Chương 1: Cô là Tường Ấu Lăng
"Bác sĩ Lăng, bệnh nhân vừa chuyển vào phòng số 24 đang trong tình trạng nguy cấp cần cô đến cấp cứu gấp." Một nữ y tá chạy vào phòng khám, giọng hối thúc với người mặc áo blouse trắng đang ghi giấy tư vấn cho bệnh nhân.
Nghe vậy, Tường Ấu Lăng lập tức đứng lên nói với bệnh nhân kia câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng cùng y tá đến phòng 24, lúc này nữ y tá chạy theo báo cáo:
"Bệnh nhân là một trẻ em 10 tuổi, cô bé được đưa vào bệnh viện trong lúc hôn mê sâu, các bác sĩ đã kiểm tra qua và chuẩn đoán là biến chứng của bệnh tim..."
Ấu Lăng gật đầu: "Bệnh nhân đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Người nhà bệnh nhân nói cô bé đang chơi cùng bạn thì đột ngột ngất xỉu, thời gian đưa đến đây hẳn cũng đã hơn 15 phút rồi bác sĩ."
"Đến rồi." Ấu Lăng đẩy cửa phòng bước vào đã thấy một bác sĩ bên trong đang tiêm phòng cho cô bé và hai nữ y tá đứng bên cạnh hỗ trợ, cô tiến lại cạnh giường cầm xấp giấy chụp X - Quang lên xem.
Sau khi vị bác sĩ đó làm tiêm thuốc xong, gỡ găng tay đưa y tá mới quay sang báo: "Tôi đã kiểm tra tình trạng của bệnh nhân qua bảng thử nghiệm, nhịp tim nghỉ ngơi lớn hơn 100 nhịp một phút tương đồng đã bị trường hợp rối loạn nhịp tim nhanh..."
Ấu Lăng nhìn bảng chụp tim X - Quang và cầm tờ điện tâm đồ lên xem một lúc rồi ngước đầu trả lời: "Xem ra cô bé xét dạng vào
Hội chứng Wolff - Parkinson - White, việc loạn nhịp tim này được gây ra bởi một đường điện phụ giữa tâm nhĩ và tâm thất. Con đường này có thể cho phép dòng điện đi qua giữa tâm nhĩ và tâm thất mà không đi qua nút nhĩ thất, dẫn đến ngắn mạch và nhịp tim đập nhanh." Cô ngưng một lúc rồi nói tiếp: "Trường hợp của bệnh nhân này để tôi trực tiếp theo dõi."
Vị bác sĩ kia thoáng lo lắng: "Nhưng chỉ có mình cô phụ trách sao? Liệu..." ổn không?
Cô đặt bảng X - Quang xuống bàn tiến đến giường của bệnh nhân xem bảng độ nhịp tim vừa nói: "Tất nhiên sẽ cần người hỗ trợ cho tôi về việc xét nghiệm rối loạn nhịp tim này rồi, bác sĩ Lâm ý kiến gì sao?"
"À... Không có gì đâu. Tôi sẽ chọn người chuyên xét nghiệm giúp cô." Nếu như trước mặt anh chỉ là bác sĩ tư bình thường thì anh sẵn sàng nói rõ việc không đồng tình của mình, nhưng hình như anh đã quên mất Tường Ấu Lăng là vị bác sĩ trẻ tuổi lại có thực lực tài giỏi nhất ở đây. Ấu Lăng đạt bằng cấp đạt chuẩn y sĩ quốc tế khi chỉ vừa 24 tuổi tất nhiên điều đó rất được bệnh viện coi trọng và nghiễm nhiên cô được tuyển thẳng vào vị trí ngồi vào ghế quản trách khu Ngoại Khoa ở đây. Ban đầu chính anh cũng ngờ vực, bởi lẽ ghế quản Ngoại Khoa tất nhiên không ai dễ ngồi được... ngay cả anh làm đã chừng 15 năm cũng chưa với tới huống chi một nữ viên mới vào, đáng lẽ phải xếp vào vị trí y tá thực tập... Nhưng sau khi nhiều lần cùng Ấu Lăng công tác chữa bệnh thì anh mới thực sự thừa nhận năng lực của cô, nghĩ xem dường như cô ấy có thể bấm độ là biết bạn bệnh gì đấy!
Tường Ấu Lăng cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, còn nữa anh hãy dùng thiết bị điện tâm
Holter theo dõi đeo trên tay bệnh nhân sau khi tỉnh dậy, chúng ta cần kiểm tra thêm nên việc đó sẽ ghi lại hoạt động trái tim trong vài ngày."
Lâm gật đầu đồng ý, vừa lúc bên ngoài y tá đi vào nói: "Bên ngoài người nhà của bệnh nhân yêu cầu cần gặp bác sĩ, họ đang chờ ở ngoài phòng..."
"Để tôi gặp họ..." Lâm định nói thì đã bị người phía sau cướp lời cắt ngang.
Ấu Lăng không chần chừ nhanh chóng đi ra cửa, cô không quên nói lại: "Việc này để tôi nói với họ, anh hãy làm phần tôi vừa giao đi, xong rồi hãy đưa y tá tài liệu mang qua phòng tôi."
***
Tường Ấu Lăng đến ngoài sảnh viện đã thấy hai, ba người đứng chờ ở đó. Thấy cô tới bọn người sốt ruột chạy đến hỏi tới tấp: "Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?"
"Bác sĩ, con tôi không gì nguy hiểm chứ?"
"Bác sĩ, cháu tôi tỉnh chưa?"
Nữ y tá thấy người bắt đầu lộn xộn, cô lên giọng trấn an: "Mọi người xin hãy bình tĩnh, con của các vị vẫn được chúng tôi theo dõi. Đây là bác sĩ Tường Ấu Lăng của bệnh viện chúng tôi."
Ấu Lăng không tỏ vẻ khó chịu gì về việc này, nghĩ đến cảnh người thân nằm trong phòng cấp cứu nguy kịch chẳng biết tình hình rành rọt ra sao ai mà chẳng lo lắng, nóng ruột. Cô mỉm cười nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng không để việc gì xảy ra với con bé, ông bà tạm thời cứ yên tâm. Còn nữa, hiện tại bây giờ trong số ba người đây có ai đứng ra về phòng tôi nói rõ hơn về bệnh tình của bệnh nhân không?"
Một người có dáng vóc trung niên lên tiếng trước: "Tôi sẽ đi." Cô nghĩ đó là cha của bệnh nhân.
Người mẹ nghe vậy lập tức lắc đầu, mắt đỏ ngấn nước vì xót ruột lo cho con, bà nói trong tiếng nấc: "Bác sĩ, hãy để tôi đi cùng. Chuyện con tôi lớn lên thế nào tôi đều biết rõ, bác sĩ khúc mắc điều gì tôi sẽ kể cho cô nghe rõ hơn về bệnh tình của cháu lâu nay... như vậy việc điều trị của cháu cũng sẽ đỡ phần vất vả cho bác sĩ..."
Ấu Lăng nghe cũng có lí, vốn dĩ cô cần người nhà để nói chuyện riêng về những ngày bệnh nhân trước khi phát bệnh, nhưng nếu để người mẹ này đi cùng thì nên không? Cô không chắc nếu mình nói ra những vấn đề sẽ vô tình động đến nỗi sầu cảm của bà khiến người này đau lòng thêm thì... Từng chứng kiến không ít cảnh bà mẹ không kìm chế nỗi xúc động đã la khóc âm ĩ làm loạn tại bệnh viện, lại thấy người mẹ này cũng đang trong tình trạng nóng ruột, không biết liệu bà ấy nghe xong sẽ nhảy dựng thế nào... điều này khiến Ấu Lăng cũng khá đắn đo.
Ngay lúc đó có giọng người khác cất tiếng cắt dòng suy nghĩ của cô: "Không được, anh chị cứ để tôi đi, với tình trạng đang hoảng loạn của hai người e rằng bác sĩ đây cũng không thể gặp trực tiếp nói chuyện được. Dù gì tôi cũng là người bình tĩnh nhất ở đây nên để tôi nghiêm túc trao đổi vẫn hơn, tôi nói đúng không bác sĩ."
Cô nhìn người trước mắt đánh giá trông điệu bộ đúng là bình tĩnh hơn hẳn những người kia, Ấu Lăng gật đầu: "Đúng là tôi cần người nghiêm túc để trao đổi nhưng anh đây thật sự biết rõ bệnh tình của cháu chứ?"
Người ấy lập tức nói: "Tôi cũng là bác sĩ phòng khám tư nhân, tất nhiên biết rõ tình trạng biến chứng của cháu mình."
Tường Ấu Lăng mỉm cười hài lòng, quay sang nói với y tá riêng: "Cô hãy đến phòng bác sĩ Lâm lấy xấp tài liệu của bệnh nhân rồi đến phòng giao cho tôi."
Nữ y tá nghe xong nhanh chóng rời đi, người đàn ông kia lúc này cũng giới thiệu: "Tôi tên Vân Khả, còn bác sĩ đây là...?"
Ấu Lăng quay bước đi trước, nói với anh: "Trước tiên anh hãy theo tôi về phòng."
***
Sau khi vào phòng cô mời anh ngồi vào ghế tiện tay rót một ly nước đặt trên bàn, Vân Khả đón nhận ly nước trong tay gật đầu nói cảm ơn: "Giờ thì cô có thể cho tôi biết danh tính được chưa."
Ấu Lăng vừa lúc cũng ngồi xuống ghế đối diện, mỉm cười đáp: "Chào anh, tôi là bác sĩ tổng phụ trách khu Ngoại Khoa ở đây, tên tôi là Tường Ấu Lăng."
Khả Vân uống vài ngụm nước thấm giọng sau đó trực tiếp vào vấn đề: "Lúc trước bé Linh nhà tôi thường hay chóng mặt và ho khan vài lần nhưng do nhà lúc ấy vẫn không chú ý vì cứ nghĩ đó là những bệnh xoàng của những đứa trẻ mới lớn như nhau. Tôi cũng từng khám qua cho bé nhưng vẫn không thấy gì triệu chứng nguy hiểm. Đến hôm nay Linh nó ngất xỉu chúng tôi mới hoảng sợ đưa bé đi khám..."
"Anh có chắc là anh không nhận thấy điều gì bất thường từ người bé sau khi khám qua rồi chứ?" Ấu Lăng nghiêm giọng hỏi.
Khả Vân thoáng chột dạ, nghĩ lại lúc khám Linh anh thật sự không thấy ngoài da có dấu hiệu gì khác thường, ngoài việc có lần Linh nói con bé ngồi ở trường thường không nhìn thấy bảng lại hay hoa mắt không nhìn rõ xung quanh, khi ấy anh cũng chỉ nghĩ là bé cận nên mua mắt kính cho. Nhưng tại sao khi anh nhắc qua thái độ vị bác sĩ này lại căng thẳng như vậy?
"Đúng là tôi không thấy bé nổi gì ngoài da cả."
Ấu Lăng liếc nhìn anh hỏi ngược lại: "Anh đã hành nghề y bao lâu rồi?"
Khả Vân lắc đầu nói: "Tôi không phải là một bác sĩ thực thụ, đơn giản tôi học được vài cách trị liệu bốc thuốc từ thầy nên có khám cho người ta khi mắc các bệnh như ho, cảm, sốt... Nhà tôi cũng tận dụng tài lẻ này mà ít khi đi bệnh viện đỡ tốn tiền, bé Linh cũng vậy khi nó có bệnh cảm gì đều là tôi khám."
"Như vậy mà anh đủ nói mình là một bác sĩ? Anh nói như thế chẳng phải đã hạ thấp chúng tôi quá rồi sao, anh khám bệnh cho người mà anh gọi đó là tài lẻ? Tôi không có ý xúc phạm anh, nhưng việc anh làm như vậy chẳng khác gì anh đội lớp bác sĩ giả nghĩa hại người." Ấu Lăng tức giận lên giọng.
Cô yêu nghề y nên cô cũng không muốn ai làm tổn danh đến nó, hay chí ít là mạo danh là điều không thể chấp nhận. Mạng người mỏng manh chỉ như sợi chỉ mỏng, đặt trên cán là bệnh nhân thì bác sĩ tất nhiên phải có bổn phận cứu người thoát khỏi tay tử thần, chứ không phải lắt léo đẩy họ xuống vực như chính những kẻ không có lương tâm.
Khả Vân ngẩn người chưa kịp tiếp thu vào não đã bị cô chọc trúng ngay lòng tự trọng, anh mất bình tĩnh nói: "Này bác sĩ, tôi thừa nhận tôi không có thực lực chính đáng của một vị chánh y, hay nói là đúng hơn là không có bằng xác nhận y sĩ nhưng tôi chữa bệnh đã ai phải chết đâu sao cô lại nói thế."
Ấu Lăng siết chặt cây bút bi trong tay dường như muốn dùng toàn sức bẻ gãy nó đi, cô lạnh giọng: "Đúng, có thể anh chưa hại ai nhưng anh đưa bệnh nhân đến sát đường cùng lúc nào không hay. Lỗi của anh chính là mạo từ "y" để chuẩn bệnh cho người, còn nữa bệnh tình của bé Linh là anh phát hiện sớm nhưng anh không biết mức triệu chứng đó là thuộc loại căn bệnh nào, vì điều đó vô tình anh đẩy con bé một tay về tử thần mất rồi."
Anh như lùng bùng lỗ tai, cô ấy vừa nói gì chính anh hại bé Linh sao? Khả Vân không kìm chế được nữa, anh đứng dậy trừng mắt nhìn cô: "Cô... cô đừng nghĩ là bác sĩ muốn nói gì thì nói. Tôi hại cháu tôi? Cô đang kể chuyện gì vậy thưa bác sĩ."
Vừa lúc ngoài cửa phòng nữ y tá gõ cửa bước vào, cầm xấp tài liệu giấy hồ đặt lên bàn Ấu Lăng, y tá nói: "Bác sĩ Tường, các bác sĩ đã kiểm chứng thống kê và lưu hết vào đây rồi."
Ấu Lăng gật đầu rồi bảo nữ y tá ra ngoài, sau khi cửa phòng đóng lại Ấu Lăng mới liếc nhìn Khả Vân nói: "Tôi nói bệnh nhân phòng 24 tức là cháu anh bị bệnh tim, nói chính xác hơn là bị rối loạn nhịp tim. Những triệu chứng đáng chú ý ở bệnh này gồm có sự thay đổi ở nhịp đập tim, đau ngực, khó thở, chóng mặt, hoa mắt và hay bất tỉnh. Tôi nghĩ anh nên từ bỏ cái vỏ "bác sĩ khám bệnh" của anh đi, một điều căn bản để bước vào ngành y là tất cả triệu chứng của mọi căn bệnh đều phải nắm rõ trong đầu."
Nói xong, Ấu Lăng cầm xấp giấy xét nghiệm đưa anh nói: "Anh có thể nhìn những căn cứ trong đó mà chuẩn đoán bệnh lại."
Khả Vân sụi chân như muốn té, anh bàng hoàng nhìn dòng chữ trong giấy nó như đâm thủng vào mắt anh xuyên thấu - BIẾN CHỨNG CỦA RỐI LOẠN NHỊP TIM - SUY TIM.
"Thế này là thế nào bác sĩ, con bé sao lại bị suy tim... sao có thể?" Anh nói lí nhí trong cổ họng.
Ấu Lăng nhìn mẫu
hình ảnh cộng hưởng từ (MRI) vừa nói: "Bệnh nhân bị bệnh tim theo cơ sở di truyền học, nói cách khác cô bé được sinh ra với một trái tim bất thường và điều đó ảnh hưởng đến nhịp tim. Rối loạn nhịp tim là trường hợp khá phổ biến nhưng thường vô hại, do nhịp tim đập không đều có thể cảm thấy giống như ngồi trên chiếc ghế massage rung vậy. Tuy nhiên, một số tình trạng rối loạn nhịp tim mạnh có thể gây đe dọa tính mạng vì những triệu chứng và biến chứng xảy ra của nó."
Khả Vân hoang mang ngồi gục xuống ghế, chỉ thứ trong tay cô cầm: "Đây là thứ gì? Sao cô có thể chuẩn đoán bệnh Linh như thể chắc chắn như thế?"
Tường Ấu Lăng nhếch cười nói: "Anh ngay cả chuyên môn không thể biết vậy sao lại mở phòng khám tư nhân?"
Khả Vân xấu hổ quay mặt đi, giọng run nói: "Tôi... tôi chẳng qua cũng chỉ muốn giúp người bằng đủ sức lực của mình, cũng không hề ác ý với bất kì ai nên cô đừng nói giọng chỉ trích tôi vậy."
"Ngài Khả Vân, tôi thừa nhận anh nhìn mặt tốt của ngành y là chữa bệnh nhưng đáng tiếc thay anh lại theo đuổi nó không đúng cách. Đây là công việc cứu người chứ không phải cách giúp người như anh nói đâu..." Ấu Lăng ngưng một lúc rồi nói: "Đây là MRI một bảng bên trong một máy giống như ống dài mà tạo ra một từ trường. Từ trường gắn các hạt nguyên tử trong một số của các tế bào, khi sóng radio được phát sóng đối với các hạt liên kết, sản xuất ra tín hiệu thay đổi tùy theo loại mô của chúng. Hình ảnh của trái tim được tạo ra từ các tín hiệu này, trong đó bác sĩ sẽ xem xét để giúp xác định nguyên nhân của tình trạng trái tim."
Cầm lại từng tờ giấy kiểm tra tình trạng của Linh, giọng anh lạc hẳn đi: "Bác sĩ, xin cô hãy cứu giúp cháu tôi, con bé còn nhỏ mà..."
Đột ngột vừa lúc ấy tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, Ấu Lăng bắt máy nghe nhanh chóng sắt mặt thay đổi, cô nói gần như hét vào ống nghe: "Tại sao y tá lại sơ suất như vậy, mau gọi bác sĩ Lâm đến xem tình hình bệnh nhân ngay đi, tôi sẽ lập tức đến đó."
Dập máy, cô chưa kịp chạy ra cửa cánh tay đã bị giật kéo lại, Vân Khả nhìn cô lo lắng nói: "Có chuyện gì sao bác sĩ, là phòng Linh xảy ra chuyện đúng không, cô nói đi."
Ấu Lăng dừng chân, quay mặt đối diện với anh, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không để bệnh nhân mình chịu thiệt thòi, Linh là bệnh nhân của tôi tất nhiên tôi phải có trách nhiệm với em ấy. Xin phép, bây giờ tôi cần đi gấp."
Cô nhanh chóng chạy khỏi phòng, còn Khả Vân vẫn đứng bên trong đến khi hai cánh cửa kia đập vào nhau mới làm anh choàng tỉnh. Câu nói của cô lúc ấy vẫn còn vang trong đầu anh: "Là bệnh nhân của tôi tất nhiên tôi phải có trách nhiệm."
<< Mục Lục |
Chương 2 >>