Tên truyện: Huyền Thoại Danh Tướng Đại Việt
Tác giả: Đoàn Văn KHa
Tình trạng sáng tác: đang cập nhật
Tình trạng đăng: cố gắng hoàn thành
Lịch đăng: đăng từng tập khi viết xong
Thể loại: Truyện ngắn dã tưởng
Độ dài: bạn đọc thấy được thì viết tiếp, dỡ thì chỉnh sữa lại
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: không
Mục lục:
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3 - Tập 4 - Tập 5 - Tập 6
Tác giả: Đoàn Văn KHa
Tình trạng sáng tác: đang cập nhật
Tình trạng đăng: cố gắng hoàn thành
Lịch đăng: đăng từng tập khi viết xong
Thể loại: Truyện ngắn dã tưởng
Độ dài: bạn đọc thấy được thì viết tiếp, dỡ thì chỉnh sữa lại
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: không
Mục lục:
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3 - Tập 4 - Tập 5 - Tập 6

Chương 1: LOẠN THĂNG LONG THÀNH
Tập 1: Champa tấn công thành Ma Linh
Nhắc đến chuyện thời nhà Lý. Thái Phó Lý Thường Kiệt là một trong những danh tướng lẫy lừng của Đại Việt. Ông lập nên nhiều chiến công hiển hách để bảo vệ nền độc lập, tự cường cho dân tộc. Ông đánh Tây, đẹp Bắc, bình Nam khiến ai cũng nể phục. Một trong những chiến công lẫy lừng ấy là đánh vào Champa, bắt sông được vua Champa và buộc chúng phải dâng ba thành Ma Linh, Địa Lý, Ma Linh để được thả tự do.
Hôm nay, Thái Bảo Lý Thường Kiệt đã qua đời. Bọn giặc Champa nghĩ Đại VIệt hết người tài liền đưa quân tấn công vào thành Ma Linh mượn cớ đòi lại đất tổ tiên gây nên nhiều thảm họa. Vua Champa mang theo 10 vạn đại quân công thành Ma Linh. Nhiều làng sống gần ở biên giới bị quân Champa tấn công, cướp phá, bắt bớ khiến lòng người oán giận.
Tướng giữ thành Ma Linh là Trân Dũng nhiều lần đưa quân đánh trả, cứu được nhiều người dân tránh được cảnh giết chóc. Nhưng binh lực của thành Ma Linh chỉ có mấy nghìn binh lính khó mà đánh lại 10 vạn quân Champa liền đưa thư hỏa tốc về thành Thăng Long cầu viện.
Kinh thành Thăng Long nhận được tin tức tình hình chiến sự ở thành Ma Linh. Triều đình nhận thấy đây là một tình hình cực kỳ nguy hiểm nên Hoàng Thượng hạ lệnh cho Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn và các tướng quân giỏi nhất đến hộ thành Ma Linh.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn và các tướng quân nhận được lệnh là lên đường đến Ma Linh ngay. Họ đi ngày đi đêm để có thể đến Ma Linh nhanh nhất có thể.
Người dân ở thành Ma Linh đứng ngồi không yên và tỏ ra hoảng sợ trước sự tàn ác của quân Champa. Nhiều người dân đã có ý định bỏ thành để chạy trốn đi đến nơi khác với hy vọng kiếm cuộc sống bình yên. Nhưng khi nghe được Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn đang đến nên cảm thấy phấn chấn, định thần và những nỗi sợ hãi đã dần tan biến. Họ rất tin tưởng việc Định Quốc Đại tướng quân Nghiêm Tuấn có thể đánh bại quân Champa dễ dàng như bao nhiêu trận chiến khác.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn được là một danh tướng tài giỏi, dũng mãnh nhất Đại Việt. Tài năng của ngày có thể sánh ngang với ngày Thái Bảo Lý Thường Kiệt.
Nhớ đến chuyện sau khi ngày Lý Thường Kiệt lớn tuổi không còn đủ sức để lo chuyện triều đình, quân xâm lược đặc biệt là người láng giềng phương Bắc cho rằng Đại Việt không còn nhân tài nên đã xua quân xuống phía Nam xâm lược Đại Việt. Các nước láng giềng Đại Việt cũng đem quân đến dòm ngó biên ải.
Quân Tống đem đến 50 vạn đại quân đánh Đại Việt. Chúng nghĩ Lý Thường Kiệt đã qua đời là lúc phù hợp nhất để có thể phục lại mối hận thua trận năm xưa. 50 vạn đại quân là một thế lực rất lớn, chúng rất tự tin có thể thu phục Đại Việt. Cùng lúc chúng uy hiếp các nước láng giếng chung sức công vào Đại Việt. Lúc đó, Đại Việt ở bốn phía đều có kẻ thù, muốn giằng xé đất nước ta ra làm thành từng mảnh. Đại VIệt vừa được hoà bình không lâu, tài lực không lớn mạnh bằng các nước khác. Triều đình Đại VIệt cố gắng hết sức để có thể chống lại kẻ thù nhưng sức lực của chúng là quá lớn so với tình hình đất nước. Đại Việt chìm vào khối lửa chiến tranh, người dân sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Tưởng chừng như Đại Việt lại một lần nữa sống trong cảnh nô lệ nhưng may mắn thay có một thanh niên với sức mạnh phi thường gánh vác gánh nặng của giang sơn. Chàng thanh niên ấy được biết đến là học trò tài giỏi nhất của ngày Thái Bảo Lý Thường Kiệt có tên là Nghiêm Tuấn.
Với sức trẻ và tài quân sự kiệt xuất, Nghiêm Tuấn lấy ít địch nhiều lấy oai danh mà bình thiên hạ. Nghiêm Tuấn đánh cho 50 vạn đại quân Tống phải chạy về, đánh cho Xiêm La nể sợ, đánh cho Chân Lạp, Champa phải khiếp sợ. Và Nghiêm Tuấn đã được hoàng thượng phong làm Định Quốc Đại Tướng Quân khi tuổi còn rất trẻ. Một chức vụ đứng đầu quân đội, dưới một người mà trên vạn người.
Sau chiến tranh, Nghiêm Tuấn cùng với các quan lại trong nước cùng hợp sức bắt bọn thảo khấu, cường hào, ác bá cho nhân dân cuộc sống bình yên. Nên rất nhiều người dân rất yêu mến Nghiêm Tuấn và coi như là một thần tượng.
Người dân ở thành Ma Linh khát khao được gặp vị tướng trẻ tài giỏi này đến mức mất ăn mất ngủ. Người người ngóng ra cõng thành trong ngón ngày đêm. NHiều cô gái trong thành rất khát khao được một lần trông thấy chàng thanh niên tài giỏi này. Nhưng trong quân đội Đại Việt còn có một tướng quân tài giỏi nữa tên là Phạm Khắc VIệt, nghe nói vị tướng quân rất đẹp trai, tài giỏi được mệnh danh là "Đại Việt đệ nhất mỹ nam". Phạm Khắc Việt là người văn võ song toàn. So về vẻ đẹp trai thì Phạm tướng quân ăn đứt tướng quấn Nghiêm Tuấn. Vì thế, những cô gái trong kinh thành chia ra làm hai phe "thần tượng Nghiêm Tuấn" và "thần tượng Phạm Khắc VIệt". Vì thế họ cứ tranh cãi nhau về vấn đề chàng trai nào phông độ, tài giỏi hơn. Ngoài ra, các nàng không ngần ngại chi tiền để sửa soạn cho nhan sắc đẹp nhất có thể để hy vọng các tướng quân để ý đến. Họ quên luôn chuyện ngoài thành Ma Linh có một kẻ thù rất mạnh
Đoàn người hộ tống các tướng quân khi nhận được lệnh của hoàng thượng đã ngày đêm lên đường với hy vong có thể tiến đến thành Ma Linh nhanh nhất. Sau gần 02 ngày đi đường, đoàn người đã đến được thành Ma Linh.
Mọi người ngày đêm trong ngóng nên khi đoàn người di chuyển từ xa người dân đã phát hiện ra. Người dân ùa ra cõng thành và chiếm cho mình một vị trí đứng tốt nhất. Các cô gái cũng cố gắng chen vào những chỗ đứng lợi thế để có thể khoe được nhan sắc của mình với hy vọng để được tận mắt nhìn thấy được những vị tướng quân tài giỏi.
Đoàn người gồm có ba cỗ xe ngựa đang lao đến với tốc độ rất nhanh. Khi đến cõng thành, đoàn người không thể tiến vào trong vì người dân đã bu đến rất đông. Các binh sĩ tiến tới muốn dọn đường cho đoàn xe đi tiếp. Nhưng họ không muốn nhường và mon muốn được gặp các tướng quân. Các tướng quân ngồi trên xe nghe thấy ngăn cản các binh lính và xuống ngựa để có thể đi vào thành.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn là người bước xuống đầu tiên. Ngày ấy là một thanh niên khôi ngô tuấn tú khoảng chừng hai mươi sáu tuổi. Ngày có vóc dáng mạnh mẽ, dáng đi oai vệ và một làn da rám nắng như một anh nông dân thứ thiệt. Nghiêm Tuán một cơ thể cường tráng, sức khoẽ phi thường khiến mọi người ngưỡng mộ. Họ nhìn vào Nghiêm Tuấn cảm nhận được một nguồn sức mạnh dồi dào, bất tận.
Người bước xuống thứ hai là tướng quân Phạm Khắc Việt. Phạm Khắc Việt được các cô gái chào đón nồng nhiệt nhất vì vẻ điển trai vượt trội. Phạm Tướng Quân có vóc dáng nho nhã, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng xinh hơn cả con gái. Đặc biệt, Phạm Khắc Việt ăn mặc rất đẹp và chỉnh chu. Vẻ đẹp của nàng khiến nhiều cô gái xao xuyến, ngất ngây từ cái nhìn đầu tiên. Nụ cười ngọt ngào khiến bao trái tim của các cô gái vụng vỡ. Nhìn vẻ bề ngoài rất ít người nghĩ đây là một trong những tướng quân tài giỏi nhất Đại Việt. Phạm Tướng Quân có tài bắn cung kiệt xuất đã huấn luyện một đột cung binh lớn mạnh. Nhờ vào tài của Phạm tướng quân và đội cung binh mà Đại Việt có được nhiều trận thắng rất vẻ vang.
Tiếp theo các tướng quân Hồ Văn Lâm, Lê Minh bước xuống. Và cuối cùng là một vị tướng quân mà chẳng ai quan tâm chào đón. Đó là tướng quân Ngô Thành, một con người rất bí ẩn với người dân. Trong doanh trại, người dân cũng chẳng hiểu Ngô Thành giữ chức vụ gì mà chỉ thấy lâu lâu lẻo đẻo theo Nghiêm Tuấn. Mỗi khi có trận đánh lớn, họ chẳng nghe nói Ngô Thành làm việc gì ra hồn và trong các buổi tuyên dương chiến công không được nhắc đến. Và hơn hết, Ngô Thành là một con người rất lạnh lẽo, ít nói và có vẻ mặt bậm tợn chẳng ai ưa. Ngô Thành có một đôi mắt sắc bén nhìn đến đâu là người khác thấy ớn lạnh đến đó. Vì thế, người dân chẳng ai quan tâm chú ý đến vị tướng quân này.
Nghiêm Tuấn vừa bước xuống mọi người vỡ òa hạnh phúc vì tận mắt nhìn thấy chàng trai mạnh mẽ nhất Đại Việt.
Nghiêm Tuấn là một thanh niên có vóc dáng mạnh khõe, chưa quá ba mươi. Nghiêm Tuấn có khuôn mặt tuấn tú, làn da rám nắng như một chàng nông dân thứ thiệt nhưng vóc dáng lại rất oai phong lẫm liệt, từng bước đi toát ra một sức mạnh vô tận. Nghiêm Tuấn có một nụ cười rất tươi quẫy chào mọi người, rất thân thiện.
Các tướng quân bước vào thành được mọi người chào đón rất nồng nhiệt từ trẻ nhỏ, các cô gái cho đến người lớn tuổi. Nhiều người tỏ ra rất hạnh phúc khi được chứng kiến những tướng quân trẻ tuổi tài năng đang đứng trước mặt mình. Các tướng quân vẫy tay chào đón rát cung kính. Lũ trẻ con bắt được thời cơ vượt được rào bảo vệ của binh lính chạy vào ôm chặt các tướng quân. Chúng quấn quýt chẳng chịu rời. Các tướng quân bồng một hai bé lên người, vừa chơi đùa vừa đi vào thành. Riêng Ngô Thành chẳng có đứa bé nào dám lại gần. Vì Ngô Thành lườm ánh mắt là chúng sợ khóc ngay.
Vừa bước qua cõng thành, các tướng quân nghe được tiếng náo động của binh khí, tiếng la thét các binh sĩ dự đoán là Champa công thành.
Ngay lúc này một binh lính chạy đến báo là quân đội Champa đang công thành. Các tướng quân nhanh chóng lên ngựa chạy thật nhanh đến phía cõng thành đang có chiến sự. Những người dân rủ ghê nhau đến cõng thành xem chuyện náo nhiệt.
*
Nghiêm Tuấn và các tướng quân bước đến tường thành nhìn xuống bên dưới cảm thấy lo lắng vì quân Champa tiến đến rất đông. Mười vạn đại quân Champa đứng dưới cõng thành che kín mọi ngóc ngách ở trước cõng thành.
Ma linh vốn là một nơi có đồi núi hiểm trở, thành Ma Linh xây dựng ở một địa điểm trọng yếu, thành cao và xung quanh là đồi núi tập trùng nên thế phòng ngự của thành rất vững chắc. Vì thế, quân Champa có hơn 10 vạn quân mấy ngày qua chưa dám đánh trực diện.
Quân đội Champa đông như kiến đứng nhốn thành nhiều nhóm không theo khuôn phép nào cả. Đó là do bản tính du mục của người Champa, họ sống trên lưng ngựa rong ruổi nay đây mai đó, thích sống tự do thoải mái hơn theo khuôn phép. Họ theo từng bộ tộc khác nhau. Trong đó có bốn bộ tộc lớn nhất, người đứng đầu mỗi bộ tộc được gọi là lãnh chúa. Lãnh chúa của bộ tộc mạnh nhất sẽ được lên làm quốc vương, nhận trách nhiệm điều hành đất nước. Vì thế, quân đội Champa tuy lớn sự đoàn kết rất thấp.
Bọn Champa đứng dưới cõng thành khua chiếng đánh trống la lối ôm sòm nghe muốn inh tai, nhức óc. Ở phía trước cõng thành Ma Linh là một bình nguyên, xung quanh là đồi núi tập trùng. Trên khoảng rộng bình nguyên ấy có một tảng đá to, có khắc bài thơ của Thái Phó Lý Thường Kiệt để khẳng định lãng thổ của quốc gia. Bài thơ ghi rằng:
Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như Hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ dẵng hành khang thủ bại hư.
Một tên tướng cầm một cây búa lớn tiến đến gần bia đá đó rồi bổ xuống. Nghiêm Tuấn trông thấy bia đá vỡ ra trở nên tức giận muốn xử quyết kẻ đó. Nghiêm Tuân từ trên tường thành nhảy xuống. Thành trì rất cao đến mấy trượng, người thường nhảy xuống không bị chết thì cũng bị thương rất nặng. Nghiêm Tuấn hành động quá nhanh khiến mọi người kinh hoảng. May mắn,Nghiêm Tuấn nhảy xuống thành hoàn toàn bình an mọi người có thể yên tâm. Nghiêm Tuấn hạ xuống đất an toàn liền lao đến tên tướng giặc đó nhanh như mãnh hổ, muốn một tay bẽ gãy cổ tên tướng giặc ấy cho bỏ tức. Tên tướng giặc rất kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì thì bị một mũi tên cắm xuyên qua đầu. Hắn ngả xuống chết tươi. Nghiêm TUấn ngó lên cõng thành nhìn thấy Phạm Khắc Việt đang cầm cung là hiểu ngay, mũi tên ấy là của tướng quân ấy. Nghiêm Tuấn cảm thấy hơi bực vì Phạm Khắc Việt đã nhanh hơn mình một nhịp.
Nghiêm Tuấn đến gần đá vào cái xác vài cái rồi nhặt lấy cây búa. Nghiêm Tuấn cầm cây búa đứng thẳng người lia mũi búa về phái quân Champa tỏ thái độ rất ngạo mạng.
- Cả lũ chúng mày đã chán sống rồi sao mà kéo quân đến đây gây hấn. Những trận đánh trước đây, tao đã mở lòng từ bi mà không dồn lũ chúng mày vào con đường chất. Bây giờ cả bọn kéo đến đây ham hố xuống suối vàng lắm rồi ư.
Thưc ra, Nghiêm Tuấn lia mũi bứa còn có mục đích khác nữa là ngắm kỹ những tướng lĩnh của giặc ở đây. Nghiêm Tuấn đã ngó qua ngó lại vài lần, rồi cảm thấy mừng thầm. Nghiêm Tuấn đang mừng rõ vì một chỉ huy tài giỏi nhất của Champa là thái tử Chế Liễn và cả dàn tướng lĩnh tài giỏi không có mặt ở đây. Nhìn kỹ, Nghiêm Tuấn ngó thấy Vua Champa đang ngồi ở trên một con voi chiến, bên cạnh có một tì nữ, phần còn lại là những tướng quân không có mấy tài nằng.
Sở dĩ, Vua Champa hiện tại có thể giữ được chức vụ là do tài năng lãnh đạo của con trai Chế Liễn. Trước đây cha của Vua Champa đã từng ký kết dâng 3 châu cho Đại Việt đã mất uy thế nghiêm trọng. Khi nhường ngôi lại của Vua Champa thì bộ tộc của hắn đang lung lay. Và nhờ vào tài lãnh đạo của Chế Liễn mà bộ tộc đã lấy lại được uy thế và oai phong. Chễ Liễn là một người có khả năng chỉ huy rất tốt. Nghiêm Tuấn và Chế Liễn từng giao chiến vài lần, có thể nói tài dùng binh chẳng kém ai. Hôm nay, chẳng hiểu lý do gì mà Champa công thành Đại Việt lại không có Chế Liên và dàn tướng tài giỏi phục tùng.
Một tướng cưỡi ngựa, mặc áo giáp rất uy thế có thể là Nguyên Soái, cưỡi ngựa về phía trước vài bước. Nghiêm Tuấn nhận ra hắn là một tướng hạng bét trong hàng ngũ của Chế Liễn. Khi giao tranh, tên này chẳng có một chút tài năng gì nổi bật. Chẳng hiểu vì cớ gì mà hắn bỗng chốc từ một tường quèn trở thành nguyên soái. Hắn có vóc dáng cao to, rất mạnh mẽ nhưng võ nghệ và mưu trí quá tầm thường. Hắn nói:
- Hôm nay, ta mang theo 10 vạn đại quân quyết đòi lại đất tổ tiên đã bị các ngươi chiếm lấy. 10 vạn đại quân hùng mạnh sẽ san bằng nơi này thành bình địa. Ngươi mau mang quân ra đầu hàng thì ta tha cho tội chết.
- Đất nào là của các ngươi. Đây là lãng thổ của Đại Việt, do người Việt cai trị và sinh sống. Lũ chúng mày khôn hồn cút xéo khỏi đây nếu mà tao bực lên giết hết chúng mày.
Vua Champa đang ngồi trên lưng voi, bên cạnh còn có một tì nữ, nói:
- Ta biết ngươi là một tướng tài nhưng không thể nào đánh lại 10 vạn đại quân hùng mạnh của ta. Nếu như ngươi đầu hàng thì ta sé tha cho mạng sống. Không những thế ta sẽ ban cho ngươi chức vị, người đẹp và vinh hoa phú quý mà cả đời không hưởng hết.
- Cái đât nước nhỏ bé ấy có chứa nổi ta không. Không phải vì Hoàng thượng có lòng nhân từ không muốn chiến tranh và khế ước mà tổ tiến ngươi đã kỹ thì ta đã đưa quân đi san bằng champa từ lâu lắm rồi. Đến lúc đó chưa chắc ai là vua của Champa mà giờ ở đây, mày lấy ba cái thứ rác rưởi ra đây dụ dỗ người khác. 50 vạn đại quân hùng mạnh của Đại Tống, tao tiễn xuống suối vàng hết rồi, 10 vạn quân yểu xìu chúng mày thì tao chẳng coi ra gì,
Tên nguyên soái cảm thấy Vua của minh bị xúc phạm muốn đứng ra chỉnh Nghiêm Tuấn và tỏ ra sức mạnh của một vị tướng quân:
- Người khác sợ ngươi nhưng ta đây không sợ. Ngươi chỉ một bà tám ngoài chợ chỉ giỏi bép xép. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, ngươi có dám đấu với ta một trận phân tài cao thấp không?
- Lên đây, ông mày sẽ cho mày một bài học
Nguyên Soái Champa cầm chắc cây trường đao cưỡi ngựa về phía trước, tư thế sẵn sàng. Nghiêm Tuấn đưa tay ngụ ý cảm lại, nói:
- Tao là đại tướng quân của một nước lớn mà đi ăn hiếp một tên tướng cỏn con không có công trạng gì thì người đời cười chê ta chết. (Chỉ tay về phía hai tên tương khác) Ngươi và hai tên kia nưa xông lên đây. Tao chấp hết.
Hai tên tướng ấy cũng đã từng đánh nhau với Nghiêm Tuấn rồi, và bị đập cho ta tơi. Nhưng lần đó, nhờ vào tài dùng binh của Chế Liễn mà Nghiêm Tuấn đã không xử đẹp những tên tướng này. Bây giờ, đúng là lúc cần phải xài đến cái oai phong của một vị tướng tài.
Tên Nguyên Soái Champa cảm thấy mình bị khinh thường tỏ thái độ rất khó chịu. Nhưng ba đánh một là một cơ hội lớn để giết được Nghiêm Tuấn nên không thể bỏ qua cơ hội này. Thế là, hắn chấp nhận điều kiện của Nghiêm Tuấn. Hai tên tuóng quân kia cưới ngựa xông lên. Hai tên tướng cũng có thân hình đồ sộ và mạnh mẽ trong hàng ngũ quân đội champa. Chúng có thân hình lực lưỡng, chúng không mặc áo giáp để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, vạm vỡ. Chúng nhanh chóng thúc ngựa xông về phía trước, chuẩn bị tư thế đánh Nghiêm Tuấn
Trên thành Ma Linh căng thẳng không kém. Phạm Khắc Việt đang chỉ huy và bố trí lực lượng quân đội để sẵn sàng nghênh chiến nếu Champa công thành. Quân lực của thành trì hiện tại rất ít so với quân đội Champa nên khiến Phạm Khắc Việt lo lắng. Trước tiên, Phạm Khắc Việt chỉ huy cho đội Cung Binh chuẩn bị tác chiến. Đội cung binh của Đại Việt gồm hai loại binh chủng: cung thường và nỏ thần. Đội quân cung binh thường sử dụng loại trường cung có khả năng bắn xa và chính xác hơn. Nỏ thần là một loại nỏ được chế tạo đặc biệt có thể bắn ra nhiều mũi tên cùng lúc có uy lực rất mạnh. Phạm Khắc Việt cũng đang lo lắng cho việc một Nghiêm Tuấn chống lại ba tướng địch. Dù biết võ nghệ Nghiêm Tuấn rất giỏi, một tên trong số ấy chẳng là gì nhưng ba người xông lên cùng lúc thì tình thế có nguy hiểm. Phạm Khắc Việt liền ra lệnh cho Ngô Thành trong tâm thế sẵn sàng bảo vệ Nghiêm Tuấn.
Ngô Thành thực chất là một tướng quân chỉ huy đội quân trinh sát, có võ nghệ cao cường và khinh công tuyệt đỉnh. Là người rất thích hợp hộ vệ Nghiêm Tuấn lúc này. Ngô Thanh nhận lệnh cảm thấy dư thừa vì ba tên tướng này được Nghiêm Tuấn khiêu chiến chỉ là những người có võ nghệ rất tầm thường. Chúng thường xuyên lấy sức mạnh của cơ bắp để đánh nhau nên không đáng lo. Ngô Thành nhận định Nghiêm Tuấn có thể xử đẹp ba tên giặc rất nhanh. Trong trận đánh nhiều người đòi hỏi cần phải có sự phối hợp hoàn hão giữa các bên mới có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất, nhưng Ngô Thành ngó sơ qua ba tướng giặc là biết chúng chẳng ưa nhau, chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nên Nghiêm Tuấn đang có lợi thế hơn khi chiến đấu với ba người này.
Tuy nhiên, Ngô Thành vẫn thực hiện theo mệnh lệnh của Phạm Khắc Việt.Ngô Thành là người co khinh công tuyệt đỉnh cùng với kiếm pháp siêu phàm có thể yểm trợ cho Nghiêm Tuấn nhanh chóng khi rơi vào tình thế khó khăn.
Các tướng quân cũng đang rất căng thẳng vì số lượng binh lính của Champa đông áp đảo số lính phòng thành. Nếu Nghiêm Tuấn thất bại thì sĩ khí của quân đội có thể xuống thấp và trận chiến có thể rơi vào tình huống rất xấu. Họ cầu mong cho Nghiêm Tuấn có thể tốc chiến tốc thắng. Chỉ có những người dân đang đứng gần cõng thành để xem chuyện náo nhiệt là vui vẻ nhất. Họ đang rất hào hứng cỗ vũ cho danh tướng của mình có thể giết địch nhanh chóng, dạy cho chúng một bài học nhớ đời.
Ba tướng địch nghe thây Nghiêm Tuấn chấp hết liền cảm thấy vui mừng, cơ hội ngàn năm có một, chúng có thể giết được một tướng quân đang danh chấn thiên hạ thì uy danh của chúng rất lớn, quan tước bổng lộc tiền tài lên như diều gặp gió. Và ba người họ có sức mạnh phi thường tự tin có thể giết Nghiêm Tuấn rất dễ dàng. Bọn chúng ngồi lên ngựa rất tự tin mình sẽ chiến thắng trận này. Rồi chùng cầm vũ khí của mình, phi ngựa nước đại tiến thẳng về phía Nghiêm Tuấn. Khi chiến cũng cần có trên dưới, Nguyên Soái là người phia ngựa chạy trước, còn hai tên tướng kia chạy ở hai bên.
Nghiêm Tuấn tay cầm cây búa rất bình thản. Khi ba tướng giặc chạy được một đoạn, Nghiêm Tuấn phóng cây búa về phía Nguyên Soái giặc. Lưỡi búa bay rất nhanh, tên nguyên soái hoảng sợ. Lưỡi búa bay ở tầm cao ngang đầu hắn, có thể dễ dàng né được. Nhưng khi vừa dự tính né hắn chú ý được hướng của cây búa bay thẳng về phía Vua Champa. Vì thế, hắn quyết định dùng đại đao đưa lên gạt, mũi búa trúng vào đại đao kêu "beng" rất lớn. Lưỡi búa bay về phía bên phải hướng về phía tên tướng giặc xông lên. Việc này diễn ra quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng gì nên lưỡi búa bay đến cầm thẳng vào ngực. Hắn ngả xuống ngựa chết tươi.
Tên nguyên soái giặc kinh hãi, thì nghe thấy tướng bên cạnh thốt lên:
- Nguyên soái cẩn thận
Ngay lúc này, Nghiêm Tuấn đã lao đến với tốc độ thần tốc nhanh hơn cả ngựa phi nước đại. Nghiêm Tuấn nhảy lên cao, tay phải tung ra một cú đấm rất mạnh vào mặt tướng giặc, tay trái chụp lấy cây đại đao. Nguyên soái của giặc bị đánh ngả xuống đất, còn cây đại đao đã bị Nghiêm Tuấn cướp được. Tên tướng quân đang phi ngựa phía sau cầm thương đâm tới. Nghiêm Tuấn dùng đại đao bổ xuống nhưng không nhắm vào tướng giặc mà vào đầu con ngựa. Đầu ngựa bị đại đao chẻ làm đôi, ngả lăn ra. Mũi thương lao đến hướng Nghiêm Tuấn thì vội vàng ngả hướng khác vì hắn đã ngả xuống đất. Tên Nguyên Soái của giặc vừa ngả ngựa, bị trúng một đấm rất mạnh, đứng dậy mà còn choáng váng chưa kịp bình tĩnh thì Nghiêm Tuấn đã lao đến dùng đại đạo chém bay đầu. Rồi Nghiêm Tuấn vội vàng phóng đại đao về phía tướng giặc vừa ngả xuống. Cây đại đao đâm xuyên người khiến hắn chết ngay.
Trận đánh diễn ra quá nhanh chóng và choáng váng. Mọi người chưa kịp quan sát gì thì trận chiến đã kết thúc khiến quân Champa kinh hồn bạt vía. Ba tên tướng quân vừa rồi trong doanh trại của Champa được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ, mạnh mẽ hơn người nhưng bị Nghiêm Tuấn giết chết như con ruồi con muỗi.
Trên thành Ma Linh, mọi người cũng rất ngạc nhiên về sức mạnh của Đại Nguyên Soái. Các binh sĩ đánh trống, hò reo chiến thắng vang động cả một vùng. Bọn giặc nghe mà kinh hồn bạt vía.
Nghiêm Tuấn cầm đầu cảu tướng giặc, đứng ngạo nghễ:
- Còn thằng nào dám lên đây thử bản lĩnh nữa không.
Quân Champa không ai dám lên tiếng. Nghiêm Tuấn ngạo nghễ quát lớn:
- Chúng mày là một lũ súc sinh không biết nhân nghĩa, không nghe lời giáo huấn của tổ tiên. Chúng mày lũ vô nhân tính nhưng ta không thể là người bất nghĩa. Nể tình trước đây tổ tiên chúng mày có ký kết hiệp ước hòa bình, tao cho chúng mày 3 ngày đẻ rời khỏi đay. Sau 3 ngày, tao thấy chúng mày ở đay thì tao giết hết.
Trên thành, các binh sĩ Đại Việt tung hô, đánh trống la hét khí thế vô cùng lớn khiến cả vùng chấn động.
Nghiêm Tuấn cười ngạo nghễ quay người đi vào thành trong sự tán thưởng của mọi người.
Những người dân cũng đừng chen chân gần cửa thành nghe binh lính kẻ lại mọi diễn biến trận đánh vừa rồi đều tán dương ca ngợi. Nghiêm Tuấn lên cõng thành chào mọi người một tí rồi quay vào trong phòng để bàn luận tình hình chiến sự. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho người dân tột cùng hãnh diện.
Ngô Thành vốn là một vị tướng quân thống lĩnh quân đội tình báo của Đại Việt. Đội quân trình bào hoạt động rất âm thầm, kín đáo nhằm thu thập tin tức cho quân đội. Khi quân đội của Champa lui quân thì đội quân trinh sát cũng bám theo. Trong triều đình rất ít người biết đến sự tồn tại của đội quân này. Họ là một vũ khí bí mật mang đến sức mạnh cho đại quân Đại Việt. Trong quân đội, họ có một biệt danh là "Quạ Đêm".
Các tướng quân tập trung vào phòng nghị sự để bàn bạc cách chiến đấu chống quân Champa. Các tướng quân Phạm Khắc Việt, Lê Minh, Trần Dũng, Hồ Văn Lâm ngồi vào bàn nghị sự. Bên ngoài, Nghiêm Tuấn tỏ ra rất tự tin, nhưng khi vào nghị sự cảm thấy rất lo lắng cho tình hình chiến sự nói:
- Trận đầu tiên, chúng ta đã tạm thời giành chiến thắng. Nhưng quân Champa vẫn chưa bị tổn hại quá nhiều về lực lượng. Và với tình hình quân lực của chúng ta, việc đối đầu trực tiếp với chúng vào lục này không phải là cách tốt nhất. Chúng dùng toàn lực công thành e rằng, quân đội của chúng ta sẽ bị tổn thất lớn.
Phạm Khắc Việt nói thêm vào:
- Tình hình đất nước đang rất nguy hiểm, xung quanh các nước làng giềng và đặc biệt người hàng xóm phương bắc luôn dòm ngó và xem từng hành động của chúng ta. Chúng ta chỉ cần suy yếu một tí là sẽ sinh ra biến động lớn. Trận đánh này, chúng ta không những thắng, mà phải thắng lớn và phải bảo toàn được sức mạnh của quân đội. Chuyện này hơi khó nhưng chúng ta sẽ làm được.
Hồ Văn Lâm nói:
- trận đầu tiên, Nguyên soái đã chém chết ba tướng giặc, sĩ khí của chúng đang xuống thấp. Đại quân không có nguyên soái, không có tướng giỏ thì chẳng đáng ngại. Mọi người lo hơi nhiều quá không. Mỗi lần Champa công thành, nguyên soái ra lắt đẩu tướng địch lên treo cõng thành là êm chuyện.
Lê Minh nói:
- Đánh trận mà dễ ăn nhưng tướng quân nghĩ thì tốt biết mấy. Bên phái Champa có một tên chỉ huy rất tài giỏi là thái tử Chế Liễn, có tài dùng binh rất giỏi. Bên cạnh hắn lại có rất nhiều tướng tài đi theo. Không hiểu vì lý do gì mà hắn không tham gia trận đánh này, những tướng giỏi cũng chẳng thấy đâu. E là tình hình quân giặc sẽ có biến.
Tướng quân Trần Dũng nói:
- Tôi đã từng tham gia giao chiến với tên thái tử Chế Liễn này. Quân Champa dưới sự chỉ huy của hắn thật sự nguy hiểm hơn bây giờ rất là nhiều. Hắn mà chỉ huy 10 vạn đại quân thì trận chiến này sẽ khó khăn lắm.
Nghiêm Tuấn ngó bàn đồ bố trí quân lực Đại Việt đang nằm ở trên bàn. Tình hình quân lực ở biên giới phía Nam phân bổ chưa đến 6 vạn quân, gồm phiên quân, quân đội địa phương và quân chủ lực chiếm số lượng không đông lắm. Việc giao chiến với quân Champa vào lức này có thể gây ra tổn thất rất lớn cho quân đội. Nghiêm Tuấn nói:
- Căn cứ vào tình hình quân lực hiện tại, chúng ta giao chiến với quân địch không phải là phương án tốt nhất. Ta nghĩ cách tốt nhất là hù doạ cho chúng sợ mà quay về nước. Trước tiên, tướng quân Ngô Thành cần phải điều tra tình hình quân sự của kẻ thù và Chế Liễn đang ở đâu. Thứ hai chúng ta sẽ cho chúng thấy những gì mà ta muốn chúng thấy.
Nghiêm Tuấn là người đưa ra kế hoạch nhưng người hướng dẫn cho các tướng quân thực hiện kế hoạch như thế nào là Phạm Khắc Việt.
Tướng quân Ngô Thành và lính trinh sát bám sát theo hướng lui quân của Champa. Quân Champa rút lui về doanh trại cách thành Ma Linh khoảng 5 dặm. Doanh trại của quân Champa rất lớn chia ra làm nhiều khu khác nhau. Có thể dễ dàng nhận ra, bốn khu là phân chia quân lực của các lãng chúa, còn khu trung tâm là dành cho Vua Champa.
Vua Champa vừa về đến doanh trại nhanh chóng ra lệnh tập hợp tất cả các tướng lĩnh giỏi nhát để bàn luận quân sự. Bắt đầu buổi họp, Vua Champa tỏ ra vẻ rất tức giận về trận đánh này và liên tục chửi bới các tương quân vô dụng. Và sau đó, hắn muốn tìm cho quân Champa một nguyên soái thống lĩnh. Nhưng các tướng quân im bặt, không ai dám dề bạt bản thần vì sợ rằng làm Nguyên Soái sẽ đương đầu với Nghiêm Tuấn. Từ việc im lặng không dám nói rồi lại chuyện sang đùn đẩy cho người khác.
Sùng Nang Nạ liền đứng ra nhận trách nhiệm này. Sùng Nang Hạ vốn là một tướng hộ vệ thân cận của Vua Champa, dũng mãnh và đã từng bảo vệ Vua Champa vượt qua rất nhiều nguy hiểm. Vua Champa không rất tin tưởng, liền phong hắn làm Nguyên Soái. Những tướng quân khác cảm thấy mừng rỡ vì đã có kẻ gánh trọng trách thay mình.
Quân Champa sau một trận thua choáng váng vẫn chưa định hình lại sức mạnh quân đội, chúng đang còn hoang mang bối rối, hồn vía vẫn còn mơ màng. Chúng đang choáng váng vì trận đầu tiên đã chết 3 tướng. Nhưng các tướng quân chẳng ai màn quan tâm đến cảm xúc của chúng vì đang ở chiến trường mà.
Trong thành Ma Linh, người dân đang ngắt ngây với chiến thắng của quân đội. Họ truyền tai nhau về chiến công, dũng mãnh của Nghiêm Tuấn. Câu chuyện tướng quân Nghiêm Tuấn một mình giết ba tướng giặc được mọi người kể cho nhau nghe và bàn tán xôn xao, vui như ngày hội.
Sau khi họ cười nói hả hê với chiến công của Nghiêm Tướng Quân thì lại chung tay với quân đội triển khai kế hoạch đối phó với Champa. Những dân phu, thanh niên trai tráng được huy động xây dựng tường rào, luỹ cao để chống giặc. Nhứng người lớn tuổi, phụ nữ làm công việc vót chông, tạo hình nộm rơm giốn như người thật. Mọi người đang rất hào hứng đoàn kết làm tốt công việc của mình.
Rồi trong thành Ma Linh bỗng dưng có biến, có hai nhóm thanh niên đang lao vào nhau đánh lộn khiến nhiều người bị thương. Trong hoàn cảnh này, nhóm người đánh nhau có thể gây mất đoàn kết tình hình sẽ trở nên xấu hơn. Phạm Khắc Việt dẫn quân đến nơi rồi bắt tất cả để tra hỏi. Những người này được áp giải về phủ quan huyện để tra hỏi ngay. Những người gây rối bị bắt về phủ quan huyện gồm hai nhóm người, gồm người Việt và người Chăm. Phạm Khắc Việt liền tra hỏi kỹ lưỡng nguồn cơn sự việc, phát hiện ra chuyện này khá là rắc rối.
Trước đây, Champa dân ba châu cho Đại Việt, Phàn lớn người Champa đã rời khỏi đây trong đó vẫn có một một bộ nhỏ xin ở lại Đại Việt sinh sống. Hoàng thượng vì đức nhân từ nên đã cho phép những người ấy ở lại chung sống như người Việt. Nhưng họ lại bị áp đặt một vài điều luật là không được phép tham gia thi cử làm quan, và gia nhập quân đội. Trong những ngày gần đây, Champa công vào thành Ma Linh, những thanh niên trai tráng người Chăm muốn đầu quân triều đình bảo vệ đất nước nhưng luật triều đình không cho phép. Họ lại bị những người Việt trong thành nghi ngờ thường xuyên giám sát, miệt thị. Họ cảm thấy bực tức nên hai bên đánh nhau dẫn tới việc gây mất trật tự. Những thanh niên người Chăm muốn cống hiến sức trẻ cho đất nước khiến Phạm Khắc Việt cảm động, nhưng luật lệ triều đình không thể vượt qua. Phạm Khắc Việt bối rối chưa tìm ra phương hướng xử lý rồi quyết định giam họ lại chờ xử sau.
Khi xử xong vụ án, cũng là lúc binh lính vào báo lại là người dân đã làm được rất nhiều hình nộm bằng rơm. Phạm Khắc Việt bắt tay vào việc hướng dẫn người dân dùng hình nộm để lừa địch. Một số hình nôm được mặc trang phục của lính được đặt trên tường thành và vài vị trí không trọng yếu trong thành. Những binh lính và những người dân được dạy cách tương tác với những hình rơm này như người thật, người đứng từ xa rất khó để phân biệt được người thật giả. Một số hình nộm được đặt trong nhà để thay thế cho những người dân sống tại đó, những người dân này cũng mặc áo lính để làm lính canh gác ở một vài nơi trong thành. Các binh lính canh gác, tập luyện đã mệt mỏi có thể giả làm người dân trở về nhà dân để nghỉ ngơi. Vì thế mà số lượng binh lính trong thành bỗng nhiên được thổi phồng lên rất nhiều. Mặt khác, Phạm Khắc Việt ra lệnh cho binh lính giám sát những lính do thám của Champa, và cố tình dẫn dụ chúng xem những thứ mà Đại Việt muốn cho chúng xem.
Khi sắp xếp xong công việc đối phó với lính Champa cũng là lúc trời đã tối. Phạm Khắc Việt muốn tìm nguyên soái để bàn bạc cách thức giải quyết tranh chấp giữa người Việt và người Chăm trong thành sao cho ổn thoã thì không tìm thấy. Binh sĩ báo lại là Nghiêm Tuấn đang theo lính trinh sát để dò xét tình hình của kẻ thủ. Phạm Khắc Việt cảm thấy rất không hài lòng vì hành động không bàn tính của Nghiêm Tuấn.
Phạm Khắc Việt ngồi xuống bàn suy tính cách để có thể hoà giải xung đột của người Việt và người Cham ở trong thành. Đã nghĩ ra nhiều khách nhưng không tìm ra biện pháp hợp lý khiên Phạm Khắc Việt nặng trĩu.
Ngay lúc này, binh lính vào báo vừa bắt được một tên lính đưa thư của quân đội Champa. Trong lúc quân đội Đại Việt canh gác phát hiện ra một người khả nghi liền bắt giữ mới biết đó là lính đưa thư của của quân đội Champa nên vào xin chỉ thị xử lỹ. Phạm Khắc Việt cho gọi hắn lên để hỏi việc. Lính đưa thư Champa bị trói chặt được đưa vào cùng với một cái túi đầy thư. Hắn khóc lóc van xin tha mạng nhưng bằng tiếng chăm nên Phạm Khắc Việt chẳng màng quan tâm. Phạm tướng quân mở túi đựng thư ra xem, bên trong chứa rất thư được viết bằng tiếng chăm, nhưng không có bản đò. Có lẽ vì hắn không có bản đồ nên vào ban đêm hắn đã đi lạc đường rồi bị bắt. Phạm Khắc Việt chợt nghĩ ra được cách để có thể làm giảm sĩ khí của giặc, có thể cho người giả dạng làm người đưa thư này trà trộn vào quân Champa ly gián chúng. Hoặc có thể chỉnh sữa nội dung của bức thư để làm lung lay lòng dịch.
Phạm Khắc Việt trông thấy lính đưa thư này có phản ứng mỗi lần lính nói chuyện nên đoán là hắn biết tiếng việt nhưng đang tỏ ra mình không biết để xin được lòng thương hại. Phạm Khắc Việt nói:
- Hán biết nói tiếng Việt thì còn có thể bàn bạc giúp ích được này nọ. Hắn chỉ biết nói tiếng Chăm thì thôi giết cho xong, đỡ nhức đầu.
- Dạ. Dạ. Con biết nói tiếng ạ. Xin tướng quân hãy tha mạng cho con, con chỉ là một tên lính vô dụng, nhà con còn có mẹ già và con thơ cần con chăm sóc ạ.
- Bây giờ, ngươi như cá nằm trên thới. Thuận ta thì sống mà nghịch ta thì chết. Ta cho ngươi một cơ hội để sống nhưng ngươi phải nghe theo lời của ta.
- Dạ. Dạ. Con cảm tạ ơn của tướng quân. Con xin nghe theo ạ.
Nói xong, lính đưa thư đưa vào ngục giam lại. Phạm Khắc Việt ngồi suy tính kế sách ly gián của mình. Muốn cho lính đưa thư đổi lòng là chuyện không thể. Còn muốn cho lính Đại Việt giả dạng làm người Chăm để vào trại giặc lại càng khó hơn. Ngôn ngữ tiếng Chăm rất đặc biệt, có những phương ngữ chỉ người chăm mới biết và phát âm đúng chuẩn. Lính Đại Việt có thể nghe hiểu nói được tiếng Chăm nhưng rất dễ bị phát hiện. Vì thế, Phạm Khắc Việt cần một người rất giỏi tiếng Chăm và nghĩ ngay là nhóm người Chăm vừa bắt vào ngục có thể tìm ra được người làm tốt việc này. Và cũng là một thử thách xem lòng trung thành của người Chăm.
Sau đó, Phạm Khắc Việt đi đến ngục là nơi giam giữ người Chăm gây rối. Phạm Khắc Việt xem xét một vòng chọn mặt gửi vàng tìm được 3 thanh niên có khí chất nhất. Nghiêm Tuấn truyền gọi 3 người thanh niên ấy lên xét hỏi riêng. Qua tra hỏi, Phạm Khắc Việt nhận ra được có một thanh niên có khí chất hơn người, thông minh, lanh lợi nên muốn giao nhiệm vụ nguy hiểm này. Người thanh niên này tên là Siềng A Nùng, là con trai của tộc trưởng, có luyện tập võ nghệ và học hành tới nơi tới chốn. Phạm Khắc Việt rất tin tưởng nên giao cho trọng trách vào doanh trại của địch gây rối.
Cùng lúc, Phạm Khắc Việt cho gọi lính đưa thư lên hỏi chuyện. Hắn sợ chết nên khai tận tường mọi chuyện và hắn tiết lộc rất nhiều thông tin quý giá. Hắn là một tên lính đưa thư, một chức vụ nhỏ nhoi nhưng do đi lại giữ liên lạc từ nhiều doanh trại khác nhau nên biết được nhiều thông tin. Trong những bức thư mà hắn nhận giao đi có một bức thư quan trọng giao cho Nguyên Soái hiện tại của quân Champa là Sùng Nang Hạ. Đó là thư của vợ hắn đưa thư để báo cho Sùng Nang Hạ biết chuyện: con của Sùng Nang Hạ trong lúc tranh giành gái bán hoa đã có tranh chấp dẫn đến bị đánh gãy chân. Bà vợ muốn Sùng Nang Hạ thị uy sức mạnh trừng trị cho kẻ đó một bài học nhớ đời.
Phạm Khắc Việt nghĩ ra cách sửa đổi nội dung bức thư để gây ra nhiễu loạn trong lòng quân địch. Và những người Chăm lại được gọi đến để giúp đỡ chỉnh sữa nội dụng của các lá thư. Phần lớn người dân Champa không rành chữ nên đã nhờ người Viết hộ nên chuyện viết lại có thể không thấy có gì khác biệt và khó khăn. Những bức thư được viết lại rất khó để phân biệt thật giả.
Sau đó, Phạm tướng quân liền qua phòng giam của người Việt. Và gọi những thanh niên đó lên xét xử. Phạm tướng quân nói:
- Trong lúc chiến tranh với quân địch các anh có tính đề phòng, cảnh giác là việc tốt, là chuyện nên làm. Nhưng mọi người đã làm sai cách, không đúng với quy định của triều đình. Từ một việc tốt đâm ra gây rối an ninh, đặc biệt gây rối trong lúc có chiến tranh tội lại càng nặng hơn. Nhưng suy nghĩ căn kỹ mọi người vì an ninh của tổ quốc mới làm như vậy, nên lần này ta phạt nhẹ. Lần này, ta phạt mỗi người một tháng lao động công ích, sau khi đánh bại quân Champa thì hình phạt sẽ có hiệu lực. Nhưng nếu còn tái phạm thì tội nặng gấp đôi
Những người dân không ai phàn nàn gì về hình phạt. Sau đó, Phạm tướng quân ra lệnh thả họ về.
Sự cố tranh chấp người dân trong thành coi như đã có cách để giải quyết khiến Phạm tướng quân bớt đau đầu. Nhưng việc Nguyên soái mất tích đang là nổi lo lớn. Các lính trinh sát báo về Nghiêm Tuấn đang ở cùng nhóm “Quạ Đêm”. Và dự báo là Nghiêm Tuấn sẽ sinh chuyện.
Bây giờ, trời đã khuya, trăng lên cao soi sáng một vùng. Phạm tướng quân đứng trên tường thành mở tầm mắt nhìn ngắm xung quanh. Khung cảnh trời đêm chiếu rọi cùng với trăng tròn vành vạnh khiến cảnh trở nên rất nên thơ.
Tướng quân Lê Minh cầm cây đàn nhị mời Phạm tướng quận dạo vài tiếng nhạc để mọi người thư giãn. Phạm tướng quân có tài đánh đàn nhị rất hay nên nhận lời. Các binh sĩ rất hào hứng liền nhanh chân lẹ tay mang ghế, dặt bàn để cho Phạm tướng quân có một chỗ lý tưởng để gãy đàn. Tiếng đàn nhị vang lên với âm thanh vu vương trầm bỗng những giai điệu êm diệu làm ấm lòng các binh sĩ. Đặc biệt, ánh trăng sáng chíeu gọi lên vẻ đẹp của tương quân tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp khiến mọi người ngây ngất. Các binh sĩ lập tức bị vẻ đẹp chú ý, ngẩn người nhìn ngắm bức tranh tuyệt diệu này. Họ biết Phạm tướng quân không thích người khác soi mói dung mạo của mình. Nên các binh sĩ chỉ lén đứng nhìn. Khung cảnh đẹp tuyệt mỹ.
*
Lúc chiều, Nghiêm Tuấn đi giám sát tình hình bố trí quân lực của binh lính trong thành Ma Linh và nhận được báo cáo tình hình quân Champa từ lính trinh sát. Nghiêm Tuấn bỗng nhiên muốn đến tận nơi giám sát tình hình quân giặc thế nào liền bám theo quân trinh sát đến gần doanh trại của địch.
Quân trinh sát chọn một cây cổ thụ rất cao ở gần doanh trại của địch để quan sát mọi động tĩnh của kẻ thù. Cây này có tán rất rộng cùng với trời đêm nên các binh lính trinh sát ẩn thân chỗ này rất khó phát hiện và có thể quan sát được cụ thể tình hình của kẻ thù. Ngô Thành trinh sát một vòng doanh trại của quân địch quay trở về vị trí cảm thấy giật mình khi có sự hiện diện của Nghiêm Tuấn:
- Ơ. Sao nguyên soái lại ở đây. Nguyên soái đến đây quá nguy hiểm.
- Ta thấy có nguy hiểm gì đâu. Ta ngồi đây nãy giờ không có chuyện gì xãy ra hết mà tình hình quân địch nắm rất rõ.
- Chuyện giám sát tình hình quân địch là chuyện của tôi, không phải là việc của một nguyên soái. Ngày đến đây giành chén cơm của chúng tôi. Chúng tôi dói nhăn răng mất. Xin ngày hãy quay về doanh trại nhanh đi.
Ngô Thành vừa nói xong thì lính đi tuần của doanh trại Champa xuất hiện. Họ vừa đi tuần nhưng nói chuyện rơm rả nên từ xa quân lính Đại Việt có thể nghe được và tránh đi. Khi bọn chúng đi xa, Nghiêm Tuấn nói:
- Bây giờ, chúng ta làm cái gì đó cho vui vui đi. Chúng ta đã đến đây, quan sát quân địch rất lâu, nắm rõ từng hành động của chúng mà không làm gì thì uổng công.
Một binh sĩ nói:
- Ngày tính đốt quân lương của chúng à. Hơn mười vạn đại quân canh giữ nghiêm ngặt, chuyện này rất khó.
Nghiêm Tuấn đáp:
- Quân lương cho 10 vạn đại quân ăn hết một tháng là rất nhiều mà đốt đi hơi phí phạm. Ta và mọi người vào trong kia vui đùa với Vua Chiêm một tí rồi về.
Ngô Thành cũng rất muốn vào doanh trai của địch để quậy phá một tí nhưng để nguyên soái đích thân thân chinh là chuyện quá nguy hiểm nên còn rất do dự. Nghiêm Tuấn nhìn thái độ là hiểu ngay liền cầm lệnh bài của nguyên soái ra ép Ngô Thành thực hiện. Ngô Thành theo gió đẩy thuyền mà thực hiện kế hoạch. Tuy nhiên để cho mọi người yên tâm, Nghiêm Tuấn không đích thân vào doanh trại của quân địch mà chỉ ở bên ngoài doanh trại của địch để chỉ huy.
Ngô Thành và một vài lính trinh sát dễ dàng tiêu diệt vài lính đi tuần quanh doanh trại của giặc rồi giả làm lính Champa dễ dàng đột nhập vào doanh trại. Việc đầu tiên, Ngô Thành cần xác định Vua Champa đang ở doanh trại nào. Quân Champa đã cho lập nhiều lều giả để đánh lừa. Nhưng để tìm hắn không khó khăn lắm. Hắn vốn nổi tiếng là háo sắc nên đi hành quân vẫn mang theo khá nhiều tỳ nữ để mỗi tối có thể hầu hạ hắn. Ngô Thành lần theo nơi nào có hơi của đàn bà là biết ngay nơi đó là chỗ ở của hắn. Đây là một cái lều rất rộng được binh lính canh gác kỹ lưỡng người bình thường không thể nào đến gần được. Bên trong lều nhờ ánh đèn có thể thấy đước bóng của vua Champa đang ân ái với một vài phụ nữ. Ngô Thành không thể nào tưởng tượng được hắn lại có thể háo sắc như thế này, có thể hành xử ngang nhiên trong doanh trại lúc xãy ra chiến sự. Ngô Thành liền ra tín hiệu cho Nghiêm Tuấn có thể biết được chính xác lều mà Vua Champa đang ở. Nghiêm Tuấn liền ra lệnh cho binh lính bắn tên lửa vào kho lương.
Kho lương bốc cháy. Quân đội Champa nghĩ quân Đại Việt tập kết công kho lương nên vô cùng hoảng loạn. Một lượng lớn binh lính được huy động để bảo vệ kho lương và dập lửa. Doanh trại của Champa trở nên náo động, hoảng loạ vì lo Đại Việt tập kích. Binh lính Đại Việt liên tiếp bắn tên lửa vào doanh trại của Champa khiến nhiều liều trại cháy lớn. Quân Champa dồn lực lượng bảo vệ kho lương. Tuy vậy, Vua Champa đang rất mặn nồng ân ái với các tỳ nữ đang lên cao trào nên chẳng quan tâm đến bên ngoài có chuyện gì xãy ra. Đến khi quân đội Champa tập trung vào việc bảo vệ kho lương, Nghiêm Tuấn liền ra lệnh cho binh lính bắn tên vào lều của Vua Champa. Mũi tên có chứa nhựa thông nên bốc chay dữ dội. Vua Chiêm vô cùng kinh hãi và hoảng sợ khi xung quanh đã bao trùm lửa lớn. Hắn không biết phải thoát thân con đường nào. Sùng Nang Hạ xuất hiện thấy lều của Vua Chiêm bốc cháy liền liều thân xông vào ngọn lửa lớn để cứu vua. Vua Champa được cứu ra ngoài nhưng các cô gái không được may mắn đã chết trong đám lửa. Vua Champa được cưu ra ngoài trong trình trạng toàn thân không mảnh vải che thân, một vài chỗ đã bị cháy xén, đen đúa trông rất buồn cười.
Ngô Thành ở gần đấy trông thấy cơ hội tốt liền phóng phi tiêu hướng về phía vua Champa, Sùng Nang Hạ là một cao thủ võ nghệ nhận ra được có ám khí lao đến liền dùng đao chặn được. Ngô Thành phóng liên tiếp 3 phi tiêu nữa đều bị chặn lại. Sùng Nang Hạ cảm thấy rất bực tức nhưng trong lúc lửa cháy lớn thế này không cách nào biết chính xác được hướng phi tiêu bay ra từ phía nào. Ngô Thành nhận thấy tình hình không có lợi cho mình và mục đích cũng đã hoàn thành liền âm thầm rút lui lẫn vào đoàn quân Champa, ra ngoài doanh trại tìm giết quân Đại Việt. Khi quân Champa truy tìm tung tích thì quân trinh sát cũng âm thầm rút lui. Ngô Thành vừa rời khỏi cũng tìm cách rời khỏi đoàn người mà không ai hay biết. Quân Đại Việt coi như có một trận đánh doạ khỉ thành công. Còn doanh trại của Champa lửa vẫn bốc chay lớn, quân lính náo động dập lửa. Còn Vua Champa có một phen bẽ mặt trước các binh lính. Hắn hầm hực tức giận chưa kịp mặc đồ.
Binh si liền đưa trang phục cho Vua Chiêm mặc. Vua Chiêm vừa cằm được thì ngay lập tức đàn ngựa chạy đến. Đuôi bọn chúng bị cột ngọn đuốc nên rất hung hãng giẫm đạp mọi thứ. Một tướng quân liều mình cứu chúa, Vua Chiêm mới được an toàn tính mạng. Bọn Ngựa chạy điên cuồng, những ngọn đuốc trên đuôi làm cho doanh trại quân Chiêm cháy càng lớn hơn. Quân Champa một phen náo động, sợ thất kinh hồn vía.
Bọn chúng nằm mơ không thể nào ngờ được là quân đội Đại Việt lại gian xảo đến như vậy, ra tay công doanh trại một phen điêu đứng mà quân Champa không bắt được dù chỉ một tên, kể cả cái bóng cũng không thấy.
Tại Doanh trại của Đại Việt, Phạm Khắc Việt đang gãy đàn bỗng thấy lửa bốc lên giữa màn đêm biết ngay là chính là Nguyên Soái vừa gây chuyện.
Đến gần sáng, Nghiêm Tuấn và Ngô Thành cưỡi ngựa quay về trong tiếng reo hò của binh sĩ. Các binh lính rất hào húng hoan hô các tướng quân về thành. Các binh lính ca tụng công lao của hai tướng quân vì đã đánh phá trại giặc dễ dàng.
Tuy nhiên khi vào phòng riêng, Phạm Khắc Việt lập tức phê bình nghiêm khắc hai người. Nghiêm Tuấn thì nguyên soái không giữ kỹ luật quân đội. Còn Ngô Thành lại hùa theo không báo cáo doanh trại. Nhưng may mắn thay Nghiêm Tuấn là nguyên soái giữ chức vụ cao nhất trong quân đội và các tướng quân khác lại liên tục mở lời tốt đẹp nên chuyện nhỏ biến thành không.
Sau đó, các tướng quân vào trong nghỉ ngơi vì đã có một ngày quá mệt mỏi.
Tướng quân Trần Dũng và Lê Minh đảm trách nhiệm vụ đứng canh giữ thành.
Hôm nay, Thái Bảo Lý Thường Kiệt đã qua đời. Bọn giặc Champa nghĩ Đại VIệt hết người tài liền đưa quân tấn công vào thành Ma Linh mượn cớ đòi lại đất tổ tiên gây nên nhiều thảm họa. Vua Champa mang theo 10 vạn đại quân công thành Ma Linh. Nhiều làng sống gần ở biên giới bị quân Champa tấn công, cướp phá, bắt bớ khiến lòng người oán giận.
Tướng giữ thành Ma Linh là Trân Dũng nhiều lần đưa quân đánh trả, cứu được nhiều người dân tránh được cảnh giết chóc. Nhưng binh lực của thành Ma Linh chỉ có mấy nghìn binh lính khó mà đánh lại 10 vạn quân Champa liền đưa thư hỏa tốc về thành Thăng Long cầu viện.
Kinh thành Thăng Long nhận được tin tức tình hình chiến sự ở thành Ma Linh. Triều đình nhận thấy đây là một tình hình cực kỳ nguy hiểm nên Hoàng Thượng hạ lệnh cho Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn và các tướng quân giỏi nhất đến hộ thành Ma Linh.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn và các tướng quân nhận được lệnh là lên đường đến Ma Linh ngay. Họ đi ngày đi đêm để có thể đến Ma Linh nhanh nhất có thể.
Người dân ở thành Ma Linh đứng ngồi không yên và tỏ ra hoảng sợ trước sự tàn ác của quân Champa. Nhiều người dân đã có ý định bỏ thành để chạy trốn đi đến nơi khác với hy vọng kiếm cuộc sống bình yên. Nhưng khi nghe được Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn đang đến nên cảm thấy phấn chấn, định thần và những nỗi sợ hãi đã dần tan biến. Họ rất tin tưởng việc Định Quốc Đại tướng quân Nghiêm Tuấn có thể đánh bại quân Champa dễ dàng như bao nhiêu trận chiến khác.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn được là một danh tướng tài giỏi, dũng mãnh nhất Đại Việt. Tài năng của ngày có thể sánh ngang với ngày Thái Bảo Lý Thường Kiệt.
Nhớ đến chuyện sau khi ngày Lý Thường Kiệt lớn tuổi không còn đủ sức để lo chuyện triều đình, quân xâm lược đặc biệt là người láng giềng phương Bắc cho rằng Đại Việt không còn nhân tài nên đã xua quân xuống phía Nam xâm lược Đại Việt. Các nước láng giềng Đại Việt cũng đem quân đến dòm ngó biên ải.
Quân Tống đem đến 50 vạn đại quân đánh Đại Việt. Chúng nghĩ Lý Thường Kiệt đã qua đời là lúc phù hợp nhất để có thể phục lại mối hận thua trận năm xưa. 50 vạn đại quân là một thế lực rất lớn, chúng rất tự tin có thể thu phục Đại Việt. Cùng lúc chúng uy hiếp các nước láng giếng chung sức công vào Đại Việt. Lúc đó, Đại Việt ở bốn phía đều có kẻ thù, muốn giằng xé đất nước ta ra làm thành từng mảnh. Đại VIệt vừa được hoà bình không lâu, tài lực không lớn mạnh bằng các nước khác. Triều đình Đại VIệt cố gắng hết sức để có thể chống lại kẻ thù nhưng sức lực của chúng là quá lớn so với tình hình đất nước. Đại Việt chìm vào khối lửa chiến tranh, người dân sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Tưởng chừng như Đại Việt lại một lần nữa sống trong cảnh nô lệ nhưng may mắn thay có một thanh niên với sức mạnh phi thường gánh vác gánh nặng của giang sơn. Chàng thanh niên ấy được biết đến là học trò tài giỏi nhất của ngày Thái Bảo Lý Thường Kiệt có tên là Nghiêm Tuấn.
Với sức trẻ và tài quân sự kiệt xuất, Nghiêm Tuấn lấy ít địch nhiều lấy oai danh mà bình thiên hạ. Nghiêm Tuấn đánh cho 50 vạn đại quân Tống phải chạy về, đánh cho Xiêm La nể sợ, đánh cho Chân Lạp, Champa phải khiếp sợ. Và Nghiêm Tuấn đã được hoàng thượng phong làm Định Quốc Đại Tướng Quân khi tuổi còn rất trẻ. Một chức vụ đứng đầu quân đội, dưới một người mà trên vạn người.
Sau chiến tranh, Nghiêm Tuấn cùng với các quan lại trong nước cùng hợp sức bắt bọn thảo khấu, cường hào, ác bá cho nhân dân cuộc sống bình yên. Nên rất nhiều người dân rất yêu mến Nghiêm Tuấn và coi như là một thần tượng.
Người dân ở thành Ma Linh khát khao được gặp vị tướng trẻ tài giỏi này đến mức mất ăn mất ngủ. Người người ngóng ra cõng thành trong ngón ngày đêm. NHiều cô gái trong thành rất khát khao được một lần trông thấy chàng thanh niên tài giỏi này. Nhưng trong quân đội Đại Việt còn có một tướng quân tài giỏi nữa tên là Phạm Khắc VIệt, nghe nói vị tướng quân rất đẹp trai, tài giỏi được mệnh danh là "Đại Việt đệ nhất mỹ nam". Phạm Khắc Việt là người văn võ song toàn. So về vẻ đẹp trai thì Phạm tướng quân ăn đứt tướng quấn Nghiêm Tuấn. Vì thế, những cô gái trong kinh thành chia ra làm hai phe "thần tượng Nghiêm Tuấn" và "thần tượng Phạm Khắc VIệt". Vì thế họ cứ tranh cãi nhau về vấn đề chàng trai nào phông độ, tài giỏi hơn. Ngoài ra, các nàng không ngần ngại chi tiền để sửa soạn cho nhan sắc đẹp nhất có thể để hy vọng các tướng quân để ý đến. Họ quên luôn chuyện ngoài thành Ma Linh có một kẻ thù rất mạnh
Đoàn người hộ tống các tướng quân khi nhận được lệnh của hoàng thượng đã ngày đêm lên đường với hy vong có thể tiến đến thành Ma Linh nhanh nhất. Sau gần 02 ngày đi đường, đoàn người đã đến được thành Ma Linh.
Mọi người ngày đêm trong ngóng nên khi đoàn người di chuyển từ xa người dân đã phát hiện ra. Người dân ùa ra cõng thành và chiếm cho mình một vị trí đứng tốt nhất. Các cô gái cũng cố gắng chen vào những chỗ đứng lợi thế để có thể khoe được nhan sắc của mình với hy vọng để được tận mắt nhìn thấy được những vị tướng quân tài giỏi.
Đoàn người gồm có ba cỗ xe ngựa đang lao đến với tốc độ rất nhanh. Khi đến cõng thành, đoàn người không thể tiến vào trong vì người dân đã bu đến rất đông. Các binh sĩ tiến tới muốn dọn đường cho đoàn xe đi tiếp. Nhưng họ không muốn nhường và mon muốn được gặp các tướng quân. Các tướng quân ngồi trên xe nghe thấy ngăn cản các binh lính và xuống ngựa để có thể đi vào thành.
Định Quốc Đại Tướng Quân Nghiêm Tuấn là người bước xuống đầu tiên. Ngày ấy là một thanh niên khôi ngô tuấn tú khoảng chừng hai mươi sáu tuổi. Ngày có vóc dáng mạnh mẽ, dáng đi oai vệ và một làn da rám nắng như một anh nông dân thứ thiệt. Nghiêm Tuán một cơ thể cường tráng, sức khoẽ phi thường khiến mọi người ngưỡng mộ. Họ nhìn vào Nghiêm Tuấn cảm nhận được một nguồn sức mạnh dồi dào, bất tận.
Người bước xuống thứ hai là tướng quân Phạm Khắc Việt. Phạm Khắc Việt được các cô gái chào đón nồng nhiệt nhất vì vẻ điển trai vượt trội. Phạm Tướng Quân có vóc dáng nho nhã, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng xinh hơn cả con gái. Đặc biệt, Phạm Khắc Việt ăn mặc rất đẹp và chỉnh chu. Vẻ đẹp của nàng khiến nhiều cô gái xao xuyến, ngất ngây từ cái nhìn đầu tiên. Nụ cười ngọt ngào khiến bao trái tim của các cô gái vụng vỡ. Nhìn vẻ bề ngoài rất ít người nghĩ đây là một trong những tướng quân tài giỏi nhất Đại Việt. Phạm Tướng Quân có tài bắn cung kiệt xuất đã huấn luyện một đột cung binh lớn mạnh. Nhờ vào tài của Phạm tướng quân và đội cung binh mà Đại Việt có được nhiều trận thắng rất vẻ vang.
Tiếp theo các tướng quân Hồ Văn Lâm, Lê Minh bước xuống. Và cuối cùng là một vị tướng quân mà chẳng ai quan tâm chào đón. Đó là tướng quân Ngô Thành, một con người rất bí ẩn với người dân. Trong doanh trại, người dân cũng chẳng hiểu Ngô Thành giữ chức vụ gì mà chỉ thấy lâu lâu lẻo đẻo theo Nghiêm Tuấn. Mỗi khi có trận đánh lớn, họ chẳng nghe nói Ngô Thành làm việc gì ra hồn và trong các buổi tuyên dương chiến công không được nhắc đến. Và hơn hết, Ngô Thành là một con người rất lạnh lẽo, ít nói và có vẻ mặt bậm tợn chẳng ai ưa. Ngô Thành có một đôi mắt sắc bén nhìn đến đâu là người khác thấy ớn lạnh đến đó. Vì thế, người dân chẳng ai quan tâm chú ý đến vị tướng quân này.
Nghiêm Tuấn vừa bước xuống mọi người vỡ òa hạnh phúc vì tận mắt nhìn thấy chàng trai mạnh mẽ nhất Đại Việt.
Nghiêm Tuấn là một thanh niên có vóc dáng mạnh khõe, chưa quá ba mươi. Nghiêm Tuấn có khuôn mặt tuấn tú, làn da rám nắng như một chàng nông dân thứ thiệt nhưng vóc dáng lại rất oai phong lẫm liệt, từng bước đi toát ra một sức mạnh vô tận. Nghiêm Tuấn có một nụ cười rất tươi quẫy chào mọi người, rất thân thiện.
Các tướng quân bước vào thành được mọi người chào đón rất nồng nhiệt từ trẻ nhỏ, các cô gái cho đến người lớn tuổi. Nhiều người tỏ ra rất hạnh phúc khi được chứng kiến những tướng quân trẻ tuổi tài năng đang đứng trước mặt mình. Các tướng quân vẫy tay chào đón rát cung kính. Lũ trẻ con bắt được thời cơ vượt được rào bảo vệ của binh lính chạy vào ôm chặt các tướng quân. Chúng quấn quýt chẳng chịu rời. Các tướng quân bồng một hai bé lên người, vừa chơi đùa vừa đi vào thành. Riêng Ngô Thành chẳng có đứa bé nào dám lại gần. Vì Ngô Thành lườm ánh mắt là chúng sợ khóc ngay.
Vừa bước qua cõng thành, các tướng quân nghe được tiếng náo động của binh khí, tiếng la thét các binh sĩ dự đoán là Champa công thành.
Ngay lúc này một binh lính chạy đến báo là quân đội Champa đang công thành. Các tướng quân nhanh chóng lên ngựa chạy thật nhanh đến phía cõng thành đang có chiến sự. Những người dân rủ ghê nhau đến cõng thành xem chuyện náo nhiệt.
*
Nghiêm Tuấn và các tướng quân bước đến tường thành nhìn xuống bên dưới cảm thấy lo lắng vì quân Champa tiến đến rất đông. Mười vạn đại quân Champa đứng dưới cõng thành che kín mọi ngóc ngách ở trước cõng thành.
Ma linh vốn là một nơi có đồi núi hiểm trở, thành Ma Linh xây dựng ở một địa điểm trọng yếu, thành cao và xung quanh là đồi núi tập trùng nên thế phòng ngự của thành rất vững chắc. Vì thế, quân Champa có hơn 10 vạn quân mấy ngày qua chưa dám đánh trực diện.
Quân đội Champa đông như kiến đứng nhốn thành nhiều nhóm không theo khuôn phép nào cả. Đó là do bản tính du mục của người Champa, họ sống trên lưng ngựa rong ruổi nay đây mai đó, thích sống tự do thoải mái hơn theo khuôn phép. Họ theo từng bộ tộc khác nhau. Trong đó có bốn bộ tộc lớn nhất, người đứng đầu mỗi bộ tộc được gọi là lãnh chúa. Lãnh chúa của bộ tộc mạnh nhất sẽ được lên làm quốc vương, nhận trách nhiệm điều hành đất nước. Vì thế, quân đội Champa tuy lớn sự đoàn kết rất thấp.
Bọn Champa đứng dưới cõng thành khua chiếng đánh trống la lối ôm sòm nghe muốn inh tai, nhức óc. Ở phía trước cõng thành Ma Linh là một bình nguyên, xung quanh là đồi núi tập trùng. Trên khoảng rộng bình nguyên ấy có một tảng đá to, có khắc bài thơ của Thái Phó Lý Thường Kiệt để khẳng định lãng thổ của quốc gia. Bài thơ ghi rằng:
Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như Hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ dẵng hành khang thủ bại hư.
Một tên tướng cầm một cây búa lớn tiến đến gần bia đá đó rồi bổ xuống. Nghiêm Tuấn trông thấy bia đá vỡ ra trở nên tức giận muốn xử quyết kẻ đó. Nghiêm Tuân từ trên tường thành nhảy xuống. Thành trì rất cao đến mấy trượng, người thường nhảy xuống không bị chết thì cũng bị thương rất nặng. Nghiêm Tuấn hành động quá nhanh khiến mọi người kinh hoảng. May mắn,Nghiêm Tuấn nhảy xuống thành hoàn toàn bình an mọi người có thể yên tâm. Nghiêm Tuấn hạ xuống đất an toàn liền lao đến tên tướng giặc đó nhanh như mãnh hổ, muốn một tay bẽ gãy cổ tên tướng giặc ấy cho bỏ tức. Tên tướng giặc rất kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì thì bị một mũi tên cắm xuyên qua đầu. Hắn ngả xuống chết tươi. Nghiêm TUấn ngó lên cõng thành nhìn thấy Phạm Khắc Việt đang cầm cung là hiểu ngay, mũi tên ấy là của tướng quân ấy. Nghiêm Tuấn cảm thấy hơi bực vì Phạm Khắc Việt đã nhanh hơn mình một nhịp.
Nghiêm Tuấn đến gần đá vào cái xác vài cái rồi nhặt lấy cây búa. Nghiêm Tuấn cầm cây búa đứng thẳng người lia mũi búa về phái quân Champa tỏ thái độ rất ngạo mạng.
- Cả lũ chúng mày đã chán sống rồi sao mà kéo quân đến đây gây hấn. Những trận đánh trước đây, tao đã mở lòng từ bi mà không dồn lũ chúng mày vào con đường chất. Bây giờ cả bọn kéo đến đây ham hố xuống suối vàng lắm rồi ư.
Thưc ra, Nghiêm Tuấn lia mũi bứa còn có mục đích khác nữa là ngắm kỹ những tướng lĩnh của giặc ở đây. Nghiêm Tuấn đã ngó qua ngó lại vài lần, rồi cảm thấy mừng thầm. Nghiêm Tuấn đang mừng rõ vì một chỉ huy tài giỏi nhất của Champa là thái tử Chế Liễn và cả dàn tướng lĩnh tài giỏi không có mặt ở đây. Nhìn kỹ, Nghiêm Tuấn ngó thấy Vua Champa đang ngồi ở trên một con voi chiến, bên cạnh có một tì nữ, phần còn lại là những tướng quân không có mấy tài nằng.
Sở dĩ, Vua Champa hiện tại có thể giữ được chức vụ là do tài năng lãnh đạo của con trai Chế Liễn. Trước đây cha của Vua Champa đã từng ký kết dâng 3 châu cho Đại Việt đã mất uy thế nghiêm trọng. Khi nhường ngôi lại của Vua Champa thì bộ tộc của hắn đang lung lay. Và nhờ vào tài lãnh đạo của Chế Liễn mà bộ tộc đã lấy lại được uy thế và oai phong. Chễ Liễn là một người có khả năng chỉ huy rất tốt. Nghiêm Tuấn và Chế Liễn từng giao chiến vài lần, có thể nói tài dùng binh chẳng kém ai. Hôm nay, chẳng hiểu lý do gì mà Champa công thành Đại Việt lại không có Chế Liên và dàn tướng tài giỏi phục tùng.
Một tướng cưỡi ngựa, mặc áo giáp rất uy thế có thể là Nguyên Soái, cưỡi ngựa về phía trước vài bước. Nghiêm Tuấn nhận ra hắn là một tướng hạng bét trong hàng ngũ của Chế Liễn. Khi giao tranh, tên này chẳng có một chút tài năng gì nổi bật. Chẳng hiểu vì cớ gì mà hắn bỗng chốc từ một tường quèn trở thành nguyên soái. Hắn có vóc dáng cao to, rất mạnh mẽ nhưng võ nghệ và mưu trí quá tầm thường. Hắn nói:
- Hôm nay, ta mang theo 10 vạn đại quân quyết đòi lại đất tổ tiên đã bị các ngươi chiếm lấy. 10 vạn đại quân hùng mạnh sẽ san bằng nơi này thành bình địa. Ngươi mau mang quân ra đầu hàng thì ta tha cho tội chết.
- Đất nào là của các ngươi. Đây là lãng thổ của Đại Việt, do người Việt cai trị và sinh sống. Lũ chúng mày khôn hồn cút xéo khỏi đây nếu mà tao bực lên giết hết chúng mày.
Vua Champa đang ngồi trên lưng voi, bên cạnh còn có một tì nữ, nói:
- Ta biết ngươi là một tướng tài nhưng không thể nào đánh lại 10 vạn đại quân hùng mạnh của ta. Nếu như ngươi đầu hàng thì ta sé tha cho mạng sống. Không những thế ta sẽ ban cho ngươi chức vị, người đẹp và vinh hoa phú quý mà cả đời không hưởng hết.
- Cái đât nước nhỏ bé ấy có chứa nổi ta không. Không phải vì Hoàng thượng có lòng nhân từ không muốn chiến tranh và khế ước mà tổ tiến ngươi đã kỹ thì ta đã đưa quân đi san bằng champa từ lâu lắm rồi. Đến lúc đó chưa chắc ai là vua của Champa mà giờ ở đây, mày lấy ba cái thứ rác rưởi ra đây dụ dỗ người khác. 50 vạn đại quân hùng mạnh của Đại Tống, tao tiễn xuống suối vàng hết rồi, 10 vạn quân yểu xìu chúng mày thì tao chẳng coi ra gì,
Tên nguyên soái cảm thấy Vua của minh bị xúc phạm muốn đứng ra chỉnh Nghiêm Tuấn và tỏ ra sức mạnh của một vị tướng quân:
- Người khác sợ ngươi nhưng ta đây không sợ. Ngươi chỉ một bà tám ngoài chợ chỉ giỏi bép xép. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, ngươi có dám đấu với ta một trận phân tài cao thấp không?
- Lên đây, ông mày sẽ cho mày một bài học
Nguyên Soái Champa cầm chắc cây trường đao cưỡi ngựa về phía trước, tư thế sẵn sàng. Nghiêm Tuấn đưa tay ngụ ý cảm lại, nói:
- Tao là đại tướng quân của một nước lớn mà đi ăn hiếp một tên tướng cỏn con không có công trạng gì thì người đời cười chê ta chết. (Chỉ tay về phía hai tên tương khác) Ngươi và hai tên kia nưa xông lên đây. Tao chấp hết.
Hai tên tướng ấy cũng đã từng đánh nhau với Nghiêm Tuấn rồi, và bị đập cho ta tơi. Nhưng lần đó, nhờ vào tài dùng binh của Chế Liễn mà Nghiêm Tuấn đã không xử đẹp những tên tướng này. Bây giờ, đúng là lúc cần phải xài đến cái oai phong của một vị tướng tài.
Tên Nguyên Soái Champa cảm thấy mình bị khinh thường tỏ thái độ rất khó chịu. Nhưng ba đánh một là một cơ hội lớn để giết được Nghiêm Tuấn nên không thể bỏ qua cơ hội này. Thế là, hắn chấp nhận điều kiện của Nghiêm Tuấn. Hai tên tuóng quân kia cưới ngựa xông lên. Hai tên tướng cũng có thân hình đồ sộ và mạnh mẽ trong hàng ngũ quân đội champa. Chúng có thân hình lực lưỡng, chúng không mặc áo giáp để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, vạm vỡ. Chúng nhanh chóng thúc ngựa xông về phía trước, chuẩn bị tư thế đánh Nghiêm Tuấn
Trên thành Ma Linh căng thẳng không kém. Phạm Khắc Việt đang chỉ huy và bố trí lực lượng quân đội để sẵn sàng nghênh chiến nếu Champa công thành. Quân lực của thành trì hiện tại rất ít so với quân đội Champa nên khiến Phạm Khắc Việt lo lắng. Trước tiên, Phạm Khắc Việt chỉ huy cho đội Cung Binh chuẩn bị tác chiến. Đội cung binh của Đại Việt gồm hai loại binh chủng: cung thường và nỏ thần. Đội quân cung binh thường sử dụng loại trường cung có khả năng bắn xa và chính xác hơn. Nỏ thần là một loại nỏ được chế tạo đặc biệt có thể bắn ra nhiều mũi tên cùng lúc có uy lực rất mạnh. Phạm Khắc Việt cũng đang lo lắng cho việc một Nghiêm Tuấn chống lại ba tướng địch. Dù biết võ nghệ Nghiêm Tuấn rất giỏi, một tên trong số ấy chẳng là gì nhưng ba người xông lên cùng lúc thì tình thế có nguy hiểm. Phạm Khắc Việt liền ra lệnh cho Ngô Thành trong tâm thế sẵn sàng bảo vệ Nghiêm Tuấn.
Ngô Thành thực chất là một tướng quân chỉ huy đội quân trinh sát, có võ nghệ cao cường và khinh công tuyệt đỉnh. Là người rất thích hợp hộ vệ Nghiêm Tuấn lúc này. Ngô Thanh nhận lệnh cảm thấy dư thừa vì ba tên tướng này được Nghiêm Tuấn khiêu chiến chỉ là những người có võ nghệ rất tầm thường. Chúng thường xuyên lấy sức mạnh của cơ bắp để đánh nhau nên không đáng lo. Ngô Thành nhận định Nghiêm Tuấn có thể xử đẹp ba tên giặc rất nhanh. Trong trận đánh nhiều người đòi hỏi cần phải có sự phối hợp hoàn hão giữa các bên mới có thể phát huy được hiệu quả tốt nhất, nhưng Ngô Thành ngó sơ qua ba tướng giặc là biết chúng chẳng ưa nhau, chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nên Nghiêm Tuấn đang có lợi thế hơn khi chiến đấu với ba người này.
Tuy nhiên, Ngô Thành vẫn thực hiện theo mệnh lệnh của Phạm Khắc Việt.Ngô Thành là người co khinh công tuyệt đỉnh cùng với kiếm pháp siêu phàm có thể yểm trợ cho Nghiêm Tuấn nhanh chóng khi rơi vào tình thế khó khăn.
Các tướng quân cũng đang rất căng thẳng vì số lượng binh lính của Champa đông áp đảo số lính phòng thành. Nếu Nghiêm Tuấn thất bại thì sĩ khí của quân đội có thể xuống thấp và trận chiến có thể rơi vào tình huống rất xấu. Họ cầu mong cho Nghiêm Tuấn có thể tốc chiến tốc thắng. Chỉ có những người dân đang đứng gần cõng thành để xem chuyện náo nhiệt là vui vẻ nhất. Họ đang rất hào hứng cỗ vũ cho danh tướng của mình có thể giết địch nhanh chóng, dạy cho chúng một bài học nhớ đời.
Ba tướng địch nghe thây Nghiêm Tuấn chấp hết liền cảm thấy vui mừng, cơ hội ngàn năm có một, chúng có thể giết được một tướng quân đang danh chấn thiên hạ thì uy danh của chúng rất lớn, quan tước bổng lộc tiền tài lên như diều gặp gió. Và ba người họ có sức mạnh phi thường tự tin có thể giết Nghiêm Tuấn rất dễ dàng. Bọn chúng ngồi lên ngựa rất tự tin mình sẽ chiến thắng trận này. Rồi chùng cầm vũ khí của mình, phi ngựa nước đại tiến thẳng về phía Nghiêm Tuấn. Khi chiến cũng cần có trên dưới, Nguyên Soái là người phia ngựa chạy trước, còn hai tên tướng kia chạy ở hai bên.
Nghiêm Tuấn tay cầm cây búa rất bình thản. Khi ba tướng giặc chạy được một đoạn, Nghiêm Tuấn phóng cây búa về phía Nguyên Soái giặc. Lưỡi búa bay rất nhanh, tên nguyên soái hoảng sợ. Lưỡi búa bay ở tầm cao ngang đầu hắn, có thể dễ dàng né được. Nhưng khi vừa dự tính né hắn chú ý được hướng của cây búa bay thẳng về phía Vua Champa. Vì thế, hắn quyết định dùng đại đao đưa lên gạt, mũi búa trúng vào đại đao kêu "beng" rất lớn. Lưỡi búa bay về phía bên phải hướng về phía tên tướng giặc xông lên. Việc này diễn ra quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng gì nên lưỡi búa bay đến cầm thẳng vào ngực. Hắn ngả xuống ngựa chết tươi.
Tên nguyên soái giặc kinh hãi, thì nghe thấy tướng bên cạnh thốt lên:
- Nguyên soái cẩn thận
Ngay lúc này, Nghiêm Tuấn đã lao đến với tốc độ thần tốc nhanh hơn cả ngựa phi nước đại. Nghiêm Tuấn nhảy lên cao, tay phải tung ra một cú đấm rất mạnh vào mặt tướng giặc, tay trái chụp lấy cây đại đao. Nguyên soái của giặc bị đánh ngả xuống đất, còn cây đại đao đã bị Nghiêm Tuấn cướp được. Tên tướng quân đang phi ngựa phía sau cầm thương đâm tới. Nghiêm Tuấn dùng đại đao bổ xuống nhưng không nhắm vào tướng giặc mà vào đầu con ngựa. Đầu ngựa bị đại đao chẻ làm đôi, ngả lăn ra. Mũi thương lao đến hướng Nghiêm Tuấn thì vội vàng ngả hướng khác vì hắn đã ngả xuống đất. Tên Nguyên Soái của giặc vừa ngả ngựa, bị trúng một đấm rất mạnh, đứng dậy mà còn choáng váng chưa kịp bình tĩnh thì Nghiêm Tuấn đã lao đến dùng đại đạo chém bay đầu. Rồi Nghiêm Tuấn vội vàng phóng đại đao về phía tướng giặc vừa ngả xuống. Cây đại đao đâm xuyên người khiến hắn chết ngay.
Trận đánh diễn ra quá nhanh chóng và choáng váng. Mọi người chưa kịp quan sát gì thì trận chiến đã kết thúc khiến quân Champa kinh hồn bạt vía. Ba tên tướng quân vừa rồi trong doanh trại của Champa được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ, mạnh mẽ hơn người nhưng bị Nghiêm Tuấn giết chết như con ruồi con muỗi.
Trên thành Ma Linh, mọi người cũng rất ngạc nhiên về sức mạnh của Đại Nguyên Soái. Các binh sĩ đánh trống, hò reo chiến thắng vang động cả một vùng. Bọn giặc nghe mà kinh hồn bạt vía.
Nghiêm Tuấn cầm đầu cảu tướng giặc, đứng ngạo nghễ:
- Còn thằng nào dám lên đây thử bản lĩnh nữa không.
Quân Champa không ai dám lên tiếng. Nghiêm Tuấn ngạo nghễ quát lớn:
- Chúng mày là một lũ súc sinh không biết nhân nghĩa, không nghe lời giáo huấn của tổ tiên. Chúng mày lũ vô nhân tính nhưng ta không thể là người bất nghĩa. Nể tình trước đây tổ tiên chúng mày có ký kết hiệp ước hòa bình, tao cho chúng mày 3 ngày đẻ rời khỏi đay. Sau 3 ngày, tao thấy chúng mày ở đay thì tao giết hết.
Trên thành, các binh sĩ Đại Việt tung hô, đánh trống la hét khí thế vô cùng lớn khiến cả vùng chấn động.
Nghiêm Tuấn cười ngạo nghễ quay người đi vào thành trong sự tán thưởng của mọi người.
Những người dân cũng đừng chen chân gần cửa thành nghe binh lính kẻ lại mọi diễn biến trận đánh vừa rồi đều tán dương ca ngợi. Nghiêm Tuấn lên cõng thành chào mọi người một tí rồi quay vào trong phòng để bàn luận tình hình chiến sự. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho người dân tột cùng hãnh diện.
Ngô Thành vốn là một vị tướng quân thống lĩnh quân đội tình báo của Đại Việt. Đội quân trình bào hoạt động rất âm thầm, kín đáo nhằm thu thập tin tức cho quân đội. Khi quân đội của Champa lui quân thì đội quân trinh sát cũng bám theo. Trong triều đình rất ít người biết đến sự tồn tại của đội quân này. Họ là một vũ khí bí mật mang đến sức mạnh cho đại quân Đại Việt. Trong quân đội, họ có một biệt danh là "Quạ Đêm".
Các tướng quân tập trung vào phòng nghị sự để bàn bạc cách chiến đấu chống quân Champa. Các tướng quân Phạm Khắc Việt, Lê Minh, Trần Dũng, Hồ Văn Lâm ngồi vào bàn nghị sự. Bên ngoài, Nghiêm Tuấn tỏ ra rất tự tin, nhưng khi vào nghị sự cảm thấy rất lo lắng cho tình hình chiến sự nói:
- Trận đầu tiên, chúng ta đã tạm thời giành chiến thắng. Nhưng quân Champa vẫn chưa bị tổn hại quá nhiều về lực lượng. Và với tình hình quân lực của chúng ta, việc đối đầu trực tiếp với chúng vào lục này không phải là cách tốt nhất. Chúng dùng toàn lực công thành e rằng, quân đội của chúng ta sẽ bị tổn thất lớn.
Phạm Khắc Việt nói thêm vào:
- Tình hình đất nước đang rất nguy hiểm, xung quanh các nước làng giềng và đặc biệt người hàng xóm phương bắc luôn dòm ngó và xem từng hành động của chúng ta. Chúng ta chỉ cần suy yếu một tí là sẽ sinh ra biến động lớn. Trận đánh này, chúng ta không những thắng, mà phải thắng lớn và phải bảo toàn được sức mạnh của quân đội. Chuyện này hơi khó nhưng chúng ta sẽ làm được.
Hồ Văn Lâm nói:
- trận đầu tiên, Nguyên soái đã chém chết ba tướng giặc, sĩ khí của chúng đang xuống thấp. Đại quân không có nguyên soái, không có tướng giỏ thì chẳng đáng ngại. Mọi người lo hơi nhiều quá không. Mỗi lần Champa công thành, nguyên soái ra lắt đẩu tướng địch lên treo cõng thành là êm chuyện.
Lê Minh nói:
- Đánh trận mà dễ ăn nhưng tướng quân nghĩ thì tốt biết mấy. Bên phái Champa có một tên chỉ huy rất tài giỏi là thái tử Chế Liễn, có tài dùng binh rất giỏi. Bên cạnh hắn lại có rất nhiều tướng tài đi theo. Không hiểu vì lý do gì mà hắn không tham gia trận đánh này, những tướng giỏi cũng chẳng thấy đâu. E là tình hình quân giặc sẽ có biến.
Tướng quân Trần Dũng nói:
- Tôi đã từng tham gia giao chiến với tên thái tử Chế Liễn này. Quân Champa dưới sự chỉ huy của hắn thật sự nguy hiểm hơn bây giờ rất là nhiều. Hắn mà chỉ huy 10 vạn đại quân thì trận chiến này sẽ khó khăn lắm.
Nghiêm Tuấn ngó bàn đồ bố trí quân lực Đại Việt đang nằm ở trên bàn. Tình hình quân lực ở biên giới phía Nam phân bổ chưa đến 6 vạn quân, gồm phiên quân, quân đội địa phương và quân chủ lực chiếm số lượng không đông lắm. Việc giao chiến với quân Champa vào lức này có thể gây ra tổn thất rất lớn cho quân đội. Nghiêm Tuấn nói:
- Căn cứ vào tình hình quân lực hiện tại, chúng ta giao chiến với quân địch không phải là phương án tốt nhất. Ta nghĩ cách tốt nhất là hù doạ cho chúng sợ mà quay về nước. Trước tiên, tướng quân Ngô Thành cần phải điều tra tình hình quân sự của kẻ thù và Chế Liễn đang ở đâu. Thứ hai chúng ta sẽ cho chúng thấy những gì mà ta muốn chúng thấy.
Nghiêm Tuấn là người đưa ra kế hoạch nhưng người hướng dẫn cho các tướng quân thực hiện kế hoạch như thế nào là Phạm Khắc Việt.
Tướng quân Ngô Thành và lính trinh sát bám sát theo hướng lui quân của Champa. Quân Champa rút lui về doanh trại cách thành Ma Linh khoảng 5 dặm. Doanh trại của quân Champa rất lớn chia ra làm nhiều khu khác nhau. Có thể dễ dàng nhận ra, bốn khu là phân chia quân lực của các lãng chúa, còn khu trung tâm là dành cho Vua Champa.
Vua Champa vừa về đến doanh trại nhanh chóng ra lệnh tập hợp tất cả các tướng lĩnh giỏi nhát để bàn luận quân sự. Bắt đầu buổi họp, Vua Champa tỏ ra vẻ rất tức giận về trận đánh này và liên tục chửi bới các tương quân vô dụng. Và sau đó, hắn muốn tìm cho quân Champa một nguyên soái thống lĩnh. Nhưng các tướng quân im bặt, không ai dám dề bạt bản thần vì sợ rằng làm Nguyên Soái sẽ đương đầu với Nghiêm Tuấn. Từ việc im lặng không dám nói rồi lại chuyện sang đùn đẩy cho người khác.
Sùng Nang Nạ liền đứng ra nhận trách nhiệm này. Sùng Nang Hạ vốn là một tướng hộ vệ thân cận của Vua Champa, dũng mãnh và đã từng bảo vệ Vua Champa vượt qua rất nhiều nguy hiểm. Vua Champa không rất tin tưởng, liền phong hắn làm Nguyên Soái. Những tướng quân khác cảm thấy mừng rỡ vì đã có kẻ gánh trọng trách thay mình.
Quân Champa sau một trận thua choáng váng vẫn chưa định hình lại sức mạnh quân đội, chúng đang còn hoang mang bối rối, hồn vía vẫn còn mơ màng. Chúng đang choáng váng vì trận đầu tiên đã chết 3 tướng. Nhưng các tướng quân chẳng ai màn quan tâm đến cảm xúc của chúng vì đang ở chiến trường mà.
Trong thành Ma Linh, người dân đang ngắt ngây với chiến thắng của quân đội. Họ truyền tai nhau về chiến công, dũng mãnh của Nghiêm Tuấn. Câu chuyện tướng quân Nghiêm Tuấn một mình giết ba tướng giặc được mọi người kể cho nhau nghe và bàn tán xôn xao, vui như ngày hội.
Sau khi họ cười nói hả hê với chiến công của Nghiêm Tướng Quân thì lại chung tay với quân đội triển khai kế hoạch đối phó với Champa. Những dân phu, thanh niên trai tráng được huy động xây dựng tường rào, luỹ cao để chống giặc. Nhứng người lớn tuổi, phụ nữ làm công việc vót chông, tạo hình nộm rơm giốn như người thật. Mọi người đang rất hào hứng đoàn kết làm tốt công việc của mình.
Rồi trong thành Ma Linh bỗng dưng có biến, có hai nhóm thanh niên đang lao vào nhau đánh lộn khiến nhiều người bị thương. Trong hoàn cảnh này, nhóm người đánh nhau có thể gây mất đoàn kết tình hình sẽ trở nên xấu hơn. Phạm Khắc Việt dẫn quân đến nơi rồi bắt tất cả để tra hỏi. Những người này được áp giải về phủ quan huyện để tra hỏi ngay. Những người gây rối bị bắt về phủ quan huyện gồm hai nhóm người, gồm người Việt và người Chăm. Phạm Khắc Việt liền tra hỏi kỹ lưỡng nguồn cơn sự việc, phát hiện ra chuyện này khá là rắc rối.
Trước đây, Champa dân ba châu cho Đại Việt, Phàn lớn người Champa đã rời khỏi đây trong đó vẫn có một một bộ nhỏ xin ở lại Đại Việt sinh sống. Hoàng thượng vì đức nhân từ nên đã cho phép những người ấy ở lại chung sống như người Việt. Nhưng họ lại bị áp đặt một vài điều luật là không được phép tham gia thi cử làm quan, và gia nhập quân đội. Trong những ngày gần đây, Champa công vào thành Ma Linh, những thanh niên trai tráng người Chăm muốn đầu quân triều đình bảo vệ đất nước nhưng luật triều đình không cho phép. Họ lại bị những người Việt trong thành nghi ngờ thường xuyên giám sát, miệt thị. Họ cảm thấy bực tức nên hai bên đánh nhau dẫn tới việc gây mất trật tự. Những thanh niên người Chăm muốn cống hiến sức trẻ cho đất nước khiến Phạm Khắc Việt cảm động, nhưng luật lệ triều đình không thể vượt qua. Phạm Khắc Việt bối rối chưa tìm ra phương hướng xử lý rồi quyết định giam họ lại chờ xử sau.
Khi xử xong vụ án, cũng là lúc binh lính vào báo lại là người dân đã làm được rất nhiều hình nộm bằng rơm. Phạm Khắc Việt bắt tay vào việc hướng dẫn người dân dùng hình nộm để lừa địch. Một số hình nôm được mặc trang phục của lính được đặt trên tường thành và vài vị trí không trọng yếu trong thành. Những binh lính và những người dân được dạy cách tương tác với những hình rơm này như người thật, người đứng từ xa rất khó để phân biệt được người thật giả. Một số hình nộm được đặt trong nhà để thay thế cho những người dân sống tại đó, những người dân này cũng mặc áo lính để làm lính canh gác ở một vài nơi trong thành. Các binh lính canh gác, tập luyện đã mệt mỏi có thể giả làm người dân trở về nhà dân để nghỉ ngơi. Vì thế mà số lượng binh lính trong thành bỗng nhiên được thổi phồng lên rất nhiều. Mặt khác, Phạm Khắc Việt ra lệnh cho binh lính giám sát những lính do thám của Champa, và cố tình dẫn dụ chúng xem những thứ mà Đại Việt muốn cho chúng xem.
Khi sắp xếp xong công việc đối phó với lính Champa cũng là lúc trời đã tối. Phạm Khắc Việt muốn tìm nguyên soái để bàn bạc cách thức giải quyết tranh chấp giữa người Việt và người Chăm trong thành sao cho ổn thoã thì không tìm thấy. Binh sĩ báo lại là Nghiêm Tuấn đang theo lính trinh sát để dò xét tình hình của kẻ thủ. Phạm Khắc Việt cảm thấy rất không hài lòng vì hành động không bàn tính của Nghiêm Tuấn.
Phạm Khắc Việt ngồi xuống bàn suy tính cách để có thể hoà giải xung đột của người Việt và người Cham ở trong thành. Đã nghĩ ra nhiều khách nhưng không tìm ra biện pháp hợp lý khiên Phạm Khắc Việt nặng trĩu.
Ngay lúc này, binh lính vào báo vừa bắt được một tên lính đưa thư của quân đội Champa. Trong lúc quân đội Đại Việt canh gác phát hiện ra một người khả nghi liền bắt giữ mới biết đó là lính đưa thư của của quân đội Champa nên vào xin chỉ thị xử lỹ. Phạm Khắc Việt cho gọi hắn lên để hỏi việc. Lính đưa thư Champa bị trói chặt được đưa vào cùng với một cái túi đầy thư. Hắn khóc lóc van xin tha mạng nhưng bằng tiếng chăm nên Phạm Khắc Việt chẳng màng quan tâm. Phạm tướng quân mở túi đựng thư ra xem, bên trong chứa rất thư được viết bằng tiếng chăm, nhưng không có bản đò. Có lẽ vì hắn không có bản đồ nên vào ban đêm hắn đã đi lạc đường rồi bị bắt. Phạm Khắc Việt chợt nghĩ ra được cách để có thể làm giảm sĩ khí của giặc, có thể cho người giả dạng làm người đưa thư này trà trộn vào quân Champa ly gián chúng. Hoặc có thể chỉnh sữa nội dung của bức thư để làm lung lay lòng dịch.
Phạm Khắc Việt trông thấy lính đưa thư này có phản ứng mỗi lần lính nói chuyện nên đoán là hắn biết tiếng việt nhưng đang tỏ ra mình không biết để xin được lòng thương hại. Phạm Khắc Việt nói:
- Hán biết nói tiếng Việt thì còn có thể bàn bạc giúp ích được này nọ. Hắn chỉ biết nói tiếng Chăm thì thôi giết cho xong, đỡ nhức đầu.
- Dạ. Dạ. Con biết nói tiếng ạ. Xin tướng quân hãy tha mạng cho con, con chỉ là một tên lính vô dụng, nhà con còn có mẹ già và con thơ cần con chăm sóc ạ.
- Bây giờ, ngươi như cá nằm trên thới. Thuận ta thì sống mà nghịch ta thì chết. Ta cho ngươi một cơ hội để sống nhưng ngươi phải nghe theo lời của ta.
- Dạ. Dạ. Con cảm tạ ơn của tướng quân. Con xin nghe theo ạ.
Nói xong, lính đưa thư đưa vào ngục giam lại. Phạm Khắc Việt ngồi suy tính kế sách ly gián của mình. Muốn cho lính đưa thư đổi lòng là chuyện không thể. Còn muốn cho lính Đại Việt giả dạng làm người Chăm để vào trại giặc lại càng khó hơn. Ngôn ngữ tiếng Chăm rất đặc biệt, có những phương ngữ chỉ người chăm mới biết và phát âm đúng chuẩn. Lính Đại Việt có thể nghe hiểu nói được tiếng Chăm nhưng rất dễ bị phát hiện. Vì thế, Phạm Khắc Việt cần một người rất giỏi tiếng Chăm và nghĩ ngay là nhóm người Chăm vừa bắt vào ngục có thể tìm ra được người làm tốt việc này. Và cũng là một thử thách xem lòng trung thành của người Chăm.
Sau đó, Phạm Khắc Việt đi đến ngục là nơi giam giữ người Chăm gây rối. Phạm Khắc Việt xem xét một vòng chọn mặt gửi vàng tìm được 3 thanh niên có khí chất nhất. Nghiêm Tuấn truyền gọi 3 người thanh niên ấy lên xét hỏi riêng. Qua tra hỏi, Phạm Khắc Việt nhận ra được có một thanh niên có khí chất hơn người, thông minh, lanh lợi nên muốn giao nhiệm vụ nguy hiểm này. Người thanh niên này tên là Siềng A Nùng, là con trai của tộc trưởng, có luyện tập võ nghệ và học hành tới nơi tới chốn. Phạm Khắc Việt rất tin tưởng nên giao cho trọng trách vào doanh trại của địch gây rối.
Cùng lúc, Phạm Khắc Việt cho gọi lính đưa thư lên hỏi chuyện. Hắn sợ chết nên khai tận tường mọi chuyện và hắn tiết lộc rất nhiều thông tin quý giá. Hắn là một tên lính đưa thư, một chức vụ nhỏ nhoi nhưng do đi lại giữ liên lạc từ nhiều doanh trại khác nhau nên biết được nhiều thông tin. Trong những bức thư mà hắn nhận giao đi có một bức thư quan trọng giao cho Nguyên Soái hiện tại của quân Champa là Sùng Nang Hạ. Đó là thư của vợ hắn đưa thư để báo cho Sùng Nang Hạ biết chuyện: con của Sùng Nang Hạ trong lúc tranh giành gái bán hoa đã có tranh chấp dẫn đến bị đánh gãy chân. Bà vợ muốn Sùng Nang Hạ thị uy sức mạnh trừng trị cho kẻ đó một bài học nhớ đời.
Phạm Khắc Việt nghĩ ra cách sửa đổi nội dung bức thư để gây ra nhiễu loạn trong lòng quân địch. Và những người Chăm lại được gọi đến để giúp đỡ chỉnh sữa nội dụng của các lá thư. Phần lớn người dân Champa không rành chữ nên đã nhờ người Viết hộ nên chuyện viết lại có thể không thấy có gì khác biệt và khó khăn. Những bức thư được viết lại rất khó để phân biệt thật giả.
Sau đó, Phạm tướng quân liền qua phòng giam của người Việt. Và gọi những thanh niên đó lên xét xử. Phạm tướng quân nói:
- Trong lúc chiến tranh với quân địch các anh có tính đề phòng, cảnh giác là việc tốt, là chuyện nên làm. Nhưng mọi người đã làm sai cách, không đúng với quy định của triều đình. Từ một việc tốt đâm ra gây rối an ninh, đặc biệt gây rối trong lúc có chiến tranh tội lại càng nặng hơn. Nhưng suy nghĩ căn kỹ mọi người vì an ninh của tổ quốc mới làm như vậy, nên lần này ta phạt nhẹ. Lần này, ta phạt mỗi người một tháng lao động công ích, sau khi đánh bại quân Champa thì hình phạt sẽ có hiệu lực. Nhưng nếu còn tái phạm thì tội nặng gấp đôi
Những người dân không ai phàn nàn gì về hình phạt. Sau đó, Phạm tướng quân ra lệnh thả họ về.
Sự cố tranh chấp người dân trong thành coi như đã có cách để giải quyết khiến Phạm tướng quân bớt đau đầu. Nhưng việc Nguyên soái mất tích đang là nổi lo lớn. Các lính trinh sát báo về Nghiêm Tuấn đang ở cùng nhóm “Quạ Đêm”. Và dự báo là Nghiêm Tuấn sẽ sinh chuyện.
Bây giờ, trời đã khuya, trăng lên cao soi sáng một vùng. Phạm tướng quân đứng trên tường thành mở tầm mắt nhìn ngắm xung quanh. Khung cảnh trời đêm chiếu rọi cùng với trăng tròn vành vạnh khiến cảnh trở nên rất nên thơ.
Tướng quân Lê Minh cầm cây đàn nhị mời Phạm tướng quận dạo vài tiếng nhạc để mọi người thư giãn. Phạm tướng quân có tài đánh đàn nhị rất hay nên nhận lời. Các binh sĩ rất hào hứng liền nhanh chân lẹ tay mang ghế, dặt bàn để cho Phạm tướng quân có một chỗ lý tưởng để gãy đàn. Tiếng đàn nhị vang lên với âm thanh vu vương trầm bỗng những giai điệu êm diệu làm ấm lòng các binh sĩ. Đặc biệt, ánh trăng sáng chíeu gọi lên vẻ đẹp của tương quân tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp khiến mọi người ngây ngất. Các binh sĩ lập tức bị vẻ đẹp chú ý, ngẩn người nhìn ngắm bức tranh tuyệt diệu này. Họ biết Phạm tướng quân không thích người khác soi mói dung mạo của mình. Nên các binh sĩ chỉ lén đứng nhìn. Khung cảnh đẹp tuyệt mỹ.
*
Lúc chiều, Nghiêm Tuấn đi giám sát tình hình bố trí quân lực của binh lính trong thành Ma Linh và nhận được báo cáo tình hình quân Champa từ lính trinh sát. Nghiêm Tuấn bỗng nhiên muốn đến tận nơi giám sát tình hình quân giặc thế nào liền bám theo quân trinh sát đến gần doanh trại của địch.
Quân trinh sát chọn một cây cổ thụ rất cao ở gần doanh trại của địch để quan sát mọi động tĩnh của kẻ thù. Cây này có tán rất rộng cùng với trời đêm nên các binh lính trinh sát ẩn thân chỗ này rất khó phát hiện và có thể quan sát được cụ thể tình hình của kẻ thù. Ngô Thành trinh sát một vòng doanh trại của quân địch quay trở về vị trí cảm thấy giật mình khi có sự hiện diện của Nghiêm Tuấn:
- Ơ. Sao nguyên soái lại ở đây. Nguyên soái đến đây quá nguy hiểm.
- Ta thấy có nguy hiểm gì đâu. Ta ngồi đây nãy giờ không có chuyện gì xãy ra hết mà tình hình quân địch nắm rất rõ.
- Chuyện giám sát tình hình quân địch là chuyện của tôi, không phải là việc của một nguyên soái. Ngày đến đây giành chén cơm của chúng tôi. Chúng tôi dói nhăn răng mất. Xin ngày hãy quay về doanh trại nhanh đi.
Ngô Thành vừa nói xong thì lính đi tuần của doanh trại Champa xuất hiện. Họ vừa đi tuần nhưng nói chuyện rơm rả nên từ xa quân lính Đại Việt có thể nghe được và tránh đi. Khi bọn chúng đi xa, Nghiêm Tuấn nói:
- Bây giờ, chúng ta làm cái gì đó cho vui vui đi. Chúng ta đã đến đây, quan sát quân địch rất lâu, nắm rõ từng hành động của chúng mà không làm gì thì uổng công.
Một binh sĩ nói:
- Ngày tính đốt quân lương của chúng à. Hơn mười vạn đại quân canh giữ nghiêm ngặt, chuyện này rất khó.
Nghiêm Tuấn đáp:
- Quân lương cho 10 vạn đại quân ăn hết một tháng là rất nhiều mà đốt đi hơi phí phạm. Ta và mọi người vào trong kia vui đùa với Vua Chiêm một tí rồi về.
Ngô Thành cũng rất muốn vào doanh trai của địch để quậy phá một tí nhưng để nguyên soái đích thân thân chinh là chuyện quá nguy hiểm nên còn rất do dự. Nghiêm Tuấn nhìn thái độ là hiểu ngay liền cầm lệnh bài của nguyên soái ra ép Ngô Thành thực hiện. Ngô Thành theo gió đẩy thuyền mà thực hiện kế hoạch. Tuy nhiên để cho mọi người yên tâm, Nghiêm Tuấn không đích thân vào doanh trại của quân địch mà chỉ ở bên ngoài doanh trại của địch để chỉ huy.
Ngô Thành và một vài lính trinh sát dễ dàng tiêu diệt vài lính đi tuần quanh doanh trại của giặc rồi giả làm lính Champa dễ dàng đột nhập vào doanh trại. Việc đầu tiên, Ngô Thành cần xác định Vua Champa đang ở doanh trại nào. Quân Champa đã cho lập nhiều lều giả để đánh lừa. Nhưng để tìm hắn không khó khăn lắm. Hắn vốn nổi tiếng là háo sắc nên đi hành quân vẫn mang theo khá nhiều tỳ nữ để mỗi tối có thể hầu hạ hắn. Ngô Thành lần theo nơi nào có hơi của đàn bà là biết ngay nơi đó là chỗ ở của hắn. Đây là một cái lều rất rộng được binh lính canh gác kỹ lưỡng người bình thường không thể nào đến gần được. Bên trong lều nhờ ánh đèn có thể thấy đước bóng của vua Champa đang ân ái với một vài phụ nữ. Ngô Thành không thể nào tưởng tượng được hắn lại có thể háo sắc như thế này, có thể hành xử ngang nhiên trong doanh trại lúc xãy ra chiến sự. Ngô Thành liền ra tín hiệu cho Nghiêm Tuấn có thể biết được chính xác lều mà Vua Champa đang ở. Nghiêm Tuấn liền ra lệnh cho binh lính bắn tên lửa vào kho lương.
Kho lương bốc cháy. Quân đội Champa nghĩ quân Đại Việt tập kết công kho lương nên vô cùng hoảng loạn. Một lượng lớn binh lính được huy động để bảo vệ kho lương và dập lửa. Doanh trại của Champa trở nên náo động, hoảng loạ vì lo Đại Việt tập kích. Binh lính Đại Việt liên tiếp bắn tên lửa vào doanh trại của Champa khiến nhiều liều trại cháy lớn. Quân Champa dồn lực lượng bảo vệ kho lương. Tuy vậy, Vua Champa đang rất mặn nồng ân ái với các tỳ nữ đang lên cao trào nên chẳng quan tâm đến bên ngoài có chuyện gì xãy ra. Đến khi quân đội Champa tập trung vào việc bảo vệ kho lương, Nghiêm Tuấn liền ra lệnh cho binh lính bắn tên vào lều của Vua Champa. Mũi tên có chứa nhựa thông nên bốc chay dữ dội. Vua Chiêm vô cùng kinh hãi và hoảng sợ khi xung quanh đã bao trùm lửa lớn. Hắn không biết phải thoát thân con đường nào. Sùng Nang Hạ xuất hiện thấy lều của Vua Chiêm bốc cháy liền liều thân xông vào ngọn lửa lớn để cứu vua. Vua Champa được cứu ra ngoài nhưng các cô gái không được may mắn đã chết trong đám lửa. Vua Champa được cưu ra ngoài trong trình trạng toàn thân không mảnh vải che thân, một vài chỗ đã bị cháy xén, đen đúa trông rất buồn cười.
Ngô Thành ở gần đấy trông thấy cơ hội tốt liền phóng phi tiêu hướng về phía vua Champa, Sùng Nang Hạ là một cao thủ võ nghệ nhận ra được có ám khí lao đến liền dùng đao chặn được. Ngô Thành phóng liên tiếp 3 phi tiêu nữa đều bị chặn lại. Sùng Nang Hạ cảm thấy rất bực tức nhưng trong lúc lửa cháy lớn thế này không cách nào biết chính xác được hướng phi tiêu bay ra từ phía nào. Ngô Thành nhận thấy tình hình không có lợi cho mình và mục đích cũng đã hoàn thành liền âm thầm rút lui lẫn vào đoàn quân Champa, ra ngoài doanh trại tìm giết quân Đại Việt. Khi quân Champa truy tìm tung tích thì quân trinh sát cũng âm thầm rút lui. Ngô Thành vừa rời khỏi cũng tìm cách rời khỏi đoàn người mà không ai hay biết. Quân Đại Việt coi như có một trận đánh doạ khỉ thành công. Còn doanh trại của Champa lửa vẫn bốc chay lớn, quân lính náo động dập lửa. Còn Vua Champa có một phen bẽ mặt trước các binh lính. Hắn hầm hực tức giận chưa kịp mặc đồ.
Binh si liền đưa trang phục cho Vua Chiêm mặc. Vua Chiêm vừa cằm được thì ngay lập tức đàn ngựa chạy đến. Đuôi bọn chúng bị cột ngọn đuốc nên rất hung hãng giẫm đạp mọi thứ. Một tướng quân liều mình cứu chúa, Vua Chiêm mới được an toàn tính mạng. Bọn Ngựa chạy điên cuồng, những ngọn đuốc trên đuôi làm cho doanh trại quân Chiêm cháy càng lớn hơn. Quân Champa một phen náo động, sợ thất kinh hồn vía.
Bọn chúng nằm mơ không thể nào ngờ được là quân đội Đại Việt lại gian xảo đến như vậy, ra tay công doanh trại một phen điêu đứng mà quân Champa không bắt được dù chỉ một tên, kể cả cái bóng cũng không thấy.
Tại Doanh trại của Đại Việt, Phạm Khắc Việt đang gãy đàn bỗng thấy lửa bốc lên giữa màn đêm biết ngay là chính là Nguyên Soái vừa gây chuyện.
Đến gần sáng, Nghiêm Tuấn và Ngô Thành cưỡi ngựa quay về trong tiếng reo hò của binh sĩ. Các binh lính rất hào húng hoan hô các tướng quân về thành. Các binh lính ca tụng công lao của hai tướng quân vì đã đánh phá trại giặc dễ dàng.
Tuy nhiên khi vào phòng riêng, Phạm Khắc Việt lập tức phê bình nghiêm khắc hai người. Nghiêm Tuấn thì nguyên soái không giữ kỹ luật quân đội. Còn Ngô Thành lại hùa theo không báo cáo doanh trại. Nhưng may mắn thay Nghiêm Tuấn là nguyên soái giữ chức vụ cao nhất trong quân đội và các tướng quân khác lại liên tục mở lời tốt đẹp nên chuyện nhỏ biến thành không.
Sau đó, các tướng quân vào trong nghỉ ngơi vì đã có một ngày quá mệt mỏi.
Tướng quân Trần Dũng và Lê Minh đảm trách nhiệm vụ đứng canh giữ thành.
Chỉnh sửa lần cuối: