Gốc gạo có ma cây đa có thần.
* * *
* * *
* * *
* * *
Ta ở trên một cái cây mọc ven chân núi, có tán cây ngả bóng ra mặt đường. Từ khi ta bắt đầu có ý thức, ta đã thấy mình ngồi trên cây, ban ngày ngắm mặt trời mọc, ban đêm đếm sương rơi.
Ta là một hồn ma.
Cây gạo của ta cao gấp ba chiều cao người, trên thân có tám nốt sần, trừ hai nốt to quá khổ, còn lại đều cỡ nắm tay. Có hai nhánh chính, tỏa ra mười một nhánh phụ, năm nhánh ngả về phía mặt đường, sáu nhánh chỉ thẳng lên núi. Vào mùa hè, mỗi năm mọc ra khoảng một nghìn ba trăm lá, năm nào thời tiết thuận lợi, còn có thể mọc ra tới hai nghìn lá, nhưng đến mùa đông lại rụng sạch, sang xuân nở hoa, nhiều cỡ trăm rưỡi, mà ít cũng sáu bảy chục bông.
Hàng ngày, ta ngồi trên cành gạo ngả ra mặt đường. Là một hồn ma cũng có rất nhiều cái tốt. Ví dụ như không sợ ánh mặt trời làm chói mắt, không sợ mưa rơi, mùa đông cũng không lạnh, càng không phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, hay ngồi lâu sẽ đau đầu mỏi gối linh tinh...
Ta chỉ việc ngồi trên cành gạo, nhìn bốn mùa đi qua.
Ta có nhàm chán không ư? Ta không biết. Khi ấy, ta còn chưa biết thế nào là nhàm chán. Hơn nữa, ngoài ngồi trên cây gạo, ta còn biết làm gì? Ta không biết đi đâu. Bốn phía đều là mù mịt.
Ta ở ven đường, con người hay đi ngang qua. Họ không thấy ta, cứ thản nhiên mà biểu lộ mọi mặt của chính mình. Một cô gái xinh đẹp vừa đi vừa ngoáy mũi. Một anh chàng công tử bảnh bao lỡ tay đánh rơi cái bánh, ngoảnh trước ngoảnh sau rồi nhặt lên thổi phù ăn luôn. Họ đi trên những con đường của họ, ta ngồi trên gốc cây của ta. Họ về nhà của họ, ta vẫn ngồi trên gốc cây của ta.
Con người đi khắp nơi, cuối cùng đều trở về nhà của mình, còn ta đi khắp nơi, biết trở về đâu? Ta không có nhà, chỉ có cây gạo, Mà cây gạo, không phải nhà của ta. Nó là nhà của nhiều thứ khác. Ta đã thấy một con chim én làm tổ trên cây nhiều năm. Một năm kia, khi nó trở về từ chuyến di cư mùa đông, đã có một con chim khác chiếm chỗ của nó. Nếu lỡ ta đi rồi, một ngày trở lại đã có một con ma khác ngồi đây, vậy thì ta phải làm sao?
Vậy nên, ta chỉ ngồi trên cây gạo của ta.
Con người càng ngày càng nhiều. Họ đi lại dưới chân ta, ban đêm cũng bóp còi bật đèn sáng inh ỏi. Thật may vì ma không cần phải ngủ, nếu không hẳn ta sẽ chết thêm lần nữa vì mất ngủ.
Ta không thích con người. Họ quá ngốc nghếch, cũng quá mỏng manh. Một con sẻ tinh ngang qua từng kể cho ta về câu chuyện của nó. Nó từng làm tổ trên nóc một nhà nọ, họ đối xử với nó tốt lắm, thường xuyên cho nó đồ ăn. Nhất là cô gái trong nhà, hay ngồi nói chuyện với nó. Khi nó tu luyện thành người, quay trở về muốn báo đáp, căn nhà đã thành nhà hoang, cô gái năm xưa đã lấy chồng, sinh con rồi chết, để lại mình nó với nỗi vấn vương không dứt. Chết cũng là một hành động vô trách nhiệm. Sẻ tinh dừng chân một đêm, sáng hôm sau bay đi mất. Ta thấy cả tiếng thở dài trong giấc ngủ của nó. Quả nhiên, con người không chỉ ngốc nghếch, mỏng manh mà còn không biết chịu trách nhiệm gì cả!
Mùa thu, lá gạo chuyển màu, chim chóc cũng bay đi hết.
Có một đám người đến đứng dưới gốc cây gạo của ta, bàn tán xôn xao. Ta nghe không hiểu nhiều, nhưng cũng biết họ định chặt gốc gạo của ta.
Ta tức giận.
Con người đã ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm lại còn vô lại. Gốc gạo này là của ta kia mà? Ta đến trước kia mà? Lúc ta còn ngồi đếm lá gạo, bọn họ không chừng còn đang ở đâu đâu ấy, thế mà dám tới đòi chặt gốc gạo của ta. Ta hét vào mặt họ, họ vẫn trơ trơ giơ một tờ giấy vẽ loằng ngoằng xem chăm chú.
Ta cực kì tức giận.
Một đàn sâu từ trên cây rụng thẳng xuống đầu họ, họ gào thét chạy toán loạn, nhưng vẫn hô to quay lại chặt cây của ta.
Ta làm gẫy lưỡi cưa, làm hỏng máy móc. Họ bắt đầu đồn rằng gốc gạo có ma, vậy là càng quyết tâm phải chặt. Ta đấu, người đấu suốt máy tháng liền. Gốc gạo của ta vẫn còn nguyên, nhưng cây trên núi bị chặt dần. Đám người kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bọn người kia gần đây không dám tới làm phiền. Ta bắt đầu ngồi suy nghĩ. Trước kia ta rất ít khi dùng đầu, giờ sử dụng thấy thật không quen. Hóa ra cái việc bắt não bộ hoạt động này còn mệt mỏi hơn cả đánh nhau.
Cây rừng bị chặt nhiều, làm nhiều kẻ sống trong rừng phải bỏ đi. Chúng đi lũ lượt từng đàn, từng đôi, lướt qua bên dưới ta.
Kì thực, ta biết ta cũng sẽ có một ngày giống như chúng, rời khỏi đây.
Kì thực, đấu qua đấu lại ta cũng rất mỏi mệt.
Ta cũng biết, ta kiên trì chẳng được cái gì.
Con người ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm, lại còn vô lại, nhưng có một ưu điểm duy nhất, là muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng. Cây gạo sớm muộn sẽ bị chặt. Ta bắt đầu tự hỏi, ta kiên trì để làm gì? Cây gạo cũng không phải nhà của ta. Cùng lắm thì đi chọn một gốc cây khác, cây trên núi bị chặt, nhưng cũng chẳng thiếu gì.
Chẳng ai trả lời cho ta, ta không có bạn. Lần đầu tiên ta cảm thấy có một người bạn thì thật tốt.
Ngày thứ nhất, ta gặp một hồn ma như ta.
Hắn đi ngang qua đường, thấy ta liền dừng lại, hỏi ta có muốn đi cùng hắn không?
Ta hỏi hắn: ''Đi đâu?"
Hắn trả lời: "Đi xem thế giới bên ngoài, đi khắp nơi!"
Ta lại hỏi: "Thế nếu đi xong rồi thì về đâu?" Chắc chắn lúc ấy cây gạo của ta cũng không còn.
Hắn ngơ ngác nhìn lại ta, vẻ không hiểu. Ta phẩy tay cho hắn qua.
Lần đầu tiên ta cảm thấy, làm con người thật tốt, ít nhất thì dù đi bất cứ đâu, vẫn có một nơi là nhà để về, còn ta, đến gốc gạo cũng không biết có giữ được không.
Ngày thứ hai, ta gặp một con heo tinh. Nó rất béo, béo đến mức tròn như một cục thịt lăn giữa đường. Nó thấy ta liền lăn lại gần, hỏi ta đi với nó không?
Ta hỏi: "Đi đâu?"
Nó trả lời: "Đi nếm mĩ vị nhân gian."
Ta lại hỏi: "Thế ăn hết mĩ vị thì đi đâu tiếp?"
Nó lắc đầu bảo ta: "Mĩ vị nhân gian cực kì nhiều, sẽ không bao giờ hết!"
Ta bảo hắn: "Ăn không hết thì sẽ có lúc chán, đến lúc chán ấy thì phải làm sao?"
Nó liền nói: "Không chán được, nếu chán thì ta đổi món khác, lo gì?"
Ta phất tay cho hắn qua.
Ta cũng không biết ta đang đợi cái gì.
Ngày thứ ba, ta gặp một con hồ ly vô cùng xinh đẹp đã hóa thành người. Nó vô cùng uyển chuyển đến dưới gốc cây, ngẩng chiếc cổ cao ba ngấn trắng ngần lên nhìn ta, cười quyến rũ.
Nó bảo: "Cô bé xinh đẹp ơi, sao lại ngồi đây? Đi chơi với chị không?"
Ta hỏi nó: "Đi đâu?"
Nó cười tủm tỉm: "Đi tìm hạnh phúc."
Ta lại hỏi nó: "Tìm ở đâu?"
Nó trả lời: "Tìm khắp nhân gian, mấy nghìn thế giới kia mà, sợ gì không tìm được hạnh phúc!"
Ta nhớ lại câu chuyện con heo tinh kể, liền bảo nó: "Ta nghe nói hạnh phúc là cái đuôi của ngươi, cứ bước lên phía trước, hạnh phúc sẽ theo sau."
Hồ ly tinh sửng sốt. Bộ dạng ngạc nhiên của nó cũng rất xinh đẹp. Sau đó nó bật cười, quay mông cho ta xem: "Nhưng cô bé xinh đẹp ơi, ta không có đuôi thì làm sao hạnh phúc theo sau được?"
Hồ ly tinh đi xa. Ta nhìn theo bóng nó, thực ra, ta cũng không có đuôi.
Ngày thứ tư là một ngày mưa cuối thu. Nước mưa rơi đều đều trên phiến lá. Ta thấy một cái ô đi trên đường.
Trời mưa, ngay cả yêu quái cũng chẳng muốn đi đâu. Hồn ma tuy không bị ướt nhẹp dưới mưa, nhưng tư vị nước chảy xuyên qua người thực không hề dễ chịu chút nào.
Cái ô đến gần. Lại là con người.
Từ ngày lời đồn cây gạo có ma truyền ra, con người không dám đi con đường này nữa, ta cũng được yên tĩnh một thời gian. Hôm nay mưa to như vậy, con người này lại lững thững đi qua đây, có lẽ là mới đến nên không biết.
Ta cũng không muốn làm gì, trời mưa, ta cũng lười.
Người ấy đi đến dưới gốc cây, ngước lên nhìn ta. Cổ không cao ba ngấn nhưng cũng rất xinh đẹp.
Chính xác là, hắn ngước lên nhìn ta.
Lần đầu tiên trong đời, ta ngã từ trên cây xuống đất.
Hắn bước lại gần, che ô cho ta, giọng lo lắng: "Xin lỗi làm cô sợ, cô có sao không?"
Ta ngồi dưới mặt đường đầy bùn, cảm giác nước lạnh xuyên qua ngón tay, nhưng không so được với cái lạnh buốt sống lưng.
Ta nghe nói, chỉ có một loại người mới nhìn thấy chúng ta, được gọi là pháp sư.
Ta nghe nói, pháp sư tốt chết hết rồi, chỉ còn pháp sư xấu. Ta không rõ khái niệm thế nào là tốt, thế nào là xấu, nhưng biết rõ chỉ cần gặp pháp sư là xong đời.
Bọn người vô sỉ, đánh không được thì mới pháp sư đến trợ giúp.
Ta không muốn chết, dù ta đã chết một lần, nhưng loại sự tình này đâu phải làm một lần là quen? Ta còn muốn sống để bảo vệ cây gạo của ta.
Vậy nên, ta lồm cồm bò dậy, chạy thẳng vào rừng.
Nhưng kẻ kia nhanh hơn ta, nắm lấy tay ta kéo lại.
Vì vậy, ta hóa đá một lần nữa.
Hắn...hắn..có thể chạm vào ta???
Ta ngây ngốc cầm chiếc ô hắn đưa, ngây ngốc nhìn hắn rút khăn tay, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng lau vết nước bẩn.
Hắn cười, không quyến rũ như hồ ly tinh, nhưng rất chói mắt.
Hắn nói: "Sao chạy vội vàng thế? Tôi làm em sợ lắm sao?"
Hắn nói: "Tôi đến nhà em, sao không mời tôi vào ngồi một chút?"
Nhà ta? Ta trả lời: "Ta không có nhà!"
Hắn nhíu mày: "Gốc gạo không phải nhà của em sao? Nếu không sao em giữ nó chằm chặp như vậy?"
Ta mờ mịt lắc đầu: "Không phải. Nhà phải là nơi che mưa che nắng, như nhà của con người ấy!"
Hắn phì cười, xoa đầu tôi, tự nhiên như thân thuộc từ lâu. "Ngốc ạ, nhà là nơi em muốn về, chỉ đơn giản vậy thôi!"
Nhà là nơi mình muốn về? Ta cũng chưa đi đâu bao giờ, nên chẳng biết có muốn trở về gốc gạo hay không. Sau đó lại nhớ đến, hình như sở dĩ ta không đi cùng hồn ma, heo tinh, hồ ly tinh cũng bởi vì sợ đi rồi sẽ không có chỗ để về hay sao? Trước kia ta không dám đi đâu cũng vì sợ nhỡ có kẻ nào cướp mất chỗ đó thôi!
Hóa ra, cây gạo là nhà của ta.
Nghĩ đến đây, nước mắt bỗng như mưa ào ào rơi xuống. Hắn thấy vậy vôi vã lau nước mắt cho ta. Cuối cùng lau không xuể, đành dứt khoát ôm ta vào lòng, mặc cho ta chùi nước mắt nước mũi tùm lum vào cái áo sơ mi trắng của hắn.
Hắn thở dài: "Em cũng thật là mau nước mắt, đang yên đang lành cơ mà!"
Ta thút thít trả lời: "Họ định phá nhà của ta, họ muốn chặt cây gạo của ta!"
Nói xong, lại chợt nghĩ ra, liền túm cổ áo hắn: "Ngươi là pháp sư mà, đúng không? Bảo với họ chố này có một con ma rất hung ác, không được chặt cây gạo, cây gạo là của ta!"
Mắt hắn khẽ lóe lên, hơi cười nhắc lại: "Pháp sư à?... Cũng được, nhưng em hung ác ở chỗ nào? Em khóc trôi họ đi chắc?"
Ta tức giận.
Trên tán cây liền rơi xuống một trận sâu lông.
Nhưng sâu lông vừa rơi xuống nửa chừng liền đồng loạt biến thành bướm bay lên.
Cảnh tượng ấy, đẹp không sao tả xiết.
Ta ngẩn ngơ nhìn theo, đến khi thấy ánh nắng chói vào mắt, mới biết đã tạnh mưa, trời hửng nắng, còn có cả cầu vồng.
Người lạ mặt vẫn đứng dưới gốc cây ôm ta. Hắn nói với ta con người muốn mở đường, cần chặt cái cây này của ta. Nói đi nói lại vẫn là muốn chặt cái cây của ta. Ta chưa kịp mở miệng mắng hắn pháp sư xấu, hắn lại nói tiếp: "Vậy nên, em có muốn đến nhà tôi ở không? Nhà tôi rất rộng, ở một mình rất nhàm chán!"
Ở nhà con người? Không được, hồn mà như ta không vào được nhà con người. Hắn thở dài, nói nhà hắn không có nhiều quy tắc như vậy. Ta hỏi hắn vậy đến nhà hắn rồi tôi có phải làm việc nhà không? Nghe nói có nhiều kẻ dụ dỗ yêu tinh tới nhà để bắt làm việc nặng nhọc, thay họ kiếm tiền. Hắn nói: Em muốn làm cũng được, không muốn cũng chẳng sao, trong nhà có người giúp việc.
Ồ, hóa ra nhà hắn thật giàu, nếu giàu như vậy thêm một ta chắc cũng chẳng sao. Huống hồ, gốc gạo của ta chắc chắn bị chặt rồi.
Hắn bảo ta dọn nhà, ta cũng chẳng có gì để dọn. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hái một cái lá gạo thật đẹp mang theo.
Ta theo pháp sư đến nhà của hắn.
Hóa ra pháp sư cũng ở trên cây giống ta, thảo nào ta thấy hắn quen quen, thì ra cũng đều là kẻ trèo cây như nhau cả thôi!
Cây của hắn thực sự rất to, đem so với gốc gạo của ta quả thực chỉ bằng một cái cành nhỏ xíu. Hắn dẫn ta đi xuyên gốc cây, vào bên trong liền thấy một căn nhà. Hắn nói ta thích có thể ngồi cành cây như trước, mệt mỏi thì vào nhà nằm nghỉ. Cây của hắn ở giữa rừng, lại là cây cổ thụ, không sợ bị con người chặt phá.
Hắn nói : Đây là nhà của chúng ta!
_________________
Phiên ngoại.
1. Cuộc sống với pháp sư.
Nhiều năm sau.
Ta chung sống cùng Pháp sư rất tốt. Thi thoảng, một tuần một lần, bọn khỉ tinh, heo tinh... sẽ tới giúp chúng ta dọn nhà. Bọn chúng tay chân lanh lẹ, hoạt bát, dễ thương nên ta rất thích, chỉ có điều mỗi lần nghe ta gọi pháp sư, chúng đều đồng loạt thể hiện bộ mặt hận sắt không thành thép làm ta vô cùng khó chịu. Vì vậy, sau mấy lần suy tính thiệt hơn, ta liền bảo Pháp sư không cần bọn chúng tới giúp việc nhà nữa, ta cũng rảnh rỗi, việc đó để ta làm. Pháp sư nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Em thích là được!"
Pháp sư tuy chẳng có mặt nào tốt đẹp, nhưng được cái rất chiều ý ta, ta muốn gì được nấy. Đôi lúc ta nghĩ nếu ta đòi ánh trăng, không biết hắn có lấy xuống cho ta không? Sau lại nghĩ mình cũng chẳng cần ánh trăng để làm gì, ăn không ăn được, chẳng lẽ để lúc ngồi chạc cây thì lôi ra làm đệm? Vậy thì xa xỉ quá, con người thì hoang phí, nhưng hồn ma thì cần tiết kiệm, như vậy mới thể hiện đức tính tốt đẹp đối lập con người. Vì thế chuyện này cũng quên đi.
Ta ở cùng Pháp sư nhiều năm, thấy hắn vẫn trẻ trung xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy kiến thức của mình trước kia thật là nông cạn. Con người ngoại trừ hơi vô lại một tý (ví dụ như hàng đêm chiếm một phần hai cái giường của ta) còn lại cái gì mà ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm... hik, đều là mây bay.
Pháp sư biết suy nghĩ này của ta, cười thâm thúy nhìn ta hỏi "Hơi vô lại một tý à?" Hại ta đỏ bừng mặt. Thế này không phải là hơi vô lại một tý, mà là rất vô lại rồi!
2. Gốc gạo có ma, cây đa có thần.
Một lần, ta ngồi trên cành cây liền thấy được một đám người đi vào, tới gốc cây của ta chụp ảnh lia lịa. Mấy năm nay, con người càng ngày càng thích cái gọi là du lịch sinh thái. Ngày xưa chặt cây, bây giờ trồng lại. Biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?
Ta nghe một hồi, cảm thấy rất ầm ĩ liền quyết định vào nhà ngủ, nào ngờ vừa đi được một bước, liền nghe ở dưới nói vọng lên, cái gì mà cây gạo. Ta thấy vậy vội dỏng tai lên nghe.
Con người ở phía dưới nói: "Tớ nghe kể ngày xưa ở gần đây có một cây gạo có ma, hồi làm đường, bao nhiêu người chết vì nó. Sau đó người ta phải mời thầy cúng cao tay tới mới đuổi đi, nhờ vậy mới chặt được cây gạo ấy đi đấy!"
Mấy con người khác liền kêu lên: "Eo ôi, khiếp vậy á?"
Con người kia liền vênh mặt nói tiếp: "Thật đấy, nhà ông ngoại tớ ngày xưa ở đây mà. Ở những cây sống lâu năm thế này hay có hồn ma trú ngụ lắm."
Lúc một con người khác chen vào: "Đấy là cây gạo thôi, cậu không nghe người ta nói gốc gạo có ma, cây đa có thần à? Cây này là cây đa, có thì cũng là có thần, chịu khó thành tâm, không chừng linh nghiệm đấy!"
Người kia liền bĩu môi. Họ không nói chuyện nữa, Ta thấy hết chuyện liền đi vào nhà, gặp Pháp sư đang ngồi xem sách, liền tiện thể rót cho hắn một chén trà, tới ngồi bên kể cho hắn chuyện vừa nghe được. Pháp sư không nói lời nào. Hắn cũng biết ta sau khi kể trong chuyện gì cũng muốn bình luận vài câu, vì vậy để ta hứng trí bừng bừng nói tiếp: "Chàng xem, câu chuyện trên có một chỗ không xác thực, đúng là ngày xưa em ở gốc gạo, nhưng đã làm hại ai bao giờ đâu, bọn họ sao có thể xuyên tạc đến mức ấy? Thật là vô lương tâm! Tuy vậy, cũng có chỗ đúng. Gốc gạo có ma, cây đa có thần, chàng thấy không? Em là ma có rõ nguồn gốc xuất xứ nhé, chàng hời to rồi!"
Pháp sư mỉm cười, ôm ta vào lòng gật đầu: "Ừ, ta rất có hời!"
Ta là một hồn ma.
Cây gạo của ta cao gấp ba chiều cao người, trên thân có tám nốt sần, trừ hai nốt to quá khổ, còn lại đều cỡ nắm tay. Có hai nhánh chính, tỏa ra mười một nhánh phụ, năm nhánh ngả về phía mặt đường, sáu nhánh chỉ thẳng lên núi. Vào mùa hè, mỗi năm mọc ra khoảng một nghìn ba trăm lá, năm nào thời tiết thuận lợi, còn có thể mọc ra tới hai nghìn lá, nhưng đến mùa đông lại rụng sạch, sang xuân nở hoa, nhiều cỡ trăm rưỡi, mà ít cũng sáu bảy chục bông.
Hàng ngày, ta ngồi trên cành gạo ngả ra mặt đường. Là một hồn ma cũng có rất nhiều cái tốt. Ví dụ như không sợ ánh mặt trời làm chói mắt, không sợ mưa rơi, mùa đông cũng không lạnh, càng không phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, hay ngồi lâu sẽ đau đầu mỏi gối linh tinh...
Ta chỉ việc ngồi trên cành gạo, nhìn bốn mùa đi qua.
Ta có nhàm chán không ư? Ta không biết. Khi ấy, ta còn chưa biết thế nào là nhàm chán. Hơn nữa, ngoài ngồi trên cây gạo, ta còn biết làm gì? Ta không biết đi đâu. Bốn phía đều là mù mịt.
Ta ở ven đường, con người hay đi ngang qua. Họ không thấy ta, cứ thản nhiên mà biểu lộ mọi mặt của chính mình. Một cô gái xinh đẹp vừa đi vừa ngoáy mũi. Một anh chàng công tử bảnh bao lỡ tay đánh rơi cái bánh, ngoảnh trước ngoảnh sau rồi nhặt lên thổi phù ăn luôn. Họ đi trên những con đường của họ, ta ngồi trên gốc cây của ta. Họ về nhà của họ, ta vẫn ngồi trên gốc cây của ta.
Con người đi khắp nơi, cuối cùng đều trở về nhà của mình, còn ta đi khắp nơi, biết trở về đâu? Ta không có nhà, chỉ có cây gạo, Mà cây gạo, không phải nhà của ta. Nó là nhà của nhiều thứ khác. Ta đã thấy một con chim én làm tổ trên cây nhiều năm. Một năm kia, khi nó trở về từ chuyến di cư mùa đông, đã có một con chim khác chiếm chỗ của nó. Nếu lỡ ta đi rồi, một ngày trở lại đã có một con ma khác ngồi đây, vậy thì ta phải làm sao?
Vậy nên, ta chỉ ngồi trên cây gạo của ta.
Con người càng ngày càng nhiều. Họ đi lại dưới chân ta, ban đêm cũng bóp còi bật đèn sáng inh ỏi. Thật may vì ma không cần phải ngủ, nếu không hẳn ta sẽ chết thêm lần nữa vì mất ngủ.
Ta không thích con người. Họ quá ngốc nghếch, cũng quá mỏng manh. Một con sẻ tinh ngang qua từng kể cho ta về câu chuyện của nó. Nó từng làm tổ trên nóc một nhà nọ, họ đối xử với nó tốt lắm, thường xuyên cho nó đồ ăn. Nhất là cô gái trong nhà, hay ngồi nói chuyện với nó. Khi nó tu luyện thành người, quay trở về muốn báo đáp, căn nhà đã thành nhà hoang, cô gái năm xưa đã lấy chồng, sinh con rồi chết, để lại mình nó với nỗi vấn vương không dứt. Chết cũng là một hành động vô trách nhiệm. Sẻ tinh dừng chân một đêm, sáng hôm sau bay đi mất. Ta thấy cả tiếng thở dài trong giấc ngủ của nó. Quả nhiên, con người không chỉ ngốc nghếch, mỏng manh mà còn không biết chịu trách nhiệm gì cả!
Mùa thu, lá gạo chuyển màu, chim chóc cũng bay đi hết.
Có một đám người đến đứng dưới gốc cây gạo của ta, bàn tán xôn xao. Ta nghe không hiểu nhiều, nhưng cũng biết họ định chặt gốc gạo của ta.
Ta tức giận.
Con người đã ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm lại còn vô lại. Gốc gạo này là của ta kia mà? Ta đến trước kia mà? Lúc ta còn ngồi đếm lá gạo, bọn họ không chừng còn đang ở đâu đâu ấy, thế mà dám tới đòi chặt gốc gạo của ta. Ta hét vào mặt họ, họ vẫn trơ trơ giơ một tờ giấy vẽ loằng ngoằng xem chăm chú.
Ta cực kì tức giận.
Một đàn sâu từ trên cây rụng thẳng xuống đầu họ, họ gào thét chạy toán loạn, nhưng vẫn hô to quay lại chặt cây của ta.
Ta làm gẫy lưỡi cưa, làm hỏng máy móc. Họ bắt đầu đồn rằng gốc gạo có ma, vậy là càng quyết tâm phải chặt. Ta đấu, người đấu suốt máy tháng liền. Gốc gạo của ta vẫn còn nguyên, nhưng cây trên núi bị chặt dần. Đám người kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bọn người kia gần đây không dám tới làm phiền. Ta bắt đầu ngồi suy nghĩ. Trước kia ta rất ít khi dùng đầu, giờ sử dụng thấy thật không quen. Hóa ra cái việc bắt não bộ hoạt động này còn mệt mỏi hơn cả đánh nhau.
Cây rừng bị chặt nhiều, làm nhiều kẻ sống trong rừng phải bỏ đi. Chúng đi lũ lượt từng đàn, từng đôi, lướt qua bên dưới ta.
Kì thực, ta biết ta cũng sẽ có một ngày giống như chúng, rời khỏi đây.
Kì thực, đấu qua đấu lại ta cũng rất mỏi mệt.
Ta cũng biết, ta kiên trì chẳng được cái gì.
Con người ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm, lại còn vô lại, nhưng có một ưu điểm duy nhất, là muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng. Cây gạo sớm muộn sẽ bị chặt. Ta bắt đầu tự hỏi, ta kiên trì để làm gì? Cây gạo cũng không phải nhà của ta. Cùng lắm thì đi chọn một gốc cây khác, cây trên núi bị chặt, nhưng cũng chẳng thiếu gì.
Chẳng ai trả lời cho ta, ta không có bạn. Lần đầu tiên ta cảm thấy có một người bạn thì thật tốt.
Ngày thứ nhất, ta gặp một hồn ma như ta.
Hắn đi ngang qua đường, thấy ta liền dừng lại, hỏi ta có muốn đi cùng hắn không?
Ta hỏi hắn: ''Đi đâu?"
Hắn trả lời: "Đi xem thế giới bên ngoài, đi khắp nơi!"
Ta lại hỏi: "Thế nếu đi xong rồi thì về đâu?" Chắc chắn lúc ấy cây gạo của ta cũng không còn.
Hắn ngơ ngác nhìn lại ta, vẻ không hiểu. Ta phẩy tay cho hắn qua.
Lần đầu tiên ta cảm thấy, làm con người thật tốt, ít nhất thì dù đi bất cứ đâu, vẫn có một nơi là nhà để về, còn ta, đến gốc gạo cũng không biết có giữ được không.
Ngày thứ hai, ta gặp một con heo tinh. Nó rất béo, béo đến mức tròn như một cục thịt lăn giữa đường. Nó thấy ta liền lăn lại gần, hỏi ta đi với nó không?
Ta hỏi: "Đi đâu?"
Nó trả lời: "Đi nếm mĩ vị nhân gian."
Ta lại hỏi: "Thế ăn hết mĩ vị thì đi đâu tiếp?"
Nó lắc đầu bảo ta: "Mĩ vị nhân gian cực kì nhiều, sẽ không bao giờ hết!"
Ta bảo hắn: "Ăn không hết thì sẽ có lúc chán, đến lúc chán ấy thì phải làm sao?"
Nó liền nói: "Không chán được, nếu chán thì ta đổi món khác, lo gì?"
Ta phất tay cho hắn qua.
Ta cũng không biết ta đang đợi cái gì.
Ngày thứ ba, ta gặp một con hồ ly vô cùng xinh đẹp đã hóa thành người. Nó vô cùng uyển chuyển đến dưới gốc cây, ngẩng chiếc cổ cao ba ngấn trắng ngần lên nhìn ta, cười quyến rũ.
Nó bảo: "Cô bé xinh đẹp ơi, sao lại ngồi đây? Đi chơi với chị không?"
Ta hỏi nó: "Đi đâu?"
Nó cười tủm tỉm: "Đi tìm hạnh phúc."
Ta lại hỏi nó: "Tìm ở đâu?"
Nó trả lời: "Tìm khắp nhân gian, mấy nghìn thế giới kia mà, sợ gì không tìm được hạnh phúc!"
Ta nhớ lại câu chuyện con heo tinh kể, liền bảo nó: "Ta nghe nói hạnh phúc là cái đuôi của ngươi, cứ bước lên phía trước, hạnh phúc sẽ theo sau."
Hồ ly tinh sửng sốt. Bộ dạng ngạc nhiên của nó cũng rất xinh đẹp. Sau đó nó bật cười, quay mông cho ta xem: "Nhưng cô bé xinh đẹp ơi, ta không có đuôi thì làm sao hạnh phúc theo sau được?"
Hồ ly tinh đi xa. Ta nhìn theo bóng nó, thực ra, ta cũng không có đuôi.
Ngày thứ tư là một ngày mưa cuối thu. Nước mưa rơi đều đều trên phiến lá. Ta thấy một cái ô đi trên đường.
Trời mưa, ngay cả yêu quái cũng chẳng muốn đi đâu. Hồn ma tuy không bị ướt nhẹp dưới mưa, nhưng tư vị nước chảy xuyên qua người thực không hề dễ chịu chút nào.
Cái ô đến gần. Lại là con người.
Từ ngày lời đồn cây gạo có ma truyền ra, con người không dám đi con đường này nữa, ta cũng được yên tĩnh một thời gian. Hôm nay mưa to như vậy, con người này lại lững thững đi qua đây, có lẽ là mới đến nên không biết.
Ta cũng không muốn làm gì, trời mưa, ta cũng lười.
Người ấy đi đến dưới gốc cây, ngước lên nhìn ta. Cổ không cao ba ngấn nhưng cũng rất xinh đẹp.
Chính xác là, hắn ngước lên nhìn ta.
Lần đầu tiên trong đời, ta ngã từ trên cây xuống đất.
Hắn bước lại gần, che ô cho ta, giọng lo lắng: "Xin lỗi làm cô sợ, cô có sao không?"
Ta ngồi dưới mặt đường đầy bùn, cảm giác nước lạnh xuyên qua ngón tay, nhưng không so được với cái lạnh buốt sống lưng.
Ta nghe nói, chỉ có một loại người mới nhìn thấy chúng ta, được gọi là pháp sư.
Ta nghe nói, pháp sư tốt chết hết rồi, chỉ còn pháp sư xấu. Ta không rõ khái niệm thế nào là tốt, thế nào là xấu, nhưng biết rõ chỉ cần gặp pháp sư là xong đời.
Bọn người vô sỉ, đánh không được thì mới pháp sư đến trợ giúp.
Ta không muốn chết, dù ta đã chết một lần, nhưng loại sự tình này đâu phải làm một lần là quen? Ta còn muốn sống để bảo vệ cây gạo của ta.
Vậy nên, ta lồm cồm bò dậy, chạy thẳng vào rừng.
Nhưng kẻ kia nhanh hơn ta, nắm lấy tay ta kéo lại.
Vì vậy, ta hóa đá một lần nữa.
Hắn...hắn..có thể chạm vào ta???
Ta ngây ngốc cầm chiếc ô hắn đưa, ngây ngốc nhìn hắn rút khăn tay, nắm lấy tay ta nhẹ nhàng lau vết nước bẩn.
Hắn cười, không quyến rũ như hồ ly tinh, nhưng rất chói mắt.
Hắn nói: "Sao chạy vội vàng thế? Tôi làm em sợ lắm sao?"
Hắn nói: "Tôi đến nhà em, sao không mời tôi vào ngồi một chút?"
Nhà ta? Ta trả lời: "Ta không có nhà!"
Hắn nhíu mày: "Gốc gạo không phải nhà của em sao? Nếu không sao em giữ nó chằm chặp như vậy?"
Ta mờ mịt lắc đầu: "Không phải. Nhà phải là nơi che mưa che nắng, như nhà của con người ấy!"
Hắn phì cười, xoa đầu tôi, tự nhiên như thân thuộc từ lâu. "Ngốc ạ, nhà là nơi em muốn về, chỉ đơn giản vậy thôi!"
Nhà là nơi mình muốn về? Ta cũng chưa đi đâu bao giờ, nên chẳng biết có muốn trở về gốc gạo hay không. Sau đó lại nhớ đến, hình như sở dĩ ta không đi cùng hồn ma, heo tinh, hồ ly tinh cũng bởi vì sợ đi rồi sẽ không có chỗ để về hay sao? Trước kia ta không dám đi đâu cũng vì sợ nhỡ có kẻ nào cướp mất chỗ đó thôi!
Hóa ra, cây gạo là nhà của ta.
Nghĩ đến đây, nước mắt bỗng như mưa ào ào rơi xuống. Hắn thấy vậy vôi vã lau nước mắt cho ta. Cuối cùng lau không xuể, đành dứt khoát ôm ta vào lòng, mặc cho ta chùi nước mắt nước mũi tùm lum vào cái áo sơ mi trắng của hắn.
Hắn thở dài: "Em cũng thật là mau nước mắt, đang yên đang lành cơ mà!"
Ta thút thít trả lời: "Họ định phá nhà của ta, họ muốn chặt cây gạo của ta!"
Nói xong, lại chợt nghĩ ra, liền túm cổ áo hắn: "Ngươi là pháp sư mà, đúng không? Bảo với họ chố này có một con ma rất hung ác, không được chặt cây gạo, cây gạo là của ta!"
Mắt hắn khẽ lóe lên, hơi cười nhắc lại: "Pháp sư à?... Cũng được, nhưng em hung ác ở chỗ nào? Em khóc trôi họ đi chắc?"
Ta tức giận.
Trên tán cây liền rơi xuống một trận sâu lông.
Nhưng sâu lông vừa rơi xuống nửa chừng liền đồng loạt biến thành bướm bay lên.
Cảnh tượng ấy, đẹp không sao tả xiết.
Ta ngẩn ngơ nhìn theo, đến khi thấy ánh nắng chói vào mắt, mới biết đã tạnh mưa, trời hửng nắng, còn có cả cầu vồng.
Người lạ mặt vẫn đứng dưới gốc cây ôm ta. Hắn nói với ta con người muốn mở đường, cần chặt cái cây này của ta. Nói đi nói lại vẫn là muốn chặt cái cây của ta. Ta chưa kịp mở miệng mắng hắn pháp sư xấu, hắn lại nói tiếp: "Vậy nên, em có muốn đến nhà tôi ở không? Nhà tôi rất rộng, ở một mình rất nhàm chán!"
Ở nhà con người? Không được, hồn mà như ta không vào được nhà con người. Hắn thở dài, nói nhà hắn không có nhiều quy tắc như vậy. Ta hỏi hắn vậy đến nhà hắn rồi tôi có phải làm việc nhà không? Nghe nói có nhiều kẻ dụ dỗ yêu tinh tới nhà để bắt làm việc nặng nhọc, thay họ kiếm tiền. Hắn nói: Em muốn làm cũng được, không muốn cũng chẳng sao, trong nhà có người giúp việc.
Ồ, hóa ra nhà hắn thật giàu, nếu giàu như vậy thêm một ta chắc cũng chẳng sao. Huống hồ, gốc gạo của ta chắc chắn bị chặt rồi.
Hắn bảo ta dọn nhà, ta cũng chẳng có gì để dọn. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hái một cái lá gạo thật đẹp mang theo.
Ta theo pháp sư đến nhà của hắn.
Hóa ra pháp sư cũng ở trên cây giống ta, thảo nào ta thấy hắn quen quen, thì ra cũng đều là kẻ trèo cây như nhau cả thôi!
Cây của hắn thực sự rất to, đem so với gốc gạo của ta quả thực chỉ bằng một cái cành nhỏ xíu. Hắn dẫn ta đi xuyên gốc cây, vào bên trong liền thấy một căn nhà. Hắn nói ta thích có thể ngồi cành cây như trước, mệt mỏi thì vào nhà nằm nghỉ. Cây của hắn ở giữa rừng, lại là cây cổ thụ, không sợ bị con người chặt phá.
Hắn nói : Đây là nhà của chúng ta!
_________________
Phiên ngoại.
1. Cuộc sống với pháp sư.
Nhiều năm sau.
Ta chung sống cùng Pháp sư rất tốt. Thi thoảng, một tuần một lần, bọn khỉ tinh, heo tinh... sẽ tới giúp chúng ta dọn nhà. Bọn chúng tay chân lanh lẹ, hoạt bát, dễ thương nên ta rất thích, chỉ có điều mỗi lần nghe ta gọi pháp sư, chúng đều đồng loạt thể hiện bộ mặt hận sắt không thành thép làm ta vô cùng khó chịu. Vì vậy, sau mấy lần suy tính thiệt hơn, ta liền bảo Pháp sư không cần bọn chúng tới giúp việc nhà nữa, ta cũng rảnh rỗi, việc đó để ta làm. Pháp sư nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Em thích là được!"
Pháp sư tuy chẳng có mặt nào tốt đẹp, nhưng được cái rất chiều ý ta, ta muốn gì được nấy. Đôi lúc ta nghĩ nếu ta đòi ánh trăng, không biết hắn có lấy xuống cho ta không? Sau lại nghĩ mình cũng chẳng cần ánh trăng để làm gì, ăn không ăn được, chẳng lẽ để lúc ngồi chạc cây thì lôi ra làm đệm? Vậy thì xa xỉ quá, con người thì hoang phí, nhưng hồn ma thì cần tiết kiệm, như vậy mới thể hiện đức tính tốt đẹp đối lập con người. Vì thế chuyện này cũng quên đi.
Ta ở cùng Pháp sư nhiều năm, thấy hắn vẫn trẻ trung xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy kiến thức của mình trước kia thật là nông cạn. Con người ngoại trừ hơi vô lại một tý (ví dụ như hàng đêm chiếm một phần hai cái giường của ta) còn lại cái gì mà ngốc nghếch, mỏng manh, không chịu trách nhiệm... hik, đều là mây bay.
Pháp sư biết suy nghĩ này của ta, cười thâm thúy nhìn ta hỏi "Hơi vô lại một tý à?" Hại ta đỏ bừng mặt. Thế này không phải là hơi vô lại một tý, mà là rất vô lại rồi!
2. Gốc gạo có ma, cây đa có thần.
Một lần, ta ngồi trên cành cây liền thấy được một đám người đi vào, tới gốc cây của ta chụp ảnh lia lịa. Mấy năm nay, con người càng ngày càng thích cái gọi là du lịch sinh thái. Ngày xưa chặt cây, bây giờ trồng lại. Biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?
Ta nghe một hồi, cảm thấy rất ầm ĩ liền quyết định vào nhà ngủ, nào ngờ vừa đi được một bước, liền nghe ở dưới nói vọng lên, cái gì mà cây gạo. Ta thấy vậy vội dỏng tai lên nghe.
Con người ở phía dưới nói: "Tớ nghe kể ngày xưa ở gần đây có một cây gạo có ma, hồi làm đường, bao nhiêu người chết vì nó. Sau đó người ta phải mời thầy cúng cao tay tới mới đuổi đi, nhờ vậy mới chặt được cây gạo ấy đi đấy!"
Mấy con người khác liền kêu lên: "Eo ôi, khiếp vậy á?"
Con người kia liền vênh mặt nói tiếp: "Thật đấy, nhà ông ngoại tớ ngày xưa ở đây mà. Ở những cây sống lâu năm thế này hay có hồn ma trú ngụ lắm."
Lúc một con người khác chen vào: "Đấy là cây gạo thôi, cậu không nghe người ta nói gốc gạo có ma, cây đa có thần à? Cây này là cây đa, có thì cũng là có thần, chịu khó thành tâm, không chừng linh nghiệm đấy!"
Người kia liền bĩu môi. Họ không nói chuyện nữa, Ta thấy hết chuyện liền đi vào nhà, gặp Pháp sư đang ngồi xem sách, liền tiện thể rót cho hắn một chén trà, tới ngồi bên kể cho hắn chuyện vừa nghe được. Pháp sư không nói lời nào. Hắn cũng biết ta sau khi kể trong chuyện gì cũng muốn bình luận vài câu, vì vậy để ta hứng trí bừng bừng nói tiếp: "Chàng xem, câu chuyện trên có một chỗ không xác thực, đúng là ngày xưa em ở gốc gạo, nhưng đã làm hại ai bao giờ đâu, bọn họ sao có thể xuyên tạc đến mức ấy? Thật là vô lương tâm! Tuy vậy, cũng có chỗ đúng. Gốc gạo có ma, cây đa có thần, chàng thấy không? Em là ma có rõ nguồn gốc xuất xứ nhé, chàng hời to rồi!"
Pháp sư mỉm cười, ôm ta vào lòng gật đầu: "Ừ, ta rất có hời!"
______hết______
Các bạn đừng để cho cái hình đầu tiên nó lừa, sự thật đây ạ!
Chỉnh sửa lần cuối: