Truyện ngắn: Điệu Múa Thiên Thần.
Tác giả: Zenny
1.
Minh đáp chuyến máy bay về thành phố vào một buổi chiều mát mẻ, rời xa nơi này chưa đến một tháng mà khiến anh cảm thấy như đã qua một năm. Cuộc thi vẽ toàn quốc đem lại cho Minh niềm tự hào kiêu hãnh, anh thích vẽ, anh thích tô màu lên những trang giấy trắng tinh một cách cẩn thận đầy chăm chỉ.
Minh lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra, nhấn vào số máy quen thuộc trong danh bạ. Điện thoại được kết nối, chưa quá ba hồi chuông đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
“Alô. Tui nghe nè”
“A lô. Tui về rồi nè, có phải bà quên giờ ra đón tui rồi không?”
Trước khi đi ra nước ngoài dự thi, Vy đã hứa với Minh rằng ngày cậu ấy trở về nhỏ sẽ đích thân ra sân bay đón và cùng nhau đi ăn mừng nếu như anh mang theo thắng lợi. Vy còn nói, ngày đó nhất định sẽ mời vì Minh là người vẽ đẹp nhất.
Lúc đó Minh rất vui, Vy là cô bạn hoạt bát vui vẻ, những lời nói ra chưa bao giờ suy nghĩ, nhỏ cứ vô tư như thế. Nhưng lúc này, Minh đứng trước dòng người qua lại, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhảy của Vy đâu. Trong lòng anh thoáng buồn và thất vọng, chiếc điện thoại trên tay vẫn đang còn kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại im lặng, hoàn toàn khác xa với biểu hiện thường ngày của Vy.
Vy lên tiếng, giọng nói của nhỏ khàn khàn.
“Ừh Minh nè, tui xin lỗi ông nha. Hổm nay nhà tui có việc, hiện giờ tui đang trên Đà Lạt khoảng một thời gian nữa mới về, đến khi về dưới tui nhất định mời ông một bữa ăn bù được không?”
Minh thoáng do dự, thường ngày đi đâu, làm gì Vy đều kể hết do anh nghe. Nhưng trong khoảng thời gian anh đi dự thi ở nước ngoài thì Vy lại chưa hề gọi điện cho anh lấy một lần, khi đó anh cứ nghĩ nhỏ không dám làm phiền vì sợ anh sẽ mất tập trung không thể hoàn thành tốt bài thi được.
Nhưng hôm nay nghe giọng nói và điệu bộ khác thường của nhỏ làm anh thấy nghi nghi trong lòng.
“Bà có chuyện gì phải không? Nay tui nghe giọng bà lạ lắm”
Vy cười, vẫn giọng điệu vui vẻ như thường ngày.
“Tui có gì đâu, lên đây khí hậu lạnh lắm nên cảm nhẹ thôi. Ông mới xuống máy bay phải không? Về đi, đừng có đứng đó nữa, cha mẹ ông la cho coi.”
Minh nghe nhỏ nhắc nhở thì xoay qua nhìn cha mẹ không biết đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, dù sao đi nữa đứng ở đây nghe điện thoại mãi cũng không được tốt cho lắm.
“Ừ tui biết rồi, cúp máy đây. Bà nhớ uống thuốc đó, bệnh quài cũng đâu có được”
“Dạ anh hai, em đâu phải con nít ba tuổi đâu. Thôi bye ông nha”
“Ừ bye”
Minh lên taxi cùng cha mẹ về nhà, nhưng anh không hề hay biết rằng trên một chiếc taxi khác có một ánh mắt đượm nước và ánh buồn đang nhìn về phía anh. Nhỏ đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Vy biết trước mà, Minh nhất định sẽ giành giải thưởng cao nhất trở về, khiến trường được nở mày nở mặt, danh tiếng cũng tốt hơn, con đường nghệ thuật sau này sẽ càng dễ dàng hơn thế nữa. Còn Vy, chỉ cần đứng nhìn từ xa như thế này thôi cũng đủ lắm rồi, nhỏ không tham lam quá nhiều cho chính bản thân mình, nhỏ chỉ mong thằng bạn thân này thực hiện được ước mơ từ nhỏ của nó mà thôi.
2.
Ngày thứ hai khi trở về, Minh đứng trước ban công tầng năm nhìn mọi thứ xung quanh thành phố. Nơi anh ở là kí túc xá dành cho học sinh của trường, căn phòng này cũng là do Vy chọn, nhỏ nói đứng trên cao như thế này có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp của Sài Gòn, không sợ nhàm chán khi ngồi lì trong phòng nữa.
Nơi ở của Vy chỉ cách anh hai căn mà thôi, cũng nằm cùng trên một tầng cao chót vót. Mỗi buổi sáng hai người không hẹn mà gặp nhau tại ban công, nhỏ thường hay chạy bộ bằng máy tập thể dục, đó là thói quen từ khi học cấp hai đến nay. Nhỏ thích ngồi im lặng trên ghế ngay ngắn, tạo dáng, cười tươi đến nỗi cái miệng nhỏ nhắn cứng đơ để được anh vẽ cho bức tranh chân dung thiệt đẹp.
Tình bạn thanh mai trúc mã, theo như anh thì hai người chính là như thế. Anh và nhỏ cùng với nhau từ năm lớp ba, lúc đó anh từ dưới Tiền Giang cùng gia đình lên Sài Gòn sinh sống. Ngày đầu tiên đi học của tuổi thơ ấu rất thú vị, nhỏ thân là con gái nhưng tính tình thì hoàn toàn giống con trai. Có đứa con gái này mà mặc váy trồng thêm cái quần ngắn ở trong để bắn bi cùng mấy thằng con trai đâu, có đứa con gái nào tối ngày chỉ biết la hét, chưởi bới, chỉ vì một chiếc bánh ngọt bị người khác ăn mất.
Ấn tượng đầu tiên của anh về nhỏ là như thế, hoạt bát, vui vẻ, năng động, đôi chân nhỏ nhắn trông gầy gò thế kia mà lại có rất nhiều khả năng. Nhỏ múa pha lê rất đẹp, thân hình dẻo dai làm đủ mọi động tác khó một cách dễ dàng. Lúc trước Minh thường cười đùa rằng một đứa nháo nhào như nhỏ thế mà lại thích múa, cứ nghĩ sau này nhỏ sẽ học võ để ra đường làm đàn anh đàn chị xã hội đen chứ.
Nghĩ đến đây tâm trạng Minh khá buồn, hơn một tháng rồi không được gặp Vy anh thấy trong lòng nó thiếu thiếu cái gì đó. Nhỏ đi mà không hề báo anh một tiếng, hai hôm nay không có người kéo anh đi chợ mua đồ ăn, không có người cùng anh ngồi soạn bài tập. Cái ngày chọn nhà trọ làm Minh và nhỏ cãi nhau một trận đùng đùng, trường của nhỏ nằm xa trường anh đến tận hai cây, thế mà nhỏ lại dọn đến ở chung một khu nhà trọ với anh, lí do rất đơn giản. Nhỏ muốn có người cùng học, cùng chơi, cùng ăn như khi cấp một, cấp hai, cấp ba.
Tính tình ngang bướng của nhỏ làm anh nhiều lần cáo gắt, mỗi lần thấy anh vẽ là chạy ngay lại cầm lên dòm trái dòm phải, nhìn nghiêng nhìn dọc, rồi lại phán cho anh một câu “Xấu tệ”. Ngoài miệng thì nói thế thôi nhưng anh biết trong lòng nhỏ nghĩ khác, nhưng nhỏ chẳng thèm khen anh lấy một câu, tối ngày chỉ biết dùng những từ nghĩ thiếu hoa mỹ để chọc ghẹo anh. Cái lần mà nhỏ khen anh vẽ đẹp là lúc anh gần vào chỗ xét vé, nhỏ mỉm cười vẫy vẫy tay chào tạm biệt, môi chưa hề ngưng nói hai chữ “Cố lên, Minh của Vy là vẽ đẹp nhất”.
“Mưa đang rơi, đôi tay buông lơi, mình anh ngồi đây tìm lại những khoảng không dường như chơi vơi...”
Tiếng nhạc chuông của bài “Em của ngày hôm qua” vang lên làm tan đi suy nghĩ của Minh, bài hát này cũng là do Vy cài cho anh. Từ trước đến nay anh không có hứng thú về việc lựa chọn nhạc chuông, cái máy nokia cũ kỹ ngày nào vẫn là tiếng nhạc chuông huyền thoại trùng lập với hàng chục ngàn người từ già đến trẻ.
“A lô Minh nghe”
“Minh. Tao Lâm nè, hổm nay con Vy nó có ở trong nhà trọ không vậy?”
Minh đưa tay gãy gãy mũi, giọng nói thoáng buồn.
“Không có, nhỏ nói cùng gia đình về Đà Lạt một thời gian rồi”
Lâm nói dường như hét lên qua điện thoại.
“Vậy là đúng rồi, hồi nãy tao cùng nhỏ em gái đi lên trung tâm chỉnh hình thành phố lấy thuốc cho mẹ, thì thấy một con bé ngồi trên xe lăn giống hệt như nhỏ Vy. Bây giờ không phải nghi ngờ nữa mà tao chắc là nó rồi”
Nghe đến đây trong lòng Minh khẽ chấn động, trung tâm chỉnh hình thành phố, xe lăn, từng hình ảnh được anh nối ghép lại hiện ra một cách đáng sợ. Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ, Lâm là bạn học cùng khối với Minh nên cũng thường hay đến phòng trọ anh chơi, nên việc biết Vy là điều đương nhiên, họ cũng trở nên thân với nhau nữa là đằng khác. Nếu nói như thế thì việc nhìn nhầm người làm sao có thể, cái không thể thiếu của một họa sĩ đó chính là khả năng quan sát, vì vậy mọi câu nói của Lâm đều là sự thật.
Minh khả tin đôi chân không trụ vững ngồi phịch xuống chiếc ghế cây màu nâu nhạt.
“Làm sao có thể vậy được, nhỏ Vy khỏe lắm cơ mà?”
Minh có thể nghe thấy tiếng thở dài của Lâm qua điện thoại, lúc mới nhìn thấy bóng dáng Vy trong lòng Lâm cũng nghĩ như thế. Thường ngày đôi chân nhỏ không hề yên nghĩ, ngay cả Lâm cũng không tin được hình ảnh cô bé ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy đi thẳng vào cánh cửa bệnh viện một cách thất thần đó lại chính là Vy.
“Ban đầu tao cũng không tin, hôm qua tao có hỏi chị y tá nhưng chỉ nói không biết tên bệnh nhân. Chị đó chỉ biết cách đây mười ngày, giờ đó cô bé ngồi xe lăn cũng có đến đây một lần. Hình như là kiểm tra bệnh án và xin giấy chuyển ra nước ngoài điều trị hay gì đó”
Chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, âm thanh giòn tan vang vọng khắp căn phòng. Nụ cười tươi sáng của Vy vẫn còn hiện lên trong tâm trí Minh, đôi chân nhảy múa không ngừng trên sân khấu, mọi thứ làm anh vẫn không thể nào hình dung được hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau qua lời nói từ miệng của Lâm.
Nghĩ đến chuyện nhỏ không thể làm điều mình yêu thích trong suốt thời gian qua, trong lòng Minh có cái gì đó rất khó chịu. Quen biết nhau nhiều năm, anh rất hiểu tính tình của Vy, nếu nhỏ đã quyết định không nói thật cho anh biết nhất định là có lý do, nhỏ sợ anh buồn, sợ anh lo lắng chăng. Vậy mà anh cứ nghĩ trong thời gian qua nhỏ vì sợ làm phiền anh nên không chịu điện thoại hỏi thăm anh, đến lúc anh về tới nơi nhỏ lại nói có chuyện bận cùng gia đình lên Đà Lạt, mọi thứ được nhỏ che đậy quá kín đáo, kín đến mức anh không thể nào ngờ đến.
Gia đình Vy chỉ thuộc dạng bình thường, đủ ăn, đủ mặc, chi phí điều trị nước ngoài chắc chắn rất đắt. Nếu tiền được chuẩn bị xong xui thì gia đình Vy đã đưa đi chữa trị chứ không phải đợi đến bây giờ. Minh thoáng lo lắng, không suy nghĩ nhiều nữa anh lập tức chạy xe đến nhà Lâm nhờ cậu mạng tìm hiểu chi tiếc về các khoảng chi phí chữa bệnh khi xuất ngoại.
3.
Vy ngồi trên chiếc xe lăn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính vẫn đang nhấp nháy, khung cửa chat được mở ra từ lúc nào, nhưng chỉ có duy nhất người bên kia nhắn qua còn Vy thì hoàn toàn không trả lời bất cứ dòng chữ nào. Đèn báo online đã được nhỏ tắt liệm, phía bên Minh chỉ nhìn thấy duy nhất chấm nâu báo hiệu chưa online, tin nhắn chưa hề được người khác đọc, chỉ mình anh đọc thoại một mình với chiếc máy tính ngồi bên khung cửa sổ.
Bầu trời về chiều rất đẹp, những chú chim sẻ nhỏ nhắn không ngừng tụ tập về mặt đất gặm lấy những viên thức ăn nho nhỏ do người tản bộ thả xuống. Nụ cười của những em bé chập chững mới tập đi, gương mặt hạnh phúc của những cặp vợ chồng tay nắm tay dắt theo thằng cu mũm mĩm. Nhỏ đã từng có những tuổi thơ như thế, đôi chân khỏe mạnh như thế. Nhưng giờ đây mọi thứ đã là quá khứ, nhỏ cứ ngồi đấy, ngắm nhìn từng dòng tin nhắn của Minh, rồi thỉnh thoảng quay sang nhìn dòng người bên dưới sân.
Nhỏ không dám liên lạc với Minh, nhỏ sợ trong lúc không kìm chế được sẽ nói “Tôi muốn gặp ông”. Mấy năm qua chưa bao giờ nhỏ nhớ người bạn thân này như thế, nhớ đến từng cái cóc vào đầu đau đến tê mặt của Minh khi nhỏ không chịu làm bài tập, nhớ đến cái gương mặt nghiêng nghiêng khi tập trung vào giải một bài toán khó trên lớp, tất cả mọi thứ đều được nhỏ ghi khắc vào một góc đẹp của tâm hồn.
“Dạo này bà khỏe không?”
“Nay Sài Gòn nắng ghê, tui đi học về mà toàn thân ước sũng luôn”
“À nay thằng Lâm nó nhắc tới bà đó, nó hỏi tui bà đâu sao hổm nay không thấy, tui nói bà đi về quê rồi. Mà nè, Đà Lạt gần đây lạnh lắm không, nhớ khoác thêm áo nha bà, không có tui nhắc nhở đừng có quên đó”
“...”
Nhìn những tin nhắn được gửi đến gần đây mà lòng Vy như đang đè nén một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, ở cái tuổi đôi mươi thì tình bạn giữa hai người đã không còn như trước nữa, nhỏ biết thế nào là rung động, biết thế nào là tim đập khi ở gần người bạn cùng trang lứa này. Minh không chỉ đơn giản là bạn, là người thân, mà còn là người trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn vì chút chuyện của mình mà khiến anh suy nghĩ thêm nhiều, nhỏ biết anh lo cho nhỏ, nhỏ biết anh cũng có cảm tình với nhỏ. Nhưng những điều đó hãy cứ xem như là quá khứ, chôn nó thật kĩ, điều đó sẽ khiến cả hai không bị gò bó nhau.
Đôi chân này có thể mãi mãi yên lặng như thế, cũng có thể được trở lại như ban đầu. Nhưng thế thì đã sao, nói cho anh biết, để anh cùng nhỏ có hy vọng, rồi lỡ mai này không chữa khỏi, cả hai sẽ cùng nhau gánh chịu nỗi mất mát này sao? Một người đau còn hơn hai người, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mai mắn có đến với nhỏ hay không, chỉ đựa vào ý trời mà thôi.
4.
Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt anh ẩn đậm nét buồn. Anh đã nghĩ ngay đến điều này khi biết Vy không đủ tiền chữa bệnh, lần trước khi tham gia cuộc thi và giành được giải, Minh nhận thưởng được một số tiền khá lớn. Tuy chỉ có thể giúp được hơn phân nữa số tiền thôi, nhưng bên phía nhà trường cũng đã nói sẽ giúp Vy hỗ trợ một phần viện phí, cả hai cộng lại với nhau nhất định sẽ đủ để nhỏ đi nước ngoài điều trị, đôi chân chạy nhảy trước đây nhất định sẽ trở lại, gương mặt tươi cười của nhỏ cũng không bao giờ biến mất nữa.
Mẹ Minh quay sang hỏi:
“Bé Vy đâu rồi sao mấy tuần rồi không thấy nó qua chơi?”
Thường thì mỗi ngày cuối tuần Vy đều cùng anh về nhà thăm mẹ, hai người đều chia ngày cùng thăm nhà. Thứ bảy buổi tối thì nhỏ cùng anh về nhà mẹ nhỏ, còn chủ nhật thì đến lượt hai người về nhà mẹ anh. Hai bên gia đình cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn, mẹ anh và mẹ nhỏ cũng được xem là tri kỹ qua mỗi buổi sáng tập thể dục tại công viên, đi chợ khi buổi tập kết thúc.
Nghe mẹ nhắc đến Vy trong lòng anh thoáng buồn, hiện tại anh cũng không biết bệnh tình của nhỏ như thế nào nữa, mỗi lần chat qua mạng nhỏ đều không online, nhắn tin qua điện thoại thì không có người trả lời, gọi đến thì toàn thuê bao.
“Mẹ à, con có chuyện này muốn nói.”
“Chuyện gì vậy con?”
Minh bắt đầu kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện về Vy, ánh mắt mẹ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhỏ là cô bé rất được người lớn trong nhà anh yêu quý, cộng thêm tính cách hòa đồng càng khiến nhỏ chiếm vị trí trong lòng họ hơn. Nhìn qua niềm vui trong mắt mẹ khi mỗi lần nhỏ đến đây thì anh cũng đủ biết được mẹ đã xem nhỏ như con gái của mình, khi nghe được tin này chắc mẹ rất bất ngờ, đời đâu ai biết được trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mẹ anh thở dài, ánh mắt nhìn xa ra bên ngoài cánh cửa, nơi Vy thường hay thò đầu vào trong mỉm cười nhìn mẹ, trên tay nhỏ lúc nào cũng cầm theo một giỏ trái cây hoặc những món ngon do chính tay mẹ nhỏ làm.
“Tội nghiệp con bé, còn trẻ thế mà lại gặp chuyện như thế này. Hèn chi hổm nay mẹ không gặp mẹ con bé, cứ nghĩ chị ấy có việc gì đó nên không tập nữa, thì ra là chuyện đau lòng này”
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, anh biết mẹ mình là người tốt, nhất định mẹ sẽ giúp gia đình Vy vượt qua những khó khăn lần này.
“Mẹ, con muốn dùng số tiền đoạt giải thưởng lần này quyên góp vào quỹ trường giúp Vy ra nước ngoài chữa trị”
Minh cảm nhận được bàn tay mẹ khẽ rung, lòng anh thầm chấn động, biểu hiện này của mẹ làm minh lo lắng. Nhưng nhanh sau đó anh nhận lại được nụ cười hiền hậu trên môi mẹ, bà vỗ nhẹ vào vai anh, đưa ngón tay cái lên ý nói tuyệt vời.
“Tiền này cũng là do con giành được, con muốn làm thế nào thì làm thế đó, mẹ không có ý kiến. Mẹ rất vui khi con biết giúp đỡ bạn bè trong lúc gặp khó khăn, mẹ rất tự hào về con, con trai ạ”
5.
Mới đó mà đã một năm trôi qua, thời gian cứ như một thước phim được cuộn sẵn vào máy. Anh vẫn là anh của ngày trước, tiến lùi với niềm đam mê nghệ thuật của mình. Tách trà nóng trên bàn vẫn còn in hằng dấu môi được tạo thành từ hơi nước, vẻ mặt anh chứa đựng niềm vui không che giấu được. Ánh mắt Minh không ngừng hướng về phía chiếc ti vi, trên đó xuất hiện thân hình nhỏ nhắn quen thuộc, đang thực hiện điệu múa lay động lòng người.
Nhỏ vẫn là nhỏ trong lòng anh, hai người cứ như thế, cùng che đậy bí mật của cuộc đời mình. Anh im lặng, nhỏ cũng im lặng, cứ như mọi chuyện xảy ra trước đó chưa hề tồn tại, anh vẫn là anh, người bạn thân nhất của cuộc đời nhỏ.
Sau nữa năm kể từ ngày anh bước vào cánh cửa trường của nhỏ, tình nguyện quyên góp 80 triệu đồng giúp nhỏ điều trị đôi chân của mình, nhỏ cũng đã trở lại, mang theo gương mặt tươi cười hồn nhiên như thuở hôm nào. Nhỏ chưa hề nhắc với anh chuyện bị thương trước đó, cũng như mong anh không biết sự tồn tại của cơn ác mộng đời nhỏ, như thế cũng tốt, cả hai cùng nhau cất giấu những bí mật riêng của mình.
Nhỏ sẽ mãi mãi không biết người quyên góp tiền ngày hôm đó là ai, và anh cũng sẽ làm ngơ không biết nhỏ từng bị thương, từng một mình chịu đau đớn trong những lần điều trị.
Thân hình nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện trước mặt, trên tay nhỏ còn cầm theo hai cây kem hương vị socôla. Nhỏ ngồi xuống trước mặt anh, đưa cây kem bên trái đã bị người khác mút một chút ngay đầu, đôi má phụng phịu khi thấy anh chưa chịu đưa tay lên cầm.
“Nè ăn đi”
Minh lắc đầu nhướng người tới cầm lấy cây kem, khẽ đưa lên môi liếm nhẹ. Hương vị ngọt ngọt truyền đến đầu lưỡi, cảm giác này tuyệt vời tựa như hạnh phúc anh đang nắm trọn trong lòng bàn tay, mãi mãi không bao giờ từ bỏ.
Tác giả: Zenny
1.
Minh đáp chuyến máy bay về thành phố vào một buổi chiều mát mẻ, rời xa nơi này chưa đến một tháng mà khiến anh cảm thấy như đã qua một năm. Cuộc thi vẽ toàn quốc đem lại cho Minh niềm tự hào kiêu hãnh, anh thích vẽ, anh thích tô màu lên những trang giấy trắng tinh một cách cẩn thận đầy chăm chỉ.
Minh lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra, nhấn vào số máy quen thuộc trong danh bạ. Điện thoại được kết nối, chưa quá ba hồi chuông đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
“Alô. Tui nghe nè”
“A lô. Tui về rồi nè, có phải bà quên giờ ra đón tui rồi không?”
Trước khi đi ra nước ngoài dự thi, Vy đã hứa với Minh rằng ngày cậu ấy trở về nhỏ sẽ đích thân ra sân bay đón và cùng nhau đi ăn mừng nếu như anh mang theo thắng lợi. Vy còn nói, ngày đó nhất định sẽ mời vì Minh là người vẽ đẹp nhất.
Lúc đó Minh rất vui, Vy là cô bạn hoạt bát vui vẻ, những lời nói ra chưa bao giờ suy nghĩ, nhỏ cứ vô tư như thế. Nhưng lúc này, Minh đứng trước dòng người qua lại, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhảy của Vy đâu. Trong lòng anh thoáng buồn và thất vọng, chiếc điện thoại trên tay vẫn đang còn kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại im lặng, hoàn toàn khác xa với biểu hiện thường ngày của Vy.
Vy lên tiếng, giọng nói của nhỏ khàn khàn.
“Ừh Minh nè, tui xin lỗi ông nha. Hổm nay nhà tui có việc, hiện giờ tui đang trên Đà Lạt khoảng một thời gian nữa mới về, đến khi về dưới tui nhất định mời ông một bữa ăn bù được không?”
Minh thoáng do dự, thường ngày đi đâu, làm gì Vy đều kể hết do anh nghe. Nhưng trong khoảng thời gian anh đi dự thi ở nước ngoài thì Vy lại chưa hề gọi điện cho anh lấy một lần, khi đó anh cứ nghĩ nhỏ không dám làm phiền vì sợ anh sẽ mất tập trung không thể hoàn thành tốt bài thi được.
Nhưng hôm nay nghe giọng nói và điệu bộ khác thường của nhỏ làm anh thấy nghi nghi trong lòng.
“Bà có chuyện gì phải không? Nay tui nghe giọng bà lạ lắm”
Vy cười, vẫn giọng điệu vui vẻ như thường ngày.
“Tui có gì đâu, lên đây khí hậu lạnh lắm nên cảm nhẹ thôi. Ông mới xuống máy bay phải không? Về đi, đừng có đứng đó nữa, cha mẹ ông la cho coi.”
Minh nghe nhỏ nhắc nhở thì xoay qua nhìn cha mẹ không biết đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, dù sao đi nữa đứng ở đây nghe điện thoại mãi cũng không được tốt cho lắm.
“Ừ tui biết rồi, cúp máy đây. Bà nhớ uống thuốc đó, bệnh quài cũng đâu có được”
“Dạ anh hai, em đâu phải con nít ba tuổi đâu. Thôi bye ông nha”
“Ừ bye”
Minh lên taxi cùng cha mẹ về nhà, nhưng anh không hề hay biết rằng trên một chiếc taxi khác có một ánh mắt đượm nước và ánh buồn đang nhìn về phía anh. Nhỏ đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Vy biết trước mà, Minh nhất định sẽ giành giải thưởng cao nhất trở về, khiến trường được nở mày nở mặt, danh tiếng cũng tốt hơn, con đường nghệ thuật sau này sẽ càng dễ dàng hơn thế nữa. Còn Vy, chỉ cần đứng nhìn từ xa như thế này thôi cũng đủ lắm rồi, nhỏ không tham lam quá nhiều cho chính bản thân mình, nhỏ chỉ mong thằng bạn thân này thực hiện được ước mơ từ nhỏ của nó mà thôi.
2.
Ngày thứ hai khi trở về, Minh đứng trước ban công tầng năm nhìn mọi thứ xung quanh thành phố. Nơi anh ở là kí túc xá dành cho học sinh của trường, căn phòng này cũng là do Vy chọn, nhỏ nói đứng trên cao như thế này có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp của Sài Gòn, không sợ nhàm chán khi ngồi lì trong phòng nữa.
Nơi ở của Vy chỉ cách anh hai căn mà thôi, cũng nằm cùng trên một tầng cao chót vót. Mỗi buổi sáng hai người không hẹn mà gặp nhau tại ban công, nhỏ thường hay chạy bộ bằng máy tập thể dục, đó là thói quen từ khi học cấp hai đến nay. Nhỏ thích ngồi im lặng trên ghế ngay ngắn, tạo dáng, cười tươi đến nỗi cái miệng nhỏ nhắn cứng đơ để được anh vẽ cho bức tranh chân dung thiệt đẹp.
Tình bạn thanh mai trúc mã, theo như anh thì hai người chính là như thế. Anh và nhỏ cùng với nhau từ năm lớp ba, lúc đó anh từ dưới Tiền Giang cùng gia đình lên Sài Gòn sinh sống. Ngày đầu tiên đi học của tuổi thơ ấu rất thú vị, nhỏ thân là con gái nhưng tính tình thì hoàn toàn giống con trai. Có đứa con gái này mà mặc váy trồng thêm cái quần ngắn ở trong để bắn bi cùng mấy thằng con trai đâu, có đứa con gái nào tối ngày chỉ biết la hét, chưởi bới, chỉ vì một chiếc bánh ngọt bị người khác ăn mất.
