Chương 3: Giả làm bạn gái tôi.
6 giờ 30 phút sáng thứ Hai, trong một căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài con bé đang ngủ với tư thế kỳ quặc trên giường.
“
Bíp! Bíp! Bíp! Bíp! Cạch.”
Tôi ngẩng mặt khỏi cái gối hình trái tim, liếc nhìn đồng hồ. Còn có mười lăm phút để… theo đuổi giấc mơ. Nghĩ vậy, tôi tắt điều hòa rồi dập đầu ngủ tiếp, tiện tay vớ con gấu bông úp lên đầu.
“Thanh ơi! Khánh ơi! Dậy chuẩn bị còn đi học đi con!” Giọng lanh lảnh của mẹ nuôi vang lên, lại cái điệp khúc đi học mỗi buổi sáng. Bố mẹ tôi đều làm ở Đức mà tôi lại khăng khăng đòi ở Việt Nam. Cũng vì lo cho tôi một thân con gái mà đi thuê nhà trọ ở giữa Hà Nội nên anh trai tôi phải ở lại cùng. Hai đứa chúng tôi được vợ bác chủ nhà giúp đỡ khá nhiều, lâu ngày trở nên ỷ lại rồi thân thiết gọi là mẹ.
“Thanh Khánh ơi!” Không thấy được hồi đáp, mẹ lại gọi, lần này ghép cả tên hai đứa với nhau.
“Dạ… Con dậy rồi…” Lão anh ở phòng bên uể oải lên tiếng, cắt đứt bài ca của mẹ. À, hôm nay đến lượt lão dậy trước.
Cạch.
“Này nhóc, dậy đê! Oáp… Mai đến lượt em gọi anh đấy.” Lão đứng trước giường tôi, vừa ngáp vừa nói.
“Biết rồi.”
“Dậy nhanh nếu không muốn ngày mai anh cũng như nhóc hôm nay!”
Tôi chậm chạp gạt chăn ra, chậm chạp ngồi dậy, chậm chạp thò chân xuống giường. Ngồi đần ra một lúc, tôi hít một hơi rồi lết về phía nhà tắm. Lão anh cũng yên tâm đi về phòng mình.
Mười lăm phút sau, tôi chui từ trong phòng ra rồi phi xuống tầng một.
“Sớm nhỉ?” “Đại ca” đang ngồi sô pha xem ti vi, vừa ăn bánh mì mẹ làm vừa nói, mắt chả thèm nhìn tôi lấy một lần. Lão cũng nằm trong top "trai đẹp" của trường, bao nhiêu năm đi học cùng nhau thì bấy nhiêu năm tôi chứng kiến cảnh hàng loạt những ánh mắt hình trái tim bắn lên nguời lão. Cũng vì thế mà lão thành ra cái bộ dáng kiêu ngạo này.
“Khỏi nói móc!” Tôi lườm lão, lấy phần của mình rồi ngồi phịch xuống bên cạnh.
Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ, lão đã ăn xong rồi tắt ti vi, bước ra dắt cái xe đạp điện. Tôi cũng cầm cặp rồi đi theo ra ngoài, chuẩn bị ăn bám.
“Này, em cũng có xe đấy ranh con!” Lão trợn mắt lên khi thấy tôi thản nhiên trèo lên sau xe của lão.
“Ờ thì… Em lười, với lại anh phải chở em đi học cho đúng nghĩa vụ của ‘một thằng anh trai’ chứ?”
“Ông trời ơi, tôi thật là xui xẻo…” Lão ngẩng đầu than vãn nhưng vẫn khởi động xe rồi đi.
Trên đường đi…
“Này đại ca, trầm tư thế?” Tôi chọc chọc vào tấm lưng trước mặt, nói.
“Đang suy nghĩ về cuộc đời.” Giọng lão đậm chất đùa.
“Chém gió! Đang nghĩ về cô nào đúng không? Em mách 'ai đó' cho mà xem. Ha ha!” Tôi ngừng chọc, vung vẩy hai chân đang buông thõng. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh tôi kiêu vậy mà vẫn thua My lớp tôi.
“Ừ, đang nghĩ kiếp trước mình tạo nghiệp chướng gì mà bị hồ ly đầu thai làm em gái thế này.”
“Anh…” Tôi tức tím mặt, nắm tay lại đánh… giả vờ vào lưng lão. À thì, tôi sợ gây ra tai nạn giao thông.
Kít!
Bộp!
“Này, điên à?!” Tôi xoa xoa cái mũi đáng thương vừa theo quán tính lao về phía trước.
“Đến rồi, còn ngồi đấy làm gì?”
Tôi bước xuống, nhìn ngôi trường trước mặt. Đây là trường World, một ngôi trường của nhà giàu. Trường không khoa trương lắm nên từ cổng chính nhìn vào, ta sẽ thấy kiến trúc hình chữ U năm tầng với dãy nhà cho giáo viên ở giữa, hai bên là các phòng học. Trên sân trường, dưới hai dãy nhà ở hai bên là đủ các loại hoa tươi được chăm sóc cẩn thận. Mặt đất lát gạch nhẵn mịn khiến cho ngôi trường trở nên sáng sủa. Đó là ở ngoài nhìn vào nhé. Nếu có một tấm bản đồ trường thì đây chỉ là một phần diện tích mà thôi. Đằng sau nơi này là sân bóng đá, sân bóng chày, phòng tập bóng rổ, phòng tập võ, hồ bơi, nhà kính,... hỗ trợ cho từng môn học và câu lạc bộ. Vì vậy mà học phí ở đây cao vô cùng và chỉ những đứa gia đình có điều kiện mới đến học. Cũng vì thế mà đa phần học sinh World đều hung hăng phách lối, khoe khoang thế lực gia đình mình và nhìn nhau bằng mũi.
“Á á á! Cứu! Cứu tôi! Bớ người ta bọn nó muốn giết tôi nè!” Một tiếng thét chói tai vang lên., đuổi theo nó là một lũ con gái điên cuồng chạy về phía tôi và lão anh đang đứng.
Vụt.
“Này cô nương, làm gì vô duyên thế?” Lão phủi phủi áo, cất giọng khó chịu nhìn đứa con gái to gan vừa níu áo mình.
Hi, là My chứ ai nữa. Tôi cười trộm rồi cười tươi với nó, biết điều lùi sang một bên xem kịch.
“Vấn đề gì hả?” Nó tay chống nạnh, mặt vênh lên nhìn tên bạn trai “yêu dấu”.
“Có bám cũng đừng làm nhăn áo chứ, sao tán gái được.” Lão anh tôi làm mặt cún, mắt chớp chớp miệng đớp đớp nhìn My.
Nó cười dịu dàng, đưa tay vuốt phẳng phiu cái áo. Ôi Khánh ơi, anh vớ được vợ “hiền” rồi.
“Ui chao, sao em vô ý thế chứ? Nhưng mà…” Nó nói nửa chừng, đưa tay véo tay lão, kéo xuống.
“Ặc, đau…” Khuôn mặt đẹp trai kiếm ra tiền của lão nhăn lại, người nghiêng về cái tai đang bị véo.
“Tán hả? Tán em nào yêu em nấy phải không?” Giọng nó ngọt xớt khiến mọi sinh vật nghe thấy đều nổi da gà.
“Oạch, đương nhiên là không yêu rồi! Anh chỉ yêu mỗi My thôi… Bỏ anh ra đi nàng…”
“Ngoan quá ngoan quá! Thưởng cho anh này.” Nó vỗ tay ba cái, hôn cái chụt lên má lão rồi kéo tôi chạy biến, để mặc tên đần đằng sau vẫn còn xoa má, mắt ngơ ngẩn nhìn theo.
Tôi ngoái lại phía sau, thấy một lũ vịt trời đang tức tối nhìn nó. Hơ, nhỏ này vừa bị lũ đấy đuổi theo đòi trả lại thần tượng đúng không nhỉ? Tôi thầm cảm thương cho nó, yêu phải một anh đẹp mã rồi suốt ngày bị kéo đến đánh ghen này nọ, chắc cũng mệt lắm đấy.
Nó kéo tôi chạy một mạch năm tầng lầu, lên đến lớp liền chống gối thở hồng hộc.
“Trốn được chưa?” Một đứa cất giọng hỏi.
“Được… Được rồi.” Tôi lau mồ hôi, ngây thơ trả lời.
“Bọn quản trại không đuổi nữa nhỉ?” Giọng đó hỏi tiếp, không giấu nổi ý cười.
“Ừ… Mà khoan, quản trại là sao?!” Thật đáng xấu hổ, tôi vẫn không hiểu gì mà hỏi tiếp.
“Tưởng đại ca trốn trại, tao hỏi xem bọn quản trại nó có đuổi nữa không.” Ôi mẹ ơi, Kiên chứ ai nữa! Nó là đứa chuyên trêu chọc bọn tôi, lớp tôi miệng lưỡi sắc nhọn đanh đá mà đứa nào cũng thua nó cả.
Tôi đen mặt nhìn một lũ đang bụm miệng cười một cách vô cùng… lộ liễu. Cầu trời lạy đất, lạy thánh A-la cho bọn nó bị tiêu chảy hết đi!
“Mấy cháu cứ chơi vui, tao đi có việc đã.” Tôi ném cặp vào mặt Kiên rồi phẩy tay, đủng đỉnh đi ra ngoài.
“Này cậu ơi, có thể gọi Phong dùm tớ không?” Tôi túm một bạn học đang đi từ trong lớp ra, thở hổn hển sau khi tìm khắp tầng bốn. Thật đau khổ biết bao, hai lớp tên liền nhau mà cách nhau cả một tầng lầu.
“Ui chao, đến tiểu thư của 11A3 còn đổ Phong lớp mình cơ đấy.” Nhỏ che miệng, thốt lên vô cùng ngạc nhiên đến giả tạo. Gần như cả lớp ấy và những đứa hóng hớt ở hành lang đồng loạt quay lại, trố mắt nhìn tôi. Hừ, một lũ rảnh!
“Ừ, vậy cậu gọi dùm mình được không?” Tôi không bận tâm lắm, nói.
“Muốn tao gọi thì phải xem mày có xứng không đã.” Nhỏ đẩy tôi một cái, khinh khỉnh nhìn tôi rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Những đứa trong lớp cũng ném cho tôi cái nhìn tương tự rồi lại đi làm việc của mình.
Nói mới nhớ, nhỏ cũng là hót gơn chứ bộ, bảo sao chảnh thế. Cũng cảm ơn cái giọng thơm mùi dấm của nhỏ mà hắn chú ý tới tôi, liền đứng dậy đi đến trước mặt tôi khiến bao nhiêu con mắt phải lồi ra lần nữa.
“Tìm tôi có việc gì?” Hắn hỏi.
“Bạn nghĩ là vì sao?” Tôi cười híp mắt, thầm nghĩ hắn có bị lẫn không.
“Không biết.” Hắn tỉnh bơ.
“Nếu thật sự không biết thì mình đi về.” Tôi cũng không rảnh mà cho hắn biết.
“Này, đùa chút. Cậu giận cái gì?” Hắn kéo cổ áo tôi lại.
“Vậy hôm trước bảo tôi sang vì cái gì?” Tôi gắt.
“Bữa cơm hôm trước, trả nợ.”
Tôi tròn mắt, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của hắn. Hắn đòi nợ thật à?!
“Này! Xong nhá, tôi về. Chào thân ái.” Tôi nhét vào tay hắn đầy đủ tiền cơm rồi cất bước ra đi, lòng thầm nghĩ: “Trai đẹp thời nay đều như vậy à? Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình rong.”
“Tôi đâu bảo cậu trả tiền?” Hắn lại kéo cổ áo tôi.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Muốn cậu giúp tôi một việc: Giả làm bạn gái tôi.” Hắn nghiêm túc nói.
“What the… bệnh à?” Tôi nhướn mày. Giả làm bạn gái á? Đùa sao?!
“Chỉ cần trước mặt bố mẹ tôi thôi, trong vòng một bữa ăn.” Hắn nhìn thẳng vào tôi, mắt vẫn cái vẻ không cảm xúc ấy.
“Vậy được, tôi cũng đang rảnh. Khi nào?” Ừ thì tôi rảnh thật, vả lại chuyện cỏn con này dễ ợt mà. Lâu lâu rảnh rối sinh nông nổi một chút cũng đâu có sao? Không những vậy còn được ăn không mất tiền, ngu gì mà không nhận?
“Trưa thứ bảy, ok?”
“Ok, chào nhé!” Tôi nói rồi giật tiền trên tay hắn chạy một mạch trước khi hắn đổi ý.
May quá, thương lượng không mất một đồng tiền. Nhưng mà... êm đẹp quá như này làm tôi không yên tâm lắm.
Hết chương 3.
Chương 2 << >> Chương 4