Thơ Gàn khúc

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Bài số 1

"Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình xác người..."*


Từ cổ chí kim đao phủ sắm vai ác
Đầu rơi máu nhuộm trên khóe môi bàng bạc
Lòng không chạnh - tim chẳng đau - nhịp đao nhanh
Mặc tiếng khóc than hồn về trong gió lạnh

Tám năm!
Đao phủ kiêm vai người nhặt xác
Có xác còn nguyên có xác hình chẳng vẹn
Có xác thân quen có xác chưa kịp quen
Ôi! Kiếp đời... phận cỏ quèn lãng quên

Ngày mai tôi nhặt xác người
Ngày kia tôi nhặt xác tôi - bạn đường!
Linh vị cao nụ cười vương
Huyệt lạnh ba thước đoạn trường đã qua
Mưa sâu giăng kín chiều tà
Màn đêm chưa phủ bóng ma hiện về
Rượu buồn chia nửa cơn mê
Ru người miên viễn hồn hề có quy?

Ngày cuối cùng...
Đao phủ tự nhặt xác mình
Mang về đong đếm bao nhục vinh
Nụ cười phân hữu lệ phân tả
Gói gém tàn hương giữa bãi tha ma
Đao phủ chợt khóc... khóc hả hê...
Hồn vút cao thăng... hồn có về!?

*Trích từ "Cơn mê chiều" của nhạc sĩ Nguyễn Minh Khôi.

 

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Re: Gàn khúc
Bài số 2

Ái ân nào đủ nồng
Sửi ấm quả tim lạnh
Đời lại trôi quá nhanh
Chưa kịp nghe lòng chạnh...

Đêm nao lướt qua nhau
Buông rơi thân giã nhừ
Sớm mai thành quá khứ
Chao ôi... chuyện huyễn hư

Bàn tay anh ấm áp
Nhưng chẳng đủ cho em
Chẳng là mảnh diệu êm
Em vẫn mãi trông tìm

Bờ vai anh rộng lớn
Nhưng vai em gầy guộc
Làm sao cùng sánh bước
Chênh chao cơn gió ngược

Ta dừng lại trong nhau
Khi chưa từng bắt đầu
Câu yêu còn thiếu nửa
Lửa lòng vội tắt mau

Hạnh phúc chẳng qua đây
Hay vì em không thấy
Hay vì trời giăng mây
Cho mưa mắt đong đầy?!


Viết cho "cô" trong truyện dài vẩn vơ của tôi!
 

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Re: Gàn khúc
Bài số 3

Anh có còn yêu em nữa chăng
Sau những phút yêu thương phôi phai theo nắng
Cháy con đường… rát bỏng phiến mắt rơi
Anh có còn thương em cả một đời
Sau những lỗi lầm cả hai buông chới với
Có còn nữa lời yêu thương muôn lối
Đã chẳng nẻo quay về?
Em... Hoang mang trước bến mê
Cứ đau đáu một bóng hình xưa cũ
Nhạt nhòa màu trời hay miên man mắt rũ
Những khúc ca nay hóa lẽ… bạc tình
Bỏ em về với phố cũ chông chênh
Không còn anh cũng chẳng là người ấy
Thôi đành lòng ta nguyện chôn đi vậy
Những khối tình đã trót đa đoan

Về đi Em! Nuối tiếc riêng mang
Những lỡ dở vùi sâu vào hoang lạnh
Đêm… qua đêm… cô quạnh
Hận chính mình chẳng thoát khỏi bể dâu!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Re: Gàn khúc
Bài số 4


Tôi trở về nơi góc nhỏ lòng tôi
Giữ thật chặt tiếng thở dài ai oán
Vì cuộc đời để chạm bờ "thanh thản"
Có quá nhiều "cùng cực" phải đi qua


Tôi trở về năm tháng của xót xa
Của thanh xuân trôi ngang tàng qua cửa
Của mặn mòi nước mắt như mưa lũ
Để vai gầy oằn xuống trước bão giông


Tôi trở về căn phòng của ngóng trông
Để ru lòng giấc mơ chưa tàn vỡ
Hay đập nát ký ức qua khung cửa
Khuôn miệng cười sao chát đắng lòng ai


Tôi trở về với TÔI của bi ai
Của chính mình những tháng năm về trước
Ngẩng cao đầu giữa dòng đời xuôi ngược
Dù chỉ là tay trắng với niềm đau.
 
Bên trên