Ấn tượng đầu tiên của anh về nhỏ là như thế, hoạt bát, vui vẻ, năng động, đôi chân nhỏ nhắn trông gầy gò thế kia mà lại có rất nhiều khả năng. Nhỏ múa pha lê rất đẹp, thân hình dẻo dai làm đủ mọi động tác khó một cách dễ dàng. Lúc trước Minh thường cười đùa rằng một đứa nháo nhào như nhỏ thế mà lại thích múa, cứ nghĩ sau này nhỏ sẽ học võ để ra đường làm đàn anh đàn chị xã hội đen chứ.
Nghĩ đến đây tâm trạng Minh khá buồn, hơn một tháng rồi không được gặp Vy anh thấy trong lòng nó thiếu thiếu cái gì đó. Nhỏ đi mà không hề báo anh một tiếng, hai hôm nay không có người kéo anh đi chợ mua đồ ăn, không có người cùng anh ngồi soạn bài tập. Cái ngày chọn nhà trọ làm Minh và nhỏ cãi nhau một trận đùng đùng, trường của nhỏ nằm xa trường anh đến tận hai cây, thế mà nhỏ lại dọn đến ở chung một khu nhà trọ với anh, lí do rất đơn giản. Nhỏ muốn có người cùng học, cùng chơi, cùng ăn như khi cấp một, cấp hai, cấp ba.
Tính tình ngang bướng của nhỏ làm anh nhiều lần cáo gắt, mỗi lần thấy anh vẽ là chạy ngay lại cầm lên dòm trái dòm phải, nhìn nghiêng nhìn dọc, rồi lại phán cho anh một câu “Xấu tệ”. Ngoài miệng thì nói thế thôi nhưng anh biết trong lòng nhỏ nghĩ khác, nhưng nhỏ chẳng thèm khen anh lấy một câu, tối ngày chỉ biết dùng những từ nghĩ thiếu hoa mỹ để chọc ghẹo anh. Cái lần mà nhỏ khen anh vẽ đẹp là lúc anh gần vào chỗ xét vé, nhỏ mỉm cười vẫy vẫy tay chào tạm biệt, môi chưa hề ngưng nói hai chữ “Cố lên, Minh của Vy là vẽ đẹp nhất”.
“Mưa đang rơi, đôi tay buông lơi, mình anh ngồi đây tìm lại những khoảng không dường như chơi vơi...”
Tiếng nhạc chuông của bài “Em của ngày hôm qua” vang lên làm tan đi suy nghĩ của Minh, bài hát này cũng là do Vy cài cho anh. Từ trước đến nay anh không có hứng thú về việc lựa chọn nhạc chuông, cái máy nokia cũ kỹ ngày nào vẫn là tiếng nhạc chuông huyền thoại trùng lập với hàng chục ngàn người từ già đến trẻ.
“A lô Minh nghe”
“Minh. Tao Lâm nè, hổm nay con Vy nó có ở trong nhà trọ không vậy?”
Minh đưa tay gãy gãy mũi, giọng nói thoáng buồn.
“Không có, nhỏ nói cùng gia đình về Đà Lạt một thời gian rồi”
Lâm nói dường như hét lên qua điện thoại.
“Vậy là đúng rồi, hồi nãy tao cùng nhỏ em gái đi lên trung tâm chỉnh hình thành phố lấy thuốc cho mẹ, thì thấy một con bé ngồi trên xe lăn giống hệt như nhỏ Vy. Bây giờ không phải nghi ngờ nữa mà tao chắc là nó rồi”
Nghe đến đây trong lòng Minh khẽ chấn động, trung tâm chỉnh hình thành phố, xe lăn, từng hình ảnh được anh nối ghép lại hiện ra một cách đáng sợ. Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ, Lâm là bạn học cùng khối với Minh nên cũng thường hay đến phòng trọ anh chơi, nên việc biết Vy là điều đương nhiên, họ cũng trở nên thân với nhau nữa là đằng khác. Nếu nói như thế thì việc nhìn nhầm người làm sao có thể, cái không thể thiếu của một họa sĩ đó chính là khả năng quan sát, vì vậy mọi câu nói của Lâm đều là sự thật.
Minh khả tin đôi chân không trụ vững ngồi phịch xuống chiếc ghế cây màu nâu nhạt.
“Làm sao có thể vậy được, nhỏ Vy khỏe lắm cơ mà?”
Minh có thể nghe thấy tiếng thở dài của Lâm qua điện thoại, lúc mới nhìn thấy bóng dáng Vy trong lòng Lâm cũng nghĩ như thế. Thường ngày đôi chân nhỏ không hề yên nghĩ, ngay cả Lâm cũng không tin được hình ảnh cô bé ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy đi thẳng vào cánh cửa bệnh viện một cách thất thần đó lại chính là Vy.
“Ban đầu tao cũng không tin, hôm qua tao có hỏi chị y tá nhưng chỉ nói không biết tên bệnh nhân. Chị đó chỉ biết cách đây mười ngày, giờ đó cô bé ngồi xe lăn cũng có đến đây một lần. Hình như là kiểm tra bệnh án và xin giấy chuyển ra nước ngoài điều trị hay gì đó”
Chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, âm thanh giòn tan vang vọng khắp căn phòng. Nụ cười tươi sáng của Vy vẫn còn hiện lên trong tâm trí Minh, đôi chân nhảy múa không ngừng trên sân khấu, mọi thứ làm anh vẫn không thể nào hình dung được hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau qua lời nói từ miệng của Lâm.
Nghĩ đến chuyện nhỏ không thể làm điều mình yêu thích trong suốt thời gian qua, trong lòng Minh có cái gì đó rất khó chịu. Quen biết nhau nhiều năm, anh rất hiểu tính tình của Vy, nếu nhỏ đã quyết định không nói thật cho anh biết nhất định là có lý do, nhỏ sợ anh buồn, sợ anh lo lắng chăng. Vậy mà anh cứ nghĩ trong thời gian qua nhỏ vì sợ làm phiền anh nên không chịu điện thoại hỏi thăm anh, đến lúc anh về tới nơi nhỏ lại nói có chuyện bận cùng gia đình lên Đà Lạt, mọi thứ được nhỏ che đậy quá kín đáo, kín đến mức anh không thể nào ngờ đến.
Gia đình Vy chỉ thuộc dạng bình thường, đủ ăn, đủ mặc, chi phí điều trị nước ngoài chắc chắn rất đắt. Nếu tiền được chuẩn bị xong xui thì gia đình Vy đã đưa đi chữa trị chứ không phải đợi đến bây giờ. Minh thoáng lo lắng, không suy nghĩ nhiều nữa anh lập tức chạy xe đến nhà Lâm nhờ cậu mạng tìm hiểu chi tiếc về các khoảng chi phí chữa bệnh khi xuất ngoại.
3.
Vy ngồi trên chiếc xe lăn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính vẫn đang nhấp nháy, khung cửa chat được mở ra từ lúc nào, nhưng chỉ có duy nhất người bên kia nhắn qua còn Vy thì hoàn toàn không trả lời bất cứ dòng chữ nào. Đèn báo online đã được nhỏ tắt liệm, phía bên Minh chỉ nhìn thấy duy nhất chấm nâu báo hiệu chưa online, tin nhắn chưa hề được người khác đọc, chỉ mình anh đọc thoại một mình với chiếc máy tính ngồi bên khung cửa sổ.
Bầu trời về chiều rất đẹp, những chú chim sẻ nhỏ nhắn không ngừng tụ tập về mặt đất gặm lấy những viên thức ăn nho nhỏ do người tản bộ thả xuống. Nụ cười của những em bé chập chững mới tập đi, gương mặt hạnh phúc của những cặp vợ chồng tay nắm tay dắt theo thằng cu mũm mĩm. Nhỏ đã từng có những tuổi thơ như thế, đôi chân khỏe mạnh như thế. Nhưng giờ đây mọi thứ đã là quá khứ, nhỏ cứ ngồi đấy, ngắm nhìn từng dòng tin nhắn của Minh, rồi thỉnh thoảng quay sang nhìn dòng người bên dưới sân.
Nhỏ không dám liên lạc với Minh, nhỏ sợ trong lúc không kìm chế được sẽ nói “Tôi muốn gặp ông”. Mấy năm qua chưa bao giờ nhỏ nhớ người bạn thân này như thế, nhớ đến từng cái cóc vào đầu đau đến tê mặt của Minh khi nhỏ không chịu làm bài tập, nhớ đến cái gương mặt nghiêng nghiêng khi tập trung vào giải một bài toán khó trên lớp, tất cả mọi thứ đều được nhỏ ghi khắc vào một góc đẹp của tâm hồn.
“Dạo này bà khỏe không?”
“Nay Sài Gòn nắng ghê, tui đi học về mà toàn thân ước sũng luôn”
“À nay thằng Lâm nó nhắc tới bà đó, nó hỏi tui bà đâu sao hổm nay không thấy, tui nói bà đi về quê rồi. Mà nè, Đà Lạt gần đây lạnh lắm không, nhớ khoác thêm áo nha bà, không có tui nhắc nhở đừng có quên đó”
“...”
Nhìn những tin nhắn được gửi đến gần đây mà lòng Vy như đang đè nén một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, ở cái tuổi đôi mươi thì tình bạn giữa hai người đã không còn như trước nữa, nhỏ biết thế nào là rung động, biết thế nào là tim đập khi ở gần người bạn cùng trang lứa này. Minh không chỉ đơn giản là bạn, là người thân, mà còn là người trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn vì chút chuyện của mình mà khiến anh suy nghĩ thêm nhiều, nhỏ biết anh lo cho nhỏ, nhỏ biết anh cũng có cảm tình với nhỏ. Nhưng những điều đó hãy cứ xem như là quá khứ, chôn nó thật kĩ, điều đó sẽ khiến cả hai không bị gò bó nhau.
Đôi chân này có thể mãi mãi yên lặng như thế, cũng có thể được trở lại như ban đầu. Nhưng thế thì đã sao, nói cho anh biết, để anh cùng nhỏ có hy vọng, rồi lỡ mai này không chữa khỏi, cả hai sẽ cùng nhau gánh chịu nỗi mất mát này sao? Một người đau còn hơn hai người, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mai mắn có đến với nhỏ hay không, chỉ đựa vào ý trời mà thôi.
4.
Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt anh ẩn đậm nét buồn. Anh đã nghĩ ngay đến điều này khi biết Vy không đủ tiền chữa bệnh, lần trước khi tham gia cuộc thi và giành được giải, Minh nhận thưởng được một số tiền khá lớn. Tuy chỉ có thể giúp được hơn phân nữa số tiền thôi, nhưng bên phía nhà trường cũng đã nói sẽ giúp Vy hỗ trợ một phần viện phí, cả hai cộng lại với nhau nhất định sẽ đủ để nhỏ đi nước ngoài điều trị, đôi chân chạy nhảy trước đây nhất định sẽ trở lại, gương mặt tươi cười của nhỏ cũng không bao giờ biến mất nữa.
Mẹ Minh quay sang hỏi:
“Bé Vy đâu rồi sao mấy tuần rồi không thấy nó qua chơi?”
Thường thì mỗi ngày cuối tuần Vy đều cùng anh về nhà thăm mẹ, hai người đều chia ngày cùng thăm nhà. Thứ bảy buổi tối thì nhỏ cùng anh về nhà mẹ nhỏ, còn chủ nhật thì đến lượt hai người về nhà mẹ anh. Hai bên gia đình cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn, mẹ anh và mẹ nhỏ cũng được xem là tri kỹ qua mỗi buổi sáng tập thể dục tại công viên, đi chợ khi buổi tập kết thúc.
Nghe mẹ nhắc đến Vy trong lòng anh thoáng buồn, hiện tại anh cũng không biết bệnh tình của nhỏ như thế nào nữa, mỗi lần chat qua mạng nhỏ đều không online, nhắn tin qua điện thoại thì không có người trả lời, gọi đến thì toàn thuê bao.
“Mẹ à, con có chuyện này muốn nói.”
“Chuyện gì vậy con?”
Minh bắt đầu kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện về Vy, ánh mắt mẹ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhỏ là cô bé rất được người lớn trong nhà anh yêu quý, cộng thêm tính cách hòa đồng càng khiến nhỏ chiếm vị trí trong lòng họ hơn. Nhìn qua niềm vui trong mắt mẹ khi mỗi lần nhỏ đến đây thì anh cũng đủ biết được mẹ đã xem nhỏ như con gái của mình, khi nghe được tin này chắc mẹ rất bất ngờ, đời đâu ai biết được trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mẹ anh thở dài, ánh mắt nhìn xa ra bên ngoài cánh cửa, nơi Vy thường hay thò đầu vào trong mỉm cười nhìn mẹ, trên tay nhỏ lúc nào cũng cầm theo một giỏ trái cây hoặc những món ngon do chính tay mẹ nhỏ làm.
“Tội nghiệp con bé, còn trẻ thế mà lại gặp chuyện như thế này. Hèn chi hổm nay mẹ không gặp mẹ con bé, cứ nghĩ chị ấy có việc gì đó nên không tập nữa, thì ra là chuyện đau lòng này”
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, anh biết mẹ mình là người tốt, nhất định mẹ sẽ giúp gia đình Vy vượt qua những khó khăn lần này.
“Mẹ, con muốn dùng số tiền đoạt giải thưởng lần này quyên góp vào quỹ trường giúp Vy ra nước ngoài chữa trị”
Minh cảm nhận được bàn tay mẹ khẽ rung, lòng anh thầm chấn động, biểu hiện này của mẹ làm minh lo lắng. Nhưng nhanh sau đó anh nhận lại được nụ cười hiền hậu trên môi mẹ, bà vỗ nhẹ vào vai anh, đưa ngón tay cái lên ý nói tuyệt vời.
“Tiền này cũng là do con giành được, con muốn làm thế nào thì làm thế đó, mẹ không có ý kiến. Mẹ rất vui khi con biết giúp đỡ bạn bè trong lúc gặp khó khăn, mẹ rất tự hào về con, con trai ạ”
5.
Mới đó mà đã một năm trôi qua, thời gian cứ như một thước phim được cuộn sẵn vào máy. Anh vẫn là anh của ngày trước, tiến lùi với niềm đam mê nghệ thuật của mình. Tách trà nóng trên bàn vẫn còn in hằng dấu môi được tạo thành từ hơi nước, vẻ mặt anh chứa đựng niềm vui không che giấu được. Ánh mắt Minh không ngừng hướng về phía chiếc ti vi, trên đó xuất hiện thân hình nhỏ nhắn quen thuộc, đang thực hiện điệu múa lay động lòng người.
Nhỏ vẫn là nhỏ trong lòng anh, hai người cứ như thế, cùng che đậy bí mật của cuộc đời mình. Anh im lặng, nhỏ cũng im lặng, cứ như mọi chuyện xảy ra trước đó chưa hề tồn tại, anh vẫn là anh, người bạn thân nhất của cuộc đời nhỏ.
Sau nữa năm kể từ ngày anh bước vào cánh cửa trường của nhỏ, tình nguyện quyên góp 80 triệu đồng giúp nhỏ điều trị đôi chân của mình, nhỏ cũng đã trở lại, mang theo gương mặt tươi cười hồn nhiên như thuở hôm nào. Nhỏ chưa hề nhắc với anh chuyện bị thương trước đó, cũng như mong anh không biết sự tồn tại của cơn ác mộng đời nhỏ, như thế cũng tốt, cả hai cùng nhau cất giấu những bí mật riêng của mình.
Nhỏ sẽ mãi mãi không biết người quyên góp tiền ngày hôm đó là ai, và anh cũng sẽ làm ngơ không biết nhỏ từng bị thương, từng một mình chịu đau đớn trong những lần điều trị.
Thân hình nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện trước mặt, trên tay nhỏ còn cầm theo hai cây kem hương vị socôla. Nhỏ ngồi xuống trước mặt anh, đưa cây kem bên trái đã bị người khác mút một chút ngay đầu, đôi má phụng phịu khi thấy anh chưa chịu đưa tay lên cầm.
“Nè ăn đi”
Minh lắc đầu nhướng người tới cầm lấy cây kem, khẽ đưa lên môi liếm nhẹ. Hương vị ngọt ngọt truyền đến đầu lưỡi, cảm giác này tuyệt vời tựa như hạnh phúc anh đang nắm trọn trong lòng bàn tay, mãi mãi không bao giờ từ bỏ.
Chỉnh sửa lần cuối: