Chương 5: "Thế thì...tại sao anh không thử đi"
“Cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi kiếp sống vampire rồi!”
“Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi có thật là cô mất trí thật không? Vẫn hoạt bát thế.”
“Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Trí nhớ không ảnh hưởng đến cái gọi trí thông minh và cá tính đâu.”
“Cô lý sự thật đấy. Bây giờ cô ngồi im lặng đi để tôi tập trung chạy xe đi.”
“Anh thật giống một ông cụ mà.”
“Cô không nhớ là đã năn nỉ tôi cho đi cùng sao? Nếu nói nữa tôi sẽ đưa cô về nhà lại đấy.”
Thế là cô nàng im bặt, trên đường đi không nói gì nữa. Hôm nay vì vài lý do tôi phải đi về công ty cũ giải quyết chút chuyện, cô gái này biết chuyện thế là cứ nằng nặc đi theo. Lúc đầu tôi cũng không có ý định đưa cô ấy đi cùng nhưng thấy mấy bữa giờ ngoài giờ giao cơm cho chị Tâm, cô ấy cứ ở nhà hết xem tivi lại đọc báo thấy cũng tội nên đồng ý. Tôi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, ở tiệm pizza, tôi không hiểu cô khóc có phải là vì tôi đã nặng lời hay là vì nguyên nhân nào khác. Đến giờ tôi vẫn nghi ngờ không biết liệu Cát có mất trí thật hay không? Nhớ lại đêm tôi đụng cô ấy, nhìn vào dáng vẻ, cách ăn mặc, tôi có thể đoán được đây cũng là người xuất thân gia đình khá giả lại cộng thêm sự vụng về khi làm những công việc nhà sang nay, tôi kết luận chắc chắc ngày xưa hẳn cô gái này từng được nuông chiều. Nhưng nếu một cô gái có cuộc sống như thế thì vì lý do gì mà cô ấy phải bỏ trốn, chịu những lời khắc nghiệt của người khác mà không về nhà. Nghĩ đến đây tôi càng thấy thân phận của Cát rất bí ẩn, tính cách còn bí ẩn gấp bội phần, đôi khi tôi nghĩ cô rất dễ thương, đôi khi lại thấy cô rất mưu mẹo, xảo quyệt lại có lúc thấy cô không khác gì một đứa trẻ mười tuổi như em trai tôi.
“Yahooooo…”
Bỗng nhiên cô gái sau lưng tôi hét lên làm tôi giật cả mình.
“Cô điên sao?”
“Ờ, chắc vậy. Tự nhiên tôi thấy chán quá đó mà.”
“Thứ bảy này tái khám, sẵn tiện khám lại não cô mới được.”
“Anh lại nói như thế với một cô gái có tâm hồn mong manh dễ vỡ sao?”
“Cô mong manh dễ vỡ, nếu nói mong manh thì phải là …”
“Là gì?”
“Không có gì.”
Trong phút chốc tôi nhớ đến cô y tá ở bệnh viện, nghĩ lại đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của cô ấy. Tôi nghĩ có vẻ như mình đã thích cô gái đó rồi, tuy nhiên tôi vẫn nhận thức được là mình và cô gái ấy ở hai thế giới khác nhau, tôi – một thằng nghèo xơ nghèo xác, và sống theo tiêu chí “ba không” thì mãi mãi sẽ không với tới một cô gái tuyệt vời như thế - xinh đẹp, có học thức lại tốt tính. Có những thứ biết là không thể thì không nên miễn cưỡng. Nhìn lại thấy mình đã ở khúc cua gần công ty cũ. Cảnh vẫn như cũ mà người thì thay đổi thì cũng thật khó chịu. Tới nơi, tôi dừng lại để Cát ở phía ngoài rồi đi gửi xe.
“Đây là công ty cũ của anh hả?”
“Ừ.”
“Woa, mà hôm nay anh đến đây chi vậy?”
“Có chút chuyện bạn tôi nhờ.”
“Thế mà tôi cứ tưởng là họ mời anh làm lại chứ?”
“Chắc chắn là không.”
Tôi trả lời cô ta hờ hững, cô ấy bỗng ngừng lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh biết mình có một thói quen không tốt không?”
Khoảnh khắc mắt chúng tôi giao nhau, tự nhiên tôi lại sợ cô ấy nhìn thấu trái tim mình, chỉ quay mặt đi chỗ khác ngập ngừng nói:
“Là gì?”
“Mày tới rồi hả Minh?”
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng của thằng bạn chí cốt của mình. Nhìn lên thấy nó từ đằng xa tiến đến, mặt nó đỏ gay dưới ánh nắng chói chang lúc 3 giờ chiều. Hai tay nó cầm cái nón kết vẫy vẫy tôi. Nhìn vào điệu bộ và áo xống nó thì cứ nó đánh vật ở đâu đó mới về vậy, chắc hẳn là cái xe lại gặp trục trặc rồi.
“Lâu rồi không gặp mày.”
Tôi chỉ gật đầu. Hai mắt thằng bạn tôi chuyển từ tôi sang cô gái sau lưng.
“Mới đây có người yêu rồi.”
“Làm gì có.”
Tiếng tôi và cô gái này cùng vang lên đồng thanh để đính chính sự hiểu lầm chết tiệt của thằng bạn, nó chỉ biết nhìn chúng tôi ngơ ngác.
“Vậy cô là…”
Tôi nhanh nhảu đáp để cho nó không còn bất kỳ sự hiểu lầm nào nữa.
“Là cô gái khiến tao bị đuổi.”
Nó nhìn chằm chằm vào cô gái.
“Vậy sao cô ở đây?”
“Tôi sống cùng gia đình người này.”
Bỗng dưng mắt nó nhìn vào tôi rồi cười đầy ẩn ý. Thằng bạn tôi là một đứa hay có suy nghĩ bậy bạ và lời lẽ cũng không có gì hay ho, vì thế chắc chắn giờ đây nó đang có những suy nghĩ không tốt đẹp gì.
“Mày kêu tao đến đây làm gì mà cứ hối hả trên điện thoại thế?”
“À… mày phải giúp tao cú này mới được.”
“Chuyện gì?”
“Chả là hôm vừa rồi, xe nó bị hư, ông chủ đã kêu tao đi sửa rồi nhưng tao lỡ lấy tiền đi xài thâm. Giờ không còn đủ nữa mới nhờ mày.”
“Cái gì? Tao làm gì còn tiền.”
“Mày không có tiền nhưng có cái khác, mấy cái xe ở đây mày rành mà. Trước mày cũng sửa được mấy cái lên cơn.”
“Tao đâu có giỏi vậy. Mà tao mà đụng vô, ông chủ biết là chết bà.”
“Không sao đâu, tao sắp xếp được mà. Chút nữa tao thay ca rồi, mày vô làm giùm tao.”
“Hừm…”
Tôi không hiểu nổi thằng bạn tôi, đã bao nhiêu lần nó gặp rắc rối với ba vụ cờ bạc này mà vẫn không chừa, ngày xưa còn làm ở đây thì tôi còn giúp nó bao che còn giờ thì… Nó phải chịu trách nhiệm cho thứ mình đã làm chứ. Dù biết là thế mà tôi vẫn đi theo nó đến bãi xe.
***
Tôi vốn không hiểu gì về xe cộ cũng như máy móc nên chỉ biết im lặng theo Minh và người bạn. Nhìn vào thái độ của họ tôi nghĩ họ đã rất thân nhau. Cuối cùng chúng tôi đã đến bãi xe, đúng là một nơi rất rộng và có rất nhiều xe tải ở đây với đủ loại, đủ kích cỡ. Họ dừng lại bên một chiếc xe cỡ trung cũ kỹ, tôi đoán chắc xe này chắc cũng thọ mười mấy năm rồi vì nhìn kiểu nó rất cũ.
“Cô ngồi ở đây đi này.”
Bạn của Minh mời tôi ngồi lên một cái ghế nhựa ở chỗ có bóng mát gần chiếc xe đó. Tôi gật đầu mỉm cười cảm ơn anh ta. Nói cho cùng người này cũng biết cách đối đãi với con gái hơn kẻ đang cắm cúi nhìn vào chiếc xe đó. Sau đó thì hắn ta chạy lại chiếc xe cũ đó, theo tôi phiên dịch lại chắc là nói tiểu sử, bệnh tình của nó đấy cho Minh sửa, sau đó tên bạn thân này, kẻ mà tôi nghĩ không cần phải biết danh tính này - chạy chỗ tôi, bắt chiếc ghế ngồi bên cạnh.
“Anh không giúp anh ta sao?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi.
“Không, tôi ở đó không giúp ích gì cho nó mà lải nhải nó cộc lên thì mệt.”
Tôi nhìn về hướng người đàn ông đang chui vào gầm xe rồi gật đầu.
“Cũng đúng, anh ta đúng là kẻ khó chịu mà.”
“Ờ, mà cô với nó quan hệ thế nào?”
Giọng anh chàng kế bên khiến tôi thật khó chịu, cứ như là có một ý nghĩ đen tối nào vậy.
“Không, chỉ là một kẻ bị nạn và người gây tai nạn thôi.”
“Vậy sao?”
“Còn anh với anh ta thì sao? Quen nhau bao lâu rồi?”
Tôi cố đổi hướng cuộc nói chuyện vô vị này, nếu mà cứ nói về tôi và tên sửa xe kia và trời lại rất nóng thì sẽ khó khăn để tôi giữ bộ mặt lịch sự này với anh chàng này.
“Cũng bảy, tám năm. Lúc đó tôi mới vào đây làm, nó thì làm lâu rồi cũng giúp đỡ nhiều.”
“Vậy sao? Chắc lúc đó anh ta cũng như ông cụ non như bây giờ đúng không?”
“Ừm, thằng này lúc nào cũng càu nhàu, quạu quọ nhức cả đầu. Nhưng nói chung là một thằng tốt tính. Nói ra thật xấu hổ, ngày xưa mới vào làm tôi phạm rất nhiều lỗi, mém bị đuổi mấy lần. Chả có ai dám giúp vì sợ phiền, chỉ có thằng Minh, nó lại năn nỉ ông chủ giúp tôi dù tụi tôi chỉ mới quen nhau thôi, vì nó làm cũng hai ba năm rồi lại tốt nên ổng cũng tha.”
Tôi mỉm cười nhìn người mà chúng tôi đang đề cập đến rồi gật đầu, có lẽ cuộc nói chuyện này không vô vị như tôi nghĩ.
***
“Chà, cái này nó cháy rồi. rắc rối đây.”
Tôi chui ra khỏi gầm xe, định kêu thằng Hoan tới để nói tình hình và mua mấy linh kiện thay đỡ thì thấy nó đã tới bên cạnh Cát nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn họ vui vẻ thế tự dưng tôi lại có một chút khó chịu, có lẽ vì trời đang nóng chang chang, mình lại đang sửa xe thế mà thằng bạn lại vào bóng râm cua gái. Định sẽ để yên cho nó tiếp tục cua gái nhưng nhìn lại đồng hồ thấy hơn bốn giờ rồi, tôi đành phải quấy rầy cuộc chuyện trò vui vẻ đó.
“Vậy mày đi mua giùm tao luôn đi. Tao phải ở đây làm kế hoãn binh với lại tối nay tao chạy rồi, nghỉ ngơi một lát chứ.”
“Được rồi, mà mày mượn tiền đâu đó đi, tao không có tiền đâu.Chừng bảy, tám trăm đó.” – tôi đáp lại, giọng không giấu sự khó chịu.
“Được rồi, may mà tao mới mượn một triệu từ ông Bảy. Tính đi sửa nhưng mấy cái xe này nhiêu đó đâu có đủ. Kêu lão này thay cái đồ cổ này mà có nghe đâu, còn dọa đuổi việc nữa. Vậy nên mới nhờ mày đó chứ, mày không có chém lên.”
Tôi cầm hai tờ năm trăm từ tay nó, rồi vội vàng đi mua linh kiện. Tôi thấy Cát nói chuyện với thằng Hoan vui vẻ nên kêu cô ấy ở lại đi thế mà cô ấy cứ nằng nặc đòi đi theo vì thấy ở đây chỉ có đàn ông, ở lại thấy không tự nhiên thế là bất đắc dĩ tôi lại đồng hành cùng cô ấy. Không rõ hai người ấy hồi nãy đã nói gì mà cô gái này thay đổi 180 độ, im lặng suốt đường đi, không châm chọc gì tôi như bình thường cũng như ồn ào như mọi ngày nữa. Cuối cùng cũng đến tiệm sửa xe, tôi dặn nhân viên ở đây lấy mấy linh kiện cần thiết nhưng có lẽ vì đây là loại đời cũ nên khá khó tìm nên họ kêu chúng tôi ngồi trong tiệm chờ để họ tìm hàng trong kho. Đối với tôi việc này cũng không quá tồi tệ, trước giờ, mỗi khi sửa xe tôi luôn đến tiệm này, không phải vì nó lớn hay hiện đại mà vì nhìn những người thợ ở đây, nhìn đôi tay họ sửa thoăn thoắt thật sự rất chuyên nghiệp, rất thú vị. Mải nhìn những người thợ này tôi không để ý rằng Cát đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh rất thích sao?”
“Cái gì?”
“Có phải anh rất thích nơi này cũng như việc sửa xe hay không?”
“Cô đừng có đùa.”
Tôi nhìn vào cô ấy đính chính, nhưng có vẻ như tôi đã thất bại, Cát chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười.
“Anh có biết ánh mắt mình khi sửa xe ban nãy và khi nhìn những người thợ ở đây rất giống nhau không?”
“Cô nói gì vậy?”
Tôi quay mặt đi, tiếp tục nhìn vào những người thợ sửa máy này.
“Nếu anh thích, tại sao anh không xin việc ở đây đi.”
“Cô đùa hả? Cô có biết cửa hàng này nổi tiếng hơn nơi khác là vì đội ngũ nhân viên của họ đều được học ngành ô tô bài bản không? Nếu không thì là những tay lành nghề lâu năm, tôi chỉ mới tốt nghiệp lớp 11 lại là tay mơ làm gì có cửa.”
Cô ấy không nói gì cả chỉ nhìn tôi rồi nhìn thằng vào phía trước thở dài.
“Hồi nãy tôi đã nói anh có một khuyết điểm rất lớn, anh biết không?”
Tôi lắc đầu.
“Đó là anh suy nghĩ quá nhiều.”
“Nếu ở đây quá nhiều yêu cầu thế,… thì tại sao anh không thử đi đi, bắt đầu từ bước một.”
“Cô đúng là một đứa trẻ mà.Sao cô hiểu được chuyện đời chứ.”
“Đúng là một suy nghĩ quá nhiều mà.”
Bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai người chúng tôi. Cuối cùng sau hơn hai mươi phút, người nhân viên đã đến, người ấy đưa linh kiện cho chúng tôi rồi xin lỗi rối rít vì đã làm chúng tôi đợi lâu. Như tôi dự đoán, tổng cộng chỉ có bảy trăm tư nghìn đồng. Lúc người nhân viên chuẩn bị đi, bỗng nhiên Cát nắm tay người đó lại.
“Anh cho tôi hỏi bên mình có tuyển người không?”
Anh chàng ấy mới đầu hơi lung túng, sau thì trở lại gương mặt chuyên nghiệp lúc đầu.
“Chúng tôi cũng không biết nữa. Tôi không biết chuyện này.”
“Vậy chúng tôi nên tìm ai để tìm hiểu việc này?”
“Dạ…”
Cát mỉm cười với người thanh niên đối diện, nhẹ nhàng nói.
“Xin phiền anh hỏi giúp chúng tôi được không?”
Người thanh niên ấy chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Tôi nắm cổ tay Cát kéo về phía mình.
“Cô làm cái gì vậy?”
Cô ấy gật đầu với đám nhân viên đang nhìn về phía chúng tôi, nụ cười vẫn túc trực trên môi, trong phút chốc tôi thấy nụ cười của cô rất giống nụ cười của chị Tâm – có gì đó rất xã giao.
“Giúp anh. Nếu anh không thử thì tôi sẽ tạo cơ hội để anh thử.”
Người nhân viên lúc nãy đi cùng một người đàn ông đứng tuổi mập mạp tiến về phía chúng tôi, có lẽ là đó là cấp trên của họ. Người đàn ông này, quần áo sạch sẽ có lẽ không phải là thợ sửa nhìn chúng tôi với cùng một nụ cười xã giao giống như Cát.
“Tôi nghe cô muốn tìm tôi.”
“Vâng, tôi có một người bạn rất muốn làm việc ở đây. Hiện bên ông có tuyển người không?”
“Cô muốn hỏi vị trí nào?”
“Nhân viên kỹ thuật.”
“Rất tiếc, hiện tại chúng tôi chưa cần tuyển thêm. Với lại, để vào được đây, chúng tôi có điều kiện rất gắt gao.”
Dù tôi không hy vọng gì nhưng nghe câu nói này của ông ta, tôi có chút thất vọng trong lòng.
“Gắt gao? Có phải là được đào tạo chính quy?”
Người đàn ông này lắc đầu.
“Chỉ là một phần, quan trọng nhất qua được kỳ sát hạch của chúng tôi. Nhìn cô chắc cũng chỉ hai mươi, hai mốt nhỉ? Nói thẳng là với những sinh viên mới ra trường chúng tôi cũng không dám hy vọng gì, họ chỉ là mất cuốn sách giáo khoa di động thôi. Nếu thế thì chúng tôi mua một bộ giáo trình về có lý hơn.”
“Tôi hiểu, nhưng liệu bên ông có tuyển thợ học nghề hay vị trí này khác không?”
“Nhân viên kỹ thuật chúng tôi không tuyển nữa.”
Cát không nói gì nữa, ánh mắt không giấu sự thất vọng. Đến bây giờ tôi thấy mình thật vô dụng, vô dụng hơn cả một cô gái hai mươi này nữa. Dù đây không phải là việc của cô ấy nhưng cô ấy vẫn rất cố gắng giúp đỡ tôi, về mặt dũng khí thì cô gái trẻ này hơn tôi cả chục lần. Đến giờ tôi không thể giữ im lặng được nữa.
“Vậy còn tạp vụ, hay bất kỳ vị trí nào cần lao động phổ thông trong đây cũng được.”
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện nói.
“Tạp vụ…”
“Vâng, tạp vụ, bảo vệ,… bất kỳ vị trí nào.”
“Anh là…”
“Tôi là người muốn xin việc ở đây, là người mà cô gái trẻ này đã giúp đỡ.”
Ông ấy ngẫm nghĩ một hồi rồi mỉm cười nhìn chúng tôi nói.
“Được rồi, anh hãy lấy đơn cho vị trí tạp vụ của công ty chúng tôi.”
Tôi không thể giấu được sự vui mừng, cảm ơn ông ta rối rít. Sau đó vì bận việc ông ấy đã từ biệt hai chúng tôi. Chỉ còn hai chúng tôi ngẩn ngơ nhìn nhau.
“Sao anh lại xin làm tạp vụ.”
“Không phải cô đã nói là từng bước một sao? Bây giờ tôi nghĩ là mình chỉ thử một chút cũng không vấn đề gì. Thử làm điều mình muốn.”
Cát nhìn tôi mỉm cười gật đầu rồi sau đó lấy khuỷu tay trỏ vào người tôi.
“Anh nợ tôi một chầu lẩu nhé.”
***
Tối hôm đó, cuối cùng chúng tôi cũng không thể giấu được chủ của Hoan về vụ xe hư và anh ấy bị la cho một trận, nhìn anh chàng có vẻ rất đau khổ. Còn tôi thì hôm nay thấy được một mặt tốt của kẻ “khó chịu” kia và dường như ác cảm của tôi với anh ta đã giảm một chút xíu. Điều duy nhất khiến tôi băn khoăn là người đàn bà trung niên xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi tối nay. Có vẻ như bà ta đã làm cho ba chị em nhà này rất khó chịu dù họ không nói với nhau câu nào, đặc biệt là Minh nhưng vì không tiện nên tôi cũng chỉ im lặng không hỏi lý do.
***
Tại tiệm sửa xe Đức Lợi
“Sao ông chủ lại nói dối họ là còn một vị trí tạp vụ thế? Ta đâu có tuyển vị trí này.”
“Cậu không thấy hai người đó rất thú vị sao? Đặc biệt là cậu thanh niên đó.”
“Thú vị?”
Ông ta ném một tờ giấy lên bàn.
“Cậu nhìn xem.”
Người đàn ông đối diện nhìn vào tờ giấy không giấu vẻ kinh ngạc.
“Đây là…”
Ông Đức Lợi mỉm cười rồi gật đầu.
“Đúng vậy. Một bộ phận gần như vô danh, ngay cả những người thợ chuyên nghiệp cũng không mấy ai nhớ tên. Thế mà hôm nay cậu ta đã đến nói ngay loại này và tôi đã hỏi người nhân viên bán cho cậu ta rồi. Khi mà không biết có hàng không, người này đã gợi ý cho cậu ta loại khác hiệu nhưng cùng chức năng nhưng cậu ta nhất quyết lấy loại này vì đó là một đời xe rất cũ, nếu xài những hàng sau này sản xuất sẽ không phù hợp.”
“Vì lý do này sao?”
“Đó chỉ là một lý do phụ thôi, cậu có biết lúc tôi ngồi phía trong nhìn ra, tôi đã thấy ánh mắt cậu ấy nhìn những nhân viên ở đây. Tôi rất ít khi thay đổi nhân sự, vì ngoài kỹ thuật ra tôi biết rất khó tìm những người thật sự đam mê, trung thành với công việc như những người ở đây. Những cậu sinh viên mới ra trường, nếu không vì thiếu kỹ năng thì lại chả có tý lửa nào cả. Mà cậu thanh niên này có cả hai.”
“Ông có nghĩ là đã kết luận quá sớm không?”
“Vì thế tôi mới cho cậu ta làm tạp vụ.”