Truyện ngắn Hồng Nhan

nhoctapviet

Gà con
Tham gia
28/10/16
Bài viết
7
Gạo
0,0
1.

Đứa trẻ đó ra đời vào một ngày mưa gió đầu thập niên 80 thế kỷ trước.

Một sự ra đời không được trông chờ khi đón nó là căn nhà lụp xụp dột tứ bề, ba chị gái và ông bố say xỉn đang lè nhè chửi ở góc nhà.

Từ giây phút đầu tiên trên đời nó đã là một kẻ thất bại, thất bại từ giới tính trở đi.

Ngày nó sinh ra, ca sỹ Hồng Nhung bắt đầu có tiếng nên con bé được đặt theo cái tên nổi tiếng ấy, Nguyễn Thị Hồng Nhung. Đó là điều nó rất biết ơn mẹ khi các chị nó tên lần lượt là Thắm, Tươi, và Thêm.

---------------

“Nghèo không phải cái tội” là câu nó thường xuyên được nghe, nhưng lại không ai nói rằng nghèo là một nỗi đau khổ.

Có lẽ bởi vì nỗi đau khổ đó giống như một sợi thòng lọng thắt sẵn quanh cổ mỗi người chực chờ thít lại nên chẳng cần phải nói ra. Nó luôn hiện hữu.

Ngày ấy, trong mắt con bé con là nó, sự khốn khổ của cái nghèo chỉ đơn giản là cây kẹo, tấm bánh của đám trẻ xung quanh, là bộ quần áo sờn cũ vá víu ngày tết, là những trận đòn roi, chửi bới của bố trút lên đám “vịt trời” mỗi khi đến kỳ đóng học.

Lớn lên một chút, sự tủi nhục của cái nghèo rõ nét hơn với những lời chỉ trích mỉa mai của giáo viên khi thiếu tiền đóng các loại quỹ, những ánh nhìn thiếu thiện cảm hoặc thương hại của mọi người xung quanh. Lâu ngày thành thói quen, nó và các chị quen cụp mắt xuống và nhỏ giọng mỗi khi tiếp xúc với người khác. “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền” mà nhà nó không có cả hai thì đương nhiên nó không thể mạnh cũng chẳng thể bạo. Nó chỉ là một con bé gầy đét, đen nhẻm, nhút nhát. Và điều tồi tệ hơn cả là nơi nó ở không phải quá nghèo, mọi người xung quanh đều ít nhất đủ ăn đủ mặc. Chỉ có gia đình nó, bố ngày xưa đi làm thợ xây bị tai nạn phải về quẩn quanh ở nhà uống rượu qua ngày, cả nhà sáu miệng ăn trông vào mấy sào ruộng khoán là nghèo xác xơ nghĩa đen.

Bố mẹ và các chị nó thường xuyên kêu ca, than thân trách phận nhưng chấp nhận hoàn cảnh như sự đương nhiên của số phận giáng xuống. Họ giật gấu vá vai, quẫy đạp trong khả năng hạn hẹp để tồn tại ngày qua ngày. Chị Thắm theo bước mẹ lấy chồng từ khi mười sáu, chồng chị là thợ xây giống bố nó ngày xưa. Chị Tươi nghe môi giới lấy chồng Trung Quốc, người đàn ông hơn bố nó cả chục tuổi nhưng khoản tiền chị để lại khiến chị trở thành đứa con “hiếu thảo” nhất nhà. Cuối cùng là chị Thêm học trên nó hai lớp nhưng đang nhăm nhe nghỉ học để đến khu công nghiệp. Khác với mọi người trong nhà, nó lặng lẽ, ít kêu ca nhưng nó hận cái nghèo, và căm thù cuộc sống loay hoay chật vật trong cái số phận hẩm hiu cay đắng này.

---------------

Thời gian thấm thoát trôi, ngoảnh đi ngoảnh lại, Hồng Nhung đã học tới cấp ba. Từ một đứa trẻ bị ghẻ lạnh, cô đã trở thành niềm tự hào của cả trường. Cô học cực giỏi và rất xinh đẹp. Không còn chút dấu vết của đứa trẻ đen đúa ngày xưa, Nhung của những ngày cấp ba phổng phao, trắng trẻo. Bộ quần áo sờn rách cũ kỹ không thể che lấp vóc dáng thanh thoát mà đậm vẻ quyến rũ, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt lá răm ướt át đã làm ngẩn ngơ biết bao nam sinh trong trường. Hơn thế nữa, trên tường nhà cô treo rất nhiều bằng khen, từ giải nhất môn Toán của huyện tới giải nhất Vật lý tỉnh.

Chỉ có trong mắt bố, cô vẫn là kẻ vô dụng, bởi giấy khen không thể biến thành gạo.

“Con Nhung giờ còn xinh hơn con Tươi ngày xưa nhiều, có khi nhờ người ta mối lái lấy chồng Hàn Quốc thì hơn Trung Quốc, Đài Loan.”

Câu “tư vấn” đó đã trở thành cửa miệng của mọi người xung quanh. Nhung rùng mình mỗi lần chạm phải đôi mắt đục ngầu của bố, trong đó chỉ là tia nhìn soi mói, đánh giá như người ta thẩm định một món hàng.

“Con muốn thi đại học.”

“Dẹp, *** học với hành gì nữa, tao đốt hết.” Ông gầm lên, hơi rượu ngai ngái lẫn trong mùi thuốc lào hôi khét phả ra đậm đặc trong không gian ẩm thấp, bức bối.

“…”

Nhung im lặng, không phản ứng lại, chỉ có đôi mắt ráo hoảnh lóe lên một tia sáng quyết tâm.

---------------

Mùng tám tháng ba năm lớp mười hai.

“Nhung, mình muốn nói…” Hùng lúng túng dúi vào tay cô bông hồng gói vội trong giấy bóng kính, hai tai đỏ rực.

Cô mỉm cười, trái tim đập rộn ràng khiến khuôn mặt ửng hồng dưới nắng. Hùng là bí thư Đoàn trường, có thể coi là nam sinh nổi bật nhất trong trường, hai người nhanh chóng trở thành một cặp “đôi lứa xứng đôi”. Những rung động trong trẻo lãng mạn của tuổi học trò, nụ hôn vụng dại cùng bao nhiêu tâm tình, khát vọng tương lai những tưởng phải trở thành kỷ niệm đẹp nhưng cuối cùng lại là nỗi ám ảnh mãi mãi của Nhung. Nhiều, rất nhiều năm sau này cô vẫn luôn phong kín chúng trong một vùng ký ức cùng những dư vị đắng cay lẫn ngọt bùi ở miền quê xa xôi ấy.

---------------

Ngày lên thành phố tham gia kỳ dự tuyển vào đại học là chuyến đi xa đầu tiên của Nhung với bao bỡ ngỡ giữa đời sống phố thị xô bồ, náo nhiệt. Khoản tiền nhỏ mẹ và các chị giấm dúi cho trước khi đi nhanh chóng cạn sạch. Ngày cô bước chân ra khỏi nhà, bố đã tuyên bố từ cô nên ngoài chút tiền dắt lưng kia, Nhung phải hoàn toàn tự lo cho mình. Cô thuê một căn nhà trọ ở chung với mấy cô bạn cùng quê. Cô chủ động giặt giũ, dọn dẹp cho các bạn để mượn lại của họ sách tham khảo và tài liệu họ học thêm từ các trung tâm. Ban ngày cô lăn lộn ở các quán ăn với đủ việc chân tay nặng nhọc nhất, chỉ tối về mới có thời gian ôn tập.

Thế nhưng, hoàn cảnh càng khó khăn, ý chí càng được tôi luyện.

Không phụ kỳ vọng của bản thân, Nhung thi đỗ Đại học Dược, trở thành niềm tự hào của cả nhà khi ba chị trên cô đều không vượt qua được cấp hai. Ngay cả Hùng, sau khi tốt nghiệp, đã lên đường nhập ngũ chứ không thi đại học. Cuộc sống từ đó chia đôi ngả khiến cả hai đã phải gạt nước mắt chia tay. Kỷ niệm mối tình đầu ngọt ngào rốt cuộc chỉ vỏn vẹn vài dòng thơ cùng bông hồng ép khô trong tập sách.

Sau này nhớ lại, cô luôn cảm thấy hồi đó giống như đã mua một chiếc vé một chiều, không còn đường lùi, chỉ có thể tiến về phía trước dù chẳng biết điều gì đang chờ mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhoctapviet

Gà con
Tham gia
28/10/16
Bài viết
7
Gạo
0,0
Re: Hồng Nhan
2.

Lên đại học, Nhung lăn lộn vừa học vừa làm. Suốt năm năm học, cô hầu như không bước chân về nhà, kể cả lễ, Tết. Vào mỗi dịp Tết, nắm bắt nhu cầu chung, cô thường tới các nhà làm giúp việc tạm thời. Lương trả cho dịp này thường rất cao, chưa kể được lì xì thêm. Vẻ ngoài xinh đẹp, lễ phép của cô thực sự là một lợi thế. Ở thành phố lâu, Nhung dần quen, với mức học bổng cao nhất cùng công việc làm thêm khá tốt, cô không còn phải lo lắng từng bữa ăn, từng kỳ đóng học lẫn tiền thuê nhà.

Điều khiến Nhung bận tâm thực ra lại đến từ chuyện khác. Năm thứ nhất vào học, cô phải đối mặt với vô số ánh mắt kỳ thị cố giấu của đám sinh viên thành phố lẫn đám sinh viên tỉnh giàu có. Những bộ quần áo bạc màu cũ kỹ mặc từ hồi cấp ba, có những cái thậm chí thừa hưởng từ mẹ không khiến ai cảm phục tinh thần chịu khó vươn lên của khổ chủ. Ngược lại, cô tủi thân, lạc lõng giữa sự hào nhoáng, lộng lẫy của cuộc sống thành phố cùng những điều xa lạ chưa từng biết tới.

Tới năm thứ hai, vì một số sự tình cờ, Nhung trở thành bạn thân của Thanh Nga và một nhóm các cô gái sành điệu nhất lớp. Nga là con gái phố cổ, nhà có vài cửa hàng cho thuê ở những vị trí đắt giá nhất Hà Nội. Cô xinh xắn, chịu chơi, dù hơi đanh đá nhưng phổi bò, tốt tính. Không hiểu vì lý do gì, Nga rất quý Nhung và đã đưa cô vào nhóm chơi cùng. Nga cho cô hàng thùng quần áo vì lý do “tủ chật, mày cầm giúp tao”. Mỗi lần đi chơi Nga thường đứng ra chi tiền cho cả nhóm. Cô nói bạn bè quan trọng là tình nghĩa, còn gia đình cô có điều kiện hơn nên cô thanh toán là đương nhiên.

Nhờ chơi với nhóm Nga, Nhung bắt đầu làm quen với cuộc sống thành thị đúng nghĩa. Cô dần có những thói quen “xa xỉ” như đi ăn, đi dạo phố, café, thỉnh thoảng theo chân các bạn lên bar.

“Dạo này trông mày khác quá, xinh hẳn ra.” – Một ngày đứa bạn đồng hương ở chung phòng trọ đột nhiên thốt lên.

Nhung không trả lời, chỉ mỉm cười. Sao cô không biết điều đó? Làn da trắng hồng điểm chút môi son, đôi mắt lá dăm đuôi dài chuốt chút mascara cùng những bộ váy áo hợp mốt, tôn dáng đã giúp cô thay đổi hoàn toàn. Ngay đến cái giọng đậm chất địa phương cũng được cô sửa kỹ càng khiến cho ở Nhung không còn một chút vết tích của cô bé quê mùa ngày xưa. Tất nhiên, Nhung ý thức rất rõ ràng sự khác biệt của bản thân với đám bạn, cũng hiểu nhờ đâu mà cô có được tất cả những thứ này nên đổi lại, cô tận dụng triệt để lợi thế của mình: sự dịu dàng, chân thành. Giữa một thế giới phụ nữ toàn các cô gái xinh đẹp, cá tính luôn ngấm ngầm cạnh tranh lẫn nhau thì chân thành, nhường nhịn trở thành một món quà xa xỉ mà Nga khó kiếm ở người khác.

---------------

Trong suốt thời gian học đại học, Nhung có về nhà một lần vào khoảng năm thứ ba vì bà nội mất. Thời thơ ấu vốn chìm trong sự ghẻ lạnh của cả gia đình bên nội mà bà nội không phải ngoại lệ nên thực tâm cô không lấy gì làm xót xa. Cô về nhà dự tang chỉ thuần túy vì nghĩa vụ. Ba năm ở thành phố, cô không khỏi cảm thấy ngán ngẩm với căn nhà lụp xụp, dột nát, với những vệt đất bùn ngoài đồng khó gột trên bộ đồ đắt tiền. Nhung kinh hoàng nghĩ đến ngày phải trở về, và trong đám tang bà nội, cô đã bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay thề rằng sẽ phải bằng mọi giá bám trụ lại thành phố.

Trùng hợp làm sao, Hùng cũng vừa kết thúc đợt nghĩa vụ, anh nghe tin Nhung về thì tới rủ cô đi uống nước. Anh vẫn như vậy, dáng vẻ thật thà, lúng túng của cậu trai ngày xưa không thay đổi.

“Em học tốt không?”

“Cũng ổn ạ, em vẫn được học bổng đều đặn.” Nhung mỉm cười. “Anh giải ngũ rồi thì thời gian tới làm gì?”

“Anh chưa biết, có lẽ anh sẽ theo người ta đi đánh hàng hoặc làm cái lò gạch nhỏ.” Hùng gãi đầu.

Nhung gật gù vẻ đồng tình dù thực tâm cô cảm thấy vô cùng xa lạ với người đối diện. Từ bao giờ hai người đã không còn chút gì quan tâm chung. Cô chẳng quan tâm tới những gì anh kể, nhất là cuộc sống quân ngũ của mấy chục người đàn ông cùng nhau tập luyện, sinh hoạt. Cô cũng chẳng thấy có gì ý nghĩa của những buổi tối ngắm sao trời, chia nhau điếu thuốc lá rồi mơ mộng về tương lai. Với Nhung bây giờ, một sinh viên năm thứ ba, điều quan tâm duy nhất là làm sao kiếm được việc sau khi ra trường, làm sao kiếm được tiền, mua nhà và nhập khẩu thành phố. Tất nhiên, cô biết với Hùng, những khát khao của cô chẳng mấy ý nghĩa nên im lặng. Chút dư âm của mối tình học trò hồn nhiên cuối cùng tan biến như những viên đá trong ly café buổi chiều hôm đó.

---------------------

Một biến cố xảy ra vào năm cuối đại học của Nhung.

Số là Nga có người yêu từ năm nhất đại học, một anh chàng công tử Hà thành chính hiệu. Hai người yêu nhau nhưng với hai cá tính quá mạnh nên không có gì khó hiểu khi họ thường xuyên cãi vã, chia tay, làm lành rồi lại cãi vã. Nhung thường phải là người đứng giữa hòa giải, lắng nghe cả hai bên rồi làm cầu nối.

“Tớ mệt mỏi lắm rồi. Tớ đã rất cố nhưng Nga quá quắt lắm.” Một ngày Khôi gầm lên như vậy. Anh say xỉn, và gọi Nhung ra tâm sự.

Nhung lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng góp vài ý kiến mà cô biết anh chẳng hề để vào tai. Khôi tuyên bố sẽ chia tay Nga bởi cả hai đã không còn tình cảm.

“Giá như Nga được như Nhung, chỉ một chút thôi cũng được.” Khôi đột nhiên đưa đôi mắt đục ngầu nhìn cô nói còn Nhung không hiểu sao tim bỗng đập thình thịch.

Tối hôm đó Khôi uống đến say mềm, và Nhung không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm chỗ nghỉ cho anh vì cô không biết nhà anh. Nhìn Khôi mềm oặt nằm trên giường, vô vàn ý nghĩ mông lung kéo đến. Cô biết gia cảnh nhà Khôi, thanh niên phố cổ, gia đình rất có điều kiện, của ăn của để tiêu ba đời không hết. So với anh và Nga, tương lai bấp bênh của cô không có gì để nói. Nếu như có Khôi, nếu như… Nhung miên man nghĩ ngợi. Cô biết tuýp người của Khôi và Nga, những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé, có thể tốt bụng nhưng lại không biết quan tâm hay nhẫn nhịn. Họ như những khối đá xù xì góc cạnh va vào nhau, làm tổn thương lẫn nhau mà không tự biết gọt đi cái tôi sắc nhọn để hòa hợp với đối phương. Điều đó ngược lại với Nhung, cô biết mình muốn gì và mục đích của cô cao hơn tất cả.

“Đừng bỏ anh.” Khôi bỗng nắm chặt tay Nhung trong cơn say.

Mắt cô lóe lên một tia quyết tâm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khôi hoảng hốt thấy Nhung nằm bên cạnh, người không một mảnh vải. Trên tấm ga trải giường trắng muốt, dấu vết đời con gái đập vào mắt anh như mũi dao sắc nhọn. Anh không sao nhớ được đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì.

“Nhung, đã có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?” Khôi lay cô dậy, hỏi dồn dập như mong đợi một đáp án nào khác.

“Đêm qua Khôi…” Nhung lấy chăn quấn quanh người, nhỏ giọng đáp. “Nhung không chống lại được… Hơn nữa Khôi còn nói đã chia tay với Nga, rồi hứa hẹn với Nhung…”

Khôi ôm đầu, anh không tài nào nhớ ra đã có chuyện gì. Thực tâm, dù cãi nhau với Nga nhiều và rất quý mến Nhung, anh chưa từng nghĩ tới cái tình huống tréo ngoe này. Đối với Khôi mà nói, anh chỉ coi Nhung như một người bạn tốt, tưởng tượng điều gì xa hơn thế là quá khó.

Khôi còn chưa kịp tính xem nên giải quyết vấn đề này thế nào thì chuyện đã tới tai Nga. Cô khóc lóc, chửi rủa một hồi, sau cùng dứt khoát chia tay, mặc cho anh năn nỉ. Tuy Nga hơi đanh đá nhưng là người đàng hoàng, thẳng tính nên dù cho có bao nhiêu xung đột, Khôi vẫn yêu cô rất nhiều. Họ từng chia tay và quay lại vô số lần nhưng chuyện xảy ra lần này đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ dằng dai suốt mấy năm kia.

“Trước giờ tao đối xử với mày thế nào mà mày lại làm thế với tao?” Nga gào lên với Nhung.

“Tao xin lỗi, tao…” Cô cúi đầu nói nhỏ, không dám nhìn mặt bạn.

“Thôi đi, mày cất cái bộ mặt nhu mì yếu đuối đấy đi được rồi. Tao, tất cả bọn tao so ra không bằng một góc của mày Nhung ạ. Tao thừa biết mày tính toán cái gì, chỉ trách Khôi ngu thôi. Tao cũng chẳng tiếc cái loại giẻ rách đấy đâu, mày thích thì cứ vơ vào, thoải mái đi.” Nga nói rồi gằn giọng. “Nhưng dù có được Khôi, dù sau này mày có tất cả những thứ mày muốn thì bản chất mày sẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Cóc nhái không lên làm người được đâu.”

Từ đầu tới cuối Nhung đều im lặng trước mọi lời sỉ nhục của Nga, chỉ có hai bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt muốn bật máu.

Nhung và Khôi nhanh chóng thành một cặp. Quyết tâm không lặp lại vết xe đổ trước đó của Nga, cô rất chiều chuộng, nhẫn nhịn anh. Thời gian đầu Khôi cũng khá hài lòng, cảm giác được chiều chuộng, coi trọng đương nhiên rất dễ chịu. Nhưng mấy tháng tiếp theo, anh bắt đầu thấy chán, ở Nhung luôn có cái gì đó khiến anh không thoải mái. Anh nhớ sự thẳng thắn, cởi mở và nụ cười trong veo không chút toan tính của Nga nhưng đã quá muộn để quay lại. Sự kiêu hãnh của cô tiểu thư không cho anh có được cơ hội thứ hai. Khôi đâm ra hằn học, chán nản, vài lần đã thử đề nghị chia tay nhưng Nhung một hai khóc lóc níu kéo.

“Chỉ cần anh để em bên anh, em sẽ chịu tất cả.”

Khôi từng ngang nhiên cặp bồ trước mặt Nhung, đôi lúc còn giở thói vũ phu, điều anh chưa từng tưởng tượng có thể làm với bạn gái nhưng cô vẫn cắn răng không một lời ca thán.

Nhiều người hỏi Nhung vì sao lại phải chịu đựng Khôi một cách vô lý như vậy, cô chỉ mỉm cười nói con tim có lý lẽ của riêng nó. Nhưng thực tế, chỉ duy nhất cô biết mình có phải người mù quáng hay không. Cô xinh đẹp, thông minh, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi nhưng loanh quanh cũng chỉ là những sinh viên tỉnh lẻ, tay trắng như cô. Khôi thì khác, dù cho anh lông bông, không có chí nhưng anh có những thứ mà đám sinh viên tay trắng có chí kia không biết bao giờ mới với tới được.

------------------

“Anh, em có bầu rồi.” Những ngày cuối trước khi ra trường, Nhung nhẹ nhàng thông báo với Khôi.

“Cái gì? Bầu bì cái *** gì ở đây?” Khôi sửng sốt.

“Em xin lỗi, bình thường em vẫn uống thuốc đều nhưng hôm đấy quên mất không mua, em nghĩ là không sao…”

Mặc cho vẻ lí nhí tội nghiệp của Nhung, Khôi sầm mặt đi thẳng ra khỏi phòng, đóng sập cửa sau lưng. Cô không chạy theo nài nỉ vì cô biết sớm muộn anh sẽ phải quay lại cùng cô giải quyết vấn đề này. Với Khôi bây giờ, lấy vợ là hơi sớm nhưng cô sẽ chẳng ràng buộc anh như người khác. Cưới cô rồi, anh hoàn toàn có thể tự do như thanh niên, nên nếu xác định sớm muộn vẫn phải lập gia đình thì rõ ràng cô không phải một lựa chọn tồi.

“Phá thai đi, rồi tôi sẽ đền bù cho cô. Tôi và cô cũng kết thúc ở đây thôi.” Ba ngày sau, Khôi đến tìm Nhung, lạnh lùng đưa ra thông báo khiến cô chết lặng.

“Tại sao? Anh có gì không hài lòng mà lại đối xử với em như thế? Dù cho mình cưới nhau…”

“Cưới?” Khôi cười khẩy, cái cười lạnh đến ghê người. “Cô hão huyền cái gì thế? Đũa mốc đừng có đòi chòi mâm son.”

“Anh…”

“Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc? Hay cô tưởng tôi không biết cô ghê gớm thế nào à? Dám nhảy cả người yêu của bạn thân, người đã đối xử với cô quá tốt thì cô là loại người gì hả? Đừng có thảo mai nói yêu thương ở đây, tôi lạ gì kiểu người như cô. Cô nhẫn nhịu, chịu đựng tôi vì cái hộ khẩu thành phố, vì cái gia sản của tôi chứ yêu thương gì, đúng không?”

“Không… em…”

“Thôi im đi, tôi chán ngấy cô tới tận cổ rồi. Cô tự quyết định cái thai, phá hay giữ thì tùy nhưng đừng mong lấy được cái gì của tôi. Muốn đẻ cũng được, xong quẳng cái giấy xét nghiệm ADN ra đây rồi tôi chu cấp theo đúng mức quy định của tòa. Nhưng tính cho kỹ, ngoài tiền trợ cấp tối thiểu ra, đừng có nghĩ sẽ moi được cái gì hơn, sau này cái tiếng không chồng mà chửa ấy mà, không thằng tử tế nào muốn rước đâu.”

“Im đi, anh nói thế mà không sợ quả báo hả?”

“Tôi là thằng khốn nạn, cả cái thành phố này nó biết. Ngủ với bạn thân của người yêu, rồi vũ phu, lăng nhăng, nên có thêm tiếng sở khanh thì cũng thế mà thôi. Nhưng tôi khác cô, dù tôi có tai tiếng hơn nữa thì trên đời vẫn còn vô số đứa con gái như cô sẵn sàng lao vào. Còn đàn ông vừa giàu vừa ngu thì hiếm lắm.”

Sau đó, Nhung lặng lẽ phá thai, chút tự trọng còn lại khiến cô thẳng tay ném cọc tiền vào người Khôi rồi hiên ngang bỏ đi.

Hai tư tuổi, cô bước chân vào đời với tấm bằng đại học loại giỏi và một bài học vô cùng đắt giá.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên