Chương 2: Chiếc máy kì lạ
Cái Mai với thằng Đăng vốn mải mê trèo leo, chẳng dành mấy tâm trí cho việc để ý đến cái Ngọc ở tít phía sau. Thi thoảng chúng nó chỉ dừng lại một tí để đợi cái Ngọc theo thói quen. Lần này cũng thế, chúng nó dừng lại để đợi.
- Ô, cái Ngọc đâu rồi ấy nhỉ?
Thằng Đăng thắc mắc khi không thấy bóng dáng cái Ngọc đâu. Nó ngó sang cái Mai lúc này cũng đang nhíu mày, gãi gãi đầu.
- Lúc nãy vẫn còn thấy nó cơ mà.
Đúng lúc ấy, hai đứa nghe thấy tiếng kêu từ phía dưới vọng lên.
- Chị Mai! Anh Đăng!
Đúng là giọng cái Ngọc rồi. Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Hai đứa nhìn nhau, rồi lò dò leo xuống. Được một quãng, tiếng cái Ngọc lại cất lên.
- Em ở đây! Em ở đây này!
- Mày nghe thấy tiếng nói vang lên từ đâu? – Cái Mai quay sang nhìn thằng Đăng, hỏi.
- Ở kia.
Thằng Đăng chỉ vào rìa bên phải. Dưới đám cây cối lòa xòa có đám hoa vàng vàng có một chiếc giầy chỏng chơ trên triền đất. Giầy của cái Ngọc. Tiến lại gần, hai đứa mới để ý ở đó có vết sạt đất, cây lá thì trông như thể vừa có thứ gì xuyên qua vậy. Lúc này, tiếng cái Ngọc lại vang lên.
- Em ở dưới này. Anh chị ngó xuống đi.
Hai đứa ngó qua đám cây lá sát chỗ sạt đất và nhận ra ở chênh chếch phía bên dưới là một chỗ hõm xuống, và cái Ngọc đang đứng dưới đó khoa chân múa tay loạn xị ngậu. Thằng Đăng liền vớ lấy chiếc giầy của cái Ngọc, rồi cả hai cùng trượt xuống theo cái sườn dốc của cái hõm.
Khi vừa tới nơi, cả hai đứa cùng ồ lên một tiếng. Chúng nó đang đứng trong một cái hõm chừng vài mét vuông. Phần đất gồ lên cùng với dây leo và cây bụi xung quanh khiến trông nó gần giống một cái hang vậy. Nhưng điều làm chúng nó ngạc nhiên nhất không phải là cái hõm đó, mà là một thứ đang nằm ngay sát chỗ cái Ngọc đang đứng.
- Em không biết nó là cái gì. – Cái Ngọc nhún vai. Nó đón lấy cái giầy từ tay thằng Đăng và đi vào chân.
Đương nhiên cái Ngọc không thể biết đó là cái gì được. Cả bà chị “thần thánh” lẫn ông anh “siêu nhân” của nó đều không có tí tẹo ý niệm nào rằng đấy là thứ gì trên đời, thì đương nhiên một đứa “bình thường và nhặng xị” như nó không đời nào biết. Tuy nhiên nó cũng tràn trề hi vọng khi thấy bà chị với ông anh mình tiến tới cái vật ấy với vẻ mặt hết sức đăm chiêu và trầm trọng, như thể đang đi tới một quả bom vậy.
Cái vật lạ lùng ấy trong suy nghĩ của thằng Đăng, có lẽ thứ có vẻ gần gũi với nó nhất là một trong những cái xe ô tô có hình dạng kì quái trong bộ truyện
Bảy viên ngọc rồng mà nó hay đọc. Còn trong liên tưởng của cái Mai, nó giống như mấy cái xe, cái tàu trong những khu vui chơi của trẻ con, nhưng trông xịn hơn nhiều, và kì cục vô cùng.
Cái vật đó làm bằng kim loại, sơn màu trắng. Hình dạng tổng quan của thứ đó vừa có vẻ giống một con cá sấu, lại có chỗ hơi giống ốc sên, bị khoét rỗng ở giữa lưng. Ở chỗ rỗng đó, chỉ có một chiếc ghế dài đặt trước một bảng điều khiển với những nút vặn, nút bấm. Trên ghế có cả dây an toàn. Có lẽ nó đúng là một chiếc ô tô, nếu như nó có bốn chiếc bánh. Nhưng bù lại, phần dưới xe lại phẳng lì y như một cái thuyền vậy, chẳng hề có chiếc bánh nào.
- Em chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế này trên đời. – Thằng Đăng thốt lên, sau khi sờ mó đủ chỗ.
- Chị cũng thế.
Cái Mai gật đầu. Miệng nó vẫn còn chưa ngậm lại được hẳn vì ngạc nhiên quá, ngạc nhiên đến mức nó xưng là “chị” hết sức lịch sự, chứ không phải là “tao” như thường lệ.
- Có khi là xe trượt tuyết. Giống trong ti vi.
Cái Ngọc buột mồm và ăn một cái cốc đầu từ cái Mai.
- Dở hơi à? Tuyết đâu mà trượt.
- Hay là xe trượt cỏ? Bố em nói ở gần Hà Nội có trượt cỏ.
Lần này đến lượt thằng Đăng cốc đầu nó.
- Chỗ này toàn cây, mày trượt cỏ vào gốc cây chắc?
Đến đây thì cái Ngọc im re. Cái Mai tay chống hông đi vòng quanh cái “xe”, nhíu mày nghĩ ngợi. Nó nhảy lên, ngồi vào chiếc ghế, cúi người về phía trước để xem xét cái bàn điều khiển cho rõ hơn. Thằng Đăng cũng trèo lên theo. Rồi cái Ngọc cũng lật đật leo lên nốt.
Cái Mai xoay cái núm to nhất. Tẹt tẹt tẹt…
Vúúúúúút… Không gian xung quanh lập tức xoắn lại như thể một chậu bột nước bị quấy nhanh dần với tốc độ khủng khiếp. Ba đứa trẻ há hốc mồm, mắt nhắm tịt lại. Người chúng đờ ra đến mức không làm được gì khác ngoài việc ôm chặt lấy nhau cho khỏi rơi ra khỏi cái “xe” đang rung bần bật.
Khi cái xe hết rung và không gian tĩnh lặng trở lại, ba chị em mở mắt ra. Cảnh vật xung quanh làm chúng nó ngạc nhiên quá đỗi. Chúng ngó sang bên trái. Rồi lại ngó sang bên phải. Nhìn về phía trước. Ngoái đầu về phía sau. Chỗ nào cũng chỉ thấy đất, đá với cây, rồi lại cây, đá với đất. Hoang vu và lạ lẫm vô cùng.
- Đây là đ…
Thằng Đăng vừa mở mồm ra, chưa kịp nói hết câu thì vội vàng im bặt. Mặt đất bỗng dưng rung chuyển ầm ầm.
- Kéc kéc kéc kéc…
Có tiếng kêu chói tai từ xa vọng lại. Tiếp ngay sau đó, từ trong rừng cây lá kim trước mặt, một bầy gì đó phi ra, rầm rầm chạy thẳng tới chỗ ba đứa.
- Ôi không!
Cái Mai vội xoay cái núm đúng lúc con thú đầu tiên trong bầy đó tới sát sịt chúng nó. Không gian lại xoắn lại và xe rung lắc, rồi im bặt.
Cái Mai mở choàng mắt, bỏ tay ra khỏi ngực.
- Cái… cái gì thế? – Nó thều thào.
Trống ngực nó đập thình thịch. Nó ngó sang hai đứa em mình, thấy hai đứa này mặt mũi cũng tái me tái mét.
- Tí… tí nữa… thì tiêu cả lũ. Cái… cái… con đó tí nữa giẫm phải bọn mình.
Thằng Đăng lắp bắp. Dù sợ vô cùng, nhưng nó cũng vừa kịp quyết định nhanh xong rằng đây dứt khoát là giây phút đáng sợ nhất từ trước đến nay của mình, ăn đứt cái lần bị con chó béc giê nhà bà Sở đuổi chạy té khói năm ngoái.
- Nhưng nó là con gì mới được chứ? Mà tại sao mình lại ở cái chỗ đồng không mông quạnh như thế? – Cái Mai kêu lên. Giờ tim nó vẫn chưa đập bình thường được.
- Mấy con ấy to như con voi vậy. Em nhìn thấy voi hồi đi Thiên Đường Bảo Sơn, cũng to y như thế. Nhưng hình dáng thì em không chắc…
Thằng Đăng xoa xoa cằm. Hành động này là của bố nó mỗi khi cần suy nghĩ, và nó thấy rằng làm như thế thật trí thức, và thật ngầu, nên đã quyết định bắt chước từ tháng trước.
- Em thì thấy nó giống khủng long. Hai anh chị thấy không? Đuôi nó dài ngoẵng, cổ thì cao. Như trong phim
Công viên kỉ Jura ấy.
Từ nãy cái Ngọc chỉ im thin thít, giờ mới lên tiếng. Nhưng khi nó lên tiếng thì khiến cả ông anh lẫn bà chị mình quay lại nhìn.
- Khủng… long hả?
Hai đứa kia há hốc mồm. Lúc nãy sự việc xảy ra nhanh quá, chúng nó đều không kịp nhìn rõ đám thú lao ầm đến chỗ mình hình dáng ra sao cho lắm, chỉ biết là chúng rất to và trông cũng hơi quen quen. Giờ thấy cái Ngọc bảo vậy, hai đứa liền nhắm tịt mắt vào, cố nhớ lại. Chả rõ có nhớ ra được gì thật không, nhưng càng nhắm mắt lâu, hình dáng mấy con thú ấy trong đầu chúng lại càng dần dần giống khủng long, y như cái Ngọc nói.
- Ừ. Tao cũng nhớ lại rồi. Đấy đích thị là một đàn khủng long bạo chúa. – Thằng Đăng gật gù, phán một câu xanh rờn.
- Khủng long bạo chúa làm gì đi thành đàn! Đấy là một loại khủng long ăn cỏ. – Cái Mai cãi.
Thằng Đăng định cãi lại tiếp, nhưng nó chợt nhớ ra một điều quan trọng hơn, khiến việc cái con khủng long kia là loại khủng long nào chẳng còn quan trọng mấy nữa. Nó vội kêu lên.
- Ôi! Thế ra đây là máy du hành thời gian!
Nó hào hứng nhìn hai đứa kia, thấy nét mặt của chúng nó có vẻ cũng rất tán thưởng câu nói của mình, liền hăng hái nói tiếp.
- Nó đưa mình về thời tiền sử, rồi lại đưa mình trở về thời hiện đại.
Cái Mai ngó quanh mình một vòng, rồi bảo.
- Đúng là nó đưa mình về thời tiền sử. Nhưng chỗ này thì chẳng giống mình đã trở về thời hiện đại tí nào.
Lúc này, thằng Đăng với cái Ngọc mới nhìn cảnh vật xung quanh, nhận thấy lời cái Mai nói quả không sai một tẹo nào. Đây không phải chỗ chúng nó gặp khủng long khi nãy. Nhưng cũng nhất định không phải là sườn núi bên suối Mơ! Có vẻ như cú xoay núm bừa trong lúc nguy cấp của cái Mai đã đưa cả ba đứa nó sang một thời đại tiền sử khác.
Tag:
Ô ăn quan