Iriarni: Đệ tử của á thần - Cập nhật - Mifiji

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
- Tác phẩm: Iriarni – Đệ tử của á thần
- Tác giả: Mifiji
- Thể loại: Fantasy
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Giới hạn độ tuổi: Trên 10 tuổi
- Giới thiệu:

Một nàng “công chúa” xinh đẹp và lạnh lùng.
Bốn chàng trai tài phép siêu phàm: Phù thủy báo tuyết - Người khổng lồ - Người ngoài hành tinh - Á thần.
Nhưng trái tim nàng chỉ có một, biết dành cho ai?
Dẫu sao tình yêu vẫn nở rộ…
Trong một thế giới phép thuật hỗn loạn bởi chiến tranh…
Cuộc chiến của thiên đường, trần gian và địa ngục!!!

- Mục lục:
Chương 1 - Cơn mưa kì lạ
Chương 2 - Mảnh vàng
Chương 3 - Nhật kí phép thuật
Chương 4 - Công chúa và hiệp sĩ
Chương 5 - Kẻ lạ mặt
Chương 6 - Đại dương và ác thần
Chương 7 - Công chúa và phù thủy đen
Chương 8 - Cung điện trong rừng sâu
Chương 9 - Ác chiến
Chương 10 - Ưng tuyết
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 1 – CƠN MƯA KÌ LẠ

Qua một mùa đông lạnh giá, hoa tươi lại nở rộ dọc bờ sông Salchia.

Một cô bé tay xách giỏ dâu tây đang chạy trên con đường mòn.

Bỗng, cô bé vấp ngã, chiếc giỏ văng đi, những trái dâu lăn lăn trong bụi cát…

Hai cậu bé đang câu cá gần đó vội chạy đến và giúp cô bé nhặt lại những trái dâu vương vãi.

“Cám ơn hai cậu…” - Cô bé nói khi nhận lại giỏ dâu, nước mắt vẫn ướt trên mi.

“Ừ, nhưng cậu đừng khóc nữa.” - Cậu bé xinh xắn mỉm cười.

Cậu bé cao kều cũng mỉm cười nhưng không nói gì, thực ra là vì đang ngậm một trái dâu trong miệng…

Đó là lần đầu tiên Iriarni gặp Falachy và Palahachengash, năm ấy cô bé 11 tuổi.

Và ba đứa trẻ đã lớn lên bên nhau trên thành phố Vallemmoon xinh đẹp.

Những năm tháng tuổi thơ đẹp huyền ảo.

Rồi nụ hoa tình bạn đã nở thành hoa tình yêu.

Năm Iriarni 16 tuổi, cô đã trao cho Falachy nụ hôn đầu tiên trên cây cầu Braja bắc qua sông Salchia xanh trong.

Một nụ hôn rất ngọt ngào, trong ánh hoàng hôn êm đềm hạnh phúc!

Nhưng…

…đó cũng là nụ hôn cuối cùng của họ…

Ít ngày sau, Falachy đã lặng lẽ rời khỏi Vallemmoon…

Không một câu từ biệt, không một lời nhắn để lại…

Anh đã hoàn toàn biệt vô âm tín…

Iriarni vẫn mãi mong chờ tin tức của Falachy…

Nhưng càng mong chờ chỉ càng thêm vô vọng…

***

Ba năm trôi qua, Iriarni ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, mái tóc dài suôn mềm như dòng suối huyền ẩn, làn da trắng mịn như cánh hoa Trinh Tuyết… nhưng… nét u buồn trên gương mặt cô vẫn chẳng hề phai nhạt…

Một chiều mưa, cô đứng lặng lẽ trên cây cầu Braja với chiếc ô trắng, đôi mắt huyền trong nhìn xuống dòng sông dậy sóng.

Bỗng, có tiếng nói vang lên từ phía sau lưng cô:

“Iriarni, anh biết sẽ tìm thấy em ở đây mà.”

Palahachengash nhẹ nhàng bước đến đứng bên Iriarni, anh giờ đã trở thành một người khổng lồ với chiều cao hơn 2 mét, phong thái uy nghiêm, khuôn mặt rất đẹp và nam tính như tượng thần, đôi mắt màu xanh lá sáng trong mà sâu thẳm. Trên tay anh cầm một chiếc ô màu tím sẫm.

“Ngày nào anh cũng nói câu ấy…” - Iriarni lẩm nhẩm.

Họ đứng im lặng trong vài phút, trong cơn gió se lạnh và tiếng mưa rơi trên nóc những chiếc ô.

“Em phải quên anh ta đi chứ.” - Palahachengash bỗng nói.

“Vâng!” - Iriarni đáp.

Palahachengash thoáng ngạc nhiên, anh quay nhìn Iriarni.

“Từ ngày mai em sẽ không đi tới cây cầu này nữa.” - Iriarni nói.

“Ừ.” - Palahachengash mỉm cười.

Anh khẽ nói:

“Chỉ tội nghiệp cho cây cầu này thôi.”

Iriarni bỗng cười khúc khích. Palahachengash cũng cười vui vẻ, đã lâu lắm rồi anh mới lại được thấy nụ cười ấy…

Đúng lúc ấy, có tiếng nói vang lên từ phía sau hai người:

“Xin chào…”

Iriarni và Palahachengash cùng quay nhìn lại, và cả hai người tưởng như đang nhìn thấy ảo ảnh…

Là Falachy đang đứng đó với chiếc ô trắng!

Hai chiếc ô của Iriarni và Palahachengash cùng rơi xuống mặt cầu đẫm nước.

Cơn mưa như thêm nặng hạt.

Falachy ấp úng:

“Iriarni, anh…”

Iriarni chợt nắm lấy bàn tay Palahachengash, cô nói:

“Chào anh, Falachy! Hai chúng tôi đã đính hôn rồi. Anh chúc mừng cho chúng tôi chứ?”

Rồi Iriarni và Palahachengash cùng quay lưng bước đi… bỏ lại Falachy đứng sững sờ, buông rơi chiếc ô trắng…

***

Một ngày sau, trên cánh đồng cỏ hoang, Falachy và Palahachengash đang đứng đối diện nhau với những ánh mắt rực lửa!

Giọng Falachy đầy giận dữ:

“Palahachengash, sao mi dám cướp người yêu của bạn mình chứ! Hôm nay ta sẽ trừng trị mi!”

Palahachengash cau mày phẫn nộ:

“Đồ khốn, mi đâu có tư cách gì! Mi đã bỏ rơi Iriarni suốt ba năm trời! Mi có biết trong thời gian ấy, cô ấy đã rơi bao nhiêu nước mắt! Khi cô ấy vừa tìm lại được nụ cười thì mi lại vác xác về! Ta sẽ không tha thứ cho mi!”

Ánh mắt của Falachy và Palahachengash như lóe sáng lên trong một giây, rồi cả hai lao vào nhau với những nắm đấm đầy cuồng nộ!

Falachy và Palahachengash dường như cân tài cân sức, những đòn quyền cước, những bùa chú và lời nguyền cứ liên tiếp được tung ra…

Đồng cỏ xanh bị cày nát, đàn châu chấu bay tán loạn…

Hoàng hôn đang về, nhuộm đỏ những đám mây…

Những cơn gió cũng trở lạnh, tiếng gió thêm se sắt…

Falachy tung ra tuyệt chiêu cuối cùng, quả cầu năng lượng bùng tỏa đã đẩy bật Palahachengash văng ra xa!

“…”

Đưa tay gạt giọt mồ hôi óng ánh trên cằm, Falachy lê từng bước về phía kẻ chiến bại đang nằm bất động trong đám vụn cỏ.

Rồi Falachy thả mình lên nền cỏ ngay cạnh Palahachengash, đưa ánh mắt lên bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp.

Những dải mây trôi hờ hững…

Một đàn chim sét Mizunia đang bay về phương Đông…

“Cậu nói đúng, Palahachengash…” - Falachy khẽ cất tiếng - “Tôi thật tồi tệ…”

Palahachengash ngồi bật dậy:

“Falachy, thực ra cậu đã đi đâu suốt ba năm qua vậy hả!?!”

Falachy khẽ nhắm mắt lại:

“Tôi đã… đi tới châu lục bên kia đại dương… để học phép thuật…”

Giọng Palahachengash gay gắt:

“Tên khốn này, cậu dám coi trọng phép thuật hơn Iriarni ư!”

Một dòng nước mắt bỗng lăn dài trên khuôn mặt Falachy:

“Tôi… thực sự… rất hối hận…”

Im lặng trong vài phút…

Chỉ còn tiếng gió chiều tàn vi vu buồn bã…

Rồi Palahachengash thở dài:

“Thôi được, tôi sẽ giúp cậu làm lành với cô ấy.”

Falachy mở mắt nhìn Palahachengash:

“Cậu nói gì?… Thế còn…”

Palahachengash cười buồn:

“Chuyện đính hôn hả? Đồ ngốc, Iriarni giận cậu nên mới nói như vậy.”

“Xin lỗi… Palahachengash …” - Falachy khẽ nói - “Vậy mà tôi đã trách oan cậu…”

Palahachengash bứt mấy ngọn cỏ dưới chân:

“Cậu thật may mắn, Falachy… Cô ấy vẫn luôn mong nhớ cậu… Cậu là kẻ vô tâm, không xứng đáng với tình yêu của cô ấy… Dù vậy… Nghe này Falachy, tôi nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu, nếu cậu có thể làm được cơn mưa ấy…”

“Cơn mưa ấy ư…” - Falachy lặp lại.

“Hãy tự hiểu đi.” - Nói rồi Palahachengash đứng dậy và bỏ đi.

Để lại Falachy nằm đó, cố gắng lục tìm trong kí ức…

***

Rạng sáng một ngày không xa sau đó.

Trên cây cầu Braja vắng lặng, sương mờ vẫn giăng.

Trong bộ váy trắng, Iriarni đang chậm bước về phía Falachy.

Đến gần bên, Iriarni không nhìn Falachy mà quay nhìn dòng sông. Falachy lúng túng nói:

“Anh… đã lo em không đến…”

“Anh hẹn tôi ra đây làm gì?” - Giọng Iriarni lạnh lùng.

“Anh…” - Falachy ngập ngừng - “Ba năm qua… Anh rất nhớ em…”

Iriarni im lặng, nhưng trái tim cô không ngừng thổn thức… Em nhớ anh, nhớ rất nhiều… Cô muốn quay nhìn Falachy và nói như vậy… Nhưng cuối cùng cô lại muốn tát cho anh ta một cái hơn.

“Hãy tha thứ cho anh…” - Falachy bỗng nắm lấy bàn tay Iriarni.

Như một phản xạ tự nhiên, Iriarni vung tay và tát Falachy một cú trời giáng.

Chát!!!

Falachy không đứng vững được nữa… Nhưng… không ngờ anh ta liền ôm chầm lấy cô!

“Iriarni, anh xin lỗi…”

“Buông tôi ra! Anh điên à!…”

“Không, anh không điên! Anh… yêu em…”

“Anh chết với tôi!… Falachy!!!…”

Bỗng, có một vật gì đó rớt xuống đầu Falachy rồi nảy trên vai Iriarni!

Hai người cùng nhìn theo cái vật tròn tròn đỏ đỏ bé xinh ấy đang lăn lăn trên mặt cầu. Cho đến khi vật ấy dừng lại và nằm bất động ở chính giữa cầu, họ nhận ra đó là một trái dâu tây.

Ngay lúc ấy, ánh bình minh đỏ thắm tỏa lan rộng khắp.

Falachy ngước nhìn bầu trời, anh khẽ nói:

“Đến rồi…”

Iriarni cũng ngước lên, và đôi mắt cô mở tròn long lanh…

Trên vòm trời cao vời, những đám mây hồng lấp lánh ánh bạc đang kéo đến!

Iriarni chưa từng được chiêm ngưỡng thứ mây nào đẹp huyền ảo đến thế…

Và những trái dâu đang rơi xuống từ những đám mây mầu nhiệm ấy!

Những trái dâu đỏ mọng đang ngập tràn trên khắp không gian!

“Chuyện gì thế nhỉ?” - Iriarni lẩm nhẩm.

Giọng Falachy hân hoan:

“Cơn mưa dâu tây, món quà anh dành tặng em, như lời anh hứa trước đây.”

Lời hứa ấy đã từ rất lâu rồi, khi hai người lần đầu gặp nhau. Tưởng rằng chỉ là một lời nói đùa của trẻ con, vậy mà đến một ngày đã trở thành sự thực.

Hạnh phúc đang trở về trong trái tim Iriarni, cô không muốn đẩy Falachy ra nữa, và cũng không chối từ nụ hôn ngọt ngào của anh…

Để tạo ra cơn mưa dâu tây kì diệu này, Falachy đã phải vận dụng toàn bộ nguồn năng lượng phép thuật trong mình. Nguồn năng lượng ấy đã cạn kiệt tới mức không bao giờ còn có thể phục hồi, vậy nên về sau anh sẽ không thể thực hiện được bất kì phép thuật nào nữa, kể cả những phép thuật đơn giản nhất. Nhưng lần này, anh tin rằng mình đã lựa chọn đúng…

Falachy mỉm cười bật chiếc ô màu trắng lên, khi cơn mưa dâu tây đang ngày càng tuôn xuống với mật độ dày hơn.

Hương dâu thơm lừng xao xuyến…

Hai bóng người tay trong tay bước đi bên nhau trên cây cầu thẳng tắp, dưới tán ô trắng muốt, trong cơn mưa kì diệu.

Muôn vàn trái dâu chín đỏ rơi rơi trong ánh bình minh rực rỡ.

Những trái dâu xinh xắn nảy tưng trên khắp mặt cầu, rơi tõm trên khắp mặt sông, lộp bộp trên nóc chiếc ô trắng…

Bước đi bên Falachy, Iriarni chỉ mong cho cây cầu kéo dài ra mãi.

Nếm một trái dâu ngọt ngào, cô ngước nhìn lên cao. Những đám mây hồng sáng rực rỡ vẫn không ngừng tỏa buông muôn triệu trái dâu lấp lánh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 2 – MẢNH VÀNG

Đi hết cây cầu Braja, Iriarni và Falachy cùng ngồi xuống một băng ghế dài ven bờ sông Salchia, biết bao nhiêu chuyện để kể trong suốt 3 năm hai người xa cách.

Iriarni chỉ mong ngày trôi thật chậm, và đừng bao giờ hết, để cô được ngồi mãi bên Falachy trong cơn mưa dâu vĩnh hằng…

Vậy mà cuối cùng hoàng hôn cũng đến, cơn mưa dâu cũng ngớt dần, những đám mây rực rỡ lấp lánh dần tan, những trái dâu chỉ còn rơi lác đác trên không gian dần sậm màu.

