(Truyện ngắn điên-điên-khùng-khùng này mình sẽ chia làm 2 kì. Và đây, là kì đầu tiên ^^. Kì 2 các bạn đọc tại đây nhé!)
Câu chuyện có giọng viết rất tưng tửng. Có lẽ là bởi khi viết nó, mình đang rất-chi-là phởn phơ (bây giờ cũng đang hâm nữa!). Hầy, nhưng chắc không ảnh hưởng đến nội dung câu chuyện đâu nhỉ?
Ôi ôi, mình cũng chẳng biết nữa. =.=
Hãy đọc và cho mình ý kiến thử xem, bạn nhé! Được không?
_Thảo Little_)
**
Đôi lúc tôi tự hỏi: Những hạt nắng sẽ đi về đâu?
Và những cơn gió có bao giờ dừng chân?
**
1. Vỡ (Thứ nhất là lời tự bạch của tôm boi**)
Cảm giác thất tình là cảm giác như thế nào nhỉ? Tôi chưa từng trải qua trước đó, nhưng chắc chắn, đấy là cảm giác đau đến cào xé lồng ngực. Chị Sa từng bảo, cảm giác như thể cả thế giới sụp xuống chân mình.
- Ơ, thế giới sụp xuống thì sống thế nào ạ? - Tôi hỏi
Chị Sa cốc đầu tôi một cái, rồi cười cười:
- Ừ, cảm thấy như không thể sống được ấy! Nhưng cuối cùng, sẽ có một người kéo em ra khỏi cảm giác đó. Người ấy, sẽ cho em cảm giác tim loạn nhịp lần nữa, và em sẽ không còn bị ám ảnh bởi người trước! Tình yêu mà, vốn thần kì như vậy!
Lúc nghe những lời này của chị Sa, tôi mới có mười ba tuổi.
- Thế lúc nào em mới được gặp người ấy ạ? - Tôi lại hỏi
- Sẽ có lúc mà em. Thời gian công bằng lắm! - Chị lại cười
Chị Sa có người yêu từ năm mười bảy. Chị xinh, tóc đen dài, thẳng mượt đến tận eo. Mắt chị to và long lanh lắm, cứ y như một hồ nước mùa thu phẳng lặng. Chị yêu anh Luân được bốn năm rồi. Thế nên, trông chị lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc.
Khác tôi!
*
Một cô gái sắp-mười-tám chưa có người yêu thì có bị coi là lập dị không?
Không! Nhỉ?
Thế mà chị Sa cứ cuống cuồng cả lên. Cứ như người ế không phải là tôi, mà là chị!
- Cái con bé này, bao giờ mày mới có người yêu thế??
- Em chả biết. Thiên thời, địa lợi rồi nhưng nhân chưa hòa chị ạ! Hoàng tử chưa xuất hiện, chị bảo công chúa em đây phải làm sao? Em không thể “đói bụng vơ quàng” như chị được!
Tôi vẫn chăm chú vào cuốn sách trước mặt, hoàn toàn không để ý lời chị nói. Chị Sa cằn nhằn về vấn đề này từ gần một năm nay, và tôi, chẳng buồn bận tâm tí gì.
Có phải là tôi không có người yêu đâu!
Tôi thầm yêu rồi mà. Thầm yêu đấy! Cảm giác yêu đơn phương một ai đó thật tuyệt: Đừng cười! Để tôi kể mà nghe!
Tôi có thể tủm tỉm nhìn bóng cậu ấy lướt qua.
Tôi có thể ngắm cậu ấy qua song cửa sổ mà không sợ bị trêu ghẹo.
Tôi có thể đường hoàng viết thư “nặc danh” gửi cậu ấy!
Nhiều thứ tôi có thể lắm. Bạn thấy đấy, trừ việc hơi cô đơn một tẹo ra, thì yêu đơn phương cũng tuyệt mà! À, còn cậu ấy, là Long!
*
Long cao ráo, điển trai, hotboy của khối. Đội trưởng đội bóng rổ. Đội trưởng team dotA của trường. Mét tám, tóc nâu nhạt, mắt màu đen lung linh.
Tóm lại là “ciu” không chịu nổi!
Cậu ấy là người tôi để ý đã lâu lắm rồi!
Tôi không xinh! Nói dễ nghe, là không ưa nhìn, còn nói thẳng toẹt, là xấu. Mắt bé, mũi tẹt, mặt lốm đốm tàn nhang. Từ một mẹ sinh ra mà tôi với chị Sa khác nhau hẳn, chả hiểu sao!
- Mẹ nhặt mày từ bến xe về đấy! Xấu là phải! - Bố hay đùa như thế.
Tôi chả thèm để ý, nhưng khi lơn lớn một tí, tôi lại hay thắc mắc: “Có phải nhặt từ bến xe về thật không?”
À, tôi lại huyên thuyên rồi.
*
Tôi thích thầm Long đã hai năm. Kể từ ngày đầu tiên xem cậu ấy chơi bóng rổ, tôi đã “phải lòng” cậu ấy. Cũng giống như việc bạn đang đứng dưới một tán cây tooooo, toooo thật là tooo, và một cơn mưa ào xuống, và “rầm” một phát, bạn bị sét đánh trúng. Đơn giản vậy thôi!
Tôi không nói với Long, chỉ âm thầm ngắm cậu ấy như vậy: Ngắm cậu ấy chơi guitar ở tiết mục văn nghệ của trường, ngắm cậu ấy chơi bóng rổ, ngắm cậu ấy làm toán. Điệu bộ của cậu ấy, trong bất cứ lúc nào, cũng “chao ôi! Thật là quá sức, quá sức dễ thương mà!!!”
Đến lúc tôi bắt đầu tiếp cận cậu ấy qua dotA, bắt đầu xin vào đội văn nghệ (mặc cho chất giọng vịt bầu của mình sẽ làm cậu ấy hoảng sợ), thì cậu ấy cười toe toét, quay sang vỗ “bộp” vào vai tôi một cái:
- Hey! Chào mừng chiến hữu!!
“Chiến hữu??”
What??
Gì thế???
Tôi muốn “tán” Long cơ mà? Có phải muốn vào friend-zone của cậu ấy đâu?
Chết thật! Chết thật!!!
2. À thì tôm boi (Tớ là Long!)
Bạn ấy là một bạn gái khá buồn cười!
Haha, đúng là buồn cười thật mà. Cứ thử nhìn cái cách bạn ấy cố gắng ném quả bóng vào rổ, cố gắng gảy cái guitar mà xem!
Mà sao, tôi lại thấy bạn ấy thú vị nhỉ?
- Chết mày! Có fan hâm mộ cuồng nhiệt thế chứ lị! - Thằng Lân xoa xoa đầu tôi, cười đểu
- Tiên sư thằng khỉ! - Tôi gạt ra - Tao là cún cưng nhà mày chắc? Fan thì sao? Mày thì không có fan hở?
Thằng Lân cũng là hotboy. Nó là hotboy cấp phường, còn tôi, chỉ cấp trường thôi! Đủ thấy lượng fan của nó và của tôi hơn kém nhau thế nào. Thế mà còn dám lên mặt giễu tôi cơ đấy!
À, đừng ném đá tôi nhé. Tôi chỉ đang tả thực, tả thực thôi mà!
- Tao chịu mày, chả biết khiếu thẩm mĩ bay lượn kiểu gì mà trúng ngay bạn ấy. Mắt thì không to, chân thì ngắn, tóc cũng ngắn... Ê, mà trước đây, không phải mày bảo chỉ thích gái tóc dài sao?
- Quy định tao đặt ra, tao đổi không được à? - Tôi cáu
- Huynh đệ đừng nóng! - Lân cười giả lả - Ủa... Mày thừa nhận thích bạn ấy rồi hả?
Nó lại cười phá lên, sau đấy xoa xoa đầu tôi, trước khi chạy biến mất, để lại tôi cáu điên với cái dấu “????” tràn ngập trên đầu.
Ừ nhỉ, tôi thích bạn ấy rồi sao?
3. Cà phê. Ôi guitar. Ôi harmonica.(Tự thuật của gái-tôm-boi)
Bạn ấy làm thêm ở một quán cà phê trong thành phố, có cái tên khá ngộ: Duyên thầm.
Ờ hờ, Duyên thầm!
Bạn ấy hay chơi guitar live ở đây. Nhưng vào thứ Sáu, bạn ấy chơi thêm cả harmonica nữa. Bạn ấy thích bài “One Day” của Charlie, ít nhất tôi cũng thấy bạn ấy chơi đã ba lần rồi! Bạn ấy còn thích cả You belong with me của Taylor Swift nữa!
Ù ôi, bạn ấy là Swifty giống mình! - Tôi tự nhủ.
- Cứ thần tượng giống nhau là sẽ yêu nhau à? Thế thì mày có cả vạn người đang chờ ý chứ! - Chị Sa lại nguýt dài
- Trong vạn người em chỉ thích bạn í thôi! Chị chả hiểu gì cả! - Tôi ngúng nguẩy
- Ừ, chị mày chả hiểu! Ít ra còn hơn mày đến mấy năm tình trường đấy!
Hừ, hơn có bốn năm chứ bao nhiêu! Đừng để em mách anh Luân là chị hay kể xấu anh ấy ở nhà nhé!
Tôi lại tự nhủ lần thứ “e nờ” trong ngày. Rồi, mau mau chóng chóng thu xếp đồ đạc, chạy đến Duyên thầm nghe Long chơi harmonica.
Quên không nói, hôm nay là thứ Sáu!
*
Hôm nay bạn ấy chơi Back to December của Taylor!
Tí nữa thì tôi đã đập đùi vỗ tay: Đây chẳng phải là bài mình yêu cầu tuần trước à? Ôi! Hóa ra là bạn ấy vẫn nhớ. Đấy, Long dễ thương thế cơ. Lại thêm một lí do nữa để yêu cậu ấy rồi!
Chả biết có phải vì phấn khích quá không, mà tôi gọi liền một lúc ba cốc cà phê đen đặc, trong khi ở nhà tôi chỉ uống sữa đá thôi đấy! Nếu mà có chị Sa ở đây, thể nào chị ấy cũng cằn nhằn như thế này này:
- Đấy. Mày thấy chưa? Cứ thấy giai là mờ mịt hết cả đầu óc. Phải như taoooo đây này!!
Vầng, tao đây này! Chị cũng từng mờ mịt vì anh Luân còn gì nữa!
Tôi chỉ dám lẩm bẩm thế thôi, để chị ấy nghe được thì chết dở.
*
Đầu óc để đi đâu mấy phút, mà đã có người ngồi xuống trước mặt tôi.
- Cậu ơi, tớ ngồi đây nhé?
Uầy, giọng ấm!
Ù, giọng trầm!
Á, đúng mẫu con trai mình thích!
Cơ mà...
“Bộp” - đập bàn một phát.
“Rầm” - Đứng phắt dậy, xô ghế ra.
Có phải quán hết bàn đâu, sao cứ “chui rúc” vào đây thế nhỉ? Cậu chắn hết tầm nhìn lên sân khấu của tôi rồi! Hừ.
- Này cậu, có phải hết chỗ ngồi rồi không? Sao lại nhảy vào đây thế hả? Thích ở đây thì tôi nhường nhé! Vô da vô duyên!
Uầy, phục mình thế! Giọng nghe anh-dũng không chịu được!
1,2,3... Cúi xuống nhìn mặt đối thủ:
Ôi giồi ôi!!!!! Longgggggggg !!!!
Tim giật “bịch” một phát. Não cũng “tít” một phát rồi mất tín hiệu.
Ôi giồi ôi!!!! Tôi muốn ngất quá!!!
Nếu mà chị Sa ở đây, thể nào chị ý cũng lẻm bẻm thế này: “Cho mày chết, cái tội hậu đậu!”
Ờ, không cần chị bảo, em cũng đang muốn chết lắm đây!! Giời ạ, sao không phải ai khác mà-lại-là-cậu-ấy??
Đến đây thì đã thú vị hơn. Long và tomboy của chúng ta đã gặp nhau, và điều gì sẽ xảy ra sau đó??
_Mời bạn đón đọc kì 2 vào ngày 16/4/2014 để theo dõi tiếp câu chuyện của hai cô cậu thú vị này, bạn nhé ^^_
Yêu bạn!
** : Mình không viết là tomboy, chỉ viết là tôm boi nhé! Vì đây là một cô nàng khá ngốc (mình nghĩ như vậy, haha), nên mình để tôm boi sẽ hay và chất hơn. Đúng không?
Câu chuyện có giọng viết rất tưng tửng. Có lẽ là bởi khi viết nó, mình đang rất-chi-là phởn phơ (bây giờ cũng đang hâm nữa!). Hầy, nhưng chắc không ảnh hưởng đến nội dung câu chuyện đâu nhỉ?
Ôi ôi, mình cũng chẳng biết nữa. =.=
Hãy đọc và cho mình ý kiến thử xem, bạn nhé! Được không?
_Thảo Little_)
**
Đôi lúc tôi tự hỏi: Những hạt nắng sẽ đi về đâu?
Và những cơn gió có bao giờ dừng chân?
**
1. Vỡ (Thứ nhất là lời tự bạch của tôm boi**)
Cảm giác thất tình là cảm giác như thế nào nhỉ? Tôi chưa từng trải qua trước đó, nhưng chắc chắn, đấy là cảm giác đau đến cào xé lồng ngực. Chị Sa từng bảo, cảm giác như thể cả thế giới sụp xuống chân mình.
- Ơ, thế giới sụp xuống thì sống thế nào ạ? - Tôi hỏi
Chị Sa cốc đầu tôi một cái, rồi cười cười:
- Ừ, cảm thấy như không thể sống được ấy! Nhưng cuối cùng, sẽ có một người kéo em ra khỏi cảm giác đó. Người ấy, sẽ cho em cảm giác tim loạn nhịp lần nữa, và em sẽ không còn bị ám ảnh bởi người trước! Tình yêu mà, vốn thần kì như vậy!
Lúc nghe những lời này của chị Sa, tôi mới có mười ba tuổi.
- Thế lúc nào em mới được gặp người ấy ạ? - Tôi lại hỏi
- Sẽ có lúc mà em. Thời gian công bằng lắm! - Chị lại cười
Chị Sa có người yêu từ năm mười bảy. Chị xinh, tóc đen dài, thẳng mượt đến tận eo. Mắt chị to và long lanh lắm, cứ y như một hồ nước mùa thu phẳng lặng. Chị yêu anh Luân được bốn năm rồi. Thế nên, trông chị lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc.
Khác tôi!
*
Một cô gái sắp-mười-tám chưa có người yêu thì có bị coi là lập dị không?
Không! Nhỉ?
Thế mà chị Sa cứ cuống cuồng cả lên. Cứ như người ế không phải là tôi, mà là chị!
- Cái con bé này, bao giờ mày mới có người yêu thế??
- Em chả biết. Thiên thời, địa lợi rồi nhưng nhân chưa hòa chị ạ! Hoàng tử chưa xuất hiện, chị bảo công chúa em đây phải làm sao? Em không thể “đói bụng vơ quàng” như chị được!
Tôi vẫn chăm chú vào cuốn sách trước mặt, hoàn toàn không để ý lời chị nói. Chị Sa cằn nhằn về vấn đề này từ gần một năm nay, và tôi, chẳng buồn bận tâm tí gì.
Có phải là tôi không có người yêu đâu!
Tôi thầm yêu rồi mà. Thầm yêu đấy! Cảm giác yêu đơn phương một ai đó thật tuyệt: Đừng cười! Để tôi kể mà nghe!
Tôi có thể tủm tỉm nhìn bóng cậu ấy lướt qua.
Tôi có thể ngắm cậu ấy qua song cửa sổ mà không sợ bị trêu ghẹo.
Tôi có thể đường hoàng viết thư “nặc danh” gửi cậu ấy!
Nhiều thứ tôi có thể lắm. Bạn thấy đấy, trừ việc hơi cô đơn một tẹo ra, thì yêu đơn phương cũng tuyệt mà! À, còn cậu ấy, là Long!
*
Long cao ráo, điển trai, hotboy của khối. Đội trưởng đội bóng rổ. Đội trưởng team dotA của trường. Mét tám, tóc nâu nhạt, mắt màu đen lung linh.
Tóm lại là “ciu” không chịu nổi!
Cậu ấy là người tôi để ý đã lâu lắm rồi!
Tôi không xinh! Nói dễ nghe, là không ưa nhìn, còn nói thẳng toẹt, là xấu. Mắt bé, mũi tẹt, mặt lốm đốm tàn nhang. Từ một mẹ sinh ra mà tôi với chị Sa khác nhau hẳn, chả hiểu sao!
- Mẹ nhặt mày từ bến xe về đấy! Xấu là phải! - Bố hay đùa như thế.
Tôi chả thèm để ý, nhưng khi lơn lớn một tí, tôi lại hay thắc mắc: “Có phải nhặt từ bến xe về thật không?”
À, tôi lại huyên thuyên rồi.
*
Tôi thích thầm Long đã hai năm. Kể từ ngày đầu tiên xem cậu ấy chơi bóng rổ, tôi đã “phải lòng” cậu ấy. Cũng giống như việc bạn đang đứng dưới một tán cây tooooo, toooo thật là tooo, và một cơn mưa ào xuống, và “rầm” một phát, bạn bị sét đánh trúng. Đơn giản vậy thôi!
Tôi không nói với Long, chỉ âm thầm ngắm cậu ấy như vậy: Ngắm cậu ấy chơi guitar ở tiết mục văn nghệ của trường, ngắm cậu ấy chơi bóng rổ, ngắm cậu ấy làm toán. Điệu bộ của cậu ấy, trong bất cứ lúc nào, cũng “chao ôi! Thật là quá sức, quá sức dễ thương mà!!!”
Đến lúc tôi bắt đầu tiếp cận cậu ấy qua dotA, bắt đầu xin vào đội văn nghệ (mặc cho chất giọng vịt bầu của mình sẽ làm cậu ấy hoảng sợ), thì cậu ấy cười toe toét, quay sang vỗ “bộp” vào vai tôi một cái:
- Hey! Chào mừng chiến hữu!!
“Chiến hữu??”
What??
Gì thế???
Tôi muốn “tán” Long cơ mà? Có phải muốn vào friend-zone của cậu ấy đâu?
Chết thật! Chết thật!!!
2. À thì tôm boi (Tớ là Long!)
Bạn ấy là một bạn gái khá buồn cười!
Haha, đúng là buồn cười thật mà. Cứ thử nhìn cái cách bạn ấy cố gắng ném quả bóng vào rổ, cố gắng gảy cái guitar mà xem!
Mà sao, tôi lại thấy bạn ấy thú vị nhỉ?
- Chết mày! Có fan hâm mộ cuồng nhiệt thế chứ lị! - Thằng Lân xoa xoa đầu tôi, cười đểu
- Tiên sư thằng khỉ! - Tôi gạt ra - Tao là cún cưng nhà mày chắc? Fan thì sao? Mày thì không có fan hở?
Thằng Lân cũng là hotboy. Nó là hotboy cấp phường, còn tôi, chỉ cấp trường thôi! Đủ thấy lượng fan của nó và của tôi hơn kém nhau thế nào. Thế mà còn dám lên mặt giễu tôi cơ đấy!
À, đừng ném đá tôi nhé. Tôi chỉ đang tả thực, tả thực thôi mà!
- Tao chịu mày, chả biết khiếu thẩm mĩ bay lượn kiểu gì mà trúng ngay bạn ấy. Mắt thì không to, chân thì ngắn, tóc cũng ngắn... Ê, mà trước đây, không phải mày bảo chỉ thích gái tóc dài sao?
- Quy định tao đặt ra, tao đổi không được à? - Tôi cáu
- Huynh đệ đừng nóng! - Lân cười giả lả - Ủa... Mày thừa nhận thích bạn ấy rồi hả?
Nó lại cười phá lên, sau đấy xoa xoa đầu tôi, trước khi chạy biến mất, để lại tôi cáu điên với cái dấu “????” tràn ngập trên đầu.
Ừ nhỉ, tôi thích bạn ấy rồi sao?
3. Cà phê. Ôi guitar. Ôi harmonica.(Tự thuật của gái-tôm-boi)
Bạn ấy làm thêm ở một quán cà phê trong thành phố, có cái tên khá ngộ: Duyên thầm.
Ờ hờ, Duyên thầm!
Bạn ấy hay chơi guitar live ở đây. Nhưng vào thứ Sáu, bạn ấy chơi thêm cả harmonica nữa. Bạn ấy thích bài “One Day” của Charlie, ít nhất tôi cũng thấy bạn ấy chơi đã ba lần rồi! Bạn ấy còn thích cả You belong with me của Taylor Swift nữa!
Ù ôi, bạn ấy là Swifty giống mình! - Tôi tự nhủ.
- Cứ thần tượng giống nhau là sẽ yêu nhau à? Thế thì mày có cả vạn người đang chờ ý chứ! - Chị Sa lại nguýt dài
- Trong vạn người em chỉ thích bạn í thôi! Chị chả hiểu gì cả! - Tôi ngúng nguẩy
- Ừ, chị mày chả hiểu! Ít ra còn hơn mày đến mấy năm tình trường đấy!
Hừ, hơn có bốn năm chứ bao nhiêu! Đừng để em mách anh Luân là chị hay kể xấu anh ấy ở nhà nhé!
Tôi lại tự nhủ lần thứ “e nờ” trong ngày. Rồi, mau mau chóng chóng thu xếp đồ đạc, chạy đến Duyên thầm nghe Long chơi harmonica.
Quên không nói, hôm nay là thứ Sáu!
*
Hôm nay bạn ấy chơi Back to December của Taylor!
Tí nữa thì tôi đã đập đùi vỗ tay: Đây chẳng phải là bài mình yêu cầu tuần trước à? Ôi! Hóa ra là bạn ấy vẫn nhớ. Đấy, Long dễ thương thế cơ. Lại thêm một lí do nữa để yêu cậu ấy rồi!
Chả biết có phải vì phấn khích quá không, mà tôi gọi liền một lúc ba cốc cà phê đen đặc, trong khi ở nhà tôi chỉ uống sữa đá thôi đấy! Nếu mà có chị Sa ở đây, thể nào chị ấy cũng cằn nhằn như thế này này:
- Đấy. Mày thấy chưa? Cứ thấy giai là mờ mịt hết cả đầu óc. Phải như taoooo đây này!!
Vầng, tao đây này! Chị cũng từng mờ mịt vì anh Luân còn gì nữa!
Tôi chỉ dám lẩm bẩm thế thôi, để chị ấy nghe được thì chết dở.
*
Đầu óc để đi đâu mấy phút, mà đã có người ngồi xuống trước mặt tôi.
- Cậu ơi, tớ ngồi đây nhé?
Uầy, giọng ấm!
Ù, giọng trầm!
Á, đúng mẫu con trai mình thích!
Cơ mà...
“Bộp” - đập bàn một phát.
“Rầm” - Đứng phắt dậy, xô ghế ra.
Có phải quán hết bàn đâu, sao cứ “chui rúc” vào đây thế nhỉ? Cậu chắn hết tầm nhìn lên sân khấu của tôi rồi! Hừ.
- Này cậu, có phải hết chỗ ngồi rồi không? Sao lại nhảy vào đây thế hả? Thích ở đây thì tôi nhường nhé! Vô da vô duyên!
Uầy, phục mình thế! Giọng nghe anh-dũng không chịu được!
1,2,3... Cúi xuống nhìn mặt đối thủ:
Ôi giồi ôi!!!!! Longgggggggg !!!!
Tim giật “bịch” một phát. Não cũng “tít” một phát rồi mất tín hiệu.
Ôi giồi ôi!!!! Tôi muốn ngất quá!!!
Nếu mà chị Sa ở đây, thể nào chị ý cũng lẻm bẻm thế này: “Cho mày chết, cái tội hậu đậu!”
Ờ, không cần chị bảo, em cũng đang muốn chết lắm đây!! Giời ạ, sao không phải ai khác mà-lại-là-cậu-ấy??
Đến đây thì đã thú vị hơn. Long và tomboy của chúng ta đã gặp nhau, và điều gì sẽ xảy ra sau đó??
_Mời bạn đón đọc kì 2 vào ngày 16/4/2014 để theo dõi tiếp câu chuyện của hai cô cậu thú vị này, bạn nhé ^^_
Yêu bạn!
** : Mình không viết là tomboy, chỉ viết là tôm boi nhé! Vì đây là một cô nàng khá ngốc (mình nghĩ như vậy, haha), nên mình để tôm boi sẽ hay và chất hơn. Đúng không?
Chỉnh sửa lần cuối: