Cuộc chiến giành soái ca của hủ nữ - Tạm dừng - Cừu Xanh

Cừu Xanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
209
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Cuộc chiến giành soái ca của hủ nữ
Tên tác giả: Cừu Xanh
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu, hài, hiện đại
Giới thiệu: Ôi trời ơi, nhờ ông nội mà vị soái ca chất lượng tốt hồi sáng mới gặp gọi điện cho tôi, nội dung là: ông nội cô đi lạc rồi. Cô đến đón ông về.
Quá đẹp trai quá lạnh lùng! Tôi quyết định theo đuổi anh ta. Gì cơ? Anh ta cũng đã có người theo đuổi rồi, còn là con trai nữa á? Oa, tôi chính là hủ nữ đó nha, thế nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tôi sẽ theo đuổi vị soái ca này cả. Nào! Tiểu thụ! Đến đây mà tranh! Tôi nhất định sẽ không nhường đâu!
Mục lục
Chương 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cừu Xanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
209
Gạo
0,0
Quao bạn cừu dễ thương mình tài thật, trong một lúc mà có thể sáng tác ra hai câu truyện
... Hì, chẳng phải mỗi mình có thể viết đâu. Bạn nói vậy mình cũng không biết trả lời sao nữa. Sợ rằng trả lời không đúng thì mọi người lại cười. 2onion16.gif
 

Cừu Xanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
209
Gạo
0,0
Chương 1​
"Ông ơi, ông mệt chưa ạ? Ông cháu mình về nhà nhé! Ơ? Ông ơi..."
Khi nhìn sang bên cạnh không thấy ông nội, tôi thấy sợ kinh khủng. Ý nghĩ duy nhất của tôi bây giờ là: ông tôi không phải là đã bị bà lão qua đường nào đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên bắt cóc rồi chứ? Ông tôi đẹp trai phong độ ngời ngời như vậy, sao tôi lại có thể lơ là cảnh giác được! Hay là báo công an nhỉ?
Giữa lúc tôi đang loay hoay không biết làm như thế nào, chuông điện thoại lại reo. Bực mình! Đứa nào mà cứ nhằm lúc tôi đang ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng này mà gọi thế! Ừ, số lạ hả, thế thì tôi không nghe nữa, tắt luôn!
Vậy mà cái số máy này vẫn cứng đầu cứng cổ gọi lại, tôi tắt, nó gọi, tôi tắt tiếp, nó gọi lại. Hít sâu một hơi, tôi quyết định xử lí cho nhanh. Tôi đè thấp giọng xuống:
"A lô."
"Vâng, chào bạn, bạn có phải là Linh, cháu của ông Nam không?" Một giọng nam trầm vang lên.
Nghe thấy tên ông nội, tôi mừng rỡ, thế rồi lại nghĩ theo hướng có phần tiêu cực: Có khi nào đây là bọn bắt cóc tống tiền không? Hu hu, thế này thì gia đình tôi không đủ tiền chuộc ông rồi. Tưởng tượng đến hình ảnh ông tôi ngồi giữa một đống bà già mặt bôi son trát phấn, mặc cho các bà sờ mó, đôi mắt ông lóng lánh nước, nhìn tôi: hu hu, Linh ơi, sao cháu không chuộc ông về... Nghĩ vậy thôi cũng đã khiến tôi thương tâm vô hạn rồi! Thế là tôi hít thêm một hơi dài nữa, hỏi:
"Các anh muốn bao nhiêu, nói số tiền cùng địa điểm đi!"
Đầu dây bên kia trầm mặc vài chục giây, chắc là đang ước lượng số tiền, thế rồi cũng có tiếng nói:
"Bạn này, ông bạn đi lạc, bây giờ ông đang ở chỗ tôi, bạn cứ đến xxxxx đón ông về, không cần cầm tiền nong gì cả."
Nói xong hắn ta dập máy luôn! Đến lúc này tôi mới ngộ ra rằng mình đã hiểu nhầm người ta rồi. Vội vàng chạy đến điểm hẹn, trên đường tôi có ghé qua một cửa hàng tạp hoá mua chút quà cho vị ân nhân kia. Dù gì anh ta cũng giúp ông tôi, tôi lại còn hiểu nhầm anh nữa, điều đó khiến tôi áy náy vô cùng.
Địa điểm đó là một quán cà phê, nằm ngay cạnh công viên ông cháu tôi vừa đi qua. Mở cánh cửa thủy tinh trong suốt, tôi thấy ông đang ngồi đối diện một người con trai cao lớn, anh ta quay lưng lại phía tôi nên tôi không thấy được diện mạo, chỉ thấy ông đang thao thao bất tuyệt cái gì đó rất say sưa, đến nỗi ông không nhận ra đứa cháu gái này còn cách ông chưa đầy 3 mét, lại gần hơn chút nữa, lời "chào hàng" của ông đã rõ mồn một:
"Cái Linh cháu gái ông còn ngoan ngoãn hiếu thảo, chăm chỉ cần cù năng động chịu khó nữa nha, hồi còn nhỏ nó đã..."
Sau đó là một tràng những câu chuyện về "cái Linh" - đứa mà chỉ có mỗi cái tên là trùng với tôi, lần lượt được trình bày một cách sinh động.
Ông ơi, ông có thêm đứa cháu nữa từ bao giờ thế ạ?
Là một cựu thanh niên đã hai mươi lăm tuổi, tôi không thể trơ mắt nhìn vị ân nhân kia cứ thế bị "lừa gạt" được, chính vì thế, tôi tiến đến, đặt tay lên vai ông, gọi:
"Ông nội!"
Ông khi này mới "sực tỉnh":
"Ơ, Linh đấy à, đã đến rồi sao, để ông giới thiệu nhé, đây là Long, khi ông bị lạc, may mà gặp được cậu ấy, không thì..."
Tôi quay đầu định cảm ơn đồng chí tốt bụng kia, vừa chiêm ngưỡng dung nhan mà tôi đã ngây ngẩn: anh ta có mái tóc đen tuyền, thân hình cao lớn nhưng không quá vạm vỡ, rất hợp với người châu Á cùng đôi mắt sâu đen láy và khí chất lạnh lùng. Điều quan trọng hơn cả: đây là người tôi liếc qua ở công viên, ban đầu đúng là chỉ định lướt qua thôi, thế rồi không rời mắt được! Tôi còn nhớ lúc đó ông tôi nhìn tôi, cứ cười cười kiểu... mờ ám.
Trở lại với câu chuyện, khi tôi đã lấy lại bình tĩnh liền nở một nụ cười khuôn mẫu với anh ta:
"Cảm ơn anh đã giúp ông tôi, anh cũng cho tôi xin lỗi vì lời lẽ lúc trước nhé. Tôi đến đây có ghé qua mua chút quà nhỏ tặng anh và gia đình, mong anh nhận lấy, quà ít ý nhiều mà."
Anh ta cũng mỉm cười, ờ, cười kiểu xã giao thôi, nhưng mà nó thực sự rất rất đẹp:
"Cô nói quá rồi, tôi cũng chỉ tình cờ giúp ông thôi, ai ngờ lại gặp được cô cháu gái hiền dịu nết na lại thông minh xinh đẹp của ông chứ!"
Sao tôi cứ có cảm giác như anh ta đang chê tôi đã đanh đá lại láo toét xấu xí thế nhỉ?
"Còn về món quà này, tôi chỉ làm chút việc nhỏ, với lại làm việc tốt mà còn cần quà cáp thì chẳng khác gì trao đổi mua bán cả, tôi xin nhận tấm lòng của mọi người thôi!"
Nói xong anh ta đứng lên đi về. Đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Nhìn theo bóng lưng lững thững của anh, tôi lại có cảm giác mình gặp được anh hùng Lục Vân Tiên trong đoạn trích "Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga" của truyện "Lục Vân Tiên", chỉ có điều nên sửa thành "Lục Vân Long cứu ông nội Kiều Nguyệt Linh" cho hợp tình huống.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cừu Xanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/6/16
Bài viết
209
Gạo
0,0
Chương 2
Trong lúc tôi vẫn còn ngây ngốc với ảo tưởng của mình, ông tôi có vẻ vẫn minh mẫn hơn, hấp tấp chạy đến bên cạnh "soái ca", rưng rưng trân thành nhìn anh:
"Long này, cậu đã cứu ông mà lại còn không nhận quà thế này làm cho ông với cái Linh ngại quá! Hay là cháu đến nhà ông ăn bữa cơm nhé!" Tiện thể chúng ta sắp xếp cho cái Linh có thêm "cơ hội" há há há!
Đối mặt với người già, anh ta có vẻ dịu dàng âm cần hơn rất nhiều, Long đưa tay đỡ ông, sợ ông ngã nên còn dìu ông ngồi lại ghế. Này chàng trai đẹp trai kia ơi, ông tôi rất khỏe nha, anh không cần phải vậy đâu...
"Ông ơi, cháu chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi mà, ông và bạn cũng không cần lo nghĩ gì đâu ạ! Làm được việc tốt là cháu vui rồi."
Ông tôi chau mày:
"Nhỏ cái gì! Ý cậu là tính mạng của ông già này nhỏ, không đáng giá ấy hả! Thế thì cậu còn cứu ông làm gì! Sao cậu không mặc kệ ông luôn đi! Với lại, ông không phản đối rằng làm việc tốt làm người ta vui vẻ, nhưng cháu làm việc tốt không cần báo đáp hả, thế cháu cứ suốt ngày làm việc tốt mà không cần báo đáp xem có mài ra ăn được không! Vợ con cậu sẽ ra sao!" Gì chứ ăn vạ, làm mình làm mẩy là sở trường của ông đấy! Với lại cái câu cuối kia kìa, phải thăm dò xem đối tượng đã có vợ con chưa thì mới tính tiếp được.
Anh ấy dở khóc dở cười:
"Ông ơi, cháu chưa có vợ con..."
"Thế thì phải chăm sóc cho bạn gái cậu chứ! Đừng khinh ông già nên không biết nhé, đẹp trai như cậu mà không có bạn gái thì... cái Linh nhà ông ế suốt đời à!" Phải thăm dò tiếp.
Tôi đứng bên cạnh lệ tuôn hai hàng, ông ơi, ông so sánh kiểu gì vậy?
"Hì, cháu chia tay bạn gái được mấy tháng rồi, thế nên bây giờ đúng là ế thật ạ."
Anh vừa nói vừa cười, nụ cười dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn rực rỡ, chí ít thì so với khi nãy anh cười với tôi đã nhiều hơn tám cái răng rồi.
"Ôi, cậu Long này, đời còn dài, gái còn nhiều mà..."
Ông ơi, ông học câu này ở đâu vậy? Tôi bắt đầu cảm thấy mình có vẻ đã lạc hậu quá rồi...
"À, Linh này, hình như cháu cũng vừa chia tay người yêu hả? Tuổi cháu cũng chẳng còn nhỏ gì nữa, giá mà có anh trai đẹp nào rước đi thì tốt rồi. Gia đình ông cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều đâu..."
Cháu đã có người yêu đâu mà chia với chả tay cái gì?
"Vâng, chúc cô sớm gặp được người đó."
Anh này, anh ngu thật hay ngu giả vậy?
"Thôi, không nói chuyện ngoài lề nữa nhé! Cháu đến nhà ông ăn bữa cơm với gia đình nhé!" Ông vui vẻ lạc quan nói.
Thịnh tình khó cưỡng, "soái" đành chiều theo.
Trong chương này, tôi chỉ là người qua đường...
Xin phép được tag: konny chuyencuangan xin lỗi mọi người vì chương trước chưa tag, thực sự mình rất sợ truyện không hay thì ngại...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Trong lúc tối vẫn còn ngây ngốc với ảo tưởng của mình
Phải là ngu ngốc chứ.
Tôi đứng bên cạnh lệ tuôn hai hàng, ông ơi, ông so sánh kiểu gì vậy?
Câu này là câu hỏi của người ấy hỏi ông cụ hay chỉ là câu độc thoại nội tâm của người ấy.
Mình chưa thấy từ này trong từ điển nào của tiếng việt cả. Viết vậy có được không?
Hình đây chỉ là những góp ý nhỏ của mình thôi, chuyện bạn ngắn gọn, hay hơn chuyện mình nó thật dài dòng.
 
Bên trên