Falachy thu về chiếc ô trắng và khẽ nói:

“Mưa tạnh rồi, tiếc thật đấy…”

Iriarni mỉm cười ngắm nhìn Falachy.

Falachy hỏi:

“Em muốn ăn tối ở đâu?”

“Thôi anh ạ, em chót ăn nhiều dâu quá nên…” - Iriarni khoác lấy cánh tay Falachy và ngả đầu vào vai anh.

Falachy đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Iriarni:

“Anh cũng nghĩ là mình chẳng thể ăn gì thêm nữa. Vậy chúng ta tới khu trung tâm nhé? Anh muốn biết ba năm qua, Vallemmoon có gì thay đổi.”

“Không, em chỉ muốn ngồi đây bên anh thôi…” - Iriarni nhắm mắt lại, cô muốn cảm nhận rõ hơn hơi ấm của Falachy.

Falachy vẫn khẽ khàng vuốt tóc Iriarni:

“Thôi được, chúng ta sẽ ngồi đây thêm một chút nữa vậy.”

Rồi anh cũng nhắm mắt lại.

Những giây phút trôi qua thật dịu dàng.

Trong sự tĩnh lặng êm đềm, Iriarni nghe thấy cả tiếng thở và nhịp tim của Falachy, những âm thanh thật đáng yêu trong ánh hoàng hôn soi chiếu…

Nhưng bóng tối chợt bao trùm!

Iriarni vội mở mắt ra, ngay lập tức trái tim cô giật một nhịp nặng nề.

Một con rồng khổng lồ vừa đáp xuống ngay phía trước cô và Falachy làm rung chuyển cả mặt đất!!!

Cái mỏm lởm chởm răng nhọn của con rồng phả một luồng hơi nóng vào Iriarni khiến cô rùng mình khiếp sợ. Cô níu lấy cánh tay Falachy chặt hơn, và ngồi nép sát vào anh hơn.

Con rồng có lớp vảy sần sùi xanh sậm, đôi cánh có màng sải rộng che hết ánh nắng chiều tàn, những chiếc sừng trắng lớn nhỏ mọc lộn xộn trên đầu nó, và cưỡi trên cổ nó là một cô gái trong bộ giáp kim loại đen bóng. Gương mặt nàng mang vẻ đẹp sắc sảo với đôi mắt sáng lấp lánh, mái tóc vàng tết thành nhiều bím nhỏ rủ qua vai.

Cô gái cưỡi rồng chỉ tay vào Falachy và cất lên giọng nói đầy uy quyền:

“Falachy, mi đừng mong thoát khỏi ta lần nữa!”

“Ai thế?…” - Iriarni run run hỏi Falachy.

Falachy nhìn Iriarni, ánh mắt anh sao buồn đến thế? Iriarni cảm thấy đôi mắt Falachy như đang dâng lệ? Giọng nói của anh khiến trái tim cô thêm buốt giá:

“Anh xin lỗi, Iriarni…”

Rồi Falachy gỡ tay Iriarni ra, anh đứng lên và bước về phía con rồng.

Con rồng đập mạnh đôi cánh hắt ra những luồng gió thổi tung mái tóc Falachy, nó nhấc mình lên khỏi mặt đất và duỗi bộ móng vuốt đầy sứt mẻ cắp lấy anh một cách thô bạo.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Iriarni chỉ kịp thấy một mảnh vàng rơi ra từ túi áo Falachy, nảy “leng keng” trên nền đất.

Nhưng Falachy thì đã bị con rồng cắp bay đi mất.

Iriarni quỳ xuống bên những trái dâu nát bấy la liệt, đôi mắt cô nhòe ướt nhìn theo bóng rồng bay đi xa dần về phía vầng dương thẫm đỏ.

Sắc màu hoàng hôn sao quá đỗi thảm sầu.

Trái tim Iriarni đông cứng mất rồi, chẳng thể cất tiếng gọi Falachy lần cuối…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 3 – NHẬT KÍ PHÉP THUẬT

Iriarni nằm xuống băng ghế dài và ngả đầu lên đùi Falachy. Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, và khẽ hát bài hát anh vừa chợt sáng tác:

“Chim nhạn bay trong hoàng hôn
Dòng sông nhuộm sắc đỏ tà dương
Em và anh ngồi trên băng ghế dài
Trong sự tĩnh lặng bình yên
La la la
La la la…”


Giọng Falachy thật êm đềm, Iriarni mỉm cười chìm vào giấc ngủ…

Cô đã ngủ trong bao lâu?

Mà sao khi thức giấc hình bóng Falachy đâu còn nữa.

Hoàng hôn cũng chẳng còn, bóng đêm tỏa buông từ khi nào?

Một mình Iriarni nằm trên băng ghế dài lạnh lẽo.

Giấc mơ về Falachy sao tan nhanh, bài hát của anh sao ngắn ngủi.

Iriarni nắm chặt trong lòng bàn tay mảnh vàng Falachy để lại, dù mảnh vàng ấy lạnh băng, cô vẫn cố gắng tìm chút hơi ấm còn sót lại từ anh…

Iriarni đứng dậy khỏi băng ghế đá, nước mắt vẫn rơi, đôi chân sao rã rời, cũng chẳng buồn sửa lại váy áo nhàu nhĩ, cô lê bước trên nền dâu nát, trong lòng trĩu nặng muôn vàn âu lo.

Cô gái cưỡi rồng ấy là ai? Tại sao Falachy lại tự nguyện để cô ta bắt đi như vậy? Tại sao anh không chống trả? Giờ cô ta đã mang anh tới phương trời nào? Cô ta muốn gì ở anh? Số phận anh sẽ ra sao? Iriarni biết làm gì để giải cứu anh?…

***

Iriarni đứng trên bậc thềm trước cửa nhà Palahachengash, cô biết không nên làm phiền anh về chuyện của Falachy, nhưng cô thực sự không còn biết nhờ cậy ai khác.

Nhìn vào chiếc chuông treo trên cửa, Iriarni khẽ nói:

“Rung lên.”

Những hồi chuông ngân vang.

Rồi cánh cửa mở ra, Palahachengash hiện ra với mái tóc bạch kim rối tả tơi, khuôn mặt anh đầy mồ hôi nhưng rất rạng rỡ, anh khoác chiếc tạp dề màu xanh lá nhạt loang lổ những vết cà chua và lấm tấm những chấm hành băm, giọng anh vui vẻ:

“Iriarni, em tới thật đúng lúc! Anh vừa làm xong bữa tối. Em cùng ăn nhé?”

“Vâng…” - Iriarni cố gắng mỉm cười.

Nhưng Palahachengash bỗng nhìn Iriarni với đôi mắt mở to đầy phẫn nộ:

“Em khóc đấy à, Iriarni? Lại là vì Falachy phải không?”

“Không…” - Iriarni vội nói - “Vào nhà rồi em sẽ kể…”

Palahachengash thở mạnh một hơi rồi quay đi. Iriarni vội bước theo sau anh. Cánh cửa đóng rầm sau lưng cô.

Palahachengash dẫn Iriarni vào một căn bếp rất luộm thuộm, xoong chảo muỗng đĩa vương vãi lộn xộn, những mảnh sành sứ vỡ la liệt trên sàn. Palahachengash vừa vuốt lại tóc vừa nói:

“À, vừa rồi có một con chuột ma, nhưng anh đã đuổi nó đi rồi.”

