Đêm mùa hạ ngồi nghe ông kể chuyện
Tiếng ve ran như góp nhịp ngân nga
Đêm mùa hạ gió reo trên cành lá
Cùng lời ông, đưa tôi về ngày xa
...
Ông kể về ngày ông đôi mươi
Ông - tuổi trẻ, ngang tàng nhiệt huyết
Thân trai tráng sinh thời lửa chiến
"Chuyện tử-sinh chẳng đáng để bàn!"
"Khi đất nước còn đang gian khó
Có sá gì tính mạng riêng ta
Mà nước mất nghĩa là ta cũng mất
Nước không bình minh ta cũng hóa chiều tà"
Ông còn kể những ngày chiến đấu
Giặc lấp, ta lùng suốt ngày đêm
Giáp lá cà đánh như quyết tử
Đạn lạc bom rơi, mặc đạn bom!
"Có những trận ta hi sinh nhiều lắm
Đồng đội tiễn nhau mô đất giữa rừng
Không dám khóc, sợ nhụt phần ý chí
Lấy nỗi đau làm lời quyết chiến chung"
Ông kể cả niềm vui nơi tiền tuyến
Những lá thư hậu phương gửi động viên
"Anh nhớ mẹ, anh nhớ đàn con nhỏ
Nhưng không buồn, dành niềm tin tiến lên!"
Ông kể về bữa cơm với măng rừng
Với những thức ra chẳng hay tên họ
Giữ sức dẻo dai chặng đường gian khó
Vẫn nở nụ cười, sẵn sàng sẻ áo, nhường cơm
Ông kể về rừng - rừng thiêng, nước độc
Rừng giúp ta, cũng nguy hiểm vô vàn
Nào sốt rét, đán trơn, thú dữ
"Đồng đội kề vai chẳng ngại gian nan!"
Rồi ông kể về ngày thống nhất
Cờ sao vàng, nửa đỏ, nửa xanh
Treo khắp nơi, "cả dinh Độc Lập!"
Và ông cười, ánh mắt long lanh
Những nếp nhăn xô lại dưới mắt ông
Tôi thấy ông vui, ông cười đẹp lắm!
Nhưng một thoáng, tôi thấy sâu thăm thẳm
"Hòa bình rồi, nhưng các anh không về..."
...
Tôi lặng mình chìm vào suy tư
Tuổi trẻ của ông gắn liền tranh đấu
Hòa bình đây, cũng chẳng làm phai dấu
Những gian nan, mất mát và hi sinh.
Tiếng ve ran như góp nhịp ngân nga
Đêm mùa hạ gió reo trên cành lá
Cùng lời ông, đưa tôi về ngày xa
...
Ông kể về ngày ông đôi mươi
Ông - tuổi trẻ, ngang tàng nhiệt huyết
Thân trai tráng sinh thời lửa chiến
"Chuyện tử-sinh chẳng đáng để bàn!"
"Khi đất nước còn đang gian khó
Có sá gì tính mạng riêng ta
Mà nước mất nghĩa là ta cũng mất
Nước không bình minh ta cũng hóa chiều tà"
Ông còn kể những ngày chiến đấu
Giặc lấp, ta lùng suốt ngày đêm
Giáp lá cà đánh như quyết tử
Đạn lạc bom rơi, mặc đạn bom!
"Có những trận ta hi sinh nhiều lắm
Đồng đội tiễn nhau mô đất giữa rừng
Không dám khóc, sợ nhụt phần ý chí
Lấy nỗi đau làm lời quyết chiến chung"
Ông kể cả niềm vui nơi tiền tuyến
Những lá thư hậu phương gửi động viên
"Anh nhớ mẹ, anh nhớ đàn con nhỏ
Nhưng không buồn, dành niềm tin tiến lên!"
Ông kể về bữa cơm với măng rừng
Với những thức ra chẳng hay tên họ
Giữ sức dẻo dai chặng đường gian khó
Vẫn nở nụ cười, sẵn sàng sẻ áo, nhường cơm
Ông kể về rừng - rừng thiêng, nước độc
Rừng giúp ta, cũng nguy hiểm vô vàn
Nào sốt rét, đán trơn, thú dữ
"Đồng đội kề vai chẳng ngại gian nan!"
Rồi ông kể về ngày thống nhất
Cờ sao vàng, nửa đỏ, nửa xanh
Treo khắp nơi, "cả dinh Độc Lập!"
Và ông cười, ánh mắt long lanh
Những nếp nhăn xô lại dưới mắt ông
Tôi thấy ông vui, ông cười đẹp lắm!
Nhưng một thoáng, tôi thấy sâu thăm thẳm
"Hòa bình rồi, nhưng các anh không về..."
...
Tôi lặng mình chìm vào suy tư
Tuổi trẻ của ông gắn liền tranh đấu
Hòa bình đây, cũng chẳng làm phai dấu
Những gian nan, mất mát và hi sinh.
Chỉnh sửa lần cuối: