Giọt nước mắt của mùa hạ - Cập nhật - Tớ là Cairo

Tớ là Cairo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
khu rừng đom đóm.jpg

Tên truyện: Giọt nước mắt của mùa hạ
Tên tác giả: Cairo
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Không có

Giới thiệu truyện:
Trịnh Thiên Di, con lai Việt - Nhật, trong một lần về quê ngoại Nhật Bản đã không may lạc vào trong khu rừng đom đóm. Tại đây, cô được một người con trai vô cùng kì lạ giúp đỡ. Sau đó một tuần, cô trở về Việt Nam. Không ngờ, người con trai đã giúp cô lại theo cô đến Việt Nam. Người đó đi theo cô khắp nơi khiến cô phát hoảng. Đến tột cùng, người đó là ai? Cứ đi theo cô như này thật không ổn. Không được, cô nhất định phải tìm hiểu. Nhất định.
*Tác giả nói: Trong truyện có một số chi tiết có thật (ví dụ như trường học). Tuy nhiên, tôi sẽ chỉ đưa những chi tiết đó vào truyện làm bối cảnh, còn sự việc trong truyện hoàn toàn không có thật mà chỉ là trí tưởng tượng của tác giả ta mà thôi. Cho nên, nếu có trùng hợp, chỉ là ngẫu nhiên. Tác giả không hề có ý đả kích, nói xấu,v...v... và cũng sẽ không chịu trách nhiệm cho những trường hợp như vậy.

Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tớ là Cairo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Giọt nước mắt của mùa hạ

Chương 1: Khu rừng đom đóm


*** 8 giờ tối, thành phố Fussa, Nhật Bản***

Bầu trời vào buổi tối ở Fussa, nhất là vào khoảng thời gian trung tuần tháng Bảy, sáng rực ánh đèn bởi đây là lúc người Nhật tổ chức lễ hội đom đóm Hotaru ở thành phố này. Nhưng, hãy lại gần khu rừng đom đóm mà xem! Ánh đèn điện dường như không ảnh hưởng quá nhiều đến nơi này. Khung cảnh nơi đây thật thơ mộng và yên bình. Tiếng người bàn tán vừa đủ cho nhau nghe, tiếng cười khúc khích vang lên từ góc nào đó,... Mọi thứ quá đỗi bình yên.

Đi thật sâu, thật sâu vào trong khu rừng, bạn sẽ nhìn thấy một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, cao ráo đang khép hờ đôi mắt. Trên khuôn mặt mang những đường nét được pha trộn giữa Nhật Bản và Việt Nam, dường như còn mang theo chút gì đó bình lặng, thư thái. Cô gái ấy mặc một chiếc váy chít eo xanh biển nhạt, quàng khăn gió, mái tóc được điểm thêm chiếc băng đô cũng màu xanh biển. Cô đang tận hưởng cơn gió mát lành của đêm hạ thổi qua mình. Đôi chân cô vô thức đi theo những con đom đóm vào trong khu rừng.

Ôi, thật đẹp làm sao! Tạo hóa đã qua ưu ái cho cánh rừng này khi đã để cho nó tràn ngập sắc vàng lung linh huyền ảo của ánh sáng đom đóm. Từ nhỏ đến giờ, thứ cô thích nhất trên mảnh đất quê ngoại Nhật Bản chính là đom đóm, đặc biệt là ánh sáng của chúng, khiến cô mỗi lần về đây đều lưu luyến không rời.

Mải mê thả hồn với thứ ánh sáng huyền ảo kia, chẳng mấy chốc mà cô đi sâu vào trong khu rừng. Đến khi cô giật mình phát hiện ra thì cô đã lọt thỏm trong khu rừng rộng lớn này mất rồi. Cô khẽ buông tiếng thở dài, thầm trách mình lơ đãng rồi tìm cách quay lại con đường ban nãy.

Nhưng, thật đáng tiếc, cô đã đi quá sâu vào trong rừng, thoát khỏi con đường quen thuộc từ lâu rồi! Cô chợt than thở bằng tiếng Việt:

- Trời ạ, lại bị lạc rồi! Hôm nay còn quên điện thoại nữa! Ra kiểu gì bây giờ?

Cô chán nản thở dài rồi im lặng quan sát xung quanh. Nơi này thật sự rất đẹp, đom đóm ở đây còn nhiều hơn ở phía bìa rừng, bảo sao cô lại lạc vào đây! Thế nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm nghía thứ làm cô yêu thích kia nữa. Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời, có trăng, có sao nhưng ánh sáng của nó thật yếu ớt! Cô chỉ lo sợ rằng mây sẽ che mất ánh sáng, lúc đó mới thực sự rắc rối. Nhưng, đáng ghét! Bây giờ, với ánh sáng bạc của trăng và sắc vàng từ đom đóm, cũng chưa chắc cô đã tìm được lối ra. Biết làm sao đây?

Đang loay hoay không biết làm thế nào, cô chợt thấy đàn đom đóm đang tụ tập lại một chỗ, quanh quẩn không rời. Nhờ vậy mà cô nhìn thấy ở đó có một thứ được đắp bằng xi măng, lộ một góc nhỏ ra khỏi đám cỏ dại rậm rạp. Cô vừa nheo mắt nhìn về hướng đàn đom đóm, vừa tiến lại gần phía ấy, xem thử nó có phải cột mốc đánh dấu đường hay không, biết đâu lại giúp cô ra ngoài được thì sao?

Tuy nhiên, trong đầu cô bỗng chốc hiện ra rất nhiều hình ảnh ghê rợn, những con người máu me đầy mặt, những con quỷ gớm ghiếc, những loài sinh vật kì lạ chưa được xác định rõ ràng mà cô biết đến qua thể loại creepy pasta. Cả những câu chuyện ma Nhật Bản cô nghe bà ngoại kể nữa! Cô thực sự hối hận khi biết đến những thứ đó rồi!

Bỗng nhiên, một làn gió lạnh buốt thổi qua. Khẽ nuốt nước bọt một tiếng “ực”, cô liên tục cầu khấn, run run bước về phía vật kì lạ kia, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải nhanh chóng rời khỏi đây. Đúng lúc cô đang đưa tay ra rẽ đám cỏ thì… “Roạt”. Cô lập tức cứng đờ người, trống ngực đánh thình thịch, thần kinh căng như dây đàn. Cắn nhẹ môi dưới, cô từ từ quay người lại. Im ắng là từ thích hợp để tả khung cảnh xung quanh lúc này.

Tự nói mình “thần hồn nát thần tính”, cô tiếp tục việc dang dở. Nhưng đôi tay nhỏ nhắn của cô vừa chạm được vào đám cỏ thì bỗng nhiên có một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay cô, kéo mạnh về phía sau, quát:

- Không được đụng vào!

Vừa bị kéo ngã lại vừa bị quát, cô chống tay đứng dậy, tỏ ý bất bình:

- Sao anh mạnh tay quá vậy? Tôi có làm gì đâu cơ chứ?

Người kéo cô trả lời với âm vực lạnh băng:

- Là do cô tự ý đụng vào đồ của tôi thôi!

Cô nheo mắt hỏi lại:

- Của anh? Tôi đụng vào cái gì của anh nào?

Người kia vẫn trả lời bằng giọng lạnh băng ấy:

- Cái gì cô tự biết! Giờ thì đi khỏi đây mau!

Cô giậm chân tức giận. Đã bị kẹt trong rừng thì chớ, lại còn gặp kẻ kì lạ này nữa! Nhưng dường như cô chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên:

- Ok, ok. Tôi sẽ đi nhưng tôi không biết đường ra. Chắc anh quen thuộc đường ở đây đúng không? Dẫn tôi ra đi!

- Được. – Người kia tuy đồng ý nhưng giọng nói tỏ rõ vẻ gượng ép.

Cô vui mừng ra mặt, thầm nghĩ người này cũng không đến nỗi tệ. Người kia dẫn đường, cô lẽo đẽo theo sau. Theo giọng nói của người này, cô chắc chắn đây là nam. Anh ta đội một cái mũ che khuất khuôn mặt, trên người là áo dài tay, cực kì kín đáo. Tuy bây giờ là buổi tối, nhưng lại là mùa hè, anh ta không thấy nóng sao? À, còn nữa, anh ta vừa quát cô, sao giờ lại tốt thế? Có một sự nghi ngờ không hề nhẹ ở đây nha! Mà kể cũng lạ, cái thứ dường như là cột mốc kia có chủ sao? Cô chưa từng nghe chuyện nào như vậy nha! Tuy nghi ngờ nhưng cô vẫn đi theo người con trai kia. Dù gì cô cũng cần phải tìm lối ra, thôi thì cứ tin tưởng anh ta một chút vậy.

Cô đi sau anh ta khoảng mười lăm, hai mươi phút thì nghe thấy tiếng nói chuyện và nhìn thấy chớp sáng của máy ảnh. Cô vui mừng, ánh mắt rạng rỡ vì thoát được khoảng thời gian đầy căng thẳng với người kia, vội chạy về hướng có tiếng người. Khi đã thấy tận mắt con đường quen thuộc rồi, cô mới thực sự yên tâm thở phào. Nghĩ đến người đã giúp mình ra khỏi rừng, cô quay người lại định cảm ơn thì không thấy bóng người đâu nữa. Anh ta biến mất đột ngột như lúc anh ta xuất hiện. Nhưng cô cũng nhún vai cho qua, coi như cô may mắn gặp được người tốt đi. Nếu có duyên gặp lại, cô nhất định sẽ cảm tạ anh ta.

Nghĩ rồi, cô nhanh chóng rảo bước về nhà. Người ngoài đường đã vãn, vậy nhất định là muộn rồi, cô cần nhanh chóng trở về thôi.

***

- Kyoko! Đi đâu giờ này mới về? – Một giọng nam đầy tức giận vang lên phía sau cô gái có tên là Kyoko.

Kyoko chính là cô gái bị lạc ban nãy. Cô lén nuốt nước bọt, quay đầu nhìn người vừa nói. Trước mặt cô là một người con trai khuôn mặt vô cùng đẹp nhưng đầy vẻ tức giận, đang nhìn cô hằm hằm, vài lọn tóc dính chặt vào trán do mồ hôi. Người đó là anh họ cô, Tamaka Sasaki. Cô cười cầu hòa:

- Anh Tamaka yêu quý! Em bị lạc.

Anh hỏi ngược lại cô bằng tiếng Việt:

- Lạc sao? Em mà cũng biết đến từ “lạc đường” à?

Cô hất hàm lên cãi:

- Chứ anh nghĩ sao mà giờ này em mới về để ông già cổ hủ như anh la hả?

Tamaka bỗng thấy nóng mặt. Anh chạy qua chạy lại hai tiếng đồng hồ đi tìm con nhỏ này mà câu anh nhận được khi gặp nó là câu nói móc xỉa anh là ông già cổ hủ sao? Con nhóc Kyoko này xem ra được chiều quá rồi. Hôm nay phải dạy cho nó một bài học mới được. Nghĩ là làm, anh hít một hơi thật sâu rồi quát lớn:

- Kyoko! Mày chán sống rồi đúng không? Anh mày phải chạy ngược chạy xuôi đi tìm mày hụt hơi mà mày nói với anh bằng cái giọng đấy là sao hả?

Kyoko nhắm chặt mắt hứng “làn mưa xuân” từ cái miệng như loa phóng thanh của Tamaka. Hic, cô thề sẽ không bao giờ gọi ông anh họ này là “ông già cổ hủ” nữa đâu.

Nghe tiếng nói nhẹ nhàng đến kinh thiên động địa của Tamaka ở cổng trước, bà ngoại từ trong nhà chạy ra. Sau khi nghe Kyoko kể lại sự việc, bà nhẹ nhàng nói với cả hai anh em bằng tiếng Việt chuẩn:

- Tamaka, cháu không nên to tiếng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm. Còn cháu, Kyoko, cháu nhỏ hơn, không được dùng thái độ ấy để nói chuyện với anh mình nữa, nghe chưa? Thôi, hai đứa vào nhà nghỉ ngơi đi. Tamaka chạy đi chạy lại tìm em nó chắc cũng mệt rồi. Kyoko bị lạc mà vẫn tìm được đường về là tốt rồi. Vào nhà, vào nhà đi!

Cả hai liền vâng dạ, ngoan ngoãn vào trong nhà. Vừa đi hai anh em vừa tìm cách chọc nhau làm bà đi phía sau chỉ biết lắc đầu cười. Bó tay với hai con người này mất thôi.


*Ghi chú: Những câu thoại viết in nghiêng là những câu thoại nhân vật giao tiếp bằng tiếng Nhật. Do trình độ hạn hẹp của tác giả và khó khăn trong việc viết những câu thoại ấy bằng tiếng Nhật nên tác giả đành phải để in nghiêng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Vì đã có dòng này:
*Ghi chú: Những câu thoại viết in nghiêng là những câu thoại nhân vật giao tiếp bằng tiếng Nhật. Do trình độ hạn hẹp của tác giả và khó khăn trong việc viết những câu thoại ấy bằng tiếng Nhật nên tác giả đành phải để in nghiêng.
nên sẽ không cần dòng này:
Cô chợt than thở bằng tiếng Việt:
Ngoài ra, bạn nên tách đoạn ra chứ có mấy đoạn mà nó quá dài một cục như bê tông, người đọc sẽ vừa sợ vừa nản đó.
Mừng bạn đào hố ở nhà Gác nhé! >:D<
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Phần giới thiệu của bạn có sức hút. Chương truyện đầu tiên bạn viết tốt. Tớ nghĩ bạn có phong cách viết nhẹ nhàng, vì thế đỗ tránh sự pha trộn bạn hãy tạo phong cách riêng cho mình ở những chương sau nhé. Chúc bạn viết tốt.
 

Tớ là Cairo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Vì đã có dòng này:

nên sẽ không cần dòng này:

Ngoài ra, bạn nên tách đoạn ra chứ có mấy đoạn mà nó quá dài một cục như bê tông, người đọc sẽ vừa sợ vừa nản đó.
Mừng bạn đào hố ở nhà Gác nhé! >:D<
Hic, cảm ơn bạn đã góp ý. Mình thấy rồi!
 

Tớ là Cairo

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/15
Bài viết
9
Gạo
0,0
Giọt nước mắt của mùa hạ

Chương 2: Ngày về Việt Nam


*Một tuần sau*

- Kyoko, dậy đi! – Một tiếng nói thì thầm vào tai cô gái có tên là Kyoko.

Kyoko đang ngủ thì bị gọi dậy nhưng vẫn ngoan cố nhắm mắt lại, trách:

- Để em yên đi Tamaka! Em đang ngủ mà.

Người vừa gọi cô gái kia – Tamaka – tức giận quát lớn:

- Con nhỏ Kyoko này! Có chịu dậy không hay để anh đây đạp cho vài phát hả?

Quát như thế mà Kyoko không hề có dấu hiệu của việc tỉnh ngủ, thậm chí cô còn lấy cái gối bên cạnh úp chặt lên đầu. Anh cô tức giận co chân đạp cho nó bay từ trên giường hạ cánh xuống đất mẹ.

“Rầm”

- Ối quỷ thần ơi! Bố mẹ ơi! Ông bà ơi! Động đất! – Kyoko bật dậy la hoảng.

Tamaka nhìn thành quả của mình liền nằm bò ra mà cười. Thực sự, trông Kyoko lúc này cực kì thảm hại: đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, cái chăn rơi cùng Kyoko liền trở thành một đống lộn xộn dưới đất quanh chỗ cô ngã, khuôn mặt ngờ nghệch không hiểu chuyện gì đang xảy ra thật rõ ngớ ngẩn. Sau một hồi suy nghĩ, Kyoko cũng hiểu được cái gì đang diễn ra, tức giận ném hết đống chăn gối về phía Tamaka mà mắng:

- Tamaka! Anh không thể gọi em dậy tử tế hơn được à?

Tamaka nhún vai, thản nhiên đáp:

- Gọi tử tế mà nhóc dậy được thì anh đây đã không phải tốn sức đá một con lợn như mi làm gì!

Kyoko đầu đầy hắc tuyến, nói với giọng khinh khỉnh:

- Đấy là việc của anh. Chẳng liên quan gì đến em. Nếu không muốn tốn sức, anh có thể không gọi.

Bỏ qua giọng điệu của Kyoko, Tamaka nói:

- Nhưng bây giờ là bảy giờ sáng rồi cô ạ! Cô định ở Nhật luôn phải không?

Kyoko lập tức sực nhớ ra điều quan trọng mà Tamaka gợi lên: Về Việt Nam! Cô hét toáng lên:

- Không xong rồi!

Sau đó, liền vội vàng phi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ ngủ ra.

Khoảng hai mươi phút sau, Kyoko bước ra với chiếc áo sơ mi denim và quần skinny khoe đôi chân thon dài, mái tóc buộc cao gọn gàng.

Tamaka đang gấp lại chăn gối, thấy Kyoko ra liền nhắc:

- Mau đem vali và điện thoại ra ngoài đi. Đừng để quên những đồ quan trọng ở lại đấy!

Kyoko liền đưa tay lên chào theo kiểu quân đội:

- Yes, sir!

Tamaka phì cười vì cô em họ nhắng nhít này. Sau đó, hai anh em mỗi người một việc. Xong xuôi, cả hai cùng xuống phòng ăn. Kyoko nhìn thấy bà liền gọi:

- Bà ngoại!

Bà cười hiền, vuốt tóc Kyoko rồi bảo cả hai anh em ngồi xuống nhanh chóng ăn sáng. Bàn ăn tràn ngập tiếng nói cười của ba người.

Sau bữa sáng, Kyoko cùng anh họ của mình tạm biệt bà ngoại. Kyoko hai mắt phủ một tầng sương mờ, ôm hôn bà, quyến luyến rời đi.

***Mười lăm phút sau, tại sân bay Tokyo***


- Anh Tamaka, nhanh lên đi! Muộn giờ bay mất! – Một cô gái nói tiếng Việt cất cao giọng mình lên để gọi người tên Tamaka trong đại sảnh.

Mọi người xung quanh ngoái lại nhìn cô gái ấy. Biết mình lỡ lời nói lớn tiếng, cô gái vội cúi đầu xin lỗi mọi người bằng tiếng Nhật.

Tamaka – người được gọi tên - hai tay kéo theo hai cái vali nặng trịch bước tới, nói:

- Con nhóc này! Bé bé cái mồm cho anh nhờ! Muốn nhanh sao không tự xách đồ của mình đi? Lần sau mà còn nói lớn như vậy thì đừng nhận anh là anh họ nhá!

Kyoko – cô gái lớn tiếng ban nãy – bĩu môi, dài giọng:

- Xùy. Anh là cái đồ yếu xìu! Có vậy mà cũng than. Em cũng đang giữ đồ của mình mà.

Tamaka nhìn Kyoko, hai mắt biến thành hai vạch ngang. Kyoko đang một tay cầm hai cái smartphone của hai anh em, một tay cầm chiếc ví hiệu Prada, quàng qua vai là chiếc túi xách của Marc Jacobs. Tamaka gườm mắt:

- Nhìn thì có vẻ lỉnh kỉnh và nhiều đồ đấy nhưng thực chất hai cái điện thoại em có thể cất vào trong túi xách mà.

Kyoko lè lưỡi tinh nghịch, vội cất điện thoại vào trong túi xách. Lúc Kyoko với tay ra lấy cái vali thì Tamaka kéo cái vali sang một bên làm Kyoko với hụt. Kyoko còn đang ngạc nhiên không hiểu thì Tamaka liền giải thích:

- Khỏi cần cô nữa. Tôi xách cũng được để ai kia khỏi bảo tôi yếu xìu.

Kyoko mặc dù biết rõ Tamaka đang mỉa mai nhưng cô vẫn thản nhiên cười tươi rói, nói:

- Vậy càng tốt! Đỡ mệt.

Tamaka lắc đầu chán nản, nói sang chuyện khác:

- Bây giờ vẫn sớm. Khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ bay nên bây giờ ra kia ngồi đợi đi.

Kyoko ngoan ngoãn đi theo Tamaka, ngồi tại phòng chờ.

***Cùng lúc đó***

Một thanh niên khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi bước vào sân bay Tokyo. Bên cạnh anh là một người đàn ông và một người phụ nữ ở tuổi ngũ tuần nhưng trên khuôn mặt của họ vẫn còn phảng phất nét xuân mà tuổi già không che hết được. Đi sau họ là hai người đàn ông to lớn mặc vest đen, đeo kính đen, còn tai đeo tai nghe nối với bộ đàm mini gắn ở cổ áo vest. Ba người đi trước hẳn phải rất quyền lực.

Người thanh niên có khuôn mặt thanh tú, lãng tử nhưng nét biểu cảm cau có, khó chịu chẳng hợp với anh chút nào. Bên cạnh anh, người đàn ông trung niên ra hiệu cho một người ở cửa kéo một chiếc vali lớn đi vào. Ông lấy ra một tấm vé máy bay loại V.I.P từ trong người ra, đưa cho người thanh niên và nói:

- Con đến Việt Nam sống với ông bà nhớ phải ngoan ngoãn. Từ giờ cho đến khi nào con thực sự thay đổi, ta mới cho phép con quay về Nhật Bản. Ta biết đại học ở Việt Nam có thể không được như Nhật Bản chúng ta, nhưng ở Việt Nam với ông bà thì con mới ngoan ngoãn được. Nhớ học hành cho đàng hoàng không thì đừng hòng về Nhật Bản nha con!

Nghe người đàn ông trước mặt nói, anh không khỏi thầm nghĩ trong lòng: “Chết tiệt! Lần này ông già làm căng thật rồi.”

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt anh vẫn ngoan ngoãn nhận lấy tấm vé máy bay cùng với cái vali được đưa tới.

Người phụ nữ bên cạnh thì chỉ nhẹ nhàng ôm anh vào lòng rồi nói ngắn gọn:

- Học hành cho tốt, sau đó trở về Nhật, nhé? Bố con vậy thôi nhưng đã thuê những gia sư rất giỏi về quản trị kinh doanh để dạy con rồi. Con cứ yên tâm mà học đi nhé!

Anh con trai chán chường đảo mắt rồi mới miễn cưỡng gật đầu, coi như đồng tình với mẹ mình.

Thực ra, anh không phải là không có cảm xúc, chỉ là nhất thời chưa hiểu chuyện mà thôi.

Sau khi bố mẹ rời khỏi, anh thở dài nhìn tấm vé trong tay, miễn cưỡng đi về phía ghế chờ. Khi đến chỗ ngồi chờ, anh nhìn thấy hai người một nam một nữ, đang nói chuyện rất vui vẻ ở hàng ghế. Trang phục của họ toàn hàng hiệu chính hãng. Người con gái luôn miệng trêu chọc người con trai bên cạnh mình. Anh tiến đến ngồi ngay chiếc ghế phía sau họ. Có vẻ như những người này là người Việt Nam bởi họ đều nói tiếng Việt rất tốt. Khoảng năm phút ngay sau khi anh vừa ngồi xuống thì cô gái kia đứng lên, vừa cười nói vừa xoay người đi về phía hàng ghế sau anh đang ngồi. Và rồi...

“Bụp”

- Á! – Cô gái hét lên thất thanh.

Ồ, chuyện là như này: Anh ngồi ngay sau hai người kia mà họ thì ngồi ngay những chiếc ghế ngoài cùng. Anh lại có thói quen gác chân, nhưng đôi chân anh lại hướng ra bên ngoài. Và kết quả là cô gái kia không cẩn thận vấp vào chân anh, ngã sấp xuống nền.

Anh nhìn thấy cô gái ngã dúi dụi dưới nền không khỏi phì cười. Chính vì lý do này mà cô gái ngay sau khi được người con trai kia đỡ dậy liền chỉ vào anh rồi nói:

- Anh cố tình?

Anh nhíu mày khó chịu khi bị chỉ tay vào mặt nhưng biết mình cười như vậy là không đúng nên anh vẫn nền nã nói:

- Thật xin lỗi vì đã cười cô nhưng tôi không cố tình làm cô ngã.

Cô gái kia vẫn duy trì vẻ mặt dò xét mà nói:

- Hừ, tôi với anh không thù không oán, mà nói trắng ra là không quen biết. Vậy mà khi tôi vì chân anh mà ngã, anh không những không giúp tôi đứng dậy mà còn cười. Đúng là bất bình thường, lại còn chẳng lịch sự chút nào nữa!

Nói một câu dài như vậy mà không ngập ngừng, lại còn nói rất trôi chảy nữa. Ồ, tiếng Nhật của cô gái này thật tốt.

Anh vẫn giữ thái độ lịch sự mà nói:

- Tôi đã nói rồi. Tôi xin lỗi vì đã cười. Còn việc cô bị ngã do chân tôi, quả thực là sự cố ngoài ý muốn.

- Anh... – Cô gái có vẻ như chưa muốn thôi nhưng lại không còn gì để nói nữa. Thật bất hạnh!

Người con trai bên cạnh lúc này mới lên tiếng:

- Thôi nào Kyoko! Em đang chuyện bé xé ra to đấy. Người ta đã nói xin lỗi rồi mà.

Cô gái Kyoko kia miễn cưỡng gật đầu:

- Vâng, anh Tamaka.

Kyoko được Tamaka đỡ về ghế ngồi. Anh con trai kia cũng thôi không nói gì nữa.

“Chuyến bay từ Tokyo đến Hồ Chí Minh, Việt Nam lúc 10 giờ sáng ngày 24 tháng 7 đã gần đến giờ khởi hành. Xin quý khách chú ý!” – Tiếng cô tiếp viên vang lên trên loa.

Người con trai lãng tử kia lập tức đứng lên, nhanh chóng đem đồ của mình đi. Còn hai người Kyoko và Tamaka cũng cẩn thận sắp xếp đồ của mình rồi đi ngay sau khi nghe thông báo.

***Trên máy bay***

- Oái! – Một giọng nữ bỗng vang lên át đi tiếng nói của mọi người trong máy bay.

Là Kyoko.

Tamaka đứng bên cạnh vuốt mặt chán nản, thở dài quay mặt đi làm như không quen biết Kyoko.

Kyoko bặm môi tức giận nói:

- Anh đừng nhìn em bằng nửa con mắt như vậy chứ! Rõ ràng có người đẩy em mà!

Tamaka chán nản hỏi lại:

- Ai nào? Anh có thấy ai đâu?

Kyoko nhìn quanh tìm bóng dáng của người mới đẩy cô. Một người mặc đồ đen, trùm mũ áo kín mít. Dường như, người này có chút quen mắt.

...

Khi máy bay đã chìm trong yên lặng, Kyoko đột nhiên nghe thấy tiếng động lạch cạch ở ghế bên cạnh.

Nhắm mắt lại, không để ý đến nữa.

“Cạch... Cạch... Cạch...”

Thôi nào, cứ bình tĩnh. Tập trung ngủ tiếp.

“Cạch... Cạch... Cạch... Cạch...”

Nào Kyoko, ngủ tiếp đi.

“Cạch... Cạch... Cạch... Cạch... Cạch...”

Không thể chịu được nữa rồi!

Kyoko bật dậy, quay sang ghế ở hàng bên cạnh, nén giọng mình xuống mà nói:

- Xin lỗi! Có thể nhỏ tiếng hơn một chút được không ạ?

Không có tiếng trả lời. Vẫn là cái tiếng lạch cạch khó chịu kia.

“Cạch... Cạch... Cạch...”

- Này, này. Có nghe tôi nói gì không vậy?

Vẫn không có tiếng trả lời. Người kia như phớt lờ Kyoko.

“Cạch... Cạch... Cạch... Cạch...”

Đủ lắm rồi!

Kyoko tức giận nhưng không phải lao tới đánh vật người kia mà chỉ từ tốn đi về phía một cô tiếp viên hàng không.

- Chị ơi, chị có thể nói với vị khách ở hàng ghế kia giữ trật tự một chút được không ạ? – Kyoko nhỏ giọng nói.

Cô tiếp viên lập tức đồng ý, đi theo Kyoko.

Nhưng khi đến hàng ghế có người kia lại không có ai ngồi đó. Cô tiếp viên nhìn số ghế rồi ngạc nhiên nói:

- Xin lỗi nhưng quý khách có nhầm không ạ? Ghế này được báo lại là khách hủy chuyến bay vào phút chót rồi. Đây là ghế trống.

Kyoko giật mình khi nghe lời cô tiếp viên nói. Nhưng suy nghĩ một lúc, Kyoko vội nói:

- Vậy sao? Vậy có lẽ người kia không may ngồi nhầm ghế rồi. Làm phiền chị rồi.

Cô tiếp viên liền đáp:

- Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.

Kyoko cũng không để ý nhiều. Không còn tiếng động, Kyoko cũng thoải mái hơn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Tiếng ồn ào của sảnh lớn trong sân bay ùa tới. Về Việt Nam rồi! Kyoko mừng rỡ kéo vali đi đến chỗ bố mẹ đang đứng chờ.

- Bố! Mẹ! – Kyoko reo lên.

- Thiên Di! Tuấn Vũ! – Người mà Kyoko gọi là bố mẹ cũng vẫy tay gọi lại.

Không sai. Trịnh Thiên Di, Trịnh Tuấn Vũ chính là tên Việt của hai anh em Kyoko và Tamaka nhà Sasaki.

- Mau tới đây. Chúng ta nghỉ lại ở Hồ Chí Minh một chút rồi bay ra Hà Nội. - Mẹ Kyoko nhẹ nhàng dặn.

Kyoko dường như rất hào hứng. Ta sắp về rồi đây, Hà Nội!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên