chào bạn,

Mình mới đọc hai chương đầu truyện của bạn, thấy chưa ai vào comment nên mình xin phép "mở hàng" nhé.

Thứ nhất, bạn còn sai kha khá lỗi chính tả, ví dụ như ngiệp, ngía và một số lỗi khác mình không nhớ hết để viết ra. Bạn nên soát lại chính tả nhiều lần trước khi up bài vì Gác có chính sách tương đối khắt khe về lỗi chính tả.

Thứ hai, về việc Nguyên bị đuổi. Bộ công ty này không có hợp đồng lao động sao? Với cả, nói thẳng ra là vì mày xấu (hay một nguyên nhân ngoại hình) nên tao đuổi nghe không hợp lý lắm khi trước đó đã tuyển người ta, người bị đuổi có thể kiện cho ốm tiền hoa quả ấy chứ.

Thứ ba, về nguyên nhân dẫn tới hai người quen nhau - chiếc xe Lamborghini. Thực sự cách bạn mô tả làm ước mơ về chiếc siêu xe này của mình (và rất nhiều người khác) sứt mẻ đi rất nhiều. Một chiếc xe được thiết kế để đạt tới tốc độ 350km/h mà kính chắn gió không chịu nổi một viên sỏi do một cô gái đá vào trong lúc đang đỗ? Vậy khi vận hành trên đường cao tốc với vận tốc 200km/h và bị một viên đá bắn vào từ xe ngược chiều thì phải xuyên từ kính trước ra kính sau mất. Ai chấp nhận trả cả triệu đô cho một cái xe chất lượng tệ như vậy?
Ngoài ra, kính chắn gió của Lamborghini không rẻ như thế, thay toàn bộ giá không thể chỉ hơn 3000$ (chưa kể thuế, phí, công thợ, vv). Nhưng chi tiết này nhỏ, không ảnh hưởng gì nhiều. Chi tiết quan trọng hơn mình muốn nói là mình không nghĩ ai chạy Lambor hay bất cứ chiếc siêu xe nào khác mà không mua bảo hiểm. Vô số người đi xe bị xe rác, xe thồ đâm xước cũng do bảo hiểm trả chứ làm sao bắt đền được người ta?

Mình biết truyện là hư cấu nhưng vì bạn lấy bối cảnh ở Việt Nam với những địa danh có thật, nhãn xe thật thì mình đề cao tính logic, hợp lý trong cái hư cấu đó.

Cám ơn bạn đã đọc hết comment và chúc hố của bạn ngày càng đông khách :D.
 

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Vui quá! Vì ít nhất cũng có một bạn đã chú ý tới truyện của mình :). Cảm ơn vì đã nhắc mình chính tả. Về chuyện hợp đồng của công ty và về việc: "Khi trước đó đã tuyển người ta, người bị đuổi có thể kiện cho ốm tiền hoa quả ấy chứ." Mình có nghĩ tới chuyện đó và có viết: "Trưởng ban nhân sự mới toanh đã phán như thế trong ngày đầu gã nhậm chức." Ý của mình là trưởng ban cũ đã tuyển, còn đây là trưởng ban mới gã không phải là người đã trực tiếp tuyển Nguyên và như bạn nói đấy: "Với cả, nói thẳng ra là vì mày xấu (hay một nguyên nhân ngoại hình) nên tao đuổi nghe không hợp lý lắm." Đúng là gã đã muốn đuổi cô về lí do ngoại hình vì gã nghĩ nó (chỉ bề ngoài của Nguyên) không được thuận mắt khi cô mang đồng phục (ở đây là áo dài) để tiếp khách (điều này không có lợi cho công việc hắn đảm trách). Và vì Nguyên biết có luật lao động nên cô đã lên tiếng: "Tôi không vi phạm điều lệ của công ty cũng chẳng có ai phàn nàn về tôi cả." Còn về gã trưởng ban nhân sự, gã không nói đuổi cô mà nói: "Tốt nhất cô tự viết đơn xin nghỉ đi." Và câu cuối cùng gã nói: "Cô về nghĩ kĩ đi." Đấy, gã khôn ngoan bảo cô tự viết đơn, và vẫn cho cô cái quyền nghĩ cơ mà. Gã đâu có nói đuổi cô đâu? Gã còn thâm hiểm, đe dọa sẽ mổ xẻ điểm yếu của cô trước bàn dân thiên hạ: "Nếu cố chấp ở lại thì chúng ta sẽ bàn về lí do... vì sao... cô... không hợp... trong cuộc họp cuối tuần." Mình nghĩ nếu Nguyên vẫn cứng cổ không tự xin nghỉ thì gã sẽ đề xuất chuyện cô không hợp với công việc hiện tại trong cuộc họp là có thể mà. Chính vì Nguyên tự ti và không muốn bị người ta đem bề ngoài của mình ra bàn luận nên đã chấp nhận tự viết đơn xin nghỉ thôi. Dĩ nhiên cô vẫn được thanh toán tiền lương theo qui định của công ty, điều này được nhắc tới ở một chương khác.

Về chuyện tấm kính chắn gió của một siêu xe bị nứt thì nói thật, lúc đầu mình cũng băn khoăn nhiều và lên Google để tra, và tìm được mấy bài viết về chuyện chỉ một túi rác nhỏ mà người dân thả xuống mà chiếc kính cũng bị vỡ, cũng có chiếc bị hòn đất, đá bắn vào cũng làm vỡ kính thật (bạn hãy tra Google với từ khóa: kính chắn gió bị vỡ, nứt do đất, đá thử xem.) Và còn do thời gian sử dụng hay ngoại cảnh tác động vào như nắng, mưa... cũng có thể làm chất lượng kính giảm đi rất nhiều mà.

Còn về vụ mua bảo hiểm cho xe thì mình nghĩ cũng tùy trường hợp mà bên bảo hiểm sẽ chịu trách nhiệm chi trả. Và cũng còn tùy chủ xe có bảo hiểm các phụ tùng như gương; kính hay đơn thuần chỉ là bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm dân sự của chủ xe cơ giới. Và nếu như bạn nói thì Nguyên sẽ không phải chịu trách nhiệm nào do việc mình gây nên ư? Hay như bạn nói: "Vô số người đi xe bị xe rác, xe thồ đâm xước cũng do bảo hiểm trả chứ làm sao bắt đền được người ta?" Chẳng lẽ những người đi xe rác, xe thồ đã đâm xước lại không hề phải chịu một trách nhiệm nào... và tất cả đổ hết lên đầu bảo hiểm sao?

Trên đây là những lời "bào chữa" của mình. Nếu bạn thấy vẫn không đủ thuyết phục thì nói cho mình biết với nhé! Vì chắc bạn đọc sẽ khách quan hơn mình... Mình rất cần những nhận xét để xây dựng truyện hợp lí hơn. Thực sự cảm ơn vì bạn đã đọc và comment cho mình! :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Lúc đầu mình cũng có suy nghĩ giống Sherry về cái vụ sa thải và nứt kính xe. Nhưng rồi lại nghĩ mình không rõ luật lao động ở Việt Nam. Mình nghĩ là chắc cũng có đầy trường hợp nhân viên bị ép phải tự xin nghỉ. Còn về việc nứt kính xe, mình hỏi qua một người khác có chút hiểu biết hơn mình thì anh ấy bảo là rất có khả năng bị nứt, đặc biệt là xe đắt tiền nhiều lúc họ làm kính cũng "mỏng manh" lắm.

Nhìn chung mình thấy cách viết của bạn khá tốt, nhân vật chính có điểm đặc biệt giống nam nhi làm câu chuyện có nét đặc biệt. Tuy nhiên, theo ý kiến rất chủ quan của mình, mình cảm thấy có cái gì đó nó chưa được sâu lắm, không biết có phải là do không có nhiều câu chữ miêu tả cảm xúc của nhân vật.

Mình không soát chặt chẽ lắm, nhưng nhặt ra một số lỗi cho bạn đây:
Đâu như nó là con gái mà từ vóc dáng đến khuân mặt cứ như một thằng con trai.
tấm kính chắn gió với những đường nứt ngoằn ngèo
Không dám kể cho Diệp nghe những việc sảy ra chiều qua
sao các người lại có thể đối sử với tôi như thế…
Nguyên thấy người gai lạnh cảm giác khó chịu lúc sáng suất hiện
hắn có lòng cô gì không có

Ngoài ra, bạn chú ý đừng viết tắt giờ giấc nhé. :)
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chẳng lẽ những người đi xe rác, xe thồ đã đâm xước lại không hề phải chịu một trách nhiệm nào... và tất cả đổ hết lên đầu bảo hiểm sao?

Đúng thế bạn ạ. 1 vết xước trên chiếc Roll Royce hay chỉ BMW, Audi thôi đã là quá quá khả năng của những người công nhân vệ sinh hay đẩy xe thồ rồi. Đi xe, chẳng cần tới siêu xe hay gì, loại xe tầm trung đến tầm sang thôi đã phải mua bảo hiểm thân vỏ, thuỷ kích, trộm cắp đầy đủ. Những hãng bảo hiểm lớn (Liberty, AIG, ...) thu phí khá cao nhưng chính sách đền bù rất tốt, xước xát, hỏng hóc đều đền đầy đủ. Tất nhiên, nó có một số quy trình của nó nhưng về cơ bản là thế. Đi xe trên trung bình 1 chút, đặc biệt là xe châu Âu, linh kiện, phụ kiện không sẵn thì chẳng ai không mua bảo hiểm vì lỡ có vấn đề gì thì chi phí sửa chữa quá đắt đỏ. Phí bảo hiểm sẽ điều chỉnh hàng năm dựa trên việc chủ xe claim của bảo hiểm bao nhiêu tiền trong năm.

kính chắn gió bị vỡ, nứt do đất, đá thử xem

Cái này mình chỉ suy luận logic thôi bạn à. Vì các xe thường chất lượng tương đương giá cả. Lấy ví dụ những chiếc xe Nhật, Hàn bình dân chỉ cần chạy tới vận tốc trên dưới 120km/h thôi xe đã rung, lắc nhưng những chiếc xe Đức thì vô tư đạt tới 200km không vấn đề gì vì chất lượng của nó quá tốt, mọi chi tiết trên xe đều được tính toán kỹ để phục vụ nó vận hành với tốc độ đó. Còn tới Lamborghini thì khỏi nói rồi, là siêu xe để chạy ở mức siêu tốc nên không thể có chuyện 1 lực tác động nhẹ có thể khiến kính hỏng tới mức phải thay (vì nếu thế thì khi vận hành trên đường sẽ rủi ro tới đâu?). Đúng là có nhiều trường hợp Lambor cũng nứt kính hay tai nạn thảm khốc hơn nhiều nhưng chắc chắn không phải do một cô gái đá một hòn sỏi trong lúc bực tức.

Vụ đuổi việc thì mình miễn ý kiến nữa vì mình biết nhiều công ty cũng củ chuối.

Mình xin phép chỉ nhận xét tới đây thôi, vì truyện là của bạn, mình không có quyền can thiệp, mọi ý kiến chỉ để bạn tham khảo.

Chúc bạn viết tốt và hố thật đông khách nhé.

chuyencuangan Xe đắt tiền khác với xe sinh ra để chạy tốc độ cao nàng ạ. Và từ xe sang tới siêu xe là một khoảng cách kha khá dài.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Lúc đầu mình cũng có suy nghĩ giống Sherry về cái vụ sa thải và nứt kính xe. Nhưng rồi lại nghĩ mình không rõ luật lao động ở Việt Nam. Mình nghĩ là chắc cũng có đầy trường hợp nhân viên bị ép phải tự xin nghỉ. Còn về việc nứt kính xe, mình hỏi qua một người khác có chút hiểu biết hơn mình thì anh ấy bảo là rất có khả năng bị nứt, đặc biệt là xe đắt tiền nhiều lúc họ làm kính cũng "mỏng manh" lắm.

Nhìn chung mình thấy cách viết của bạn khá tốt, nhân vật chính có điểm đặc biệt giống nam nhi làm câu chuyện có nét đặc biệt. Tuy nhiên, theo ý kiến rất chủ quan của mình, mình cảm thấy có cái gì đó nó chưa được sâu lắm, không biết có phải là do không có nhiều câu chữ miêu tả cảm xúc của nhân vật.

Mình không soát chặt chẽ lắm, nhưng nhặt ra một số lỗi cho bạn đây:

Cảm ơn đã chỉ cho mình về lỗi chính tả! Cảm ơn đã cho mình nhận xét của bạn về truyện... Và mình sẽ nghiên cứu để có thể làm nó sâu hơn... Rất mong được bạn nhận xét thêm về các chương sau này của mình nữa bạn nhé! :x






Ngoài ra, bạn chú ý đừng viết tắt giờ giấc nhé. :)
Lúc đầu mình cũng có suy nghĩ giống Sherry về cái vụ sa thải và nứt kính xe. Nhưng rồi lại nghĩ mình không rõ luật lao động ở Việt Nam. Mình nghĩ là chắc cũng có đầy trường hợp nhân viên bị ép phải tự xin nghỉ. Còn về việc nứt kính xe, mình hỏi qua một người khác có chút hiểu biết hơn mình thì anh ấy bảo là rất có khả năng bị nứt, đặc biệt là xe đắt tiền nhiều lúc họ làm kính cũng "mỏng manh" lắm.

Nhìn chung mình thấy cách viết của bạn khá tốt, nhân vật chính có điểm đặc biệt giống nam nhi làm câu chuyện có nét đặc biệt. Tuy nhiên, theo ý kiến rất chủ quan của mình, mình cảm thấy có cái gì đó nó chưa được sâu lắm, không biết có phải là do không có nhiều câu chữ miêu tả cảm xúc của nhân vật.

