Chương 5: Trên Đường Lái Xe
Đó là một chuyến xe về nhà thật dài. Tôi ngủ thiếp đi ở hàng ghế sau như thường lệ, đầu tôi đặt trên đùi chị Via như thể đấy là cái gối ôm, một cái khăn quấn quanh cái thắt dây an toàn để tôi không nhỏ dãi lên người chị ấy. Via cũng ngủ, và Mẹ với Bố nói nhỏ với nhau về mấy thứ trưởng thành tôi chẳng thèm quan tâm.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng khi tôi tỉnh dậy, có ông trăng tròn trịa ngoài cửa kính xe. Đó là một đêm trăng sáng, và chúng tôi đang trên đường cao tốc đầy những xe ô tô. Và sau đấy tôi nghe Mẹ và Bố đang nói chuyện về tôi.
“Ta không thể cứ bảo bọc nó mãi,” Mẹ thì thầm với Bố, ông đang lái xe. “Ta không thể chỉ vờ rằng nó sẽ thức dậy sáng mai rồi kiểu đây không phải là sự thật, vì nó đúng là thế, Nate, và ta phải giúp con học cách đối mặt với nó. Ta không thể cứ lảng tránh các tình huống mà…”
“Vậy gửi nó đến trường trung học chẳng khác nào con cừu tìm đến lò mổ cả…,” Bố trả lời đầy giận dữ, nhưng ông chưa kịp nói hết câu vì đã trông thấy tôi trong gương chiếu hậu.
“Con cừu tìm đến lò mổ là gì ạ?” Tôi hỏi khi còn mơ ngủ.
“Ngủ tiếp đi, Auggie,” Bố ôn tồn nói.
“Mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào con ở trường,” tôi nói, rồi bỗng bật khóc.
“Con yêu,” Mẹ nói. Bà ở ghế trước quay về sau và đặt tay mình lên tay tôi. “Con biết là nếu con không muốn thì con không cần phải làm. Nhưng bố mẹ đã nói chuyện với hiệu trưởng ở đó, kể cho ông ấy về con và ông thực sự rất muốn gặp con.”
“Mẹ đã nói gì về con cho ông ấy vậy?”
“Việc con hài hước như thế nào, hay con tốt bụng và thông minh ra sao. Khi mẹ kể ông ấy là con đã đọc Dragon Rider
(tạm dịch: Người cưỡi rồng) khi con lên sáu, ông ấy kiểu như là, ‘Chà, ta phải gặp cậu nhóc này mới được.’ ”
“Mẹ có nói ông ấy điều gì khác nữa không?” Tôi nói.
Mẹ mỉm cười với tôi. Nụ cười đó như an ủi vậy.
“Mẹ kể ông ấy nghe về tất cả các cuộc phẫu thuật của con, và việc con dũng cảm ra sao,” bà nói.
“Vậy ông ta biết con trông như thế nào ư?” Tôi hỏi.
“À thì, bố mẹ mang những tấm ảnh từ mùa hè trước ở Montauk,” Bố nói. “Chúng ta cho ông ấy xem các bức ảnh của gia đình. Và có cả một bức tuyệt vời chụp con đang giữ một con cá bơn trên thuyền!”
“Bố cũng ở đó nữa hả?” Phải thú nhận tôi thấy hơi thất vọng khi bố là một phần của chuyện này.
“Bố mẹ đều nói chuyện với ông ấy, đúng thế,” Bố nói. “Ông ấy thực sự là một người tốt.”
“Con sẽ thích ông ấy,” Mẹ thêm vào.
Bất chợt giống như họ đang ở cùng một phe vậy.
“Khoan đã, hai người gặp ông ấy khi nào thế?” Tôi nói.
“Ông ấy đưa bố mẹ tham quan trường vào năm ngoái,” Mẹ nói.
“Năm ngoái?” Tôi nói. “Vậy bố mẹ đã suy tính về điều này cả một năm trời mà không nói gì với con hết?”
“Chúng ta không biết chắc là con sẽ được vào hay không, Auggie,” Mẹ trả lời. “Đó là ngôi trường rất khó để được tuyển vào. Là cả một quá trình để có thể nhập học. Mẹ không thấy việc nói chuyện này với con quan trọng lắm và khiến con phải nặng đầu về nó không cần thiết.”
“Nhưng con nói đúng, Auggie, bố mẹ nên nói con nghe khi chúng ta biết rằng tháng trước con được nhận vào trường,” Bố bảo.
“Hơi muộn màng,” Mẹ thở dài, “ừ, mẹ đoán vậy.”
“Có phải người phụ nữ lần trước đến nhà mình dính dáng gì đến vụ này không?” Tôi nói. “Cái người mà đưa cho con bài kiểm tra ấy?”
“Ừ, chính xác,” Mẹ nói, ánh mắt đầy hối lỗi. “Ừ.”
“Mẹ nói con đấy chỉ là một bài kiểm tra IQ,” tôi nói.
“Mẹ biết, ừ thì, đó là một lời nói dối vô hại,” bà trả lời. “Nó chỉ là một bài kiểm tra con cần làm để vào trường. Dù sao thì, con đã làm rất tốt.”
“Vậy là mẹ nói dối,” tôi nói.
“Một lời nói dối vô hại, nhưng đúng thế. Mẹ xin lỗi,” bà nói, cố mỉm cười, nhưng khi tôi không thèm cười lại, bà quay trở về ghế của mình và nhìn về phía trước.
“Con cừu tìm đến lò mổ là gì ạ?” Tôi nói.
Mẹ thở dài và nhìn Bố “xem kìa.”
“Lẽ ra Bố không nên nói thế,” Bố nói, nhìn tôi trong kính chiếu hậu. “Nó không đúng. Là thế này: mẹ và bố yêu con rất nhiều, chúng ta muốn bảo vệ con bằng bất cứ cách nào có thể. Chỉ là thi thoảng chúng ta muốn thực hiện nó theo những cách khác nhau.”
“Con không muốn đến trường,” tôi trả lời, khoanh hai tay lại.
“Nó tốt cho con mà, Auggie,” Mẹ nói.
“Chắc năm sau con mới đi ,” tôi trả lời, ngó ra ngoài cửa sổ.
“Năm nay thì tốt hơn, Auggie,” Mẹ nói. “Con biết sao không? Vì con sẽ vào lớp năm, và đấy là năm đầu tiên của trường cấp hai – đối với tất cả mọi người. Con sẽ không phải là học sinh mới duy nhất.”
“Con sẽ là học sinh duy nhất nhìn trông như thế này,” tôi nói.
“Mẹ không định bảo nó không phải khó khăn lớn gì với con, vì con hiểu điều đó rõ nhất,” bà trả lời. “Nhưng nó sẽ tốt cho con, Auggie. Con sẽ kết được nhiều bạn. Và con sẽ học những thứ con chưa bao giờ học với mẹ.” Mẹ lại quay về đằng sau và nhìn tôi. “Khi bố mẹ đi tham quan, con biết họ có gì trong phòng thí nghiệm khoa học không? Một chú gà con bé bỏng vừa mới chui khỏi trứng. Nó rất đáng yêu! Auggie, nó như nhắc cho mẹ nhớ về con lúc con còn bé xíu…với đôi mắt nâu đó của con…”
Tôi vẫn thích khoảnh khắc họ nói về tôi lúc còn bé. Thỉnh thoảng tôi muốn cuộn tròn người thành một quả bóng nhỏ và để họ ôm tôi rồi hôn tôi khắp mọi chỗ. Tôi nhớ lúc mình còn là em bé, không biết tí gì. Nhưng bây giờ tôi không có hứng đó.
“Con không muốn đi,” tôi nói.
“Thế này thì sao? Ít nhất con cũng nên gặp ngài Tushman trước khi quyết định, được chứ?” Mẹ hỏi.
[Tushman: tên này trong tiếng Anh nghĩa là Người Mông Đít]
“Ngài Tushman?” Tôi nói.
“Ông ấy là hiệu trưởng,” Mẹ trả lời.
“Ngài Tushman?” Tôi lặp lại.
“Đúng thế, bố biết mà” Bố trả lời, cười và nhìn tôi trong gương chiếu hậu. “Con tin nổi có cái tên đó không, Auggie? Ý bố là, trên đời này ai lại chấp nhận được cái tên giống như ngài Tushman chứ?”
Tôi cười lớn mặc dù tôi không hề muốn để họ thấy tôi cười. Bố là người duy nhất trên thế giới có thể làm tôi cười dù cho trước đó tôi không muốn cười như thế nào. Bố luôn làm mọi người cười được.
“Auggie, con biết đấy, con nên vào trường đó học để nghe tên ông ấy được nói qua loa phóng thanh!” Bố phấn khích nói. “Con tưởng tượng nổi nó mắc cười sao không? Alo, alo? Xin mời ngài Tushman!” Bố đang giả giọng một người phụ nữ lớn tuổi tông cao. “Xin chào, ngài Tushman! Tôi thấy anh đang lái ở phía sau đít xe tôi một chút vào hôm nay đấy! Mà xe ngài có bị tông vào đít xe nữa không nhỉ? Thật là một bài rap siêu đít!”
Tôi bắt đầu cười rộ lên, thậm chí không phải vì tôi nghĩ ông đã đang buồn cười như thế mà vì tôi không còn trong tâm trạng giận dỗi nữa.
“Nó có thể hơn vậy cơ!” Bố tiếp tục ở giọng bình thường. “Mẹ với bố từng học một giáo sư ở trường cao đẳng gọi là bà Butt.”
[Butt: tên này trong tiếng Anh cũng có nghĩa là Mông Đít]
Giờ thì Mẹ cũng bật cười.
“Roberta Butt,” Mẹ đáp, giơ tay lên như để thề. “Bobbie Butt.”
“Bà ấy có bộ mông rất bự,” Bố nói.
“Nate!” Mẹ kêu.
“Gì chứ? Anh chỉ bảo bà ta mông to thôi mà.”
Mẹ vừa cười vừa lắc đầu.
“Ê này, anh biết này!” Bố nói thích thú. “Ta hãy sắp xếp cho họ một buổi hẹn hò giấu mặt! Tưởng tượng nổi không? Bà Butt, gặp ngài Tushman. Ngài Tushman, đây là quý bà Butt. Họ có thể làm đám cưới rồi có với nhau một lũ nhóc tên Tushies.”
“Ôi ngài Tushman tội nghiệp,” Mẹ trả lời, lắc đầu. “Auggie còn chưa gặp ông ấy nữa, Nate!”
“Ngài Tushman là ai vậy?” Via nói ngái ngủ. Chị ấy vừa tỉnh dậy.
“Ông ấy là hiệu trưởng ở trường mới của em,” tôi đáp.