Chương 2: Hải Lan
- Ninh Ninh.
Hải An đứng trong đám đông gọi Hiểu Ninh. Cô bé tìm kiếm. Bỗng một đôi tay đặt lên vai cô bé. Cô bé ngước lên nhìn, tươi cười:
- Con chào cô. Cô đợi con ạ?
Hải An cười nhẹ:
- Ừ, ba con nhờ cô đón con về.
- Dạ. - Hiểu Ninh tươi cười. - Lát cô mua kem bông cho con nhé cô.
- Không được. - Hải An trả lời.
- Tại sao ạ? - Hiểu Ninh nhìn cô với đôi mắt long lanh.
- Nếu con ăn nhiều kem bông răng của con sẽ bị mấy con sâu đục, đến lúc đó sẽ rất đau đó.
- Nhưng con không sợ đau. Con thích ăn kem bông, cô mua kem bông cho con nhé cô, cô ơi, cô ơi, ...
Hiểu Ninh nũng nịu bên tai làm Hải An mềm lòng, cô véo nhẹ má Hiểu Ninh:
- Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi nhé, lần sau cô sẽ không mua mà đánh vào mông của con cho xem.
Hiểu Ninh cười híp mắt lại, nụ cười trẻ thơ hồn nhiên trong sáng ấy khiến đôi môi Hải An khẽ mỉm cười. Cô dắt tay Hiểu Ninh đi trên con đường dài tấp nập, vài người đi qua khen Hiểu Ninh là con gái của cô rất ngoan và đáng yêu. Một cảm giác ấm áp bao chùm cõi lòng đã lạnh lẽo từ lâu của Hải An.
Hải An đưa Hiểu Ninh vào công viên, mua kem bông cho cô bé ăn và mua thêm cho cô bé cả một con gấu bông to gần bằng người mình.
- Đêm nay con sẽ ôm nó ngủ và sẽ không thấy lạnh nữa rồi.
Cô bé chơi rất vui vẻ. Hải An khẽ mỉm cười, bất chợt tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, cô nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn Hiểu Ninh:
- Ninh Ninh, cô ra kia nghe điện thoại có chút việc. Lát cô sẽ quay lại, con phải chơi ngoan ở đây nhé.
- Dạ cô. - Hiểu Ninh ngoan ngoãn nhe lời.
Hải An đi ra một chỗ khuất nghe điện thoại, phía sau Hiểu Ninh đang chơi vui vẻ với chú gấu mới. Bất chợt cô bé cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Ngước mặt lên nhìn, cô bé thấy có một cậu bé trai lớn hơn cô ba, bốn tuổi đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt cậu bé có chút phức tạp. Hiểu Ninh tuy mới chỉ mới chỉ bốn tuổi nhưng phản ứng, cảm giác và khả năng tư duy, hoạt động não bộ hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Mới bốn tuổi nhưng trình độ học vấn của cô bé đã bằng học sinh lớp ba. Cô bé đứng dậy chậm rãi tiến về phía cậu bé đó. Cậu bé thấy Hiểu Ninh đi đến bèn xoay người bỏ đi. Hiểu Ninh tò mò chạy đuổi theo. Đuổi theo ra đến ngoài công viên thì không thấy cậu bé đó đâu nữa, đang phân vân không biết đi đường nào Hiểu Ninh thấy một cô bé bị một người phụ nữ đuổi đánh.
- Cho mày chừa, lần sau còn dám ăn trộm nữa không.
Trời rất lạnh nhưng trên người cô bé đó quần áo mỏng manh, rách rất nhiều chỗ. Trên người chằng chịt những vết thương cả mới lẫn cũ.
- Con sai rồi, lần sau con không thế nữa. - Cô bé khóc van xin nhưng người phụ nữ đó vẫn đánh cô bé tới tấp.
Mọi người xung quanh đứng đó bàn tán chỉ trỏ. Những phát roi vẫn quất xuống người cô bé. Hiểu Ninh nắm chặt tay lại, không chút do dự cô bé chạy lại ôm lấy cô bé kia.
- Dừng tay lại. - Giọng cô bé vang lên.
Cô bé kia ngước mắt nhìn Hiểu Ninh đang ôm lấy mình và chịu đòn thay mình. Cả hai bị đánh. Mọi người xung quanh vẫn đứng đó bàn tán, có người lại dửng dưng như không có chuyện gì, có người đi qua nhìn thấy thế chỉ lắc đầu rồi bỏ đi. Không một lời ngăn cản, không một ai đứng ra kêu người phụ nữ đó dừng tay và bọn họ nghĩ điều đó rất đáng cho một kẻ ăn chộm. Người phụ ngày càng điên lên, bà ta vứt cây roi trong tay đi. Không biết tìm được ở đâu một cây gậy to bằng ba ngón tay, cây giơ lên cao rồi vụt xuống. Hiểu Ninh sợ hãi ôm chặt lấy cô bé kia nhắm chặt mắt lại. Cứ ngỡ cây gậy đó sẽ vụt chúng hai người cô bé, nhưng nó lại dừng lại giữa không trung. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
- Bà đang làm gì vậy? - Hải An lên tiếng giận giữ.
Khi nãy nghe điện thoại xong quay lại không thấy Hiểu Ninh đâu cô vội chạy đi tìm. Thấy mọi người tụ tập đông đúc cô bèn lại xem có Hiểu Ninh trong đó không. Kết quả cô thấy Hiểu Ninh ôm một cô bé khác và cả hai đang bị một người phụ nữ đánh. Lúc cây gậy kia dơ lên rồi vụt xuống, cô hoảng sợ chạy lại tay nắm được chiếc gậy ở giữa khoảng không.
- Tôi hỏi, bà đang làm gì vậy? - Cô lặp lại câu hỏi.
Hiểu Ninh nghe thấy tiếng Hải An liền mở mắt ra, cô bé òa khóc nhào vào ôm lấy Hải An, kể tội người phụ nữ kia:
- Cô ơi, bà ta đánh bạn ấy còn đánh cả cháu nữa.
Hải An đau lòng nhìn những vết tím trên mặt, trên tay Hiểu Ninh. Cô tức giận hướng người bán hàng lên tiếng:
- Tôi hỏi, bà đang làm gì?
- Đánh. - Bà ta trả lời tỉnh bơ.
- Đánh. Vậy để tôi thử đánh bà xem có đau không mà bà lại đi đánh mấy đứa bé chưa hiểu chuyện.
- Mày cứ thử xem. - Bà ta hướng cô bé sau lưng Hiểu Ninh đay nghiến. - Tao đây chỉ dậy bảo con bé kia để lần sau khỏi ăn chộm thôi.
- Ăn trộm? - Hải An chau mày suy nghĩ.
Người đàn bà đó được đà lên giọng kể công:
- Con bé đó bị ba mẹ nó bỏ rơi, tao nhặt về nuôi cho ăn, cho ở lại không biết điều ăn trộm bánh của tao.
- Ăn trộm bánh? - Hải An lặp lại ba chữ đó, lửa giận trong lòng cô ngày càng nhiều. - Chỉ vì mấy cái bánh mà bà đánh cô bé ra nông nỗi ấy. Bà có còn là con người nữa không? Bà cũng có con, nếu người ta cũng đánh con bà như vậy thì thế nào?
Vẻ mặt bà ta vẫn bình thản dửng dưng:
- Con tao không bao giờ giống như cái loại nó được.
Hiểu Ninh làu bàu:
- Ai biết được.
Bà ta vẫn mang bộ mặt của kẻ nhân hậu lên giọng:
- Nó nên biết ơn tao vì tao đã nhặt nó về nuôi, cái loại bị bố mẹ bỏ rơi ngoài đường có đánh chết cũng không ai thương xót đâu.
Cô bé kia nghe vậy liền bỏ chạy. Hiểu Ninh vội chạy đuổi theo. Hải An nắm chặt tay lại kiềm chế tức giận, giọng cô lạnh băng:
- Bà hãy nhớ kĩ tôi ngày hôm nay. Nếu không, mai không biết vì sao lại chết.
Chỉ bỏ lại một câu nói, Hải An quay người tìm kiếm Hiểu Ninh và cô bé kia trong biển người mênh mông.
***
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trời đã tối. Phố đã lên đèn, những hạt mưa lại tí tách rơi xuống. Trong bóng tối lạnh lẽo ở một con hẻm nhỏ tối om đưa tay không thấy được năm ngón, tiếng khóc của một cô bé càng làm người khác đau lòng. Đôi vay gầy nhỏ bé run rẩy trong bóng tối. Chợt, một bàn tay nhỏ bé ôm lấy thân hình run rẩy kia. Cô bé ngước mặt lên nhìn, Hiểu Ninh nở một nụ cười rất tươi với cô bé, giọng nhẹ nhàng:
- Về nhà thôi.
Hiểu Ninh nói rồi kéo cô bé đứng dậy, nắm tay cô bé đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Trong nhà, mọi người đang nháo nhào lên tìm kiếm Hiểu Ninh.
- Không biết con bé đã đi đâu rồi nữa? - Hải An lo lắng đi đi lại lại.
Quốc Hùng tuy lo những vẫn giữ được bình tĩnh, anh chấn an Hải An:
- Cô đừng lo! Hiểu Ninh rất thông minh con bé sẽ tự biết tìm đường về nhà. Biết đâu, chỉ lát nữa thôi con bé sẽ có mặt ở nhà.
Tuệ Anh cười phụ họa:
- Đúng vậy, biết đâu bạn ấy đang chuẩn bị ba ơi thì sao. Cô...
- Ba ơi.
Tuệ Anh chưa nói hết câu ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra ngoài.
- A!
Tuệ Anh hét lên rồi chạy đến ôm chầm lấy Hiểu Ninh và một giây sau đó cô bé đẩy Hiểu Ninh ra, mặt nhăn nhó:
- Người cậu hôi quá. Cậu chui từ xó nào ra vậy?
Hiểu Ninh chỉ cười cười không nói gì. Quốc Hùng đi đến bên con gái rồi lại nhìn cô bé phía sau con gái. Anh trầm ngâm suy tư rồi như hiểu ra mọi chuyện anh cười với con gái.
- Ba. Ba cho bạn ấy ở với con nhé? - Hiểu Ninh nhìn ba mong chờ.
Quốc Hùng xoa đầu con gái mỉm cười:
- Xem ra Ninh Ninh rất muốn có em gái.
Nói rồi anh bế hai cô con gái lên đi vào nhà. Mọi người trong nhà vẫn chưa hiểu gì, mà vấn đề đó cũng không quan trọng. Bà cụ Hạ hướng Hải An lên tiếng:
- Hải An, cháu đi mở nước nóng cho hai đứa bé tắm đi không lại cảm lạnh.
- Vâng ạ. - Hải An cười nhẹ nắm tay Hiểu Ninh và cô bé kia đi nhưng có vẻ cô bé rất sợ chỉ đứng núp sau lưng Hiểu Ninh. Hiểu Ninh cười cười nắm tay cô bé đi về phía phòng mình.
Trong phòng Hiểu Ninh.
- Tớ tên Hiểu Ninh, còn tên cậu là gì vậy? - Hiểu Ninh hỏi.
Cô bé nhìn Hiểu Ninh rồi lại nhìn Hải An, rất lâu sau cô bé mới lên tiếng rất nhỏ:
- Lan, Hải Lan.
Hải An đang xoa dầu gội đầu cho Hải Lan cười nhẹ:
- Tên rất hay. Hải Lan này, sao con lại bị người phụ nữ chiều nay đánh vậy?
Hải Lan cúi gằm mặt xuống giọng lí nhí:
- Tại cháu đói quá, đã hai ngày rồi bà ấy không cho cháu ăn gì. Cháu chỉ ăn mấy miếng bánh cuốn thừa của khách không ăn hết thôi mà bà ấy bảo cháu ăn chộm. Bà ấy đánh cháu, cháu sợ nên bỏ chạy.
- Vô lí. - Hiểu Ninh tức giận đập tay xuống nước làm nước bắn lên tung tóe.
Nhìn vẻ tức giận của Hiểu Ninh Hải An phì cười. Tắm xong Hiểu Ninh mở tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mới chưa mặc lần nào đưa cho Hải Lan:
- Bạn mặc nó đi, đẹp lắm đó.
Hải Lan gật nhẹ đầu ngồi im cho Hải An sấy tóc. Tuệ Anh đang bôi thuốc cho Hiểu Ninh. Trên người Hiểu Ninh và Hải Lan có rất nhiều vết thương và vết bầm.
- Cậu nhẹ tay một chút được không? - Hiểu Ninh gắt lên.
Tuệ Anh chau mày:
- Đáng đời cậu. Lần sau cậu làm ơn thông minh hơn một chút, nghĩ cách kéo bạn ấy đi chứ không phải là đứng đó cho người ta đánh đâu.
- Cậu lắm lời xong chưa? - Hiểu Ninh cau mày nhìn Tuệ Anh
Tuệ Anh hai tay chống hông lên giọng:
- Tớ nói để cậu biết chứ không phải lắm lời thừa hơi đâu. Tớ mới nói như vậy mà cậu đã càu nhàu rồi, nếu mà mẹ cậu biết có lẽ sẽ còn lắm lời hơn đó.
Tuệ Anh dừng lại vội đưa tay lên bịt miệng. Đôi mắt Hiểu Ninh nhìn vào khoảng không, giọng cô bé như lạc đi:
- Bà ta sẽ không bao giờ biết.
Hải An đi đến ôm lấy Hiểu Ninh. Tuệ Anh cắn môi tự trách:
- Xin lỗi, tớ không cố ý...
Không đợi Tuệ Anh nói hết câu, Hiểu Ninh đẩy Hải An ra chạy ra khỏi phòng. Cô bé chạy lên sân thượng. Cô bé đứng đó trong bóng đêm lạnh lẽo nước mắt rơi xuống, những cơn gió lướt qua thật lạnh, thật vô tình như ai đó của nhiều ngày về trước. Tuệ Anh đi đến bên bạn, ôm lấy bạn giọng nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi Ninh Ninh, tớ sai rồi. Sau này tớ sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.
Hiểu Ninh bật khóc thành tiếng. Hải Lan tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cô bé biết Hiểu Ninh cũng giống như mình đều bị người thân bỏ rơi. Cô bé đi đến ôm lấy Hiểu Ninh và Tuệ Anh.
- Ba mẹ tớ bỏ tớ ở lại một mình trong bóng đêm vào nhiều ngày trước. - Hải Lan cười nhạt. - Họ bỏ tớ ở lại một ngôi nhà hoang rồi đi không quay lại nữa. Nhiều ngày sau đó tớ được bà bán hàng kia đem về nuôi. Bà ta bắt tớ làm việc cả ngày lẫn đêm, không cho tớ ăn lại thường xuyên đánh đập tớ. Hiểu Ninh biết không, Ninh rất may mắn vì Ninh có được một người ba rất thương Ninh. Quên chuyện quá khứ đi, sau này sẽ có một người mẹ mới tốt với Ninh.
- Mẹ của chúng ta Lan ạ. - Hiểu Ninh cười trong làn nước mắt.
Lan ngạc nhiên vài giây rồi trên môi cô bé cũng nở một nụ cười.
- Hai người vứt tôi đi đâu vậy? - Tuệ Anh lên tiếng ấm ức vì bị lãng quên. Rồi ba cô bé bỗng bật cười. Trên những khuôn mặt trẻ thơ đó đã lâu qúa rồi chưa thấy được những nụ cười hồn nhiên vô tư.
Hải An nhìn ba đứa bé trong lòng cô đau xót nghĩ đến con trai của cô. Không biết con trai cô đang làm gì có nhớ đến cô hay không? Lặng lẽ một giọt nước mắt rơi xuống môi. Mặn, đắng và chát. Một bàn tay đặt lên vai cô. Quốc Hùng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
- Cô cũng có con nhỏ đúng không? - Anh hỏi.
Hải An gật đầu thừa nhận:
- Đúng. Con trai của tôi.
Quốc Hùng im lặng. Hải An nhìn anh nặn ra một nụ cười nhạt rồi xoay người đi.
***
Đóng cánh cửa phòng lại, màn đêm như nuốt chọn bóng dáng Hải An. Cô ngồi xuống nền vùi mặt vào đầu gối. Nước mắt lại nối đuôi nhau thành dòng rơi xuống. Môi cô mấp máy:
- Xin lỗi con trai của mẹ, đừng bao giờ tha lỗi cho mẹ. Con yêu.
Bên ngoài cánh cửa, bóng dáng của một đứa bé lặng lẽ ngồi xuống, tựa đầu vào cửa. Môi cậu bé mấp máy gọi:
- Mẹ! Mẹ ơi!
Vang vọng bên tai tiếng gọi mẹ, Hải An bật dậy mở của chạy ra ngoài. Cô tìm kiếm trong bóng tối, cất tiếng gọi :
- Phong! Phong! Con trai của mẹ.
Trả lời lại cô chỉ là tiếng gió vi vu vô tình, ngồi khuỵu xuống đất cô đau đớn ôm nỗi nhớ nhung con trai. Nước mắt lại rơi hòa vào màn đêm lạnh lẽo vắng lặng.