Cứ ngỡ cô đơn - Cập nhật - Sâu (Chương 02)

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
CỨ NGỠ CÔ ĐƠN
Tình trạng: Đang sáng tác
Thể loại: Truyện tình yêu
Độ dài: 15 chương
Lịch đăng: 5 ngày/ 1 chương
Cảnh báo độ tuổi và nội dung: Không
Chỉ cần đừng đặt hai chữ "tình yêu" bên cạnh từ "đôi lứa", bạn sẽ thấy cuộc đời đẹp hơn rất nhiều.
Truyện được viết dựa trên truyện ngắn Quà tình yêu. Kết cấu tuyến nhân vật sẽ được thay đổi để phù hợp với thể loại.

Đôi lời nho nhỏ:
Sẽ có vài người khi bấm vào chủ đề này chắc hẳn lại thốt lên: "Lại đào hố mới nữa sao?". Thực ra, tôi là người có chút trách nhiệm, trước khi "đào hố" tôi sẽ hoàn tác phẩm đang viết dở, hoặc trên giấy hoặc là cái kết có sẵn trong đầu chỉ là không đăng lên nữa, giữ lại cho mình xem như làm "vốn".

Sẽ có vài người hỏi tôi: "Thế không viết, không đăng Con gái chẳng phải hoa nữa sao?". Thực ra, tôi là người biết tự yêu bản thân mình. Gần đây tôi không có máy tính, cũng gặp phải vài chuyện "đắng lòng" khiến tôi có chút mất niềm tin vào tình bạn. Truyện toàn tình bạn như thế tôi không dám viết, sợ lòng mình thêm "đắng" nên trong thời gian gần sắp tới nó sẽ vẫn chỉ nằm trong ý tưởng.

Truyện chuẩn bị đăng ở đây, tôi không có gì để nói. Mọi người nếu có đọc thì từ từ cảm nhận. Vậy thôi.
Chân thành cảm ơn!
Sâu.

MỤC LỤC
CHƯƠNG 01
CHƯƠNG 02
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
CHƯƠNG 01​
“Nhiều lúc, thứ một cô gái cần chỉ là một cái ôm lúc cô ấy đau lòng, bất kể nó đến từ ai.”

My xốc chăn, đưa đôi gò má nhem nhuốc cùng cặp mắt sưng vù hứng trọn thứ nắng mai rực rỡ. Cái quạt trên trần vẫn chạy vù vù cả đêm giờ phát ra những tiếng kêu báo hiệu khô máy, cô trừng mắt nhìn nó một lúc lâu rồi đứng dậy kéo rèm che đi thứ ánh sáng chói mắt. Nhìn đồng hồ vừa qua bảy giờ treo trên tường, My quyết định về giường tiếp tục ngủ. Với My, ngủ là cách tốt nhất để đối phó với mọi nỗi buồn.

Chưa đầy ba phút thì tiếng mở khóa cửa vang lên. My nằm trong chăn, chả buồn mở mắt mà cất lời:

- Mày lại đi qua đêm đấy à, chị méc mẹ cho biết.

Đang gác giày lên kệ, Minh giật bắn người quay đầu nhìn về phía giường. Trong căn phòng thiếu ánh sáng trầm trọng, cậu chỉ thấy mớ chăn gối lộn xộn quấn vào nhau, dưới nền nhà vài gói bim bim đang để mở và dăm lon bia rỗng ruột nằm lăn lóc cạnh nhau. Minh gần như rít lên đầy phẫn nộ:

- Sao chị vào được phòng em thế?

Mớ chăn trên giường chuyển động một cái, trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích:

- Lần sau cưng có ra ngoài thì nhớ mua thêm cái ổ khóa ngoài nữa nhé. Và đừng có nói chuyện với chị bằng giọng điệu đó.

Người đi cùng đưa mắt nhìn Minh, mấp máy môi:

- Anh về trước nhé?

Minh buông vai gật đầu bất đắc dĩ. Cậu kéo rèm cửa rồi bước tới giường, trong lòng buông một tiếng thở dài.

Sau lưng Minh, cửa phòng lặng lẽ khép lại. Người rời đi trước khi quay lưng đã kịp đưa mắt nhìn sâu vào chiếc giường trong căn phòng vừa thoáng ánh nắng, giọng cô gái trẻ đã kịp in hằn trong tâm trí anh.

Đưa chân đá những lon bia liên tiếp văng vào tường tạo ra tiếng động, Minh hài lòng cười ngồi xuống giường kéo tấm chăn đang trùm kín đầu của bà chị yêu dấu, động tác thô bạo đến mức tấm chăn sượt qua mặt My tạo nên một vết đỏ ửng. Cô bực mình đưa tay cốc một cái vào đầu Minh:

- Mày không biết thương hoa tiếc ngọc à?

Minh vò tóc, đôi mắt liếc ngang liếc dọc:

- Ở đây có hoa à? Hoa đâu? Ngọc đâu? Làm gì có mà thương với tiếc.

Minh nói xong thì phá lên cười trong cái liếc mắt hung dữ của My, cậu choàng tay ôm lấy chị mình đang quấn trong chăn, úp mặt vào gáy chị. Tiếng cười tắt khi cậu thủ thỉ bằng giọng điệu rầu rĩ:

- Lại cãi nhau với ông Kiên nữa hả? Chị cứ thế này thêm vài lần nữa em sẽ ghét ông ấy mất, chưa kể một lúc nào đó giận quá lại kiếm ông ấy đập một trận để xả giận.

Hơi thở ấm áp của Minh phả vào gáy My, cô thấy nhột, cả giọng điệu như ông cụ non của cậu cũng khiến My buồn cười. Cô cười thật, nhưng chả hiểu sao có hai dòng nước tràn ra khỏi mắt lăn dài xuống đôi gò má nhợt nhạt.

So với My, Minh nhỏ hơn sáu tuổi, lúc cậu được mười hai tuổi thì ba mất. Minh trở thành người đàn ông duy nhất trong căn nhà nhỏ, thành chỗ dựa tinh thần cho người mẹ vừa trải qua nỗi đau mất mát. Thời gian đầu, kinh tế gia đình mất đi trụ cột, cuộc sống khó khăn hơn rất nhiều, My phải vừa học vừa làm, tự trang trải chi phí sinh hoạt trên một mảnh đất xa lạ. Cô nhớ nhà rất nhiều, vẫn thường gọi điện về nhà mỗi đêm để thỏa nỗi nhớ, những lần như thế đều nghe mẹ khóc, cô không khóc theo nhưng buồn nhiều, My ít gọi về nhà hơn, khoảng cách ngày một xa dần. My vẫn nhớ lúc cô rời đi Minh chỉ là một cậu bé con đứng ngang vai cô, vẫn còn nghịch ngợm thường xuyên bị ba phạt, bị mẹ mắng, vẫn là một đứa trẻ ôm gối sang phòng ngủ với cô vì sợ vào ngày ba mất, ngơ ngác đứng ở phi trường nắm chặt tay mẹ nhìn cô quay lưng...

Thời gian luôn trôi nhanh như vậy, cậu bé còn ngây ngô năm nào giờ chỉ cần giang tay là có thể ôm trọn cô vào lòng.

- Này! - Minh ngẩng đầu nhìn vào mặt My, bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của cô thì bật cười – Không phải chị khóc vì xúc động đó chứ? Em nói vậy mà chị cũng tin thật à, chị nhìn xem ông Kiên bao to, em chị bao to, chưa kịp đập ông ấy em đã mềm xương trước rồi.

My trợn mắt đưa chân đạp Minh một phát, cô gằn giọng quát to:

- Cút xuống giường ngay! Mày hôi quá.

Vừa lăn xuống giường theo cú đạp của My, Minh vừa cười hì hì, cậu nhặt hết vỏ bim bim và lon bia quăng vào sọt rác, mở tủ lấy một bộ quần áo sạch rồi bước vào nhà tắm, trước khi đóng cửa còn không quên dặn chị mình:

- Em đi tắm đây, chị dậy đánh răng rồi đi ăn sáng với em.

Cuối cùng, bữa sáng của chị em My kết thúc bằng hai ổ bánh mì thịt mua về từ đầu ngõ. Ăn xong, My dành năm phút để nghĩ về chuyện xảy ra tối qua, cô nói với Minh:

- Chị nghỉ chơi với anh Thành rồi.

Đây là lần thứ hai trong một buổi sáng My làm em trai mình bị sốc. Minh cầm chổi đứng giữa nhà, nhìn chị mình bằng ánh mắt không thể tin được, cậu lắp bắp lên tiếng:

- Chị nói thật đấy hả?

Quạt trên trần nhà đã được Minh tắt đi, trong căn phòng kín, tiếng máy lạnh chạy rất êm tai, My nằm ngửa trên giường nhìn con nhện đang kéo mảnh tơ ở góc phòng không buồn trả lời câu hỏi của Minh. Một lúc sau, khi con nhện kéo được một sợi tơ dài từ tổ đến cánh quạt, cô mới mở miệng:

- Có vài chuyện đã xảy ra. Chị buồn vì người ta không còn đặt nặng tình bạn với mình nữa...

Thực ra My buồn lắm, nỗi buồn bỗng chốc dài ra khi cô thấy mình không có một ai bên cạnh. Kiên phải trực, anh Thịnh đi công tác xa, bạn bè thân dăm đứa thì đều có gia đình, nói chuyện được đôi câu thì chúng nó phải cúp điện thoại vì con khóc, đến nhà Minh thì cậu không có nhà. My vừa uống bia vừa khóc, nỗi buồn lại được thể dài thêm. Giữa đêm dài một mình đối mặt với căn phòng xa lạ, My càng nghĩ lại càng đau lòng.

My với Thành chơi thân từ hồi cấp ba, lên đại học mỗi đứa một nơi, số lần gặp nhau trong một năm chỉ đếm được trên một bàn tay nhưng tình cảm ngày một tốt. My vẫn luôn cảm thấy tự hào và hạnh phúc với tình bạn một nam một nữ giữa cô và Thành, cô xem Thành là bạn thân nhất vừa là anh trai của cô, thân thiết đến mức khiến Kiên nhiều lúc phải ghen tỵ. Rồi một ngày Thành có người yêu, từ lúc thân nhau đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lại là lần thứ hai Thành phạm phải một sai lầm khiến My tổn thương, khiến cô nhận ra không phải tình bạn không có điểm kết mà là chưa tới lúc.

Nghĩ đến đó, My thấy phiền lòng, cô kéo chăn phủ lên đầu, tiếng cằn nhằn của Minh vẫn văng vẳng bên tai, nhỏ dần rồi chìm hẳn theo giấc ngủ của cô.

Lúc My tỉnh lại, trời đã đứng bóng, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn trưa, Minh đang cởi tạp dề, nắng trưa len lỏi qua khe cửa chiếu lên dáng cao cao của cậu trải một đường bóng thật dài chạm đến chân My. Cô nhoẻn miệng cười:

- Đàn ông vào bếp đều đẹp trai, trước kia tao chả tin, hôm nay nhìn mày tao tin rồi.

Nụ cười chưa kịp nở trên môi Minh đã nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói của bà chị gái, cậu quay mặt nhìn đầu tóc rối bù của My bằng ánh mắt ghét bỏ:

- Biết ngay là chị chẳng có gì tốt đẹp. Đã già còn độc miệng. Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm trưa.

Bữa trưa có cá thu nhật sốt me, canh bí đao nấu tôm và rau muống luộc, My ăn ngon lành, lâu rồi cô mới được ăn một bữa cơm nhà đàng hoàng đến vậy. Tự dưng My thấy nhớ mẹ, giờ này có lẽ mẹ ở nhà cũng đang ăn cơm trưa, một mình, với cái ti vi mở chương trình thời sự trước mặt, vừa ăn vừa xem ti vi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bàn thờ của ba rồi lại liếc mắt nhìn tấm hình gia đình chụp chung treo trên tường để nhớ hai đứa con ở xa. Xót xa vô cùng. My chống đũa nhìn Minh đang xới cơm vào chén cho mình, nghiêm túc đề nghị:

- Em dọn về ở với chị đi.

Minh giật mình khi My gọi em xưng chị nhưng nhận ra giọng điệu chị gái vô cùng nghiêm túc, cậu không dám cười. Đặt chén cơm trước mặt My, cậu ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt My đã bớt mệt mỏi hơn so với ban sáng nhưng đôi mắt phút chốc nhuộm thêm một phần đau lòng xót xa. Cậu nghĩ là cậu hiểu chị mình đang nhớ về điều gì. Minh giở giọng bông đùa:

- Em được lợi gì?

Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhấm nháp vị chua cay mặn ngọt của cá, My thầm khen tay nghề của Minh:

- Mày không cần phải trả tiền nhà, chỉ cần nấu cơm thì để cho chị một phần là được.

Ngẫm ra, Minh quá được lợi. Hàng tháng, cậu sẽ tiết kiệm được một khoảng đáng kể từ việc không trả tiền thuê căn phòng đang ở, chuyện nấu cơm lại càng dễ, mỗi ngày cậu đều tự nấu cơm để ăn, đây là thói quen được rèn từ lúc học cấp ba ở trường chuyên xa nhà cũng là để bảo vệ cái dạ dày kén chọn của Minh, thêm My chỉ thêm một cái chén và một đôi đũa. Nhưng Minh vẫn muốn làm cao, chuyện gì quá dễ dàng sẽ không làm người ta quý trọng:

- Chị không quản giờ giấc của em?

- Ừ.

- Không méc mẹ chuyện em đi qua đêm không về nhà?

- Ừ.

- Chỉ cần nấu cơm cho chị ăn là được?

- Ừ.

- Thế hôm chị phải trực thì em không nấu?

- Ừ. Thế mày có dọn qua không?

- Em sẽ suy nghĩ thêm.

Lại ừ một tiếng rồi My cụp mắt bưng canh lên uống che đi nụ cười đắc ý lấp ló bên khóe môi. Làm chị em với nhau hơn hai mươi năm, My thừa hiểu cái “suy nghĩ thêm” của Minh có nghĩa là gì, ý nghĩ của cậu hoàn toàn được viết lên cặp mắt đen biết nói.

- Mà chị không phải về để mở cửa hiệu sách sao?

Đang rửa chén thì nghe Minh hỏi câu đó, My thả miếng rửa chén đầy bọt quay đầu nhìn cậu em trai đang ngồi gác chân lên ghế chơi game Liên minh huyền thoại, đáp một câu chẳng chút liên quan:

- Tối qua chị đi taxi tới.

Tiếng gõ phím vẫn lách cách, chén rửa xong Minh mới buông lời:

- Ngủ trưa xong em chở chị về.

My mỉm cười. Chẳng cần nói nhiều, chị em cô vẫn luôn hiểu nhau theo một cách rất riêng mà chỉ những người trong cuộc mới được trải nghiệm. Nó khiến cô thấy quyến luyến hơn với gia đình, thấy cuộc sống của mình cũng không cô đơn như mình vốn tưởng.

CHƯƠNG 02
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Nói với Kiên hay với Minh?
Với cả Sâu xem lại hai chỗ này nhé!
Mạng lag nên bị spam rồi kìa.
Những chỗ sai đã sửa lỗi rồi nhé.
Hai chỗ đó đâu có vấn đề gì.
Một cái là xem Thành như bạn thân cũng xem như là anh trai mà đối đãi nên mới có phần thân thiết đến độ ở phía sau.
Cái kia thì thêm vào cho dễ hiểu hơn rồi đấy.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Cái câu về Thành, ý của Kem là thiếu một chữ "vừa" ấy Sâu.
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Với cả Sâu xem lại hai chỗ này nhé!
Cái câu về Thành, ý của Kem là thiếu một chữ "vừa" ấy Sâu.
cô xem Thành là bạn thân nhất vừa là anh trai của cô
"vừa... vừa" cũng không phải là cụm từ bắt buộc phải đi cùng nhau, có thể lượt bớt một chữ và người đọc hoàn toàn hiểu được người viết muốn truyền tải điều gì.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
"vừa... vừa" cũng không phải là cụm từ bắt buộc phải đi cùng nhau, có thể lượt bớt một chữ và người đọc hoàn toàn hiểu được người viết muốn truyền tải điều gì.
Đương nhiên là người đọc vẫn hiểu, nhưng lại dễ dàng nhận ra sự thiếu sót của kết cấu câu, đọc lên nghe không thuận lắm. Chị chỉ gặp những câu thay chữ "vừa" ấy bằng "cũng".
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
CHƯƠNG 01
Chương 02​

“Bởi người thân luôn bao dung nên ta dễ dàng cáu giận với họ mỗi khi buồn phiền.”

My rót nước lọc vào cốc gốm của mình rồi đem cho Thịnh đang ngồi mệt mỏi ở băng ghế trước hành lang phòng phẫu thuật. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa phòng sáng đèn, bên trong đó là cô gái trẻ vừa bị anh trai kết nghĩa của cô gián tiếp gây ra tại nạn giao thông nghiêm trọng. My thở dài một cái, ngày nghỉ cuối tuần của cô rốt cuộc chẳng được trọn vẹn như cô mong đợi, thay vì được ngủ trưa một giấc rồi Minh chở về nhà thì cô phải đón taxi đi thẳng đến bệnh viện sau cú điện thoại của Thịnh.

- Mọi chuyện là sao hả anh?

Thịnh xoay cốc nước trên tay, nhìn đóa cúc xanh in trên thành cốc mà nhớ ra đây là món quà anh tặng cho My lúc cô được làm bác sĩ chính thức. Anh uống một hơi sạch nước rồi mới trả lời vô cùng súc tích hệt như phong cách làm việc của con người anh:

- Có người vượt đèn đỏ, anh cố tránh người ta nên mất thăng bằng, vô tình khiến người chạy xe cùng chiều với anh té xuống, chiếc xe tay ga đè cả lên người họ tạo nên kết quả như em thấy đó. Người gây tai nạn chạy rồi.

Thu lại ánh mắt từ cửa phòng mổ, My nhìn Thịnh, ngoại trừ bị xây xước nhẹ ở cánh tay, anh hoàn toàn khỏe mạnh, vẫn không khác gì so với lúc cô hốt hoảng mở cửa phòng cấp cứu tìm anh. My bực mình đánh vào vai Thịnh:

- Nói thế có khác gì những thứ anh đã kể qua điện thoại đâu chứ.

Thịnh nhăn nhó xoa vai, nhìn My bằng ánh mắt bất đắc dĩ:

- Có sao anh kể vậy, em muốn hiểu sâu thì lên mạng mà đọc báo, tin tức vẽ đầy ra đó, có cả ảnh chụp minh họa nữa đấy.

Giật lấy cái cốc từ tay Thịnh, My đứng lên trừng mắt với anh:

- Ba anh đã nói rồi đấy, cô bé đó chỉ bị gãy chân thôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh thích thì cứ ở đó chờ đi, em về trước đây.

My nói xong thì quay phắt lưng rời đi, cô đi rất vội, mặt mũi còn vương chút bực tức do ông anh mang lại nên không hề hay biết sau lưng cô, Thịnh nói khẽ trong tiếng cười:

- Ngày càng cộc cằn mà.

Hiển nhiên, My cũng phớt lờ lời xin lỗi của chàng trai đi vội vàng từ hướng ngược lại vô tình va phải cô.

Nhưng My chỉ mạnh miệng là giỏi, sau khi cất cốc trong phòng làm việc, cô không về mà đóng cửa phòng rồi đi dọc hành lang, băng qua hàng cây xà cừ xanh mướt để đến khoa nội tim mạch nơi có phòng làm việc riêng của Kiên. Cô đi thăm Kiên, có lẽ anh đang ngủ sau khi kết thúc ca trực, và My thì không cần nhiều, thỉnh thoảng được ngắm người mình yêu đang say giấc cũng là một loại hạnh phúc.

Lúc My còn là học sinh, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ yêu một người như Kiên. Anh hơn cô bốn tuổi, là con lai có một phần tư dòng máu Pháp, thân hình cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt vuông vức với đôi mắt xanh sâu thẳm hoàn toàn khác hẳn với hình mẫu thư sinh giống ba trong tưởng tượng của cô. Vậy mà cứ yêu, yêu và bên nhau đã sáu năm có lẻ, bắt đầu từ lúc cô còn là sinh viên năm hai. Là Kiên theo đuổi cô trước, khi đó tình yêu của anh nồng nhiệt, sẵn sàng hi sinh và chờ đợi, luôn kiên trì đến cuối cùng. Rồi My cũng nhận lời yêu anh sau một năm được theo đuổi, sáu năm là khoảng thời gian đủ dài để cô và anh trải qua nhiều chuyện, cùng đi qua những khoảnh khắc lãng mạn hay những khó khăn chất chồng để tiến về phía trước... Cũng có lúc My tự vấn lòng thuở xưa nhận lời yêu Kiên liệu có phải vì cuộc sống khi ấy quá chật vật và cô đơn ở nơi xa lạ. Nhưng tất cả, đều không quan trọng nữa rồi.

My cắm chìa vào ổ, khẽ xoay nắm cửa, cô nhẹ nhàng hết mức vì sợ làm Kiên tỉnh giấc nhưng trái với những gì cô tưởng tượng, Kiên đang ngồi trước bàn làm việc với máy tính để mở bên cạnh còn trước mặt là tập hồ sơ khá dày, bút trên tay anh di chuyển đều đặn trên tập hồ sơ. Anh chăm chú đến mức My phải bước đến gần bàn gọi một tiếng anh Kiên mới ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy My thì mỉm cười rồi buông bút, xếp gọn hồ sơ rồi dùng máy tính đặt lên trên cùng. Động tác của anh nhìn thì ngăn nắp, cẩn trọng nhưng thứ khẩn trương thoáng qua mắt anh không thể giấu được My, anh chưa từng hành động giấu diếm như vậy. My có chút sững sờ nhưng rất nhanh cô nhoẻn miệng cười khoe ra hàm răng đều như bắp, đôi mắt nhìn Kiên lúng liếng, ý đồ không tốt viết cả lên mặt. My vừa nói vừa chồm người về phía trước cố ý muốn chạm tay vào tập hồ sơ của Kiên:

- Anh đang viết gì đấy? Cho em xem với nào.

Kiên giữ tay My rất nhanh, kéo cô về phía mình đồng thời lui ghế để cô ngồi trên đùi, cánh tay còn lại choàng qua vai My ôm chặt cô vào lòng. Cằm My tựa vào vai Kiên, cô nhìn ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, mông lung trong tiếng cười và cái vuốt tóc của Kiên rồi nhắm mắt buông xuôi những bất an bất chợt bùng phát trong lòng.

- Sao em lại ở bệnh viện giờ này? Anh tưởng hôm nay em được nghỉ.

- Anh Thịnh đã gọi cho em.

Giọng Kiên có chút trách móc:

- Em đến cũng có làm gì đâu, khó khăn lắm em mới có ngày nghỉ.

My cười khe khẽ:

- Lão ấy hiểu trước sau gì em cũng biết nên khai trước cho chuyện lành.

Cái vuốt tóc của Kiên chững lại, My dễ dàng nghe được anh ngưng thở vài giây, anh đang đấu tranh nội tâm sau câu nói nửa thật nửa giả, vừa vô ý vừa cố tình của My. Sau cùng, anh im lặng. My tôn trọng quyết định của anh.

- Sao anh không ngủ? Cũng không về nhà nghỉ ngơi nữa.

- Anh ngủ rồi, đang định về thì em đến đấy. Em đi bằng gì đến đây?

- Dạ taxi.

Kiên buông My, anh hôn lên trán cô rồi đỡ cô đứng dậy, mình cũng theo sau:

- Vậy anh chở em về.

Lồng những ngón tay của mình vào bàn tay đang đưa ra của Kiên, My cười thật tươi:

- Chú xe ôm có rảnh rỗi để đi thăm người nhà của khách không?

- Đi thôi nào.

Nhưng My chưa kịp gặp Thịnh để anh dẫn đi thăm cô bé gặp tai nạn thì đã bị chú Văn – ba Thịnh giữ lại ở giữa đường. Sau tiếng chào chú của My và Kiên, ông lập tức nhờ vả:

- Kiên theo chú một lát. My con vào phòng chú lấy hộ bệnh án chú để riêng trong ngăn thứ hai của tủ kéo chỗ bàn làm việc rồi đem đến phòng hồi sức nhanh cho chú nhé.

My dạ một tiếng rồi quay lưng rời đi. Bệnh án dễ dàng được My tìm thấy trong ngăn kéo chú Văn đã bảo nhưng tập hồ sơ màu hồng nằm ở dưới bệnh án lại hấp dẫn ánh mắt My vô cùng. Trên đó có dòng chữ ghi chú rất nhỏ: “Danh sách bác sĩ tu nghiệp đợt 2 năm 2015.” My tò mò cầm lên, bản năng hối thúc cô mở ra xem nhưng lí trí lại nhắc nhở cô không được xâm phạm đồ riêng tư của người khác. My thấy bối rối, thấy bản năng lấn át lí trí như những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, vất vả kiếm tiền đôi khi bỏ quên cả bài vở để rồi đến kì thi lại đấu tranh giữa việc có nên gian lận. My lựa chọn không trung thực, cô mở hồ sơ ra xem, để rồi sống những ngày tưởng chừng như tuyệt vọng trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra, cô đơn và mỏi mệt đến cùng cực.

Cái tên Dương Đức Kiên nằm ở đầu danh sách khiến mắt My mờ đi, trái tim chật vật đập lên từng hồi liên tục, hình ảnh Kiên giấu diếm hiện ra rồi đóng đinh trong đầu không cách nào thoát được. Bất an trong My càng lúc càng lớn. Tập hồ sơ trong tay bỗng chốc nặng trịch như chì.

Có tiếng bước chân ngày càng gần văn phòng, tiếng mở cửa vang lên, My giật mình cất vội hồ sơ vào ngăn tủ rồi cầm bệnh án ngẩng đầu nhìn lên. Cô thấy nhẹ nhõm khi người mở cửa là Thịnh, anh nhìn cô ngạc nhiên:

- Em làm gì ở đây vậy, anh tưởng em đã về.

Nhích chân ra khỏi bàn làm việc, My đi về phía Thịnh, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười gượng gạo, đặt tập hồ sơ vào tay anh, cô khó nhọc giữ giọng mình bình tĩnh:

- Em lấy bệnh án giúp ba anh, anh đem đến cho ông ấy ở phòng hồi sức giùm em, em có chuyện gấp nên đi trước đã. Gặp anh sau.

My gần như chạy, bỏ lại Thịnh với vài tiếng gọi tên cô. My bước thẳng vào phòng vệ sinh, mở nước rồi chống tay trên bồn rửa mặt để thở. Nhìn chính mình trong chiếc gương đối diện, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, vẻ mỏi mệt hiện lên thật rõ, My không muốn nghĩ nhiều nhưng từng chuyện cứ dồn dập đến như sóng vỗ cứ chực chờ xô ngã vóc dáng gầy gò của cô. My cúi đầu, lấy tay tát nước liên tục lên khuôn mặt để làm bản thân tỉnh táo, nước mắt đọng lại chẳng thể nào tuôn ra, cô khô khốc thở dài.

Điện thoại trong túi đổ chuông, tiếng chuông được cài riêng cho mẹ. My mở máy, áp điện thoại vào tai. Mẹ cô hỏi khẽ:

- Đang làm gì đấy con? Có khỏe không?

- Con khỏe. Mẹ thì sao?

- Gần đây trời mưa nên tay chân mẹ hơi mỏi, còn lại thì đều ổn.

Giọng mẹ My dịu dàng, chất giọng ấm ấp, bà thủ thỉ nói, My im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lời để bà có thể nói tiếp, tiếng của mẹ đều đều vang lên bên tai làm lòng My nhẹ nhõm. Rồi bà nhắc đến Kiên:

- Dạo này thằng Kiên bận lắm hả con, thấy nó ít gọi về cho mẹ, con nhớ nhắc nó giữ gìn sức khỏe, làm gì thì làm nhưng...

Sự mệt mỏi vừa lắng xuống giờ lại bùng lên nhanh chóng, My cắt ngang lời mẹ, giọng cáu gắt:

- Mẹ lúc nào cũng Kiên, làm như anh ta là con ruột mẹ không bằng. Mẹ thích thì gọi điện rồi nhắc. Con có việc bận rồi, con cúp máy đây, mẹ nghỉ đi.

Giống như quả bóng bay bơm căng đang thả tự do trên bầu trời, bóng bay đến độ cao nhất định sẽ nổ tung là điều chắc chắn. My cúp máy xong thì bật khóc, tiếng mẹ hiền lành bên đầu dây lúc cô bỗng dưng cáu giận chính là độ cao cuối cùng mà chiếc bóng bay mỏi mệt trong cô vừa đạt phải. My biết, rồi buổi tối thôi, mẹ sẽ lại gọi cho cô, sẽ vỗ về hỏi cô có ổn không như bao lần bà vẫn làm như vậy, để khiến My thấy mình ích kỷ, thấy hối hận vì mình lại làm tổn thương bà như bao lần khác.

Mẹ vẫn bao dung. My vẫn thường ích kỷ. Âu cũng là cho và nhận lấy yêu thương.

CHƯƠNG 03
 
Bên trên