Chương 5: Kiếp long đong
Ngày hôm sau, mặt trời từ phía đông đã bắt đầu ló rạng, từng ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống như ôm trọn Võ Nguyên Tông vào lòng. Phía dưới chân núi một đoàn người mặc áo của đệ ngoại môn đang xuống núi mua đồ cho tông môn. Dẫn đầu là một vị sư huynh đã đạt tới huyền khí sơ tầng.
Như thường lệ, mọi người chia ra để mua các loại dụng cụ và phải tập kết trước khi trời tối, mỗi nhóm chia làm tốp năm người theo sắp xếp ngẫu nhiên để tránh tình trạng bỏ trốn, mặc dù rất ít người làm điều đó. Vì khi đã đặt chân vào thế giới tu tiên, thứ họ truy cầu là cảnh giới cao hơn, là sự phù phiếm của trường sinh bất tử và các công pháp, quyền pháp thần kì. Rất ít người từ bỏ để trở lại cuộc sống phàm trần, vì nơi đây linh khí không chỉ thiếu mà còn không có linh thạch để hấp nạp.
Liêu Phong cũng vậy, nếu không biết tông môn có nhiều biến cố và bản thân cũng có tinh thần lực cao cường có thể cảm nhận linh khí trời đất bao la, thì hắn cũng chọn ở lại núi để khổ tu. Với năng lực của hắn bây giờ đừng nói tiến vào nội môn, huyền khí, chân khí hoàn toàn có thể.Liêu Phong biết rằng, bây giờ không phải lúc khôn ngoan để bỏ trốn, lúc thuận tiện nhất chính là khi đoàn người bắt đầu về. Mọi người thường dừng chân dưới núi để nghỉ ngơi, đó là thời cơ. Khi mọi người như dự kiến nghỉ ngơi, Liêu Phong tranh thủ tìm một chỗ để giải phóng nỗi buồn.
Ra khỏi phạm vi hơn năm mươi trượng, Liêu Phong bắt đầu mở rộng tinh thần quan sát, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng cách thích hợp, không chần chừ, hắn liền tiến nhanh chóng phi thân qua các cánh rừng để đào thoát. Hơn ai hết hơn mười hai năm sống ở đây, hắn quen thuộc hết mọi ngõ ngách nên tốc độ phải nói là rất nhanh. Hơn nửa canh giờ sau, khi mọi người tu họp lại phát hiện thiếu mất Liêu Phong, tất cả ngoại môn đệ tử chia nhau ra đi tìm, tìm mãi đến khi trời mù mịt tối vẫn không thấy. Đa số mọi người có thể đoán được tên này đã bỏ trốn liền cùng nhau bỏ đi về không tiếp tục tìm kiếm nữa.
Sau khi tìm được nơi an toàn, Liêu Phong dừng chân ở trên một ngọn suối, và tranh thủ ngồi đả tọa. Hồi phục thể lực, tinh thần đạt tới trạng thái tốt nhất, Đại Việt Chí Tôn Công lại hiện lên trong đầu hắn, linh khí cũng từ đó vận chuyển khắp các kinh mạch, hắn cởi bỏ áp lực phải kìm nén tu vi ở mức thấp nhất. Gần nửa ngày trôi qua, trời đã lấp ló từng tia nắng, nơi hắn ngồi đả tọa trở thành một hồ nước khung cảnh hữu tình, dáng vẻ như một thiếu nữ ban sơ căng tràn sức sống. Thở dài một hơi, và mở mắt ra, sau khi giải phóng tu vi những tháng qua, lúc này Liêu Phong đã tiến vào hội khí thượng tầng đỉnh phong, đây cũng chính là lúc người tu luyện phải tĩnh tâm bắt đầu ngưng tụ linh khí tạo thành linh lực. Việc quan trọng nhất chính là đây, vì dù có dòng chảy linh khí rồi mà không thể kết thành linh lực thì cũng không thể nào trở thành linh giả được, tính ra cũng chỉ có thể khỏe hơn người thường một chút. Linh lực là thứ rất quan trọng đối với linh giả, vì để có thể đột pháp và tu luyện công pháp thì cái cần chính là linh lực. Khi đã kết tinh ra được linh lực rồi thì linh giả có thể dùng linh lực để từ đó đột phá và đề thăng cảnh giới.
Nói cách khác bây giờ Liêu Phong đang đứng trước một ngưỡng cửa quan trọng, quyết định xem hắn có thể tu luyện tiếp được hay không. Để có thể kết tinh được linh lực, người tu luyện đầu tiên phải hấp thụ linh khí lấp đầy dòng chảy linh khí trong bản thân, rồi từ từ trích xuất linh khí kết tinh nó lại tạo thành sợi linh lực rồi dung nạp nó vào trong kinh mạch, từ đó tạo ra linh mạch, đó cũng chính là lúc người tu luyện có thể chính thức được gọi là linh giả. Biết được tầm quan trọng của nó, nên Liêu Phong cũng không dám chủ quan, dù có được quyền pháp tối thượng đi nữa thì việc này hoàn toàn phải dựa vào cơ duyện và ngộ tính của hắn. Liêu Phong từ từ ổn định tâm trí, gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, hắn vừa múa lại bài quyền trong Đại Việt chí tôn công, vừa hấp thụ linh khí lấp đầy dòng chảy linh khí trong bản thân mình. Khi dòng chảy linh khí đã đầy hắn bắt đầu ngồi xuống, từ từ cảm nhận dòng chảy trong cơ thể. Hắn trích xuất ra một chút linh khí từ dòng chảy, rồi từ từ kết tinh chúng lại thành một sợi chỉ. Lần thứ nhất, lần thứ hai, …, rồi lần thứ chín mà vẫn không được, Liêu Phong đang rất kích động, nhưng hắn biết rằng bây giờ cần phải bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì tất cả sẽ hổng hết. Hắn ổn định lại tâm trí rồi từ từ trích xuất không khí từ dòng chảy. Hắn từ từ cảm nhận luồng linh khí đó rồi kết tinh chúng lại từng chút một thành một sợi chỉ, tiếp đó lại từ từ dung nhập nó vào mạch máu.
Hắn mở mắt ra, với nét mặt rạng rỡ, dù mệt mỏi nhưng hắn rất vui vì cuối cùng đã thành công. Cứ thế Liêu Phong lại tiếu tục hấp thụ linh khí rồi kết tinh linh lực, dung nạp nó vào kinh mạch, đến khi linh mạch trong hắn hoàn thành thì cũng đã là ba ngày sau. Cơ thể hắn dù rất mệt mỏi và kiệt sức nhưng tâm trạng hắn thì hoàn toàn ngược lại. Bây giờ hắn có thể bắt đầu nghĩ cách để đột phá cảnh giới, rồi bắt đầu tu luyện công pháp được rồi. Sau khi đi được một đoạn vì quá đói nên hắn quyết định vào rừng kiếm xem có trái gì ăn không.
Tuy nhiên, người ta nói cái gì càng muốn tránh lại càng gặp, Liêu Phong đi sâu vào trong cánh rừng dưới chân núi của Võ Nguyên Tông để xuyên qua rời khỏi thì nghe từ xa có tiếng vọng kêu cứu. Thân hình của Liêu Phong bỗng khựng lại, vì âm thanh này hắn không thể nào không quen được, đó là âm thanh của tiểu thư Đặng Ngọc Linh, con gái của tông chủ Đặng Khải. Cô gái mà kiếp trước trở thành một nữ thần cao vời vợi không thể với tới với các đệ tử Võ Nguyên Tông. Nhất thời, bản thân của Liêu Phong cũng do dự:
– Nên cứu người hay bỏ trốn. Không được, đã không còn là tên “phế vật” của kiếp trước nữa rồi, nếu muốn tu thành đại đạo, việc hôm nay bỏ đi chắc chắn sẽ để lại tâm ma, dù tình dù lý cũng phải nên cứu cô ấy.
Quay đầu chạy theo hướng tiếng gọi, Liêu Phong nhìn thấy một con Kim Kê Dạ Thú đang đuổi theo Đặng Ngọc Linh, may mà nàng có pháp bảo hộ thân đẳng cấp tương đối cao, nên đến giờ vẫn không bị tấn công, Liêu Phong thở dài:
– May rằng đây chỉ là một con Kim Kê Dạ Thú, yêu thú nhất phẩm hậu kì. Nếu đối thủ là một linh sĩ thì ta khó có khả năng đánh lại, nhưng yêu thú nhất phẩm đến ba phần chưa có linh trí, chỉ cần biết cách thì hạ gục rất dễ dàng. Kiếp trước hắn cũng đã có vài lần thấy người ta tiêu diệt những yêu thú hạ cấp như thế này.
Vận dụng kiến thức của mình, kiếp này hắn cũng không nhanh không chậm di chuyển đến phía trước mặt Ngọc Linh. Kim Kê dẫm mạnh chân phi thân đá mạnh về phía Liêu Phong, Liêu Phong mượn lực từ cú đá của yêu thú lúi lại phía sau, nhân lúc Kim Kê không để ý đánh một đòn lên phía đỉnh đầu của yêu thú. Quyền pháp trong Đại Việt chí tôn công dù chỉ là quyền pháp luyện khí nhưng dùng để đánh nhau cũng rất hữu dụng. Liêu Phong sau khi đánh mạnh lên đỉnh đầu yêu thú thì lại dồn toàn bộ linh khí lên cánh tay còn lại đánh mạnh một cú, đánh cho Kim Kê bay lên trời cao. Lúc Kim Kê rơi xuống đất thì đã chết, Liêu Phong ngạc nhiên lẩm bẩm:
-Dù Kim Kê này yếu thật nhưng chỉ vậy mà đã chết rồi ư? Ta còn chưa tung ra chiêu cuối cùng mà, chẳng là là vì mình bây giờ đã quá mạnh? Nói xong hắn càng cảm thấy tự đắc về bản thân mà nở một nụ cười tự mãn.Tiêu diệt xong yêu thú Liêu Phong vội vàng nhìn thử xem công tiểu công chúa này như thế nào, vì tính ra bây giờ cô nàng chỉ mới mười một tuổi, nhưng Liêu Phong càng nghi hoặc:
– Tiểu công chúa này như hoa như ngọc sao lại xuất hiện ở đây mà không có bất kì ai bảo hộ được cơ chứ.
Lúc này, tiểu công chúa vẫn chưa ngừng khóc khi thấy người thanh niên vừa cứu mình mặc áo Võ Nguyên Tông, liền chạy tới ôm người thanh niên mà khóc, như muốn trút nỗi uất ức vì bị yêu thú hù dọa. Liêu Phong không biết phải dùng biết bao nhiêu là lời ngon ngọt để giỗ dành cô. Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi vẫn chưa khô, vội nói:
– Cảm ơn đại ca, huynh tên gì? Muội sẽ nói cha muội trọng thưởng cho huynh. Liêu Phong liền cảm thấy phiền toái, tình huống này bỏ thì lại không biết cô bé này sẽ lại chạy loạn đi đâu, mà dẫn cô nhóc này về thì khác nào lại mua dây buộc mình. Thế nhưng chưa dứt lời thì hắn đã không con cơ hội lựa chọn nữa rồi, vì từ xa đã vọng lại một thanh âm vô cùng khủng bố.
– Tiểu bảo bối của cha, con không sao chứ?
Đó là thanh âm của tông chủ Đặng Khải, năm nay đã gần sáu mươi, là một linh sĩ đạt đến chân khí thượng tầng, có thể xem như là một cao thủ tại Đông Lao quốc này.
Liêu Phong, tuy đã hai kiếp trong tông môn nhưng tính ra ngoại trừ mỗi năm lễ tết thì hắn không có cơ hội thấy dung nhan của tông chủ, nhưng chưa bao giờ lại gần như thế. Tông chủ Đặng Khải có dáng người cao lớn, mặt chữ điền, mày rậm rất to, từ trên người phát ra một khí thế uy nghiêm của một cường giả. Nếu không phải tu luyện Đại Việt Chí Tôn Công, thì chắc có lẽ bây giờ Liêu Phong cũng chẳng bao nhiêu cân lượng mà dám đánh giá tông chủ của mình. Tới đây hắn vội vàng nghĩ lại liệu có phải con Kim Kê chết dễ dàng như vậy là do Tông chủ hay không? Nếu đúng là như vậy thì hắn đúng là không còn gì đen đủi bằng nữa rồi!