Hey Erin! Hãy giúp em xóa bỏ lời nguyền - Cập nhật - HeyErin12

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
5e3a28cf4978c1a42691efddf7428ef5.jpg

Hey Erin! Hãy giúp em xóa bỏ lời nguyền

Tác giả: HeyErin12 - Tofu sốt cà
Tình trạng truyện: Đang viết
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Tôi là người luôn tệ trong khâu mở đầu, cả viết lách lẫn ngoài đời. Chính vì vậy tôi bị lời nguyền về môi trường mới. Thời gian tôi sang Singapore du lịch là lúc tôi biết được điều đó, nhận thức rõ về nó. Tôi và chị gái đi dọc khu Bugis lễ chùa và xem đồ thì gặp một bà tiên tri ngồi gần gian hàng tôi và chị tôi đang xem. Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi phải để ý đến bà ấy. Điều đó làm tôi hơi sợ, trốn tránh ánh mắt của bà ta. Điều tôi giật mình là bà ấy tiến lại gần tôi và nói:

- Cô đã bị một lời nguyền về hoàn cảnh mới, từ rất lâu rồi chưa hóa giải được, hãy tìm người hóa giải nó. Không phải pháp sư hay vị phương trượng nào. Hãy tìm người xung quanh cô để hóa giải họa này. Chờ khi đến thời điểm thích hợp, người đó sẽ xuất hiện giúp cô hóa giải. Không thì cuộc sống của cô sẽ ngày càng u tối.

Nghe xong điều này tôi thật sự hoảng hốt rồi đó. Tôi chỉ đứng lặng mà không biết nói gì, chị tôi cũng ở đó và cũng có cảm xúc như tôi. Nói xong bà ấy bỏ đi, hòa vào dòng người đông đúc. Mà tôi còn chưa hỏi xem nên làm thế nào để người đó giúp tôi nữa. Tôi gọi với:

- Bà ơi, bà ơi!

Mặc cho tôi có gọi thế nào bà ấy vẫn đi. Đến khi mất hút, lời nói của bà ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi rất lo lắng, không nhớ vì sao lại bị vướng phải nó, cũng không rõ nó bắt đầu từ khi nào. Theo những gì tôi lục tìm trong đầu óc thì có lẽ lời nguyền của tôi bắt đầu từ khi tôi học lớp một.
Mục lục:
Chương 1 Cấp một tồi tệ
Chương 2 Lịch sử lặp lại nhưng có điều mới mẻ
Chương 3 "Cái máng lợn cũ" vẫn bám theo
Chương 4 Ngồi cạnh - rung động nhỏ
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Tên truyện: Hey Erin! Hãy giúp em xóa bỏ lời nguyền
Tên tác giả: HeyErin12 - Tofu sốt cà
Tình trạng truyện: Đang viết
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Tôi là người luôn tệ trong khâu mở đầu, cả viết lách lẫn ngoài đời. Chính vì vậy tôi bị lời nguyền về môi trường mới. Thời gian tôi sang Singapore du lịch là lúc tôi biết được điều đó, nhận thức rõ về nó. Tôi và chị gái đi dọc khu Bugis lễ chùa và xem đồ thì gặp một bà tiên tri ngồi gần gian hàng tôi và chị tôi đang xem. Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi phải để ý đến bà ấy. Điều đó làm tôi hơi sợ, trốn tránh ánh mắt của bà ta. Điều tôi giật mình là bà ấy tiến lại gần tôi và nói:

- Cô đã bị một lời nguyền về hoàn cảnh mới, từ rất lâu rồi chưa hóa giải được, hãy tìm người hóa giải nó. Không phải pháp sư hay vị phương trượng nào. Hãy tìm người xung quanh cô để hóa giải họa này. Chờ khi đến thời điểm thích hợp, người đó sẽ xuất hiện giúp cô hóa giải. Không thì cuộc sống của cô sẽ ngày càng u tối.

Nghe xong điều này tôi thật sự hoảng hốt rồi đó. Tôi chỉ đứng lặng mà không biết nói gì, chị tôi cũng ở đó và cũng có cảm xúc như tôi. Nói xong bà ấy bỏ đi, hòa vào dòng người đông đúc. Mà tôi còn chưa hỏi xem nên làm thế nào để người đó giúp tôi nữa. Tôi gọi với:

- Bà ơi, bà ơi!

Mặc cho tôi có gọi thế nào bà ấy vẫn đi. Đến khi mất hút, lời nói của bà ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi rất lo lắng, không nhớ vì sao lại bị vướng phải nó, cũng không rõ nó bắt đầu từ khi nào. Theo những gì tôi lục tìm trong đầu óc thì có lẽ lời nguyền của tôi bắt đầu từ khi tôi học lớp một.

Mục lục:
Hấp dẫn nhỉ :D.
 

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
Chương 1: Cấp một tồi tệ
Chuyện đi học thật khiến người ta mệt mỏi. Cuộc sống như một quyển sách, bắt đầu từ trang đầu tiên, có những chỗ kiến thức khó mà đòi hỏi ta phải nghiên cứu, mất nhiều thời gian mới đọc được nhưng rồi đọc mãi thì nó cũng sẽ đến trang cuối và kết thúc. Điều đáng tiếc rằng: Hết quyển này sẽ có quyển khác, sẽ có những quyển khác nữa với bao điều ta không hề biết trước. Thực chất nó chỉ là quyển sách với những thiên biến vạn hóa trong đó mà thôi.

Cô bé bị hội chứng tâm lí về hoàn cảnh mới, có lẽ do lần chuyển trường hồi cấp một khiến cô sinh ra hội chứng này. Theo người lớn vẫn nghĩ: Việc chuyển đổi một môi trường mới với trẻ con là chuyện đơn giản, trẻ con dễ thân với nhau rất nhanh. Nhưng nhận định này đã hoàn toàn sai lầm với cô bé chín tuổi quê mùa, chuyển nhà đến nơi khác sống, bước chân vào một lớp học - một thế giới mới tưởng như thân thiện, mới mẻ nhưng cách học và sinh hoạt hoàn toàn mới khiến cô bé không khỏi hoang mang. Vâng, tôi chính là cô bé đó. Thật ra thời học sinh của tôi cũng không có gì mới mẻ cả, chỉ là lịch sử cứ lặp đi lặp lại hết cấp này đến cấp khác.

Do chuyện gia đình và một số lí do khác, gia đình tôi chuyển lên thành phố sống. Điều đầu tiên tôi cảm thấy khi xa nơi tôi sinh ra là: Thật tuyệt vời, mình đã thoát, không phải gặp bọn nhóc xấu xa ở lớp nữa.

Tôi là một cô bé với thân hình nhỏ nhắn, thấp hơn so với bạn bè cùng trang lứa một chút, cuộc sống đi học của tôi diễn rất bình thường nhưng sau một đêm trôi qua thì nó biến đổi hoàn toàn. Bạn bè không muốn chơi cùng nữa, thằng bạn thân nhất từ hồi đẻ ra cũng chẳng hiểu sao thay đổi chuyển sang bắt nạt tôi, bàn ngồi bốn đứa thì ba đứa là con trai, bọn trẻ con đó lấy phấn chia cho tôi một mẩu bàn bằng quyển vở ô ly học sinh, cái ghế chỉ chừa lại cho tôi một ít, chỗ để chân cũng không có. Ngày nào cũng vậy, sáng đi học, thằng bé béo nhất bàn tôi đi lên bảng lấy phấn rồi vẽ một đường trên bàn và nói:

- Đây là phần của mày, tao cấm mày không được vượt quá vạch, biết chưa hả? Nếu vượt qua chúng tao sẽ cho mày biết tay.

Tuy sợ nhưng tôi vẫn cố gắng nói:

- Cậu cho tôi thêm chút không gian đi, như vậy tôi làm sao viết được?

Mấy thằng con trai cùng bàn còn lại thấy vậy, xúm lại đe dọa tôi:

- Mày ăn gan hùm hay sao mà dám lên tiếng đòi hỏi hả, bọn tao chỉ chia cho mày như vậy thôi, muốn gì hả?

Ngày nào cũng cái thủ tục trước khi bắt đầu học này khiến tôi mệt mỏi. Chân tôi lúc nào cũng co dúm lại, nhiều khi mất cảm giác. Tôi thử chạm vào còn không biết đó là chân mình, không có một chút cảm nhận. Nhiều khi tôi nghĩ chân mình chắc sẽ sớm bị liệt, lúc đó mình ngồi xe lăn sẽ rộng chỗ hơn nhiều thế này. Một suy nghĩ ngu ngốc của con bé mới tí tuổi đầu.

Điều đáng ghét hơn, hôm đó chúng tôi phải nộp bài văn đã chuẩn bị ở nhà cho cô giáo, chúng giật cuốn vở của tôi và đọc to lên với giọng chế nhạo, và nói:

- Ôi trời tưởng viết cái gì, chứ chép văn mẫu thì vứt. Nhà tao cũng có quyển này, hôm qua tao xem rồi. Ôi trời lại còn chép y nguyên nữa. Đúng là một đứa không có tương lai.

Bài văn do tôi nhờ sự giúp đỡ của chị tôi nghĩ nát óc mới ra thì chúng nó bảo tôi chép văn mẫu. Tôi tức quá cãi lại:

- Ai bảo vậy, đây là bài văn tôi tự viết, các cậu đọc sách nào bỏ ra đây tôi xem?

Thấy tôi cãi lại, bọn chúng tức lắm. Chắc không biết sách gì nên cãi cùn:

- À mày còn dám cãi à, tao bảo mày chép là mày chép, biết chưa?

Thấy tôi không trả lời, chúng hỏi lại:

- Biết chưa?

Tôi lặng lẽ gật đầu. Đành phải nhịn cho xong chuyện thôi. Nhưng hậu quả vẫn đến, hôm đó tôi chỉ được mẩu bàn còn ít hơn bình thường. Tôi phải gập đôi quyển vở lại để viết. Còn nữa, chữ viết chính tả thì xấu, quần áo lúc nào cũng dính mực của bọn ngồi cạnh bôi vào. Tóm lại là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Mọi cố gắng của tôi đều không được công nhận.

Nói chung là chúng nó chẳng coi tôi ra gì, một thứ bỏ đi của cái lớp này. Tôi chẳng biết làm sao cả, đành phải chịu đựng vì đã bé hơn chúng nó rồi thì có ý chí vùng lên cũng không lại chúng nó. Và đứa bé ngây thơ như tôi chỉ biết về kể lể với mẹ, với chị gái:

- Mẹ ơi, mấy thằng ngồi cạnh con cứ bắt nạt con, cho con một xíu bàn để viết.

Mẹ tôi thấy vậy nên thương, mẹ nói:

- Vậy à, để mẹ sang nhà chúng nó, nói chuyện với bố mẹ bọn nó xem sao vậy.

Nghe thế tôi yên tâm lắm. Với giọng tươi tỉnh, tôi nói:

- Mẹ nhớ nhé, mẹ xin cô giáo chuyển chỗ cho con luôn thì càng tốt.

Mẹ tôi vui vẻ gật đầu, tôi lại bắt đầu có niềm tin rằng: Cuộc sống sẽ thay đổi. Đáng tiếc, điều đó không xảy ra, mẹ tôi cũng sang nhà nói chuyện với bố mẹ chúng, nhưng hoàn toàn không có biến chuyển.Thậm chí tôi còn bị bắt nạt thêm và cũng không được đổi chỗ.

Sau nhiều lần than thở như vậy, thật không ngờ người mẹ hiền lành, bận rộn của tôi cũng chỉ sang nói thêm với bố mẹ bọn nó vài ba câu rồi thôi, còn lại một số lần khác đều nói:

- Cố gắng con ạ. Cố hết mấy năm là thoát.

Tôi thấy mẹ nói vậy cũng ậm ừ:

- Nhưng mà mẹ ơi, bọn nó xấu xa lắm, con không chịu được.

Mẹ tôi lại cái giọng an ủi:

- Thôi cố nhịn con ạ.

Chị tôi thấy vậy cũng an ủi vài phần. Từ đó, tôi nhẫn, nhịn và thật phi thường tôi nhịn được thật, đến tận mấy năm liền. Đến năm học lớp bốn, nhà tôi đã chuyển lên thành phố và thoát kiếp lần một. Sướng lắm, bây giờ đến nơi mới, không ai biết tôi là ai, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống đi học tôi hằng mơ ước.

Buổi đầu tiên ở trường mới, lớp học bắt đầu sau tiếng trống, cô chủ nhiệm bước vào, giới thiệu tôi là một học sinh mới. Lạ lẫm lắm nhưng tôi vẫn cố gắng:

- Xin chào các bạn! Mình là Erin.

Thấy các cô bé, cậu bé trong lớp, tỏ ra vô cùng háo hức vì có bạn mới, tôi nghĩ thật tuyệt mình đã tìm được một nơi có thể sống yên ổn rồi, mình sẽ không phải gặp bọn đáng ghét kia nữa. Từ nay cuộc sống của mình sẽ khác. Các bạn nháo nhào xúm lại quanh tôi, hỏi chuyện:

- Chào bạn, chào mừng bạn đến với lớp của chúng tớ.

Tôi vui lắm, gật đầu nói:

- Chào bạn.

Có một cô bé tết tóc hai bên rất xinh, hỏi tôi:

- Thế trước kia cậu học trường gì?

Tôi bắt đầu lo sợ, nhỡ nói trường nhà quê, bị cười thì sao, nhưng tôi chẳng biết trường nào ở thành phố này mà nói cả, thôi thì tôi cứ thành thật. Tôi nói:

- Trường A.

Vậy mà bọn chúng lại tưởng tôi học trường tốt ở thành phố này. Tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Mấy tiết học sau đó thật dễ chịu, bài vở cũng không khó lắm, tôi hoàn toàn có thể theo kịp. Đến giờ ăn trưa hay đi ngủ trưa tại trường, tôi không biết mình ngôi đâu, bạn bè tận tình xếp chỗ cho tôi. Tôi luôn thở phào nhẹ nhõm, luôn nghĩ cuộc đời học sinh của mình bây giờ mới bắt đầu.

Chẳng được bao lâu, lịch sử lại lặp lại, tôi vẫn là đứa bé nhất lớp, luôn ngồi bàn đầu và bị gắn cho một cái mác là “đồ nhà quê”. Đi học cấp một thì chẳng quan trọng về đồng phục lắm nên đa số đều mặc quần áo của mình, đứa nào cũng được chăm chút về váy áo, đầu tóc, được bố mẹ tết hai bím cho, thậm chí có đứa còn được làm xoăn. Tôi từ bé đã chẳng được chăm chút gì về quần áo, vẻ ngoài, quét từ trên xuống dưới, tôi cũng thấy mình chính là “đồ nhà quê”. Điều khiến tôi ghét nhất là mẹ tôi thích cái gì thì sẽ mua hẳn hai cái giống nhau, vì thế mà có bạn hỏi tôi:

- Sao cậu cứ mặc mãi cái áo này thế?

Tôi giật mình, nói:

- Tớ đâu có vậy, mẹ tớ thấy đẹp nên mua liền hai cái giống nhau cho tớ ấy mà.

- À thế à. Cô bạn thấy vậy cũng không tin lắm.

Tôi biết không ai tin nên tôi cố gắng giải thích:

- Cậu không thấy áo này của tớ có vết mực còn áo kia thì không à?

Tôi biết nói vậy thì cũng chẳng ai tin đâu. Thế là tôi lại bị vu cho cái tội “ở bẩn”, không giặt quần áo mà mặc đi mặc lại. Nhục nhã lắm. Không những thế, chúng nó luôn cười nhạo tôi vì tên tôi quê mùa, tên chúng vừa hay vừa có đệm, lại ý nghĩa. Còn tên tôi thì chẳng biết là ý nghĩa gì. Tôi tức lắm, về hỏi mẹ tôi:

- Tên con có ý nghĩa gì hả mẹ?

Mẹ nhìn tôi vẻ buồn buồn nói:

- Hồi đó nhà mình nghèo ăn chẳng xong, thời gian đâu mà nghĩ tên, tên các con đều là do chính quyền đặt cho khi làm giấy khai sinh đấy.

Không biết là nên vui hay nên buồn đây.

Sau mấy tuần đi học, một nhóm bọn trẻ lại bắt đầu bắt nạt tôi, tôi nghĩ trong đấy hội tụ toàn con nhà giàu, sung sướng từ bé nên hách dịch. Tôi không quan tâm, tôi làm thân với những bạn khác trong lớp nhưng chúng luôn ép các bạn ấy không được chơi với tôi, giờ thể dục không được bắt cặp với tôi, giờ tự học thì ghi lên bảng rằng tôi nói chuyện. Cô giáo về lớp hỏi với vẻ ngạc nhiên:

- Bạn Erin nói chuyện á?

Bọn nhà giàu kia đứa nào cũng nháo nhào đứng lên nói:

- Đúng đấy cô ạ, nói rất nhiều.

Tôi không thể cãi với mấy cái mồm được. May mắn có bạn tổ trưởng tốt bụng giúp tôi, bạn ấy nói:

- Thật ra là bạn Erin đọc bài trên bảng hộ bạn Harry bên cạnh vì bạn ấy bị gãy kính thôi ạ.

Tất nhiên là cô giáo không tin rồi vì tôi là đứa khá hiền lành, thậm chí bình thường còn ít nói. Cô nói:

- À, cô cũng nghĩ là có nguyên nhân, chứ cô rất tin tưởng bạn Erin.

Điều này lại càng làm bọn chúng căm ghét tôi hơn. Còn tồi tệ hơn nữa là bị để mấy con côn trùng hay con vật xấu xí như gián, sâu róm không biết chúng nó tìm được ở đâu vào ngăn bàn hay kẹp vào vở của tôi. Thỉnh thoảng đi qua nhau ở hành lang thì bị giật tóc ngược trở lại, vì tóc tôi dài mà lại cột đuôi ngựa nên việc tóm tóc rất dễ mà không để lại vết tích rối tung. Vì vậy chẳng ai biết tôi bị hành hung giai đoạn nhẹ. Tôi có cảm giác tôi như người ngoài không biết từ đâu chui ra, nhảy vào gia đình người ta mà sống. Và còn nhiều chuyện quái gở, phát điên hơn khác mà chắc lâu quá rồi mà tôi cũng cố quên nên cũng chẳng nhớ mà kể.

Nói vậy có nhiều người sẽ cảm thấy mọi chuyện có vậy mà không chịu đựng được, vậy là bình thường. Nhưng đối với một đứa bé chín tuổi như tôi là một chuyện vô cùng lớn. Tôi vẫn còn rất bé, sự nghiệp học hành mới bắt đầu là gặp bao nhiêu chuyện vớ vẩn khiến tôi càng co mình lại hơn. Tâm lí nhiều lúc bất ổn, sức chịu đựng của trẻ con có giới hạn, đến một mức nào đó chúng sẽ lựa chọn bung ra hoặc co lại. Với tôi, tôi chọn co lại. Nghĩ lại thì thấy mình thật ngây thơ. Đấy, mới cấp một bé danh mà cứ gọi nhau ông ông bà bà, rồi đi bắt nạt người khác thì lớn lên làm được cái gì. Mỗi sáng thức dậy của tôi là một cực hình, lấy tinh thần và luôn trong trạng thái gồng mình chịu đựng. Chịu nhiều quá thì lại phải tuôn ra, lại đi thủ thỉ với mẹ, với chị, trời ơi người mẹ bận rộn vẫn bảo tôi “nhịn”, “chịu khó”, “con sắp thoát rồi”. Đúng vậy, cái gì cũng có kỳ hạn, rồi cũng sẽ đến lúc hết. Kết thúc năm học lớp năm, chúng nó ôm nhau khóc sướt mướt còn tôi thì mặt tỉnh bơ và trong đầu lại vui sướng tột cùng, mình đã thoát bọn hách dịch này rồi, từ nay chắc sẽ chẳng bao giờ gặp chúng nó nữa. Có gặp hay không thì phải chờ sang cấp hai mới rõ.
<< Giới thiệu truyện --- Chương 2 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
2. Lịch sử lặp lại nhưng có điều mới mẻ
Buổi học hè đã đến, tôi luôn nghĩ nếu mình bắt đầu vào lớp ngay từ đầu thì chắc sẽ chẳng sao đâu, sẽ không có cảm giác “con ghẻ” nữa. Điều thú vị là cái trường cấp một và trường cấp hai cách nhau chỉ một bức tường. Điều đó có nghĩa là, bọn cấp một mà tôi học cùng hoàn toàn có thể chuyển vào trường này. Tôi là học sinh trái tuyến, nhưng được một người bác dạy học trong trường này xin cho tôi vào đây để dễ chăm nom việc học của tôi hơn.

Đang bước đi đến lớp học, thấy đằng sau cặp cứ một lúc lại bị đá xốc lên, thấy khó chịu, quay lại, thì ra là thằng bé nằm trong hội bắt nạt tôi hồi cấp một. Không thèm để ý, tôi cố bước nhanh vào lớp học. Đằng sau vang lên câu nói với như cố cho tôi nghe thấy:

“Đừng để ta gặp lại mày, thấy tao thì tránh đường sang một bên biết chưa.” Có cả mấy câu chửi bậy nữa mà tôi không tiện ghi ra.

Tôi cố gắng không nghe, không để ý đến tên khốn đó nữa. Tôi nghĩ bụng: Hành hạ tao bao năm rồi mà mày chưa hả dạ hả?

Thật may là tôi không cùng lớp với bọn đó, chỉ cùng lớp với một bạn học cùng cấp một nhưng trước giờ chưa từng chào nên coi như không quen. Kết thúc buổi học hè, tôi đứng ở cổng trường chờ mẹ đến đón. Thật xui xẻo, con bé Paige cấp một năm xưa bắt nạt tôi đi cùng một nhóm bạn tiến đến:

“Nhà quê cũng học ở đây à?” – Nó nói giọng mỉa mai.

Một đứa khác trước cũng học cùng lớp cấp một, chắc nó ghét tôi từ trước nhưng chỉ là không lộ ra thôi.

“Ăn mặc có vẻ chăm chút hơn trước rồi đấy.” – Nó nhìn tôi rồi nói.

Vâng, sau khi kết thúc cấp một, tôi đã tự nhủ mình phải thay đổi nhưng thật ra cũng không nhiều. Tôi được mẹ mua cho vài bộ quần áo mới trong siêu thị để đi học hè.

Chúng nó đảo mắt nhìn tôi một lượt, cười hả hê. Tất nhiên dù thay đổi thì vẫn không thể bằng chúng nó rồi. Thật may bố mẹ chúng nó đến đón rồi, thế là chúng buông một câu mà khiến tôi hoang mang, sao một câu nói thôi mà khiến người khác như đeo quả tạ vậy.

“Mai gặp lại nhé đồ nhà quê.” – Câu nói kèm theo điệu cười khiến người ta chán ghét.

Câu nói này văng vẳng trong đầu tôi, vậy có nghĩa là chúng nó sẽ lại “bám riết” tôi, biến tôi thành trò cười, cuộc sống mấy năm nữa của tôi lại biến thành địa ngục mất thôi. Lo sợ về điều đó, tôi đã nhủ mình phải gồng mình hơn, dù sao hi vọng chúng nó sẽ khác lớp mình, mình sẽ tỏ ra ghê gớm một chút ngay từ đầu thì chẳng ai dám làm gì mình cả.

Mấy ngày sau cũng vẫn gặp bọn nhóc đấy, vuốt tóc trêu chọc, hắt nước kem chanh vào quần áo tôi khiến nó bị dính dính. Thật tồi tệ! Tôi quyết định không nên nhịn nữa, mấy năm qua làm “thú vui” cho chúng nó là quá đủ rồi. Về nhà, mẹ tôi cũng thấy tôi tội nghiệp, mẹ gọi cho người bác dạy học ở trường tôi, bao nhiêu tội lỗi của chúng nó tôi tuôn ra hết, tôi cũng bất ngờ vì bình thường tôi chẳng nói được mấy câu với bác ấy, gặp ở trường thì cũng chỉ chào hỏi rồi đi. Chắc uất ức lâu rồi, biết sẽ với được cái phao tốt nên tôi dũng cảm hơn.

Lại một ngày mới bắt đầu, lại cắp sách đến trường trong trạng thái gồng mình mà sống và vẫn khi hết giờ đợi mẹ ở cổng trường. Có một đứa trước học với tôi hồi cấp một chạy đến bảo:

“Hóa ra mày quen biết cô Mary à?”


Tôi gật đầu và cười nhẹ:


“Đúng vậy, cô ấy là bác tớ.”


Con bé đó vội kể tiếp như có chuyện lớn xảy ra:


“Hôm nay, tao thấy bà ấy đến lớp tìm con bé Paige, đúng lúc nó đang bị cô giáo cho đứng góc lớp liền gọi nó ra ngoài xỉ vả một trận, chẳng rõ nói gì nhưng nhìn mặt bà Mary thì dữ dữ còn mặt con bé Paige thì xám xịt lại xong chuyển trắng bệch. Rồi một hồi sau, nó vào lớp rồi xin về sớm.”

Nói thật, thấy nó kể thế tôi vừa sướng vừa lo. Có hai trường hợp xảy ra, một là từ nay thấy đường tôi đi thì tự biết mà tránh, hoặc chuyển trường, nhà nó giàu mà, ngứa mắt một cái là không muốn nhìn luôn. Trường hợp hai là vẫn tiếp tục trả đũa, thậm chí còn tồi tệ hơn trước nhiều.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, con bé đó và mấy đứa trước bắt nạt tôi suốt những năm học cấp hai tôi chẳng thấy mặt nữa, không biết là chuyển trường hay cố ý tránh mặt. Điều này làm tôi vô cùng thoải mái và khoan khoái. Cuối cùng tôi cũng có thể trả đũa được con bé chảnh chọe đó rồi. Nghĩ tôi sẽ nhịn mãi mà không làm gì sao. Không đâu, khi mà không còn dây dưa học chung nữa thì phải làm cho chúng một vố thật đau rồi không bao giờ gặp nữa. Đến đây thì thấy mình cũng ác độc thật.

Năm học đầu tiên của cấp hai bắt đầu, theo mẹ tôi nói, buổi đầu tiên bác tôi sẽ đưa tôi vào lớp như thế có đứa nào ho he muốn bắt nạt cũng không dám. Mẹ tôi yên lòng lắm, nhưng tôi thì không, tôi sống trong cái lớp này chứ có phải bác ấy đâu. Điều tôi lo sợ hơn cả đó chính là lại đến một môi trường mới. Tất nhiên, tôi vẫn trong trạng thái gồng mình chiến đấu, luôn nhắc nhở mình tỏ ra ghê gớm một chút.

Đến trường, bác Mary đứng đợi tôi ở cổng trường cùng với hai bạn nam học sinh, một thì cao lớn tên Eric, một thì thấp bé như tôi tên Nathan. Hóa ra hai bạn này cũng đều được bác tôi xin cho, chúng tôi được xếp chung vào một lớp, một chỗ luôn. Vì mới gặp nên chẳng nói gì với nhau cả. Tôi ngồi cạnh bạn cao lớn, còn bạn thấp thấp kia ngồi phía trên. Không phải tôi mới gặp mà đã kết trai cao to đâu. Tôi chỉ nghĩ là mình sẽ an toàn khi ngồi cạnh con trai, vì con trai cấp hai cũng lớn hơn rồi sẽ không bắt nạt con gái, mà nhìn bạn này cũng hiền hiền. Được rồi, thật ra cũng thấy có cảm giác gì đó nhưng cũng chẳng biết gọi là gì.

Ý đồ của tôi đã bị giáo viên chủ nhiệm phá tan tành. Lớp học bị xếp lại chỗ hoàn toàn, có đứa quen nhau từ trước được ngồi cạnh nhau, tôi chẳng quen ai cả, lại nhỏ bé thế là bị xếp ngồi bàn đầu và điều đó đồng nghĩa với việc không được ngồi cạnh bạn cao to kia nữa, vì cao to sẽ bị xếp xuống gần cuối. Tôi cũng nhanh chóng làm quen và thân thiết với cô bạn bên cạnh.

“Chào bạn! Mình là Sophie.” – Cô gái kính cận liền chào hỏi tôi thân thiện.

Tôi cũng rất vui vì có người bạn cùng bàn hiền lành. Có nghĩa là tương lai tôi sẽ không bị bắt nạt bởi đứa cùng bàn. Tôi cũng vui vẻ đáp lại:

“Chào bạn, mình là Erin!”

Cô bé cười:

“Nghe tên cậu như người sống ở Ireland ấy nhỉ, kiểu đàn ông mặc váy len ấy, hì hì.”

Tôi nghĩ cô bé này có vẻ vui tính nhưng mà tôi cũng không thích ai trêu đùa tên của tôi cho lắm. Cũng do trước giờ cái tên của tôi luôn bị đem ra làm trò cười. Tôi cười, đáp lại:

“Đàn ông mặc váy len là ở Scotland nhưng mà người Scotland cũng di cư nhiều đến Ireland và ngược lại. Vì vậy cậu nói cũng đúng.”

Tôi muốn tỏ ra thân thiện với bạn ấy một chút, vì chỉ ngồi cùng bàn tôi mới có thể thân được. Không thì tôi lại quen kiểu co mình lại, sống thế giới một mình mình, sẽ cô độc trong cái lớp này mất thôi.

Hằng ngày, đi học, trao đổi bài vở, rồi về nhà học bài, chẳng đi đâu cả. Một là vì mẹ tôi bận rộn nên muốn con cái ở nhà cho yên tâm, lúc nào cũng lo các con đang ở đâu chắc mẹ tôi chẳng làm được gì mất. Hai là tôi có biết nơi nào để đi đâu, cũng chẳng có tiền. Bạn bè rủ đi đâu tôi cũng kiếm cớ bận và mẹ không cho đi. Có thể nói ngoài các buổi ngoại khóa ở trường, tôi chẳng bao giờ đi đâu ra khỏi nhà cùng bạn cả.
<< Chương 1--- Chương 3 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
3. “Cái máng lợn cũ” vẫn bám theo
Đi học được mấy tháng, tôi đã quen được thêm hai bạn gái nữa, thật ra là do đứa bạn ngồi cạnh quen nên tôi quen theo, cuộc sống học hành thì cũng bình thường vì tôi là đứa có kỉ luật, luôn làm bài tập đầy đủ, đồ dùng học tập không bao giờ mang thiếu, vì vậy cái cặp của tôi lúc nào cũng to hơn người. Nhà trường cũng bắt học sinh mặc đồng phục nên tôi không bị kì thị về quần áo. Trong lớp có một số bạn gái điệu nhưng cũng chỉ đeo thêm cái nơ hay kẹp tóc trên đầu. Còn tôi vẫn giản dị, buộc tóc đuôi ngựa cao, đi giày thể thao như trước vì tôi ngại thay đổi, không thích người ta ngó nghiêng , chỉ trỏ, sợ làm trò cười, sợ cuộc sống trước kia lại tái diễn.

Học được một năm thì cô bạn cùng bàn của tôi chuyển trường, vì nhà xa nên không thể tiếp tục học trường này. Tôi vẫn thân với hai bạn gái kia nhưng thật ra hai bạn này thân với nhau lắm, chỉ chơi thêm với tôi thôi, không gọi là thân với tôi được. Hai đứa nó không có tôi thì vẫn chơi với nhau thân thiết bình thường nhưng chỉ có một đứa chơi với tôi thì tôi dám chắc là sẽ không thân như vậy được. Tôi biết thế nhưng mặc kệ vẫn cố chơi, cố thân vì tôi chỉ quen hai bạn này trong lớp. Chắc vì cấp một tôi rụt rè, không biết cách giao tiếp nên cấp hai tôi cũng không có nhiều bạn.

Tôi được chuyển đến một chỗ ngồi khác phía dưới một chút, thoát kiếp bàn đầu rồi. Lần này ngồi cạnh một bạn nam to béo tên Alexander, nhìn có vẻ đáng yêu đấy. Tuy vào lớp đã lâu nhưng tôi không thân, thậm chí còn chẳng chào hỏi cậu ta bao giờ. Tôi tỏ ra thân thiện:

“Chào Alexander, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ nhé!”

Cậu ta quay sang tôi, cười thân thiện:

“Được thôi cô bạn nhỏ, cùng nhau sống sót qua khỏi năm nay nhé!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi tìm được người hiền lành, tử tế rồi.

Thật ra thì bạn béo này học không giỏi nhưng được cái hiền lành, coi như tôi yên phận, không phải lo gồng mình nữa. Giờ kiểm tra đến, tôi biết bạn ấy chẳng học hành gì đâu nên tôi vẫn nhắc cho bạn ấy đều đều, môn nào tôi không biết thì bạn ấy có nhiệm vụ mở sách nhắc tôi. Đến ngày thi học kì thì tôi sẽ nhắc bạn ấy mấy môn khó khó, tôi học thuộc dạng khá khá nên cũng có tí kiến thức nhắc bạn, còn lại mấy môn học thuộc bạn ấy phải chia ra với tôi học cùng. Có lẽ Alexander mở sách nhiều rồi nên có vẻ rất có kinh nghiệm. Như ngày hôm nay trong giờ kiểm tra môn khoa học, các phương trình, tính toán khiến tôi bị loạn, không chắc chắn nên tôi bảo Alexander mở sách:

“Béo này, phương trình này tôi không nhớ đâu, cậu mở sách đi.”

Cậu bạn đang mải chép bài tôi, vội lén lút thò tay vào cặp lấy quyển vở. Cậu ta cẩn thận lật mở từng trang, đang quét xem nó ở chỗ nào thì nghe thấy tiếng ho của thấy giáo, cậu ta giật mình nhét quyển vở vào lách bạn ngồi đằng trước. May thay là cậu bạn Bob bàn trên cũng to béo như Alexander nên cuốn coi như được bảo toàn yên ổn.

Cậu ta chờ thầy giáo đi qua rồi lại mở tiếp, đang mở thì cậu ta đứng hình, quay ra nhìn tôi đau đớn, nhăn nhó nói:

“Này, tôi tin tưởng bà lắm nên mới lấy vở của bà ra xem, sao bà hại đời tôi thế hả Erin.”

Tôi chẳng hiểu chỉ nói thầm: “Hả?”

Cậu ta bực tức nói:

“Lần sau ghi cả ra, ai đời nhà ai ghi phương trình đến cái mũi tên rồi còn ba chấm là sao hả, cái chỗ cần viết thì không viết.”

Tôi bỗng nhớ ra hôm đó thầy giáo viết nhanh quá nên tôi chấm chấm. Số đên đủi. Tôi bỏ luôn phương trình đó.

May mắn bài kiểm tra điểm tạm ổn, cuộc sống đi học của tôi vẫn có chút dễ thở.

Vào học là lúc tôi yên ổn nhất, mỗi khi ra chơi hay giờ năm phút, tôi thật sự không biết mình đã làm gì vì tôi chỉ có đến trường học rồi về, không gây khó dễ cho ai mà trong lớp vẫn có phần tử ngứa mắt với tôi. Tất nhiên chúng nó không bao giờ cho tôi biết lí do rồi, nếu biết thì tôi đã sửa và không bao giờ muốn gây vào rắc rối nữa.

Suốt ngày bị nói cạnh nói khóe, cố tình va phải tôi, cố ý dẵm bẩn vào giầy của tôi nhưng không bao giờ xin lỗi hay cố tình đẩy ngã. Ôi trời đúng là bọn trẻ con không thèm chấp. Thỉnh thoảng có đứa dọa tôi không được chơi với đứa này đứa kia, tôi nghĩ kì vậy, chúng mày muốn chơi với bạn ý, vậy thì chơi đi, tao có gắn mác độc quyền đâu hay chúng mà ghét bạn ý muốn bạn ý không có bạn…. Nhiều suy nghĩ lắm nhưng chỉ giới hạn trong đầu thôi, nhỏ con như tôi nào dám nói câu gì. Tôi vẫn phải nhịn cho cuộc sống trôi qua êm đẹp. Thậm chí đến cuối cấp còn có bạn ghi vào sổ lưu bút của tôi là đứa vẫn ghét tôi từ trước đến nay là một trong hai đứa đã viết lưu bút cho tôi ở trang mười chín hoặc hai mươi. Quả là khiến người điên đầu.

Tôi nghĩ tôi bị nguyền rồi, một lời nguyền rất độc mà không có cách nào giải được. Một đứa sợ môi trường mới, sợ làm quen với hoàn cảnh mới lại liên tục bị chuyển chỗ đều đếu đến khi gặp đứa ghét mình mới thôi. Mà cứ đứa nào học dở, lông bông thì lại ngồi với tôi. Tôi lại bị chuyển chỗ xuống gần cuối, ngồi cạnh một bạn nam cao lớn khác tên là Mathew. Cậu ta học thì chẳng giỏi, chơi thì nhiều mà có mỗi cái xóa bảng, trực nhật cũng ganh với tôi, luôn bắt tôi làm. Tuần nào, mà sắp đến bàn tôi trực nhật thì quả khiến tôi mệt mỏi, mà hôm nào tôi trực nhật là hôm ý thế nào cũng hai tiết ngôn ngữ và lúc nào chữ cũng kín mít cái bảng. Tôi thì thấp bé nên xóa bảng rất khó khăn, chỗ trên cao lúc nào cũng phải nhảy lên mà xóa, xóa hoài mà không hết, chép bài còn chưa xong thì phải lên xóa bảng, mấy đứa trong lớp chưa chép xong còn không cho xóa, tôi nghĩ “tao cũng còn chưa chép xong mà còn phải tự tay đi xóa đây nè”. Lại phải chờ đến khi cô giáo sắp vào rồi mới xóa bảng, lại bị trách là không làm trực nhật tốt, tôi tức lắm, có cái thằng cao to ngồi cạnh làm gì chứ. Bị giáo viên trách móc, nó luôn đổ hết sang cho tôi, lúc nào nó cũng nói :

-“Đến phiên Erin cô ạ. Em mải chép bài nên không để ý”.

Chó chết, tôi thì biết nói gì đây cơ chứ. Muốn vùng lên chiến đấu mà không biết nói được gì. Thanh minh sao, lại bị nói là:

“Có cái xóa bảng thôi mà cũng ghanh nhau. Xoa sạch thì tốt cho mình học chứ cho ai…” và còn nhiều câu nữa mà nói ra tôi muốn đâm đầu xuống giường ngủ một giấc, khỏi đi học.

Lớp tôi thật ra chẳng đoàn kết gì, chia bè chia phái ra mà chơi, tất nhiên vẫn có những kẻ chơi trung gian như tôi, chẳng thân với bên nào, cứ xã giao thôi. Thấy hai bạn gái tôi quen thân nhất trong lớp chơi với hội nào thì tôi thân với hội đấy. Nói hội thế thôi nhưng không phải kiểu đầu gấu đánh nhau đâu, chỉ là các nhóm chơi thân thôi, ví dụ như lớp tôi có một cái hội mà chúng tôi đặt tên cho là Hội đồng bác học. Ở đấy hội tụ tất cả mấy đứa con trai đeo kính, suốt ngày cắm đầu vào học hay ra chơi thì bàn luận với nhau về khoa học, Harry Potter, toán và lúc nào cũng đi với nhau. Sau đó, tôi bắt đầu quen thân nhều bạn hơn, điều tôi tiếc nhất là không quen bọn nó sớm hơn thì mình đã không phải khổ, năm cuối cấp thì hơi muộn nhưng ít nhất có một năm yên ổn. Mấy đứa trước giờ bắt nạt tôi cũng không nói gì nữa, thậm chí có ý tốt muốn thân với tôi.
<< Chương 2--- Chương 4 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
4. Ngồi cạnh – rung động nhỏ
Tôi trúng số rồi, cô giáo lại xếp cho tôi ngồi cạnh cậu bạn to lớn Eric mà hồi mới vào lớp tôi đã chọn ngồi cùng. Bạn ấy cũng khá thân thiện với tôi. Nói thật là tôi có cảm tình một chút với cậu ấy. Không phải câu nói này mà bị các cụ trách móc là yêu đương sớm đâu nhé, tôi chỉ rung động chút thôi. Đặc biệt, chẳng biết môn khác thế nào nhưng bạn ấy rất giỏi toán, vì vậy tôi nghĩ mình có thể trông cậy vào bạn ấy. Tôi càng vui hơn khi cuối cùng mình cũng tìm được một chỗ ngồi thích hợp.

Ngày tháng trôi qua, chúng tôi cùng nhắc bài cho nhau, nhiều bài mĩ thuật tôi còn giúp bạn ấy tô màu. Hay các bài làm mô hình cần sự khéo tay một chút thì tôi sẽ giúp cậu ta một tay hay bất kể việc gì cậu ta nhờ vả mà tôi làm được thì tôi đền vui vẻ nhận lời. Eric cũng chăm xóa bảng hơn là tên Mathew to lớn - bạn cùng bàn trước đó với tôi. Đối xử thực sự rất tốt với tôi. Bạn ấy còn hay làm ảo thuật cho tôi xem, còn tôi thì toàn bóc mẽ trò ảo thuật của cậu ấy, tỏ vẻ như mình cũng làm được nhưng thật ra không phải đâu.

Có một hôm cậu ta đến lớp, gọi tôi khoe có trò ảo thuật mới.

“Hey Erin!” – Cậu ta gọi tôi với vẻ mặt hớn hở.

“What’s up?” – Tôi trả lời với vẻ mặt không hứng thú cho lắm.

Đó là cách chào hỏi riêng của bọn tôi. Trước kia tôi không vậy, nhưng cậu ta cứ gọi tôi với vẻ mặt hớn hở nên tôi sợ mình bị rung động nhiều hơn nên luôn tỏ vẻ làm cụt hứng cậu ta. Từ đó đấy chính là câu cửa miệng của chúng tôi.

Eric vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi – chỗ của cậu ấy và nói:

“Tớ có trò ảo thuật này hay lắm, có muốn xem không?”

Tôi háo hức muốn xem:

“Làm thử xem nào.”

Cậu ta lấy bộ bài trong túi ra và cho tôi xem sáu lá bài mà cậu ta lấy ra. Tôi nghĩ trong đầu: Ôi cái trò cũ này mà bây giờ cậu mới biết sao hả Eric, hãy chờ tôi bóc mẽ cậu ha ha ha. Nghĩ vậy thôi, tôi đang chờ xem cậu ta làm gì.

Cậu ta hỏi tôi tiếp, với vẻ mờ ám:

“Tớ đã cho vào trong này có một quân bài đặc biệt, cậu nghĩ là quân bài nào?”

Tôi nhíu mày suy nghĩ và quyết định chọn con sáu cơ đỏ chót.

Cậu ta cười một cái như thể tôi đã bị trúng kế và nói:

“Đúng vậy, cậu chọn rất đúng. Đấy chính là quân bài đặc biệt vì lá bài cậu chọn mặt sau là màu đỏ còn tất cả những quân còn lại mặt sau đều là màu đen.”

Tôi nghĩ chỉ là ăn may thôi chứ ảo thuật gì ở đây. Cậu ta thấy tôi không phục, lại tiếp tục bảo tôi chọn quân bài khác nhưng vẫn sáu lá vừa rồi cậu ta cho tôi xem:

“Được rồi lần này tôi chọn A” – Tôi nói với giọng chắc chắn.

Lại cái điệu cười gấu đã sập bẫy ấy, trả lời tôi:

“Erin ơi, Erin à, cậu thật thông minh khi chọn quân bài này vì quân bài này cũng rất đặc biệt, mặt sau nó màu đen, còn lại tất cả các lá còn lại mặt sau đều màu đỏ.”

Tôi trố mắt ra nhìn làm sao mà vậy được vừa nãy rõ ràng sáu cơ mặt sau là màu đỏ sao bây giờ lại biến thành đen được. Tôi nhìn như muốn tìm ra sự thật, còn cậu ta cười tươi chiến thắng rồi mang theo quân bài chạy đi mất. Thật khiến người ta tức điên mà.

Mấy ngày sau khi năn nỉ Eric, dọa nạt không cho mượn đủ thứ, cậu ta mới ngậm ngùi chịu giải thích cậu ta đã làm thế nào. Hóa ra lại rất đơn giản. cứ xếp các quân bài có mặt sau đỏ đen xen kẽ nhau, rồi ai chọn quân nào mặt sau màu đen thì sẽ cho họ xem các lá bài có mặt sau màu đỏ bằng cách kẹp quân bài đen vào quân bài đỏ. Chú ý là không cho người chọn xem hết các quân bài và phải cho xem thật nhanh thì người chọn sẽ nghĩ các quân bài còn lại cũng như thế. Đơn giản vậy thôi mà nhiều khi khiến người khác nghĩ không ra.

Tôi không muốn làm người khác cụt hứng nhưng với Eric thì tôi luôn muốn vậy. Vì cậu ta luôn làm các trò cho tôi xem trước rồi lại đi khoe người khác, tôi bóc mẽ các trò của cậu ta là để cậu ta thấy trò của mình không có gì thú vị và không đi làm trò cho bọn con gái khác xem. Có một thói xấu ở cậu ta mà tôi thích là hay quên đồ dùng học tập, lúc thì quên thước, lúc thì bút chì, lúc lại compa, sách…. Nói chung là cậu ta ngày nào đi học cũng quên đủ thứ, còn tôi thì vốn là học sinh chăm ngoan nên không bao giờ quên đồ. Đương nhiên, trong lúc đó cậu ta phải mượn đồ của tôi, và lúc đó chính là lúc tôi có thể lên mặt với đứa to lớn hơn tôi rất nhiều. Đơn giản chỉ là cậu ta mượn đồ tôi mà không hỏi, tôi sẽ lập tức giở giọng hách dịch ra:

“Không hỏi hả?” – Mặt tôi vênh lên mà nói.

“Mượn.” – cậu ta nói vu vơ một câu vì còn đang chú ý vào một bài toàn. Nhưng điều đó lại làm tôi rất thích thú.

Thỉnh thoảng cậu ta mượn đồ dùng mà không hỏi, tôi sẽ chọc bút và người cậu ta và tự động tuôn ra câu “tớ mượn”. Thật sự tôi rất hãnh diện là mình có thể bắt nạt ít nhất một đứa. Mãi sau lớn lên tôi mới biết là bạn ý không thèm chấp con gái và mãi lâu hơn nữa tôi mới biết chọc bút vào người khác rất đau. (Xin lỗi Eric, hồi đó tôi không biết).

Thật ra cậu ta chính là lớp phó lao động ở lớp tôi. Vào một lần phải dọn dẹp lớp, phân công việc này việc kia, cậu ta gọi điện đến nhà tôi. Mẹ tôi nghe cũng bất ngờ, chẳng bao giờ có bạn gọi đến nhà, nay còn là con trai. Cả nhà ai cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi hoảng quá giật điện thoại đi chỗ khác nghe xem ai. Hóa ra là Eric bảo tôi mang khăn lau, mang xô đựng nước. Tên này thật không có tình người mà, tôi là đứa bé nhất lớp mà bắt tôi mang nhiều vậy. Tôi khăng khăng năn nỉ:

“Không mang xô đâu.” – Mặt nhăn nhó nói to vào điện thoại.

Thì ra cậu ta gọi điện đến nhà các bạn khác cũng không bắt ai mang xô đi được vì mang đi cồng kềnh, vì thế mà nên tên này gọi điện đến nhà tôi năn nỉ vì nghĩ tôi hiền lành, cam chịu. Không đâu, bà đây cam chịu nhiều lắm rồi, đến cái này cũng cam chịu nữa thì chắc tôi nổ tung từ lâu rồi.

Đàm phán đã xong, tôi chiến thắng không mang xô. Nhưng kì lạ hơn là khi bước ra khỏi phòng, ai nấy cũng tò mò, kêu tôi ngồi xuống hỏi chuyện:

Mẹ tôi hỏi đầu tiên như không kìm được vẻ tò mò:

“Con gái, nói thật đi thằng nào đang cưa cẩm con gái mẹ hả?”

Tôi giật thót nghĩ bụng : Bắt con gái mẹ mang cái xô to đùng đi mà là cưa cẩm á, tôi xua tay đáp:

“Ôi mẹ ơi, mẹ nhìn con gái mẹ đi, từ trên xuống dưới quên mùa một cục, chẳng ai thèm đâu. Con còn bé lắm. Đấy là thằng lớp phó lớp con, gọi bắt mang đồ mai trực nhật lớp. Mẹ yên tâm nó gọi cho cả lớp rồi mới gọi cho con.”

Mẹ tôi vẫn chưa thỏa mản với câu trả lời, hỏi tiếp:

“Thế tại sao con lại nhõng nhẽo bảo không ăn xôi đâu? Cả nhà nghe thấy đấy, đừng có cãi.”

Tôi định giải thích vì câu vu khống này quá vô lí. Chị tôi chen tiếp vào:

“Đúng đấy, hay nó sợ Cún nhà mình trực nhật cật lực quá nên mua tẩm bổ.”

Ôi trời đất ơi, gia đình tôi ơi, tôi không thể không té ghế bởi trí tưởng tượng và óc suy đoán của gia đình mình. Tôi phải thanh minh ngay, không sẽ bị gắn mác yêu sớm của gia đình. Mặc dù cũng có tí rung động nhưng cũng chưa nhận là yêu mà tôi cũng không muốn ai biết chuyện này. Tôi liền nói:

“Không ăn xôi cái gì, sáng nào con chẳng ăn, ai định cắt bữa sáng của con. Không được đâu, mẹ không mua xôi cho con nhưng con vẫn phải được tiền ăn sáng đấy nhé. Có phải cả nhà nghe nhầm từ không mang xô đâu sang không ăn xôi phải không đấy?”

Cả nhà ai cũng nghĩ ngợi, xong gật đầu một cái rồi phán:

“Ừ! Thấy cũng la lá giống nhau.”

Mẹ tôi lúc này mới nguôi ngoai một chút, tạm thời tôi thoát. Vội vàng chuồn vào phòng học bài. Sáng ngày hôm sau mẹ tôi cũng thấy tôi rút cái giẻ lau ở nhà đi nên cũng không nghi ngờ gì thêm nữa.
<< Chương 3 ---
 
Bên trên