Làm người ở lại có bao giờ dễ
Giữa cõi trần điếm nhục dưỡng điên mê
Chừ ta tiễn người... nửa con dốc cuối
Mai người tiễn ta... trọn nốt cơn vui
Hình như... đã lâu... chúng ta quên cười
Hình như... đã lâu... mắt lệ tráo trơ
Hình như... đã lâu... tim quen hững hờ
Hình như... đã lâu... dại khờ vuột tay
Chúng ta... những mụ đàn bà đoạ đầy
Như con nghiện yêu đêm tình cuồng bạo
Xiêm áo tả tơi vết tự cấu cào
Ru hồn lịm bắng giọng cười ma trơi
Những mụ đàn bà nốc rượu ngạo đời
Vàng đốt tay qua làn khói thuốc mỏng
Để câm lặng giữa đất trời lồng lộng
Đem máu hồng tưới đẫm sắc tàn tro
Những mụ đàn bà chỉ nhận chẳng cho...
Đi thôi người nhé!