Tình yêu Hẹn Gặp Lại, Paris!

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 1: Ánh Hoàng Hôn Trên Dòng Seine
Dòng sông Seine uốn lượn như một dải lụa bạc dưới ánh hoàng hôn dịu dàng của Paris. Những tia nắng cuối ngày đổ dài lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Linh Chi đứng tựa vào lan can bên bờ sông, đôi mắt mơ màng dõi theo dòng chảy không ngừng. Không gian yên bình này tưởng chừng chỉ là một giấc mơ đẹp giữa đời thực, nhưng trong lòng cô, những ký ức vẫn không ngừng cuộn trào.

Cô nhớ về bà – người phụ nữ tảo tần cả đời nuôi cô khôn lớn. Nụ cười hiền từ, bàn tay ấm áp và giọng nói dịu dàng của bà vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô, dù bà đã rời xa cô mãi mãi. Những lời dặn dò cuối cùng của bà vang vọng trong đầu:
“Chi à, dù cuộc sống có thế nào, con cũng phải sống thật tốt. Đừng để bất kỳ ai hay điều gì làm con gục ngã.”

Linh Chi siết chặt bàn tay lên thành lan can, cố nén lại nỗi nghẹn ngào. Cô đã sống mạnh mẽ như lời bà dặn, nhưng đôi khi, cảm giác cô đơn và mệt mỏi vẫn bủa vây cô. Paris – thành phố hoa lệ mà bà từng nhắc đến trong những câu chuyện ngày xưa – giờ đây trở thành nơi cô tìm đến để thoát khỏi guồng quay bận rộn và áp lực.

Ký ức về lời rủ rê đầy nhiệt tình của Lan Khuê – cô bạn thân nhất – chợt hiện lên.
“Chi, cậu phải đến Paris một lần! Chúng ta sẽ dạo quanh Champs-Élysées, ngắm tháp Eiffel, thưởng thức bánh sừng bò và uống cà phê sữa bên bờ sông Seine. Đó sẽ là một chuyến đi không thể quên!”

Linh Chi đã đồng ý, nghĩ rằng chuyến đi này sẽ là một cơ hội để cô và Lan Khuê có những kỷ niệm đẹp. Nhưng ngay trước ngày khởi hành, Lan Khuê đã gọi điện, giọng đầy tiếc nuối:
“Chi, mình xin lỗi. Mình không thể đi được. Anh ấy cần mình. Nhưng cậu vẫn nên đi, thay cả phần mình nữa nhé!”

Linh Chi không giận, nhưng nỗi hụt hẫng vẫn âm thầm len lỏi trong lòng. Thành phố hoa lệ này, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp này, đáng lẽ phải là một cuộc phiêu lưu cùng bạn thân. Nhưng giờ đây, chỉ còn cô đứng một mình, đối diện với chính mình và những ký ức cũ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh từ dòng sông. Linh Chi khẽ rùng mình, kéo chiếc áo khoác chặt hơn. Đúng lúc đó, cô nhận ra ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Một người đàn ông ngồi cách đó không xa, dưới một tán cây ven bờ sông.

Anh ta có mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt xanh sâu thẳm như màu nước Seine, và trong tay là một cuốn sổ ký họa. Cây bút chì trên tay anh lướt đi trên trang giấy, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cô.

Linh Chi cảm thấy hơi bối rối. Cô không quen với việc trở thành tâm điểm chú ý của một người lạ. Cô quay mặt đi, nhưng trái tim lại bất giác đập nhanh hơn.

Một lát sau, người đàn ông đứng dậy, bước về phía cô. Anh mỉm cười, giọng nói trầm ấm pha chút ngượng ngùng:
“Xin lỗi nếu tôi khiến cô khó chịu, nhưng tôi vừa hoàn thành một bức phác thảo. Và cô chính là cảm hứng của tôi.”

Linh Chi ngạc nhiên, ngước lên nhìn anh. Anh chìa ra cuốn sổ, để lộ một bức tranh phác thảo đơn giản nhưng sống động. Trong tranh, bóng dáng cô hiện lên lặng lẽ giữa ánh hoàng hôn trên dòng Seine, đẹp đẽ và trầm mặc.

“Anh là họa sĩ sao?” Cô khẽ hỏi, vẫn chưa giấu được vẻ bất ngờ.

Anh cười, nhún vai: “Không hẳn. Tôi chỉ vẽ những gì tôi thấy đẹp, và hôm nay, tôi thấy cô.”

Linh Chi nhìn bức tranh, lòng đầy xúc động lẫn ngại ngùng. Cô ngước lên, định cảm ơn anh, nhưng thay vào đó, lại buột miệng: “Tôi có thể mua lại bức tranh này không?”

Người đàn ông thoáng bất ngờ, nhưng sau đó bật cười. “Tôi không bán nó. Nhưng nếu cô thực sự muốn giữ, tôi sẽ tặng cô. Chỉ cần cô hứa không quên khoảnh khắc này.”

Linh Chi ngập ngừng nhận lấy cuốn sổ. Cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh, nhưng cũng thấy trong đó một điều gì đó khó nắm bắt. “Cảm ơn anh. Nhưng… tôi vẫn chưa biết tên anh.”

Người đàn ông im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Rồi anh mỉm cười, đưa tay ra: “Tôi là Alexandre. Và cô là…?”

“Linh Chi,” cô đáp, bắt tay anh.

Alexandre giữ lấy tay cô trong giây lát, rồi rút tay về. “Rất vui được gặp cô, Linh Chi. Hẹn gặp lại.”

Alexandre rời đi, bóng dáng anh khuất dần giữa dòng người trên bờ sông Seine. Linh Chi đứng lặng một lúc, nhìn theo anh. Trong lòng cô tràn ngập những cảm xúc khó tả – không phải rung động, cũng không hẳn là sự tò mò. Đó là cảm giác như vừa bước vào một câu chuyện mà cô không biết mình là nhân vật chính hay người quan sát.

Cô siết chặt cuốn sổ trong tay, tự hỏi: “Alexandre… anh là ai?”

Dòng sông Seine vẫn lặng lẽ trôi, mang theo ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày. Nhưng đối với Linh Chi, câu chuyện mới chỉ bắt đầu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 2: Dưới Ánh Sáng Nhà Thờ Cổ
Những tia nắng cuối cùng trong ngày lặng lẽ chiếu qua ô cửa kính màu rực rỡ của nhà thờ cổ, đổ bóng lên sàn đá lát từng ô vuông cũ kỹ. Không gian yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa và mùi thơm thoang thoảng của gỗ mục. Linh Chi bước chậm rãi qua hàng ghế dài, ánh mắt lướt qua những bức tượng và phù điêu trang trí khắp nơi.

Cô không có ý định đến đây, nhưng trong một khoảnh khắc bất chợt khi đi ngang qua, ánh sáng từ cửa sổ kính của nhà thờ thu hút cô. Paris, với sự lộng lẫy và ồn ào, đôi khi khiến cô thấy ngột ngạt. Nhưng nơi này, với sự tĩnh lặng kỳ lạ, lại như ôm lấy tâm hồn cô, làm dịu đi những nỗi cô đơn sâu thẳm.

Linh Chi dừng lại trước một bức tượng Đức Mẹ Maria, đôi mắt dịu dàng và vẻ mặt tràn ngập sự cảm thông. Cô mím môi, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. “Mình thậm chí không biết tại sao mình ở đây,” cô thầm nghĩ.

“Không gian này thật yên bình, phải không?”

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau, kéo Linh Chi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại, và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Alexandre đang ngồi ở một góc gần cây đàn organ cũ. Trước mặt anh, cuốn sổ phác thảo quen thuộc lại xuất hiện, và cây bút chì trong tay anh đang lướt nhanh trên trang giấy.

Linh Chi đứng yên, hơi bối rối. “Tôi không ngờ gặp anh ở đây.”

Alexandre ngước lên, nở một nụ cười nhẹ. “Paris không lớn như cô nghĩ. Và những nơi thế này luôn là nơi tôi tìm đến khi cần chút yên bình.”

Cô bước lại gần anh, ánh mắt không khỏi tò mò nhìn vào cuốn sổ. “Anh lại đang vẽ sao? Có phải… lần này, tôi lại là nhân vật chính không?”

Alexandre khẽ cười, lắc đầu. “Không, không lần này. Nhưng cô đã đúng. Tôi thường tìm cảm hứng ở những nơi thế này. Sự yên lặng của nhà thờ, ánh sáng xuyên qua kính màu, tất cả như một bức tranh sống động chờ được khắc họa.”

Linh Chi ngồi xuống ghế đối diện Alexandre, ánh mắt cô lướt qua những nét vẽ trong cuốn sổ. Đó là một bức phác thảo về không gian bên trong nhà thờ, với ánh sáng rực rỡ đổ xuống từ cửa sổ kính màu. Nhưng ở góc bức tranh, một hình bóng mờ nhạt của một người phụ nữ hiện lên – gương mặt buồn bã nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh.

“Người phụ nữ này là ai?” Linh Chi buột miệng hỏi.

Alexandre thoáng khựng lại, nhưng rồi anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ như phủ đầy bóng tối. “Chỉ là một ký ức cũ… Có lẽ là một người mà tôi luôn ngưỡng mộ.”

Linh Chi cảm nhận được sự ngập ngừng trong lời nói của anh. “Tôi không ngờ anh lại có mối liên hệ sâu sắc đến thế với nghệ thuật. Đó có phải là thứ quan trọng nhất với anh không?”

Alexandre khẽ gật đầu, ánh mắt anh như bị hút vào trang giấy. “Nghệ thuật là cách tôi tồn tại, cũng là cách tôi giữ lại những gì quý giá. Nhưng đôi khi, nó cũng là điều khiến tôi thấy mệt mỏi nhất.”

Khi mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cổ, ánh sáng trong nhà thờ dịu đi, chỉ còn lại những tia sáng mờ nhạt phản chiếu từ các ngọn nến. Alexandre đứng dậy, cầm cuốn sổ và quay sang Linh Chi. “Cảm ơn cô vì đã ngồi lại với tôi. Có lẽ sự hiện diện của cô khiến không gian này trở nên đặc biệt hơn.”

Linh Chi thoáng đỏ mặt, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Tôi chỉ là một người đi ngang qua, Alexandre. Nhưng có vẻ như mỗi lần tôi gặp anh, anh đều mang đến điều gì đó thú vị.”

Anh mỉm cười, rồi bất ngờ chìa cuốn sổ phác thảo về phía cô. “Cô muốn giữ một trang nào đó không? Tôi nghĩ mỗi bức vẽ đều có một câu chuyện riêng, và có lẽ cô sẽ tìm thấy điều gì đó thú vị trong đó.”

Linh Chi nhìn anh, lòng tràn đầy cảm kích. Cô khẽ gật đầu, chọn một trang vẽ bức tượng Đức Mẹ với ánh sáng dịu dàng bao quanh.

“Tôi sẽ giữ nó cẩn thận. Cảm ơn anh, Alexandre.”

Khi rời khỏi nhà thờ, Linh Chi không khỏi cảm thấy Alexandre như một bí ẩn mà cô muốn tìm hiểu nhiều hơn. Những gì anh nói về nghệ thuật, về những ký ức mơ hồ và nỗi buồn ẩn giấu trong từng lời nói, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.

“Alexandre… anh là ai, và anh đang che giấu điều gì?”

Dòng sông Seine bên ngoài vẫn chảy lặng lẽ, phản chiếu ánh đèn đường. Linh Chi bước đi trong ánh sáng vàng nhạt, lòng tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 3: Những Kết Nối Đầu Tiên
Cô bé vẫn run rẩy ôm chặt lấy Linh Chi, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt bầu bĩnh, miệng thổn thức không ngừng. Linh Chi nhẹ nhàng xoa lưng cô bé, thì thầm vài lời an ủi bằng tiếng Pháp, khiến cô bé từ từ bình tĩnh lại. Ngay lúc đó, bố mẹ cô bé hốt hoảng chạy tới, hơi thở dồn dập vì lo lắng.

Người mẹ quỳ xuống, hai tay run rẩy kiểm tra con gái mình. Khi thấy cô bé không bị thương gì nghiêm trọng, bà thở phào nhẹ nhõm, nước mắt vẫn chảy dài. Bà vội quay sang Linh Chi, siết chặt tay cô và ôm chầm lấy, giọng nói đầy xúc động.

“Merci! Merci beaucoup! Vous avez sauvé ma fille! (Cảm ơn! Cảm ơn cô rất nhiều! Cô đã cứu con gái tôi!)” Người mẹ nói rối rít, ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn.

Người cha, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị, đứng gần đó, cũng cúi đầu trước Linh Chi. Giọng ông đầy trân trọng và xúc động: “Merci, mademoiselle! Vous êtes un ange! (Cảm ơn cô! Cô đúng là một thiên thần!)”

Alexandre đứng gần đó, quan sát mọi thứ. Anh định lên tiếng phiên dịch khi thấy bố mẹ cô bé nói tiếng Pháp, nhưng ngay khi Linh Chi mở miệng trả lời bằng tiếng Pháp lưu loát, anh khựng lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên.

Linh Chi nhẹ nhàng đáp, giọng đều đặn nhưng không kém phần ấm áp: “Je suis contente qu'elle soit en sécurité. Tout va bien maintenant. (Tôi rất vui vì cô bé an toàn. Giờ mọi thứ đã ổn rồi.)”

Sự lưu loát trong cách nói khiến Alexandre không khỏi nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò. Người mẹ tiếp tục cảm ơn Linh Chi bằng những lời nghẹn ngào, rồi bất giác siết chặt lấy tay cô, vô tình chạm vào vết thương. Linh Chi khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng cố gắng không để lộ quá nhiều.

Alexandre nhạy bén nhận ra ngay. Anh bước tới, ánh mắt sắc sảo như thể không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

“Cô bị thương rồi,” anh nói, giọng trầm và đầy chắc chắn. “Tôi nghĩ cả cô và cô bé đều nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Linh Chi lắc đầu, nở nụ cười nhẹ. “Tôi ổn mà, chỉ là vết xước nhỏ thôi. Tôi là bác sĩ, tôi biết mình không sao.”

Nhưng Alexandre không tỏ vẻ đồng tình. Đôi mắt anh ánh lên vẻ kiên quyết. “Ngay cả bác sĩ cũng cần kiểm tra sức khỏe khi bị thương. Tôi sẽ đưa cô đi. Đừng từ chối.”

Người mẹ lập tức gật đầu đồng tình, giọng nói đầy lo lắng. “Oui, s’il vous plaît, laissez-le vous aider! (Vâng, làm ơn hãy để anh ấy giúp cô!)”

Người cha cũng thêm vào, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy sự biết ơn. “Nous serions inquiets si vous refusiez. (Chúng tôi sẽ rất lo lắng nếu cô từ chối.)”

Trước ánh mắt đầy quan tâm của mọi người và sự kiên trì của Alexandre, Linh Chi không còn lý do nào để từ chối thêm. Cô khẽ thở dài, gật đầu đồng ý. “Được rồi. Nhưng thực sự tôi không sao cả.”

Alexandre khẽ cười, như thể vừa giành chiến thắng trong một cuộc tranh luận nhỏ. “Quyết định sáng suốt.”

Chiếc xe của Alexandre lướt qua những con phố lát đá cổ kính của Paris, ánh đèn đường vàng dịu chiếu sáng qua cửa kính. Trong xe, không gian yên lặng nhưng không ngột ngạt. Linh Chi ngồi ghế sau cùng mẹ con cô bé, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Alexandre qua kính chiếu hậu. Người đàn ông này có một sự điềm tĩnh và kiên định khiến cô vừa tò mò, vừa khó chịu nhẹ. Cô không quen với việc ai đó quá bận tâm tới mình, đặc biệt là một người xa lạ.

Tại phòng khám nhỏ, Alexandre nhanh chóng đưa cả Linh Chi và cô bé vào trong. Một bác sĩ trẻ bước ra đón tiếp sau khi nghe Alexandre giải thích tình hình bằng tiếng Pháp. Cô bé được kiểm tra đầu tiên, và may mắn chỉ bị trầy xước nhẹ trên đầu gối, không có gì đáng lo ngại.

Linh Chi định từ chối việc kiểm tra vết thương của mình, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Alexandre khiến cô không nói nên lời. Cô để bác sĩ xem qua vết thương trên cánh tay. Sau khi vệ sinh và băng bó, bác sĩ khẳng định rằng không có gì nghiêm trọng.

Linh Chi bước ra khu vực chờ, nơi Alexandre đang ngồi, dáng vẻ thong thả nhưng ánh mắt không ngừng dõi về phía cửa. Khi thấy cô, anh đứng dậy ngay lập tức.

“Bây giờ cô đã thực sự ổn chưa?” Anh hỏi, giọng trầm và nhẹ nhàng.

Linh Chi mỉm cười, khẽ giơ cánh tay băng bó lên. “Như tôi đã nói, chỉ là vết xước nhỏ thôi. Nhưng cảm ơn anh vì đã đưa tôi tới đây.”

Alexandre nhún vai, đôi môi thoáng nhếch lên nụ cười nhẹ. “Chuyện nhỏ thôi. Nếu cô thực sự không sao, tôi yên tâm rồi.”

Người mẹ cùng cô bé bước ra ngay sau đó. Bà cúi người cảm ơn Linh Chi lần nữa, ánh mắt đầy sự biết ơn. “Merci encore. Nous ne l'oublierons jamais. (Cảm ơn cô một lần nữa. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên điều này.)”

Linh Chi đáp lại bằng tiếng Pháp với giọng nhẹ nhàng, trấn an người mẹ rằng mọi thứ đã ổn. Cô bé cũng chạy lại, ôm lấy Linh Chi và nói nhỏ bằng tiếng Pháp, giọng trẻ con đáng yêu: “Merci beaucoup, mademoiselle. Vous êtes comme un ange. (Cảm ơn cô rất nhiều. Cô giống như một thiên thần.)”

Nhìn cảnh tượng ấy, Alexandre đứng lặng yên, đôi mắt ánh lên sự tò mò pha chút thích thú. Khi gia đình cô bé rời đi, anh quay lại nhìn Linh Chi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi Linh Chi chuẩn bị rời đi, Alexandre bất ngờ bước tới, giọng nói của anh vẫn giữ vẻ bình thản nhưng chứa đựng sự chân thành.

“Tôi biết giờ đã khá muộn, nhưng nếu cô không phiền, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Tôi biết một nhà hàng nhỏ gần đây rất tuyệt. Họ có món thịt bò nướng mà tôi nghĩ cô sẽ thích.”

Linh Chi thoáng bất ngờ trước lời mời. Ánh mắt Alexandre không mang vẻ đùa cợt, mà là một sự chân thành hiếm thấy. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy đôi chút dè dặt. Sau những câu chuyện đầy tổn thương của Lan Khuê, cô tự nhắc mình không nên dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, đặc biệt là một người xa lạ, dù lịch lãm và hấp dẫn như Alexandre.

“Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ mình nên về khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay đã là một ngày dài,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Alexandre không giấu được chút thất vọng trong ánh mắt, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười, lịch sự gật đầu. “Tôi hiểu. Nhưng nếu cô thay đổi ý định, tôi vẫn sẵn sàng dẫn cô đi bất cứ khi nào.”

Anh đưa cho cô một tấm danh thiếp, trên đó in tên và số điện thoại của anh, cùng một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Pháp: “Rất vui được gặp cô.” Linh Chi cầm lấy, gật đầu cảm ơn rồi quay bước ra khỏi phòng khám.

Trở về khách sạn, Linh Chi thả mình xuống giường, mệt mỏi nhưng lòng nhẹ nhõm vì cô bé đã an toàn và mọi chuyện đã ổn. Cô lấy điện thoại ra, nhìn tấm danh thiếp mà Alexandre đưa cho mình. Một phần trong cô muốn gạt bỏ suy nghĩ về anh, nhưng ánh mắt chân thành và sự quan tâm của anh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Điện thoại rung lên với một cuộc gọi video từ Lan Khuê. Nhấn trả lời, gương mặt tươi cười của Lan Khuê hiện lên trên màn hình.

“Chi! Kể tớ nghe đi, Paris có gì thú vị không?” Lan Khuê reo lên, giọng nói tràn đầy phấn khích.

Linh Chi bật cười, kể qua loa về những nơi cô đã đi và sự cố cứu cô bé bên đường. Khi nhắc đến Alexandre, cô chỉ kể sơ lược, nhưng không ngờ Lan Khuê lại bắt ngay chi tiết thú vị.

“Khoan đã! Alexandre? Một anh chàng điển trai, lịch lãm, còn đưa cậu đến bệnh viện? Cậu đang sống trong một bộ phim ngôn tình kiểu Pháp hay sao thế?” Lan Khuê trêu chọc, cười lớn.

Linh Chi bật cười, nhưng giọng đáp lại đầy bình thản. “Không phải như cậu nghĩ đâu. Đó chỉ là tình cờ thôi.”

Lan Khuê nháy mắt, nửa đùa nửa thật. “Ai mà biết được. Có khi anh ta là định mệnh của cậu đấy. Đừng quá cứng nhắc. Sống ở Paris mà không tận hưởng chút lãng mạn thì thật là phí!”

Linh Chi khẽ thở dài, lắc đầu cười nhẹ. “Cậu đúng là lúc nào cũng giỏi đùa. Tớ chỉ muốn tận hưởng Paris theo cách của riêng mình.”

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng tiếng cười của cả hai. Linh Chi đặt điện thoại xuống, ánh mắt hướng ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Thành phố Paris lấp lánh ánh đèn, như đang mời gọi cô bước vào một câu chuyện mà chính cô chưa thể đoán được hồi kết.
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 4: Ánh Sáng Paris Và Những Cảm Xúc Khó Hiểu
Paris buổi sáng được bao phủ trong một lớp ánh sáng nhè nhẹ, như một bức tranh sơn dầu với những gam màu dịu dàng. Linh Chi bước chậm rãi trên con phố lát đá cổ kính, những hàng cây hai bên tỏa bóng mát xuống con đường. Tiếng chim ríu rít hòa cùng hương thơm của bánh mì mới nướng lan tỏa từ một tiệm bánh nhỏ gần đó.

Cô dừng chân trước tiệm bánh với ô cửa kính tròn, bên trong là một không gian ấm áp với mùi cà phê quyện cùng mùi bơ nồng nàn. Linh Chi bước vào, gọi một chiếc croissant và tách cà phê sữa. Khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên, cô cảm nhận được vị ngọt ngào và sự thư giãn nhẹ nhàng trong từng tế bào cơ thể.

Dẫu vậy, trong tâm trí cô vẫn hiện lên hình ảnh Alexandre. Ánh mắt sâu thẳm của anh, sự kiên nhẫn đầy thuyết phục khi đưa cô đến bệnh viện tối qua – tất cả cứ như một thước phim lặp đi lặp lại, khiến cô không khỏi bối rối. “Có lẽ chỉ là một sự tình cờ,” cô tự nhủ, cố xua đi cảm giác lạ lẫm trong lòng.

Chiều hôm đó, Linh Chi dạo bước qua một khu phố gần Montmartre, nơi những quầy tranh vẽ tay được bày bán dọc theo đường. Cô chăm chú ngắm một bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn trên dòng sông Seine, đôi mắt bị cuốn hút bởi những gam màu cam và tím hòa quyện đầy cảm xúc.

“Hình như Paris này nhỏ hơn tôi nghĩ,” một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

Linh Chi quay người lại, bắt gặp Alexandre trong bộ vest xám giản dị, áo sơ mi trắng không cà vạt, tạo nên vẻ ngoài vừa lịch lãm, vừa tự nhiên. Ánh mắt anh thoáng chút thích thú khi nhìn cô.

“Tôi không nghĩ chúng ta lại gặp nhau sớm thế này,” Linh Chi cười, nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.

“Có lẽ Paris thích tạo bất ngờ,” Alexandre nhún vai, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Hoặc là định mệnh.”

Cô lắc đầu, khẽ mỉm cười rồi quay lại ngắm tranh. Alexandre bước đến bên cạnh, đứng gần đủ để mùi hương gỗ từ nước hoa của anh phảng phất trong không khí.

“Cô thích nghệ thuật sao?” Anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng như muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện.

“Tôi thích ngắm tranh,” cô thú nhận, ánh mắt vẫn dừng lại trên bức tranh. “Nhưng không hiểu nhiều lắm. Paris là nơi lý tưởng để cảm nhận nghệ thuật, đúng không?”

Alexandre gật đầu, đôi mắt nhìn theo ánh nhìn của cô. “Nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô đến một nơi đặc biệt. Một nhà hàng nhỏ có những bức tranh tuyệt đẹp, và cả đồ ăn nữa.”

“Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ mình nên về khách sạn nghỉ ngơi,” Linh Chi nói, cố giữ vẻ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

“Paris không phải là nơi để nghỉ ngơi,” Alexandre đáp, đôi mắt anh ánh lên vẻ thuyết phục. “Chỉ một bữa tối thôi. Nếu cô không thích, tôi hứa sẽ không làm phiền thêm.”

Dưới sự kiên trì của anh, Linh Chi cuối cùng đành gật đầu. “Được rồi, nhưng chỉ là một bữa tối.”

Alexandre dẫn Linh Chi đến một nhà hàng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ gần Montmartre. Nhà hàng có ánh đèn vàng ấm áp, những cây nến nhỏ trên bàn lung linh trong bóng tối. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, tạo nên một không gian vừa lãng mạn, vừa yên bình. Bàn của họ được đặt cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng từ con phố bên ngoài hòa cùng không khí ấm cúng bên trong.

“Nhà hàng này là một trong những nơi tôi yêu thích nhất ở Paris,” Alexandre nói khi họ ngồi xuống. “Tôi nghĩ cô sẽ thích không gian ở đây.”

Linh Chi khẽ mỉm cười, nhìn xung quanh. “Thật sự rất đẹp. Giống như một khung cảnh trong phim.”

“Paris vốn là một bộ phim, chỉ cần có nhân vật phù hợp,” Alexandre đáp, giọng nói pha chút trêu chọc.

Họ bắt đầu bữa tối với những món ăn kiểu Pháp tinh tế. Linh Chi thưởng thức từng miếng thịt bò nướng mềm thơm cùng sốt rượu vang, trong khi Alexandre gợi chuyện bằng những câu hỏi nhẹ nhàng về cuộc sống của cô ở Việt Nam.

“Làm bác sĩ chắc hẳn là một công việc rất khó khăn?” Anh hỏi, ánh mắt chăm chú.

“Đúng, nhưng tôi yêu công việc đó,” Linh Chi đáp, giọng thoáng chút dịu dàng. “Dù đôi khi cảm giác cô đơn là điều không thể tránh khỏi.”

Alexandre nhìn cô, như thể đang cố gắng hiểu sâu hơn về người phụ nữ ngồi trước mặt. “Cô mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Không phải ai cũng sẵn lòng đối mặt với sự cô đơn.”

“Mạnh mẽ đôi khi chỉ là cách để tồn tại,” cô khẽ nói, đôi mắt lạc vào ánh nến lung linh trên bàn.

“Có lẽ vậy,” Alexandre khẽ cười. “Nhưng tôi nghĩ Paris có thể giúp cô tìm lại một phần nào đó của chính mình.”

Khi bữa tối kết thúc, Alexandre đề nghị đưa Linh Chi về khách sạn. Cả hai bước chậm rãi qua con phố nhỏ, ánh đèn đường vàng rực chiếu sáng từng viên đá dưới chân họ.

“Cảm ơn cô vì một buổi tối tuyệt vời,” Alexandre nói khi dừng lại trước cửa khách sạn. “Tôi hy vọng đây không phải lần cuối chúng ta gặp nhau.”

Linh Chi khẽ mỉm cười. “Cảm ơn anh. Nhưng tôi nghĩ, mọi thứ nên dừng ở đây.”

Alexandre nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên chút gì đó như tò mò. “Có lẽ vậy. Nhưng ai biết được, Paris luôn mang đến những điều bất ngờ.”

Linh Chi quay bước, không đáp lại. Khi bước qua sảnh khách sạn, cô tự hỏi liệu có phải Alexandre là một trong những “điều bất ngờ” mà Paris đang dành cho cô.
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 5: Giữa Nghệ Thuật Và Trái Tim
Bầu trời Paris trong trẻo với ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống dòng người nhộn nhịp phía trước Musée d'Orsay. Linh Chi, trong chiếc váy midi màu kem và áo khoác dài xanh nhạt, bước chậm rãi trên những bậc thềm dẫn vào bảo tàng. Mái tóc đen buông dài nhẹ nhàng theo từng bước chân. Cô hơi ngẩng mặt, hít thở sâu để cảm nhận bầu không khí đặc biệt của Paris – vừa tĩnh lặng, vừa đong đầy cảm xúc như một bản nhạc cổ điển.

Bảo tàng bên trong là một không gian rộng lớn, với trần kính cao vút để ánh sáng tự nhiên tràn ngập. Những bức tranh sơn dầu cổ điển, các tác phẩm điêu khắc sống động, và ánh sáng phản chiếu từ mặt kính khiến không gian trở nên huyền ảo. Linh Chi hoà mình vào nhóm khách tham quan, đôi mắt cô lướt qua những tác phẩm của Monet, Van Gogh và Renoir. Nụ cười thoáng hiện trên môi khi cô dừng lại trước bức tranh "Starry Night Over the Rhône" – ánh hoàng hôn như đang chuyển động qua từng nét cọ.

Tiếng ồn ào đột ngột vang lên từ phía sau, kéo Linh Chi trở lại thực tại. Một ông lão lớn tuổi, dáng người gầy gò, mái tóc bạc trắng, đột ngột ngã khuỵu xuống sàn. Khuôn mặt ông tái mét, bàn tay ôm chặt lấy ngực. Cả nhóm du khách giật mình lùi lại, tiếng hét kinh hoàng của một phụ nữ vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của bảo tàng.

Linh Chi lao tới theo bản năng. Cô quỳ xuống bên cạnh ông lão, kiểm tra mạch và hô hấp. Nhận thấy ông đang rơi vào trạng thái nhồi máu cơ tim, cô lập tức bắt đầu thao tác ép tim, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:

"Appelez une ambulance tout de suite ! J'ai besoin de quelqu'un pour trouver le personnel du musée ! (Gọi cấp cứu ngay! Tôi cần ai đó tìm nhân viên bảo tàng hỗ trợ!)"

Một người phụ nữ run rẩy cầm điện thoại lên, làm theo lời cô. Đôi bàn tay Linh Chi di chuyển nhanh chóng, chính xác. Từng nhịp ép tim của cô đều đặn, mang theo sự tập trung cao độ, trong khi ánh mắt cô lướt qua từng thay đổi trên khuôn mặt ông lão.

Ở căn phòng bên cạnh, Alexandre, trong bộ vest tối màu lịch lãm, đang trò chuyện với giám đốc bảo tàng – một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu, khoác chiếc áo măng tô xám. Alexandre, cao lớn và tự tin, đôi mắt xanh như màu trời Paris, thoáng cau lại khi nghe thấy tiếng ồn ào.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?" anh hỏi, ánh mắt nhìn về hướng hành lang.

Giám đốc bảo tàng khẽ nhún vai, nhưng Alexandre đã nhanh chóng bước đi, đôi giày da vang lên những tiếng cộp cộp đều đặn trên sàn đá cẩm thạch. Khi đến nơi, anh nhìn thấy Linh Chi đang quỳ gối trên sàn, gương mặt nghiêm túc nhưng không hề hoảng loạn. Bàn tay cô đều đặn ép tim, trong khi mọi người xung quanh lùi lại, để lại một khoảng trống xung quanh cô và ông lão.

"Que fait-elle ?" murmura une femme à proximité. (Cô ấy đang làm gì vậy?") Một phụ nữ đứng gần thì thào.

Alexandre không trả lời. Anh đứng lặng yên, đôi mắt dõi theo từng hành động của Linh Chi. Cô trông khác hẳn – một hình ảnh đầy mạnh mẽ và kiên định, hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng mà anh thấy trước đây.

Sau vài phút, ông lão bắt đầu thở trở lại. Tiếng thở yếu ớt nhưng rõ ràng khiến cả căn phòng vỡ òa trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. Khi đội y tế đến, Linh Chi nhanh chóng bàn giao lại tình trạng của ông lão, giọng cô trầm ấm và tự tin, từng từ tiếng Pháp phát ra trôi chảy:

“Le patient a eu une crise cardiaque. J’ai fait un massage cardiaque pendant environ trois minutes. Il a retrouvé son souffle. (Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim. Tôi đã ép tim khoảng ba phút. Hiện ông ấy đã thở trở lại.)”

Nhân viên y tế gật đầu, ánh mắt họ hiện rõ sự cảm kích. Một trong số họ nói: “Merci pour votre intervention rapide, madame. Vous avez sauvé une vie aujourd’hui. (Cảm ơn cô vì đã can thiệp kịp thời. Hôm nay cô đã cứu một mạng người.)”

Alexandre, lúc này đứng gần Linh Chi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Khi cô quay lại, đôi mắt đen thẳm của cô chạm vào ánh nhìn chăm chú của anh.

“Tôi không nghĩ cô có thể nói tiếng Pháp tốt như vậy,” Alexandre khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng pha chút bất ngờ.

Linh Chi nhún vai, mỉm cười mệt mỏi. “Học y khoa, ngôn ngữ là một phần quan trọng. Và đây là trách nhiệm của tôi.”

Khi ông lão được đưa đi, giám đốc bảo tàng bước tới, cúi đầu trước Linh Chi với vẻ biết ơn. Ông đề nghị đưa cô và Alexandre đến một phòng trưng bày đặc biệt để bày tỏ lòng cảm kích.

Bên trong căn phòng nhỏ với ánh sáng dịu nhẹ, những bức tranh cổ điển được treo ngay ngắn trên tường. Alexandre, vốn là người yêu nghệ thuật, không ngừng chia sẻ về lịch sử của từng tác phẩm. Linh Chi chăm chú lắng nghe, ánh mắt cô đôi khi lướt qua anh, cảm nhận sự say mê và hiểu biết mà anh mang lại.

“Anh có vẻ rất yêu nghệ thuật,” cô nhận xét, giọng nói dịu dàng nhưng pha chút tò mò.

Alexandre khẽ cười, ánh mắt anh dừng lại trên một bức tranh phong cảnh. “Đúng, nhưng điều tôi yêu hơn cả là câu chuyện mà mỗi tác phẩm kể lại.”

Linh Chi trầm ngâm, đôi mắt đen ánh lên suy nghĩ. “Nghệ thuật kể chuyện, giống như cách chúng tôi lắng nghe từng nhịp đập trái tim của bệnh nhân vậy.”

Alexandre nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ thích thú. “Cô thật sự là một phụ nữ đặc biệt, Linh Chi.”

Trước khi rời bảo tàng, Alexandre ngỏ ý mời Linh Chi tham gia một buổi đấu giá nghệ thuật vào tối hôm sau. Dưới ánh đèn vàng nhạt của bảo tàng, anh nhẹ nhàng nói:

“Hãy xem đây là một lời mời từ Paris. Tôi nghĩ cô sẽ không hối hận.”

Linh Chi thoáng ngần ngại, nhưng cuối cùng khẽ gật đầu. Khi bước ra khỏi bảo tàng, bóng dáng cao lớn của Alexandre bên cạnh khiến cô cảm thấy Paris không chỉ là một thành phố hoa lệ, mà còn đang mở ra một câu chuyện khó đoán trước.
 

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 6: Bức Tranh Và Lời Nói Ẩn Ý
Chiếc xe sang trọng của Alexandre dừng trước một biệt thự cổ nằm khuất trong một khu phố yên tĩnh gần Champs-Élysées. Biệt thự toát lên vẻ uy nghi và cổ kính, với những cánh cổng sắt rèn uốn lượn và khu vườn được cắt tỉa cẩn thận. Ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn đèn ngoài sân phủ lên con đường đá cuội, khiến nơi này trông như bước ra từ một bức tranh.

Alexandre bước xuống xe, lịch lãm trong bộ tuxedo đen. Anh mở cửa xe cho Linh Chi, ánh mắt anh thoáng dịu dàng khi cô bước ra trong chiếc váy dài màu xanh nhạt. Chiếc váy ôm sát vừa đủ để tôn lên sự thanh lịch, nhưng vẫn giữ được nét đơn giản phù hợp với phong cách của cô. Linh Chi hơi lúng túng, không phải vì cô không quen với những nơi sang trọng, mà bởi ánh mắt của Alexandre dường như luôn chú ý đến cô.

"Đây là một buổi đấu giá từ thiện," Alexandre giải thích khi dẫn Linh Chi vào sảnh chính. "Mỗi bức tranh đều mang một câu chuyện đặc biệt, và toàn bộ số tiền thu được sẽ được quyên góp cho các dự án nghệ thuật cộng đồng."

Linh Chi khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua không gian được trang trí tinh tế. Những bức tranh nghệ thuật treo dọc các bức tường, được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một bầu không khí vừa trang trọng vừa ấm áp. Những vị khách trong những bộ trang phục lộng lẫy đang trò chuyện, tiếng ly rượu vang chạm nhau hòa vào tiếng nhạc piano du dương ở góc phòng.

Alexandre dẫn Linh Chi qua một nhóm người, nơi những người bạn đồng trang lứa với anh đang đứng trò chuyện. Họ đều là những người đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi, mặc trang phục cao cấp, toát lên vẻ tự tin và phóng khoáng của những người đã quen thuộc với thế giới xa hoa này.

"Alex, lâu rồi không gặp," một người đàn ông cao gầy, với mái tóc nâu và nụ cười nửa miệng, lên tiếng khi thấy Alexandre tiến lại gần. "Cậu không thay đổi gì cả. Nhưng tôi không nghĩ hôm nay cậu sẽ mang theo bạn đồng hành."

Ánh mắt của anh ta dừng lại trên Linh Chi, lướt qua cô như một người đang đánh giá một bức tranh. "Chào cô, tôi là Hugo. Chắc cô là bạn mới của Alex?"

Trước khi Linh Chi kịp đáp, một người phụ nữ tóc vàng đứng bên cạnh Hugo, khoác tay anh ta, khẽ cười. "Thật thú vị. Alex luôn thích đi một mình. Nhưng giờ thì khác rồi, nhỉ?" Giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ trêu chọc.

Alexandre mỉm cười lịch sự, ánh mắt anh thoáng qua sự cảnh giác. "Linh Chi là khách mời của tôi. Cô ấy đến từ Việt Nam, và tôi nghĩ cô ấy sẽ thích buổi đấu giá này."

"Khách mời sao?" Người phụ nữ nhướn mày, nụ cười của cô ta càng sâu hơn. "Alex, tôi cứ tưởng cậu không thích mối quan hệ lâu dài. Lần này là một ngoại lệ sao?"

Linh Chi cứng người trước câu nói đó, nhưng cố giữ vẻ điềm tĩnh. Cô quay sang nhìn Alexandre, như muốn tìm câu trả lời trong ánh mắt anh. Nhưng Alexandre chỉ khẽ cười, như thể những lời đó không đáng bận tâm.

"Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi," anh nói, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Linh Chi, dẫn cô rời khỏi nhóm người kia.

Trong suốt buổi đấu giá, Linh Chi không thể tập trung. Những lời nói ẩn ý của nhóm bạn Alexandre cứ vang lên trong đầu cô. "Anh ấy là ai trong mắt họ? Một người luôn giữ mọi thứ ở bề nổi? Hay là một người không bao giờ nghiêm túc với bất kỳ mối quan hệ nào?"

Nhưng Alexandre dường như không bị ảnh hưởng. Anh ngồi bên cạnh cô, chăm chú quan sát từng bức tranh được mang ra đấu giá. Khi một bức tranh sơn dầu miêu tả khung cảnh hoàng hôn trên cánh đồng hướng dương được giới thiệu, ánh mắt Linh Chi ngay lập tức bị thu hút. Những sắc vàng rực rỡ hòa quyện với bóng tối mờ nhạt của buổi chiều tà, tạo nên một cảm giác vừa ấm áp, vừa man mác buồn.

"Bức tranh này thật đặc biệt," cô khẽ nói, đôi mắt không rời khỏi bức tranh.

Alexandre nhìn theo ánh mắt cô, rồi bất ngờ giơ bảng khi người dẫn chương trình kêu gọi giá đấu. Mức giá anh đưa ra khiến cả căn phòng im lặng trong chốc lát, trước khi người dẫn chương trình tuyên bố: "Xin chúc mừng, bức tranh thuộc về ngài Alexandre."

Linh Chi quay sang nhìn anh, không giấu nổi sự ngạc nhiên. "Anh mua nó sao?"

Alexandre mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng. "Phải. Tôi nghĩ nó rất hợp với cô."

"Không, tôi không thể nhận được. Đây là buổi đấu giá từ thiện, và tôi không muốn anh chi tiền chỉ vì tôi." Giọng cô kiên quyết, nhưng Alexandre chỉ lắc đầu.

"Linh Chi," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục. "Đây là món quà tôi muốn tặng cô. Đừng từ chối."

Linh Chi định nói thêm, nhưng ánh mắt kiên định của Alexandre khiến cô không thể làm gì khác ngoài im lặng.

Khi buổi đấu giá kết thúc, Alexandre lái xe đưa Linh Chi trở về khách sạn. Thành phố Paris về đêm, ánh đèn đường vàng dịu hắt xuống những con phố lát đá cổ kính, tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng. Bên trong chiếc xe, không khí có phần yên lặng hơn so với những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng trước đó.

Linh Chi ngồi bên ghế phụ, tay khẽ đan vào nhau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Những lời nói ẩn ý của bạn Alexandre cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. "Cậu ta không giữ mối quan hệ lâu đâu." Liệu cô chỉ là một trò chơi thoáng qua của Alexandre? Hay anh thực sự có ý định nghiêm túc? Cô không chắc, và điều đó làm cô bận tâm.

Alexandre, ngồi sau vô lăng, dường như cảm nhận được sự trầm lặng khác thường của cô. Anh liếc nhìn Linh Chi qua khóe mắt, nhưng không vội lên tiếng. Sau một lúc, anh phá tan bầu không khí im lặng:

"Buổi đấu giá hôm nay… cô thấy thế nào?" Giọng anh trầm, có chút ngập ngừng như thể anh đang thử dò xét cảm xúc của cô.

Linh Chi quay sang nhìn anh, ánh mắt cô điềm tĩnh nhưng giọng nói lại mang chút xa cách. "Nó rất thú vị. Tôi nghĩ tôi đã học được nhiều điều về nghệ thuật… và cả về thế giới của anh."

Alexandre nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn chạm đến ánh mắt anh. "Thế giới của tôi… không hẳn là nơi mà ai cũng muốn thuộc về."

Linh Chi nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên vẻ tò mò. "Tại sao anh lại nói vậy?"

Alexandre thoáng im lặng, như thể đang cân nhắc câu trả lời. "Vì thế giới này đôi khi không chân thật. Mọi thứ quá nhiều vẻ hào nhoáng, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp. Tôi không muốn cô cảm thấy mình bị cuốn vào đó mà mất đi chính mình."

Câu nói của anh khiến Linh Chi ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng Alexandre, một người dường như hoàn toàn thuộc về thế giới xa hoa ấy, lại nhìn nó với sự mâu thuẫn như vậy.

"Anh nghĩ tôi dễ bị cuốn vào sao?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự thách thức.

Alexandre thoáng mỉm cười, ánh mắt anh lướt qua cô một cách sâu sắc. "Không. Tôi nghĩ cô mạnh mẽ hơn thế. Nhưng… đôi khi tôi lại muốn bảo vệ cô khỏi những thứ không cần thiết."

Linh Chi không trả lời ngay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận hơi lạnh của đêm Paris len qua lớp kính. Lời nói của Alexandre, dù mang sự chân thành, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy anh đang giữ lại một phần nào đó trong con người mình mà anh chưa sẵn sàng chia sẻ.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước khách sạn. Alexandre bước ra, lịch sự mở cửa xe cho Linh Chi. Cô bước xuống, quay lại nhìn anh, cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt anh dù giữa họ vẫn có một khoảng cách vô hình.

"Cảm ơn anh vì hôm nay," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi thực sự đã có một buổi tối ý nghĩa."

"Tôi rất vui vì cô đã đồng ý đến," Alexandre đáp, khóe miệng khẽ nhếch lên với nụ cười thoáng buồn. "Paris còn rất nhiều điều để khám phá. Hy vọng tôi sẽ có cơ hội được dẫn cô đi nhiều nơi hơn."

Linh Chi mỉm cười nhẹ, nhưng không đáp lại. Cô không muốn hứa hẹn điều gì mà chính cô cũng không chắc chắn. Thay vào đó, cô chỉ gật đầu, rồi quay người bước vào khách sạn. Khi bước qua cánh cửa kính, cô bất giác quay lại, nhìn Alexandre lần nữa. Anh vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn nổi bật dưới ánh đèn đường, ánh mắt như dõi theo cô.

Khi Linh Chi khuất dạng, Alexandre khẽ thở dài. Anh quay trở lại xe, ánh mắt trở nên trầm lặng. Paris hoa lệ bao quanh anh, nhưng trong khoảnh khắc này, anh chỉ cảm thấy một sự trống trải khó gọi tên. "Mình đang... mong muốn điều gì từ cô ấy?" Anh thầm nghĩ, rồi khởi động xe và lái đi, bóng anh hòa vào màn đêm.

Linh Chi đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, nhìn xuống con phố Paris lấp lánh ánh đèn. Cô không thể ngừng nghĩ về Alexandre – về cách anh tặng cô bức tranh, về những lời nói mơ hồ của anh, và cả ánh mắt anh khi tiễn cô về. Anh là ai? Một người đàn ông chân thành, hay chỉ là một người biết cách tạo cảm giác an toàn tạm thời?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 7: Quyết Tâm Và Lời Mời Bất Ngờ
Ngày hôm sau, Linh Chi thức dậy với một cảm giác lạ lẫm. Alexandre – người đàn ông từ ngày đầu tiên gặp gỡ đã luôn xuất hiện một cách bất ngờ và đầy kiên trì – bỗng nhiên biến mất. Anh không gọi điện, không nhắn tin. Cả ngày dài trôi qua, không có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ liên lạc. Paris hôm nay dường như yên ắng hơn thường lệ.

Ban đầu, sự vắng mặt của anh mang lại cho Linh Chi cảm giác nhẹ nhõm. "Có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Alexandre chỉ đơn thuần là lịch sự, và bây giờ anh ấy đã nhận ra giới hạn cần thiết." Nhưng càng về cuối ngày, sự yên lặng ấy lại khiến cô bận lòng. Dù không muốn thừa nhận, cô biết rằng Alexandre đã để lại trong cô những ấn tượng khó quên – sự chân thành, bí ẩn và cả cách anh nhìn cô như thể cô là người quan trọng duy nhất trong khoảnh khắc đó.

Tối hôm đó, Linh Chi không chịu được sự mâu thuẫn trong lòng mình. Cô gọi cho Lan Khuê, người bạn duy nhất mà cô có thể chia sẻ mọi chuyện.

"Alo! Cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho mình!" Giọng Lan Khuê vang lên, đầy hào hứng. "Paris thế nào? Có phải đẹp như trong phim không? Và Alexandre thì sao? Cậu kể tiếp đi chứ, đừng làm mình tò mò mãi!"

Linh Chi bật cười nhẹ, nhưng tiếng cười của cô không giấu được sự mệt mỏi. "Paris vẫn đẹp như cậu nói, nhưng mọi chuyện với Alexandre… mình không biết nữa. Mọi thứ cứ rối tung lên."

Lan Khuê im lặng trong vài giây, rồi cất giọng nghiêm túc hơn. "Rối? Sao lại rối? Anh ta làm gì cậu à?"

"Không phải vậy," Linh Chi đáp, giọng cô thoáng chút ngập ngừng. "Anh ấy… tốt, rất tốt là đằng khác. Nhưng mình không chắc mục đích của anh ấy là gì. Cậu biết đấy, anh ấy không giống chúng ta. Anh ấy thuộc về một thế giới khác – giàu có, hào nhoáng, và… khó đoán."

Lan Khuê bật cười khẽ. "Thế giới khác thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà cậu không thể tìm hiểu thêm về anh ta? Linh Chi, cậu là người sống lý trí, mình hiểu. Nhưng đôi khi, lý trí quá lại khiến cậu bỏ lỡ những cơ hội đẹp nhất trong đời."

Linh Chi trầm ngâm. "Nhưng còn chuyện tương lai thì sao? Mình sẽ sớm rời Paris. Mình không muốn bắt đầu một mối quan hệ chỉ để rồi kết thúc trong lưng chừng. Mà cậu biết đấy, mình không quen với những cảm xúc mập mờ như thế."

Lan Khuê hít sâu, giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn. "Linh Chi, cậu không cần phải nghĩ xa như vậy. Alexandre có thể là ai đó đặc biệt, hoặc không. Nhưng cậu sẽ không bao giờ biết nếu cứ giữ khoảng cách và lo lắng về những điều chưa xảy ra. Hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Cậu đang ở Paris mà, đừng để mình phải tiếc nuối thay cho cậu."

Linh Chi khẽ thở dài. "Mình hiểu ý cậu. Nhưng cậu biết không, mình không thể ngừng nghĩ rằng nếu mình để cảm xúc chi phối, rồi chuyện không đi đến đâu thì sao?"

Lan Khuê bật cười giòn tan, cố gắng làm dịu bầu không khí. "Nếu không đi đến đâu, thì cũng chẳng sao cả. Ít nhất, cậu có một kỷ niệm đẹp với anh chàng Alexandre quyến rũ. Đừng khiến mình ghen tị nữa, Linh Chi. Paris đã đủ lãng mạn rồi, đừng khiến nó buồn tẻ thêm."

Linh Chi mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. "Cảm ơn cậu, Lan Khuê. Có lẽ mình nên suy nghĩ đơn giản hơn một chút."

Lời nói của Lan Khuê khiến Linh Chi trầm ngâm. Sáng hôm sau, cô quyết định dành cả ngày để khám phá Paris một mình, như một cách để thoát khỏi những suy nghĩ về Alexandre. Cô đi bộ dọc theo sông Seine, ghé qua những quán cà phê nhỏ ven đường, nơi những người phục vụ nhiệt tình chào đón khách bằng nụ cười ấm áp. Cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở công viên, ngắm nhìn người dân Paris bận rộn với cuộc sống của họ.

Những con phố cổ kính, ánh nắng len lỏi qua những hàng cây, và cả tiếng chuông vang vọng từ nhà thờ Notre-Dame khiến Linh Chi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nhưng đâu đó trong cô vẫn tồn tại một cảm giác thiếu vắng. Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô: "Alexandre đang ở đâu? Và anh ấy đang nghĩ gì?"

Ngày hôm sau, Linh Chi thức dậy sớm hơn thường lệ. Mặc chiếc áo khoác nhẹ và giày thể thao, cô quyết định chạy bộ quanh khu vực gần khách sạn. Từng bước chân đều đặn trên con đường lát đá giúp cô sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. "Mình phải kết thúc chuyện này." Cô tự nhủ. "Trước khi rời Paris, mình cần trả lại bức tranh và chấm dứt mối quan hệ mơ hồ này."

Trở về khách sạn, Linh Chi nhanh chóng tắm rửa, mặc trang phục chỉnh tề và đặt bức tranh vào túi. Nhưng khi cô mở cửa phòng, Alexandre đã đứng đó. Ánh mắt anh vẫn sắc sảo và bình tĩnh như mọi khi, nhưng lần này, dường như có chút gì đó trầm lặng hơn thường lệ.

"Alexandre?" Linh Chi bất ngờ thốt lên. "Sao anh lại ở đây?"

Anh mỉm cười nhẹ, như thể sự hiện diện của anh ở đây là điều hiển nhiên. "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Cô siết chặt quai túi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi cũng định tìm anh… Tôi muốn trả lại bức tranh. Nó thật sự quá giá trị, và tôi không thể giữ nó."

Alexandre nhướn mày, nụ cười anh thoáng chút thú vị. "Tôi đã nói rồi, bức tranh là món quà. Tôi không mong nhận lại nó, Linh Chi. Nhưng nếu cô thực sự muốn trả, thì hãy để tôi mời cô đến một nơi trước khi quyết định."

Linh Chi nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Lại một lời mời nữa sao? Alexandre, tôi không nghĩ…"

Anh ngắt lời cô, giọng nói kiên định nhưng vẫn nhẹ nhàng. "Đây sẽ là lần cuối. Tôi muốn mời cô đến tòa biệt thự của gia đình tôi. Nó là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi, và tôi nghĩ cô sẽ muốn nhìn thấy nó. Sau đó, nếu cô vẫn muốn trả lại bức tranh, tôi sẽ không ngăn cản."

Lời nói của Alexandre, dù đơn giản, nhưng mang theo sự chân thành khiến Linh Chi không biết nên trả lời thế nào. Một phần trong cô vẫn cố gắng giữ khoảng cách, nhưng phần khác lại bị sự tò mò thôi thúc. "Tòa biệt thự cổ ư? Và tại sao anh ấy muốn mình đến đó?" Ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, nhưng cô không muốn đưa ra quyết định vội vàng.

Linh Chi hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào Alexandre, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:

"Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ, Alexandre. Điều này... thực sự rất bất ngờ với tôi."

Alexandre dừng lại một nhịp, như để cân nhắc lời nói của cô. Nụ cười quen thuộc thoáng hiện trên môi anh, không quá rõ ràng nhưng vẫn đủ để tạo cảm giác an tâm.

"Tôi hiểu. Tôi sẽ đợi. Nhưng tôi hy vọng cô sẽ nhận lời."

Câu trả lời của anh khiến Linh Chi bất giác cảm thấy nhẹ lòng. Anh không tạo áp lực, nhưng cách anh nói như thể để lại một dấu ấn trong tâm trí cô.

Khi Alexandre rời đi, Linh Chi đứng lặng một lúc trong hành lang khách sạn. Trở về phòng, cô nhìn bức tranh hoàng hôn mà anh tặng, đôi mắt thoáng một chút suy tư. Bức tranh như kể lại một câu chuyện chưa hoàn chỉnh, giống như mối quan hệ giữa cô và Alexandre – đầy bí ẩn và mơ hồ, nhưng lại khiến cô không thể dứt ra.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jollyphan87

Gà con
Tham gia
16/11/24
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 8: Lời Mời Từ Biệt Và Nụ Hôn
Paris ngập tràn ánh nắng chiều, sắc vàng óng ánh phủ lên những mái nhà cổ kính, từng tia sáng xuyên qua những ô cửa sổ lớn tạo nên những đường nét mềm mại trên bức tường trắng ngà của phòng khách sạn. Nhưng Linh Chi không để ý đến vẻ đẹp ấy. Cô ngồi bên mép giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cầm tách cà phê đã nguội từ lâu. Một sự trống trải mơ hồ lấn át tâm trí cô, hòa quyện với sự lưỡng lự nặng nề trong lồng ngực.

"Mình không nên đi." Ý nghĩ ấy xuất hiện lần nữa, rõ ràng hơn. Linh Chi biết rằng, chấp nhận lời mời đến biệt thự của Alexandre là đang bước sâu hơn vào một mối quan hệ mà cô vẫn chưa thể định hình. Cô không thể phủ nhận rằng Alexandre có một sức hút kỳ lạ. Nhưng sức hút ấy đồng thời khiến cô cảm thấy bất an – một cảm giác của người không quen thuộc với thế giới lộng lẫy, bí ẩn và đầy những điều không chắc chắn mà Alexandre đại diện.

Cô cầm điện thoại lên, định gọi cho anh để từ chối. Nhưng rồi, bàn tay cô khựng lại giữa không trung. Cảm giác như có một sợi dây vô hình níu lấy cô, giữ cô lại. "Liệu mình có đang tự tạo rào cản cho bản thân?"

Khi những suy nghĩ còn đang quay cuồng trong đầu, tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô về thực tại. Linh Chi đứng dậy, bước chậm rãi ra mở cửa.

Alexandre đứng đó, như một phần không thể tách rời của Paris chiều nay. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng đầy tinh tế, tay áo được xắn lên hờ hững, để lộ cổ tay rắn rỏi. Nụ cười nhẹ trên môi, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên một vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn có chút khó đoán.

"Tôi biết cô đang suy nghĩ," anh mở lời, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên lặng. "Và tôi đến để giúp cô đưa ra quyết định."

Linh Chi thoáng lúng túng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Alexandre, tôi nghĩ… có lẽ tôi không nên đến. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn."

Anh không trả lời ngay, ánh mắt như dừng lại ở cô lâu hơn, như muốn nhìn thấu tất cả những mâu thuẫn trong lòng cô. Sau một lúc im lặng, Alexandre bước thêm một bước về phía cô, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy áp lực.

"Tôi hiểu lý do của cô," anh nói, giọng trầm nhưng chân thành. "Nhưng đôi khi, giữ khoảng cách không giúp ta hiểu rõ mọi chuyện hơn. Biệt thự đó không chỉ là nơi tôi lớn lên, mà còn là nơi giữ những điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi muốn chia sẻ điều đó với cô, trước khi cô rời Paris."

Linh Chi cảm thấy lòng mình dao động. Một phần cô muốn từ chối để giữ khoảng cách an toàn. Nhưng sự chân thành trong ánh mắt và giọng nói của Alexandre lại khiến cô không thể buông lời từ chối.

Cuối cùng, cô khẽ gật đầu. "Được rồi. Nhưng chỉ một lát thôi."

Alexandre mỉm cười, nụ cười đầy ý nghĩa nhưng không quá phô trương. "Cảm ơn cô. Tôi sẽ đợi cô dưới sảnh trong 15 phút nữa."

Chiếc xe lăn bánh qua những con đường lát đá nhỏ, rời xa sự ồn ào của thành phố và tiến vào một vùng ngoại ô yên bình. Cảnh vật xung quanh dần thay đổi, từ những con phố nhộn nhịp sang những hàng cây cao lớn và cánh đồng cỏ trải dài.

Khi cánh cổng sắt rèn cao lớn mở ra, một biệt thự mang kiến trúc Gothic hiện lên trước mắt Linh Chi. Ngôi biệt thự toát lên vẻ cổ kính và xa hoa, với những ô cửa kính màu, mái vòm cao và những bức tượng đá được chạm khắc tinh xảo đứng rải rác trong khuôn viên. Khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, phủ đầy hoa hồng, từng khóm hoa tỏa hương ngào ngạt trong ánh chiều nhạt dần.

Alexandre bước xuống xe trước, lịch sự mở cửa cho Linh Chi. "Chào mừng đến với một phần nhỏ trong thế giới của tôi," anh nói, giọng nói dịu dàng nhưng ánh lên niềm tự hào.

Linh Chi không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nơi này. "Nó… thật đẹp," cô khẽ nói, ánh mắt lướt qua mọi chi tiết, từ những bức tường đá xám phủ rêu cho đến ánh sáng mờ ảo từ đèn treo trong hành lang.

Trong phòng khách rộng lớn được trang trí bằng những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh và những bức tranh cổ treo trên tường, một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi chờ sẵn. Bà mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tóc bạc cài gọn gàng, gương mặt phúc hậu ánh lên vẻ điềm tĩnh và quý phái. Khi nhìn thấy Linh Chi, bà nở một nụ cười ấm áp.

"Linh Chi phải không? Cháu thật xinh đẹp," bà nói, giọng nói dịu dàng như chính dáng vẻ của mình. "Alexandre đã kể về cháu, nhưng gặp cháu trực tiếp vẫn là điều rất thú vị."

Linh Chi thoáng bối rối, khẽ cúi đầu chào. "Cháu rất vui được gặp bà."

Bà nội Alexandre bật cười khẽ. "Cháu thật lịch sự. Nhưng ta hy vọng cháu sẽ không lịch sự quá mà từ chối lời mời của ta. Ở lại dùng bữa tối với chúng ta nhé."

Linh Chi lúng túng, nhưng ánh mắt đầy mong chờ của bà khiến cô khó từ chối. "Cháu cảm ơn, nhưng cháu nghĩ mình không nên làm phiền."

Bà lắc đầu, mỉm cười dịu dàng nhưng kiên quyết. "Phiền gì đâu. Một bữa tối chỉ giúp ta hiểu hơn về một người khách quý mà thôi."

Bữa tối được chuẩn bị trong phòng ăn chính của biệt thự. Căn phòng rộng rãi với trần nhà cao, những bức tranh sơn dầu cổ treo trên tường, và một chiếc bàn dài bằng gỗ sồi được bày biện tỉ mỉ. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu trên bộ dao nĩa bạc sáng loáng, tạo nên không khí vừa trang trọng, vừa ấm cúng.

Linh Chi ngồi ở một đầu bàn, bà nội Alexandre ngồi ở giữa, còn Alexandre thì ở đầu bên kia. Một bình hoa oải hương tím được đặt giữa bàn, tỏa hương thơm dịu nhẹ, hòa cùng hương vị của những món ăn Pháp tinh tế đã được dọn sẵn.

"Linh Chi, cháu có hay ăn món Pháp không?" Bà nội Alexandre lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ban đầu. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, toát lên sự thân thiện và gần gũi.

"Dạ không ạ," Linh Chi mỉm cười, trả lời một cách khiêm tốn. "Đây là lần đầu tiên cháu được thưởng thức một bữa ăn đúng chuẩn như thế này. Mọi thứ đều rất đẹp và ngon."

Bà bật cười, ánh mắt rạng rỡ. "Cháu làm bà nhớ lại lần đầu tiên bà thưởng thức món ăn Pháp cùng ông của Alexandre. Ông ấy rất khéo léo trong việc chọn món, nhưng thực ra, bà chỉ quan tâm đến việc ăn cùng ông ấy, chứ chẳng biết nó có ngon hay không."

Alexandre khẽ mỉm cười, đôi mắt anh thoáng ánh lên nét dịu dàng khi nhìn bà. "Bà lúc nào cũng là người làm cho mọi bữa ăn trở nên đáng nhớ," anh nói, giọng đầy sự kính trọng.

Linh Chi cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp giữa Alexandre và bà anh. Đó không phải là sự xa cách thường thấy ở những gia đình giàu có, mà là sự gắn bó đầy yêu thương, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau bữa tối, Alexandre dẫn Linh Chi ra khu vườn phía sau biệt thự. Ánh trăng bắt đầu len lỏi qua những tán cây sồi cao lớn, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa kỳ bí. Những bức tượng đá cổ, những khóm hoa oải hương tỏa hương dịu nhẹ trong gió đêm, tất cả đều gợi lên một không gian như trong truyện cổ tích.

Khi cả hai đang đi dạo, một tiếng sủa lớn vang lên. Một chú chó to lớn xồ ra từ bụi cây, chạy nhanh về phía Linh Chi. Trong phút chốc, cô đứng sững lại, cảm giác sợ hãi trào dâng.

" Bella, dừng lại!" Alexandre hét lớn, giọng nói sắc lạnh vang khắp khu vườn.

Nhưng chú chó, thay vì tấn công, lại nhảy lên người Linh Chi. Nó hít ngửi khắp người cô, rồi bắt đầu liếm vào tay cô. Linh Chi ngạc nhiên, nửa sợ hãi, nửa buồn cười.

Alexandre và những người giúp việc đứng gần đó đều tròn mắt ngạc nhiên. Một người thì thầm: " Bella chưa bao giờ thân thiện với người lạ như vậy."

Alexandre bước đến, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên lẫn thích thú. " Bella dường như rất quý cô," anh nói, giọng nhẹ nhàng.

Linh Chi bật cười, vuốt nhẹ đầu chú chó. "Có lẽ nó cảm nhận được điều gì đó."

Buổi tối trôi qua trong không khí dễ chịu. Linh Chi chuẩn bị ra về thì một người giúp việc vội vã chạy tới, khuôn mặt đầy lo lắng.

"Thưa cậu Alexandre, Bella… Bella đang chuyển dạ. Nhưng bác sĩ thú y vừa gọi thông báo có việc khẩn, không thể đến ngay được."

Alexandre lập tức quay sang Linh Chi, đôi mắt anh đầy vẻ lo lắng. "Bella là chú chó mà gia đình tôi rất quý. Cô nghĩ mình có thể giúp được không?"

Linh Chi không ngần ngại. Với bản năng của một bác sĩ và lòng yêu thương động vật, cô bước nhanh tới chỗ Bella, nơi chú chó cái đang nằm, hơi thở gấp gáp. Linh Chi kiểm tra nhanh tình trạng của Bella, rồi ra hiệu cho người giúp việc chuẩn bị nước ấm, khăn sạch và một không gian thoải mái.

"Tất cả sẽ ổn," Linh Chi nói, giọng cô bình tĩnh nhưng kiên quyết. "Chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi."

Cả đêm hôm đó, Linh Chi và Alexandre thay phiên nhau chăm sóc Bella. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn trong phòng khách, họ cùng nhau làm việc, hỗ trợ Bella vượt qua từng cơn co thắt. Alexandre, người vốn luôn xuất hiện với vẻ ngoài lịch lãm, giờ đây lại kiên nhẫn ngồi bên cạnh, ánh mắt anh không rời khỏi Linh Chi.

Khi chú cún con cuối cùng chào đời an toàn, cả căn phòng tràn ngập một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc. Linh Chi mỉm cười, đôi tay vẫn bế chú cún nhỏ xíu còn ướt sũng.

"Cô thật sự rất tuyệt vời," Alexandre nói, ánh mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ lẫn cảm kích.

Linh Chi bật cười, giọng nói nhẹ nhàng. "Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi. Bella đã rất mạnh mẽ."

Khi mọi chuyện đã ổn, Linh Chi ngồi xuống ghế, đôi tay cô đặt hờ trên đầu gối, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng. Alexandre bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai cùng im lặng trong giây lát, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Bella và những chú cún con.

"Em thật khác biệt, Linh Chi," Alexandre thì thầm, giọng anh khàn khàn như thể vừa trải qua một trận đấu với chính mình. "Từ khi gặp em, tôi không thể ngừng nghĩ về em."

Linh Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Alexandre đã cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng nhưng cũng đầy mãnh liệt, như thể anh muốn nói lên tất cả những cảm xúc mà anh không thể diễn tả bằng lời.

"Gọi anh là Alex," anh nói khi rời môi cô, ánh mắt anh ánh lên sự chân thành. "Anh không muốn giữ khoảng cách với en nữa. Linh Chi, hãy cho anh cơ hội để hiểu rõ về em hơn."

Linh Chi lặng người, trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Cô không biết mình đang cảm thấy điều gì – bối rối, hạnh phúc, hay lo lắng. Nhưng trong ánh mắt của Alexandre, cô nhìn thấy một sự chân thành không thể chối bỏ.
 
Bên trên