Đại ca đi học - Cập nhật - Phong Mai

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Tên truyện: Đại ca đi học
Tác giả: Phong Mai
Thể loại: Tiểu thuyết, tình cảm, xã hội đen, bạo lực, học đường
Giới hạn độ tuổi: 16+
Tình trạng: Đang sáng tác
Lời dẫn:
Sự trở lại của một đóa hoa luôn nở trong đêm đen...
... Đáng sợ.​
Tình yêu bị nguyền rủa ngàn đời được xây dựng từ nước mắt và...
... Máu.​
Một âm mưu trả thù đã lên kế hoạch từ khi kẻ nào đó đặt chân lên...
... Thế giới này.​
Mọi thứ... Vỡ ào... Anh mới nhận ra... Hóa ra...
... Cả anh và em...
... Đều là ác quỷ!​

Lời của tác giả:
Hi vọng mọi người đọc và cho mình nhận xét nhé.
Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc truyện của mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chapter 1: Định mệnh, gặp gỡ ác quỷ

Bóng đêm đen kịt phủ xuống con hẻm nhỏ không người, một cô gái đang lao nhanh qua vùng tối, những vụ bạo ngược trong các con ngõ vắng thường xuyên xảy ra hiện nay cứ hiện hữu trong đầu khiến cô sợ hãi, bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để lấy thêm dũng khí, Green tự an ủi mình, chỉ còn năm trăm mét nữa, cô nghe thấy tiếng bước chân chạy phía sau, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô nhóc vội vã bỏ chạy, chiếc áo trắng đẫm mồ hôi lạnh nhớp nháp khó chịu, cô lầm bầm cầu khẩn trời phật tha cho mình một kiếp...

Bàn tay bỗng bị nắm lấy, ngay lập tức cả người bị dội vào tường đau nhói, đôi bàn tay thô ráp che kín miệng cô, hơi thở nóng rực phả vào tai phát ra âm thanh khàn khàn của một người rất trẻ:

- Khôn hồn thì im miệng! Cô chỉ cần đi theo tôi là đủ. Nếu không nghe lời cô tự nhận hậu quả!

Bước chân của hắn ta rất lớn, kéo cô như đang chạy trốn khiến Green suýt vấp ngã mấy lần, cô lo sợ nhìn chiếc cặp bị quẳng vào thùng rác mà chẳng dám than thở một câu.

Sau một đoạn đường khá dài, cô nghe thấy tiếng chân rầm rập ngay sau lưng cộng thêm tiếng hò hét. Lần này là chạy thật, bàn tay nắm chặt tay cô nhóc đến nỗi như muốn bẻ gãy nó. Tưởng chừng như không thể chạy thêm, hắn ta dừng lại ở một quãng đường vắng thở hồng hộc, khẽ ôm lấy bờ vai cô, miệng lẩm bẩm vài từ, có lẽ cho đến giờ phút này là vô nghĩa:

- Thật xin lỗi... - Tên con trai nói nhỏ vào tai cô.

Green rất muốn cười, thật sự cô muốn đẩy tên con trai trước mặt ra và hỏi một câu: “Nếu lời xin lỗi có thể giải quyết được mọi việc thì pháp luật dùng để làm gì?” Nhưng cô sợ và im lặng. Lúc này trước mắt cô phải có khoảng hai mươi người với đủ loại vẻ mặt nhưng có lẽ cùng một mục đích: “Ăn tươi nuốt sống” tên đang ôm cô và kẻ xấu số là cô! Nếu Green không nhầm thì tên nào cũng lăm lăm trong tay cây phớ sáng loáng dưới ánh đền mù mờ không rõ ràng. Cô nhóc đổ mồ hôi lạnh, cả người run lập cập ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu con trai, cậu ta xoay người và trợn mắt nhìn chúng đe dọa:

- Lũ chúng mày chán sống hay sao mà dám làm phiền bố mày? Cút!

Nhưng bọn chúng không cút, điều này đã nằm trong dự đoán của Green, Đối phương có hai mươi người và cô thì chẳng có một miếng võ nào ngoại trừ cái đầu lúc nào cũng lạnh như băng.

Tên dữ dằn nhất trong bọn tiến về phía trước, đôi mắt sáng quắc liếc qua cô nhóc rồi trả lời:

- Devil a Devil, tao thấy mày bỏ chạy như sợ tao hơn bố đẻ, con bồ của mày cũng ngon đấy! Mùi vị của nó thế nào? Có dự định chia sẻ cùng chiến hữu không?

- Phi! Ngậm cái mõm chó của mày lại! Ông mày chưa rút đầu mày xuống mày chưa chịu ngoan à? – Devil nhìn thẳng vào tên cầm đầu và nói.

Tên côn đồ lau nước miếng trên mặt, tức giận ra lệnh:

- Được lắm Devil, tao cho cái tên của mày biến mất cùng với cái đầu của mày luôn! Tụi bay, quần nó cho vui, đừng giết chết, tao muốn cho nó thấy con người yêu nó bị làm nhục thế nào!

Mặt Green tím ngắt, cô nhóc lùi lại định bỏ chạy nhưng đã bị túm được, tên tóc vàng đưa ánh mắt dâm tà nhìn cô rồi liếm mép bằng vẻ thèm khát, hắn vội vã cởi bỏ quần áo cô bằng mọi cách:

- Buông ra!- Green thét to.

Bụp... Bụp...

