Trách đời sao lắm nỗi gian truân,
Kéo dây tình nhưng chẳng đến cùng,
Để đôi ta đôi đường chia rẽ,
Cách biệt nhau cả một tấm Gương...
Tấm Gương bé nhưng quá lớn,
Có thể làm cách trở đôi đường,
Để cho em gần như trước mắt,
Nhưng giờ đây là của ai kia...
Ta với em vẫn như gần lắm,
Nhưng sao lại cách biệt muôn trùng,
Em nơi đó ta chẳng thể chạm,
Cách biệt nhau một tấm Gương soi...
Phải làm sao đây ơi người hỡi,
Xóa mãi hình bóng nơi ánh Gương...
P/s: Viết cho một buổi chiều lạ lẫm... Viết cho một ai đó rất xa nhưng cũng rất gần...
Kéo dây tình nhưng chẳng đến cùng,
Để đôi ta đôi đường chia rẽ,
Cách biệt nhau cả một tấm Gương...
Tấm Gương bé nhưng quá lớn,
Có thể làm cách trở đôi đường,
Để cho em gần như trước mắt,
Nhưng giờ đây là của ai kia...
Ta với em vẫn như gần lắm,
Nhưng sao lại cách biệt muôn trùng,
Em nơi đó ta chẳng thể chạm,
Cách biệt nhau một tấm Gương soi...
Phải làm sao đây ơi người hỡi,
Xóa mãi hình bóng nơi ánh Gương...
P/s: Viết cho một buổi chiều lạ lẫm... Viết cho một ai đó rất xa nhưng cũng rất gần...
Chỉnh sửa lần cuối: