Cướp biển - Cập nhật - Thùy Dương

thuyduong9998

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Tên truyện: Cướp biển
Tên tác giả: Thùy Dương
Thể loại: Tình cảm
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Không cảnh báo
Giới thiệu truyện: Chuyện gì sẽ xảy ra khi chìa khóa lại chính là kho báu?
"Ngươi là chìa khóa dẫn đến kho báu của ta."
...
"Cô là... chìa khóa dẫn đến kho báu của ta."
...
"Cô là..."
...
"Em là kho báu của ta."


~~o0o~~

Mục lục
Chap 1
Chap 2
Chap 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

thuyduong9998

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chap 1:

Nắng trút từng thảm rực rỡ xuống mặt biển xanh biếc màu ngọc bích, nắng nhuộm lên những cánh buồm màu sắc đang kiêu hãnh giương cao trong gió, nắng trải dài trên con đường lát đá trắng trẻo quanh co ven biển dẫn quanh khu chợ và nhảy nhót trên những cánh hải âu trắng muốt đang chao trên nền trời xanh trong vắt. Một ngày đẹp trời cho những gã ngư dân đi đánh cá, lại càng đẹp hơn cho các bà thích buôn chuyện, bởi trong cái tiết trời mát mẻ khi mới lập thu này, con người ta ai cũng có tâm trạng tốt để đáp lại vài câu chuyện phiếm hay ho về một chủ đề nào đó. Và cái “chủ đề nào đó” nóng sốt nhất hiện nay chính là chủ đề về những gã cướp biển.

- Cướp biển thì có gì mà các bà phải ầm ầm lên!

Một người phụ nữ chép miệng, bà ta đang sắp lại mấy món hàng cho đẹp mắt.

- Chúng đang sống và tồn tại hệt như chúng ta cũng đang sống và tồn tại vậy thôi. Chỉ khác là chúng thì chu du trên con tàu vĩ đại của chúng khắp bảy biển, còn chúng ta thì mắc kẹt ở đây với cái đám hàng hóa này.

- Chị chẳng biết cái gì cả.

Cô gái ở quầy bên nheo nhéo, cô ta cũng đang bận bịu gập lại những mảnh vải sặc sỡ, sẵn sàng cho một ngày buôn bán phát đạt:

- Mấy gã cướp biển râu ria xồm xoàm thì ai nói làm gì, người ta nói là nói về tên cướp biển mới xuất hiện dạo gần đây cơ.

- Cô em không nói về Zacharia William đấy chứ?

Cô gái lớn tuổi hơn ở quầy đối diện với người phụ nữ và cô gái có giọng nheo nhéo hỏi. Cô gái trẻ gật đầu lia lịa:

- Phải rồi. Chính hắn.

- Có gì đặc biệt về hắn thế?

Người phụ nữ hỏi, và trước khi cô gái ở quầy đối diện kịp há miệng trả lời thì cô nàng kia đã eo éo:

- Ôi trời! Bà chị sống ở thế kỷ nào vậy? Hắn ta là gã trai đào hoa nhất bảy biển này đấy. Em nghe nói chỉ cần nhìn thấy hắn thôi chị sẽ lập tức đông cứng lại như nhìn vào mắt Medusa vậy.

- Và hắn cũng rất nguy hiểm nữa.

Cô gái ở quầy đối diện chêm vào trong khi cô nàng kia vẫn thao thao bất tuyệt:

- Nguy hiểm thì lại càng quyến rũ chứ sao.

- Nghe nói tháng trước hắn vừa tàn sát cả một tàu hoàng gia.

Cô gái ở quầy đối diện nói, và người phụ nữ chép miệng, dường như bà ta rất hay chép miệng thì phải:

- Thật kinh khủng.

- Thật quyến rũ.

Cô nàng bán vải mơ màng, và cô gái ở quầy đối diện ngao ngán:

- Tỉnh lại đi cô! Hắn ta là cướp biển khét tiếng, cô nên tránh xa hắn ra thì hơn.

- Có được gặp đâu mà tránh cơ chứ.

Cô ta phụng phịu và cô gái còn lại cười lớn:

- Chị nghe nói hắn ta đang trên đường tìm kiếm thứ gì đó cho kho báu phía Nam và sẽ ghé qua nơi này để nghỉ ngơi và lấy nước ngọt, cô em mà muốn thì rình luôn từ bây giờ đi là vừa.

- Các chị đang nói về Zacharia William sao?

Một giọng nói chợt vang lên thu hút sự chú ý của cả ba người bán hàng khiến họ thoáng giật mình. Đứng trước mặt họ là một thiếu nữ vận áo choàng trắng với chiếc mũ trùm đầu che kín mặt, những lọn tóc bồng bềnh và trắng toát như sóng nước thả dài trước ngực cùng làn da nhợt nhạt khiến người thiếu nữ nhìn như một bông tuyết lạnh giá khổng lồ giữa ngày nắng ấm. Một trong hai người con gái bán hàng lắp bắp:

- Ơ… ừ. Phải. Cô em có chuyện gì sao?

- Hắn ta sẽ ghé qua đây, đúng chứ?

Thiếu nữ hỏi và họ gật đầu xác nhận, nàng hỏi tiếp:

- Chị có biết rõ khoảng thời gian tàu hắn cập bến không?

- Có lẽ là trong sáng nay thôi. Mà cô em hỏi làm gì vậy? Tính mai phục hắn à?

Cô gái trả lời và cười phá lên trong khi khóe miệng của thiếu nữ chỉ nhếch lên yếu ớt. Cô nàng có chất giọng the thé vui vẻ:

- Thấy chưa! Đâu phải mình em muốn gặp Zacharia William cơ chứ!

Chợt, cô nàng khựng lại, đôi mắt lấp lánh nắng mở to kinh ngạc, nụ cười của cô đông cứng khiến tất cả mọi người theo hiệu ứng cùng nhìn về phía cô đang nhìn. Ở đó, sừng sững một khối to lớn và đen sì giữa biển xanh lộng gió là một con tàu chiến khổng lồ với những cánh buồm đen vĩ đại hệt như một con rồng hung hãn vừa thu cánh. Những bóng áo đen lần lượt rời tàu rồi nhanh chóng tản rộng và lướt đi như những bóng ma.

- Chúng đang đi lấy nước ngọt thì phải.

Người phụ nữ lúc này mới lên tiếng khi bà thấy những bóng đen câm lặng ấy. Thiếu nữ trắng toát trong một phần giây dường như ngập ngừng, nàng hướng nhìn về phía tòa lâu đài đang ngập trong nắng mai ở phía xa kia trước khi quyết tâm gắn chặt ánh nhìn vào con tàu đen ngòm trước mặt. Ngay khi nàng vừa bước được một bước, một tiếng gầm vang lên phá tan khoảng trời yên bình của ngày sớm:

- Bắt lấy cô ta!

Thiếu nữ giật mình rồi vội vàng lao về phía con tàu, không cả ngoảnh lại bởi cô biết sau lưng cô lúc này là hàng tá những lính giáp bạc đang đuổi theo cô không nhân nhượng. Chợ sớm đột nhiên huyên náo hẳn, những sạp hàng bị đám lính hất văng khi chúng thực hiện cuộc truy đuổi khiến người dân la lên oai oái đầy bức xúc, nhưng chúng không quan tâm, bởi tất cả những gì chúng cần phải làm bây giờ là bắt ngay con bé đó lại, bắt ngay tiểu thư Victoria về cho nhà Lordes.

- Victoria! Con sẽ không thể chạy thoát được đâu!

Tiếng quát âm vang như sấm nổ khiến cả khu chợ nín lặng, thậm chí đến cả đám lính cũng chỉ dám phát ra những tiếng lách cách do bộ giáp của chúng va vào nhau lúc di chuyển. Thiếu nữ vẫn không dừng lại, nàng đã ở rất gần con tàu rồi. Ngay khi vừa đặt chân lên chiếc cầu tạm bợ mà đám cướp biển dùng đề bắc từ con tàu đến mặt đất của bến cảng, một bóng áo đen lực lưỡng khác lập tức lao ra chặn đường nàng khiến thiếu nữ hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chỉ để thấy đám lính giáp bạc đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa nàng và họ. Và người đàn ông quý tộc đang cưỡi ngựa đuổi theo sau kia không ai khác chính là cha nàng, ngài Lordes.

- Hãy để ta lên tàu.

Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh trong giọng nói đang run rẩy, nhưng kẻ mặc áo đen kia là một tên cướp biển máu lạnh, và gã đánh hơi được nỗi sợ.

- Chúng ta sẽ được gì từ điều đó?

Thiếu nữ cắn môi, hai tay nàng nắm chặt, khớp ngón tay chuyển màu trắng nhách, và rồi, ngay khi gã chưa kịp phản ứng, nàng đã tặng cho gã một đường cắt dài trên mặt khiến gã gào lên giận dữ. Con dao găm nàng vừa rút ra từ vạt áo choàng giờ nhuốm máu tanh tưởi. Gió biển thổi bật chiếc mũ trùm đầu ra khỏi khuôn mặt nàng, để lộ đôi mắt xám hoảng loạn lạnh lẽo và khuôn mặt xinh đẹp vô cảm.

- Jarvis!

Tiếng gầm vang lên từ bên trong con tàu, nhuốm đầy vẻ bực bội và ngái ngủ.

- Thuyền trưởng.

Gã tên Jarvis gằn giọng và gục gặc đầu chào kẻ mới xuất hiện. Đó là một gã trai khoảng mười chín, hai mươi tuổi với chiếc áo khoác da dày cộp dài đến đầu gối. Hắn mặc cả cây đen sì, hệt như đám tay chân trên con tàu cũng đen đặc của hắn. Mái tóc đen màu lông quạ rối bời lòa xòa trước mặt, gần như che khuất đôi mắt u ám cũng màu đen hiện đang nheo lại đầy khó chịu. Và dù mặt hắn đang nhăn nhó như khỉ đột, và cả toán lính giáp bạc đang đuổi theo sau nàng, Victoria vẫn không thể không khựng lại trước vẻ đẹp của hắn. Nhưng chỉ trong một phần giây, nàng lấy lại được sự tỉnh táo của mình, con dao găm vẫn giơ lên đầy hăm dọa. Hắn nhìn nàng, một bên lông mày nhướng lên:

- Bỏ thứ đó xuống đi cô bé, nó sẽ làm cô bị thương đấy.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, khác hẳn cách hắn vừa quát gã tên Jarvis vừa rồi, nhưng Victoria vẫn không hạ dao, bởi nàng nhận ra sắc lạnh gai người trong chất giọng của gã trai ấy:

- Hãy để ta lên tàu.

- Để làm gì?

Đôi mày của hắn nhướng cao hơn, nhưng Victoria không còn cơ hội trả lời hắn nữa, bởi toán lính giáp bạc đã đuổi kịp nàng, chúng giật mạnh hai tay nàng về phía sau khiến nàng hét lên, không biết vì đau hay vì giận dữ, con dao găm trong tay khua khoắng loạn xạ. Hắn nhìn cảnh trước mặt một cách chán nản như nhìn những con ruồi, nhưng chợt, ngay lúc ấy, chiếc vòng cổ bằng bạc của hắn chợt phát ra ánh sáng rực rỡ và nóng rẫy khiến hắn hơi nhăn mặt. Nét ngạc nhiên thoáng lướt qua đôi mắt đen u ám.

- Victoria! Đừng chống đối nữa!

Một người đàn ông đứng tuổi giận dữ quát khi thắng ngựa lại bên bờ:

- Không!

Thiếu nữ hét lên, nàng không ngừng giãy giụa, đôi mắt xám của nàng gặp đôi mắt đen của hắn, và khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh. Ngài Lordes gằn giọng:

- Đến lúc con phải học thêm phép tắc rồi đấy.

- Quý ông.

Hắn chợt lên tiếng, thu hút sự chú ý của ngài Lordes. Ông ta nhíu mày, rồi nhìn xung quanh, rồi như chợt nhận ra điều gì, ông ta bất giác điều khiển con ngựa lùi lại mấy bước. Đám lính giáp bạc thấy chủ như vậy cũng bối rối, còn hắn thì vẫn giữa nguyên nụ cười nửa miệng:

- Các người đang làm gì trên tàu của ta vậy?

- Chuyện gia đình thôi. Mong ngài đừng để tâm. Chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ.

Ngài Lordes nói, ông ta ra hiệu cho đám lính kéo Victoria về phía ông. Nàng vùng vẫy trong gọng kìm của đám lính một cách vô vọng, đôi mắt xám của nàng ghim chặt vào mắt hắn, như thể hắn giờ đây đối với nàng là một niềm hy vọng. Zacharia cười gằn:

- Ta chưa bao giờ cho phép kẻ nào làm loạn trên Nicholas. Và các ngươi không phải ngoại lệ.

Tất cả đều nín khe. Từ hắn như tỏa ra những đợt sóng nặng nề khiến mọi âm thanh đều chết lặng. Cha Victoria cố giữ giọng bình tĩnh:

- Ta có thể tặng ngài hàng núi vàng nếu ngài muốn.

- Trước tiên, thả cô gái ra.

Hắn ra lệnh, và đám lính giáp bạc răm rắp tuân theo, dù hắn không phải là chủ nhân của chúng. Victoria vội vã tránh xa đám lính giáp bạc, nàng như muốn chạy thẳng lên tàu của hắn, nhưng vì một lí do nào đó, nàng ngập ngừng. Hắn nhìn nàng, rồi đưa một bàn tay ra, và Victoria tuy hơi ngần ngại, nhưng nàng vẫn nắm lấy, trước con mắt bực dọc nhưng chẳng thể làm được gì của cha nàng. Hắn nắm lấy vai của nàng, và nàng gạt tay hắn ra, mặt không biểu cảm. Zacharia cười khẩy, nhưng Victoria không phải là người hắn muốn nói chuyện bây giờ. Hắn nhìn người đàn ông đứng tuổi đang nắm chặt tay bất lực:

- Ta không thích vàng của ngươi, ngươi cho đi dễ quá. Ta thích thiếu nữ này hơn.

- Thằng khốn.

Ngài Lordes nghiến chặt răng, mắt ông ta như muốn lồi ra khỏi đầu vì tức giận. Khóe môi Zacharia chỉ cong lên thành một nụ cười nửa miệng trêu ngươi lạnh lùng:

- Cảm ơn. Jarvis, tiễn khách.

Và gã đàn ông lực lưỡng bẻ khớp tay răng rắc, chậm rãi tiến đến bên những tên lính giáp bạc. Từ khắp nơi trên tàu, những bóng áo đen khác đột ngột xuất hiện, dồn đám lính xuống khỏi cây cầu tạm bợ nối liền giữa tàu Nicholas và bến cảng.

- Ngươi không muốn rời đi trong hòa bình sao?

Zacharia nhướng mày nhìn ngài Lordes, ông ta vẫn nghiến qua nghiến lại hàm răng khiến hắn có cảm tưởng men răng của ông ta sắp tróc ra từng mảng đến nơi. Ngài Lordes đã biết danh đám cướp biển của Zacharia, tuy quân số của chúng ít hơn đám lính giáp bạc của ngài, nhưng chúng thiện chiến hơn những tên lính quèn này nhiều. Ngài đã từng nghe về những chiến công của chúng, và lần gần đây nhất là con tàu hoàng gia khốn khổ. Đến lính hoàng gia còn chẳng thể địch lại được chúng, vậy thì đám lính của ngài khác gì thứ đồ chơi cho chúng giải trí? Chúng là một trong những cơn ác mộng của biển xanh, là những kẻ cuối cùng mà ngài hay bất cứ kẻ nào muốn cùng giao chiến.

Ngài Lordes cuối cùng cũng thở ra một câu:

- Victoria, kể từ ngày hôm nay ngươi không còn là con gái của ta nữa.

- Cha chưa bao giờ coi ta là con gái của cha.

Victoria nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói của nàng nghe thật tuyệt vọng và chứa đầy thù hận. Ngài Lordes trừng mắt nhìn nàng, nhưng nàng bình thản nhìn lại. Nàng chẳng còn gì để mất nữa rồi. Ngài Lordes phất tay ra hiệu, và đám lính giáp bạc rút khỏi nơi ấy, theo mông con ngựa của ngài quay về tòa lâu đài vẫn đang lấp lánh trong nắng mai ở đằng xa kia.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chào bạn!
Tên truyện đã gợi lên tính tò mò của mình, mà mình đã vào ủng hộ chủ thớt đây. ^^
Thứ nhất, truyện bạn có đề tài lạ, lâu rồi mới mình mới đọc được truyện tự sáng tác về "cướp biển" ấy, nên sẽ hóng hớt các chương tiếp theo nhé!
Thứ hai, có một chi tiết mình thấy có chút không hợp lí, đó là lúc thuyền cập bến lấy nước ngọt, bạn có tả những cánh buồm đen căng gió... Thường thì muốn cập bến (dừng tàu) thì người ta phải hạ hết cánh buồm xuống thì phải. Bạn thử tìm hiểu lại xem sao nhé! (Hoặc là mình đã hiểu sai ý bạn muốn diễn đạt.) ^^
 

thuyduong9998

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chào bạn!
Tên truyện đã gợi lên tính tò mò của mình, mà mình đã vào ủng hộ chủ thớt đây. ^^
Thứ nhất, truyện bạn có đề tài lạ, lâu rồi mới mình mới đọc được truyện tự sáng tác về "cướp biển" ấy, nên sẽ hóng hớt các chương tiếp theo nhé!
Thứ hai, có một chi tiết mình thấy có chút không hợp lí, đó là lúc thuyền cập bến lấy nước ngọt, bạn có tả những cánh buồm đen căng gió... Thường thì muốn cập bến (dừng tàu) thì người ta phải hạ hết cánh buồm xuống thì phải. Bạn thử tìm hiểu lại xem sao nhé! (Hoặc là mình đã hiểu sai ý bạn muốn diễn đạt.) ^^

Ừ nhỉ, cảm ơn bạn nhé. ^^ Mình phải sửa lại thôi. TT.TT
 

Sellvi

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
30/7/14
Bài viết
402
Gạo
1.200,0
Mới viết xong chương 1 thôi hả bạn, :(. Mình khá thích nội dung truyện, có phong cách phương Tây làm mình thấy cuốn hút mà chủ đề "cướp biển" này dự tính chắc sẽ li kì lắm nên mình quyết định đặt gạch tại đây.
Nói chung là đợi chương mới của bạn nha, có thêm người hóng tác giả được thêm động lực nha!
 

thuyduong9998

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chap 2:

Zachariah hạ lệnh cho đám lâu la nhổ neo và rời khỏi bến cảng ngay khi những thủy thủ còn lại đã quay về với hàng chục thùng nước ngọt và đang lăn chúng vào khoang sau của tàu. Hắn đã cởi bỏ cái áo khoác da dày cộp và nặng trịch vì nơi này quá nóng, khác hẳn với vùng đất Băng Tuyết mà con tàu Nicholas của hắn vừa thăm thú ngày hôm qua. Hiện tại hắn đang đứng nơi mạn tàu, một mắt nhắm hờ, mắt còn lại tập trung nhìn qua cái ống nhòm về một nơi vô định nào đó ngoài biển xanh bất tận. Chợt, từ trong đám đông mặc toàn đồ đen, một người đàn ông rắn rỏi, chột mắt với mái tóc muối tiêu dài quá cằm và rối bù, xơ xác đột ngột tiến về phía hắn.

- Chào chú, George.

Zachariah nói và người đàn ông mỉm cười, đáp lại với một chất giọng trầm ổn và điềm tĩnh, thứ giọng có thể khiến người đối diện lập tức cảm thấy an toàn và tin cậy:

- Chào thuyền trưởng.

Ông ngoái đầu nhìn nàng thiếu nữ trong tấm áo choàng trắng đang đứng im hệt một pho tượng thạch ở giữa tàu:

- Cô gái đó là ai vậy?

Zachariah không vội trả lời, hắn bình thản cất chiếc ống nhòm vào vạt áo :

- Chiếc chìa khóa dẫn đến kho báu phía Nam.

- Kho báu phía Nam ư ?

George hỏi và Zachariah gật đầu trong khi người đàn ông lớn tuổi hơn nhìn xa xăm:

- Đó là một nơi vô cùng nguy hiểm.

- Ta biết.

Zachariah gật đầu và George tiếp:

- Chúng ta sẽ phải băng qua thánh địa mỹ nhân ngư, vùng đất Sương Giá, đảo Đầu Lâu và còn cả tá những nguy hiểm đang rình rập khác nữa.

- Không phải ngày nào chúng ta cũng trải qua những việc như thế sao?

Zachariah nhướng mày và George cười:

- Ngài nói phải. Nhưng còn Clanker. Lần gặp mặt cuối cùng giữa ngài và gã không suôn sẻ lắm thì phải.

Đôi mày Zachariah hơi nhíu lại khi nghe đến cái tên “Clanker”. Đó là một trong những gã cướp biển khét tiếng nhất vùng biển phía Nam, và trong lần gần đây nhất chạm mặt, Zachariah đã cắt lìa bàn tay trái của gã và ném cho cá mập ăn. Cho đến tận bây giờ, tiếng rống thú vật của gã vẫn khiến Zachariah cảm thấy thỏa mãn, bởi hắn cho rằng đó là cái giá đúng đắn mà Clanker phải trả vì đã dám thó tay vào kho báu của hắn và làm bị thương một vài anh em trên con tàu Nicholas. Nhưng điều đó cũng có nghĩa nếu Zachariah là một kẻ khôn ngoan thì đừng bao giờ nên bén mảng đến vùng biển phía Nam ấy nữa, bởi không phải tự nhiên mà cả vùng phía Nam chỉ có Clanker làm bá chủ.

Zachariah im lặng, đôi mắt đen u ám của hắn nhìn chằm chằm biển khơi lộng gió, và George cũng không nói nữa. Thay vào đó, ông tiến đến gần người thiếu nữ kỳ lạ kia:

- Chào tiểu thư.

Victoria nhẹ gật đầu, mặt không biểu cảm. Đôi mắt xám phẳng lặng đến đáng sợ. Nét hoảng loạn ban sáng giờ đây đã không còn, để lại một sắc xám lạnh tựa thép, khiến George có cảm giác như đôi mắt nàng thiếu nữ được tạo nên từ băng tảng lạnh lẽo. George hỏi:

- Tiểu thư có thể cho lão già này biết lí do tại sao cô lại muốn lên Nicholas đến vậy hay không?

- Ta muốn tìm đến cái chết.

Victoria khẽ đáp, và một giọng nói trầm lạnh đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của cả George và Victoria:

- Nếu muốn chết như vậy, ngươi chỉ việc thắt cổ, uống thuốc độc, hoặc không thì dùng luôn con dao găm mà sáng nay ngươi đã dùng để khắc lên mặt Jarvis vết sẹo xấu xí ấy là được, cần gì phải làm loạn trên Nicholas như vậy?

Zachariah đã đứng cạnh cả hai từ lúc nào, một bên mày hắn nhướng lên khó chịu. Victoria đáp:

- Ta không thể.

- Không thể, hay không dám?

Zachariah cười mỉa mai và Victoria lạnh nhạt :

- Không thể.

Và nàng nói sự thật. Cho dù nàng có tìm đến nơi tăm tối nhất, ít người lai vãng nhất, bí mật nhất của cái thành phố ven biển ấy, nàng cũng không thể trốn thoát được đám tay chân của cha nàng, không thể tìm đến bên cõi vĩnh hằng mà nàng mơ tưởng bởi chúng sẽ lập tức lôi nàng trở lại lâu đài và chữa trị trước khi ném nàng về cái guồng quay cuộc sống khắc nghiệt đã tước đi của nàng mọi thứ. Một ảo ảnh về tầm nhìn qua ô cửa sổ của tòa tháp cao nhất của lâu đài nhà Lordes thoáng qua trong trí óc nàng, khiến đáy mắt nàng hơi rung lên lay động, nhưng cũng nhanh chóng biến mất như khi nó xuất hiện vậy. Nàng nhẹ hít một hơi thật sâu. Sống như thế, thì thà chết còn hơn. Rồi trong khi cả George và Zachariah không hiểu nàng đang định làm gì, Victoria điềm nhiên tiến sát đến bên gã cướp biển khét tiếng trước khi kéo thanh kiếm bên hông của hắn ra, ấn chuôi kiếm vào tay hắn và lưỡi kiếm vào cổ mình, bình thản nhắm mắt :

- Ta biết ngươi sẽ làm gì với những kẻ xâm phạm tàu Nicholas, và ta sẵn sàng cho điều đó. Ra tay đi, ta sẽ rất cảm kích.

Và nàng không nói dối. Nàng đã tìm kiếm kẻ có khả năng kết liễu cuộc đời nàng từ rất lâu rồi, nhưng chẳng ai trong cái thành phố ấy dám động đến một sợi tóc của nàng, chứ đừng nói gì đến việc gửi nàng về cõi vĩnh hằng. Nhưng đám cướp biển này thì khác. Nàng đã nghe không biết bao nhiêu giai thoại về sự tàn độc của chúng, và nàng mong mỏi một ngày nào đó sẽ có kẻ giải thoát nàng khỏi cuộc sống bất hạnh này, và Zachariah chẳng qua chỉ là tên cướp biển đầu tiên đã đến cái thành phố ấy, kẻ đầu tiên có khả năng giết chết nàng mà thôi.

Đôi mắt đen của Zachariah thoáng bối rối, nhưng hắn không để người khác biết được điều ấy. Hắn ta nhếch mép, nụ cười nửa miệng muôn thuở lại xuất hiện trên môi :

- Vậy chắc ngươi cũng biết ta không thích lấy những gì mà người ta dễ dàng cho đi. Ngươi sẽ được chết, chắc chắn đấy. Nhưng không phải bây giờ.

Mũi kiếm rời khỏi cổ Victoria khi Zachariah tra kiếm vào bao. Hắn nói với George :

- Hãy đảm bảo sự sống cho cô ta cho đến khi Nicholas cập bến kho báu phía Nam.

Rồi sầm sập đi về phía bánh lái tàu nơi một thủy thủ khác đang thay hắn điều khiển. Zachariah giao nhiệm vụ gì đó cho thủy thủ trẻ, rồi hắn tiếp quản bánh lái, và kể từ đó, sự chú ý của hắn chỉ còn gói gọn lại cho cái bánh lái tàu.

Victoria từ từ mở mắt và nén tiếng thở dài. Nàng vẫn chưa được chết. George mỉm cười :

- Đừng lo lắng, tiểu thư của tôi.

- Ta không lo lắng. Cảm ơn chú.

Victoria nhẹ nhàng đáp. Nàng chẳng còn gì để mất. Và thoát được nhà Lordes, nàng đã thanh thản lắm rồi.

~~o0o~~

Victoria đứng trên boong tàu, nàng đã đứng như vậy cả ngày nay. Gió biển trêu đùa với mái tóc trắng bạc của nàng khiến chúng rối bời, nhưng nàng vẫn không chuyển động. George có mang đến cho nàng ít thức ăn và một chút rượu cho bữa trưa, nhưng ngoài việc ăn thì nàng cũng không có thêm một hành động nào nữa. Công bằng mà nói, Victoria thấy George hội tụ đủ phẩm chất của một quý ông thực thụ. Đương nhiên là ngoài cái ngoại hình đặc sệt mùi cướp biển của ông ra, thì từ cách hành xử đến nói năng, ông đều tỏ ra là một người tốt bụng có học thức, khác hẳn với những gì mà nàng thường nghe người ta nói về cướp biển. Nhưng Jarvis thì khác. Gã chính là điển hình cho nhân vật cướp biển mà người ta thường hay nhắc tới. Gã không chột mắt, tay không có móc và gã cũng không có chân gỗ, nhưng gã bỉ ổi và kinh tởm đến đáng sợ. Từ lúc Victoria ở trên tàu đến giờ, không biết bao nhiêu lần nàng đã phải chạy đi chỗ khác để tránh khỏi những hành động thô bỉ của Jarvis. Gã tìm mọi cách để tán tỉnh nàng, để chạm vào nàng và khiến nàng cảm thấy ghê tởm. Tất cả những hành động bẩn thỉu của Jarvis chỉ bị ngừng ngang khi Zachariah ở quanh, hoặc khi George ném cho gã một ánh nhìn cảnh cáo sắc lẻm.

- Cô em vẫn đứng đây ư ? Em không thấy mỏi sao ?

Victoria khẽ giật mình. Là Jarvis. Gã đang tiến về phía nàng, cái bóng đồ sộ của gã như muốn nuốt chửng toàn bộ cái bóng nhỏ bé của nàng thiếu nữ trẻ tuổi. Hơi men nồng nặc tỏa ra từ người gã, cái sẹo đỏ hỏn – tác phẩm của Victoria hồi sáng nay khi nàng cắt ngang khuôn mặt gã bằng con dao găm – cứ run lên bần bật theo điệu cười của gã, hàm răng vàng khè đầy bựa nhai nhai cái xương gà còn sót lại sau bữa trưa linh đình nhe ra đầy hứng khởi khi thấy Victoria đang ở một mình. Gã đưa bàn tay thô kệch ra chạm vào má nàng, Victoria ngoảnh đi hướng khác rồi nhanh chóng rời khỏi boong tàu. Nhưng trước khi nàng kịp bước thêm một bước, Jarvis đã kéo giật cổ tay nàng lại bằng một tay, tay còn lại xé toạc tấm áo choàng trắng tinh khôi của nàng thiếu nữ. Victoria hét lên, co chân đạp mạnh vào hạ bộ gã. Nhưng thay vì ngã xuống và quằn quại như bao tên đàn ông khi bị đạp vào hạ bộ, Jarvis chỉ nhăn mặt cau có, gã quật mạnh nàng xuống sàn tàu, đè cả tấm thân bồ tượng lên người nàng và làu bàu :

- Giỏi lắm. Gặp nhau chưa đầy một ngày mà cô em đã tặng ta một vết sẹo và một cú đau điếng. Để xem ta xử lí cô em thế nào.

Và gã lại tiếp tục công cuộc xé tan tấm áo choàng của Victoria. Nàng hét lên, sợ hãi và giận dữ, nhưng nàng thì quá yếu so với gã, và con dao găm thì đã bị đám lính giáp bạc tước mất từ sáng rồi. Jarvis cười khùng khục, gã ấn môi khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, xuống cổ, rồi khi gã nhét cái lưỡi nhơ nhớp bẩn thỉu của gã vào họng Victoria, nàng cắn mạnh. Mùi máu tanh nồng xộc đầy khoang miệng khiến nàng buồn nôn, mặt nàng lập tức nhận lấy một cái tát đau điếng đến từ Jarvis khiến đầu nàng ong lên những tiếng vo vo điên loạn. Choáng váng, nàng chỉ kịp nhìn thấy máu trào ra từ miệng Jarvis cùng đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ giận dữ của gã trước khi gã giơ tay lên định giáng cho nàng một cái tát thứ hai. Victoria nhắm chặt mắt, chờ đợi, nhưng thay vì một cái tát, nàng nghe thấy tiếng súng nổ. Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, và cái xác vô hồn của Jarvis đổ ập xuống người nàng. Victoria kêu lên khe khẽ, nàng lập tức đẩy cái xác của gã đồi bại sang một bên trước khi nôn thốc nôn tháo và vơ lấy tất cả đám vải vóc xung quanh để che lấy cơ thể rồi mới nhìn lên kẻ đã cứu nàng khỏi cảnh nhục nhã ấy : Zachariah.

Hắn điềm tĩnh thổi khói trên đầu họng súng, mắt không nhìn nàng, lẩm bẩm cái gì đó nàng không nghe rõ, rồi hắn lột phăng cái áo hắn đang mặc và quăng cho nàng :

- Đây. Nhanh lên. Chết tiệt. Ta phải nói lại về vấn đề chìa khóa với đám này thôi.

Victoria nhanh chóng tròng áo của hắn vào người, không hỏi nhiều, trong khi Zachariah ra hiệu cho vài gã thủy thủ dọn dẹp xác của Jarvis. Chưa đầy nửa phút, cái xác bò mộng của Jarvis đã lăn tòm xuống dưới biển làm mồi cho cá mập. Zachariah nắm lấy vai nàng, lôi đi, nhưng Victoria lách người qua một bên tránh bàn tay của hắn, lí nhí rằng nàng tự đi được, và Zachariah cũng chẳng nói gì nữa. Hắn dẫn nàng đến bên cái bục được xây cao hẳn lên giữa tàu, cái bục vốn được dựng lên để dành cho hắn khi hắn cần phổ biến điều gì đó với toàn thể mọi người trên tàu Nicholas, và hôm nay chính là một trong những dịp để cái bục ấy phát huy tác dụng. Ngay khi hắn vừa bước lên, cả tàu Nicholas như bị đóng băng. Tiếng trò chuyện huyên náo của các thủy thủ lập tức tắt hẳn, và mọi con mắt đều đổ dồn vào hắn.

- Ta chắc chắn rằng George đã nói qua cho các ngươi nghe về chuyến đi đến kho báu phía Nam lần này ?

- Đúng vậy, thưa thuyền trưởng.

Tất cả cùng đồng thanh và hắn gật đầu hài lòng. Zachariah bắt đầu đi xung quanh cái bục, đôi mắt đen u ám của hắn nhìn như xoáy vào từng người, khiến họ có cảm giác tâm can họ đang bị phơi bày ra trước mặt hắn, những nỗi sợ hãi cùng những bí mật và những khát khao sâu kín nhất đang bị hắn nhìn thấu một cách độc ác như con sư tử nhìn chăm chăm một con nai vô tội đang run rẩy :

- Kho báu phía Nam là một trong những kho báu huyền thoại lớn nhất được biết đến, và để vào được kho báu đó, chúng ta cần có một chiếc chìa khóa đặc biệt.

Zachariah vừa nói vừa vô thức mân mê chiếc vòng cổ bạc của hắn :

- Theo truyền thuyết, chiếc chìa khóa ấy chính là một trinh nữ đặc biệt, một trinh nữ có khả năng làm chiếc vòng cổ Marionette rực sáng, một trinh nữ mà máu của cô ta có thể mở được cánh cửa đá nơi hang động dẫn vào kho báu, và trái tim của cô ta để làm vật tế cho nữ thần canh giữ kho báu ấy.

Hắn dừng khựng lại trước mặt Victoria, chậm rãi tháo chiếc vòng cổ ra và thì thầm :

- Bốn năm ròng. Các anh em ạ. Bốn năm. Và thần may mắn cũng đã mỉm cười với chúng ta.

Hắn cầm chiếc vòng cổ trước mặt Victoria, và trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, chiếc vòng rực sáng, thứ ánh sáng trắng tinh khiết, nóng rẫy và quyến rũ đến mức không ai có thể rời mắt khỏi nó dù chỉ là một phần giây. Zachariah giữ im lặng, như thể hắn đang kiên nhẫn chờ đợi mọi người tiêu hóa xong những gì mà hắn vừa nói, rồi hắn tiếp tục :

- Con bé này chính là chiếc chìa khóa mà chúng ta đang tìm kiếm. Nhưng cô ta chỉ hữu dụng nếu như khi chúng ta cập bến kho báu phía Nam mà cô ta vẫn còn sống, trái tim cô ta vẫn còn đập, và cô ta vẫn còn là một trinh nữ.

Zachariah nhấn mạnh câu cuối cùng rồi chậm rãi đưa mắt nhìn đám thủy thủ :

- Do đó, ta chân thành khuyên các ngươi đừng nên liều lĩnh như Jarvis khốn khổ. Các ngươi biết ta rồi đấy. Ta không thích kho báu đến miệng rồi còn mất đâu.

- Vâng, thưa thuyền trưởng.

Họ lại đồng thanh và Zachariah gật đầu, ra hiệu cho tất cả giải tán. Rồi hắn liếc nhìn Victoria và lạnh lùng ra lệnh :

- Đi theo ta.
 

thuyduong9998

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Chap 3:

Zachariah dẫn Victoria đi sâu vào thân tàu, băng qua hàng loạt những hành lang ẩm mốc mặn mùi biển và dừng lại trước một cánh cửa đen bóng nổi bật phía cuối con đường. Zachariah thờ ơ mở cửa rồi đưa tay ra hiệu cho Victoria vào trước. Nàng nhìn hắn, do dự, và hắn hất đầu đầy sốt ruột:

- Vào nhanh lên! Hay ngươi muốn chết rũ ở ngoài này?

Victoria không đáp, nàng lặng lẽ bước vào trong. Tiếng cửa gỗ sập mạnh thô bạo, tiếng bước chân nện cồm cộp trên mặt sàn gỗ kẽo kẹt, tiếng cửa tủ mở, và rồi trước khi Victoria kịp hỏi lí do tại sao nàng được đưa đến nơi này, một chiếc áo nhàu nhĩ bay thẳng xuống chiếc ghế gỗ chạm trổ tinh xảo cạnh nơi nàng đang đứng.

- Mặc vào.

Zacharia lạnh lùng ra lệnh còn Victoria thì nhặt chiếc áo lên: Một chiếc áo cũ kỹ mốc thếch tỏa ra mùi hôi hám làm nàng chỉ muốn nôn hết những gì nàng đã ăn ra ngoài, đôi chỗ bị chuột hay bất kỳ con gì đó gặm nham nhở khiến chiếc áo còn chẳng ra nổi hình thù một chiếc áo. Nàng ngước đôi mắt xám lạnh nhìn Zacharia, đôi lông mày hơi nhướng lên, và hắn sau khi thấy tình trạng thảm hại của cái áo thì phẩy phẩy tay bực dọc:

- Thôi bỏ đi.

Rồi hắn lại tiếp tục lục lọi tìm kiếm trong cái tủ nhỏ phủ đầy bụi trong góc phòng. Victoria đoán chiếc tủ đó là nơi cất giữ đồ đạc của những kẻ xấu số đã bỏ mạng trên con tàu này, bởi chiếc áo tàn tạ nàng đang cầm trên tay không phải là một chiếc áo của cướp biển. Chắc chắn không phải, khi mà nó có phù hiệu hoàng gia và vài vết máu tươi trên đó. Giữa lúc nàng còn đang lạc giữa những suy nghĩ của chính mình, chợt, bả vai nàng bị nắm chặt đến phát đau, và nàng bị lẳng xuống chiếc ghế gỗ một cách thô bạo. Victoria khẽ nhăn mặt, tự điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái trong khi Zachariah thả phịch mấy thứ đồ mà hắn vừa lôi ra từ chiếc tủ cũ kỹ xuống mặt đất.

- Cởi áo ra.

Zachariah ra lệnh và Victoria tròn mắt nhìn hắn. Không phải hắn cần giữ nàng là một trinh nữ nguyên vẹn sao? Như đọc được suy nghĩ của Victoria, Zachariah nhếch mép:

- Ngươi đẹp đấy, nhưng không đủ để ta hy sinh chiếc chìa khóa dẫn đến kho báu huyền thoại của ta đâu. Giờ thì cởi áo ra.

Victoria vẫn còn do dự, hai bàn tay nắm chặt lấy gấu áo, ký ức kinh khủng mà Jarvis vừa mang đến cho nàng khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Zachariah mất kiên nhẫn:

- Ngươi có cởi ra không thì bảo! Những vết Jarvis cắn ngươi đang rỉ máu rồi kia kìa! Có thể ngươi muốn nhiễm trùng đến chết, nhưng ngươi là chìa khóa dẫn đến kho báu của ta, và ta thì không muốn mất chìa khóa đâu!

- Ta tự xử lý được.

Victoria nói, và nàng gần như ngừng thở vì lo sợ khi Zachariah chợt gằn giọng, đôi mắt đen u ám của hắn giờ càng lạnh lẽo tợn, như thể chúng bị bao phủ bởi một lớp ám khí bảng lảng, trong khi từ người hắn chợt tỏa ra những đợt sóng u ám nặng nề khiến căn phòng bị nén dưới một thứ áp lực vô hình đầy kinh hoàng.

- Cởi ra.

Và Victoria tuân lệnh. Nàng hơi nhăn mặt khi hắn chạm tay vào những vết cắn thô bạo của Jarvis. Zachariah có thấy biểu hiện đó của nàng, nhưng hắn chẳng thèm để tâm. Xong xuôi đâu đấy, hắn tiến về phía một chiếc tủ to lớn được làm từ gỗ quý kê sát tường, làu bàu:

- Ngại cái quái gì cơ chứ! Còn cái gì của ngươi mà ta chưa nhìn thấy nữa đâu.

Rồi lục lọi một hồi lâu trước khi lôi ra một chiếc áo khác trắng tinh sạch sẽ và quăng cho Victoria. Hắn ra hiệu cho nàng mặc vào, rồi dặn dò:

- Giờ thì ngươi ở yên trong đây. Ngoại trừ George, những kẻ trên Nicholas đều như Jarvis. Và ta thì không muốn bắn thêm bất kỳ một người anh em nào nữa.

Nói xong, Zachariah rời khỏi căn phòng. Cánh cửa đen bóng loáng đóng lại cái rầm khiến bản lề run lên bần bật.

~~o0o~~

- Thuyền trưởng, khoảng tối nay chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào vùng đất Sương Giá.

Một thủy thủ thông báo. Zachariah lấy chiếc ống nhòm của hắn ra, đưa lên một mắt và phóng tầm nhìn ra tuốt ngoài biển khơi lộng gió, lầm bầm vài câu chửi thề bực bội. Vùng đất Sương Giá là nơi không bao giờ nên đặt chân tới vào ban đêm, nhưng ở nơi này, chẳng có chỗ nào cho con tàu Nicholas của hắn dừng lại để đợi qua đêm được, bởi vùng biển này là nơi tá túc của hàng trăm, hàng ngàn những loài thủy quái dị dạng. Chỉ cần Nicholas dừng lại khoảng mười giây, chắc chắn nó sẽ bị lũ thủy quái ấy lôi ngay xuống đáy biển khi kim chỉ giờ vừa nhích sang giây thứ mười một. Hắn tặc lưỡi, không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiến vào vùng đất Sương Giá thôi.

Sau khi sắp xếp việc phòng thủ đâu vào đấy, Zachariah chợt cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ đột ngột len lỏi vào từng ngõ ngách trên con tàu Nicholas. Nhìn ra biển, hắn nhận ra trời đã tối từ lúc nào, và Nicholas đang bắt đầu tiến sâu vào một đám sương mù dày đặc quần tụ trên mặt biển. Zachariah ra lệnh:

- Tất cả mặc hết áo khoác vào. Đừng để bị sương và khí lạnh ở đây làm ảnh hưởng. George, chú toàn quyền ở đây nhé, ta có việc cần làm.

Rồi hắn sải bước đi sâu vào trong thân tàu.

Cánh cửa đen bóng dẫn vào căn phòng nơi Victoria đang ở bật mở. Trong phòng im lặng như tờ, không một tiếng động. Zachariah nhìn quanh, đôi mắt đen u ám của hắn chợt chạm phải hình ảnh người thiếu nữ ngồi ngủ gục trên chiếc ghế gỗ, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, đôi mày của nàng ta nhíu lại, và các cơ thì căng cứng. Chẳng cần mất thời gian xem xét hắn cũng biết rằng người thiếu nữ đang gặp ác mộng. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Khí lạnh đã bắt đầu lan đến cả căn phòng này, Zachariah vớ vội chiếc áo khoác da dày cộp, nặng trịch của hắn rồi vội vã quay trở lại boong tàu. Nhưng trước khi hắn kịp cất thêm bước nào, gã thuyền trưởng trẻ tuổi nhận ra rằng Victoria cũng đang lạnh. Môi nàng tím tái, và làn da nhợt nhạt của nàng bắt đầu xuất hiện những đường gân xanh, còn bản thân nàng thì đang vô thức run lên bần bật. Zachariah nhìn nàng, rồi lại nhìn chiếc áo khoác, rồi lại nhìn nàng, rồi hắn gầm lên một tiếng bực dọc trước khi phủ cả chiếc áo dày nặng lên người nàng thiếu nữ. Hắn vớ đại một chiếc áo khoác da khác trong tủ và nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.

~~o0o~~

- Thuyền trưởng, chiếc áo khoác Jabberwocky của ngài đâu?

George ngạc nhiên hỏi, Zachariah chưa bao giờ tiến vào những vùng đất lạnh giá mà không có chiếc áo khoác da ấy. Zachariah chỉ phẩy tay, rồi hắn rút kiếm, chờ đợi. George dù bối rối nhưng cũng quay trở lại vị trí của mình thủ thế, chờ đợi đám quái vật đến từ sương giá.

Cả con tàu im lặng đến rợn người. Tất cả những gì mà đám cướp biển nghe thấy chỉ là tiếng gió lạnh quật vào mạn tàu, tiếng Nicholas rẽ nước rào rào, và tiếng phần phật của những cánh buồm căng gió. Và rồi, ngoài những tiếng ấy ra, đội quân của Zachariah chợt nghe tiếng thứ gì đó đang trồi lên từ mặt nước cùng những tiếng thở khò khè. Zachariah nắm chặt chuôi kiếm, nheo mắt cố nhìn xuyên qua đám sương mù dày đặc, nhưng thị giác của hắn đành bỏ cuộc khi hắn chẳng thể nhìn thấy gì khác ngoài sương mù. Chợt, Zachariah gầm lên, hắn vung kiếm về bên trái, và thay vì chém vào không khí, lưỡi kiếm của hắn đập phải một lưỡi kim loại khác tạo ra một tiếng âm vang chát chúa. Kẻ đến từ vùng đất Sương Giá – đối thủ của Zachariah – cũng thét lên một tiếng, trước khi vụt lưỡi rìu vào thẳng mặt tên cướp biển. Zachariah nhanh chóng né đòn, xung quanh hắn, tiếng những tên thủy thủ của Nicholas vang lên ầm ỹ. Tiếng vũ khí va vào nhau chan chát, tiếng la hét đau đớn hoảng loạn, tiếng gầm giận dữ, tiếng chửi thề và đủ những loại tạp âm khác khuấy động cả một vùng biển.

- George! Chúng ta cần ra khỏi đây ngay lập tức! Đám Sương Giá này mạnh lên rồi!

Zachariah gào lên, và giữa những thứ tạp âm hỗn loạn, hắn dường như nghe được tiếng trả lời của George, nhưng hắn chẳng có thời gian để hiểu xem người đàn ông ấy nói gì, bởi hắn còn đang bận né những lưỡi rìu sắc lẻm cứ chực chờ vụt vào đầu hắn kia. Zachariah né và đâm, nhát này nối tiếp nhát khác, nhưng hắn thì chẳng thể nhìn thấy đối thủ, mà đối thủ của hắn thì lại quá nhanh nhẹn. Nhưng rồi, bằng một chuyển động bất ngờ, Zachariah túm được cần cổ của con quái vật Sương Giá, hắn đè bẹp nó xuống sàn tàu trước khi đâm ngập lưỡi kiếm vào cổ nó khiến con quái vật sặc máu, chết tươi. Zachariah chùi nhớt của con quái vật dính trên tay hắn vào áo trước khi lập tức lao đến những nơi có tiếng hét của đám thủy thủ tàu Nicholas. Giữa lúc hắn đang chém giết liên hoàn, chiếc vòng cổ bằng bạc của hắn chợt lóe sáng, ánh sáng nóng rẫy khiến hắn giật mình gằn giọng:

- Chìa khóa.

Zachariah tặng cho đối thủ của hắn một nhát vào giữa mắt rồi vội vã chạy vào thân tàu. Trên sàn tàu, trên tường, chỗ nào cũng có nhớt của đám quái vật. Tại sao hắn lại không nghĩ ra cơ chứ? Lũ Sương Giá có thể đánh hơi được sự sống, và sự sống thuần khiết mà chiếc vòng cổ Marionette đã lựa chọn chắc chắn sẽ là món khoái khẩu của đám quái vật, nhất là khi sự sống ấy không có đao, không có kiếm, không có rìu, không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Khắp hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân gấp gáp của Zachariah. Ngay khi tới khúc quẹo dẫn đến cánh cửa màu đen, Zachariah chợt nghe tiếng thở khò khè của đám quái vật. Ba con, không, năm con. Ít nhất năm con quái vật Sương Giá đang lảng vảng ở đây. Hắn không thể giết hết từng đó con cùng một lúc, nhất là khi không có chiếc áo khoác Jabberwocky – chiếc áo khoác huyền thoại bảo vệ người dùng khỏi mọi đòn tấn công, kể cả những đòn tấn công tàn độc nhất. Nhưng chiếc chìa khóa vô giá của hắn đang có nguy cơ bị lũ quái vật này ăn mất. Thế là Zachariah chẳng nghĩ nữa, hắn xông thẳng vào lũ quái vật, chọc một con Sương Giá một nhát nhanh lẹ khiến nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, trong khi bốn bằng hữu của con quái vật ấy rống lên giận dữ. Chúng túm cổ áo Zachariah và ném mạnh hắn vào bức tường gần đó. Hai con quái vật chịu trách nhiệm kết liễu Zachariah, hai con quái vật khác bắt đầu đập phá cửa phòng.

- Victoria!

Zachariah gào lên, hắn giơ kiếm chặn lại những đường tấn công của hai con quái vật nọ:

- Victoria tỉnh dậy ngay!

Không có tiếng đáp. Chỉ có tiếng giộng cửa phòng uỳnh uỳnh. Zachariah thụi con quái vật bên phải một cái đau điếng, chặt phăng bàn tay cầm vũ khí của nó khiến nó rú lên đau đớn. Hắn gạt mạnh lưỡi kiếm của con quái vật bên trái khiến nó loạng choạng lùi ra sau trước khi chém mạnh vào khoeo chân của con quái vật bên phải khiến nó ngã khuỵu xuống rồi đè một chân lên cổ nó làm nó chỉ còn nước ho khạc và cố gắng hớp lấy những ngụm không khí quý giá. Zachariah vừa dồn lực lên cái chân đang dẫm vào cổ con quái vật nọ mặc cho nó đang cào cấu chân hắn kịch liệt, vừa tiếp tục tấn công con quái vật còn lại bằng những đường kiếm dứt khoát. Chẳng mấy chốc, đầu con quái vật kia lìa khỏi cổ, còn con quái vật dưới chân hắn thì đã tắt thở từ lúc nào. Zachariah còn chưa kịp thỏa mãn với chiến công của mình thì cánh cửa ngăn cách giữa Victoria và đám quái vật đã bật tung khỏi bản lề.
- Victoria!
Zacharia thét lên và lao về phía cánh cửa, nhưng trước sự ngạc nhiên của hắn, một trong hai con quái vật nhận lấy một nhát kiếm giữa sọ. Con còn lại rống lên rồi lao vào người thiếu nữ tóc trắng mặc áo khoác da Jabberwocky đang cầm chắc thanh kiếm vấy máu. Tiếng kim loại chạm nhau vang lên chát chúa. Victoria chống cự, nhưng nàng nhanh chóng yếu thế. Thanh kiếm trong tay nàng bị hất văng. Con quái vật nhe ra hàm răng nhọn hoắt của nó, cười nham hiểm và vung cao thanh kiếm trong tay. Một tiếng nổ vang lên và con quái vật gục xuống. Một lần nữa, Zachariah và khẩu súng của hắn lại cứu mạng Victoria. Căn phòng lại rơi vào khoảng lặng chết chóc. Hắn nhìn chằm chằm chiếc áo khoác Jabberwocky mà Victoria đang mặc khiến nàng bối rối:
- Xin lỗi…chỉ là đột nhiên lạnh quá, và ta thì không có gì để mặc.
Zachariah không nói gì. Hắn quay lưng và đi lên boong. Trận chiến vẫn chưa kết thúc, hắn có thể nghe những tiếng la hét lại bắt đầu vang lên một lần nữa.
 
Bên trên