Mình không soát chặt chẽ lắm, nhưng nhặt ra một số lỗi cho bạn đây:







Ngoài ra, bạn chú ý đừng viết tắt giờ giấc nhé. :)

Cảm ơn đã chỉ cho mình về lỗi chính tả! Cảm ơn đã cho mình nhận xét của bạn về truyện... Và mình sẽ nghiên cứu để có thể làm nó sâu hơn... Rất mong được bạn nhận xét thêm về các chương sau này của mình nữa bạn nhé! :x
 

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Đúng thế bạn ạ. 1 vết xước trên chiếc Roll Royce hay chỉ BMW, Audi thôi đã là quá quá khả năng của những người công nhân vệ sinh hay đẩy xe thồ rồi. Đi xe, chẳng cần tới siêu xe hay gì, loại xe tầm trung đến tầm sang thôi đã phải mua bảo hiểm thân vỏ, thuỷ kích, trộm cắp đầy đủ. Những hãng bảo hiểm lớn (Liberty, AIG, ...) thu phí khá cao nhưng chính sách đền bù rất tốt, xước xát, hỏng hóc đều đền đầy đủ. Tất nhiên, nó có một số quy trình của nó nhưng về cơ bản là thế. Đi xe trên trung bình 1 chút, đặc biệt là xe châu Âu, linh kiện, phụ kiện không sẵn thì chẳng ai không mua bảo hiểm vì lỡ có vấn đề gì thì chi phí sửa chữa quá đắt đỏ. Phí bảo hiểm sẽ điều chỉnh hàng năm dựa trên việc chủ xe claim của bảo hiểm bao nhiêu tiền trong năm.



Cái này mình chỉ suy luận logic thôi bạn à. Vì các xe thường chất lượng tương đương giá cả. Lấy ví dụ những chiếc xe Nhật, Hàn bình dân chỉ cần chạy tới vận tốc trên dưới 120km/h thôi xe đã rung, lắc nhưng những chiếc xe Đức thì vô tư đạt tới 200km không vấn đề gì vì chất lượng của nó quá tốt, mọi chi tiết trên xe đều được tính toán kỹ để phục vụ nó vận hành với tốc độ đó. Còn tới Lamborghini thì khỏi nói rồi, là siêu xe để chạy ở mức siêu tốc nên không thể có chuyện 1 lực tác động nhẹ có thể khiến kính hỏng tới mức phải thay (vì nếu thế thì khi vận hành trên đường sẽ rủi ro tới đâu?). Đúng là có nhiều trường hợp Lambor cũng nứt kính hay tai nạn thảm khốc hơn nhiều nhưng chắc chắn không phải do một cô gái đá một hòn sỏi trong lúc bực tức.

Vụ đuổi việc thì mình miễn ý kiến nữa vì mình biết nhiều công ty cũng củ chuối.

Mình xin phép chỉ nhận xét tới đây thôi, vì truyện là của bạn, mình không có quyền can thiệp, mọi ý kiến chỉ để bạn tham khảo.

Chúc bạn viết tốt và hố thật đông khách nhé.

chuyencuangan Xe đắt tiền khác với xe sinh ra để chạy tốc độ cao nàng ạ. Và từ xe sang tới siêu xe là một khoảng cách kha khá dài.

Cảm ơn Sherry đã gửi trả lời lại cho mình! Lúc đọc xong comment của bạn mình nghĩ: "Có lẽ cần tìm hiểu kĩ càng hơn về loại xe này và tìm hiểu thêm về luật bảo hiểm nữa..." Cơ mà cho đến bây giờ vẫn chưa thấy một chiếc Lambo nào cho mình "thử nghiệm" :v và càng nghĩ mình càng thấy bạn có lí hơn mình: Một chiếc xe hạng sang thì có thể do thời gian sử dụng đã lâu và do tác động của ngoại cảnh như nắng mưa... cộng thêm hòn đá của Nguyên mà bị nứt thì vẫn còn "binh" được, chứ một siêu xe thì rất khó :-? ... Không những bạn đã giúp mình nhận ra cái chưa hợp lí của vụ kính xe mà còn giúp mình tìm ra một giải pháp cho vấn đề logic về tâm lí của nhân vật Khôi...

Chuyện là thế này (cho phép mình lan man một chút vì đây không phải là thảo luận mà giống như lời tâm sự của mình khi viết về một tình huống trong câu truyện này bạn nhé!): Lúc đầu mình đã muốn số tiền tấm kính phải thật lớn với mục đích làm Nguyên không có khả năng đền và điều đó sẽ ép cô phải chấp nhận thỏa thuận của Khôi, vì nếu cô có khả năng đền (cho dù là đi vay mượn) mà vẫn chấp nhận cái thỏa thuận ấy thì đạo đức của Nguyên thật kém (mình không muốn cô ấy như vậy) nên mình đã chọn một siêu xe là vì thế. Nhưng khi phát triển tính cách của Khôi sau này thì hắn không phải là một người sẽ bỏ ra số tiền rất lớn vào việc mua một chiếc siêu xe để đi... Mình đã thử nghĩ ra một vài cái cớ như: Người thân tặng hắn... Nhưng mà mấy cái cớ đó không thể nào chấp nhận được... vì bí nên mình tạm gác vụ đó lại. May nhờ comment của bạn mà mình đã tìm ra được giải pháp là đổi từ siêu xe thành một chiếc hạng sang thôi... như vậy thì hoàn toàn hợp lí với tính cách của hắn và cũng giải quyết được cái vô lí (nếu có) của tấm kính bị nứt. Còn về đạo đức của Nguyên thì mình vẫn có thể "binh" nàng, vì cho tới cuối thì Nguyên cũng đã từ chối: “Không! Tôi nghĩ là tôi không thể làm vậy. Tôi… tôi sẽ trả nợ anh bằng cách khác…" Và chỉ khi Khôi nói: “Em gái tôi đang bị chứng trầm cảm. Nó không chịu gặp bác sĩ hay chuyên gia tâm lí nào… Nó có những ý nghĩ tiêu cực nếu không được như ý. Vậy nên “cậu” hãy giúp tôi, à không! Hãy giúp nó việc này có được không?” Thì Nguyên mới đồng ý...

Cảm ơn Sherry đã comment cho mình, nếu có thể mong bạn hãy cho mình nhận xét ở những chương tiếp theo Sherry nhé! :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bani cao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/4/17
Bài viết
29
Gạo
0,0
Chương 3: Về quê
Sáng.

Vừa mở mắt, theo thói quen Nguyên với điện thoại bấm xem giờ… 8giờ 05phút. Cô ngồi dậy khi chiếc chăn nhung đỏ điểm nhưng bông hoa to vàng khè vẫn còn cuốn quanh người.

Im ắng…

Trống trải…

Diệp đã đi làm…

Dọn qua loa căn phòng, nhắn tin cho Diệp, Nguyên khoác ba lô lên vai.

Bến xe Giáp Bát.

“Cậu em, về đâu?” Một lơ xe đi bắt khách trước giờ xe chạy hỏi Nguyên.

“Giao Thủy, Nam Định!”

“Đi theo anh…” Gã lấy cánh tay sạm đen vì nắng quàng qua vai Nguyên, cứ như vừa gặp được thằng bạn cũ. Cô cúi đầu xuống để lé người ra khỏi cánh tay gã mà cái mùi thuốc lào như thấm qua cả mồ hôi của anh ta đã xộc vào tận mũi. Hành động này làm gã hơi sửng lại, lựng khựng một tẹo, rồi tiếp tục lấy tay ấn nhẹ vào lưng Nguyên đẩy đi vì gã biết tất cả những người trả lời gã đều sẽ đồng ý để hắn dẫn đường, còn những người bơ gã thì không… và gã cứ dính lấy cô sát sạt như sợ tay lơ nào cướp mất. Đẩy được Nguyên lên xe, gã với lấy tờ mười nghìn trên tay của người đàn ông đang ngồi ở vị trí lái. Hóa ra anh ta dẫn khách ăn hoa hồng, chứ chẳng phải lơ xe này!

Nguyên chọn chiếc ghế tựa cửa, gọi người bán bánh mì cũng vừa lúc lên xe.

“Cho em chục cái!”

Chị bán bánh đưa cho Nguyên hai túi, mỗi túi là năm chiếc.

“Đưa tôi một chục nữa…” Người phía sau Nguyên chồm về phía trước lên tiếng.

“Có bán lẻ không?”

Âm thanh ồn ào, tiếng xột xoạt mở túi linon loại cứng của người vừa ngồi xuống kế bên, rồi người lên kẻ xuống nhộn nhạo hòa lẫn vào tiếng gọi chị bánh mì ơi ới…

Nguyên lấy một chiếc ra ăn: “Bánh khô quá, thua xa mì ba lan Nam Định.” Nguyên ngầm nhận xét. Móc liều thuốc cảm và chai nước để sẵn trong túi ra uống, uể oải gài headphone vào tai. Bản Shining Friend chẳng làm cảm giác bất an, rối rắm dịu đi chút nào! Nguyên chợt thấy chán nản… thấy mệt mỏi và thấy chẳng muốn trở lại nơi này…!

Nguyên rù đi trong tình trạng nửa thức nửa ngủ, tiếng xì xầm nói chuyện, tiếng ào ào của động cơ lúc thì rõ ràng khi lại chìm lẩn…

“Ai về Cồn Nhất thì chuẩn bị nhá!”

Tiếng anh lơ xe làm Nguyên tỉnh hẳn. Xung quanh cũng chỉ còn lại mấy người... Nguyên ngồi lại cho ngay ngắn, vén tấm rèm cửa màu xanh thẫm. Ngoài kia, qua lớp kính bám đầy bụi, những mầm kẹ lúa xanh nhô lên từ bên trong những gốc rạ đã bị cắt đều tăm tắp, tuy không mơn mởn nhưng nếu ở xa mà nhác qua như thế này thì cứ ngỡ lúa đang thì con gái… Đẩy kính dịch sang một chút, gió lùa vào mặt lạnh ngắt thoảng lẫn mùi ngai ngái của cánh đồng đã qua mùa thu hoạch.

“Cho em xuống chỗ cầu mới trước mặt anh nhé!” Nguyên nói với người lơ xe.

“Lấy đồ đi…!” Anh lơ hất đầu giục.

Sốc ba lô về tới đầu dong, Nguyên đã thấy những làn khói bốc lên từ nóc bếp của mẹ. Thấy người đàn bà đang lúi húi cầm cái chổi dưới gốc cây nhãn, Nguyên biết là bà Hoa liền lên tiếng hỏi thay cho lời chào:

“Sao đang trưa mà thím lại quét ngõ thế ạ?”

Bà Hoa ngẩng lên, bà cười làm những chiếc răng giả màu vàng xỉn lộ ra hết cả.

“Nguyên về chơi đấy à, con! Ờ… thì thím tranh thủ quét mấy cái lá để đốt đi… Trời này không khéo lại sắp mưa…” Bà nheo mắt ngước lên nhìn trời. Bà Hoa là thím, là vợ em trai bố nó, ngôi nhà đầu tiên của dong này là nhà bà.

“Dạ!”

Nguyên gỡ bọc bánh mì đang cầm ở tay, dúi vào tay bà mấy chiếc.

“Con biếu thím…”

“Ấy, thôi…! Mang về nhà mà thắp hương cho các cụ, con ạ!” Bà Hoa giãy ngoay ngoảy.

“Con còn nhiều mà thím!”

Ấn vào tay bà, Nguyên cúi chào rồi bước tiếp. Bước chân của Nguyên không nhanh, cũng không hối hả như mọi khi mà lại dè dặt, nặng nề…

“Chị Nguyên về! Chị Nguyên về!”

Cái Bình, em gái nó nhảy cẫng lên, vỗ tay đen đét rồi hô lớn.

Mẹ Nguyên từ trong bếp chạy ra…

Bình nhào tới ôm chân chị!

“Ô! Hôm nay được nghỉ sao, con?” Bà Mai lên tiếng.

Nguyên tránh không trả lời câu hỏi của mẹ, mà hỏi lại:

“Sao hôm nay mẹ lại vào thổi bếp rạ thế?”

“… Mẹ kho ít cá, cá kho ở bếp rạ mới ngon, với lại lạnh thế này thổi bếp rạ cho ấm con ạ.”

Mẹ bảo Nguyên vào nhà rồi xuống bếp vùi xoong cá vào lớp tro, còn rắc thêm ít trấu lên phía trên cho ngún, xong mới tháo cái khăn tay bum đầu quật quanh người để phủi những bụi tro còn bám trên đó rồi mới lên nhà.

Trên nhà, Nguyên giục Bình lấy đĩa và xếp năm tấm bánh mì ở trong bọc còn nguyên ra đĩa rồi đốt hương… lẩm nhẩm mấy câu đại loại: “Con tên là Nguyên hôm nay về quê có chút lễ vật dâng lên…”

“Bố đâu hả mẹ?” Nguyên hỏi trong khi ngồi xuống cái ghế salon dài bạc màu vecni đã bị bong sơn gần nửa.

“Đang nằm trong buồng, để bố con ngủ… ông ấy đi biển cả buổi sáng, ăn cơm xong cũng mới ngủ thôi…”

“Chân bố đang bị sưng khớp mà…?”

“À… ờ… mẹ có cản nhưng ông ấy bảo lâu nay nó ‘êm’ rồi, còn bảo nhớ biển…”

Nhớ biển? Nguyên biết với những người dân nghèo như bố Nguyên thì nhớ biển chỉ là cái cớ!

“Thiếp của ai đây mẹ?” Nguyên với tay lấy hai tấm thiệp đặt trong tủ kính.

“Ờ, của thằng Đương, con ông Quảng, nhà nó tận ngoài cống phai đấy con ạ! Chỉ quen xơ xơ thôi mà họ cũng mời… Còn cái tím là của cái Sim xóm 5 đấy… học xong, không xin được việc về quê làm công nhân may ở trên huyện, quen luôn thằng người yêu nghe đâu ở cùng chuyền cùng choẹt gì ấy… Chẹp… cái thời này, cố gắng bòn mót để cho con cái đi học vậy mà vẫn không thoát khỏi cảnh làm công nhân…”

Nguyên nén tiếng thở dài…

Chiều.

Bình được nghỉ học nên lúc nào cũng quấn lấy chị. Nó theo Nguyên vào cánh đồng trong, cách nhà chỉ 50m. Nó hồ hởi chạy ngay xuống thửa ruộng trước mặt, nơi có chú cò trắng như bông đang cặm cụi kiếm mồi…

Thấy động… chú vỗ cánh, duỗi thẳng đôi chân gầy bay mất…

Nguyên ngồi bệt xuống vệ cỏ, nhìn đôi cánh mỏng manh, trắng muốt đang dang rộng nhẹ lướt trên không trung mà nghĩ tới bố mẹ… Cái khoảnh khắc Nguyên bắt gặp bố lặng lẽ ngồi đếm những đồng tiền lẻ bên cái tủ cũ kĩ… và chợt nhận ra mái tóc dày ngày nào của mẹ nay đã mỏng tanh…

Nguyên lại nghĩ về mình…

… Hóa ra mình thật ích kỉ! Hóa ra mình quá yếu hèn chứ không hề mạnh mẽ như đã từng tưởng thế…

…Ta lại muốn cậy nhờ bố mẹ… dựa dẫm vào người…

… Nhưng…

Lưng bố gù với đôi mắt lo âu…

Bàn tay mẹ dầy lên những đường nứt nẻ…

Cậy nhờ vào người! Người sẽ cậy nhờ ai?!

“Sao chị khóc?” Cái bình tròn mắt, ngồi bên cạnh nhòm chị. Nguyên không để ý cái Bình nó đã lại gần từ bao giờ, liền giơ tay quẹt mắt.

“À… chị có khóc đâu…”

“Bố mắng chị à?” Bình nhìn với ánh mắt như muốn an ủi chị.

“À… ừ…”

“Vì chị hay chơi điện thoại à chị?” Nó tiếp tục hỏi.

Nguyên nhìn em, xoa xoa mái tóc ngắn cũn của nó bảo: “Tại chị hư… chị làm bố mẹ buồn…”

Cái Bình ngần ngừ rồi chẳng hỏi gì nữa, ngồi bệt xuống cạnh và cũng học theo chị đưa mắt lên trời nhìn những đám mây xám lặng lẽ trôi theo gió…

Tiếng lạch cạch trong đêm làm Nguyên tỉnh giấc. Nguyên biết bố vừa đi bể về. Tiếng xì xèo ngoài kia là âm thanh quen thuộc từ thời thơ ấu của Nguyên. Lật cái chăn dày tộp, nặng như chì của mẹ, Nguyên bước xuống bếp.

“Để con làm cho…” Nguyên với lấy mảnh giẻ từ tay mẹ, lẳng lặng bắt ấm nước mẹ đã đun sôi, pha nước tắm cho bố, xong lại ngồi xuống nhặt cá.

“Con ngủ đi, tí còn lên xe… Lưới bị rách nên cũng chỉ được ít cá thôi. Để mình mẹ làm cũng được… mà mùa đông tới rồi, con lúc nào cũng phải nhớ giữ ấm cái cổ, cái chân…”

“Lát lên xe con ngủ cũng được… con lớn rồi, tự biết cách chăm sóc… mẹ ạ!”

Mẹ dừng tay nhìn Nguyên… Nó, hôm nay lạ lắm… giọng cứ nghèn nghẹn chứ không hủng hoẳng hay cau có như mọi bận bà căn dặn…!

***

Diệp đang đánh răng, nghe tiếng lạch cạch, giật mình chạy ra.

“Trời đất! Cậu nhắn tin bảo về quê mấy ngày cơ mà?” Diệp trợn mắt, miệng há hốc khi thấy Nguyên đang đứng giữa cửa.

Nguyên cười.

“Ừ! Nhưng thấy nhớ phố rồi!”

“Không đúng! Phải có lí do gì đó?” Diệp nheo mắt lại phán đoán, cứ như là Slochom.

“Ừ!”

“Chuyện gì đấy?” Diệp nhảy phốc lại trong khi tay vẫn cầm bàn trải, miệng còn dính đầy bọt trắng.

“Cậu đi giải quyết xong cái răng trước đã, khiếp quá…!”

Diệp toe toét cười.

Trong bữa ăn sáng.

“Cá mẹ cậu kho ngon quá!” Diệp nức nở khen.

“Ăn nhiều vào…”

“Cho tớ một ít mang đến công ti nhá?”

Nguyên tròn mắt.

“Để tối về ăn! Mang đến công ti làm gì… đồng nghiệp lại chạy xa…”

“Tớ mang kem đánh răng theo mà, hì hì…” Diệp cười tinh quái.

Đến nước này thì lạ…

Nguyên dừng đũa, ngẩng lên nhìn bạn.

“… Tớ định mời một người ăn cùng…” Diệp nhoẻn cười thú nhận.

“!”

“Tao bị sét đánh rồi!” Diệp buông một câu rồi nhắm mắt, nhắm mũi lại vì … ngượng.

Nguyên cười…

Ôi! Đến cái cách thú nhận tình yêu của nó cũng dứt khoát, đáng yêu đến thế… Hỏi sao Nguyên không ngưỡng mộ?!

Diệp đi làm mang theo gương mặt hí hửng.

Nguyên mở máy tính, đánh dòng chữ kiếm việc làm vào Google.

8giờ 30phút

Nguyên vươn vai đứng dậy, tay cầm quyển sổ nhỏ ghi địa chỉ những nơi đang tuyển người mà cô nghĩ mình có thể xin được việc ở đó.

Nguyên đã có tính toán: Kiếm việc làm và sau khi lĩnh lương tháng đầu tiên sẽ bán con honda đã mua cuối năm ngoái để dồn tiền trả nợ cho hắn. Con honda mà cô dành dụm nửa năm mới mua được để làm phương tiện đi lại. Khi mua con xe đó nó gần 23 triệu bây giờ có bán ít nhất cũng phải được 17, 18 triệu… cô mới đi được chưa đầy một năm kia mà…

Mình sẽ thông báo cho hắn. Nghĩ thế, Nguyên lấy điện thoại gọi số lưu mang tên Chủ nợ.

Những hồi chuông kéo dài rồi tắt ngấm. Chắc anh ta vứt điện thoại ở một xó nào đó chăng? Nguyên nghĩ vậy bèn gửi đi một tin nhắn.

Lúc này trước cổng sở cảnh sát…

“Trong năm ngày mà em đã tham gia đua xe đến hai lần…” Khôi nhìn chằm chằm vào Linh Chi vẻ mặt bất lực.

“… Họ nói nếu còn tái phạm lần nữa thì em sẽ bị bắt còn có thể bị ngồi tù…”

Chẳng mảy may để tâm tới lời anh nói, Linh Chi như trơ lì, dửng dưng…

“Đi gặp bác sĩ đi! Em hãy thử…”

Lúc này, Chi quay phắt lại, mắt vụt bùng lên tia giận giữ… cô rướn mày:

“Không! Anh đừng bao giờ nhắc tới điều này…”

“… Nghe anh…”

“Im đi! Tôi không sao cả! Tôi không cần gặp bất cứ một ai…” Chi cau mày rồi bực tức bước đi. Thấy Khôi chạy theo, cô quay lại, dằn giọng:

“Tôi tự về!”

“Để anh…” Khôi còn chưa kịp nói hết câu. Chi đã bước thật nhanh về phía trước, cô lờ đi những lời Khôi nói và lên chiếc ta xi vừa tới.

Khôi chỉ biết đứng sững nhìn theo, cho tới khi chiếc ta xi vượt ra khỏi tầm mắt, khẽ buông một tiếng thở dài…

Anh nhìn số điện thoại vừa bị nhỡ và đọc tin nhắn mà nét mặt lại thờ ơ… có lẽ nội dung của nó chẳng phải điều anh quan tâm tới.

Thế nhưng có kẻ lại rất để tâm với một tin nhắn vừa gửi đi… Nguyên nghĩ đó là một lời hứa và cô quyết sẽ giữ lời.

Thế nên Nguyên đã đứng trước cửa hiệu có cái tên mà cô thấy thú vị Hương phù thủy này.

Đứng xớ rớ nhìn vào mà không thấy ai, Nguyên đành đẩy cánh cửa kính dày cộp và lì bước vào.

Sao không có ai thế nhỉ?”

“Em có hẹn trước không?”

Nguyên giật mình quay sang. Cô nhân viên đang lúi húi tìm cái gì đó sau cái giá để trưng bày mĩ phẩm cao nghệu, thò mặt ra hỏi.

“Dạ… em đến để xin việc… công việc dọn dẹp ạ!”

“… À… nhưng chị Hương tìm con gái cơ em ạ!”

“… Em là con gái ạ!”

“?”

Cô nhân viên nghe Nguyên giải thích, cô ta nhìn nhìn một hồi rồi bảo Nguyên đi theo.

Nguyên ngồi ở ghế dành cho khách đợi, trong khi cô nhân viên sang phòng bên, ngăn cách chỗ Nguyên ngồi là một vách ngăn bằng kính trong suốt. Nguyên thấy cô ta đưa một cái hộp nhỏ cho người có mái tóc tém đang cầm cọ trang điểm cho một cô gái ở bên trong và nói gì đó. Người đó ngẩng lên nhìn Nguyên và cười… Nguyên cũng gật đầu chào…

Nguyên đưa mắt theo khi thấy cô ta quay sang nói gì đó với người đứng bên cạnh. Đó là một gã trai trẻ cỡ tuổi Nguyên. Trời lạnh thế mà gã mặc bò cào rách tứ tung, áo len cổ lọ nhưng gương mặt gã rất bảnh. Vừa lúc gã ngẩng lên, ánh mắt ngưng lại trên mặt Nguyên, đoạn quay sang cô ta nói gì rồi cười cười…

Nguyên đan hai bàn tay vào nhau, nuốt khan một cái tự nhủ: “Họ đang bàn tán về mình, chẳng sao… mình đâu có làm điều gì xấu…”

Nguyên ngẩng cao đầu và ngồi lại cho ngay ngắn.

Khoảng 15p sau, khi người khách nữ ra về. Cô gái tóc tém đi cùng với gã bò cào, tươi cười bước ra chỗ Nguyên ngồi.

“Chị đã nghe nhân viên nói rồi… Chị là Hương… còn đây là Khải Tuấn, em trai chị… thế em tên gì?”

“Dạ, em tên Nguyên!” Nguyên trả lời mà có hơi ngơ ngẩn về nụ cười có chiếc răng khểnh của gã trai mang tên Khải Tuấn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên