CHƯƠNG 5
Cái không khí se se lạnh của những tháng mùa đông cộng với cái không gian tĩnh mịch của làng quê làm cho bầu không khí của cả thôn cùng thêm thê lương.
Không thê lương cũng không được. Gần 1 năm trôi qua. Đã có 9 mạng chết. Toàn là phụ nữ. Thôn đã vắng. Cảnh thì buồn. Trẻ con vùng này hình như bớt hiếu động hơn hẳn các thôn khác. Các bé gái bị cấm ra khỏi nhà sau 7 giờ tối, đàn bà thì tuyệt nhiên không dám thò chân ra sau giờ ăn chiều,lúc mặt trời còn chưa khuất hẳn .
Bình thường đã vậy. Rằm còn thảm hơn
Ngay cả trai tráng cũng chẳng dám đi đâu xa. Cả xóm chỉ nghe tiếng đài, tiếng Tivi phát, ra đường không thấy 1 bóng người. Khổ nhất là các quán xá, các tiệm làm ăn kinh doanh trong thôn, trong đó có nhà bà Năm, bán tạp hóa. Bà Năm chắc là người già nhất thôn, Bà là người Hoa , nên người ta cứ gọi là bà Năm Tàu.Bà Năm Tàu rất ít nói, nhưng một khi đã nói thì ai trong thôn cũng nghe. Những chuyện lấn đất, lần nhà, gây gỗ , chính quyền không can thiệp được, người ta đều dắt nhau ra nhà bà Năm giải quyết. Bà đã lớn tuổi nhưng còn rất tinh anh, mắt rất sáng, bà không ăn trầu nhưng mà môi rất đỏ và răng rất trắng.
Người ta đồn bà rất xinh lúc còn trẻ, nhưng mà tất cả chỉ là lời đồn, chưa ai thấy bà khi trẻ, hình ảnh không có, nên mọi người chỉ khen vậy thôi. Bà có một người con gái, Tên là chị Mười Dậu. Chị sinh tháng mười,năm Dậu nên gọi là Mười Dậu. Chị mười dậu khác hẳn với mẹ. Chị có nét của Người Miên, hay còn gọi là người Khmer.Nước Da bánh mật, mắt to, lông mi cong, tóc xoăn đen. Nói chung là đẹp. Người ta nói chi chắc giống bố. Bà Năm chỉ cười, không nói gì. Cũng chẳng ai biết Ông Năm là ai, nhưng cũng chẳng ai dám nhắc tới. Hai mẹ con Bà Năm cứ yên ả , sống dựa vào quán tạp hóa trong thôn, quán nhỏ, nhưng cũng khá đủ đồ, quán duy nhất trong thôn bán tạp hóa, bán cả nhang, đèn, vàng mã, những thứ mà người ta hay mua dịp rằm, hay 16 âm lịch .
*
Cách đó không xa,
Người hắn toát mồ hôi, tay hắn nắm chặt lại, chưa đến giờ mà, hắn lẩm bẩm.
Gắng gượng, hắn chạy ra ngoài chốt cửa. Đóng cửa số, con Vàng nằm im, cụp đuôi, chui tót xuống dưới gian bếp, cái kiểu sợ sệt của loài chó mỗi khi bị bắt quả tang làm gì sai trái, sợ bị chủ đánh.
Nó hiểu, nó không làm gì sai, nhưng mỗi lần thấy hắn như vậy, Con Vàng lại chui tọt, trốn gọn gàng vào gian bếp, không ló cả cái đuôi ra ngoài. Im lặng, và chờ đợi...
“ Xoạt” Một cái gì vừa vụt ra, bay thẳng qua cái gian bếp làm con Vàng mém nữa là kêu lên 1 tiếng sủa như quán tính. Cũng may nó ngậm được mõm vào. Chủ nhân nó vừa mới bay ra ngoài. Bay, theo nghĩa đen.