Choeng... Choeng...

Binh... Bốp...

Giọng nói của Green bị lấn áp bởi tiếng va chạm rồi chìm nghỉm trong bầu không khí sự mùi máu tươi. Chiếc áo trắng đã bị lột hơn một nửa lộ áo phông bên trong rồi kết thúc quãng đời còn lại trong một vết xé chí mạng. Green bị ép vào tường không thở nổi, cô nhóc nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.

Thằng chó con, mày dám đụng vào con nhỏ tao chặt tay mày! - Cậu con trai mồ hôi đầm đìa vừa đánh nhau vừa quát, chiếc áo đen đắt tiền giờ đã nhận thêm vài vết chém đến rách nát, máu rỉ ra ngấm mồ hôi càng thêm đau, bọn chúng quá đông, một mình cậu lo không xuể. Không biết Hình Hoài đã về đến nhà gọi người giúp chưa? Cậu có chút kiệt sức, tống cho tên phía trước một vài cú đấm uể oải.

- Thằng quái vật! Mày cứ lo cho xong cái thân mày đi, biết đâu trong đám đàn em tao có đứa "ưa" mày! – Tên côn đồ quay lại nói với Devil.

Hắn cởi nốt chiếc áo phông trắng của cô nhóc, vùi đầu vào cổ cô một cách điên cuồng:- Ngoan nhé em gái, lát nữa anh sẽ khiến cho em “sung sướng” đến phát điên!

Tên đại ca vừa liếc qua thấy nụ cười đắc ý như vừa trả được thù của cô bé. Thật chói mắt, hắn thấp giọng chửa rủa:

- Mày cười cái gì hả con điên? Muốn bị người cưỡng hiếp đến thế cơ à? Đồ gái điếm! - Hắn tức giận nói.

- Ha ha... Đôi khi đổi phương pháp để tăng thêm tình thú! Mày lớn đầu thế mà chưa đến KING lần nào sao? Chơi gái ở đó là sướng nhất, đủ kịch bản! Tiếc là tao mới bị AIDS, bị sa thải rồi, lâu lắm không có đàn ông, thật chán...- Green nói với vẻ mặt thích thú.

Nói xong cô nhóc còn cố tình ôm sát gã đàn ông, điệu bộ hệt như gái điếm, khẽ rên rỉ vài từ ngắt quãng khiến bọn đàn em và cả Devil sững người, đứng im như phỗng. Một lát sau bọn chúng mới phá lên cười:

- Ha… Ha... Ha.

- Mày nghĩ chúng tao là đồ ngốc hả? Tiếp tục đi...- Tên côn đồ không tin cô.

- Ồ, vậy à? Thử xem nhé! Cùng lắm là chết thôi mà! – Green đắc ý trả lời.

Cô quờ quờ con dao ở thắt lưng tên con trai, run rẩy cắn răng rạch cho mình một nhát, rồi khẽ chọc vào tay hắn, ngay lập tức nhận được một cái tát trời giáng, đầu cô ong dữ dội, trước mắt tối sầm nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

- Mày điên à?- Tên đại ca quát to.

- Ha... Ha... Chúng mày ít kinh nghiệm thế này mà cũng đòi chơi gái à? Hồi ở KING tao thấy trò này hay lắm, thử dính chút máu nữa, tiếc là ba tháng sau mới có thể xét ngiệm... Ngọt thật! - Green nói.

Green liếm liếm vết thương, giả bộ như muốn dính vào người hắn khiến hắn sợ hãi đẩy ngã cô, làu bàu chửi thề:

- Mẹ kiếp! Con điếm chết tiệt, ông không dám dây vào mày…- Có muốn cũng không được đâu con!- Tên đại ca sợ hãi nói.

BỐP! - Viên gạch vỡ tan, Devil quệt tay qua trán rồi cởi nhanh áo phủ lên người cô nhóc, cô lại bị bàn tay thô bạo ấy lôi đi, bước qua một đống người nằm la liệt như một bãi chiến trường. Sau khi đã yên vị tại ghế đá, Devil nở nụ cười:

- Cô cũng nhanh trí thật, nghĩ được cách đó để đánh lạc hướng chúng, tôi mới...

Bốp! - Cậu trợn tròn mắt nhìn người con gái, dưới ánh đèn đường sáng trưng, một bên má phồng rộp đỏ ửng của cô hiện lên thật rõ ràng nhưng vẫn không che nổi sự giận dữ nơi cậu, Devil gầm từng tiếng qua kẽ răng:

- Cô là đứa con gái đầu tiên dám tát tôi! Đừng tưởng cô tát tôi thì...

Bốp! - Cái tát thứ hai vinh dự được đặt lên mặt Devil làm cậu ta càng thêm tức giận.

Green tóm chặt vào mép áo, gương mặt trắng bệch nhìn tên con trai trước mặt, hỏi thẳng thắn:

- Lí do cậu lợi dụng tôi là gì? – Cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Devil.

Hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi bất ngờ từ phía Green, Devil dừng lại cơn thịnh nộ rồi trả lời bằng thái độ bất cần đời không có một chút áy náy:

- Để bảo vệ bạn gái tôi!

- Cậu sợ bọn chúng tóm bạn gái cậu nên bảo cô ta núp đi và lấy tôi làm vật thế thân à? - Green hỏi.

- Cô thông minh lắm! - Hắn nhắm mắt lại, dựa người vào thành ghế nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi.

- May thật! Tôi còn tưởng mình đắc tội gì với cậu! Chuyện này xong rồi đúng không? Tôi về đây, làm ơn lần sau đừng lôi tôi vào cuộc, dù có liên quan hay không nhưng với lí do đó cậu sẽ làm một cô gái tổn thương đấy biết không? Tôi với cậu không có một chút quan hệ! Hi vộng không bao giờ phải gặp lại cậu! - Cô nhóc đứng lên quoay người bỏ đi, cái bóng dáng gầy nhòm hắt trên đường yếu ớt lạ.

Quên đi, chuyện hôm nay chỉ là một hồi ác mộng quá mệt mỏi. - Green bước lảo đảo trên đường suy nghĩ , không hề biết đến phía sau một bóng đen đang nhích dần về phía cô từng chút một, một chút, một chút... Trong im lặng hãi hùng!
 

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chapter 2: Ác quỷ, huyền thoại về đại ca học đường.

Ầm… Ầm.

Tia chớp rạch ngang trời sáng lóe trong tích tắc rồi lại chìm vào một màu xám ngắt! Mưa tầm tã như trút nước, tất cả trước mặt cỉ còn là một màu đen mờ nhạt, mặt đường ngập tràn máu! Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai kéo dài không dứt như nhà ai bật tiếng chuông báo thức, dồn dập, vội vã rồi vội vàng bị át bởi tiếng mưa và tiếng sấm lưng chừng trời.

Đùng… Đùng!

Tiếng rên rỉ ngày một nhiều hơn, đống người nằm la liệt trên đất đau đớn cuộn mình lại, những vết thương được gột rửa khiến làn da trở nên trắng bệch như cương thi. Cái bóng đen cao đến mét tám ngạo nghễ đứng dưới làn mưa nhếch mép cười khinh bỉ! Cậu ta ngồi xuống, nắm lấy tóc của một tên rồi chậm rãi bắt đầu bữa tiệc của mình:


- Nói cho tao biết, đứa nào sai tụi bay đánh lén tao?


- Xin… Xin cậu tha mạng! Là… là anh Long…


Tên côn đồ sợ hãi kêu than. Một cái thả tay thật mạnh suýt chút nữa cướp đi nửa cái mạng của hắn. Nếu biết trước thế này, có cho hắn mấy tỉ đi nữa hắn cũng không dám dây vào tên ác quỷ trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng cười rất nhạt từ phía trên, đầu hắn ta đập mạnh xuống bờ tường, máu bắt đầu ồ ạt chảy ra hòa lẫn vào dòng nước xối xả tràn ngập, đau đến nỗi chẳng thể hét được nữa, hắn thở dốc giọng nói của ma quỷ vẫn vang lên, nhẹ, đáng sợ đến nỗi tiếng sấm dừng hẳn cho đến tận khi cậu con trai kết thúc:

- Nói với thằng oắt con ấy rằng. Nếu nó muốn sống, mai nó chặt một tay mang đến cho tao! Nên nhớ… Tao là… Devil!

Đùng… Đoàng!


Bầu trời sáng rực rồi lại chìm trong bóng đêm sâu thẳm, phía trung tâm thành phố, một tiếng chuông trong veo cất lên điểm mười hai giờ…

***********************************************​

Giờ ăn trưa tại canteen trường THPT Hòa Bình.

- Mày nghe tin gì chưa ? Anh Long vào bệnh viện rồi…- Một cậu học sinh hốt hoảng chạy vào và nói.

- Thật á! Sao vậy? - Mọi người ngạc nhiên hỏi.

- Thì còn ai vào đây nữa… Là Devil đấy

- Thật đáng sợ, nghe đâu mấy đại ca đang liên kết trừ khử hắn…

Cả đám con gái trong canteen nhao nhao bàn luận sôi nổi, Green đảo đảo xuất cơm trưa, một lũ vô công rồi nghề ăn no rồi bàn chuyện thiên hạ, dỗi hơi. Devil, Devil, cái tên ngày nào trong giờ cơm cũng được nghe đến nỗi thuộc làu làu rồi, cô nhóc dám chắc đó chỉ là một thằng đầu đỏ giỏi bắt nạt người khác và ngoại hình hơn một tẹo mà thôi.

- Rầm! - Chiếc bàn ở đầu vào canteen bị đạp đập vào tường, chỗ cơm canh còn thừa chưa kịp dọn tan nát dưới nền nhà, một cái bóng cao lớn chắn hết ánh sáng từ phía cửa ra vào. Giọng nói khàn khàn vang lên khiến Green sửng sốt đến rùng mình, chiếc áo mới mặc lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.

- Thăng Evil trốn đâu rồi? – Devil hỏi.

- Evil ạ… hỏi Hải Đường… Họ là bạn thân mà! - Cô gái sợ hãi trả lời rồi nép mình vào đám đông trong sự trầm trồ khen ngợi của mọi người. Devil mà người ta kể đúng là rất đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt kia hoàn mĩ đến độ ai cũng phải nín thở dõi nhìn thật kĩ. Đôi mắt đen sâu thẳm hướng về phía cô gái vừa mới chỉ, ngạc nhiên một lúc, khóe môi cậu nhóc nhấc lên một nụ cười đủ để mọi tiếng ồn mới được lắng xuống giờ lại bùng nổ mãnh liệt. Devil tiến lại gần kéo ghế ngồi về phía đối diện Green và nói:

- Chào Hải Đường! Thật tiếc là mọi chuyện bạn nói hôm qua đều không có hiệu lực! Chúng ta lại gặp nhau!

Cả canteen lại ồ lên, mọi tiêng rì rầm bàn tán cũng bắt đầu từ chỗ này phát ra, khiến Green có chút khó chịu, cô nhóc ngẩng mặt lên nhìn tên con trai ngồi đối diện rồi lại cắm cúi ăn, như thể ngoài việc ăn ra thì chẳng biết làm gì lúc này!

- Chẳng lẽ thầy cô giáo không dạy bạn phép lịch sự trong giao tiếp à?

Cậu ta bắt đầu mất kiên nhẫn, xoay xoay con dao trên bàn một cách hứng thú và đưa mắt liếc nhìn đám đông như thể sẽ vô tình phóng nó vào bất cứ ai trong tích tắc. Sau khi biết chắc rằng mọi người đã đủ im lặng để cuộc hội thoại tiếp tục diễn ra, cậu xoay nó thêm một vòng rồi bỏ vào túi áo.

- Giờ thì nói cho tôi biết thằng Evil ở đâu?

- Này bạn, lí do tôi phải nói cho bạn là gì? Bạn lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi phải nói cơ chứ? Buồn cười thật! – Cô nhóc lau qua miệng rồi chế nhạo, đứng dậy bỏ đi, mọi người vẫn im thin thít, sự sợ hãi quá độ khi Green chọc giận Devil khiến họ chẳng biết làm gì lúc này. Một vài kẻ chuồn êm trong im lặng, những người không thể ngăn cản nổi trí tò mò thì vẫn cố trụ lại, mặc dù đôi chân đã run lẩy bẩy. Khuôn mặt Devil bắt đầu chuyển sang màu đen, ai cho phép con nhỏ này dám hỗn xược với cậu? Kẻ khác ở trước mặt Devil này một là quỳ xuống tung hô, hai là sợ hãi đến phát khóc đi, cô là gì mà được nhìn cậu như vậy?


Khi mà cái bóng hình gầy nhom sắp bước qua cánh cửa, Devil giận dữ gầm lên:

- Đứng lại! Tôi nói bạn có thể đi rồi à?

- Tôi đã nói rồi, bạn không có quyền ra lệnh cho tôi! – Green lạnh nhạt nói, ngay khi tưởng chừng ác quỷ nổi cơn tam bành và nhảy lên xé xác cô bé, Evil lao tới, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Green đang đứng ở cửa. Gương mặt đỏ bừng đẫm mồ hôi và hơi thở hổn hển cho biết cậu vừa chạy từ một nơi rất xa đến đây, cậu xoay cô bé vòng vòng rồi cuống quýt hỏi:

- Green, cậu có sao không? Nghe nói thằng Devil đến? Nó không làm gì cậu chứ? - Mọi người toát mồ hôi lạnh khi mà kẻ được Evil nhắc đến vẫn đang ngồi kia, hằm hằm nhìn cậu bằng đôi mắt tóe lửa. Sau khi đã kiểm tra một cách kĩ càng và đưa ra kết luận là Green vẫn còn nguyên vẹn, Evil mới nhìn sang Devil, ngoắc ngoắc tay và nói:

- Đi theo tao!

**********************************​

Devil hít một ngụm khói rồi phả lên bầu trời, khuôn mặt vô tư lự liếc nhìn đám mây xanh thẳm của một ngày trời bình yên đến lạ, sau khi hút hết điếu thuốc, cậu nhóc dụi xuống thảm cỏ thờ ơ hỏi:

- Tao chơi với mày bảy năm rồi mới biết mày có nhỏ bạn thân đấy! Định giấu cả đời đấy à?

- Tại mày có bao giờ đến trường gặp tao đâu? Không thì giấu cả đời! – Evil nằm dài khẽ ngáp, trời hôm nay đẹo thật, cơn gió thổi qua vẫn sực mùi ẩm ướt của những trận mưa đầu mùa, cái không khí này khiến cậu chỉ muốn giải tỏa cho đỡ ngứa ngáy da thịt, mà thằng xấu số khi Devil đề cập lần này chắc chắn không hên như những thằng khác, sau khi nghe thằng chiến hữu nói chuyện lien quan đến Green, máu của cậu đang sôi như nham thạch nóng chảy sục sạo khắp cơ thể một cách khó chịu.

- Mà nhỏ bạn mày tên Green hả? Nói cho tao nghe xem là người thế…

- Im đi! Mày không được gọi cái tên đó, tránh xa Green ra, không thì mày chết chắc! – Chưa kịp nghe Devil nói hết câu, Evil đã phát cáu:

- Tại sao chứ?

- Tại tao biết quá rõ mày chứ sao! Mày là một thằng chẳng ra gì…

***************************************​

Bầu không khí thoang thỏang dịu nhẹ của một buổi chiều mát mẻ khẽ vờn quanh chóp mũi, Green đi rất chậm, khẽ chạm nhẹ vào từng chiếc lá vẫn còn đọng laị những giọt nước nặng trịch. Chuyện lúc nãy cô không quan tâm, cho dù là rất thân, có tiền sử mười năm năm làm bạn nhưng cô nhóc và Evil đều đã đưa ra quy định tốt lắm: "Không xen vào chuyện cá nhân của nhau". Green nhớ lúc đó, mặc dù là rất đau, cô biết Evil cũng rất khổ sở nhưng cậu không hề hỏi một câu, chỉ đứng ngoài cửa phòng cô, im lặng, bất động! Cô biết bên ngoài rất lạnh, cái giá băng của mùa đông trườn qua ô cửa sổ, rít gào trên các ngọn cây yếu ớt, vang lên xào xạc, mặt trăng tròn vành vạnh ám ảnh kí ức của cô, những vết bầm tím trên người bị gió quét qua lạnh lẽo và đau đớn. Cô ôm chặt lấy đầu gối, ngồi một mình dưới nền đất lạnh, để mặc sự buốt giá ăn mòn tâm trí mình. Evil tựa người vào cửa cố gắng cảm nhận hơi thở yếu ớt bên trong, khuôn mặt cậu tái nhợt, một cái gì đó vô hình đang ngăn cách hai người, cậu không biết… nhưng cậu sợ, một nỗi sợ lớn lao khắc sâu trong tận cùng linh hồn, ám ảnh không chịu buông tha… Thế giới lúc đó u ám và đáng sợ chẳng khác gì địa ngục… Địa ngục chỉ có hai người.

- Này Green! Sao cậu ngẩn người ra thế? - Evil bất chợt vỗ mạnh vào vai khiến cô nhóc suýt cút nữa ngã sấp xuống, cau có quay lại tống cho cậu ta hai cái cặp:

- Dám trốn tiết! Cậu cũng biết về rồi đấy à?

Bất chợt cậu nhóc kéo lấy tay rồi ôm cô thật chặt, chẳng hiểu sao cô nhóc thấy bình yên lạ kì, chỉ cần được ở bên Evil, được cậu ôm chặt thế này, dù có khó khăn hay bất chắc đến đâu cô cũng vui vẻ đón nhận, cứ cho là cô yếu đuối đi, ừ thì yếu đuối, cô không thể gắng gượng chống trọi cả đời cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt như một cái xác chẳng có chút cảm nhận gì, Evil ghé sát vào tai cô nhóc thì thầm khiến Green thấy hôm nay cậu có chút lạ lùng:

- Thật xin lỗi Green, may mà cậu không sao…

- Đồ ngốc! Tớ thì có sao chứ? Tại thầy giáo dạy quá tiết mà… - Green thụi cho cậu bạn một quả đau điếng rồi nhoẻn miệng cười thật tươi. Dưới không khí êm đềm của buổi chiều tối trông rạng rỡ và đẹp lắm. Evil ôm lấy bụng, khẽ xoa rồi lại đuổi theo:

- Nhỏ ngốc này! Lần sau đi về khuya nhớ kêu tớ bảo vệ cậu! À quên mất, có một người mà cậu nhất định phải tránh xa… Devil! – Evil thì thầm vào tai cô nhóc.
 

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chapter 3: Vết thương, cơn ác mộng chôn vùi cho đến chết

Dãy phố hẹp sâu hun hút ngập tràn màu đen, một thân hình bé nhỏ lách qua và vội vã chạy về phía trước, mồ hôi thấm ướt chiếc áo phông đã bê bết bẩn, bị lạc! Cô gái dựa người vào tường thở hồng hộc, mái tóc ướt đẫm rủ xuống trán nhỏ từng giọt nước...

- Bắt lấy nó!

- Chắc chắn nó chạy chưa xa đâu!

Không có thời gian nhìn lại đằng sau, Green chỉ biết đâm đầu chạy, bàn chân va phải gạch đá mấy lần đã tóe máu nhưng cô không bận tâm, trái tim đập cuồng loạn, hơi thở gấp gáp và một hi vọng mong manh cứ lóe lên rồi vụt tắt theo từng bước chân. Dù biết rằng chưa chắc phía trước đã là lối thoát, nhưng thà chạy tiếp để rồi kiệt sức chết còn hơn giơ tay đầu hàng.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường cũ kĩ, một thân hình cao lêu nghêu đang dựa vào tường, từng làn khói từ miệng cậu ta khẽ bay lên rồi chậm rãi bay vào không khí, mãi cho đến khi tiếng hò hét lại dội vào tai, Green mới định thần lại, cuống quýt chạy về phía vị cứu tinh rồi nhìn cậu ta khẩn cầu:

- Làm ơn... Cứu tôi...

Khi mà tiếng kêu của lũ côn đồ chỉ còn cách đây vài chục mét, cô nhóc ôm chặt lấy người con trai (chẳng cần biết cậu ta có đồng ý hay không), vùi mặt che đi khuôn mặt của mình. Cảm giác người con gái trong lòng run rẩy, cậu ta nhếch miệng cười, nụ cười của sự lạnh lẽo giá băng quét qua khiến lòng người rét lạnh, hơi thở của tử thần nhẹ nhàng bao trùm, ôm trọn lấy cô nhóc. Cô trợn tròn mắt nhìn gã con trai vừa giao mình cho bọn côn đồ, nửa khuôn mặt đã quay đi, chỉ để lộ một chiếc khuyên tai bằng bạc lóe lên hình chữ "J", giọng nói cậu ta nhẹ nhàng chìm dần trong bầu không khí áp bách mãnh liệt:

- Này bạn, biết không? Thế giới này chẳng có bữa ăn trưa nào miễn phí cả!

*****************************​

An Vũ về đêm nổi tiếng là thành phố xa hoa trụy lạc, những ánh đèn muôn màu sắc rực rỡ ở các pub luôn thu hút hàng đống những con cá béo bở, Evil dựa lưng vào thành shofar, tên Devil này đi ra ngoài đến giờ chưa biết đường về, cậu có chút chán nản thở dài, bỗng nhiên chiếc Iphone 5S của tên bạn trên bàn rung dữ dội, cậu nhóc lướt phím trả lời.

Đường đêm vùn vụt phóng qua cửa kính của chiếc Lamborghini bỏ lại đằng sau ánh đèn neon sặc sỡ sắc màu, chỉ còn tiếng gió rít gào điên cuồng đập dữ dội vào thân xe cùng với màu đen sẫm của nền trời đêm.

Căn nhà kho tồi tàn sau một khu biệt thự bỏ hoang le lói thứ ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa, Evil đạp cánh cửa gỗ và bước vào bên trong. Cái đập vào mắt đầu tiên là một người con gái với khuôn mặt bê bết máu, một dáng hình gầy gò với chiếc áo trắng hơi rách, là người mà cậu muốn bảo vệ cả đời, là người mà suốt mười bảy năm tồn tại trên đời cho đến nay Evil nhớ lại những kí ức cậu muốn che giấu nhất! Thế giới này vốn là một trò đùa, nắm thật chặt bàn tay, cậu nhóc liếc nhìn mấy tên đô con trước mặt, lần đầu tiên người ta thấy Evil đáng sợ như vậy! Đôi mắt hằn tia máu và hàm răng đã nghiến cọt kẹt như muốn vỡ vụn.

- Bốp!

Tên cuối cùng im lặng trong vũng máu, vẫn mơ màng kinh ngạc tai sao người xuất hiện không phải là Devil? Nhưng có lẽ gặp Evil còn may, cái đầu của chúng ít nhất không rời khỏi cổ để định cư tại một nơi khác mang tên " lòng đất"!

- Green? Cậu không sao chứ? – Evil khẽ hỏi.

Người con gái được cậu bế trên tay đã ở trạng thái bán hôn mê, đôi mắt lờ đờ che bởi một màu đỏ chói không nhìn rõ trước mặt là ai, mùi máu nồng nặc che đi hương thơm dịu nhẹ của người con trai đã rất quen thuộc, cô nhóc thực im lặng, đến khi sắp ra khỏi nhà kho, bàn tay bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch mới cố gắng bám lấy áo cậu, nhỏ giọng thỉnh cầu, rồi chìm vào cơn mơ không hạn định:

- Này, lần trước tôi cứu cậu, lần này cậu cứu tôi... Coi như hòa nhé? Làm ơn... Đừng nói với Khánh (Evil), xin cậu...

Người ta nói Evil là con quái vật ở trường THPT Hòa Bình, một nỗi sợ hãi lớn lao cho các đấu thủ thi đấu kiếm ở đại hội võ thuật và là một trong top mười người được biết đến nhiều nhất thành phố này...

Người ta nói Evil vốn là người hạnh phúc nhất, sở hữu đầy đủ mọi thứ mà tên con trai nào cũng thèm khát: Sự thông minh, tử tế, giỏi võ, nhà giàu lại rất đẹp trai...

Nhưng người ta không hề biết về một bí mật mà cậu nhóc luôn giấu kín, một người mà cậu nhóc luôn bảo vệ bằng mọi cách, một trái tim mà cậu nhóc luôn luôn hướng tới... Cô gái với mái tóc ngang lưng và khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười rạng ngời như ánh nắng ban mai tươi đẹp...Green!

- Nếu cậu không muốn tớ biết chuyện hôm nay...Hãy quên đi nhé...

Khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên lớp băng trắng xóa trên trán của cô nhóc, Evil im lặng rời khỏi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chapter 4: Jay, chàng trai tháng mười hai!

- Bốp!

Devil ngạc nhiên khi tên bạn biến mất hai tiếng vừa xuất hiện thì đã tống ngay cho một cú đấm đến chảy máu mồm! Khuôn mặt luôn nghiêm túc của Evil đang bốc hỏa phừng phừng và đôi mắt… Hừng hực lửa! Cậu nhóc đang bực mình vụ của Hình Hoài, nay lại gặp phải chuyện này máu lại sôi lên,chửi thề cảnh cáo:

- Mẹ kiếp! Mày điên đủ chưa?

- Bốp! - Evil tống thêm một cú.

- Bốp! Bốp…

Căn phòng Vip giờ đã lộn xộn và thảm thương chẳng khác gì bãi chiến trường, rượu bia văng đầy đất với những li vỡ bắn tung tóe khắp mọi nơi, khuôn mặt của hai kẻ mới vừa hóa thân thành thú dữ đã sưng phù, bầm tím và toe toét máu! Evil nằm vật xuống shofar, cánh tay bị chai vỡ cứa vào tạo nên một vết rạch dài, cậu không nhìn tên đang nằm trên sàn nhà bộ dạng còn kinh khủng hơn cậu, giọng nói ấm áp mọi khi giờ luồn qua kẽ răng nge rùng rợn chẳng khác gì tử thần nơi địa ngục tầng thứ mười tám dữ tợn:

- Bây giờ…Tao thực sự rất muốn giết mày

***************************************​

- Rào !

Xô nước giặt khăn lau bảng cửa lớp 12A1 huy hoàng được “ tưới ” cho kẻ xấu số đang gục đầu ngủ ở bàn cuối cùng cậu, con trai với chiếc khuyên tai hình chữ “J” cau có bậy dậy, nghiến răng nhìn xung quanh thì bắt gặp nụ cười tươi rói của cô gái đứng trước mặt :

- Bạn nói không có bữa ăn trưa nào miễn phí cả nên tôi tặng nguyên cho thùng nước miễn phí, hạnh phúc nhá! – Green vừa cười vừa nói.

- Hạnh phúc cái con khỉ, muốn chết à?

- Ồ no! Cái gì chứ tôi suýt chết rồi! Suýt bị cậu hại chết ! – Cô ghé sát vào tai cậu ta rồi thì thầm bằng âm điệu đáng sợ được phát ra từ cổ họng.

Tên khốn khiếp này hại cô có thêm một vết sẹo trên trán, giờ lại vĩ đại xuất hiện trước mắt cô, chiếm chỗ ngồi của cô, hắn “tử tế” với cô như vậy một xô nước có vẻ là đền đáp hơi ít!

- Cô chết hay sống liên quan tới tôi à? Cô hất nước vào người tôi, giờ tính sao? - Với gương mặt bất cần đời vốn đã đáng ghét, tính cách lại chẳng dễ chịu gì, Green lau qua ghế và ngồi xuống bên cạnh, khoanh tay nhìn trời nói:

- Thì kệ chứ sao! Hay nắng đẹp như vầy, cậu ra tắm nắng một lúc áo sẽ khô ngay ý mà!

Reeng…Reeng….

Khuôn mặt Green nhăn nhó với cây chổi trước mặt, lẩm bẩm :

- Tên khốn khiếp, ta ghét mi!

- Thêm một tội! Mai bạn vẫn muốn… - Chưa cần nghe Jay nói hết câu Green cau có.

- Biết rồi hết rồi biết mũ 1000 rồi! Được chưa hả sao đỏ? Giờ đã tan học được 37 giờ 28 giây, nhà vệ sinh tôi cũng dọn xong rồi, tôi về được chứ?

Lê từng bước dài trong tia nắng cuối cùng của ngày tàn, bóng hai người hắt xuống lòng đường dài lê thê, nhỏ bé đến đáng tội nghiệp. Cả ngày hôm nay không được gặp Evil, cũng tốt, cô không muốn cậu nhìn thấy vết thương vẫn đang băng trên trán mình, một vết rạch dài đến hai centimet, nhưng chúa mới biết được, giờ này Green chỉ muốn khóc thôi, cô muốn cậu nhóc ôm lấy mình, muốn ngửi mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu luôn giúp cô quên đi mọi buồn lo trong cuộc sống. Người ta nói lúc chiều tà luôn gợi lại nỗi buồn, người ta nói khi đêm về là lúc con người sống thật với bản thân nhất, là lúc mọi nỗi cô đơn ùa tới thi nhau giằng xé và nhấm nháp trái tim. Cô mệt lắm, rất mệt… Chỉ muốn ỷ lại cậu, chỉ muốn được quan tâm và yêu thương hết mình. Từ lúc mười hai tuổi tới giờ, cái tình cảm thiêng liêng mang tên gia đình đã không còn hiện hữu, Green chẳng biết dựa vào ai… ngoài Evil.

- Này, nói cho tôi biết về cuộc đời bạn đi! - Tên sao đỏ đáng ghét cứ lẽo đẽo theo cô nãy giờ bất chợt vỗ vai cô nhóc, mắt Green đã rất nhạt nhòa, cái hình dáng cao lớn che hết ánh mặt trời, cô đã ôm chặt lấy cậu ta, òa khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu ấm ức bức xúc trở thành những giọt nước mắt thấm ướt chiếc áo đã được thay ra của cậu, thế giới này, nói đúng ra thì mười bảy tuổi vẫn là một đứa trẻ, cho dù Green có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy cô cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn, cần mẹ dạy cách cắt rau, cần mẹ gõ đầu kêu vụng về mỗi khi nắm chặt lấy tai vì bê nồi canh quá nóng. Nhưng cô không có! Chẳng hiểu sao Green luôn cảm thấy cậu bạn tên Jay này rất giống anh trai mình, bên cạnh cậu rất ấm áp cho dù lúc nào cũng lạnh như băng qua từng hơi thở. Con gái mà, nếu đã nói ghét một người, thực sự là rất để ý, chẳng qua đó là cách để thu hút sự chú ý mà thôi!

- Xin lỗi... nhưng thật bất hạnh khi bạn gặp phải tôi!

Đôi mắt lạnh bỏ qua thấu kính nhìn chằm chằm người con gái đã ngủ thiếp đi trong lòng, Jay nhếch lên khóe miệng, cặp môi mỏng tạo nên một đường cong xấu xa…


- Devil… Nên trách thế giới quá vô tình hay nên trách tao quá bạc tình đây? Thằng con rơi đáng nguyền rủa?
 

nikkoh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/4/14
Bài viết
18
Gạo
0,0
Chapter 5: Che giấu, thế giới của những kẻ thích đùa!

Hiển nhiên là đến ngày thứ bảy, khi chiếc băng gạc đã thay thế bằng vảy màu đen Evil mới đến trường, hơi ngạc nhiên vì Green ngồi với một người lạ mặt, cậu đặt chiếc cặp xuống và mỉm cười hiền hòa nhìn cô bé:

- Dạo này sao rồi Green?

- Tên khốn nhà cậu, đi biệt tăm! – Green lè lưỡi bất mãn, khi Evil xuất hiện là lúc tất cả mọi thứ chứa trong mắt cô là cậu, cũng như khi có một Green, cậu ta chẳng bao giờ liếc nhìn cái gì cách cô quá một centimet, điều này ai cũng biết, họ ghen tị nhưng chẳng biết làm gì, khoảng cách giữa bạn thân với người thường cách nhau rất xa, huống chi hai người này còn là tri kỷ!

- Nhà tớ có chuyện! – Evil tìm bừa một lí do, chẳng lẽ nói là cậu không muốn cô nói dối? Nếu cậu xuất hiện thì chắc chắn sẽ phải hỏi tại sao cô nhóc bị thương, mà Evil không muốn gương mặt kia khó xử khi cứ cố phải nghĩ ra một lí do để cậu không lo lắng bất cứ gì về cô! Giữa hai người, chỉ cần im lặng là đủ, bởi vì không cần nói, họ đã hiểu quá rõ về đối phương mất rồi! Evil vươn người, bờ môi vô tình lướt qua vết sẹo bị che giấu thật kĩ dưới lớp tóc mái đã cố tỉa tót cho dày hơn trước, sau đó cậu kéo cô sang bàn kế bên, chẳng ai hay biết Jay - kẻ gục đầu xuống bàn im lặng nãy giờ đang nắm chặt tay cô đến chảy máu. Đôi mắt khẽ mở lóe lên thứ ánh sáng tàn nhẫn rồi chìm nghỉm trong tiếng chuông vào lớp. Có vẻ Evil mới là đối thủ đáng gờm nhất.

************************************************
-Bốp!
Lần thứ hai bị ăn đấm bất ngờ khiến Devil muốn phát điên, cậu tóm cổ áo Evil gầm gừ đe dọa:

- Lần này mày không lấy ra lí do gì thì tao cho mày xuống địa ngục làm bạn với Diêm Vương!

- Tao ghét mày lắm! - Evil bỏ lại một câu, ngồi phịch xuống bãi cỏ rồi châm thuốc. Đây mới là lần
thứ ba cậu hút thuốc, tuy không sặc nhưng cảm giác không mấy dễ chịu, Green không thích những người con trai hút thuốc, cô nhóc phản đối kich liệt việc hút thuốc, nhất là với Evil.

- Mày sao thế? - Devil cũng ngồi xuống, giật điếu thuốc của Evil rồi say sưa hút, cậu không nghiện thuốc lá, nhưng hút nó thì lại cảm thấy rất dễ chịu, có thể cố gắng ép bản thân mình quên những không đáng nhớ…

- Tao không muốn trao Green cho mày nhưng không còn cách khác, thực sự có mỗi mày…

- Ha… Ha… Trao cái quái gì? Như mày sắp chết ý! - Devil cười nhạo.

- Có lẽ thế… hoặc không… Hè này tao phải đi tập huấn,… cái trường kiểu địa ngục ý, mày biết mà… tao đã mười tám tuổi… - Evil thở dài thườn thượt, nằm im nhìn bầu trời chói chang trên đỉnh đầu. Gió vẫn thổi nhè nhẹ mơn trớn gò má, vậy mà cậu thấy nóng kinh khủng, một nỗi sợ hãi dần lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu khẽ rùng mình!

- Này Devil, mày có sợ chết không? - Bất chợt cậu nhìn thẳng vào mặt tên bạn thân, ánh mắt sáng ngời bày tỏ một niềm tin tuyệt đối.

- Sợ cái quái gì chứ? Một kẻ đã từng đến thăm địa ngục như tao thì sợ cái gì nữa? Nhưng tao không
thích nơi đó, nó không có người tao yêu, tối tăm và trống trải hệt cái lồng giam chôn lâu năm dưới lòng đất! Evil à, tao nói mày nghe, chỉ khi con người ta yêu một người… mới sợ chết… Họ sợ… người còn sống sẽ cô độc …

- Vậy à? Hóa ra tao cũng sợ chết! Thật đáng buồn! Ba tháng tao đi tập huấn nhớ chăm sóc Green cẩn thận, hãy thề là mày sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy đi !

- Thế hóa ra mày coi trọng con nhỏ đó hơn tao à? - Devil bực bội cáu gắt.

- Ừ, mày bằng tính mạng của tao! Cô ấy… hơn thế…

- Vậy mày đi chết đi! Thằng chó dại gái!

Devil hậm hực bỏ đi, Evil biết rằng cậu nhóc đã đồng ý. Green mà cậu nhờ Devil bảo hộ vốn rất mong
manh và dễ vỡ, như một viên ngọc, rơi sẽ vỡ, vỡ mới đáng quý, vì vậy nên người ta mới phải hết sức nâng niu và giữ gìn.

- Mày không biết đâu Devil… Green thực sự rất khổ… Tao không phải là một kẻ thích đùa!

Ánh nắng chói lòa của một ngày bốn mươi độ quả thật không dễ chịu, nhưng Evil đã nằm đó suốt hai tiếng đồng hồ: Để tự trừng phạt mình… vì đã không bảo vệ tốt Green!
 
Bên trên