Chương 3. Tỉnh tỉnh mê mê, gà con xa ổ.
“Ngực lép, lép, lép, lép… ” Âm thanh đó được phát ra từ một củ khoai gắn tóc trắng phau như cước, nó không ngừng hướng về phía nàng mà lải nhải, cười cợt.
“Không. Ta không có lép, ta có ngực mà.”
Nàng vừa la lên vừa hoang mang chỉ chỉ về phía ngực mình. Nàng cúi xuống, một mảng phẳng lì như đất trồng khoai. Nàng ôm đầu hét lớn, nhưng âm thanh không thể thoát ra khỏi cổ họng. Cuối cùng củ khoai tóc trắng biến thành một luồng ánh sáng bảy màu xoáy tròn thành từng vòng lớn cuốn nàng vào đó, âm thanh chói tai vẫn văng vẳng đâm thẳng vào đầu nàng.
“Lép, lép… ”
“Không… g… g… ”
Nàng giật mình choàng tỉnh. Con lợn rừng đang kêu éc éc gần đó nghe tiếng động từ phía nàng thì hoảng hồn chạy mất. Những gì vừa xảy ra trong giấc mơ của nàng cũng trôi tuột đi mất theo bước chân ngắn cũn của lợn con, để lại một mình nàng ngơ người ngồi thừ trên mặt đất ẩm ướt. Cái quái gì vậy nhỉ? Sao cứ có cảm giác trắng xóa, trống rỗng là sao nhỉ?
Nàng đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt. A, hóa ra là đang ở trong rừng. Không gian tràn ngập màu xanh cây cỏ dường như kéo dài bất tận, chỉ có chút ánh sáng lé lói xuyên qua tán cây cổ thụ cao lớn, tạo thành những khoanh tròn nhạt trên mặt đất ẩm ướt. Nhìn ánh nắng đoán chừng bây giờ cũng là đầu buổi chiều. Nàng chớp chớp đôi mắt, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác cô đơn vô cùng tận, chỉ mong có ai đó bỗng dưng đến bên cạnh và cho nàng biết rốt cuộc đây là đâu, đã xảy ra chuyện gì.
“Rột… ọt.”
Nàng đưa tay vỗ vỗ bụng.
“Aizz. Chỉ có ngươi là thành thật thôi. Tiếc là giờ ta thực không hy vọng ngươi lên tiếng.”
Nàng lồm cồm bò dậy, đưa hai tay phủi phủi sau mông rồi đi theo hướng lợn con vừa chạy mất. Cứ lấp đầy cái bụng đã rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bỗng dưng cảm thấy hóa ra đầu óc đơn giản lại có thể lợi hại như thế.
Nàng dỏng tai lên nghe ngóng, dường như phía trước có tiếng nước chảy, nàng hớn hở chạy về phía đó. Không có gì ăn thì cũng phải có miếng nước uống. Tiếng róc rách càng ngày càng gần, cây rừng cũng dần thưa hơn, mở ra một quãng trời sáng rõ. Trước mắt nàng dường như quang cảnh đã thay đổi rõ rệt, không còn là đám cỏ cây rậm rạp âm u mà là một con thác nhỏ với bóng cây rừng nghiêng nghiêng đổ bóng. Thác không cao, nước chảy cũng không xiết, từng dòng từng dòng cứ chầm chậm chảy xuống, mượt như nhung. Thỉnh thoảng đến những chỗ đá ghềnh thì dòng nước uốn nhẹ, vỗ vào bờ đá tạo nên những tiếng rõ rách ngọt như tiếng đàn. Xung quanh bờ đá lại tản ra hơi nước mát rượi, nàng bị dòng nước hấp dẫn, sà xuống một tảng đá lớn bên bờ, cúi mặt nhìn dòng nước cuốn những chiếc lá lượn lờ như những con thuyền tí hon chông chênh trên sóng nước.
“Oa, mĩ nhân, là người đẹp hoàn hảo nha.”
Nàng vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp, âm thầm cảm thấy mãn nguyện. Biết ngay mà, dù không nhớ gì đi nữa thì chắc chắn mình cũng là một mĩ nhân. Đúng là đẹp thì không lo chết đói mà, nhìn mình thôi cũng đủ thấy no rồi. Hắc hắc. Nàng cứ mãi ngắm nhìn mình đến ngẩn người, bỗng nhiên dưới làn nước trong veo lại xuất hiện một đám rêu vô cùng khả nghi. Đám rêu này không phải màu xanh như bình thường mà là một dải đen tuyền. Nàng ngước mắt nhìn theo hướng đám rêu đó trôi tới, tìm cội nguồn thì thấy hóa ra nó không phải rêu mà là… tóc.
Nàng trợn mắt nhìn “cái xác” đang nổi dập dềnh mặt nước. Nó trắng nhợt và không nhìn thấy mặt mũi, đám tóc dài xõa tung đã che khuất đi tấm lưng rộng của nó, chỉ để lộ ra một… bờ mông trắng muốt tròn trịa.
“Á, á, á… ”
Nàng ôm khuôn mặt đỏ bừng vì xung huyết, cắm đầu chạy thẳng vào rừng, không một lần ngoảnh đầu quay trở lại.
Tiếng thét của nàng làm hắn giật mình. Hắn ngóc đầu lên khỏi làn nước mát lạnh, hất tung mái tóc, vuốt hết những lọn tóc ướt đang bám chặt vào khuôn hàm. Nàng chạy quá nhanh, lúc hắn mở được đôi mắt thì chỉ còn thấy một bóng áo hồng khuất sau những tán cây rừng. Hắn sững người trong làn nước mát. Không thể ngờ được, ở tận chốn núi rừng hoang vu này mà còn gặp người. Hắn lắc lắc đầu cười khổ, mong là người ta không bị hắn dọa chết khiếp. Đang nghĩ thì lại nghe một tiếng thét chói tai, một đàn chim tung cánh xé toang một góc rừng. Không hay rồi! Hắn vội vội vàng mặc đồ rồi chạy về hướng đó.
Hắn ngơ ngẩn nhìn “sinh vật” nằm xõng xoài trên mặt đất theo hình chữ đại, lúc nhìn thấy bóng áo hồng, hắn đã nghĩ là một cô gái, nhưng khi nhìn thấy tướng nằm của nàng rồi, hắn lại khẽ thở dài, không có chút nữ tính chứ đừng nói gì tới xinh đẹp. Hắn chắp hai tay sau mông, từng bước từng bước thận trọng vẽ thành một vòng tròn xung quanh tiểu cô nương, mắt khẽ nheo nheo đánh giá. Một hồi lâu vẫn không thấy người này động đậy, hắn liền nhặt cành cây khô gần đó, khều khều. Nàng vẫn nằm yên không động đậy, chỉ thấy cặp mi hơi giật giật. Hắn nhếch khóe môi cười thầm, ném cành cây khô, phủi phủi hai tay vào vạt áo, thở dài thườn thượt nói.
"Tha lỗi cho ta, ta còn bận đi kiếm miếng ăn, không chôn cất ngươi tử tế được. Ta đi, xuống dưới kia chào Diêm Vương một tiếng hộ ta nhé."
Nói xong hắn chắp tay làm một cái vái rồi nghênh ngang tiêu sái quay lưng bước đi, vạt áo lam không nhiễm chút bụi trần.
Hắn vừa nhấc bước, bỗng cảm thấy chân phải vướng vướng, nghĩ bụng chắc tà áo vướng phải cành khô, liền dứt khoát vung chân thật mạnh. Bỗng phía sau nghe một tiếng "hự" thật khẽ, hắn quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của nàng trợn trừng nhìn hắn. Trong lòng đánh thót một cái. Đang định há mồm la to, tiếng còn chưa kịp phát ra từ cuống họng đã nghe một tiếng gằn còn to hơn giọng hắn bình sinh từng la hét.
"Câm miệng."
Miệng hắn còn chưa kịp khép lại thì đã nhìn thấy "con quỷ" kia miệng cười bẽn lẽn, mắt chớp liên hoàn, đổi giọng thỏ thẻ.
"Ngươi có thể cho ta đi cùng, được không?"
Hắn: "... "
Đổi mặt, đổi giọng còn chuyên nghiệp hơn cả tắc kè?
Hắn nhìn chằm chằm vào hai con mắt long lanh ngập nước chỉ chực chờ đổ của nàng, tim đập thình thịch. Hắn phân vân, người con gái trước mặt hắn và người ban nãy giả chết liệu có phải là một người? Nữ nhân này nhìn tổng quan cũng khá hài hòa, người đẹp hắn đã thấy không ít nhưng người có được con mắt có hồn như nàng thật sự khó tìm. Hắn cứ thể đắm chìm trong cặp mắt long lanh ấy, nhìn tới mặt mày đờ ra, mồm vẫn quên chưa kịp khép lại.
Nàng thấy hắn cứ thế nhìn nàng, trong lòng không khỏi lo lắng. Thôi rồi, không phải chứ, không phải gặp phải đồ ngốc rồi chứ?
Nàng nắm quần hắn, giật một cái thật mạnh, la lên.
"Này."
Hắn giật mình tỉnh mộng, quần sém chút bị nàng kéo tụt xuống, đưa tay vội vàng giữ chặt đai quần, bộ dạng quẫn bách.
Nàng bĩu môi khinh thường:
"Chưa từng thấy mỹ nhân sao? Nâng ta dậy." Ngữ khí thập phần bá đạo, không có dấu hiệu thương lượng, chỉ có dấu hiệu lập uy.
Hắn trợn tròn mắt, đây cũng lần đầu thấy có một người tự tin về nhan sắc của mình như vậy.
Con cừu nhỏ cứ thế nghe lời nàng, tiến lên sốc nách nàng đứng dậy, cũng quên luôn cái gọi là nam nữ khác biệt, hành động theo lệnh của nàng, giờ phút này coi nàng là chủ nhân, hắn là thuộc hạ, cứ thế thành thật nghe lời.
"Á." Nàng đột nhiên la lên đau đớn.
Vừa nâng nàng đứng dậy, lại thấy nàng la lên, hắn đột nhiên thả tay, giơ hai tay lên trời, trợn mắt nhìn nàng. Hắn đâu có làm gì, thật sự oan ức nha, hắn không có làm nàng đau tí nào đâu nha.
Bị hắn đột ngột ném xuống, xương cụt và mông lại tiếp xúc thân mật với đất, lại nhìn bộ dạng của hắn, nàng vừa tức vừa buồn cười, khóe miệng hơi cong cong, trách thầm.
"Ngu ngốc."
Lúc này hắn mới để ý chân phải nàng sưng to, ống quần toàn máu và vết xước. Nhìn nàng thập phần khốn đốn, quần áo bị cành cây cào xé đến rách bươm, liền nảy lòng thương cảm dè dặt mở lời.
"Ngươi bị đau sao?"
"Không nhìn thấy sao?" Nàng liếc mắt khinh thường.
"Ngồi đây chờ ta."
Nàng giữ vạt áo hắn, ấn đường nhíu chặt.
"Ngươi đi đâu?"
Hắn quay đầu, nở một nụ cười tỏa nắng, câu hồn đoạt phách.
"Ta sẽ quay lại."
Nàng chầm chậm buông tay, gật đầu, trong lòng tràn ngập tin tưởng hắn sẽ trở lại. Cũng không hiểu được cảm giác an toàn này là ở đâu ra, nhưng từ lúc nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của hắn, bỗng dưng nàng lại nảy sinh ra một cảm giác dựa dẫm. Giống như gà con lần đầu tiên mở mắt, khuôn mặt của hắn đã trở thành ký ức đầu tiên của nàng từ khi sinh ra một lần nữa. Nếu như không tính đến cái… mông trắng muốt lúc nãy. Nhớ đến chuyện này làm nàng âm thầm ghi hận. Kẻ khốn nào đã khiến đầu óc thanh khiết của nàng bị nhiễm bẩn. Nàng thề, sẽ tìm được kẻ đó, khiến cho cuộc sống của hắn không một ngày được yên bình. Ai bảo người đẹp thì phải tốt tính đâu chứ. Lòng dạ nàng hẹp hòi lắm. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ lại xem, làm sao để tìm được kẻ đó. Chẳng lẽ lại bắt toàn bộ nam nhân trên thế giới này khoe mông ra cho nàng kiểm định sao? Nàng lắc mạnh cái đầu, để cho hình ảnh nhập nhòe về cái mông kia trôi ra khỏi đầu nàng, tiếc thay hành động đó chỉ khiến cho nàng chóng mặt, còn hình ảnh đen tối kia đã khắc sâu vào vài tầng vỏ não của nàng luôn rồi.
Một lúc sau hắn xuất hiện, vẫn là cái bộ dạng lấc cấc như cũ, có điều trong tay đem theo một giỏ đầy những thứ lá kì lạ. Không thấy nàng ở chỗ cũ, trong lòng hơi hoảng, hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh. Nàng nằm tựa lưng vào một gốc cây gần đó, mắt nhằm nghiền, ánh chiều tà đổ bóng ngang qua sườn mặt của nàng, một vài tia nắng còn sót lại vương trên cặp mi mỏng. Lông mi thật dài, thật đẹp, nàng hơi nhíu mày, cặp mi nhẹ rung chập chờn như cánh bướm, mỏng manh, yếu đuối. Nàng cứ thế mà ngủ. Trong tình huống này mà có thể an tâm mà ngủ. Hắn nhăn cặp mày rậm, vẻ mặt suy tư. Một cô nương nhỏ tuổi như vậy tại sao lại ở trong rừng một mình? Nhưng rồi bao nhiêu thắc mắc cũng bị dáng vẻ yếu đuối của nàng làm lu mờ. Nhìn nàng chật vật như vậy, một phần cũng là lỗi của hắn. Hắn khẽ thở dài, mang theo cảm giác hối lỗi mà bước nhẹ bước về phía nàng, đặt giỏ thuốc bên cạnh, nhấc vạt váy dài, kéo ống quần của nàng lên một chút, rồi lấy lá thuốc đập dập đắp lên chân nàng.
Hắn thành thật nhẹ nhàng đắp thuốc, nắn cổ chân cho nàng, rồi đột ngột bẻ mạnh, nàng khẽ nhăn mặt một cái, cũng không có la. Hắn sợ nàng đau. Ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn lại hắn, đầu hơi nghiêng, môi tím tái, mồ hôi mẹ mồ hôi con từng giọt từng giọt đọng lại ở tóc mai.
Hai người cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhìn một lúc, bỗng dưng hắn mở miệng:
"Ngươi thật xấu xí."
Nàng tức giận, giơ tay đập bốp vào vai hắn. Vung tay thì mạnh, lực lại chẳng có bao nhiêu. Vốn dĩ cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi. Hắn bật cười to, tiếng cười vang cả một khoảnh rừng.