Thơ Đi học, quên, thương và trở về

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Note
Bài này chỉ là chút ngẫu hứng của một cô bé sắp khai trường. Những mảnh cảm xúc chắp vá và rời rạc, nhưng chân thật. Điều cuối cùng, Miu gửi tặng bài này cho A và S. Cầu cho niềm vui sẽ luôn hiện diện trên môi các bạn.
Mặt trời phủ bóng hoàng hôn

Bầu trời màu cam đỏ êm dịu

Có đứa trẻ hát bài đi học

Chợt nhớ...

năm xưa, mình cũng đã từng...

Diện áo dài nơ xanh cài lên tóc

Diện son đỏ má phấn khẽ ửng hồng

Diện nụ cười ngây ngô lại e thẹn

Diện tình đầu bỏ ngỏ mãi không phai


Có đứa trẻ hát bài quên

Chợt giật mình dừng chân ngừng bước

Nhẹ quay đầu mà mắt tràn mi ướt

Thì ra, mình đã không nhớ từ lâu

Không nhớ người thầy tóc điểm bụi

Không nhớ nụ cười hiền dịu người cô

Không nhớ tiếng nhắc nhở cha mẹ

Không nhớ bạn bè suốt từ thuở ấu thơ


Có đứa trẻ hát bài thương

Chợt ngẩn người, thấy mê man xa lạ

Thương là gì, mình chẳng biết?

Từ lúc nào...

đã quên mất cách thương

Thương ngọn cỏ tiếng chim hót trong vườn

Thương mái trường suốt một đời đi học

Thương thầy cô tận tụy bên lớp giảng

Thương bè bạn chí cốt tương thân

Từ khi nào... lại quên cách thương?


Có đứa trẻ hát bài về

Chợt mỉm cười nhẹ lòng rồi xoay gót

Sao lại quên cánh cổng trường âu yếm

Luôn dang tay rộng đón mình trở về

Lần theo lối mòn tìm lại nơi ấy

Có tiếng cười giòn giã vang lên

Ngẩn người nhìn bạn bè xưa cũ

Thì ra... đều quên mất cách về...

Rồi chợt khóc

nhẹ lòng...

Thì ra... tất cả đều quên...
Ngày 29/7/2018
Gửi tặng A và S
Miuna
 

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Đi học, quên, thương và trở về
Bài này nhẹ nhàng sâu lắng nhưng Nhí đang hứng soi thông cảm một chút, hay đấy và có tiến bộ! Đây là theo ý kiến nhiw thôi, cố lên!


Bầu trời màu cam đỏ êm dịu

Cũng hơi vấp và mâu thuẫn, hoàng hôn thường buồn mang cho người ta cảm giác nặng nề, cớ sao lại êm dịu


Diện son đỏ má phấn khẽ ửng hồng

Diện son là mất nét đẹp ngây thơ của con nít, với lại được son vào trường? Nhí thì dám son là ở ngoài trường luôn!

Không nhớ nụ cười hiền dịu người cô

Hơi vấp chỗ này

Thì ra... tất cả đều quên...

Nhí không hiểu chỗ này, nó hơi thừa ột chút thì phải.

Bài này xuôn tai, cảm động sâu lắng, nhưng thiếu cái gì đó,

Ngẩn người nhìn bạn bè xưa cũ

Nếu đây là đã tốt nghiệp, thì không lẽ bạn bè ở lại lớp?

nhẹ lòng...

Quên là phải thấy tội lỗi, chứ sao lại nhẹ lòng, khó hiểu!

Thì ra... đều quên mất cách về...

Té ra cả đám đều quên thầy cô bạn bè cũ à... ba chấm!

Cái cuối phần không nhớ, như vậy có thể quên bạn bè thầy cô quên mái trường, vậy thằng mối tình đầu lại không quên! Mất nết!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Đi học, quên, thương và trở về
Bầu trời màu cam đỏ êm dịu
Cũng hơi vấp và mâu thuẫn, hoàng hôn thường buồn mang cho người ta cảm giác nặng nề, cớ sao lại êm dịu
Là êm dịu thật đấy, không nặng nề. Mặt trời buông xuống, vạn vật đều thật dịu dàng và lặng lẽ, rồi ta chợt ngẩn ngơ. Không rõ là nhớ về điều gì, sự êm dịu của hoàng hôn chính là vén màn cánh cửa kí ức.
Diện son đỏ má phấn khẽ ửng hồng
Diện son là mất nét đẹp ngây thơ của con nít, với lại được son vào trường? Nhí thì dám son là ở ngoài trường luôn!
Nhí chắc không nè? Thiếu nữ khi thử cảm giác bôi son, khi bôi chút phấn lên mặt mình, sẽ nín thở hồi hộp, rồi ao ước, lại có chút thẹn thùng khi đứng trước mặt bạn mình. Vậy thì làm sao mà mất nét đẹp ngây thơ?
Không nhớ nụ cười hiền dịu người cô
Hơi vấp chỗ này
Chỗ này Miu cũng thấy hơi vấp. Miu sẽ coi lại.
Thì ra... tất cả đều quên...
Nhí không hiểu chỗ này, nó hơi thừa ột chút thì phải.
Không thừa đâu. Nhí à, một ngày kia Nhí lớn lên, phải bon chen giữa dòng người cướp đoạt, sống vì cơm áo gạo tiền, rồi ngày nào đó, khi Nhí chợt nhớ về, thì nhận ra... từ lúc nào đã quên mất...
Ngẩn người nhìn bạn bè xưa cũ
Nếu đây là đã tốt nghiệp, thì không lẽ bạn bè ở lại lớp?
nhẹ lòng...
Quên là phải thấy tội lỗi, chứ sao lại nhẹ lòng, khó hiểu!
Bài thơ nói về một buổi họp lớp hiếm có. Bạn bè xưa cũ chính là ý vậy.
Nhí có để ý trước từ nhẹ lòng là "chợt khóc" không? Khóc vì buồn, khóc vì vui, khóc vì hoài niệm... Và sau đó, sẽ là nhẹ lòng...
Thì ra... đều quên mất cách về...
Té ra cả đám đều quên thầy cô bạn bè cũ à... ba chấm!
Cái cuối phần không nhớ, như vậy có thể quên bạn bè thầy cô quên mái trường, vậy thằng mối tình đầu lại không quên! Mất nết!
Quên mất cách về ở đây là quên mất tuổi học trò non nớt, trong sáng. Quên cách sống, cách cười như đã từng làm dưới mái trường, chỉ biết lo kiếm sống, làm việc từng ngày vì đồng tiền. Thậm chí là bị đẩy vào hố đen xã hội. Vậy nên mới nói, đã quên mất cách về...
Thật đáng buồn!
À, hơi ngoài lề chút. Đố Nhí, A và S là ai?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên