Chương 1: Đám cưới
Khách sạn XXX, nơi đây đang chuẩn bị diễn ra lễ cưới trang trọng nhất, hoành tráng nhất của hai gia tộc Ôn thị và Triệu thị. Lễ cưới đã được chuẩn bị gấp rút trong một tháng dưới sự ngỡ ngàng và tò mò của mọi người. Vì sao Triệu gia phải nhanh chóng cưới thiên kim Ôn thị?
Trong phòng trang điểm cô dâu, Ôn Nhược Đồng đã mặc bộ áo cưới được thiết kế riêng cho cô. Từng đường nét của bộ áo càng làm tôn lên sự dịu dàng, xinh đẹp của Ôn Nhược Đồng. Cô ngắm mình trong gương, nụ cười hạnh phúc thể hiện rõ trên mặt.
“Nhược Đồng, em thật xinh đẹp. Chị chúc mừng em.” Ôn Tử vòng tay ôm Ôn Nhược Đồng, cùng cô ngắm nhìn người con gái trong gương.
“Tử Nhi, chúng ta là chị em sinh đôi. Ai mặc áo cưới đều xinh đẹp, đều kiều diễm mà. Đừng trêu em nữa.” Nhược Đồng xấu hổ, hai má đã đỏ ửng lên.
“Bậy nào, sinh đôi cũng không thể hoàn toàn giống nhau.” Ôn Tử ngang bướng cãi chính.
“Được, được, em thua chị. À, Tử Nhi, khi nào chị sang Pháp?”
“Hai giờ nữa, sau khi em cử hành hôn lễ.”
“Tử Nhi, sao nhanh vậy? Chị muốn bỏ rơi em sao?”
“Nhược Đồng ngốc, chị mãi ở bên em chỉ cần em nhớ đến chị.”
Nhắc tới việc Ôn Tử muốn sang Pháp du học, Nhược Đồng không cầm được nước mắt. Tất cả là tại cô mà chị gái phải bỏ đi, rời xa ông nội, rời xa quê hương, bỏ lại tất cả sau lưng để trốn chạy khỏi đây. Cô không muốn phải xa chị gái mình yêu thương nhất nhưng có một người Nhược Đồng còn không muốn rời xa hơn, Triệu Phong.
Lễ cưới nhanh chóng diễn ra tại hội trường lớn. Chú rể lạnh lùng, có sức hút mạnh liệt với mọi cô gái. Cô dâu xinh đẹp, kiêu sa, làm bao nhiêu công tử say đắm. Hai người họ như đôi tiên đồng, ngọc nữ cùng sánh vai dưới sự chúc phúc của mọi người.
“Em có đang nằm mơ không, Triệu Phong?” Ôn Nhược Đồng lo lắng, quay sang hỏi người đang cùng mình bước lên lễ đường – chú rể Triệu phong.
“Là thật, không phải mơ. Đây là lễ cưới Ôn Tử dành cho em.” Triệu Phong lạnh lùng trả lời cô.
Chỉ một câu nói ấy đã khiến cho Nhược Đồng nhói buốt trong tim. Tất cả giấc mộng về một đám cưới hoàn mĩ, cô cùng Triệu Phong tay trong tay bước lên lễ đường, cùng nhau thành vợ chồng, cùng nhau răng long đầu bạc với những đứa con xinh xắn… phút chốc vỡ tan trước mắt cô như bọt xà phòng… tại sao phải là Tử Nhi trong giây phút thiêng liêng này?
“Nhược Đồng, người làm chứng đang hỏi em. Em có đồng ý không?” Triệu Phong lên tiếng nhắc nhở khi thấy cô dâu của mình lơ đãng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý.” Nhược Đồng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nhược Đồng, em nhất định phải hạnh phúc, bình bình an an sống vui vẻ cả đời với anh Phong nhé. Nếu em không trân trọng thứ mình đang có, chị sẽ đến đòi lại nó về tay mình. Em gái, chị đi đây. Ôn Tử nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Nhược Đồng, thầm chúc phúc cho cô và Triệu Phong rồi lặng lẽ rời khỏi khách sạn tới sân bay.
Sau khi tiến hành các nghi lễ, cô dâu và chú rể mời rượu mọi người. Nhược Đồng vừa thoát khỏi đám người làm ăn của Ôn gia và Triệu gia lập tức chạy đi tìm chị gái. Tìm mãi trong đám người quần là áo lụa, ăn nói khách sáo kia hồi lâu vẫn không thấy Ôn Tử, cô thất vọng thở dài. Chị ấy đi rồi. Tử Nhi thật sự đi rồi. Cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn đây.
“Nhược Đồng, em chạy đi đâu vậy? Ông nội tìm em.”
Triệu Phong bất ngờ xuất hiện sau lưng Ôn Nhược Đồng khiến cô giật mình hoảng hốt. Tuy nhiên, ngay sau đó, Nhược Đồng lập tức giấu đi tâm tình của mình, nở nụ cười hiền với Triệu Phong: “Ông xã, em biết rồi.”
Chưa quen lắm với cách xưng hô của Nhược Đồng, Triệu Phong ngẩn người trong giây lát nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có. Anh nắm tay Nhược Đồng, cùng cô tới gặp Ôn Gia Hào – tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Ôn thị.
“Ông nội.” Nhược Đồng và Triệu Phong cất tiếng chào người đàn ông đang uy nghiêm ngồi giữa bàn lớn.
“Đồng Nhi, ngồi cạnh ta.” Ôn Gia Hào ra lệnh.
Ôn Nhược Đồng ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế được sắp sẵn cho mình. Triệu Phong tinh ý, nhanh chóng nói: “Ông nội, con đi tiếp khách. Ông và Nhược Đồng cứ trò chuyện.”
“Ừ!” Ôn Gia Hào trả lời.
Khách sạn lớn thế này, mọi người đều dùng tiệc đứng. Chỉ duy nhất có một chiếc bàn lớn, đặt lệch về bên trái để thông gia hai bên ngồi nói chuyện, đó chính là chiếc bàn hai ông cháu Ôn gia đang ngồi. Giờ phút này đây, Triệu gia và Ôn gia đang bận tiếp khách, chẳng ai chú ý rằng chiếc bàn đã có hai nhân vật quan trọng ngồi.
“Ông nội, ông gọi cháu muốn dặn dò?” Nhược Đồng quan sát sắc mặt người mà mình gọi là ông.
“Không sai. Ta thấy con đang phân tâm, không phải đã quên nhiệm vụ của con chứ?”
Ôn Gia Hào nhỏ giọng nhắc nhở cháu gái. Tuy nhiên, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như nói với cấp dưới.
“Không quên ạ! Con vẫn nhớ rõ vì sao có đám cưới này.” Nhược Đồng cẩn trọng trả lời mang theo một chút sợ sệt.
“Tốt. Xong việc thì con vẫn là Triệu phu nhân, vẫn là nhị tiểu thư Ôn gia.” Ôn Gia Hào hài lòng.
Không khí giữa hai ông cháu chìm vào im lặng. Ôn Nhược Đồng lặng lẽ nhìn ông nội. Cô và Ôn Tử đã mất cha mẹ từ nhỏ, là ông nội đã nuôi lớn hai chị em. Thế nhưng, ngoài sự hà khắc và những bài học về thủ đoạn kinh doanh trong thương trường, ông nội hầu như không yêu thương hai chị em cô. Có những lúc, Nhược Đồng thật sự muốn hỏi ông nội thật ra cô và Tử Nhi có phải là người thân của ông không. Ôn Tử tính tình mạnh mẽ, quật cường, từ nhỏ đã bảo vệ cô khỏi đòn roi của ông. Còn cô, ông nội là ông trời. Một là một, hai là hai, Nhược Đồng chưa bao giờ cãi lời ông và chuyện đám cưới này cũng vậy.
“Nhược Đồng, mẹ anh muốn gặp em.” Triệu Phong từ đâu xuất hiện, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhược Đồng.
Nhược Đồng nhận được ánh mắt đồng ý từ Ôn Gia Hào. Cô đứng dậy, lễ phép chào ông nội rồi đi theo Triệu Phong. Đằng sau họ, Ôn Gia Hào nhìn theo bằng ánh mắt toan tính.
“Nhược Đồng, con có mệt không?” Mẹ của Triệu Phong – Dương Mẫn ân cần hỏi con dâu.
“Không ạ. Khách đều là anh Phong tiếp đãi.” Nhược Đồng nhỏ nhẹ trả lời.
“Tốt lắm. Xem ra thằng con ta cũng biết lo cho vợ.” Dương Mẫn hài lòng mỉm cười.
“Con đưa Nhược Đồng về trước. Khách ở đây đã có người lo.” Triệu Phong cất tiếng.
“Được, được. Con cùng Nhược Đồng cứ về trước. Tài xế Trương sẽ đưa ta về sau.”
Dương Mẫn nhanh chóng đồng ý với con trai. Bà biết Triệu Phong không thích tiệc tùng, bắt anh ở đây tiếp khách hai giờ đã là giới hạn của anh. Nếu còn kiên trì bắt anh nói chuyện phiếm cùng đám người kia, Triệu Phong chắc sẽ đuổi từng người một về nhà mất.
Triệu Phong lạnh lùng đi trước ra khỏi khách sạn. Nhược Đồng đuổi theo sau, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng cô mãi vẫn không đuổi kịp anh. Cũng như trong cuộc hôn nhân này, cô mãi vẫn không thể cùng anh nắm tay hạnh phúc sao?
Nhược Đồng biết sự dịu dàng, thâm tình khi nãy anh dành cho cô chỉ vì cô mang khuôn mặt này mà thôi. Cô thật không thể tưởng tượng một ngày nào đó cô có một dung mạo khác hay anh biết được sự thật kia… Triệu Phong liệu còn muốn đám cưới cùng cô? Anh liệu còn yêu thương cô như lúc này không?
Chương kế>>