Sau khi kết thúc tiết cuối cùng ở giảng đường, tôi chạy một mạch đến Urban Square. Trên phố, khắp nơi giăng đèn LED đón Giáng sinh.
Không khí se lạnh của gió mùa Đông Bắc khiến tôi khẽ rùng mình. Các đôi trai gái xúng xính áo quần, tay trong tay đi dạo vào dịp lễ lớn nhất của mùa đông. Tôi bất giác bật cười vì nhận ra lòng mình cũng hân hoan khi chìm đắm trong không khí lãng mạn này.
Tính đến nay, tôi đã làm cái nhà hàng Urban này gần một năm. Bác bảo vệ nhìn dáng vẻ hối hả của tôi, nói với theo:
" Chạy từ từ thôi, Nhân. Ngày nào cũng đi trễ rồi không kịp thở để chấm công, lần sau đi sớm xíu nha con." Tôi gật đầu: "Dạ vâng!", rồi đẩy cửa bước vào quán. Một cảm giác dễ chịu bao bọc lấy da thịt tôi, có lẽ do nhiệt độ hoặc do mùi thức ăn ngập tràn trong không khí. Nhà hàng được cô chủ chọn thiết kế giống một căn bếp với tường gạch nung và ánh đèn vàng khiến không gian trở nên ấm cúng. Cái hôm đầu tiên tôi đến xin việc, không gian quán làm tôi liên tưởng đến phòng bếp của nhà Weasley trong serie Harry Potter. Dây ruy băng được giăng cùng những bông tuyết trắng khắp nơi. Mọi thứ sẽ vẫn như vậy cho đến khi người ta thay thế bằng các vật trang trí đỏ rực hoặc vàng chóe để chào đón năm mới. Sau khi kiểm tiền và kết phiên tại quầy thu ngân, chị Hoa đổi ca với tôi.
Vào giờ này mọi hôm, khách ngồi khá đông. Hôm nay là Noel mà chỉ có đúng một vị khách ngồi ở gõ gõ trên máy tính. Tối nay, quán vắng khách nên tôi vừa làm thu ngân và bồi bàn. Khách ghé Urban Square hầu hết là khách du lịch, thỉnh thoảng mới có người Việt Nam đến đây. Tôi đoán có thể do menu thiết kế các món theo phong cách Châu Âu và giá cả cũng hơi mắc so với mặt bằng chung. Những lúc vắng thế này, tôi thường đoán quốc tịch của khách rồi chọn kênh radio của nước đó. Mỗi khi bài hát phát ra từ dàn âm thanh của quán, tôi thích quan sát biểu cảm của họ khi tận hưởng bài hát bằng tiếng quê hương ở một vùng đất lạ. Đa số lần, những vị khách tỏ ra thích thú. Đôi khi, họ sẽ bất ngờ, chăm chú lắng nghe rồi nhìn tôi như thể muốn xác nhận rằng tôi chọn bài nhạc đó là vì họ, chỉ họ mới hiểu lời bài hát viết về điều gì. Âm nhạc là cách tôi nói lời cảm ơn với những vị khách của mình.
Người đang ngồi trước mặt tôi có mái tóc nâu hạt dẻ được cắt gọn gàng. Điểm nổi bật nhất trên gương mặt là đôi mắt nâu bên dưới hàng lông mi dài và cong vút. Đôi môi mỏng hơi mím lại mỗi khi nhìn ra ngoài cửa, dường như là đang nghĩ về điều gì đó rất mông lung. Đợi bạn gái chăng, tôi thầm nghĩ vậy. Sau ba lần đổi bài từ tiếng Anh, Pháp, Tây Ban Nha vẫn không thấy thu hút được sự chú ý của vị khách, tôi chọn kênh radio của Đức. Tôi không hiểu bài hát viết về điều gì, nhưng có vẻ đã lay động được đối tượng. Chàng trai đứng dậy, bước đến quầy thu ngân, nói với tôi:
-
Can I have some water, please! (Cho tôi xin một ly nước)
*Chú thích tác giả: Từ giờ mình sẽ dịch toàn bộ những đoạn hội thoại sang tiếng Việt *
Tôi quay lưng đi lấy bình nước lại và rót từ từ vào ly. Trong lúc tay vẫn nghiên chiếc bình, tôi hắng giọng hỏi:
- Anh tới từ nước nào?
- Tôi từ Đức, bạn đang mở bài nhạc tiếng Đức đấy, bạn biết không?
Tôi khẽ cười, cố giấu vẻ đắc thắng. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi ngửi được mùi bạc hà của người đó. Tôi không chắc đó là mùi nước hoa hay mùi kem cạo râu nhưng nó làm tôi muốn hít thật lâu. Tôi cầm chiếc menu chìa ra trước mặt anh, hỏi:
- Đã đến giờ ăn tối rồi, anh có muốn gọi món bây giờ không hay còn đợi ai khác ạ?
- Tôi đi một mình - anh đáp - Cho tôi một cái hamburger nhưng đừng bỏ thịt heo. Cảm ơn!
- Anh có muốn thay thịt heo bằng nguyên liệu gì khác không ạ?
Anh giải thích:
- Tôi theo đạo Hồi nên không ăn thịt heo. Có lẽ không cần gì thêm nữa đâu. Cảm ơn!
Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người theo đạo Hồi. Ở trong thành phố, tôi chưa từng đi qua một nhà thờ Hồi giáo nào. Từ những tin tức thời sự tôi hay coi cùng gia đình lúc ăn cơm thì tôi biết luật Hồi giáo rất hà khắc với phụ nữ. Tôi không rõ người theo đạo Hồi ở Đức có khắt khe như ở các nước Tây và Trung Á hay không nhưng anh chàng trước mặt tôi toát ra vẻ điềm đạm và thận trọng. Từ cách chọn trang phục cơ bản, áo phông tối màu phối cùng quần jean và giày Adidas xanh thẫm. Người này chắc khoảng 30 tuổi vì tôi thoáng thấy những sợi tóc bạc dưới ánh đèn vàng. Tôi quan sát cách anh nhẹ nhàng gập chiếc laptop và đặt nó vào túi chống sốc đến cách ăn uống từ tốn. Không chỉ có vẻ ngoài tươm tất, đơn giản mà anh chàng giữ không gian xung quanh sạch sẽ. Dao nĩa và giấy ăn được đặt gọn gàng, trên bàn không vương bất kỳ một vụn bánh nào. Lúc đưa hóa đơn thanh toán đến bàn, tôi kẹp thêm tờ xin ý kiến khách hàng về chất lượng dịch vụ. Tôi chìa cây bút ra trước mặt anh, đề nghị:
- Món Hamburger này đang được nhà hàng chúng tôi thử nghiệm nên mong bạn hãy để lại phản hồi để chúng tôi cải tiến chất lượng dịch vụ tốt hơn. Xin cảm ơn!
Anh nhận chiếc bút từ tôi, cúi xuống viết. Tôi đứng sau quầy thu ngân, im lặng quan sát anh. Một lúc sau, anh chàng vuốt thẳng các tờ tiền và kẹp chúng trong tấm bìa da, đứng dậy đưa cho tôi. Tôi thối lại tiền, anh bỏ chúng vào thùng quyên góp, nơi đựng đầy tờ tiền lẻ. Nhẹ nhàng nâng ghế, nép vào chân bàn, anh không quên ngoái đầu cười với tôi rồi đẩy cửa bước ra. Chiếc bàn sát cửa kính trở về trạng thái ban đầu, như chưa từng có vị khách nào ngồi ở đó mấy phút trước. Người đến rồi người đi, tôi không nghĩ quá nhiều về những khách ghé đến. Vị khách này lại khiến tôi lưu tâm vì sự cẩn thận trong từng cử chỉ và lịch thiệp có phần hơi xa cách. Có lẽ một phần trong không khí Giáng sinh thế này, cả hai chúng tôi đều cô đơn trong cùng một không gian ấm áp dưới ánh đèn vàng vọt trong quán.
Tôi mở tấm bìa da ra đọc những gì người đó viết trong tờ thu thập ý kiến khách hàng. Tôi không nén được một nụ cười theo khóe miệng vì đã đạt được mục đích là tên của anh chàng.
Matis, một cái tên không quá phổ biến. Tôi tò mò mở Facebook lên tìm kiếm nhưng vẫn không thu được kết quả người cần tìm. Thời gian còn lại của ca làm, tôi thử lướt qua các trang đánh giá du lịch địa phương với hy vọng tìm được chút thông tin gì hữu ích nhưng vẫn vô vọng.