Chương 5:
Trong ý thức, tôi vẫn bước đi chậm chạp và nặng nề giữa bóng tối. Tôi không sợ bóng tối, tôi chỉ sợ phải ở một mình. Tôi không có khái niệm về ma quỷ, vậy mà giờ đây lại căm phẫn. Bố mẹ, họ hàng ở thế giới thực kia tôi không sao với tới. Tại sao lại có địa ngục và thiên đàng? Dẫu cho tôi không mê tín dị đoan nhưng chắc chắn một điều mình đã bị đưa xuống địa ngục. Nếu "được" đưa xuống thì vẫn còn thân xác, vẫn chưa xuất hồn, vẫn có thể về nhà.
"Tỉnh lại đi còn người kia!"
Có âm thanh vang bên tai tôi. Tôi mở mắt, khung cảnh chuyển từ mờ sang rõ. Cả năm giác quan đau kinh khủng, cứ âm ỉ trên da thịt. Người ướt nhẹp nằm sõng soài trên nền gỗ ẩm, một số chỗ bị mọt ăn gần mốc. Tôi chống hai khuỷu tay, ngồi dậy nhận diện tình hình. Đây là một căn nhà gỗ nhỏ, lợp mái ngói. Phía bên phải là một chiếc cửa sổ, cũ kĩ đến han gỉ, khó mà mở được. Và có chiếc Asagi gãy một chân bên cửa sổ đó. Trần, nền đều ướt át, cửa ra vào cũng xuềnh xoàng. Trên đầu tôi là chiếc đèn sợi đốt...
Vậy còn nhân vật lạ lùng đứng sừng sững trước mặt tôi là ai? Tôi nghi hoặc nhìn hắn, vô thức dịch lại đằng sau. Anh ta nhìn rất tuấn tú, với bộ quần áo cổ trang và mái tóc đen dài đến thắt lưng càng khiến tôi hiếu kỳ. Tôi hỏi dò: "Anh là ai vậy?"
Chợt hắn chau mày lườm tôi. Tuy nhiên tôi không để ý đến điều đó, mà chỉ quan tâm có phải hắn cứu mình hay không.
Thôi không đứng dựa cửa, hắn đi về phía tôi. Tôi bất động nhìn hắn đứng cách mình một khoảng khá rộng. Hắn giơ ngón trỏ lên chỉ vào mặt tôi. "Con người, sao ngươi xuống được địa phủ?" Tôi sững người. Anh ta nói tiếp: "Có nhiều yêu ma quỷ quái ở đây, ngươi không sợ chết mà lởn vởn quanh đây?"
Hắn gằn giọng với tôi. Tôi thực sự vẫn chưa hiểu. Tưởng tượng lại một ngày không mấy đẹp trời, chúng tôi bị lôi xuống âm phủ. Sau khi như chết đi sống lại ba lần, tôi gặp một người nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ, như muốn đuổi đi. Mà cũng đúng, đây không phải nơi mà chúng tôi mong tới. Liệu anh ta có biết Kha, Phương đang ở đâu không?
"Tôi là con người, bị Thần Chết đưa xuống đây, bởi vì đêm nay là đêm trăng máu nên ông ta cần máu của con người chúng tôi."
Nghe xong, hắn càng tức giận hơn. "Chết tiệt!" Tôi gần như mù mờ nhìn hắn, bởi vì tôi đang ở trong trạng thái không tỉnh táo nên tâm lý chưa thông suốt được sự việc. Hắn quay người đi đến cửa. "Ta sẽ không cứu ngươi." Giọng hắn lạnh băng. "Một tháng nữa là đêm trăng máu, ngươi hẵng còn thời gian nằm đây chờ chết, chứ không phải chết dưới tay Tử Thần. Đó đã là diễm phúc của ngươi."
Thấy hắn sắp đi, tôi cố gắng đứng dậy chạy theo bóng hình quyền lực, vớt vát tia hi vọng cuối cùng mặc dù biết cơ hội rất mong manh. "Có phải anh là Diêm Vương không? Anh có biết người thân tôi hiện giờ bị Thần Chết bắt đi đâu không? Làm ơn hãy cứu họ, hãy trả cho chúng tôi cuộc sống."
Hắn ta vẫn tiếp tục đi xa dần, cất giọng lạnh lùng đều đều: "Các ngươi nên chết hết đi." Hắn mở cửa, đi ra ngoài rồi đóng sầm lại.
Tim tôi giật thót lên. Chúng tôi mới là những người chịu thiệt thòi và hà cớ gì mà phải chết một cách phi nghĩa. Tôi đang sống, thở ngay bên dưới trần gian. Tôi không quan tâm hắn có sắc lạnh như thế nào, tôi bật dậy, lao ra ngoài.
"Vù!" Gió thổi như hất tung tôi đi. Tôi bám víu lấy cánh cửa sơ sài, hét lớn theo bóng dáng hắn mờ dần: "Cứu chúng tôi đi, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Anh là Diêm Vương cơ mà, quyền lực của anh đâu phải là nhỏ! Chính người của anh đã hại chúng tôi, phải trả lại cho chúng tôi cuộc sống!"
Không còn thấy anh ta nữa. Tôi bất lực. Hi vọng nhỏ nhoi vừa được lóe lên từ một người, nhưng cũng bị dập tắt bởi chính người đó. Hắn ta căm ghét loài người đến vậy sao? "Mẫn Phương, Quốc Kha, tới không biết phải làm gì nữa, tớ mệt quá. Tớ không thể đối chọi với Thần Chết, tớ không là gì so với ông ta cả. Các cậu đang ở đâu..."
Lại tuyệt vọng một lần nữa. Lại khóc rất nhiều một lần nữa. Cảm giác như bị ai đó bóp chặt tim đến nghẹt thở. Gió thổi hất tôi ngã lăn vào sâu bên trong, cánh cửa rời ra, rơi xuống. Tôi nắm chặt tay và chân mà ngồi khóc bứt rứt. Tôi không thể ngừng nghĩ về họ, hai người bạn đồng cam cộng khổ với tôi. Tôi đơn côi, bất lực, chỉ biết khóc lóc đến khi nào cạn sức lực thì thôi. Tuy đau khổ đến thế nhưng tôi vẫn muốn sống. Ý chí tôi nhụt đi nhưng trái tim càng mãnh liệt hơn qua từng nhịp đập khi nghĩ về Kha, Phương. Sợi chỉ ràng buộc giữa chúng tôi không thể cắt đứt. Tôi có linh cảm rõ ràng rằng họ vẫn còn sống. Nhưng điều đang chờ đợi tôi là phải vượt qua hoàn cảnh này. Rồi tôi kiệt sức, ngất lịm đi khi nhìn thấy hình ảnh lờ mờ ẩn hiện của ai đó.
Tôi thấy trước mặt mình là Kha, Phương, họ mặc quần áo trắng muốt. Chúng tôi mặt đối mặt đứng trên những tầng mây dày đặc, ánh chiều tà soi sáng bốn phương vô cùng heo hút. Tôi lại rưng rưng nước mắt, cay sống mũi. Tôi biết là chúng tôi sẽ được lên thiên đàng, chắc chắn là như vậy. Họ cũng cười rất tươi và rơm rớm nước mắt. Tôi cất lên giọng nói đang nghẹn ứ ở cổ họng: "Kha, Phương, các cậu đây rồi."
Nhưng chợt sắc mặt họ bỗng tái lại. Họ với tay sau lưng, tuyệt vọng nhìn tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi chạy đến ôm chầm lấy họ. Tôi nghe rõ tiếng thở dốc của họ. Phương kêu lên rồi ngã xuống đất, tiếng khóc bi thương vang lên, rót vào tai tôi. Tôi hốt hoảng, cố kìm nén lại nước mắt mình. Những giọt long lanh trên mắt Kha cũng chảy xuống. Tôi nắm chặt lấy mặt cậu. "Cậu sao vậy? Bị làm sao vậy? Nói tớ đi!"
Kha bám chặt lấy vai tôi, miệng hộc ra máu, ngã gục xuống. Giờ tôi mới thấy được cảnh tượng hãi hùng nhất đời mình. Nó còn hơn cả cái chết. Nó đang cắn xé bên trong tôi từng chút một. "Kha à, Phương à, tỉnh dậy đi! Nói với tớ các cậu bị sao vậy! Đừng nhắm mắt nữa, đừng bỏ tớ!" Tôi cố gắng kêu gào và lay người họ, nhưng họ vẫn bất động. Tôi không muốn như vậy.
Cảm giác mất đi người thân là nỗi đau quá lớn. Vậy cảm giác người thân chết trước mặt mình mà không thể làm gì thì sẽ đau đớn đến nhường nào? Con tim tôi như ngừng đập, máu không ngừng tuôn ra từ người họ. Nước mắt tôi chảy giàn giụa, tôi hoàn toàn chết sững. Tôi quỳ xuống, run rẩy ôm lấy Phương, cảm giác ẩm ướt lan truyền trên tay tôi, màu đỏ của máu thấm đẫm bàn tay khiến tôi càng kinh hãi. Họ đều bị chém một vết từ vai xuống bụng.