Cuộc chiến ảo - Cập nhật - Nguyen.Kbh

keobacha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/6/14
Bài viết
96
Gạo
0,0
Tên truyện: Cuộc chiến ảo
Tên tác giả: Nguyen.Kbh
Trình trạng truyện: đang viết
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn

Giới thiệu truyện:
...Bạn đã từng nghe: họa từ trên trời rơi xuống khó tránh được hay chưa? Nhưng mà tai họa bay tới đầu cô ấy là do có hai kẻ điên nào đó, ở cái nơi xa xôi nào đó cãi nhau rồi lôi tên của cô ấy vào, báo hại cô ấy... hắt hơi.

...Bạn đã từng đi xem bói và được thầy phán rằng, năm đó bạn sẽ được sao hồng loan chiếu mạng hay chưa? Nhưng với cô ấy, có một cái sao hồng loan chiếu từ 10 năm về trước cho tới bây giờ vẫn còn chiếu khiến cô ấy ngứa mắt.

...Bạn đã từng bị... mắng ghen chưa? Chỉ là cô ấy bị mắng ghen bởi một người tự nhiên "xuyên không" về quá khứ mười năm trước, tìm hiểu một số chuyện, sau đó "xuyên không" trở lại hiện tại rồi đổ lên đầu cô ấy.

...Và người mắng ghen Yết Trí Điềm là Xuyên Mũ Anh, bạn gái của một kẻ mà trước đây Yết Trí Điềm đã dính nghi án có gian tình với hắn trong vòng một tuần lễ.

...Thế là, cuộc chiến bắt đầu...

MỤC LỤC:
Chương 01. Tai nạn
Chương 02. Chăm sóc
Chương 03. Vị khách bất ngờ
Chương 04. Bạn bè
Chương 05. Accept
Chương 06: Trí nhớ
Chương 07: Trốn tìm
Chương 08: Sự thật
Chương 09: Lời hứa - Phần 1
10302467_1504937789727867_5748260230454671755_n.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

keobacha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/6/14
Bài viết
96
Gạo
0,0
Em đã nhảy xuống hố roài a~...tác giả chị đào nhanh nhanh nhá! ^_^
Em là ai? Cô gái hay nàng tiên? :v.
Bạn ơi, không được viết tắt và nhớ để dấu chấm ở cuối câu nhé! Hôm qua mình cũng bị nhắc nhở suốt thôi.
 

keobacha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/6/14
Bài viết
96
Gạo
0,0
[Cuộc chiến ảo] - Nguyen.Kbh
Chương 01. Tai nạn
10374026_1507573566130956_6199430316481953112_n.jpg

Một buổi sáng đầu tuần đẹp trời, Yết Trí Điềm lái chiếc xe Ford Fiesta màu trắng ra khỏi cổng nhà để đến công ty nơi cô làm việc. Đó là một tòa nhà 52 tầng nằm ngay vị trí khá đắt địa ở thành phố C, một thành phố sầm uất và phát triển hơn nhiều so với thành phố V, nơi cô sinh ra và lớn lên. Yết Trí Điềm đã gắn bó với thành phố C nhiều năm rồi, từ khi bắt đầu vào đại học cho đến lúc tốt nghiệp và hiện giờ có được công việc tại đây, vì vậy cô thường về thăm nhà vào dịp cuối tuần.

Đoạn đường từ nhà Yết Trí Điềm đến công ty chỉ một giờ lái xe, không vội vàng gì, cô đưa tay bật album Coup D'etat vừa mới phát hành để nghe những bài hát sôi động của G-Dragon, đây là chàng ca sĩ mà cô vô cùng hâm mộ. Cô cầm điện thoại lên xem lúc này đã mấy giờ vì cô có hẹn cùng Ôn Hòa dùng bữa sáng trước khi đến công ty.

“Rầm”

Cô thắng xe lại trước cổng nhà hàng ForMasi, nhìn thấy Ôn Hòa đã đứng đợi sẵn ở đó, anh bước đến mở cửa và đón cô xuống xe bằng nụ cười hết mực dịu dàng, nắm tay cô bước vào một bàn ăn đã được đặt sẵn.

Chỉ là trong giấc mơ của cô.



Xe Yết Trí Điềm đâm vào dãy phân cách trên đường. Tai nạn này làm đầu cô đập vào vô-lăng, máu đỏ một bên mặt và thấm cả vào mái tóc dài của cô. Trong cơn mê man, cô thấp thoáng nghe được có rất nhiều người xung quanh gọi cô tỉnh lại nhưng cô không thể mở mắt nhìn thấy một ai. Rồi dường như có một cánh tay nhấc bổng cô lên, không rõ là ai nhưng cô cảm nhận được, đó là cánh tay của một người đàn ông. Người đó dường như cố gắng để cô không bị ngủ quên, lay lay cánh tay cô, vỗ vỗ vào một bên má của cô để gọi cô tỉnh lại.

“Cô gái, cô tên gì?”

“Yết Trí… Điềm”.

Cô yếu ớt mở mắt và trả lời, kịp nhìn thấy nét mặt một người đàn ông mơ hồ cương nghị đang bế cô ngồi trong một chiếc xe hơi, người đó cầm điện thoại của cô trên tay, cô tiếp tục nhắm mắt lại. Người đàn ông lại tiếp tục lay cánh tay cô và hỏi:
”Số điện thoại người nhà, cô lưu tên gì?”

“Mẹ”. Cô thều thào.

Sau đó, cô loáng thoáng nghe được người đàn ông gọi điện thoại thông báo với mẹ cô về tình trạng của cô. Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc chiếc xe chở cô vừa tới cổng bệnh viện, cô được các y tá và bác sĩ nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ tiến hành sơ cứu vết thương ngoài da trước để chuẩn bị chụp citi não kiểm tra vùng đầu bị thương. Người đàn ông đã cứu cô bước tới bên cạnh, nắm lấy tay cô, đặt điện thoại của cô vào lòng bàn tay, trả lại và lên tiếng dặn dò.

“Cô nên gọi điện thông báo cho người thân của cô ở thành phố này để họ vào bệnh viện giúp cô lo thủ tục, nếu đợi mẹ cô đến sẽ mất nhiều thời gian, hiện tại, tôi phải đi có việc”

“Cám ơn anh”. Cô nắm chặt điện thoại trong tay rồi yếu ớt cám ơn.

Cô không hề biết được, người cứu cô là ai, tên gì? Cảm giác của cô hiện giờ là đau đớn, mơ hồ, không nghĩ ra được mình sẽ làm gì, chỉ để mặc cho các bác sĩ lo liệu. Cô tiếp tục nhắm mắt lại, bác sĩ cấp cứu bước đến gọi cô tỉnh dậy, dường như không ai muốn cho cô ngủ. Cô chợt nhớ đến lời dặn của người đàn ông vừa rời đi. Cô cầm điện thoại, mơ hồ nhấn một dãy số đã vô cùng quen thuộc, chưa reo hết một hồi chuông đã có người bắt máy.

“Điềm Điềm”

“Em…”

Điềm Điềm mĩm cười, giọt nước mắt lăn dài trên má, sụt sịt lên tiếng khi nghe được giọng nói trầm thấp mà ấm áp đầy lo lắng của Ôn Hòa vang lên bên tai. Nhưng đầu bên kia đã kịp thời ngắt lời cô.

“Anh biết rồi, anh đang trên đường đến bệnh viện, mẹ em dặn anh đến trước với em, ba mẹ em cũng đang trên đường đến… Điềm Điềm, đừng sợ!”.

Nghe xong những lời của Ôn Hòa, Yết Trí Điềm nhẹ nhàng ôm điện thoại vào trong ngực và từ từ nhắm mắt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

keobacha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/6/14
Bài viết
96
Gạo
0,0
Chương 02: Chăm sóc.
10273422_1509270682627911_8807276256996303104_n.jpg

Khi Yết Trí Điềm tỉnh dậy, mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào khướu giác, trước mắt là một căn phòng trắng xóa, trên đầu có cảm giác nặng nề vì đã được quấn kính băng, trên tay còn có mũi kim truyền dịch.
“Điềm Điềm”
“Điềm Điềm”
Mẹ cô và Ôn Hòa đang ngồi cạnh giường, cả hai cùng vui mừng khi thấy cô tỉnh lại. Thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt của mẹ cô đã long lanh, dường như chỉ cần một làn gió nhẹ bay qua, bà sẽ rơi nước mắt. Bà xoay người, thở dài một hơi rồi đi rót nước cho cô. Cô dời tầm mắt sang chàng trai ngồi cạnh đang nắm bàn tay mình, áo trên người không được phẳng phiu có thể vì mặc vội, đôi mắt anh đã đục ngầu và còn hằn lên những tia máu đỏ, anh dùng ngón tay chai rám của mình nhẹ nhàng vuốt lên má cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô rồi lên tiếng.
“Em sao rồi? Cảm thấy trong người thế nào?”
“Không sao rồi”
Nắm lấy bàn tay Ôn Hòa, Điềm Điềm nén đau, miệng cố mỉm cười và lắc đầu chứng tỏ mình đã không sao. Giọng của anh cũng đã khàn đi rất nhiều. Bàn tay anh rời khỏi người cô để đón lấy ly nước của mẹ cô mang đến.
“Bác để con”
Ôn Hòa cẩn thận bón từng thìa nước cho cô uống vì bác sĩ đã dặn không được để cô ngồi dậy. Anh cũng biết cô là người con gái rất kiên cường nhưng khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ và những vết sẹo trên gương mặt của cô do tai nạn để lại, anh bất giác hít một hơi thật nặng nề. Anh rất đau lòng vì bình thường dù cô có ăn nhiều đến đâu cũng không béo lên được, cách đây chưa đầy ba tháng, cô còn phải phẫu thuật vì bệnh viêm dạ dày cấp tính. Nếu như anh có thể thay cô chịu đựng những điều này thì tốt biết bao.
“Mẹ đi lo thủ tục nhập viện rồi còn báo với anh con, sáng nay nó đi làm sớm nên mẹ chỉ gọi điện cho nó hay, chắc chiều nay vợ chồng nó sẽ qua đây”
“Dạ”. Cô và Ôn Hòa cùng lên tiếng.
“Hay là anh cũng về nhà chuẩn bị quần áo đem đến cho em đi”
“Em ở lại một mình được không?”. Ôn Hòa lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, anh đi đi”.


Mẹ Điềm và Ôn Hòa để cô ở lại nghỉ ngơi, họ đi lo mọi thứ cho cô vì vậy cô ngủ được một giấc cho đến buổi trưa thì bác sĩ đến kiểm tra và thay thuốc.
“Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi để sớm hồi phục. Mỗi ngày sẽ có y tá đến thay thuốc cho cô hai lần còn tôi sẽ đến kiểm tra vào mỗi sáng. Tôi đi đây”
“Cảm ơn bác sĩ”
Mẹ Điềm quay về kịp lúc nghe lời dặn của bác sĩ, bà lên tiếng cảm ơn và tiễn ông ấy ra ngoài. Trên tay bà còn cầm linh tinh các thứ được mua từ siêu thị, bà phải lo liệu tất cả vì còn phải ở lại bệnh viện những hai tuần và bà cũng không quên phần cháo nóng hổi cho cô.
“Ăn cháo nhé con”
Nghe được mùi cháo thơm lừng, cô mới chợt nhớ ra cô chưa ăn sáng, bụng cô bất giác thấy đói cồn cào. Vừa lúc đó, Ôn Hòa cũng mở cửa phòng bệnh, anh vừa quay về nhà để lấy một số đồ dùng cá nhân đến cho cô, thấy mẹ cô chuẩn bị cho cô ăn cháo, anh nhận phần việc đó về mình.
“Đói bụng lắm rồi phải không? Đợi anh thổi cho nguội bớt đã”. Ôn Hòa vừa hỏi vừa dùng thìa đảo bát cháo cho nguội bớt.
“Dạ”. Điềm Điềm gật đầu và nhìn bát cháo bằng một ánh mắt chờ mong.
“Này, em đừng cử động mạnh quá chứ”
Thấy cô quyết liệt gật đầu, Ôn Hòa đanh mắt lại ra vẻ giận dữ. Mẹ Điềm nhìn thấy cũng bị dọa sợ mà mắng cô một câu.
“Gật đầu mạnh quá ngộ nhỡ ngốc luôn thì làm sao”
“Được rồi, con sẽ nằm yên ăn cháo, mẹ yên tâm. Anh nhanh lên đi, em đói lắm rồi”. Câu nói sau là cô nói với Ôn Hòa, cô còn bày ra vẻ mặt tủi thân nữa.
Ôn Hòa vô cùng nhịp nhàng, miệng thổi thìa cháo, tay đưa đến miệng cô nhưng vẫn chăm chú nhìn mọi biểu hiện của cô, sợ cháo nóng quá sẽ làm cô bỏng hoặc tốc độ ăn nhanh quá sợ sẽ làm cô sặc.
Trong chốc lát, cô đã ăn xong một bát cháo to, Ôn Hòa nhận khăn ăn từ mẹ Điềm lau miệng giúp cô. Anh rất cẩn thận vì sợ chạm vào vết thương sẽ làm cô đau. Anh chợt nghĩ, Điềm Điềm hoạt bát, vui vẻ lại nằm yên trên giường bệnh thật sự không đúng chỗ chút nào. Một cô gái mà mỗi sáng trước khi đi làm sẽ xoay quanh người anh và hỏi: “hôm nay em mặc có đẹp không?”, đến khi anh gật đầu khen đẹp và ôm lấy cô mới chịu ngừng lại, hôn một cái lên má rồi cô mới chịu rời đi. Một cô gái mà mỗi chiều khi trở về nhà sẽ trêu đùa anh cho bằng được, đến lúc anh khó chịu vì bị cô đùa dai trong khi làm việc thì cô lại nở nụ cười hiền lành với đôi mắt một mí híp lại rất vô tội, anh cảm thấy vô cùng bất lực, không thể nói được gì, chỉ có thể ngắt mũi trách yêu cô. Giờ đây, ánh mắt cô vẫn sáng ngời nhìn anh nhưng gương mặt thì tái nhợt đi, anh vô cùng đau lòng. Điềm Điềm thấy anh thất thần một lúc lâu, cô lắc cánh tay anh nũng nịu lên tiếng.
“Bây giờ em vừa xấu vừa ngu đi rồi, hic… hic…”
“Xấu? Ngu? Haha…”. Nghe cô nói vậy, anh bật cười thành tiếng.
“Anh còn cười? Thì sẹo này, bị chụp thuốc mê mấy tháng trước, giờ lại bị chụp citi não nữa, hic… hic…”
“Sẹo rồi sẽ lành, còn ngu thì…”. Anh nói một nửa thì ngừng, đưa tay vuốt tóc cô, miệng nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều rồi nói tiếp.
“…ngu bớt một chút cũng tốt”
“…”
Cô tức giận đánh anh, còn anh lại bày ra bộ mặt cười khá thỏa mãn vì đã chọc được cô. Sức lực của cô chẳng là gì, anh bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi nhẹ nhàng đưa nó lên bờ môi ấm nóng của mình.
 
Bên trên