Cảm nhận Em đợi anh đến năm 35 tuổi.

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
12096992174_093a8c5408.jpg

Nếu có ai lạc chân bước vào đây, đọc những dòng này, bản thân cảm thấy chán ghét, hoặc là kì thị gì đó, mình không miễn cưỡng. Chỉ mong các bạn đừng xúc phạm đến cái tôi Hủ nữ của mình và xúc phạm đến thần tượng của mình. Nam tác giả đồng tính Nam Khang.

Tôi chẳng biết đối với mọi người hạnh phúc là gì nhưng chí ít khi tôi đọc những dòng tùy bút "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" của anh, tôi hiểu rất rõ. Hạnh phúc của anh chính là người đó.

Từ năm 1999 đến năm 2006, bảy năm thời gian đều dành để yêu con người ấy. Như thể nó đã biến thành một bộ phận trên cơ thể mình, coi sự tồn tại của nó là một lẽ đương nhiên, thậm chí có đôi khi tôi còn không thể cảm thấy có sự khác biệt nào. Nhưng nếu có một lúc nào đó thật sự phải cắt bỏ nó đi, thì nhất định sẽ không nỡ, đau, đến phát khóc.

Bảy năm chỉ toàn tâm toàn ý yêu một người, thậm chí anh cũng biết sẽ có lúc phải trả lại con người đó về đúng nơi mà người đó thuộc về. Thế nhưng anh vẫn hi vọng bản thân có thể ích kỉ thêm một chút mà níu giữ người đó ở lại. Tôi thật sự không biết cái cảm giác khi nhận trong tay thiệp cưới của người mình yêu thương nhất là như thế nào, ấy vậy mà khi đọc những lời chia sẻ của anh, tôi lại bật khóc. Ngay cả một người ngoài như tôi còn cảm thấy đau, vậy thì anh chắc hẳn phải đau nhiều lắm.

Hiện giờ bản thân gần như cũng nằm trong hoàn cảnh này, ban đêm ngủ không được, nhưng lúc thức dậy rồi lại ngồi ngẩn ngơ ra đấy. Tôi vốn cũng không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ là cứ mịt mờ không biết làm gì để thời gian nhanh chóng trôi đi. Ngoài nỗi đơn côi, anh không để lại gì thêm nữa. Tôi nghĩ đến mai sau có lẽ sẽ phải trải qua rất nhiều năm như thế này, chỉ nghĩ thế thôi cũng đã đủ khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt hoang mang, vì thế nên sợ hãi, và cũng có thể sẽ không kiên trì đến năm ba mươi lăm tuổi được nữa.

Yêu nhưng lại không thể công khai, bản thân chỉ có thể từng chút từng chút cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Anh biết người đó có rất nhiều mối quan hệ, anh sợ người đó bị người ta khinh thường, sợ cả thế giới này sẽ vứt bỏ anh. Cho nên thà rằng bản thân hàng đêm đau đớn tột cùng cũng nhất quyết không để người đó bị thương tổn.

Tôi là người tha thiết cầu mong anh được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau.
Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi, nếu như tới khi ấy anh vẫn không đến, thì em sẽ tìm người khác.


Anh nói anh sẽ đợi người đó đến năm 35 tuổi, đợi người đó hồi tâm chuyển ý, anh nói rằng chung quy người con gái đó là vô tội. Có lẽ trong thâm tâm anh đã biết người đó vĩnh viễn sẽ không quay lại chỉ là anh đang tự lừa dối bản thân mà thôi. Cho dù có cố gắng lừa gạt bản thân đến đâu, rồi cũng đến lúc phải tỉnh mộng, anh chọn cách gieo mình vào dòng sông Tương, chọn cách đem tình yêu thầm kín hòa cùng dòng sông lạnh giá, khi ấy anh còn chưa tròn 28 tuổi.

Ngày 27/3 Người ta tìm thấy xác của anh, tôi lặng lẽ khóc bởi lẽ ngày người ta tìm thấy anh cũng là ngày tôi ra đời. Chính vì thế tôi lại càng khắc sâu trong cái tên Nam Khang này, có lẽ đến cuối đời tôi vẫn không thể quên.

Tôi nhìn đoàn người xuôi ngược trên phố, ai nấy đều vội vội vàng vàng, gặp gỡ rồi lãnh đạm nhìn một cái, ai cũng nhìn không thấu câu chuyện ở phía sau những người kia, ai cũng không biết được tâm lý của những người kia, liệu có phải đang chứa đựng một người như thế.

P.S Hôm trước buồn, hôm nay lại buồn, cái tên Nam Khang cứ ám ảnh mãi. Hai năm trước rõ ràng đã có thể vượt qua nhưng năm nay bỗng nhiên cái buồn vô cớ này lại ùa về...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Mình còn không đủ can đảm để đọc quyển tùy bút này T.T thực ra mình không phải là hủ, nhưng đối với mình tình yêu thì không có bất kì qui tắc hay cản trở gì cả, gay hay les cũng có quyền yêu và được yêu, quan niệm của mình chỉ đơn giản là thế nên khi nghe câu chuyện này, cảm xúc của mình thực sự là buồn muốn rớt nước mắt luôn. Nhiều lần cũng tò mò, muốn đọc thử quyển tùy bút để hiểu thêm về câu chuyện tình yêu cảm động này nhưng mà dù sao vẫn là không đủ can đảm :'(
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Mình còn không đủ can đảm để đọc quyển tùy bút này T.T thực ra mình không phải là hủ, nhưng đối với mình tình yêu thì không có bất kì qui tắc hay cản trở gì cả, gay hay les cũng có quyền yêu và được yêu, quan niệm của mình chỉ đơn giản là thế nên khi nghe câu chuyện này, cảm xúc của mình thực sự là buồn muốn rớt nước mắt luôn. Nhiều lần cũng tò mò, muốn đọc thử quyển tùy bút để hiểu thêm về câu chuyện tình yêu cảm động này nhưng mà dù sao vẫn là không đủ can đảm :'(
Chuyện tình của anh có hai phần tự truyện. Một là "Phù sinh lục kí" kể về quãng thời gian hạnh phúc 7 năm lúc hai người quyết định quen nhau. Đọc "Phù sinh lục kí" ta mừng cho anh bao nhiêu thì "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" lại đau bấy nhiêu. Buồn rớt nước mắt. :(
 

Kú đốm

Gà cận
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
22/12/13
Bài viết
396
Gạo
3.600,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Tùy bút "Phù sinh lục ký" và "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" là nụ cười, nước mắt của chàng trai Nam Khang gửi lại: một mối tình đã có, một mối tình đã mất, hạnh phúc, niềm đau đan xen... Tình yêu của anh, cái chết của anh... có người tự hỏi "Có đáng không?". Thực ra trong tình yêu không có xứng hay không xứng mà chỉ có yêu hay không yêu. 7 năm yêu đương mặn nồng tôi biết anh chưa từng hối hận. Người tình trong bóng tối, tình yêu không một lần được công khai… trong tình yêu liệu mấy ai có được dũng khí chấp nhận từ bỏ tất cả để đến bên khối tình ấy? Ngày tháng ngọt ngào thế, anh một câu em một câu cả nhà rộn vang tiếng cười. Nam Khang quen rồi, chìm sâu rồi vậy mà vẫn phải ép mình đối mặt trong căn nhà rỗng toác. Nếu là tôi tôi sẽ rời khỏi căn nhà ấy ngay lập tức, nếu là tôi tôi sẽ không trơ mắt nhìn người đến người đi mang đi mọi dấu ấn về người ấy. Nhưng tôi không phải Nam Khang… có lẽ ngay từ đầu anh ấy không muốn quên mà cũng không thể quên. Khi anh quyết định đoạn tuyệt với gia đình anh đã không thể quay đầu. Tôi chợt nhớ đến một nhân vật trong truyện khi nghe lời chia tay của bạn trai chỉ thốt lên một câu: “Chia tay rồi em ở đâu?” Người đó cũng như anh, ngoài người ấy ra anh chẳng còn gì cả.

Đêm chong mắt đợi trời sáng… ngày nối ngày… cô đơn…

Ai có thể ngay lập tức rũ bỏ phần tình cảm suốt 7 năm trời. Anh nói anh sẽ đợi người ấy. Ngốc đấy, lại chẳng trách nên lời. Nhưng rốt cuộc anh cũng chẳng đợi được đến ngày có hay không cái ngoảnh lại của người xưa. Là anh không muốn đợi hay mọi chuyện đã trầm luân? Là anh muốn quên hay muốn nhớ? Cho dù sự thực là thế nào tôi chỉ biết tình yêu ấy sẽ không tan biến như cát bụi.

Giá một lần được nghe tiếng lòng của người ở lại… Nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ được thỏa mãn. Anh bảo vệ người ấy quá, dù chết cũng để lại một đường lui. Anh sống liệu có vui niềm hạnh phúc sum vầy?
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Kú đốm Vậy là gái đọc rồi hở, haizz. Mới lướt weibo, lại thấy một bài hát viết nhằm tưởng nhớ Nam Khang - Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Ta lại khóc thêm 1 lượt nữa, buồn quá.
Mang lên đây chia sẻ với nàng. Nghe tại Đây

"Đi vào giấc mộng trong đêm tối đầy sao.

Tiếng ca như có như không vang vọng lúc nửa đêm.

Sáng sớm nhìn ngọn gió thổi loạn ngoài khung cửa mà trong lòng đau xót.

Kết cục của đồng thoại là vĩnh viễn không gặp lại.

Năm đó chúng ta gắn bó ôm lấy nhau.

Bấy nhiêu tình yêu đó giúp hai ta quên đi hồng trần.

Trước khi bình minh đến ánh đèn có hay không thắp bầu trời đêm.

Trước ngực một mảng đỏ có một người bối rối.

Nhiều năm trước kia biệt ly vội vàng.

Nhiều năm về xưa chuyện cũ như cơn gió.

Nghĩ muốn nắm tay anh trải qua bạc đầu.

Trong hiện thực anh và em chỉ có thể mỗi người một nơi.

Ở chân trời góc bên lặng yên dừng lại.

Xem thủy triều lên rồi lại xuống, nhân sinh vẫn như cũ.

Khỏi lửa màu trắng này là đang chiếu sáng đôi mắt ai?

Chỉ ước nguyện duy nhất được nắm tay người khi mặt trời lặn.

Mãi mãi làm bạn.



Không thể thấy mây hồng trên con đường này.

Cơn mơ này chúng ta đã dùng rất nhiều thong dong.

Có lẽ khi nhớ lại đã sớm đi ngược lại với mong ước ban đầu.

Nghe tiếng ca nơi giáo đường nói hãy trân trọng lẫn nhau.

Nhiều năm trước kia biệt ly vội vàng.

Nhiều năm về xưa chuyện cũ như cơn gió.

Nghĩ muốn nắm tay anh trải qua bạc đầu.

Trong hiện thực anh và em chỉ có thể mỗi người một nơi.

Ở chân trời góc bên lặng yên dừng lại.

Xem thủy triều lên rồi lại xuống, nhân sinh vẫn như cũ.

Khỏi lửa màu trắng này là đang chiếu sáng đôi mắt ai?

Chỉ ước nguyện duy nhất được nắm tay người khi mặt trời lặn.

Mãi mãi làm bạn.



Kiếp này cầu mong không tách rời.

Nhớ đến thanh âm ôn nhu của anh.

Nếu như gặp gỡ này đã định không có khởi đầu cùng kết thúc.

Chỉ ước nguyện duy nhất được nắm tay người khi mặt trời lặn.

Yêu nhau đến vĩnh cữu.

Giữ lại nửa chén rượu mong rằng có thể làm lại từ đầu."

Dịch: Nhược Lam.
 

Kú đốm

Gà cận
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
22/12/13
Bài viết
396
Gạo
3.600,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Phi Yến Nhược Lam , thực ra em đọc từ lúc chị share trên fb cơ. Huhu nghe mòn cả máy bài "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" lại biết thêm bài này nữa. Chị đã thành công khiến đêm nay em mất ngủ. :((
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Tham gia
19/7/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
Re: Em đợi anh đến năm 35 tuổi.
Cho mình hỏi hai bộ " Phù sinh lục ký " với " Em đợi anh đến năm 35 tuổi " đã được xuất bản thành sách chưa .Nếu có cho mình xin link bán sách với , mình tìm hơn năm trời mà không thấy .
 
Bên trên