Tôi đến trước cửa nhà hàng tiệc cưới vào lúc tám giờ sáng, lúc này tòa nhà trông bình dị đến lạ thường. Nhưng chỉ cần khi đêm xuống, lúc những ánh đèn led được thắp sáng khắp mọi nơi, tòa nhà như hóa thành dinh thự của một vị quý tộc nào đó, người đang tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ xa hoa với hàng dài những vị khách mời và những món ăn cầu kỳ nhất. Còn giờ, nơi đây mang một vẻ đẹp mộc mạc rất đặc trưng của Sài Gòn, những gánh hàng rong nằm rải rác suốt dọc con đường, người mua kẻ bán cứ đến rồi đi, những chiếc bảng phấn viết vội tên món ăn được thay cho tiếng rao ngày nào, người mua cũng chẳng rề rà vài câu chuyện vãn mà cứ thế phóng vội xe đi. Một phong thái vội vã rất là Sài Gòn. Có lẽ với Sài Gòn, chỉ khi đêm xuống, đó mới là lúc thành phố này được sống đúng với cái tuổi trẻ của nó.
Tôi mang những vật dụng cần thiết đến sảnh tổ chức tiệc cưới, từ xa đã trông thấy hai cô cậu đang loay hoay với nào hoa, nào xô, nào chậu. Xem ra hai nhóc đã kịp làm thân với nhau. Tôi bước nhanh về phía trước, có cảm giác hôm nay tôi sẽ làm ra một tác phẩm đầy cảm hứng.
“Thịnh! Linh! Làm việc nào!”
“Thì tụi em vẫn đang làm đây nè chị chủ, sao mà lắm hoa thế này, còn cả sen đá nữa, chị định làm gì với chúng thế?”
“Em chào chị, ngày đầu em đi làm, chị chỉ bảo cho em nhiều nhe!”
“Hai đứa đã làm quen với nhau rồi, phải không? Hôm nay cũng đơn giản thôi, hoa cài áo và hoa cầm tay cho cô dâu chị đã chuẩn bị xong. Linh lo phần hoa để bàn tiệc cho khách nhé, chỉ cần một bông hoa hồng trắng cùng ít hoa hồng baby cho mỗi bàn. Thịnh với chị sẽ làm cổng hoa, khi nào Linh xong thì qua phụ là được.”
“Vâng ạ!” Hai cô cậu đồng thanh trả lời.
“Màu chủ đạo của tiệc cưới là trắng xanh, nhớ cố gắng hài hòa hai sắc màu với nhau, cô dâu chú rể đã đồng ý chọn hoa hồng trắng, sen đá và hồng baby cho đám cưới. Ngoài việc chọn hoa sao cho đúng với màu chủ đạo, hoa còn phải thể hiện ý nghĩa phù hợp với từng cặp đôi. Đây là tiêu chí làm việc của chúng ta, Linh nhớ nhé! Mỗi loài hoa mang một ý nghĩa của riêng nó, cũng như mỗi con người có một tính cách riêng biệt. Vậy, Thịnh, ý nghĩa của ba loại này là gì?”
“Ể, sao chị chủ khảo bài đột ngột thế, chị phải nói em biết trước chớ, không lại mất điểm trước bé Linh?”
“Lại? Chú em lại gây ra chuyện gì rồi?” Tôi đưa mắt nhìn Linh nhưng cô bé cũng chỉ cười đáp lại tôi. Tôi lại nhìn về phía Thịnh, ý bảo mới buổi đầu mà đã gây chuyện rồi à.
“Ha ha, không có gì, chị đừng quan tâm, chuyện bé tí ấy mà, ưm để xem nào, hồng baby tượng trưng cho tình yêu ban đầu, sen đá khẳng định lời thề cho tình yêu vĩnh cữu, còn hoa hồng trắng thể hiện tình yêu trong sáng thuần khiết. Chú rể thật biết cách nịnh cô dâu mà. Nếu đổi lại là em, em phải chọn cái gì đó thật cuồng nhiệt, thật kích thích… Ấy chị đừng động thủ!”
“Trả lời nghiêm túc xem nào!”
“Quá dễ rồi, là mối tình đầu, đúng chứ?”
“Không tệ, đúng là mối tình đầu. Sự trưởng thành của một mối tình học trò.”
“Ngưỡng mộ thật, em mà là cô dâu thì hạnh phúc phải biết.” Linh hấp háy mắt mơ mộng, cửa hàng lại có thêm một cô nàng thích lãng mạn rồi đây.
“Mới bé tí tuổi đầu mà đã muốn chồng rồi, nghe anh, bé còn phải ăn nhiều mau lớn nữa mới được.”
“Ai bảo anh, em còn bé hả, đủ tuổi lấy chồng rồi nhé!”
“Ơ thế à, nhìn không ra luôn, đằng trước đằng sau như một… ế… đừng học theo chị chủ… cứu mạng…”
Tôi bật cười nhìn hai cô cậu, tuổi trẻ là thế mà, cứ làm cứ nói những gì mình thích thôi. Thanh xuân ngắn ngủi, nên sống cho trọn vẹn những ngày tháng vô lo đó.
Mà khi nói đến “Thanh xuân” hay “Tuổi trẻ”, mọi người sẽ nghĩ ngay đến câu hỏi rất quen thuộc: “Người từng bên ta năm mười bảy tuổi, giờ đây thế nào?” Có mấy ai biết được câu trả lời là gì, hay từ lâu đã lạc mất nhau giữa cuộc sống xô bồ hối hả.
Tôi nhìn vào bó hoa hồng baby mà mỉm cười, ít nhất vẫn có người đã tìm ra câu trả lời.