Để gió cuốn đi - Tạm dừng - Sherry

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Để gió cuốn đi
Tác giả: Sherry


Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: không cố định
Thể loại: Tình cảm, hiện đại
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: 16+
Cảnh báo về nội dung: Mọi cá nhân, tổ chức, tình tiết trong truyện đều là hư cấu, không nhằm ám chỉ bất cứ cá nhân, tổ chức nào. Mọi sự trùng hợp nếu có chỉ là ngẫu nhiên.

Giới thiệu tóm tắt:
Câu chuyện kể về bốn nhân vật ở độ tuổi ngoài hai mươi. Bốn người, bốn tính cách, bốn hoàn cảnh khác nhau ở lứa tuổi chập chững vào đời với những ước mơ, hoài bão lẫn sai lầm. Chênh vênh giữa ranh giới đúng – sai, tốt – xấu, trẻ con – người lớn khiến đôi khi họ bước sai đường, việc có thể đứng lên không hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh mỗi người. Tình yêu, tình bạn, thành công cũng như vấp ngã đều là một phần của con đường trưởng thành và hoàn thiện bản thân.

Chương 1. Mở đầu
Chương 2. Sự kiện đáng nhớ
Chương 3. Bài tập nhóm
Chương 4.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 1. Mở đầu


Những ngày giữa tháng chín tuy không nóng tới cháy da cháy thịt nhưng cũng đủ để người ta tìm chỗ tránh cái nắng “hanh hanh”, khiến cho khu vực không bóng cây ngoài sân trường hầu như không mấy người qua lại. Dưới bóng râm ít ỏi của những cây cổ thụ lác đác, từng tốp sinh viên túm năm tụm ba bàn luận về bài giảng, nhận xét giáo viên hay sôi nổi “buôn” vài chuyện tầm phào. Kì thi đại học quốc gia căng thẳng là một phương pháp “lọc” rất tốt để tập hợp về ngôi trường danh giá này những mầm non tinh hoa nhất của đất nước. Dù xuất thân khác nhau, đa số các sinh viên nơi đây đều mang vẻ ngoài sáng sủa, có giáo dục.

Tuy vậy, ở đâu cũng luôn có những ngoại lệ nhất định.

- *** mày thằng chó, biết tao chờ bao lâu rồi không? Tao cho mày thêm đúng năm phút, không đến kịp thì đừng trách. – Một tiếng nói tuy đã hạ hết âm lượng nhưng ngôn từ quá khác biệt, lại cộng thêm chất giọng thanh thanh lảnh lót đã thu hút không ít sự chú ý xung quanh.

Một cô gái dong dỏng cao, da nâu sậm, tóc ngắn nhuộm bạch kim, cặp kính Gentle Monster to bản chiếm nửa khuôn mặt đang tựa vào gốc cây lớn nói điện thoại. Khi xung quanh phần đông đều là trang phục chỉn chu với quần dài, giầy hoặc xăng–đan thì chiếc quần short tua rua, áo crop top ngang hông khoe ra chiếc khuyên rốn lấp lánh và đôi tông sặc sỡ đã thu hút hầu hết mọi sự chú ý. Tất nhiên, chủ yếu là những ánh mắt soi mói, đánh giá.

Trong khi đó, nhân vật chính của chúng ta, dường như vẫn còn để hết tâm trí bực dọc vào người ở đầu kia điện thoại, chẳng buồn chú ý tới xung quanh. Hoặc giả, cô đã quá quen với nó.

“Hoàng Quyên hả? Ôi cái loại…”

“Sao lại có thể loại như thế ở đây? Thấy bảo nhà mạnh lắm nên mới chạy được vào trường, chứ còn để cho thi có mà trượt từ vòng gửi xe.”

“Nhất quan hệ, nhì tiền tệ, ai bảo xuất thân không quan trọng? Quan trọng hơn tất cả mới đúng. Thử nhìn Quyên “sinh” bên khoa Quốc tế xem, không có bố mẹ chạy cho thì còn chẳng đi qua nổi cái cổng trường ấy chứ.”

Cứ như vậy, Hoàng Quyên nghiễm nhiên trở thành cô gái nổi tiếng, hay, tai tiếng nhất trường. Cũng chẳng khác nhau là mấy.

Một tiếng gầm xe máy vọng tới, một lần nữa kéo hết sự chú ý của những người đang hiện diện. Chiếc Ern6n lao vọt từ cổng trường vào khiến những sinh viên đang lững thững dưới đường hoảng hốt nép vào một bên. Anh chàng cao lớn ngồi trên xe tóc vuốt keo, đầu không đội mũ bảo hiểm, mặc quần jeans mài gối, áo phông đen, và cặp kính Aviator hoàn tất bộ dáng “kun ngầu” theo cách hoàn hảo nhất. Phần quai hàm nam tính lộ ra bên dưới cặp kính không khó để người ta đánh giá được vẻ cuốn hút trời cho của hắn. Trái ngược với cách người ta nhìn Quyên, ánh mắt nữ sinh hướng tới anh chàng này vẻ ngưỡng mộ thầm kín còn đám con trai thì không giấu được tia nhìn ghen tị. Hắn đứng dưới nắng, vừa rút điện thoại ra chưa kịp bấm thì một giọng con gái lảnh lót vang lên.

- Kiên “sứt”!

Kiên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, giá có thể hắn sẽ ném thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tươi cười đang chạy lại kia. Cái biệt danh bẩn thỉu này [1] cho tới giờ chỉ có mình Quyên dám gọi, mặc cho bao nhiêu lần hắn hăm dọa tới năn nỉ cô bỏ nó đi.

- Nhanh lên, bố sắp chết cháy rồi. – Rốt cuộc Kiên vẫn chẳng thể nói thêm gì vì hắn biết nếu kêu ca Quyên sẽ sẵn sàng đổi sang Kiên “vứt”, Kiên “chứt” hoặc những biệt danh quái quỷ chỉ mình cô nghĩ ra.

- ***, thích kêu không? Đứa nào cho tao đợi gần nửa tiếng? – Quyên lườm lại rồi chìa tay ra. – Mũ tao đâu?

- Cần gì? Trưa nắng *** có công an đâu.

- Liên quan *** gì tới công an? Nắng lắm, đội cho đỡ nóng đầu. Mày thích ra vẻ thì kệ mày, đưa mũ tao đây.

Kiên miễn cưỡng đưa mũ cho Quyên.

- Mày có thể ăn mặc tử tế hơn được không? – Hắn làu bàu khi cô leo lên xe. – Trông mày chả khác gì con bụi đời, bảo sao cả trường ghét mày.

- Ha ha, xem đứa nào đang nói kìa? – Cô phá lên cười. – Mày lấy được bằng cấp ba chưa nhỉ?

- *** im ngay, chẳng qua hôm đấy tao đen vớ phải bà giám thị ám quẻ thôi…

- Giải thích lên phường, tao hân hạnh được quen với mỗi một mình mày thi hai lần mới qua được kì tốt nghiệp. Thế hai năm nay luyện đại học tới đâu rồi?

- Khỏi giễu, ai bảo tao định vào đại học? Dù có người chạy chọt cho như mày tao cũng chẳng học.

Tiếng cười của Quyên bị tiếng bô xe lấn át khi cả hai nhanh chóng biến mất, trả lại sân trường không gian sư phạm cần thiết vốn có.

………………

- Nghe nói cuối tuần này có buổi nói chuyện do Đoàn thanh niên trường chủ trì đấy. – Một người trong nhóm sinh viên đang túm tụm trong hành lang bỗng lên tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

- Chủ đề gì vậy?

- Lối sống của thanh niên thời đại mới hay cái gì đó tương tự.

- Ôi dào, lại mấy cái bài phát biểu cũ rích phải này phải nọ chứ gì? – Một người khác phẩy tay.

- Tao sẽ đi nghe, nghe nói Chủ tịch hội Sống đẹp sẽ đích thân đăng đàn.

- Vậy tao cũng đi. – Đám con trai bỗng nhao nhao theo.

- Chúng mày đi vì Vương Phi nương nương chứ gì? – Đám con gái, trái lại, nguýt dài.

- Thì sao? Bọn mày ghen tị à?

- Vớ vẩn, ai mà thèm?

Tiếng trêu đùa, đánh đấm nhau của lũ sinh viên làm rộn lên cả một khu hành lang. Chúng đều là những sinh viên năm hai, năm ba, khuôn mặt vẫn còn mang nét hồn nhiên chưa vương nhiều toan tính.

Trừ ra những thành phần cá biệt như Hoàng Quyên thì cuộc sống sinh viên chủ yếu xoay quanh việc học hành, thi cử, yêu đương, việc làm thêm ngoài giờ và một ít hoạt động ngoại khóa trên trường. Ngay cả Phương Vy, hoa khôi của trường, người được ưu ái mang biệt danh “Vương Phi nương nương”, cũng không phải ngoại lệ.

Mỗi khi cái tên “Vương Phi nương nương” được đưa vào cuộc nói chuyện, mọi nhóm luôn chia thành hai phe, bọn con trai hết mình bảo vệ trong khi nhóm con gái thì tha hồ lườm nguýt. Nhưng dù ghét hay thương, người ta vẫn phải thừa nhận sự xuất sắc không thể chối cãi của Vy. Cô xinh đẹp, dịu dàng với làn da trắng sứ, mái tóc dài ngang hông, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt tròn to và khuôn miệng tươi tắn. Mỗi khi cô lướt qua, tà váy mềm bay nhẹ trong gió, đám con trai chỉ có nước há hốc mồm còn đám con gái lại thầm mơ ước. Không chỉ có thế, Vy luôn là sinh viên dẫn đầu danh sách học bổng mỗi học kì. Đâu phải ngẫu nhiên mà cô được bầu vào vị trí Chủ tịch hội Sống đẹp của trường khi mới năm thứ hai.

………………………

Cùng lúc đó ở góc xa sân trường, một anh chàng gầy nhẳng đeo kính trắng vẫn đang dồn hết tập trung vào cuốn sách trên tay mà chẳng để ý tới cảnh tượng vừa diễn ra. Bộ trang phục giản dị gồm sơ mi, quần bò, giầy thể thao như mọi sinh viên khác khiến anh luôn có xu hướng chìm nghỉm trong đám đông. Cuốn sách “Từ tốt tới vĩ đại” anh đang cầm là thứ duy nhất khiến anh có chút khác biệt với mọi người xung quanh hoặc còn bận tán phét, hoặc còn đang mải dán mắt vào màn hình điện thoại.


____________________

Chú thích:

[1] Kiên sứt đọc lái là Xiên…

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 2. Sự kiện đáng nhớ


Số sinh viên tới dự buổi nói chuyện đông khác thường khiến những kẻ chậm chân phải chen nhau đứng nhấp nhô cuối phòng. Người ta kinh ngạc nhận ra mái tóc bạch kim cùng cái đầu undercut vuốt keo không lẫn đi đâu được đang yên vị ở hàng ghế giữa. Xa hơn là cặp kính cận lấp loáng dưới ánh đèn, một hình ảnh lạ lẫm không kém.

- Sao thằng Nghĩa “địa” lại tới đây nhỉ? Tưởng nó chẳng bao giờ để ý mấy cái hoạt động này? – Có người đứng dưới thì thầm.

- Biết đâu nó cũng hâm mộ Vương Phi? Mấy thằng tẩm ngầm tầm ngầm thì thường đâm chết voi.

- Ừ, nhưng còn Quyên “sinh” với thằng bạn nó đến đây làm cái gì? Tốn chỗ.

- Ai mà biết.

Cùng lúc đó, ở giữa phòng Kiên ghé tai Quyên thì thầm:

- Sao lại vào đây thế?

- Tao có hẹn với bà giáo vụ một tiếng nữa để đưa giấy tờ mà phòng này là chỗ duy nhất có điều hòa. – Quyên cười.

- Ra quán ngồi có hơn không?

- Xung quanh trường chẳng có cái gì ăn uống ra hồn cả, thà ngồi đây chờ một tiếng rồi lát lên phố ăn còn hơn.

- Ừ…

Phía trên sân khấu, Phương Vy bắt đầu lên tiếng, giới thiệu thành phần chủ tọa và nêu lên chủ đề của buổi nói chuyện. Không ngoài dự đoán, nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện “sống thử”, “ăn cơm trước kẻng” và các “giá trị truyền thống”. Giọng Vy ấm áp, lôi cuốn, trình bày quan điểm về chủ đề. Cơ bản có thể tóm tắt lại là, theo cô, việc sinh viên sống như vợ chồng trước hôn nhân là “thực trạng không thể chối cãi” nhưng không nên vì thế mà ngang nhiên rũ bỏ các giá trị truyền thống. Cô cũng cho rằng, phụ nữ rất thiệt thòi nên các bạn nữ cần tỉnh táo, đừng nghĩ yêu đương là dâng hiến hết mình để rồi nhận về hậu quả đáng buồn.

Từ lúc buổi nói chuyện bắt đầu, Quyên tỏ ra tập trung khác thường, đôi lúc ánh mắt cô lóe lên một điều gì đó, rất nhanh nhưng biến mất gần như ngay lập tức.

Cả hội trường bàn tán sôi nổi, có vài ý kiến thắc mắc nhưng đều được ban chủ tọa giải đáp nhanh chóng. Nhìn chung, quan điểm chỉ tập trung vào việc cố gắng gìn giữ văn hóa Việt Nam thay vì chấp nhận tình trạng bừa bãi tràn lan hiện nay. Rồi rằng xét cho cùng, đàn ông vẫn chỉ muốn vợ là “của riêng” mình chứ khó đủ rộng lượng để chấp nhận “san sẻ” dù là quá khứ.

- Xin lỗi, tôi có một câu hỏi. – Một cánh tay mảnh dẻ giơ lên kèm chất giọng thanh nhẹ kéo hết ánh mắt mọi người về phía giữa phòng.

- Mời bạn. – Vy mỉm cười thân thiện, đồng thời ra hiệu cho người hỗ trợ chuyển mic về phía cô gái có mái tóc bạch kim nổi bật.

- Cám ơn bạn. – Quyên gật đầu rồi đứng lên, nói dõng dạc. – Sau khi nghe hết bài nói chuyện của bạn, thì theo tôi hiểu, ý bạn là khuyên các bạn nam và nữ không nên ngủ với nhau trước khi kết hôn có phải không?

Cả hội trường ồ lên. Dù là ý như thế nhưng chẳng ai lại thô thiển nói huỵch toẹt ra vậy cả. Một số nữ sinh năm nhất mặt hơi ửng hồng, khẽ quay đi, trong lòng cảm thấy ngại ngùng thay cho cô gái mặt trơ trán bóng kia.

- Không hẳn… – Vy thoáng qua chút bối rối. – Tôi chỉ muốn nói rằng khi làm gì cũng nên cân nhắc. Nhưng trong một phạm vi nhất định thì đúng vậy.

- Nếu nói như bạn thì cái giấy đăng ký kết hôn chỉ để phục vụ mục đích làm chuyện đó thôi? – Quyên nhún vai. – Thế còn mọi giá trị thiêng liêng của gia đình, thiên chức làm bố làm mẹ, vân vân thì nên để vào đâu?

- Tất nhiên là…

- Xin thứ lỗi cho tôi được phép bình luận thẳng. Mối quan hệ tình cảm giữa nam và nữ là chuyện hết sức riêng tư mà chỉ hai người trong cuộc biết được, chừng nào mối quan hệ của họ không vi phạm pháp luật hay đạo đức cơ bản, chừng đó người ngoài không ai có quyền chỉ tay mà dạy họ cách yêu thế nào cho đúng. Khi hai người yêu nhau say đắm mà bắt họ “duy trì tình đồng chí” chỉ vì giữ cho một ông chồng nào đó còn chưa biết mặt thì gọi là yêu à? Đó là tính toán.

- … – Cả ban chủ tọa phút chốc nghẹn lời, chưa ai kịp nghĩ ra lí lẽ gì phản bác. Còn hội trường cũng lặng ngắt, vì quá kinh ngạc.

- Đàn ông ích kỉ không muốn san sẻ nên phụ nữ phải giữ gìn? – Quyên cười khẩy. – Lấy ví dụ, bạn có một đứa bạn xấu tính, tham lam, ích kỷ thì bạn sẽ cố hết sức thỏa mãn nó hay là nghỉ chơi với nó?

Lần này thì hội trường như bùng nổ, từng tràng pháo tay rào rào nổi lên. Vy ngồi trên bàn chủ tọa mặt tái mét, thậm chí mắt còn hơi ngấn nước.

- Bạn đang hạ thấp giá trị phụ nữ đó. – Cuối cùng Vy lên tiếng, giọng nghèn nghẹn. – Có phải bạn muốn cổ xúy phụ nữ sống bừa bãi, chà đạp lên truyền thống?

- Ngược lại thì đúng hơn. – Quyên nhún vai. – Không lẽ bạn cho rằng giá trị phụ nữ chỉ nằm ở cái màng mỏng đó hay sao? Vậy bạn, tôi, và các bạn nữ khác đang đứng đây làm gì? Sao phải học hành, phải phấn đấu? Thay vào đó chỉ cần về nhà đóng cửa, từ chối mọi sự tiếp xúc thân thể, giữ thật kỹ cho đến ngày một ông chồng lạ mặt nào đó tới rước đi là được. Có phải như vậy mới là tột đỉnh giá trị của phụ nữ?

- …

- Thêm nữa, cá nhân tôi cho rằng mối quan hệ giữa nam và nữ là bình đẳng, không ai “ban phát” cho ai cái gì. Không phải cả hai đều tận hưởng như nhau à? Tại sao lại cho rằng phụ nữ thiệt thòi hơn? Khi cho là mình thiệt thòi nghĩa là đã tự đặt bản thân dưới cơ, trong khi lẽ ra đây là một điều hết sức tự nhiên, đôi bên cân bằng chứ chẳng ai hưởng lợi hay thiệt thòi hơn ai cả.

Tất cả cười ồ, tràng pháo tay kéo dài như bất tận. Dù không nói ra, người ta có thể thấy ngay sự thất thế của ban chủ tọa. Phương Vy tuy xinh đẹp, học giỏi nhưng giống một bông hoa đặt trong tủ kính, ít va chạm xã hội. Mọi người xung quanh ai cũng đối xử dịu dàng, chiều chuộng cô nên khi bị phản đối giữa đám đông thế này, Vy bị “choáng” là chuyện tất nhiên. Sự ngọt ngào, trong trẻo của Vy đều bị đè bẹp bởi khí thế của Quyên.

- Bạn đã phản biện thì tôi cũng muốn nêu ý kiến của riêng mình. – Một giọng nam trầm vang lên phía cuối phòng.

Hiện tượng “cóc mở miệng” khiến tất thảy đều kinh ngạc. Những người biết Quyên và Nghĩa đều cho rằng đây là chuyện đáng nhớ nhất trong năm. Họ không chỉ đến dự một buổi nói chuyện trong khuôn khổ sinh hoạt ngoại khóa mà còn tham gia tranh luận sôi nổi. Ngay cả ban chủ tọa, ngoại trừ Vy cũng cảm thấy sự kiện thành công ngoài sức tưởng tượng.

Quyên không trả lời Nghĩa mà chỉ quay lại, nhướng mày ra ý hỏi.

- Dù những gì bạn nói là hợp lý nhưng bạn quên mất là mình đang ở đâu, và kể cả bạn có dùng lời lẽ nặng nề xúc xiểm những kẻ “xấu tính, tham lam, ích kỷ” thì vẫn phải chấp nhận thực tế đây là số đông. Mà đã là số đông thì đôi khi các cô gái không có nhiều sự lựa chọn. Rốt cuộc, bạn muốn khuyên người ta đấu tranh cho nữ quyền hay khuyên người ta sống hạnh phúc?

- Tôi chỉ muốn nói, giá trị của mỗi người do chính người đó quyết định chứ không phải ai khác. Hạnh phúc cũng vậy. – Quyên nhẹ nhàng đáp lại nhưng thái độ không kém cứng rắn. – Và không phải cứ dùng số đông để mặc định chấp nhận. Nếu vậy thế giới đâu có những cuộc cách mạng chống phân biệt chủng tộc, chống kì thị giới tính?

- Bạn có nghĩ tới hậu quả nạo phá thai tràn lan và những cô gái trượt dốc vì lối sống buông thả bạn đang cổ xúy?

- Hình như bạn đang nhầm lẫn giữa việc yêu-đương-bình-thường với sống vô đạo đức hay thiếu kiến thức thì phải? Nạo phá thai tràn lan do công tác giáo dục giới tính kém cỏi còn thế nào là lối sống buông thả? Phải chăng ý bạn tình yêu đẹp là chỉ được nắm tay nhìn sâu vào mắt nhau năm này qua tháng nọ cho tới khi một công chức phường đóng dấu cho phép bạn được hành động theo mong muốn bản năng nhất?

Tất cả cười ngặt nghẽo trong khi Nghĩa hơi ngây người. Thực ra anh không có ý định phản đối Quyên, sâu trong thâm tâm anh còn đồng ý với cô. Chỉ là khi thấy Vy tái mặt uất ức trên bàn chủ tọa thì anh vội đứng dậy nói gì đó bênh vực cô trước khi bản thân kịp nghĩ ra lí lẽ nào sắc sảo hơn. Ánh mắt Vy hơi tươi lên, nhìn về Nghĩa vẻ biết ơn, chỉ cần thế thôi anh đã cảm thấy sự điên rồ của mình hoàn toàn thỏa đáng.

- Tôi không có ý đó. – Anh ôn tồn trả lời. – Nhưng bạn đừng quên nhiều người có thể lợi dụng cái lí lẽ của bạn để lừa phỉnh các cô gái. Cuối cùng thì thiệt thòi thuộc về ai? Không phải bạn hay những người đang ra sức đấu tranh thay đổi xã hội mà thuộc về chính người trong cuộc.

Quyên còn chưa kịp lấy hơi phản bác lại thì bên trên bàn chủ tọa, các thầy đã cướp lời, đưa ra vài câu kết luận quấy quá rồi nói rằng đã hết giờ nên hẹn gặp lại tất cả vào dịp khác. Lần đầu tiên trong một buổi nói chuyện mà người nghe ra về trong tiếc nuối. Dư âm của nó còn kéo dài tới cả tuần, trở thành chủ đề bàn tán ưa thích của đám sinh viên nhiều chuyện còn những ai không tham dự chỉ biết lắc đầu hối hận.

………………………

Trên ban công một quán café nhỏ xinh.

- Mày có gì ác cảm với con bé ngồi bàn chủ tọa à? – Kiên nhìn Quyên tò mò hỏi.

- Phương Vy á? Đâu có. – Cô nhướng mày vẻ khó hiểu. – Tao biết nó là ai đâu mà ghét với chả quý, chỉ biết là nó được hâm mộ lắm.

- Tại tao thấy mày nói như tát nước vào mặt nó.

- Mày buồn cười thật. – Cô khuấy nhẹ cốc nước. – Đấy là một buổi thảo luận mở, và mọi người đưa ra ý kiến tranh luận chứ liên quan gì tới yêu ghét ở đây?

Vẻ mặt Quyên vẫn bình thản, ánh mắt trong veo không gợi lên chút cảm xúc tiêu cực nào. Cuối cùng, Kiên hắng giọng:

- Tao chưa bao giờ hỏi, mày đã ở nước ngoài bao lâu thế?

- Lâu lắm. – Quyên khẽ nhíu mày. – Sáu tuổi tao theo bố mẹ đi, sang Sing rồi Úc nhưng ở Mỹ là lâu nhất, khoảng gần bảy năm. Tốt nghiệp cấp ba bên đấy xong tao mới về hẳn. Tính đến bây giờ thì tao ở nước ngoài nhiều hơn Việt Nam.

- Thế mà mày nói tiếng Việt tốt nhỉ, nhất là chửi bậy. – Kiên bật cười.

- Ừ, bố mẹ tao dạy, với cả cũng hay qua lại với mấy người bên sứ quán. Còn chửi bậy thì cần gì học, hè về Việt Nam chơi vài hôm là giỏi hết.

- Bố mẹ mày làm gì mà đi suốt thế?

- Phóng viên thường trú.

Kiên hơi lúng túng tìm cách tiếp tục câu chuyện, hắn bắt đầu hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

- Bên đó người ta thường xuyên tranh luận như vậy à?

- Ừ, cứ một luận điểm nêu ra thì sẽ có người phản bác, các bên tranh luận thoải mái cho tới lúc ngã ngũ hoặc ít nhất là nói hết quan điểm của mình.

- Thế thì mâu thuẫn chết!

- Vớ vẩn. – Quyên phì cười. – Chẳng ai mang cá nhân vào đây cả. Giả sử như tao có tranh luận với mày thì cũng giới hạn trong nội dung cuộc nói chuyện đó thôi chứ đâu phải vì thế mà tao ghét bỏ, thù hằn gì mày. Sao mày lại có suy nghĩ buồn cười thế nhỉ?

- Ở Việt Nam không như thế đâu. Như hôm nay mày phản bác em Vy thế, mọi người và cả Vy sẽ nghĩ là mày thù hằn gì với Vy. Nói chung sống ở đây thì nên tập quen đi mày ạ.

Quyên tròn xoe mắt khi nghe Kiên nói. Thực ra cô không phải người hứng thú với tranh luận, chẳng qua đề tài Vy đưa ra đã chạm vào một điều gì đó sâu xa trong cô nên cô mới lên tiếng. Và khi đã bắt đầu tranh luận thì cô hoàn toàn sòng phẳng, như cách cô đã được giáo dục từ thuở bé. Quyên khẽ nhún vai:

- Thôi kệ đi, người ta nghĩ gì mặc thôi, đằng nào tao cũng chẳng để ý.

………………………

Cùng lúc đó, ngoài sân trường.

- Cám ơn cậu nhé. – Cô gái xinh đẹp dịu dàng mỉm cười.

- Có gì đâu. – Anh chàng mắt cận gãi đầu lúng túng.

Nắng vẫn chiếu vàng một góc sân, từng đợt gió nhẹ thổi qua hàng cây xao xác nhưng những âm thanh khiêm tốn đó hoàn toàn bị dìm đi bởi sự ồn ào sôi nổi của hàng ngàn đứa sinh viên trong trường.


Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 3. Bài tập nhóm


Trong vô vàn giáo viên của trường, nổi tiếng nhất phải kể đến là bộ đôi “hắc phong song sát”, cô Thu dạy Triết và thầy Vĩ dạy marketing. Độ “sát thủ” của hai thầy cô này cao đến mức đám sinh viên thường lén đọc trật đi là “nhất Thủ nhì Vĩ”. Mỗi đợt thi lại hai môn này đều đông như trảy hội, và việc học lại lần hai, lần ba là quá bình thường. Ngay cả chuyện sinh viên năm cuối lò dò lên học triết hay marketing cùng sinh viên năm nhất, năm hai cũng không có gì đặc biệt.

Đám sinh viên năm hai qua được cô Thu chưa kịp thở phào sẽ đụng thầy Vĩ, về cơ bản chỉ cần vượt qua hai cửa ải sẽ yên ổn qua nốt những môn còn lại. Không ngoài dự đoán, giảng đường tiết thầy Vĩ đông nghẹt thay vì lác đác như lớp của các giáo viên khác. Thầy luôn có thói quen điểm danh đầu, giữa và cuối tiết mà đến muộn, về sớm hay thậm chí ra ngoài nghe điện thoại đều bị đánh dấu là vắng mặt. Một kỳ nghỉ quá hai mươi phần trăm thời gian là phải học lại. Ngoài ra còn vô vàn quy định về bài tập, thi cử.

Với danh tiếng đó của thầy Vĩ thì khỏi cần nói vẫn có thể hiểu được sự căng thẳng phía đám sinh viên.

- Năm nay tôi thay đổi quy định một chút. Thay vì thi cuối kỳ, chúng ta sẽ chia nhóm làm bài thuyết trình. Bài tập cuối kỳ này phải vận dụng tất cả kiến thức học được trong kỳ. – Buổi đầu lên lớp thầy tuyên bố như vậy khiến tất thảy đều suýt reo lên. Nói sao nói, làm bài tập vẫn hơn việc phải cắm đầu học thi mỗi kỳ.

Thế nhưng khi yêu cầu chi tiết về bài tập đưa ra thì đám sinh viên hiểu rằng chúng đã vui mừng quá sớm. Hai trang A4 đủ mọi yêu cầu chi li về bài, bao gồm cả những việc như làm khảo sát, đánh giá thị trường khiến ai nấy đều méo mặt. Đứa nào cũng âm thầm ao ước được về cùng nhóm với một sinh viên khá, giỏi, chăm ngoan có khả năng “gánh team”, trong trường hợp này, Nghĩa “địa” là một trong những ứng viên được mong đợi nhất.

- Ôi nhìn này, Lê Hoàng Quyên với Bùi Trọng Nghĩa, công bằng nơi đâu? – Ai đó giật được tờ danh sách đầu tiên thốt lên, kéo theo vô số tiếc nuối cùng ghen tị.

Trong nhóm của Quyên còn một bạn nữ nữa mà cô còn chẳng nhớ tên. Đại khái với cô thì dù là Nghĩa hay Quân hay Thảo hay Phương cũng không có gì khác nhau.

Cuối buổi học đầu tiên, Nghĩa gọi cả nhóm ra họp, bàn về bài tập. Quyên ngồi ngáp dài, mắt liên tục liếc điện thoại, chiều nay cô đang tính về nhà xem nốt bộ Game of thrones đang dở dang. Việc bị “kẹt” lại với nhóm học tập trong khi tâm trí còn để cả ở bộ phim khiến cô không sao giấu được vẻ chán nản.

- Quyên, bạn có nghe tôi nói không vậy? – Nghĩa nghiêm giọng. Đâu phải anh muốn có cô trong nhóm? Nếu được chọn, chẳng thà anh làm một mình còn hơn là phải cùng nhóm với Quyên, vẻ uể oải của cô càng khiến anh ứa gan nhưng cố nhịn.

- Một chút. – Cô khẽ vặn người. – Bạn muốn làm marketing cho một loại mì mới từ gạo lứt và đang lên kế hoạch cho nó. Tôi đồng ý, thế nào cũng được.

- Mình đồng ý. – Nga gật đầu.

- Đúng rồi, vậy chúng ta sẽ…

- Thôi chưa cần đâu. – Quyên khẽ phẩy tay. – Cuối kỳ mới phải thuyết trình, thầy còn yêu cầu phải áp dụng các kiến thức được học, mà mình đã học gì đâu, lên kế hoạch sớm làm gì. Ngoài ra, tôi sẽ không đi khảo sát ở ngoài, còn tất cả các việc khác, việc gì tôi cũng làm được.

- Tại sao? – Cả Nga và Nghĩa cùng đồng thanh kêu lên.

- Nhìn tôi thế này đi phỏng vấn có ai muốn trả lời không mà thăm với chả dò? – Quyên lùa tay vào mái tóc ngắn cũn, bàn chân khẽ lắc khiến đôi tông màu sặc sỡ đu đưa như muốn đồng tình với lời nói của chủ nhân nó.

Không hẹn mà hai người còn lại đều lén thở dài. Cô nói không sai nhưng ngữ điệu thản nhiên của cô khiến họ không sao tránh được khó chịu. Và trước khi cả hai kịp nói gì thì Quyên đã lẳng balo lên vai, nhẹ nhàng chào và biến mất như một làn gió.

- Có nên xin thầy đổi nhóm không? – Nga bâng quơ nói.

Lần này Nghĩa im lặng không trả lời. Xét cho cùng, tuy có chút không thoải mái nhưng Quyên đâu làm gì quá quắt, những gì cô nói cũng không phải không có lý. Anh cảm thấy việc đi xin thầy đổi nhóm có hơi xấu tính, nhỏ nhen nên giả bộ không nghe thấy câu hỏi của Nga mà lảng qua chuyện khác. Hai người thống nhất vài điều cơ bản rồi giải tán.

………………………

Quyên đang say sưa với những diễn biến hấp dẫn của bộ phim thì chuông cửa reo liên hồi. Cô định lờ đi không mở cửa nhưng người bên dưới dường như thừa kiên nhẫn hoặc có thù hằn với cái chuông nhà cô. Cuối cùng, sau khi pause lại kèm vài tiếng làu bàu, Quyên nhấc người bước xuống nhà.

- Làm cái *** gì mà lâu thế? – Kiên nhăn nhó, mồ hôi đọng từng hạt trên trán.

- Đến mà không báo trước, tao chưa chửi cho là may, kêu ca cái gì. – Mặt Quyên sầm xuống. – Tao đang xem phim, mất cả hứng.

- Thôi mà, tao là khách, mày nên lịch sự chứ, bỏ cái mặt mất lộc đấy đi. – Thấy cô có vẻ bực bội, hắn vội đổi ngay thái độ, cười cầu tài, đồng thời giơ ra một cái túi to. – Tao không đi người không đâu, đoán mày đang xem phim nên mua đồ tới “góp vui”.

Quyên liếc qua cái túi, thấy trong đó có phong M&M, vài gói khoai chiên và mấy lon soda thì mặt tươi lên chút xíu, không nói không rằng đi thẳng lên phòng. Kiên theo sát gót.

Phòng của Quyên khá rộng rãi, gọn gàng, nếu không báo trước có thể nhầm với phòng đàn ông. Trong phòng không có bất cứ thứ gì gợi tới sự nữ tính của chủ nhân, thay vào đó, tất cả nội thất đều mang tông sẫm lạnh, một cái tủ sách lớn choán hết mảng tường, một chiếc TV cỡ đại cùng giường, tủ, bàn làm việc. Tất cả chỉ có thế. Kiên chưa bao giờ có thể nói dối rằng hắn thích phòng cô, ngược lại, hắn luôn cảm thấy có gì đó lạnh lẽo từ căn phòng bài trí quá sức đơn giản như thế này.

Đập vào mắt hắn là chiếc gạt tàn đầy ắp đầu lọc vứt chỏng chơ trên tủ đầu giường, Kiên bất giác nhăn mặt:

- Sao không dọn gạt tàn đi? Để trông kinh quá.

- Ờ. – Quyên khẽ nói, không buồn liếc lại, tay chìa ra bao thuốc. – Còn mấy điếu hút nốt rồi dọn một thể.

Nhìn bao Parliament đang vung vẩy trước mặt, Kiên không khách sáo rút ngay một điếu châm xong theo thói quen châm luôn cho Quyên. Hắn không giấu sự ngạc nhiên bởi ngày thường cô khá “keo kiệt”, rất ít khi mời hắn thuốc nhưng hắn hoàn toàn thông cảm. Giá Parliament cao hơn ít nhất là gấp đôi các loại thuốc thông dụng khác nên Kiên rất “biết điều”, nếu lần nào hút của cô quá nhiều, hắn sẽ đi mua bao khác bù vào.

- Cầm đi. – Quyên nhận điếu thuốc rồi thuận tay dúi mấy tờ tiền vào tay Kiên. – Chắc chỗ này đủ nửa tiền đống kia phải không?

Kiên nhún vai cười, không từ chối. Thói quen chia tiền sòng phẳng đến lạnh lùng của Quyên thời gian đầu có làm hắn hơi khó chịu nhưng sự cương quyết của cô đã khuất phục hắn. Cuối cùng Kiên nhận ra, việc tiền bạc phân minh đã tránh được rất nhiều vấn đề nhạy cảm phát sinh. Quyên có một số tính cách Mỹ rất điển hình, mà khi quen rồi hắn nhận thấy đó là ưu điểm khá lớn.

Kiên vẫn nhớ như in lần đầu gặp Quyên, khoảng hơn một năm về trước. Hôm đó hắn chờ máy bay ở sân bay Singapore sau một chuyến du lịch dài, còn đang lang thang trong cửa hàng miễn thuế tìm mua ít đồ thì một cô gái bước vào. Gái Á nhưng phong cách không giống người Á lắm với làn da rám nắng, tóc buộc cao, quần bò ống xuông mài, chiếc áo thun ôm sát nhưng vóc người gầy, dong dỏng cao của cô khiến chiếc áo chỉ tôn lên vẻ thanh thoát thay vì gợi cảm. Kiên bất giác nhìn xuống gói M&M trên tay mình rồi tự thấy hơi ngượng. Không hiểu sao tuy đã lớn nhưng M&M vẫn luôn là món ăn vặt ưa thích của hắn, một thói quen hoàn toàn khác biệt với phong cách “kun ngầu” hắn luôn tỏ ra.

- Này, – Cô gái kia bỗng quay ra nói với Kiên bằng tiếng Việt rất sõi. – cậu có năm mươi cent đó không cho tớ vay? Tớ muốn mua chai nước nhưng thiếu đúng năm mươi cent, giờ mà đổi tiền thì phí quá.

Kiên khẽ cười, đưa cho cô gái kì lạ kia một xu rồi ra vẻ galant nhường nàng xếp hàng trả tiền trước. Trong lúc chuyện phiếm chờ thanh toán, hắn phát hiện ra cô bay cùng chuyến. Sau mấy tiếng trên máy bay, họ chính thức thành bạn, có thể nói hắn là người bạn đầu tiên của Quyên khi cô về hẳn Việt Nam, kết thúc chuỗi ngày dài lang thang khắp mọi nơi.

- Ê này. – Nghĩ đến chuyện cũ khiến hắn nhớ ra một việc, liền vỗ vai Quyên vẫn đang dán mắt vào TV. – Mày còn nhớ hôm tao với mày gặp nhau lần đầu ở Changi không?

- Có. – Cô trả lời mà không nhìn hắn. – Hôm đấy mày mặc cái sơ mi tím sẫm với quần bò, tay cầm gói M&M cỡ lớn.

- … – Kiên hơi nhăn mặt. – Vì sao hôm đấy mày biết tao là người Việt mà ra làm quen?

Quyên quay ra liếc nhẹ hắn một cái, khẽ cười rồi quay lại TV. Tiếng cô nhỏ nhẹ lẫn trong lời thoại phim khiến Kiên khó lắm mới nghe ra.

- Kiểu ăn mặc bó sát thế thì là đặc trưng của giai Việt, Hàn, Thái rồi. Nhìn mày nét không giống Hàn, lại không trang điểm như Thái nên chỉ là Việt thôi.

Lần này âm điệu giễu cợt trong giọng nói của Quyên làm hắn thực sự phát cáu nhưng không biết phản bác thế nào. Đúng là từ khi quen cô, cách cô trêu chọc phong cách “thời thượng” khiến hắn thay đổi rất nhiều. Những bộ đồ bó sát, lòe loẹt thay bằng đồ rộng rãi, tối giản hơn. Và dù không nói ra lời, Kiên không thể phủ nhận chuyện từ ngày thay đổi lối ăn mặc, số ứng viên nữ lao vào hắn tăng lên rất nhiều.

- Tao đùa đấy, bỏ cái mặt nhàu nhĩ đi. Vì mày cầm hộ chiếu Việt Nam nên tao mới biết, thế thôi.

Một thoáng ấm áp lướt qua mắt Quyên khiến nét mặt cô trở nên sinh động hơn vẻ bất cần thường ngày. Cô làm sao quên được lần đầu gặp Kiên ở sân bay? Thực ra lúc đó trong túi Quyên vẫn còn một mớ xu nhưng vì gấp nên tìm đại lý do để bắt chuyện với hắn. Cô chưa bao giờ phải hối hận vì quyết định chóng vánh đó của mình.

- Phim này hay không? – Thấy vẻ say sưa của Quyên, Kiên hắng giọng hỏi.

- Hay, mày xem từ season một đi, đảm bảo thích. – Cô vui vẻ trả lời. – Lắm cảnh nude với *** lắm.

- Này… – Hắn nhăn mặt. – Mày có phải con gái không đó?

- Đừng giả bộ, sốt ruột.

Kết quả là nguyên mấy tuần sau đó, Kiên đóng cửa ở nhà cày bộ Game of Thrones đến mức quầng mắt đen sậm như gấu trúc mới xong được hết các season có sẵn.

………………………

Trái với mọi dự đoán, Quyên đáp ứng rất tốt các yêu cầu của thầy Vĩ nên dù có hơi gai mắt với phong cách khác người của cô, thầy cũng chẳng có lí do gì để đuổi cô sinh viên cá biệt này. Cô đi học đúng giờ, vào lớp là tắt điện thoại, không gây ồn, làm đầy đủ bài tập được giao, cho dù có là đối phó cỡ nào thì vẫn không có sai phạm gì.

Nhưng bài tập nhóm thì không được như vậy.

Mặc cho Nghĩa ra sức kêu gọi việc họp nhóm rồi triển khai dự án, Quyên hoàn toàn phớt lờ. Mỗi lần anh đưa ra lịch hẹn cô đều lấy cớ gia đình có việc hoặc bận rộn gì đó để vắng mặt. Nga bắt đầu tỏ thái độ khó chịu ra mặt với cô còn Quyên thì quá “mải mê” những việc khác để để tâm.

- Thế giờ cậu đã muốn đổi nhóm chưa? – Lần cuối của buổi họp hai người, Nga đã gào lên như vậy.

- Để nốt lần sau. – Anh chàng rầu rĩ đáp.

Nga buông người xuống ghế vẻ chán nản. Bài tập nhóm chưa đâu vào đâu khiến cô không khỏi sốt ruột. Dù không phải một sinh viên xuất sắc, cô là người khá nghiêm túc và không thích những người thiếu trách nhiệm.

- Này, cậu có biết gì về Quyên không? Có đúng là nhà cậu ta rất khá như người ta đồn không nhỉ?

- Tớ không biết. – Nghĩa thờ ơ nói.

- Chạy được vào trường mình thì không phải đậu vừa rang đâu. – Nga bĩu môi. – Cậu ta lúc nào cũng ra cái vẻ khác người. Tớ thấy Quyên chẳng chơi với ai trong trường cả, chỉ hay qua lại với cái thằng đi xe phân khối lớn.

- …

- Mấy đứa từng cùng nhóm với Quyên nói là cậu ta rất ít nói, như kiểu chẳng thích quan hệ với ai hết. Có người thì nói là cậu ta coi thường người khác nên mới thế.

Nghĩa im lặng mặc cho Nga thao thao bất tuyệt. Hoặc anh bận theo đuổi ý nghĩ riêng, hoặc giả anh không cảm thấy nên góp thêm câu nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên