Half and half - Cập nhật - An Lụa

anlua

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/2/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Tên truyện: Half and half
Tác giả: An Lụa
Tình trạng sáng tác: Đang tiến hành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Bi kịch, lãng mạn, siêu nhiên

Độ dài: 13 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Trên 18 tuổi
Cảnh báo về nội dung: Có nội dung 18+

Giới thiệu
  • Lưu ý: Bộ truyện này được mình chuyển thể từ bộ manga cùng tên của tác giả Seo Kouji. Nếu bạn nào đã đọc các bộ Suzuka, Fuuka thì chắc hẳn sẽ biết Half and half của Seo Sensei. Mình rất thích bộ manga này nên đã quyết định chuyển sang dạng truyện chữ chứ không phải mình đạo văn. Ở đây bạn nào cũng là fan của Seo Sensei thì hãy đọc tác phẩm này ủng hộ mình nhé. Nếu truyện này vi phạm quy định của Gác sách thì mình sẽ gỡ xuống.
  • Nội dung truyện: Nagakawa Shinichi là một sinh viên đại học bình thường. Trong ngày nhập học, cậu ta bị một cô gái rơi trúng đầu và bỏ mạng. Thế mà rồi cả hai người đều được cho cơ hội để sống tiếp, tuy nhiên sau bảy ngày có một người sẽ phải ra đi. Hai con người, một cuộc sống. Chuyện gì sẽ diễn ra trong bảy ngày sinh tử đó?
Mục lục
Chương 1.1 --- Chương 1.2
--- Chương 1.3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

anlua

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/2/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 1: Cuộc gặp tình cờ
1.1

Đầu tháng mười, ánh nắng đã không còn chói chang và gay gắt nữa. Nàng tiên mùa hè chuẩn bị nhường lại thế giới cho người em gái mùa thu để đi du lịch. Tuy vậy, có lẽ nàng vẫn còn vấn vương nơi đây, chưa chịu rời bỏ thành phố xa hoa và náo nhiệt này nên tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Từng tia nắng mỏng manh như sợi tơ vàng vẫn chảy xuống đầu, xuống vai, xuống cổ tôi. Dù mặc áo cotton nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái nóng nhẹ dịu đang ôm lấy cơ thể mình. Điều này làm tôi chợt nhớ về mẹ, người đã không thể ôm tôi chỉ vì bà đã ra đi ngay khi vừa sinh tôi ra.

Đứng trước một tấm gương lớn ngoài phố, tôi cố gắng giữ cho mái tóc bù xù của mình ẹp xuống. Chỉnh lại quần áo, nhìn lại mình lần nữa trong gương, tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Tôi chuẩn bị trở thành tân sinh viên trong vòng vài phút nữa thôi. Cuộc đời tôi sắp bước sang một trang mới. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi là tôi cũng cảm thấy hồi hộp rồi. Liếc qua cái đồng hồ đeo tay, tôi giật mình, bây giờ là một giờ năm mươi phút. Mười phút nữa là vào tiết học rồi. Có lẽ tôi không nên đến muộn trong buổi đầu tiên. Phải đến trường nhanh thôi!

Sau năm phút (trong đó một phút là chạy, hai phút thở hổn hển và hai phút lết bộ) cuối cùng tôi cũng đến được cổng trường. Đưa tay kéo cổ áo, tôi thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng đến kịp giờ học. Cố lên nào anh bạn, tôi thầm nhủ, phải gây được ấn tượng tốt đẹp vào buổi học đầu chứ!

Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên, cắt đứt suy nghĩ trong đầu tôi:

- Có người ngã kìa!

Theo phản xạ, tôi hướng ánh nhìn theo. Một người, chính xác hơn là một cô gái đang rơi. Tôi bỗng giật mình nhận ra. Hình như, cô gái đó đang chuẩn bị ngã lên tôi thì phải. Chưa kịp xác nhận điều đấy thì một âm thanh chát chúa vang lên và mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên tối sầm.

Tên tôi là Shinichi Nagakawa. Tôi đơn giản chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ bình thường cho tới khi tôi bị một cô gái rơi trúng đầu và bỏ mạng.

Có vẻ như các giác quan của tôi bắt đầu hoạt động trở lại. Tôi cảm thấy mình dường như đang nằm dưới đất thì phải. Nhưng mặt đất này vô cùng mềm mại và êm ái. Tôi từ từ mở mắt và nhanh chóng nhận định tình hình. Xung quanh tôi chẳng có gì ngoài một màu trắng. Dường như nơi đây không bị giới hạn bởi các bức tường. Bầu trời vẫn có màu xanh, tuy nhiên những đám mây không trôi tự do mà lại kết hợp với nhau tạo thành một đường xoắn ốc kéo dài vô tận. Và đặc biệt hơn, nơi đây không hề có một bóng người nào.

Trong khi tôi khá chắc chắn với nhận định của mình, một giọng nói lạ lẫm vang lên, như muốn phản đối ý kiến của tôi:

- Chỗ này là chỗ nào đây?

Quay về hướng phát ra tiếng nói, tôi giật mình phát hiện ra người cất lời chính là cô gái vừa rơi trúng tôi lúc trước. Thay vì trả lời câu hỏi của cô ta, tôi buột miệng:

- A, cô là cái người ngã từ trên tầng thượng xuống vừa nãy mà!

Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô ta, tôi nghĩ mình vừa nói một câu khiếm nhã. Tôi vội vàng thay đổi chủ đề:

- Thực sự thì tôi cũng không biết đây là nơi nào nữa.

Thất vọng trước câu trả lời của tôi, cô ả lườm tôi một cái rõ sắc rồi nhìn ra tứ phía, như thể đang hi vọng tìm thấy một bóng người nào khác ngoài tên phế vật như tôi.

Hừ, cô ta nghĩ mình là ai vậy? Tôi không phải là nhà thông thái nên tôi không thể trả lời câu hỏi của cô được. Xin lỗi vì đã làm cô hụt hẫng nhé!

Trong lúc hai chúng tôi đang hậm hực, một tiếng nói vang lên giữa không trung:

- Xin chào hai kẻ lạ mặt. Có vẻ như cả hai đang gặp chút rắc rối thì phải?

Có vẻ như giọng nói bí ẩn đã làm cô gái kia vô cùng lo sợ. Cô ta ngó xung quanh, rồi hỏi lại với vẻ mặt thảng thốt:

- Chuyện gì thế? Ai vừa nói vậy?

Không có tiếng trả lời.

Tôi cũng không thể giữ im lặng trước sự việc lạ lùng như thế này:

- Chúng tôi đang ở đâu đây?

Cuối cùng cũng có tiếng đáp trả:

- Hai người có thể gọi ta là “Chúa” cũng được. Sự thật thì, các người đã chết rồi. Nơi mà các người đang đứng là ranh giới giữa sinh và tử. Linh hồn hai người đang trên đường sang thế giới bên kia.

Cái quái quỷ gì thế này? Tôi đã chết? Linh hồn tôi chuẩn bị sang thế giới bên kia? Nếu đây là một trò đùa thì nó thật sự quá đáng rồi đấy. Không kìm được sự tức giận, tôi đáp trả lại người tự xưng là “Chúa” kia:

- Điều này thật vô lí hết sức. Làm sao có chuyện tôi chết đơn giản như thế được. Tôi vừa mới vào đại học thôi, tương lai của tôi vẫn còn đang rộng mở. Đừng có tưởng mình là Chúa mà quyết định mạng sống người khác đơn giản như vậy.

Lần này, “Chúa” không nói gì. Có phải ông ta nghĩ những gì tôi nói là đúng không? Nếu vậy, ông ta nên cân nhắc về những gì ông ta định làm với chúng tôi.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhớ ra cô gái kia. Vội vàng quay sang, tôi thấy ngạc nhiên hết sức. Cô ta không có vẻ gì là chú ý đến cuộc nói chuyện của chúng tôi cả. Cô ta đứng bất động từ nãy đến giờ, và gương mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Tôi có nên ra an ủi cô ta không nhỉ? Nhưng mà sao tôi phải làm vậy với kẻ vừa lườm nguýt tôi cơ chứ. Đừng hòng anh đây giúp đỡ nhé. Đồ quỷ cái!

Sau vài phút chờ đợi, cuối cùng “Chúa” cũng đưa ra được quyết định cùng:

- Thế này đi. Ta sẽ cho một trong hai người được sống.

- Khoan đã, tôi có nghe nhầm không vậy. Một là sao chứ?

Tôi ngó sang phía cô gái. Trông cô ta dường như chẳng có vẻ gì là còn bình tĩnh nữa cả.

Không quan tâm tới tôi, ông ta tiếp tục:

- Ta cho các ngươi bảy ngày. Sau bảy ngày, ta sẽ quyết định ai là người phải chết. Cho tới lúc đó, hai người sẽ phải chia sẻ mọi thứ.

Tôi thật sự không thể chịu đựng được cái kẻ tự xưng thần xưng thánh kia nữa rồi. Dồn hết sức lực, tôi gào to:

- Dẹp ngay cái trò ấy đi. Ông là ai? Đừng có đưa ra quyết định vớ vẩn như vậy? Mau trả lời tôi đi, đồ khốn kiếp!

Thay vì giải đáp câu hỏi của tôi, một luồng ánh sáng chói lòa bao trùm lấy tất cả. Tôi và cô gái kia vội lấy tay che mắt lại. Trước khi bị thứ ánh sáng ấy nuốt chửng, chúng tôi nghe thấy lời dặn dò cuối cùng của “Chúa”:

- Và nhớ là, hai người không được phép rời xa nhau!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

anlua

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/2/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
1.2

Có vẻ như, thứ ánh sáng ấy cuối cùng cũng biến mất. Tôi đã có thể hé dần đôi mắt ra. Và một dấu hỏi lớn lại xuất hiện trong đầu tôi:

- Hả? Công viên ư?

Phải, không hiểu bằng cách nào chúng tôi lại xuất hiện ở công viên Hikarigaoka mà lại không phải là ở trường. Mà, lúc nãy chúng tôi còn gặp cả “Chúa” cơ mà, việc này có lẽ cũng là do ông ta sắp xếp.

Ngó sang kẻ đã gây ra cái chết cho mình, suýt chút nữa tôi đã không kìm chế được mà đưa tay lên gõ đầu cô ta một phát. Trông cô ta như muốn tránh xa tôi càng nhanh càng tốt. Thật là một đứa con gái đáng ghét!

Nhưng mọi thứ đang rối tung cả lên, tôi không thể không nói chuyện với cô ta được:

- Không biết vừa rồi có phải “Chúa” thật không nhỉ? Cô nghĩ sao?

Ngoảnh mặt đi chỗ khác, con quỷ cái đội lốt người ấy trả lời với vẻ mặt “nhìn tôi có giống đang quan tâm không”:

- Ờ!

Câu trả lời của cô ta làm tôi tức nổ đom đóm mắt. Nếu là người nóng tính, chắc chắn tôi sẽ bóp cổ cô ta. May mắn cho cô, tôi là người tốt đó!

Cô ta tiếp tục nói mà không thèm nhìn mặt tôi:

- Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tin tốt là cả hai chúng ta đều sống.

Và để kết thúc câu chuyện, cô nàng buông thêm một câu trước khi quay người bỏ đi:

- Thôi tôi đi đây. Tôi có nhiều việc phải làm lắm. Tạm biệt!

- Ê, chờ chút...

Vừa dứt lời, cảm giác đau đớn chạy dọc khắp cơ thể tôi. Trái tim tôi như đang bị ai đó bóp chặt lấy. Không thể làm chủ bản thân được nữa, tôi ngã khuỵu xuống đất. Tôi cố gắng hít thở thật mạnh nhưng không có tác dụng. Dường như khí oxy xung quanh tôi đã cạn kiệt.

Khó khăn lắm tôi mới nhìn về phía cô gái kia được. Có vẻ như cô ta cũng đang bị tình trạng giống hệt tôi. Mặt cô ta nhăn lại vì đau đớn, miệng phát ra những tiếng rên như người sắp chết. Nhưng bây giờ đâu phải lúc lo cho người khác, tôi phải gì để chấm dứt tình trạng này bây giờ? Bộ não ơi mau hoạt động đi đừng có tê liệt nốt chứ!

Một tia sáng vụt lóe lên trong đầu tôi. Lúc nãy, trước khi biến mất, “Chúa” đã dặn chúng tôi không được rời nhau. Có lẽ đây chính là hình phạt mà tôi và cô gái kia phải chịu nếu cố tình tách nhau ra. Vậy chỉ cần tôi lại gần cô ta là sẽ ổn chăng?

Cố gắng nén cơn đau, tôi bò từng bước một về chỗ cô ta.Việc này thật quá sức với một kẻ yếu đuối như tôi. Nhưng vì mạng sống, tôi phải tiếp tục tiến tới. Cơn đau vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm, tức là tôi cần phải sát cô ta hơn nữa. Cố lên tôi ơi, còn vài mét nữa thôi.

Sau vài giây. mà tôi có cảm tưởng như cả tiếng vừa trôi qua vậy, cuối cùng tôi cũng lết được đến sau lưng cô ta. Và bất ngờ như lúc xuất hiện, cơn đau cũng tan biến một cách nhanh chóng. Trái tim tôi cũng không còn cảm giác bị bóp nghẹt lại nữa. Tôi đã có thể đứng dậy bình thường. Thật là một cảm giác tồi tệ.

Cô gái kia cũng đã thôi rên rỉ và nhăn mặt. Nếu không phải vừa trải qua cơn đau kia, có lẽ tôi đã cười vào mặt của cô ta rồi.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhếch mép cười:

- Ra là vậy!

- Sao? Thế là thế nào? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Quả y như dự tính của tôi, cô ta quay về phía tôi, chìa khuôn mặt lo lắng ra. Trong câu hỏi của cô ta chứa đầy sự sợ hãi. Ha ha, tôi sẽ quay cô ta như quay dế:

- “Ông ta” đã nói, chúng ta phải chia sẻ mọi thứ.

Ngừng lại một chút để tăng phần kịch tính, tôi tiếp tục với giọng điệu rùng rợn:

- Tức là bao gồm cả mạng sống của chúng ta... Rời nhau ra... Là chết!

Đến đây, tôi nghĩ mình đã thành công trong việc dọa cô ta. Có lẽ cô nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn. Nhưng sự thật thì không đúng như tôi suy đoán. Cô ta nhíu mày, suy nghĩ một thoáng rồi hỏi tôi:

- Vậy ý anh là một trong hai chúng ta sẽ chết sau bảy ngày nữa sao?

Bất ngờ với câu hỏi của cô ta, tôi không biết phải trả lời ra sao. Thậm chí tôi còn không nhớ đến điều này.

- Phải, chắc là vậy rồi. - Tôi ngập ngừng lên tiếng.

Cô gái không nói thêm gì nữa. Trong một thoáng, tôi cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của cô ta như xoáy thẳng vào tim tôi. Trái tim tôi như lỡ một nhịp. Một cơn gió nổi lên, luồn vào sống lưng, khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Cố gắng trấn tĩnh lại, tôi cau mày, hỏi cô ta:

- Này, ánh mắt vừa nãy là gì vậy?

- Không có gì. - Cô ta nhắm mắt lại, đưa tay lên khẽ vuốt lại mái tóc.

Cá là cô ta vừa nghĩ rằng tôi là người đáng phải chết. Đúng là đồ quỷ cái.

Con quỷ cái liếc tôi một cái:

- Này, tên anh là gì vậy?

- Ơ... Shinichi Nagakawa. - Tôi lúng túng trả lời.

Sau vài giây im lặng, cô ta vuốt tóc một lần nữa và nói:

- Tôi là Yuuki Sanada. Có vẻ như sắp tới chúng ta phải ở với nhau một thời gian rồi.

Tôi bỗng cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

anlua

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/2/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
1.3

Đồng hồ đã điểm sáu giờ. Bầu trời đang từ từ thay chiếc áo xanh lơ sang màu cam cà rốt. Quá nhiều việc xảy ra trong một buổi chiều khiến tôi quên cả thời gian. Và cả buổi học đầu tiên nữa!

Suốt thời gian đi cạnh nhau, hai chúng tôi chẳng nói được thêm lời nào. Khung cảnh ảm đạm càng làm tôi thấy bồn chồn hơn. Tôi mong sao có thể về nhà càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng, như tôi đang mong thầm trong đầu, căn phòng thân thương đã hiện ra trước mắt. Tôi ngó sang Yuuki, cô ta nhìn quanh một vòng rồi nhận xét:

- Wow, đúng là phòng con trai có khác!

- Chứ sao. - Tôi phổng mũi trước lời nói đó.

Nhưng ngay lập tức cô ta dội một xô nước lạnh lên đầu tôi:

- Thật tình, anh có bị ngốc không vậy? Không phải lời khen đâu.

- Vậy à. - Tôi tiu nghỉu.

Quần áo vứt lung tung mỗi nơi một cái. Bàn máy tính thì bừa bộn và đầy vỏ bánh kẹo. Điều khiển điều hòa, máy điện tử cầm tay nằm lăn lóc dưới đất. Tạp chí và sách báo thì nằm ở mọi nơi và đều trong trạng thái “vẫy cánh”. Thùng rác thì đầy đến nỗi tràn cả ra ngoài. Chà, có lẽ tôi hiểu ý cô ta muốn nói rồi.

Thả mình xuống giường, tôi hỏi Yuuki:

- Mà này, sao cô lại đến ở chỗ tôi? Hai người trong cái phòng này chật lắm.

- Thế đến ở chỗ tôi nhé? Nhiều người lắm đấy.

- À, thế thôi.

Đúng lúc tôi đang tắc tị, không biết tiếp tục câu truyện như thế nào thì đến lượt Yuuki mở lời trước:

- Tôi sẽ báo với bố mẹ là đi du lịch với câu lạc bộ nên không có vấn đề gì đâu.

Một nỗi buồn chợt thoáng qua trên khuôn mặt của cô ấy. Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhỉ?

Nuốt nước bọt, tôi quyết định nói ra thắc mắc trong đầu mình:

- Tôi hỏi cái này nhé?

- Gì?

- Nhiều việc xảy đến quá nên tôi quên mất. Thế nào mà cô lại ngã từ tầng thượng xuống vậy?

Vừa nghịch ngợm một cuốn sách, cô ta trả lời bằng giọng điệu lãnh đạm:

- Thì là tôi định tự tử thôi. Sống mãi chán quá ấy mà.

Câu trả lời của cô ta khiến tôi tức điên.

- Tự tử sao? - Tôi gằn giọng, nhấn mạnh từng từ một như muốn cô ta khẳng định lại.

Không để ý đến sự thay đổi trong cách nói của tôi, Yuuki tiếc tục:

- Nhưng cuối cùng tôi lại được cứu sống. Không biết thế là tốt hay xấu nữa.

Những dòng suy nghĩ trong đầu tôi va đập vào nhau. Cái quái gì vậy? Mình chết vì một người khác tự tử? Mà khoan, vậy có nghĩa là cô ta cũng không muốn phải sống nữa? Biết đâu cô ta sẵn sàng chết thay mình thì sao?

Cố gắng che giấu ác ý, tôi nhận xét:

- Công nhận sống thế này cũng chán thật.

- Phải rồi. - Yuuki đồng tình.

Hay lắm, có vẻ như cô ta vẫn chưa thay đổi ý định.

- Nhưng người ta nói cũng đúng, khi chết rồi mới biết mạng sống quý giá thế nào. Tôi nghĩ rằng mình nên sống thêm ít lâu nữa.

Cái gì? Sao lại thay đổi một trăm tám mươi độ vậy? Suy nghĩ của cô ta làm tôi điên tiết lắm rồi. Không kiềm chế nữa, tôi gầm lên:

- Là sao? Là sao?

- Vậy thế này nhé. Nếu ai bỏ mạng trước thời hạn bảy ngày thì người còn lại đương nhiên sẽ được sống tiếp. Được chứ?

Lại là ánh mắt vô hồn ấy. Tôi có linh cảm không hay về vụ này. Chẳng lẽ cô ta định...

- Hừ, ai mà biết được. - Tôi phủ nhận.

- Cứ cho là vậy đi.

Vậy không vui đâu nhé. Thế này làm sao mà yên tâm được.

Kim dài đã chỉ đến số bảy và kim ngắn chỉ vào số mười hai. Nếu như theo đúng thời gian biểu thì bây giờ chúng ta phải ăn tối. Tôi quyết định gác lại câu chuyện khủng khiếp kia và tự thưởng cho mình một suất cơm hộp.

Trong mười lăm phút, hộp cơm đã được xử lí sạch sẽ. Buông đôi đũa xuống, Yuuki than thở:

- Mắc gì mà phải ăn đồ ăn sẵn vậy? Tôi cũng biết làm cơm chứ bộ.

- Thôi kệ đi, tôi cũng quen rồi. - Vừa làm hớp trả, tôi vừa trả lời.

- Thì thôi vậy.

Tôi phải cẩn thận mới được. Để cô ta bỏ độc vào đồ ăn của tôi thì tôi đi gặp các cụ mất. Tôi còn chưa biết cô ta là loại người như thế nào.

- À phải rồi, anh cho tôi mượn cái khăn tắm với vài bộ quần áo được không? - Yuuki quay sang tôi.

- Hả?

- Nếu tôi cứ thế này mà đi ngủ thì áo sẽ bị nhàu mất. Lại còn dính mồ hôi nữa.

- À, cô định đi tắm hả?

Không hiểu tôi làm gì nên tội mà cô ta xù lông nhím lên:

- Còn lâu. Anh nghĩ tôi mà lại đi tắm trong phòng của một gã mà tôi chưa từng quen hả? Mai tôi sẽ đi mua mấy cái khóa, kẻo anh mà nổi máu ba lăm lên thì cửa sao mà chịu được.

- Thế hả? Có cho vàng đây cũng không thèm nhé? - Tôi mỉa mai cô ta.

- Thật không đấy? - Yuuki hỏi lại với giọng điệu chế giễu.

Có vẻ như, chúng ta ít nhiều có chung suy nghĩ đấy.

Sau một ngày đầy biến cố, cơ thể chúng tôi cảm thấy mệt mỏi và cả hai quyết định đi ngủ sớm.

Tôi tắt công tắc đèn, lần mò về chỗ ngủ của mình. Tôi để Yuuki nằm trên giường của mình, còn tôi chọn một chỗ trống trong góc.

Cô ta nói với tôi bằng giọng lịch sự:

- Xin lỗi vì dùng giường của anh nhé.

- Không sao, tôi đâu đành lòng bắt một cô gái ngủ dưới sàn nhà.

- Đã ngủ trên giường của anh mà còn nói câu này quả không phải. Nhưng mà đừng lấn qua vạch này đấy.

- Rồi rồi.

“Vạch” ở đây là một dải băng dính đen chia đôi căn phòng. Yuuki đã dán nó và cấm tôi không được qua bên lãnh thổ của cô ta.

Dường như vẫn chưa thấy yên tâm, cô ta tiếp tục làm phiền tôi:

- Hứa đấy?

- Sao chả được.

- Anh có nghe không đấy?

- Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Nói nữa tôi bò qua đừng có trách. - Tôi bắt đầu thấy bực mình.

Sau vài giây, Yuuki kết thúc câu chuyện bằng một lời đe dọa:

- Anh mà chuyện gì vớ vẩn, tôi giết.

Chậc, tôi nghĩ tôi sẽ không nói gì nữa.

Trăng đã lên cao. Tuy hôm nay là trăng tròn nhưng vì bầu trời nhiều mây nên ánh trăng không được sáng như mấy ngày trước. Cảnh này trông giống mấy bộ phim kinh dị mà tôi hay xem.

Nửa tiếng trôi qua, tôi liếc về phía Yuuki. Cô ta yếu vậy mà muốn giết tôi thì chắc chắn phải chọn lúc tôi đang ngủ. Tôi bắt thóp cô rồi đấy, quỷ cái. Có giỏi thì cứ làm đi, lúc đấy tôi sẽ...

Chiếc giường khẽ kêu cót két, Yuuki vừa trở mình. Tôi đứng dậy, đi về phía cô ta. Tiếng thở đều đều của cô ta làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô ta ngủ thật à? Đùa chắc. Tôi nhìn Yuuki thêm lúc nữa để xác nhận. Quả nhiên cô ta đã ngủ say. Chuyện gì vậy? Hoặc là cô ta quá mệt, hoặc là cô ta quá ngu ngốc.

Nhưng như vậy có nghĩa là, đây là thời cơ của tôi!

Tôi với lấy con dao trên bàn.

Bước từng bước thật khẽ về phía cô ta, tôi nghiến răng ken két. Chỉ vì cô ta thích chết mà tôi cũng bị liên lụy. Giờ cô ta lại muốn sống? Ở đâu ra cái sự vô lý như vậy. Người đáng phải chết là cô ta.

Chỉ vài giây nữa thôi, tôi sẽ được giải thoát. Chỉ cần đâm con dao này vào đầu, vào tim cô ta là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Con dao trên tay tôi đang sắp tìm thấy đích đến rồi. Sắp rồi...

Không hiểu do cô ta quá may mắn hay do tôi quá đen đủi mà Yuuki đột ngột nằm thẳng người lại. Và thứ mà tôi nhìn thấy khiến tôi khựng lại. Trước mắt tôi là bộ ngực đầy đặn của cô ta. Hình như phải cỡ E cup.

Lần đầu tiên được nhìn thứ đó ở khoảng cách gần đến vậy, tôi lập tức đỏ mặt. Chậc, tuy đang có bạn gái nhưng tôi vẫn chưa làm gì cả. Đưa mắt xuống thấp hơn, mặt tôi lại càng đỏ hơn nữa. Chiếc chăn Yuuki đắp đã tung ra lúc cô ta trở mình, để lộ cả phần dưới đang hết sức thiếu vải.

“Body” chuẩn quá. Quần chip cũng lộ hết ra rồi. Tôi phân vân suy nghĩ. Nhìn thế này rồi thì sao mà xuống tay được nữa! Phải bình tĩnh lại cái đã.

Đặt con dao xuống, tôi cầm hộp giấy ăn lên và đi vào nhà tắm. Tôi quay lại lườm cô ta. Khốn thật, cứ chờ đấy lát tôi quay lại. Trời đất ơi, con gái gì mà chẳng ý tứ gì hết. Xong rồi là tôi không nương tay nữa đâu.

Mười lăm phút sau, tôi quay lại. Chà, giải tỏa xong thấy thoải mái hẳn. Chợt thấy có điều gì đó không ổn, tôi vội bật đèn lên. Yuuki đã tỉnh dậy, không hiểu sao mà mặt cô ta lại đỏ như gấc. Một tay ôm ngực còn một tay thì ôm chỗ mà tôi không tiện nói ra lắm. Cô ta còn đang thở gấp nữa thì phải.

Không hiểu có chuyện gì, tôi hỏi:

- Cô dậy rồi hả. Sao lại thở dốc vậy? Tôi chỉ vừa mới đi vệ sinh thôi mà.

- Có, có điều này tôi muốn kiểm tra.

Không đợi tôi có đồng ý hay không, Yuuki đưa tay lên đánh vào mặt mình. Ngay lập tức, má tôi có cảm giác như vừa bị tát, đúng cái chỗ mà cô ta vừa tự đánh nữa chứ. Cái quái gì vậy?

- Vậy là phải rồi. - Yuuki nói cụt ngủn làm tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

- Cái gì phải? Phải cái gì mới được cơ chứ?

- Tôi nghĩ việc này là để ngăn chúng ta hãm hại lẫn nhau trước thời hạn bảy ngày.

Tôi lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Chúng tôi không chỉ được tách nhau ra, mà còn có chung cảm giác nữa. Nguy hiểm quá, vừa nãy tôi mà giết cô ta thì cũng chẳng toàn mạng nữa rồi!

- Dù sao thì, anh vừa làm điều gì dơ bẩn đúng không? - Cô ta vừa lườm vừa hỏi tôi.

- Hả, làm gì có! - Tôi vội vàng chối.

- Đừng có chối, tôi biết hết rồi!

Yuuki bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má:

- Vừa rồi là... lần đầu của tôi đó!

- Hở!

- Hu hu, mình vừa bị sàm sỡ!

- Nói gì thế hả? Tôi chỉ làm có một mình thôi mà. Này, đừng có khóc chứ, tôi xin lỗi mà.

Không quan tâm đến lời tôi nói, Yuuki đột nhiên hét lên thật to:

- Ông thần ơi cho hắn chết đi! Hắn ta là tội phạm đấy!

- Này! Thôi ngay đi nhé! Hàng xóm nghe thấy bây giờ! - Tôi cố gắng bịt cái loa phóng thanh ấy lại.

Chà, nói thế nào nhỉ? Vậy là tôi vừa cướp đi “lần đầu” của cô gái mà tôi vừa mới gặp? Sao nghe tôi giống mấy tên tội phạm hiếp dâm quá vậy!

Kết thúc ngày đầu tiên, tôi đã nhận ra vài điều. Chúng tôi không thể hại lẫn nhau. Chúng tôi cũng không thể rời xa nhau. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là bàn bạc và quyết định ai sẽ phải chết.

Sau bảy ngày, tính từ hôm nay.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên