Chương 1
- Bà nói cái gì? Muốn tôi đi xem mặt? Không có khả năng.
Bây giờ, An biết nếu không cho Linh câu trả lời thỏa đáng thì cô chết chắc. Cô biết tính Linh. Nói không chừng Linh nổi nóng sẽ lột da, róc xương cô mất.
- Cái này cũng không tính là xem mặt nha. Chỉ là, mấy người ở diễn đàn trên mạng gặp mặt nói chuyện thôi.
An mong Linh tin đây là sự thật. Chống chọi với Linh cô cũng sắp mất hết sức lực rồi. Chỉ tại mấy đứa kia đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ thì cái án tử hình cũng đang chờ ngoài kia rồi.
- Thế sao bà không đi?
Thật ra, Linh rất nghi ngờ mấy đứa này giở trò. Cô mấy lần suýt bị bọn họ bán đi một cách trắng trợn chứ chẳng chơi.
- Không phải tôi không muốn đi mà là không thể đi. Bà biết hôm ấy tôi có bài kiểm tra tiếng Anh còn gì. Với lại lần này mà không đi tôi sẽ bị loại ra khỏi diến đàn. Bà nỡ nhìn tôi phải đau khổ sao. Cái diễn đàn này, tôi vô cùng thích, tôi không muốn bị loại đâu. Tôi cũng vì bất đắc dĩ. Bà giúp tôi có được không? Chỉ một lần này thôi.
Nghe An năn nỉ thật ra Linh cũng xiêu lòng. Hôm đó, chính mình cũng không có việc gì vả lại bản thân cũng thích cái diễn đàn tâm lí kia.
- Thôi! Coi như nể tình bà, tôi đi.
An sung sướng. Sao mà không sung sướng cho được cơ chứ nhiệm vụ hoàn thành rồi. Bà cô xinh đẹp chính thức mắc bẫy haha.
- Bà là cứu tinh của tôi. Tôi yêu bà nhất.
- Được rồi không cần cảm ơn. Này, tôi nói bà thôi ngay. Này, không được ôm nữa! Này, không được hôn bẩn quá. Bà mà còn thế nữa tôi sẽ không đi đâu hết.
Trong khi đó, hai chiếc đầu đang lấp ló ngoài cửa cùng vô cùng sung sướng. Họp cái gì chứ, diễn đàn cái quái gì, nói cho cùng cũng chỉ là lừa gạt cả thôi. Thật ra, cuộc gặp này tổ chức ra cũng gần giống xem mặt đi. Người tổ chức mở tiệc ở một quán cà phê quy mô khá lớn với mục đích: Trai chưa vợ, gái chưa chồng có thể tìm đến nhau. Gặp mặt thấy vừa ý thì có thể hợp lại một chỗ. Mặt khác, người tổ chức này ở trong trường bọn họ hơn nữa còn rất thích Bảo Linh vì thế nhờ bọn họ mang cô đến.
Bọn họ quyết tâm mang Linh đến cuộc gặp mặt này một phần vì người kia năn nỉ kinh quá, phần khác vào đại học đã được hai năm mà Linh vẫn chưa mảnh tình vắt vai khiến cho mấy cô nương cùng phòng như họ cũng thấy hoang mang. Linh xinh đẹp như vậy, ưu tú như thế mà còn chưa có bạn trai huống chi bản thân. Hơn nữa ngày nào Linh chưa có bạn trai thì ngày đó con ma cô đơn còn ám họ ngày đó. Bất chấp tất cả, họ phải thoát khỏi kiếp F.A.
Trong khi đó, ở một nơi khác.
- Mai mày rảnh không?
- Làm gì?
- Tất nhiên là chơi bời, hẹn hò với gái rồi.
- Không đi.
Giọng Kiệt vô cùng chắc chắn.
- Không đi mày sẽ phải hối tiếc.
- Không có gì đáng để tao phải tiếc.
- Có đấy, lần này có em hoa khôi năm hai chuyên ngành kinh tế, khỏi nói đi mày ơi xinh thôi rồi.
- Không liên quan, mà tao cũng chẳng biết khoa mình có hoa khôi của trường từ bao giờ thế hả???
- Mày đúng là không phải đàn ông. Khoa mình có gái xinh mà mày cũng không biết. Không nhẽ mày thích đàn ông?
Giọng Nam càng ngày càng lớn khiến không ít người chú ý đến hai chàng trai đang ngồi trong quán cà phê. Một người có khuôn mặt sắc cạnh như được gọt rũa, làn da trắng ngần, mịn màng từng cử chỉ đều cho thấy đây là một người đàn ông có vẻ ngoài hoàn hảo. Người ngồi bên cạnh cũng không thua kém bao nhiêu. Chỉ có điều nói quá nhiều khiến cho người ta cảm thấy phiền phức. Không những thế, anh ta còn mang theo vẻ mặt yêu nghiệt xinh đẹp còn hơn cả con gái. Hai người đàn ông như vậy mà lại là Gay quả là đáng tiếc đáng tiếc.
- Ông im miệng cho tôi. Có trách thì trách cô gái đó không đủ hấp dẫn với tôi mà thôi.
- Cái gì không đủ sức hấp dẫn, ông đã gặp bao giờ chưa mà nói thế?
- Chưa.
Nam ngã ghế.
- Vậy thì coi như mở rộng tầm mắt một lần đi. Ngày mai ông đi với tôi, coi như là đi chơi đi. Dù sao thì ông cũng học xong chương trình rồi.
- Ừm thì cũng được dù sao mai cũng không có việc gì để làm.
- À mà ông chuẩn bị về làm cho ông già hay mở công ti riêng?
- Chưa biết. Đang đợi thằng Phong về rồi tính. Tháng sau nó về rồi.
- Hình như nó không về công ti nhà nó đâu. Từ nhỏ nó đã muốn tự lập rồi, giờ được thả không bay mới là lạ. Tao thấy bố tao nói công ti nhà nó đang được cô em bí ẩn của nó quản lí đấy. Tin đồn về cô nhóc này nhiều vô kể, nào là xinh đẹp nào là giỏi giang xuất chúng rồi cái gì mà được bao bọc như công chúa tao cũng chẳng biết cái nào là thật nữa. Chỉ nhớ năm con bé xinh nhật mười lăm tuổi bọn mình được mời nhưng có thấy mặt nó quái đâu chỉ nghe mỗi bản nhạc nó đàn. Nhưng phải công nhận nó đàn quá hay đi, từ lúc đó đến giờ tao vẫn không thể tìm lại được cái cảm xúc lúc nghe nó đàn cứ mơ mơ màng màng sao ý.
Kiệt chẳng nói gì. Lúc đó anh cũng rất ngạc nhiên sao cô bé đàn hay thế. Anh cũng mong được xem cô bé này xinh đến thế nào nhưng cuối cùng phải thất vọng. Anh đã tìm Phong đòi cho coi ảnh nhưng nó không cho nói là con bé không muốn. Mãi sau đó một thời gian, Kiệt vô tình thấy một tấm ảnh Phong chụp với một cô bé xinh đẹp vô cùng, nụ cười của cô bé đó anh không có từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi. Bên dưới tấm ảnh ghi dòng chữ: "Em gái yêu quý của anh". Lúc đó anh mới biết hóa ra là cô ấy.
Có nhiều lúc, anh muốn hỏi Phong tại sao mang cô bé từ Mĩ về lại phải dấu diếm. Tại sao cô bé không muốn cho người khác biết về mình. Rồi tại sao sau sinh nhật cũng không nghe tin tức gì về cô nữa. Kiệt đã thấy được ảnh của cô, cũng thấy được bóng lưng chân thật nhất nhưng dường như nhưng thứ đó với anh là chưa đủ. Đã nhiều năm trôi qua như thế nhưng anh vẫn muốn một lần được đối mặt trực tiếp với cô. Được chàm vào một phần chân thật nhất của cuộc đời cô.