Chương 1.
Hôm nay có thể coi là một ngày vô cùng trọng đại của Trịnh Thanh Vân, còn trọng đại hơn cả cái ngày cô biết mình đậu đại học hay nhận được vào làm trong một công ty tương đối ngon lành với thu nhập kha khá. Hôm nay là ngày Trịnh Thanh vân chuyển về ở trong ngôi nhà thân yêu đứng tên cô.
Vân là một cô gái nói kiên cường thì cũng không phải kiên cường, nói yếu đuối lại có lúc chẳng yếu đuối, nói thông minh thì lắm lúc cô lại rất ngu ngơ, nói tóm lại cô là một cô gái rất kỳ lạ.
Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở vùng quê tỉnh lẻ. Ba mẹ tần tảo làm thuê cuốc mướn chắt chiu từng đồng nuôi cô ăn học đến nơi đến chốn cho bằng bạn bằng bè. Nếu không có sự hy sinh vô bờ bến của ba mẹ thì cô làm gì có được như ngày hôm nay.
Từ nhỏ thấm đẫm trong suy nghĩ của cô là những tháng ngày cơ cực cùng mẹ dầm mưa dãi nắng đi làm mướn nên trong lòng Vân lúc nào cũng thôi thúc một giấc mơ đổi đời bằng con đường học vấn nhưng hình như trời chẳng chiều lòng người khổ. Sức học của Vân không được xem là xuất sắc, chỉ có thể coi là khá mà thôi.
Năm đầu tiên Vân thi trượt đại học mọi thứ trước mắt cô sụp đổ. Cô cảm thấy mình thật thất bại và xấu hổ đến mức không muốn gặp ai. Cô thấy hối hận, tự trách, dằn vặt bản thân, nếu như cô thông minh ba mẹ sẽ không phải đau buồn nhiều như vậy. Gia đình cô đã không có tiền lại không có gia thế thì cuộc đời cô biết phải trôi về đâu.
Dưới sự động viên của ba, nước mắt của mẹ, năm thứ hai Vân chọn một trường đại học bình thường và rất may mắn lần này cô đã đậu. Vân chọn học kế toán, cũng giống như rất nhiều cô gái khác khi bước chân vào giảng đường đại học đều mơ một giấc mộng màu hồng. Sự nghiệp suôn sẻ, tình yêu sinh viên ngọt ngào, lãng mạn nhưng tất cả đối với một cô gái tỉnh lẻ nghèo như cô thì không bao giờ tồn tại lâu bền được.
Gia đình khó khăn nên Vân phải lao đầu vào các công việc làm thêm để trang trải học phí cũng như sinh hoạt hàng ngày. Vốn là một cô gái cũng coi là có chút nhan sắc, xinh xắn, hoạt bát, lanh lợi nên Vân cũng có một mối tình sinh viên đẹp. Thế nhưng lịch học, lịch làm kín mít nên cuối cùng chẳng đi đến đâu, thêm hai ba lần như thế Vân chán nản quyết định vứt tình cảm qua một bên và bắt đầu con đường làm việc quần quật.
Ra trường vì kết quả học tập tương đối tốt nên cô được cô giáo hướng dẫn luận án giới thiệu với một công ty quen và may mắn cô được bên đó nhận vào làm. Đây có thể coi là một bước ngoặt lớn thay đổi cuộc đời Vân.
Sống ở cái đất Sài gòn ngót ghét hơn bảy năm trời từ hồi còn là một cô sinh viên năm nhất 18 ngây ngô. Bao nhiêu lần đi qua, đi lại đường phố nơi này, nhìn những căn trung cư cao tầng với ánh mắt ao ước, thèm thuồng cuối cùng Vân cũng có thể có một ngôi nhà nhỏ, dù rất nhỏ thôi của riêng cô. Mặc dù là trả góp, mặc dù tiền nhà vẫn còn nợ một con số không nhỏ nhưng trong lòng Vân vẫn không kiềm chế được sự vui mừng lẫn niềm háo hức. Hơn tất cả là một sự tự hào cho chính bản thân.
Nào có ai biết để kiếm được số tiền này Vân đã phải dành dụm từng li, từng tí từ hồi còn sinh viên. Ra trường ngoài làm chính ở công ty G Vân còn ôm đồm thêm ba bốn công việc thêm bên ngoài. Cứ nhìn cơ thể càng ngày càng gầy của cô là biết cuộc sống của cô vất vả ra sao.
Lần đầu tiên ngủ trên chính cái giường cô tự tay chọn lựa trong ngôi nhà thuộc về riêng mình hạnh phúc biết bao. Cả đêm cô vui đến nỗi không chợp mắt được đành gọi điện về tỉ tê với mẹ và cô nghe trong giọng nói của mẹ một niềm tự hào vô hạn. Không hiểu sao nước mắt cô lại khẽ rơi.
Nhìn ban công rộng lớn lại thêm một phần sân bé xíu bên ngoài vân quyết định trồng một vườn rau xanh. Nói là làm ngay, hôm sau Vân liền đi mua đất, hạt giống và phân bón rồi lại bỏ công đi lùng sục những tấm gỗ to về phân luống. Mới đầu khởi nghiệp cô chỉ trồng rau cải, mồng tơi và một ít rau muống. Cô còn sáng tạo thêm bằng cách lấy mấy cái chậu con, tô hỏng, rổ hỏng treo lên trồng hành với hẹ thêm vài cộng ngò gai và rau răm.
Một tuần sau không phụ công Vân chăm sóc tỉ mỉ những mầm non bắt đầu nhú lên báo hiệu cho một sự sống mới sắp sinh sôi. Vân vui lắm. Từ đó mỗi khi rảnh rỗi hay căng thẳng cô lại ra chăm sóc khu vườn bé nhỏ của mình. Nơi này, một góc quê hương trong cái thành phố đất chật người đông này cũng khiến cô vơi bớt những cô đơn khi xa gia đình.
Tính đến nay Vân ở đây cũng được nửa năm rồi. Hàng xóm xung quanh cô đều quen biết và họ cũng rất quý cô. Vườn rau thân yêu càng ngày càng xanh tốt, lúc này Vân đang lúi húi dựng cái giàn nhỏ cho mấy dây mướp đắng và dưa chuột leo. Hai loại này dạo gần đây cô mới xin được hạt nên vô cùng thích thú thử trồng ngay.
“Vân lại làm cô nông dân đấy à?” Đang lúi húi nhổ cỏ nghe tiếng nói Vân liền ngẩng mặt lên thì thấy cô Tư hàng xóm vừa bận rộn phơi quần áo vừa cười nói, Vân liền nhẹ nhàng đáp:
“Vâng! Mới có mấy ngày mà cỏ mọc cao hơn cả rau rồi cô ạ.”
“Người trẻ tuổi mà cần mẫn như cháu thời nay hiếm có lắm đó.” Cô Tư vui vẻ tám chuyện. “Ngày nghỉ sao cháu không đi đâu đó chơi cho thư giãn đầu óc lại ở nhà chăm sóc rau như vậy.”
Vân cười: “Cháu chẳng muốn đi đâu chơi cả. Trời này nắng thế này chỉ có ở nhà là an toàn nhất thôi.”
“Đúng vậy! Không hiểu sao năm nay trời lại nắng như thế cơ chứ.”
Nghe cô Tư ca thán Vân không nói gì chỉ cuối đầu tiếp tục công việc của mình miệng vẫn treo một nụ cười nhẹ.
***
Vừa hoàn thành xong báo cáo thu chi của tháng 5 Vân lại phải cắm đầu làm nốt bản phân tích tài chính cho một Head Honda mà cô nhận làm thêm. Công việc thì lúc nào cũng ngập đầu, ngập cổ nhưng Vân lại không dám ca thán hay oán trách ai cả. Thời buổi này có việc cho làm là may rồi với lại mỗi tháng trả góp mua nhà hơn chục triệu đi đứt lương ở công ty G của cô rồi nếu không làm thêm ba bốn việc khác cô chỉ còn nước húp nước lã mà sống qua ngày thôi.
“Vân, đánh dùm chị cái văn bản này xíu chị vào gặp sếp xin chữ ký lát qua lấy.” Nữ trưởng phòng xinh đẹp thấy cô là giao việc lại bắt đầu một đạo thánh chỉ mới. Vân nhớ từ lúc vào làm đến nay Vân có đắc tội gì với chị ta đâu cơ chứ. Mặc dù không rảnh tay nhưng ngoài mặt Vân vẫn phải cười tươi đưa tay nhận lấy.
“Vâng ạ.”
Ai biểu cô là cấp dưới của người ta làm chi. Sống dưới trướng người ta thì đành cam chịu thôi.
Thật ra Vân không hề biết lý do mà trưởng phòng có thái độ như thế với cô chỉ vì không thích cô thôi. Không thích xuất thân tỉnh lẻ của cô cũng có thể đối với một người thành thị như chị ta mà nói đã không thích thì chỉ có ghét vậy thôi.
Sau khi gửi bức mail cuối cùng cho một nhà sách Vân tắt máy và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đã qua giờ tan làm hơn nửa tiếng, Vân vươn vai, vặn người vài cái rồi mới mặc áo khoác cầm túi ra về. Đường phố Sài Gòn đông đúc nên Vân vẫn trung thành đi xe buýt cho an toàn mặc dù cô có xe máy nhưng rất ít khi đi.
Trước khi về nhà cô ghé vào siêu thị dưới lầu mua vài thứ. Đẩy xe qua các gian hàng Vân bắt đầu tính toán xem nên mua gì là tốt nhất. Vài hộp sữa chua, sữa, nước trái cây, thịt, cá, tôm thêm một mớ mì gói các loại Vân liền vui vẻ đầy xe ra quầy tính tiền. Trong lúc chờ đợi cô lại bị kệ xúc xích hấp dẫn, chặc lưỡi vài cái cô với tay lấy ba túi rồi mới quay lại tính tiền và ra về.
Cuộc sống của Vân từ lúc ra trường đến giờ luôn luôn là sáng đi làm tối về nhà rảnh thì xem phim, đọc vài tiểu thuyết linh tinh trên mạng còn đa phần thời gian cô đều cắm cổ làm thêm. Đành chịu thôi việc thì nhiều mà một ngày chỉ có 24 tiếng trong đó phải dành 6 tiếng để ngủ mất rồi.
Vừa đi vừa suy tính lát sẽ hái lứa khổ hoa đầu tiên vào nhồi thịt, không biết hương vị thế nào đây, chắc là rất ngon. Vân cười mỉm nghĩ ngợi.
“Đi làm về trễ vậy chị?”
Liên – một cô nàng hàng xóm khác của Vân ở cách nhà cô hai căn nhưng thi thoảng cũng hay sang bên cô xin rau rồi thấy nói chuyện cũng được nên đôi khi cũng hẹn nhau dạo phố.
Vân dừng bước nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp trước mắt cười trêu chọc: “Ừ, em đi đâu đây? Hẹn hò?”
Liên cười hi hi, hai má hơi đo đỏ hẳn là ngượng ngùng đáp: “Vâng. Vậy em đi trước nhé. Gặp chị sau.”
“Ừ, bai em.”
Xoay người nhìn theo bóng lưng Liên cho đến khi cô bé đi xa Vân mới lắc nhẹ đầu lẩm bẩm: “Hình như cô đã qua cái thời yêu đương ngây ngô này lâu lắm rồi thì phải.”