(1)
Ta là hộp sơn chưa bóc vỏ
Muốn góp mình cho kiệt tác này
Kiệt tác ở đâu? Kiệt tác đây!
Bích họa vĩ đại: Rồng trỗi dậy!
Chưa thấy, ta mơ như đã thấy
Ta sống để cống hiến không ngừng
Trên tường, ta sẽ thấy họ trưng
Nghệ thuật hiện đại! Thật đặc biệt!
Ta biết, ta ước, ta tâm huyết
Ta muốn đổi thay, muốn dựng xây
Muốn làm tươi đẹp ngày hôm nay
Nhưng không
Nhìn quanh
Chẳng ai muốn.
(2)
"Hóa rồng? Hóa rắn? Hóa gì đấy?
Em còn non lắm, chưa biết gì!
Đã muốn, thì muốn làm người đi
Cưỡi rồng! Cưỡi rắn! Người đắc thắng!"
Họ sợ phải hóa thành chiếc vảy
Xấu xí, thô kệch và tầm thường
Họ muốn một thứ cao xa hơn
Được hóa thành Người - cao hơn cả!
"Em còn kém lắm, em nhỏ ạ!
Cứ đợi rồng đi, sẽ có thôi
Chúng ta hãy cứ thoải mái ngồi
Rồi sau hóa Người cũng chưa muộn..."
(3)
Ta muốn, nhưng khác thứ họ muốn
Hai chữ "đóng góp" khó vậy chăng?
Bức tranh đã xong phần mây giăng
Còn hình rồng
Chờ ai kia phủ kín.
Trong cõi xa mờ như vô định
Ta đang ở đâu? Ta như nào?
Ai hay! Ai biết ra sao!?
Bao nhiêu ngã rẽ, ngã nào hợp ta!?
Muốn làm ánh nắng chan hòa
Nhưng luôn sợ sệt bóng tà mờ phai
Muốn một cuộc sống lâu dài
Nhưng sợ phải bước nửa hai con đường...
(4)
Trên nền tường trắng, ta vương
Ta không day dứt - con đường của ta
Ra đi! Tạm biệt quê nhà!
Sẵn sàng để cất tiếng ca lên đàng!
Không lo đến lúc sắc tàn
Ta là chiếc vảy xếp hàng thẳng ngay!
Ta đã góp sức hôm nay
Còn họ
Định đợi đến ngày bao nhiêu?
(5)
Viết vẩn vơ, biết có ai nào hiểu
Thế hệ nay, khác nhiều thế hệ xưa
Sáng trưa - ta chợt quên đi mất
Chiều tối - ta không kịp nữa rồi
Đêm muộn - ta chạy trong lao lực
Rạng sáng - tôi còn còn là tôi?
Hi sinh hay tồn tại?
Phủi tay hay xắn tay?
Hóa rồng hay đóng vảy?
Thanh niên, ta có hay?
-26.3.2021;
Mừng ngày 26/3.
Cho dù tư tưởng tôi không được "thoáng" cho lắm, tôi vẫn có nhận thức rằng thế hệ trẻ chúng ta cần phấn đấu nhiều hơn. Đặc biệt là về công tác tư tưởng và văn hóa; chúng ta đang có ngày một nhiều người trẻ "không làm mà đòi có ăn" - hay chỉ muốn hưởng lạc mà không phải lao động. Tôi không phải là một gã trung niên cực đoan muốn đưa tất cả về thời bao cấp để ép họ ra ruộng tập thể - tôi muốn từ chính những con người chưa có nhận thức đó thay đổi.
Có lẽ rất lâu, lâu nữa. Kể cả khi họ trở thành những ông bố, bà mẹ, họ sẽ tiếp tục truyền sự "kí sinh xã hội" của họ cho con cái. Một vòng lặp luẩn quẩn.
Hoặc không.
Tôi không dám lạm bàn về xã hội. Tôi là một kẻ chết, trong một cái quan tài đục hai lỗ đủ để nhìn ra bên ngoài. Ếch ngồi đáy giếng, hay đúng hơn là ếch ngồi nồi lẩu, đang chờ lên đĩa. Tôi không có khả năng để nhận thức rõ ràng như bạn. Có lẽ bạn hiểu đời hơn tôi.
Hoặc không.
Bình thường những năm trước 26/3 tôi thường hay viết thơ về chủ đề Thanh niên và động viên sự tiến bộ của tri thức trẻ. Đã có lần tôi viết một bài thơ dài, trong khi các bạn khác vắt não (và internet) để có thơ "sáng tác" cho giáo viên. Có lẽ cũng vì không hiểu được giá trị và vai trò của nghệ thuật mà cô đã vô tình hờ hững như vậy chăng? Em không biết cô ạ. Cô khen em có ý thức, nhưng viết hơi dài và phải cắt bớt. Có lẽ vậy. Có lẽ nghệ thuật nên xuất phát ở một nơi khác, và phát triển ở một nơi khác. Còn ở đây, tôi chịu.
Tôi không phải là một không gian vector do không thỏa mãn các tính chất xác định. Xin hết!
Ta là hộp sơn chưa bóc vỏ
Muốn góp mình cho kiệt tác này
Kiệt tác ở đâu? Kiệt tác đây!
Bích họa vĩ đại: Rồng trỗi dậy!
Chưa thấy, ta mơ như đã thấy
Ta sống để cống hiến không ngừng
Trên tường, ta sẽ thấy họ trưng
Nghệ thuật hiện đại! Thật đặc biệt!
Ta biết, ta ước, ta tâm huyết
Ta muốn đổi thay, muốn dựng xây
Muốn làm tươi đẹp ngày hôm nay
Nhưng không
Nhìn quanh
Chẳng ai muốn.
(2)
"Hóa rồng? Hóa rắn? Hóa gì đấy?
Em còn non lắm, chưa biết gì!
Đã muốn, thì muốn làm người đi
Cưỡi rồng! Cưỡi rắn! Người đắc thắng!"
Họ sợ phải hóa thành chiếc vảy
Xấu xí, thô kệch và tầm thường
Họ muốn một thứ cao xa hơn
Được hóa thành Người - cao hơn cả!
"Em còn kém lắm, em nhỏ ạ!
Cứ đợi rồng đi, sẽ có thôi
Chúng ta hãy cứ thoải mái ngồi
Rồi sau hóa Người cũng chưa muộn..."
(3)
Ta muốn, nhưng khác thứ họ muốn
Hai chữ "đóng góp" khó vậy chăng?
Bức tranh đã xong phần mây giăng
Còn hình rồng
Chờ ai kia phủ kín.
Trong cõi xa mờ như vô định
Ta đang ở đâu? Ta như nào?
Ai hay! Ai biết ra sao!?
Bao nhiêu ngã rẽ, ngã nào hợp ta!?
Muốn làm ánh nắng chan hòa
Nhưng luôn sợ sệt bóng tà mờ phai
Muốn một cuộc sống lâu dài
Nhưng sợ phải bước nửa hai con đường...
(4)
Trên nền tường trắng, ta vương
Ta không day dứt - con đường của ta
Ra đi! Tạm biệt quê nhà!
Sẵn sàng để cất tiếng ca lên đàng!
Không lo đến lúc sắc tàn
Ta là chiếc vảy xếp hàng thẳng ngay!
Ta đã góp sức hôm nay
Còn họ
Định đợi đến ngày bao nhiêu?
(5)
Viết vẩn vơ, biết có ai nào hiểu
Thế hệ nay, khác nhiều thế hệ xưa
Sáng trưa - ta chợt quên đi mất
Chiều tối - ta không kịp nữa rồi
Đêm muộn - ta chạy trong lao lực
Rạng sáng - tôi còn còn là tôi?
Hi sinh hay tồn tại?
Phủi tay hay xắn tay?
Hóa rồng hay đóng vảy?
Thanh niên, ta có hay?
-26.3.2021;
Mừng ngày 26/3.
Cho dù tư tưởng tôi không được "thoáng" cho lắm, tôi vẫn có nhận thức rằng thế hệ trẻ chúng ta cần phấn đấu nhiều hơn. Đặc biệt là về công tác tư tưởng và văn hóa; chúng ta đang có ngày một nhiều người trẻ "không làm mà đòi có ăn" - hay chỉ muốn hưởng lạc mà không phải lao động. Tôi không phải là một gã trung niên cực đoan muốn đưa tất cả về thời bao cấp để ép họ ra ruộng tập thể - tôi muốn từ chính những con người chưa có nhận thức đó thay đổi.
Có lẽ rất lâu, lâu nữa. Kể cả khi họ trở thành những ông bố, bà mẹ, họ sẽ tiếp tục truyền sự "kí sinh xã hội" của họ cho con cái. Một vòng lặp luẩn quẩn.
Hoặc không.
Tôi không dám lạm bàn về xã hội. Tôi là một kẻ chết, trong một cái quan tài đục hai lỗ đủ để nhìn ra bên ngoài. Ếch ngồi đáy giếng, hay đúng hơn là ếch ngồi nồi lẩu, đang chờ lên đĩa. Tôi không có khả năng để nhận thức rõ ràng như bạn. Có lẽ bạn hiểu đời hơn tôi.
Hoặc không.
Bình thường những năm trước 26/3 tôi thường hay viết thơ về chủ đề Thanh niên và động viên sự tiến bộ của tri thức trẻ. Đã có lần tôi viết một bài thơ dài, trong khi các bạn khác vắt não (và internet) để có thơ "sáng tác" cho giáo viên. Có lẽ cũng vì không hiểu được giá trị và vai trò của nghệ thuật mà cô đã vô tình hờ hững như vậy chăng? Em không biết cô ạ. Cô khen em có ý thức, nhưng viết hơi dài và phải cắt bớt. Có lẽ vậy. Có lẽ nghệ thuật nên xuất phát ở một nơi khác, và phát triển ở một nơi khác. Còn ở đây, tôi chịu.
Tôi không phải là một không gian vector do không thỏa mãn các tính chất xác định. Xin hết!
Chỉnh sửa lần cuối: