Chương 02: Chăm sóc.
Khi Yết Trí Điềm tỉnh dậy, mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào khướu giác, trước mắt là một căn phòng trắng xóa, trên đầu có cảm giác nặng nề vì đã được quấn kính băng, trên tay còn có mũi kim truyền dịch.
“Điềm Điềm”
“Điềm Điềm”
Mẹ cô và Ôn Hòa đang ngồi cạnh giường, cả hai cùng vui mừng khi thấy cô tỉnh lại. Thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt của mẹ cô đã long lanh, dường như chỉ cần một làn gió nhẹ bay qua, bà sẽ rơi nước mắt. Bà xoay người, thở dài một hơi rồi đi rót nước cho cô. Cô dời tầm mắt sang chàng trai ngồi cạnh đang nắm bàn tay mình, áo trên người không được phẳng phiu có thể vì mặc vội, đôi mắt anh đã đục ngầu và còn hằn lên những tia máu đỏ, anh dùng ngón tay chai rám của mình nhẹ nhàng vuốt lên má cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô rồi lên tiếng.
“Em sao rồi? Cảm thấy trong người thế nào?”
“Không sao rồi”
Nắm lấy bàn tay Ôn Hòa, Điềm Điềm nén đau, miệng cố mỉm cười và lắc đầu chứng tỏ mình đã không sao. Giọng của anh cũng đã khàn đi rất nhiều. Bàn tay anh rời khỏi người cô để đón lấy ly nước của mẹ cô mang đến.
“Bác để con”
Ôn Hòa cẩn thận bón từng thìa nước cho cô uống vì bác sĩ đã dặn không được để cô ngồi dậy. Anh cũng biết cô là người con gái rất kiên cường nhưng khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ và những vết sẹo trên gương mặt của cô do tai nạn để lại, anh bất giác hít một hơi thật nặng nề. Anh rất đau lòng vì bình thường dù cô có ăn nhiều đến đâu cũng không béo lên được, cách đây chưa đầy ba tháng, cô còn phải phẫu thuật vì bệnh viêm dạ dày cấp tính. Nếu như anh có thể thay cô chịu đựng những điều này thì tốt biết bao.
“Mẹ đi lo thủ tục nhập viện rồi còn báo với anh con, sáng nay nó đi làm sớm nên mẹ chỉ gọi điện cho nó hay, chắc chiều nay vợ chồng nó sẽ qua đây”
“Dạ”. Cô và Ôn Hòa cùng lên tiếng.
“Hay là anh cũng về nhà chuẩn bị quần áo đem đến cho em đi”
“Em ở lại một mình được không?”. Ôn Hòa lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, anh đi đi”.
Mẹ Điềm và Ôn Hòa để cô ở lại nghỉ ngơi, họ đi lo mọi thứ cho cô vì vậy cô ngủ được một giấc cho đến buổi trưa thì bác sĩ đến kiểm tra và thay thuốc.
“Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi để sớm hồi phục. Mỗi ngày sẽ có y tá đến thay thuốc cho cô hai lần còn tôi sẽ đến kiểm tra vào mỗi sáng. Tôi đi đây”
“Cảm ơn bác sĩ”
Mẹ Điềm quay về kịp lúc nghe lời dặn của bác sĩ, bà lên tiếng cảm ơn và tiễn ông ấy ra ngoài. Trên tay bà còn cầm linh tinh các thứ được mua từ siêu thị, bà phải lo liệu tất cả vì còn phải ở lại bệnh viện những hai tuần và bà cũng không quên phần cháo nóng hổi cho cô.
“Ăn cháo nhé con”
Nghe được mùi cháo thơm lừng, cô mới chợt nhớ ra cô chưa ăn sáng, bụng cô bất giác thấy đói cồn cào. Vừa lúc đó, Ôn Hòa cũng mở cửa phòng bệnh, anh vừa quay về nhà để lấy một số đồ dùng cá nhân đến cho cô, thấy mẹ cô chuẩn bị cho cô ăn cháo, anh nhận phần việc đó về mình.
“Đói bụng lắm rồi phải không? Đợi anh thổi cho nguội bớt đã”. Ôn Hòa vừa hỏi vừa dùng thìa đảo bát cháo cho nguội bớt.
“Dạ”. Điềm Điềm gật đầu và nhìn bát cháo bằng một ánh mắt chờ mong.
“Này, em đừng cử động mạnh quá chứ”
Thấy cô quyết liệt gật đầu, Ôn Hòa đanh mắt lại ra vẻ giận dữ. Mẹ Điềm nhìn thấy cũng bị dọa sợ mà mắng cô một câu.
“Gật đầu mạnh quá ngộ nhỡ ngốc luôn thì làm sao”
“Được rồi, con sẽ nằm yên ăn cháo, mẹ yên tâm. Anh nhanh lên đi, em đói lắm rồi”. Câu nói sau là cô nói với Ôn Hòa, cô còn bày ra vẻ mặt tủi thân nữa.
Ôn Hòa vô cùng nhịp nhàng, miệng thổi thìa cháo, tay đưa đến miệng cô nhưng vẫn chăm chú nhìn mọi biểu hiện của cô, sợ cháo nóng quá sẽ làm cô bỏng hoặc tốc độ ăn nhanh quá sợ sẽ làm cô sặc.
Trong chốc lát, cô đã ăn xong một bát cháo to, Ôn Hòa nhận khăn ăn từ mẹ Điềm lau miệng giúp cô. Anh rất cẩn thận vì sợ chạm vào vết thương sẽ làm cô đau. Anh chợt nghĩ, Điềm Điềm hoạt bát, vui vẻ lại nằm yên trên giường bệnh thật sự không đúng chỗ chút nào. Một cô gái mà mỗi sáng trước khi đi làm sẽ xoay quanh người anh và hỏi: “hôm nay em mặc có đẹp không?”, đến khi anh gật đầu khen đẹp và ôm lấy cô mới chịu ngừng lại, hôn một cái lên má rồi cô mới chịu rời đi. Một cô gái mà mỗi chiều khi trở về nhà sẽ trêu đùa anh cho bằng được, đến lúc anh khó chịu vì bị cô đùa dai trong khi làm việc thì cô lại nở nụ cười hiền lành với đôi mắt một mí híp lại rất vô tội, anh cảm thấy vô cùng bất lực, không thể nói được gì, chỉ có thể ngắt mũi trách yêu cô. Giờ đây, ánh mắt cô vẫn sáng ngời nhìn anh nhưng gương mặt thì tái nhợt đi, anh vô cùng đau lòng. Điềm Điềm thấy anh thất thần một lúc lâu, cô lắc cánh tay anh nũng nịu lên tiếng.
“Bây giờ em vừa xấu vừa ngu đi rồi, hic… hic…”
“Xấu? Ngu? Haha…”. Nghe cô nói vậy, anh bật cười thành tiếng.
“Anh còn cười? Thì sẹo này, bị chụp thuốc mê mấy tháng trước, giờ lại bị chụp citi não nữa, hic… hic…”
“Sẹo rồi sẽ lành, còn ngu thì…”. Anh nói một nửa thì ngừng, đưa tay vuốt tóc cô, miệng nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều rồi nói tiếp.
“…ngu bớt một chút cũng tốt”
“…”
Cô tức giận đánh anh, còn anh lại bày ra bộ mặt cười khá thỏa mãn vì đã chọc được cô. Sức lực của cô chẳng là gì, anh bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi nhẹ nhàng đưa nó lên bờ môi ấm nóng của mình.