“Để em giúp anh thu dọn nhé.” - Iriarni khẽ nói.

Palahachengash nhìn Iriarni:

“Thôi, để sau. Giờ anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em?”

Iriarni và Palahachengash cùng ngồi xuống những chiếc ghế làm từ bạch thạch rạn nứt. Một chiếc khăn vải đang tự động dịch chuyển qua lại cố gắng lau sạch những vết dơ trên chiếc bàn đá cũng mang nhiều vết rạn. Cố gắng không khóc, Iriarni kể lại sự việc…

Palahachengash tỏ vẻ ngỡ ngàng:

“Thật khủng khiếp! Chuyện này thật kì lạ…”

Iriarni buồn rầu nhìn xuống mảnh vàng rơi của Falachy trong lòng bàn tay mình, giờ cô mới đủ bình tĩnh quan sát nó kĩ hơn. Mảnh vàng có hình tam giác đều, một mặt được chạm nổi những chữ tượng hình kì lạ, mặt còn lại chạm hình đầu một con báo đang nhe nanh với đôi mắt phát sáng.

Palahachengash tước lấy mảnh vàng trên tay Iriarni bằng phép dịch chuyển vật thể, vừa săm soi nó anh vừa nói:

“Miếng vàng này trông như một loại huy hiệu. Đây có thể là một manh mối quan trọng. Chúng ta cần tìm hiểu về xuất xứ của nó, hi vọng sẽ biết thêm được điều gì đó. Nhưng xem ra Falachy có nhiều bí mật đây, cậu ta đã làm những gì trong ba năm qua?”

Rồi Palahachengash nhìn Iriarni bằng đôi mắt lấp lánh, giọng anh dõng dạc:

“Em đừng lo, Iriarni. Anh sẽ giúp em tìm ra tung tích của cô gái cưỡi rồng ấy, và sẽ mang Falachy về cho em. Thế giới phép thuật này tuy rộng lớn, nhưng vẫn còn bé nhỏ so với ý chí của con người. Em hãy vững tin lên!”

“Vâng, cám ơn anh…” - Iriarni mỉm cười, trong lòng rộn lên nhiều hi vọng.

“Ngay sáng mai anh sẽ đưa em tới gặp một nhà thông thái, mong là chúng ta sẽ được giải đáp đôi điều về miếng vàng này.” - Palahachengash trả lại miếng vàng cho Iriarni.

“Nhưng bây giờ chúng ta không thể bỏ qua bữa tối được.” - Anh vừa dứt lời thì những đĩa thức ăn bắt đầu nối đuôi nhau bay ra, chúng trôi chầm chậm trong không khí trước khi nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.

Một, hai, ba, bốn… Những đĩa thức ăn bay ra nhiều tới nỗi Iriarni chẳng thể đếm nổi nữa, cho đến khi chiếc bàn đầy ắp không còn chỗ xếp thêm. Iriarni ngạc nhiên hỏi Palahachengash:

“Bữa tối của anh vẫn thường có nhiều món thế này ư?”

Palahachengash cười:

“Không, hằng ngày anh ăn uống đơn giản lắm. Nhưng hôm nay… là sinh nhật của anh.”

Iriarni giật mình, vậy mà cô không nhớ ra… Cảm thấy có lỗi với Palahachengash quá, cô còn không có quà gì để tặng anh… Cô đành cố gắng ăn thật ngon lành những món mà anh đã nấu, dù bụng dạ cô đang ngập đầy những lo lắng về Falachy…

***

Rạng sáng ngày hôm sau, trên con đường dốc vắng lặng, Iriarni bước theo sau Palahachengash.

Hai bên rừng thông âm u xanh sẫm, không chút gió lay động.

Iriarni ngước nhìn lên cao, cũng vừa lúc ánh bình minh vàng rực rỡ đang lan tỏa trên khắp bầu trời. Cô thoáng dừng lại, nhưng rồi lại vội vã bước theo Palahachengash.

Nhìn theo bóng người cao lớn ấy, Iriarni cố gắng bước nhanh hơn nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, cô thở không ra hơi mà vẫn chẳng thể theo kịp.

“Chờ em với, Palahachengash.” - Iriarni khẽ gọi.

“Nhanh lên, Iriarni. Đường còn xa lắm.” - Palahachengash quay đầu nhìn Iriarni, rồi anh cũng bước chậm lại.

Iriarni đứng chưa tới vai Palahachengash, mỗi khi nói chuyện với anh, cô phải ngước lên thật cao. Mỗi khi anh nhìn cô, đôi mắt xanh sáng của anh luôn khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

Con dốc dài đằng đẵng như dẫn lên tới tận cung trăng.

Cứ đi mãi, đi mãi, mà sao vẫn như vô vọng…

Bao nhiêu bước chân, bao nhiêu mệt mỏi…

Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu ưu sầu…

Những hoài niệm về Falachy, khiến nước mắt Iriarni lại rơi thấm ướt mũi giày…

Palahachengash quay nhìn Iriarni, ánh mắt anh đượm buồn:

“Đừng khóc, Iriarni… Em có đi tiếp được nữa không? Hay để anh cõng em nhé?”

“Không, em…” - Iriarni đưa tay lau nước mắt.

“Thực ra đôi chân anh cũng đang mỏi rã rời đây. Nhưng chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa thôi.”

Rồi Palahachengash khẽ cất tiếng hát, một bài hát mà Iriarni chưa từng biết đến. Nhưng giọng hát ấm áp của anh cũng khiến cô vui lên đôi chút…

“Hạ hoa bay trên sườn dốc
Sắc hương tỏa lan man mác
Em và anh đi trên con đường dài
Trong ánh bình minh ngọt ngào tỏa lan…”



Con dốc đã được chinh phục, giờ Iriarni theo sau Palahachengash len lỏi qua rừng thông.

Tới khoảng rừng trống, Iriarni ngước nhìn một ngọn tháp cao ngệu với kiến trúc kì lạ được bọc hoàn toàn bằng gương kính chẳng thấy cửa vào.

“Đi sang bên này, Iriarni.” - Palahachengash bước về phía một tấm biển nhỏ cắm trên cỏ.

Trên tấm biển là dòng chữ: Cấm xả rác quanh tháp gương!

Palahachengash xoay tấm biển một vòng. Tức thì một khối cỏ ngay gần đấy bỗng rung lên rồi tự động dịch chuyển để lộ ra một cửa hầm lớn tối đen. Trong hầm là những bậc thang dẫn xuống sâu lòng đất.

Iriarni và Palahachengash cùng bước xuống, bước tới đâu những bậc thang lại tự động sáng lên tới đó. Cửa hầm trên mặt đất cũng đã đóng lại. Iriarni bỗng thấy lo lắng:

“Dưới đó có gì hả anh? Chúng ta xuống đó làm gì chứ?”

Palahachengash khẽ đáp:

“À, anh sẽ giới thiệu cho em đại pháp sư Ellehermia, người đã chỉ giáo những tuyệt kĩ phép thuật cho anh.”

Iriarni và Palahachengash đã xuống tới bậc thang cuối cùng.

Cánh cửa gỗ lớn nặng nề tự động mở ra, và Iriarni thực sự ngỡ ngàng bởi khung cảnh trước mắt:

Một khu vườn rộng mênh mông với hàng trăm cây cổ thụ cao to lừng lững, tán lá xanh rợp! Điều kì lạ là bám đầy trên các thân cây cũng như các cành cây là muôn vàn… những cuốn sách dày cộp nhiều kích cỡ!

Iriarni và Palahachengash bước qua ngưỡng cửa và tiến sâu vào trong khu vườn kì lạ, hình ảnh bầu trời trong xanh nơi cao vời kia có lẽ được tạo ra bằng phép thuật.

Trong khi Palahachengash nhìn quanh quất như đang tìm kiếm điều gì đó, thì Iriarni tiến lại gần một thân cây khổng lồ được bao phủ gần như kín mít bởi hàng ngàn cuốn sách.

Cô đi vòng quanh thân cây, những cuốn sách dính trên ấy đều có bìa rất đẹp, dù cuốn cũ nát cuốn mới tinh. Các nhan đề sách đều là những thứ ngôn ngữ xa lạ đối với cô.

Rồi cô để ý tới một cuốn sổ nhỏ bụi bặm trông thật lạc lõng giữa những cuốn sách khổ lớn bóng bẩy xung quanh. Cô bước tới gần hơn. Cuốn sổ ở vị trí cao hơn đầu cô một chút nên cô phải ngước lên nhìn nó. Dù bìa cuốn sổ bám đầy bụi nhưng ẩn dưới lớp bụi ấy dường như là những dòng chữ lấp lánh. Bỗng muốn chạm vào nó, cô với tay lên. Nhưng bìa cuốn sổ bỗng tự động mở ra, và trang đầu tiên có một dòng chữ ngũ sắc óng ánh: Tôi yêu bạn!

Cuốn sổ bé nhỏ vậy mà rũ ra thật nhiều bụi, những hạt bụi bay cả vào mũi Iriarni…

“Hắt xì!!!” - Iriarni nhảy mũi.

Tức thì tất cả những cuốn sách đồng loạt tách rời khỏi thân cây, chúng mở ra làm đôi và bắt đầu thực hiện những động tác vỗ rào rạt để bay đi tán loạn!

Dường như tiếng hắt hơi của Iriarni đã làm kinh động đến chúng?

Sự thức giấc của những cuốn sách đang nhanh chóng lan rộng ra khắp khu vườn cổ thụ!

Iriarni vừa lau nước mũi vừa mở tròn mắt trước cảnh tượng vô cùng kì thú và hoành tráng:

Hàng triệu cuốn sách như những cánh chim bay lượn chấp chới trên khắp các tán cây, chúng bay theo từng đàn hoặc riêng lẻ, thy thoảng sà xuống sát mặt đất rồi lại vun vút lượn lên.

Những âm thanh từ bìa giấy và cả tiếng cành lá xào xạc vang lên vô cùng rộn rã.

Palahachengash vội vã chạy đến bên Iriarni, anh cất giọng khe khẽ:

“Thôi chết, anh quên nhắc em là phải giữ yên lặng ở đây.”

“Em xin lỗi…” - Iriarni cảm thấy đôi gò má mình dường như ửng đỏ lên một chút.

“Nhưng tại cuốn sổ kia đấy chứ…” - Cô chỉ tay lên thân cây.

Cuốn sổ bé nhỏ ấy là cuốn duy nhất không bay lượn lung tung, nhưng ngay lúc này nó bỗng bay xuống và đậu trên vai áo Iriarni.

Đúng lúc ấy, chợt có một tiếng quát vang lên như sấm rền:

Kẻ nào dám gây náo động ở đây thế!?!

Iriarni giật mình đứng nép vào Palahachengash. Cuốn sổ nhỏ nép sát vào cổ Iriarni.

Một đàn sách đông đảo đang bay tới, đó là tập hợp của rất nhiều những cuốn sách bìa màu bạc, chúng bay san sát bên nhau như gắn kết lại thành một đám mây lấp lánh.

Đám mây sách bay tới ngay trước mắt Iriarni và Palahachengash, những trang giấy vỗ không ngừng.

Rồi một dáng người hiện ra từ giữa đám mây sách ấy!

Những cuốn sách bay dạt sang hai bên khi người đó sải bước tiến lại gần Iriarni và Palahachengash.

Đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong bộ váy voan thướt tha trong suốt, những lớp vải mong manh như sương tỏa theo từng nhịp bước. Dáng vóc nàng thật kiều diễm với những đường cong hoàn mĩ. Làn da nàng gần như được phủ kín bởi những chữ tượng hình viết bằng một thứ mực bạc óng ánh. Khuôn mặt nàng cũng được tô điểm bằng những hoa văn màu bạc rất ấn tượng. Và mái tóc bạch kim chảy dài sau lưng nàng.

Những cuốn sách bìa bạc đang lũ lượt bay lên tán cây. Cô gái ấy chỉ tay vào Iriarni và cất lên một chất giọng cao sang:

“Mi chính là thủ phạm phải không?”

Palahachengash vội nói:

“Không, chính con là người đã hắt hơi mà. Xin Người đừng trách tội cô ấy!”

Cô gái phảy tay:

“Ta chỉ hỏi vậy thôi. Chứ đâu đã định làm gì mà mi phải nói thế.”

Rồi cô gái lại nhìn Iriarni:

“Mi là Iriarni chứ gì. Ta đã nghe Palahachengash kể nhiều về mi.”

“Vâng…” - Iriarni khẽ đáp.

Palahachengash giới thiệu:

“Đây là đại pháp sư Ellehermia. Người tinh thông mọi kiến thức trên thế giới.”

Đại pháp sư Ellehermia mỉm cười vẻ hài lòng, rồi duyên dáng quay người bước về phía đài phun nước nằm ở trung tâm khu vườn cổ thụ rộng lớn.

Palahachengash và Iriarni cùng bước theo sau nữ pháp sư.

Iriarni khẽ hỏi:

“Sao em chưa từng nghe đến tên tuổi của Ellehermia?”

Palahachengash khẽ đáp:

“Có nhiều lí do khiến Người phải sống ẩn danh dưới lòng đất này. Anh phải xin phép Người trước mới có thể dẫn em xuống đây đấy.”

Iriarni hỏi tiếp:

“Nhưng đại pháp sư mà trẻ vậy ư?”

Palahachengash thì thầm:

“Người trẻ như vậy là nhờ tiên dược đấy, chứ thực ra…”

“Im, Palahachengash!” - Đại pháp sư Ellehermia quát - “Tên đệ tử ngỗ ngược, dám tiết lộ bí mật của ta!”

Palahachengash nuốt nước miếng và không nói gì nữa. Iriarni cũng không hỏi nữa. Cuốn sổ nhỏ đang bay lăng xăng quanh Iriarni và Palahachengash như một chú chim đáng yêu.

Những cuốn sách bay trên cao đang dần trở về vị trí cũ, đính vào các thân cây cành cây. Những âm thanh rộn rã cũng lịm dần.

Đài phun nước đẹp lộng lẫy với rất nhiều tầng phun cao ngất, tiếng nước róc rách sao như tiếng nhạc, và bầy hồng hạc rực rỡ đang trình diễn một vũ điệu hài hước trong bể nước rộng.

Đại pháp sư Ellehermia, Palahachengash và Iriarni cùng ngồi xuống những chiếc ghế làm từ huyền thạch lam vân mát lạnh. Trên chiếc bàn tròn cùng chất liệu là một liễn hoa quả tươi nhiều màu sắc.

Palahachengash lấy cho Iriarni một chùm nho tím và bảo cô ăn. Nhưng Iriarni không thích nho nên chỉ cầm trên tay. Cuốn sổ nhỏ bay tới nép vào má cô như đang làm nũng. Cô chẳng quan tâm tới nó vì còn mải lắng nghe đại pháp sư Ellehermia:

“Khi nãy ta đang mơ một giấc mơ đẹp thì bị các ngươi đánh thức. Lần này ta tha thứ, về sau chớ tái phạm. Nhưng các ngươi đến tìm ta vào lúc sớm tinh mơ thế này chắc có chuyện gì quan trọng? Nói ra đi.”

Palahachengash đáp:

“Vâng, con và Iriarni muốn tìm hiểu xuất xứ của một chiếc huy hiệu vàng…”

Iriarni lấy ra miếng vàng của Falachy. Palahachengash dùng nhãn lực nhấc miếng vàng bay tới lơ lửng trước mặt đại pháp sư Ellehermia. Vừa ngắm nó bằng đôi mắt màu xanh lục mở to, đại pháp sư vừa nói:

“Vật này ta đã từng thấy trước kia… Ừm, có lẽ nó ở trong cuốn Huy Hiệu và Quyền Lực? Các ngươi chờ chút để ta gọi sách tới.”

Rồi đại pháp sư nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm như đang đọc thần chú.

Ít giây sau, từ một tán cây xa xa, một cuốn sách với kích thước khó tin đang rào rạt bay tới như một loài chim lớn hung dữ!

Chiều rộng khi mở ra của cuốn sách ấy ngang với sải cánh chim đại bàng, còn chiều dài của nó thì có lẽ còn lớn hơn cả chiều cao của Iriarni.

Cuốn sách đã bay tới gần, nó dừng lại lơ lửng sát trên nền cỏ.

Đại pháp sư Ellehermia, Palahachengash và Iriarni cùng bước tới đứng trước cuốn sách. Và cuốn sách bắt đầu mở ra, từng trang một tự động lật giở chậm rãi.

Mỗi trang viết về một loại huy hiệu khác nhau, những hình vẽ minh họa đầy sinh động.

Phải tới trang thứ 202 thì điều Iriarni cần mới hiện ra. Trong trang sách là hình vẽ 2 mặt của một chiếc huy hiệu giống y chang chiếc huy hiệu của Falachy. Iriarni chăm chú đọc những dòng thông tin bên dưới:

Chiếc huy hiệu này được tạo ra bởi pháp sư Wiviarre – Một trong những pháp sư bí hiểm nhất thế giới. Pháp sư Wiviarre lập cứ địa ở một nơi vô định trong sâu thẳm khu rừng già Waynezhekusein, trên Bắc lục địa. Mọi hoạt động của ngài không được thế giới bên ngoài biết đến. Chỉ những ai có trong tay tấm huy hiệu mới có thể tìm đến với ngài.

Iriarni đứng lặng trong vài giây… Rồi cô ngước lên nhìn Palahachengash:

“Em sẽ đến Waynezhekusein.”

Palahachengash chau mày nhìn Iriarni, giọng anh gay gắt:

“Không được! Rừng Waynezhekusein nằm ở châu lục bên kia đại dương xa xôi cách trở. Thêm nữa em còn chưa biết gì về pháp sư Wiviarre. Theo những dòng ghi chép kia thì có thể đó là một nhân vật nguy hiểm, và…”

Iriarni cắt lời Palahachengash:

“Nhưng đó là hi vọng duy nhất của em! Đâu còn cách nào khác để tìm ra Falachy nữa chứ!”

Palahachengash lớn tiếng:

“Ai bảo em là không còn cách khác! Chờ thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ nghĩ ra!”

Iriarni hét lên:

“Em không chờ được! Và tính mạng của Falachy cũng không chờ được!”

Đại pháp sư Ellehermia quát:

“Đủ rồi! Các ngươi có cãi nhau thì cũng nhỏ tiếng thôi nhé!”

Palahachengash quay nhìn đại pháp sư Ellehermia, giọng anh bực bội thực sự:
“Thưa Ellehermia, chính Người mới là nhân vật to tiếng nhất ở đây đấy!”

Đại pháp sư Ellehermia mở trừng mắt:

“Tên đệ tử xấc láo!”

Rồi đại pháp sư quay ngoắt đi và bước trở về bàn hoa quả:

“Thôi, mặc xác chúng bay…”

Palahachengash lại nhìn xuống Iriarni:

“Em phải nghe anh, Iriarni. Anh không muốn chuyện gì xấu xảy đến với em.”

Tránh ánh nhìn se sắt của Palahachengash, Iriarni quay mặt đi hướng khác:

“Em xin lỗi, nhưng anh không liên quan đến chuyện này. Cứ để mặc em…”

Palahachengash khẽ thở dài, rồi anh đặt nhẹ tay lên vai Iriarni:

“Thôi được, anh sẽ đi cùng em tới Waynezhekusein.”

Iriarni khẽ lắc vai khỏi tay Palahachengash:

“Không, anh không cần phải làm thế.”

Palahachengash khẽ bẻ khớp tay, anh nói:

“Nhưng một mình em làm sao tới đó được chứ!”

Iriarni nói:

“Anh không cần phải quan tâm đâu! Đó là việc của em…”

Câu nói chưa dứt, Iriarni bỗng cảm nhận một hơi thở nóng hừng hực từ Palahachengash phả xuống mình! Rồi Palahachengash dùng cả hai tay xoay người Iriarni lại khiến trái tim cô đập nhanh, và càng đập nhanh hơn nữa khi cô nhìn vào đôi mắt xanh rực sáng của Palahachengash:

“Anh sẽ đi cùng em tới Waynezhekusein, quyết định như thế! Nếu không em đừng mong rời khỏi đây nửa bước!”

“Vâng…” - Iriarni vô thức đáp.

Palahachengash thở ra nhẹ nhõm:

“Cám ơn em…”

Rồi anh buông tay khỏi người Iriarni, và quay nhìn về phía đài phun nước.

Iriarni bước xa khỏi Palahachengash vài bước, rồi ngồi xuống thảm cỏ. Cô đưa ánh mắt nhìn về hướng Bắc, châu lục bên kia đại dương nằm ở hướng ấy, bây giờ cô bỗng thấy sợ việc phải đi tới một xứ xở xa xôi như vậy…

Cuốn sổ nhỏ lại nép vào má Iriarni như muốn an ủi. Iriarni tóm lấy cuốn sổ, thấy nó vẫn còn nhiều bụi nên cô dùng vạt váy của mình lau thật sạch bìa của nó.

Và dòng chữ nhan đề trên bìa cuốn sổ hiện ra sáng lấp lánh: Nhật kí phép thuật.

Iriarni mở cuốn sổ ra nhưng chỉ thấy toàn giấy trắng. Lật trở lại trang đầu tiên, cô bỗng thấy những dòng chữ ngũ sắc hiện lên:

Xin chào, bạn tên gì?

Cảm thấy hơi ngạc nhiên, Iriarni lẩm bẩm:

“Cuốn sổ này là thế nào vậy nhỉ?”

Dòng chữ ngũ sắc tan biến thay bằng dòng chữ khác màu đỏ đậm:

Tôi không phải một cuốn sổ vô tri vô giác! Tôi cũng là một sinh linh giống như bạn.

“Thật vậy ư?” - Iriarni khẽ nói.

Dòng chữ lại được thay thế bằng dòng chữ khác màu xanh lam:

Bạn đã chọn tôi. Và tôi sẽ mãi mãi thuộc về bạn. Nhưng có thể cho tôi biết tên bạn được không?

“Iriarni.” - Iriarni khẽ đáp, vẫn chưa hết ngạc nhiên… Cuốn sổ này biết nói chuyện ư?

Trên trang giấy, những dòng chữ mới màu xanh lá đang hiện ra:

Iriarni, tôi rất thích cái tên này! Từ giây phút này, tôi sẽ luôn bay bên bạn và sẽ tự động ghi nhận mọi hoạt động của bạn. Tôi có một bộ nhớ vô tận. Khi bạn cần xem lại thời điểm nào hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ hiển thị bằng hình vẽ minh họa.

“Thật kì diệu!” - Iriarni mỉm cười, trong cô đang dâng lên một niềm hân hoan.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 4 – CÔNG CHÚA VÀ HIỆP SĨ

Palahachengash quay nhìn Iriarni, anh thấy Iriarni đang ngồi trên thảm cỏ và thì thầm trò chuyện với cuốn sổ Nhật kí phép thuật, cả hai có vẻ đã làm quen được với nhau.

Thực ra cuốn sổ ấy vốn dĩ không thuộc về khu vườn cổ thụ này… Palahachengash nhớ về hơn một năm trước, vào một đêm mưa giông bão táp, một mình anh trên con đường trở về gia tháp, bỗng từ cõi không trung mịt mùng có một vật gì đó bị gió tạt bay thẳng vào mặt anh! Gỡ nó xuống, anh nhận ra đó là một cuốn sổ nhỏ có dòng nhan đề lấp lánh: Nhật kí phép thuật. Những trang giấy không hề thấm nước. Cuốn sổ rất kì lạ, nó biết nói chuyện như một sinh vật sống. Anh mang nó về và xin phép đại pháp sư Ellehermia cho nó cư trú trong khu vườn sách dưới lòng đất này.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn hoàn toàn không biết chút gì về lai lịch xuất xứ của cuốn sổ.

“Mi đến từ xứ xở nào?”

“Ai đã tạo ra mi?”

Anh đã từng hỏi cuốn sổ những câu như vậy, nhưng nó chỉ run lên nhè nhẹ chứ không hiện lên câu trả lời. Anh cảm thấy tội nghiệp cho nó, có lẽ nó đã bị người chủ cũ ruồng bỏ. Nên từ đấy anh cũng không hỏi gì thêm nữa. Bây giờ anh thấy vui vì nó đã chọn được người chủ mới cho mình là Iriarni.

Palahachengash bước tới và ngồi xuống bên Iriarni. Cô ấy đang mải hỏi han cuốn sổ nên không mảy may để ý đến anh.

Palahachengash lặng lẽ ngắm nhìn Iriarni, trái tim anh bỗng như tăng thêm bao nhiêu nhịp đập… Những hình ảnh ấy thật đáng yêu: Mái tóc suôn mềm, bờ má hồng mịn màng, chiếc mũi xinh xắn, đôi mắt huyền trong, đôi môi đỏ thắm…

Và anh chỉ muốn ôm lấy cô ấy, ôm lấy dáng vóc bé nhỏ thân thương…

Nhưng… đó là một mong ước thật xa vời…

Iriarni đang ngồi gần bên anh, nhưng cô ấy hoàn toàn không thuộc về anh…

Dẫu vậy anh vẫn sẽ hi vọng, một ngày nào đó tình yêu thầm lặng này sẽ được đền đáp.

Palahachengash mỉm cười và nhắm mắt lại, cảm nhận rõ hơn mùi hương của Iriarni, dịu thơm phảng phất…

“Palahachengash, anh ngủ rồi ư?” - Giọng Iriarni như tiếng chuông gió khe khẽ.

“Ừ, đêm qua thức khuya sáng lại dậy sớm, giờ anh chỉ muốn ngủ thôi.” - Palahachengash đáp, rồi anh thả mình xuống nền cỏ - “Em hãy giữ yên lặng nhé…”

“Vâng, chúc anh ngủ ngon…”

***

Khi Palahachengash thức giấc, bầu trời đã chuyển sang màu hoàng hôn thẫm đỏ, gió đã hơi se lạnh. Nhưng Iriarni vẫn ngồi đấy, hương thơm của cô vẫn nhẹ nhàng. Và Palahachengash thấy trái tim mình vẫn thật ấm áp.

Palahachengash ngồi dậy khỏi nền cỏ:

“Trời sắp tối rồi ư?”

Iriarni quay nhìn Palahachengash, rồi ngước nhìn bầu trời với vẻ thoáng ngạc nhiên:

“Em mải nói chuyện với cuốn sổ này nên không để ý. Nhưng thời gian ở đây trôi nhanh đến thế ư? Sao đã gần hết ngày rồi…”

Palahachengash thở dài, rồi vuốt lại tóc cho gọn gàng. Iriarni đưa tay khẽ gỡ những lá cỏ vương trên lưng áo Palahachengash.

Bỗng, tiếng gọi của đại pháp sư Ellehermia vang lên từ xa xa:

“Tên đệ tử vô dụng! Cả ngày chỉ biết nằm dài! Còn không mau tới đây giúp ta chuẩn bị bữa tối!”

Một lúc sau, thức ăn nóng hổi đã được dọn ra trên chiếc bàn huyền thạch lam vân.

Palahachengash và Iriarni cùng đại pháp sư Ellehermia vừa dùng bữa vừa ngắm những vũ điệu vui nhộn của đàn hồng hạc nơi đài phun nước.

Bầu trời đã rắc đầy sao, nhưng dường như đại pháp sư Ellehermia hơi quá tay trong việc rắc sao nên trông hơi sáng quá mức.

Trên bàn chỉ toàn những món ăn chay, Palahachengash lo lắng không biết chúng có hợp khẩu vị với Iriarni hay không. Cũng may Iriarni đang ăn uống khá ngon lành. Cuốn sổ nhật kí lơ lửng ngay trên đầu cô.

Phía cuối khu vườn cổ thụ là tòa lâu đài nhỏ của đại pháp sư Ellehermia. Đêm hôm ấy, Palahachengash và Iriarni ngủ lại đó để sáng mai sẽ lên đường sớm.

Nằm trên giường, Palahachengash cảm thấy không tài nào ngủ được. Anh quyết định rời khỏi phòng và đi dạo một lát.

Anh dừng lại vài giây trước cửa phòng Iriarni, không biết cô ấy liệu có được ngon giấc? Anh mong sao cô ấy sẽ có những giấc mơ thật đẹp…

Palahachengash dạo bước lên tháp chuông của tòa lâu đài, rồi ngồi lặng lẽ trên khung cửa sổ lớn ngắm nhìn khung cảnh khuya tịnh.

Sao khuya, trăng khuya sáng đẹp làm chi?

Đâu thể chiếu rọi những tươi tắn vào trái tim con người…

“Ngày mai liệu sẽ ra sao?” - Một giọng nói bỗng vang lên.

Palahachengash quay nhìn vào trong. Đại pháp sư Ellehermia đang đứng dựa lưng vào quả chuông lớn, đôi mắt Người lấp lánh trong bóng tối.

“Con cũng không biết nữa…” - Palahachengash lại nhìn ra vườn cổ thụ. Những cuốn sách đều đang yên giấc.

Giọng đại pháp sư nhẹ nhàng:

“Ta hiểu những suy nghĩ của mi. Nhưng ta khuyên mi nên từ bỏ chuyến đi tới Waynezhekusein. Sẽ có rất nhiều những nguy hiểm, rất nhiều những gian chuân. Mi đâu cần phải hứng chịu tất cả những điều ấy?”

Palahachengash im lặng, tuy rằng cũng có chút e sợ nhưng anh không thể để Iriarni một mình ra đi được. Cô ấy chỉ biết những phép thuật cơ bản, làm sao có thể tự bảo vệ mình khi tới những miền đất xa lạ.

“Tên đệ tử ngốc ngếch!” - Đại pháp sư thở dài, rồi khe khẽ nói: “Nhưng tình yêu của mi dành cho cô bé Iriarni ấy thật đẹp! Mi làm ta muốn sống lại tuổi trẻ của mình quá… Hãy cứ lên đường, hướng về phía trước, chẳng cần biết tai ương nào sắp xảy đến, chẳng cần biết hoạn nạn nào sắp ngáng trở. Ngày mai của mi sẽ là một cuộc sống hoàn toàn khác. Bình yên sẽ xa vời, nhưng ta tin mi sẽ có thêm nhiều kỉ niệm đẹp.”

“Vâng, con cũng tin như vậy…” - Palahachengash khẽ nói.

Rồi đại pháp sư Ellehermia bay qua Palahachengash như một làn gió. Người bay qua khung cửa sổ và thả mình vào không trung, giọng Người rớt lại:

“Đã đến giờ ta phải bay đi kiểm sách. Mi cứ ngồi đây chờ trời sáng đi…”

Và đại pháp sư bay về phía những tán cổ thụ, những lớp vải trên váy áo Người mờ ảo như sương đêm.

Palahachengash ngồi trên khung cửa sổ, lặng lẽ, đôi mắt xanh trong thăm thẳm.

Những giây phút trôi qua sao dài đằng đẵng.

Gió đêm, hương đêm chẳng thể thấu hiểu cho lòng người; sao chỉ gợi thêm nỗi buồn man mác…

Nhưng rồi ánh bình minh đã tới, sắc hồng rực rỡ đẩy dạt bóng đêm.

Palahachengash bước xuống khỏi khung cửa sổ. Giờ đã đến thời điểm khởi hành chuyến phiêu lưu tới khu rừng Waynezhekusein ở châu lục bên kia đại dương. Một chuyến phiêu lưu cùng người con gái mà anh yêu thương nhất.



Bữa sáng là món bánh mì nho khô và nước ép nho, ngoài ra còn có nho xanh ngâm mật ong, nho đỏ trộn sữa chua, và thạch nho nữa. Palahachengash không hiểu sao Iriarni ăn rất ít, cô ấy chỉ ăn một miếng bánh mì và chừa lại nho khô.

Đại pháp sư Ellehermia bỗng lên tiếng:

“Hai mi sắp đi xa, một chuyến đi không định trước ngày về. Ta chỉ muốn khuyên hai mi hãy luôn cẩn trọng. Những xứ xở bên kia đại dương ngay đến ta còn không muốn tới. Nhưng nếu hai mi vẫn quyết trí lên đường, ta sẽ tặng hai mi một vài món bảo bối.”

Palahachengash mỉm cười xúc động, đại pháp sư Ellehermia thật chu đáo…

Món bảo bối dành cho Palahachengash là một bộ giáp bạc với thiết kế vô cùng tinh tế, dù có tới 3 lớp giáp nhưng khi mặc vào thì nhẹ như không, cử động rất dễ dàng thanh thoát. Dù trên bộ giáp có khá nhiều chỗ sứt mẻ nứt vỡ nhưng vẫn khiến anh tự tin lên rất nhiều.

Iriarni cũng đã khoác lên mình món bảo bối mà đại pháp sư Ellehermia ban tặng. Đó là một bộ trang phục tuyệt đẹp: Từ chiếc áo sơ mi dài tay, chiếc cravat, chiếc váy ngắn xếp tầng, cho tới đôi tất dài và đôi bốt thấp đều mang một màu trắng thanh khiết. Bộ trang phục ấy được dệt nên từ tơ tuyết xứ Vah’yv, dù mỏng manh nhưng có khả năng cách nhiệt tuyệt diệu giúp bảo vệ cơ thể người mặc khỏi những tác động của thời tiết, ngoài ra còn có tác dụng ngăn chặn một số lời nguyền và bùa chú.

Đại pháp sư Ellehermia tiễn Palahachengash và Iriarni ra cổng khu vườn cổ thụ. Người dừng bước trước ngưỡng cửa, giọng Người xúc động:

“Palahachengash, vẫn còn nhiều phép thuật ta chưa truyền dạy cho mi, thôi đành chờ đến ngày mi trở về vậy. Còn Iriarni, mi hãy cố gắng tự bảo vệ lấy mình, đừng quá trông chờ vào Palahachengash, nó đuểnh đoảng lắm.”

Palahachengash ngắm đại pháp sư lần cuối, dù trông Người còn trẻ hơn anh nhưng anh vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ Người. Cố nén nước mắt, anh nói:

“Tạm biệt Người, đại pháp sư của con! Người ở lại xin hãy giữ gìn tiên thể và chú ý hơn đến giờ giấc sinh hoạt, đừng thức khuya dậy sớm, đừng uống rượu trước bữa ăn, đừng nổi giận không đâu vì đám sách mới, và…”

Đại pháp sư Ellehermia quát:

“Tên đệ tử dở hơi! Toàn lo đến những chuyện vớ vẩn! Còn không mau lên đường!”

Palahachengash và Iriarni vội vã bước lên những bậc thang. Lên tới một quãng cao, Palahachengash ngoảnh nhìn lại. Phía dưới kia, đại pháp sư Ellehermia vẫn đứng lặng yên trên ngưỡng cửa mở rộng, đôi mắt Người lấp lánh lấp lánh… Palahachengash bỗng không thể ngăn được nước mắt mình tuôn rơi…

***

Palahachengash và Iriarni đã lên tới mặt đất. Tòa tháp gương - với nhiệm vụ chính là thu nhận ánh sáng tự nhiên để cung cấp cho khu vườn dưới lòng đất - vẫn đứng sừng sững trên nền cỏ xanh.

Iriarni ngước lên nhìn Palahachengash:

“Anh đừng khóc nữa, Palahachengash. Em cho anh mượn chiếc khăn tay này…”

“Cám ơn em…” - Palahachengash nhận lấy chiếc khăn tay ấm mềm, mùi hương dìu dịu cũng xua tan phần nào những lưu luyến trong anh…

Và hành trình của Palahachengash và Iriarni đã bắt đầu.

Để tới được Waynezhekusein, hai người sẽ phải vượt qua đại dương và rất nhiều những xứ xở xa lạ.

Palahachengash cảm thấy mình sẽ có một chuyến phiêu lưu vĩ đại, một chuyến phiêu lưu của riêng anh và Iriarni.

Giờ đây, Iriarni là nàng công chúa váy trắng xinh đẹp nhất thế gian, còn anh là vị hiệp sĩ giáp bạc oai phong đi bên bảo vệ nàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 5 – KẺ LẠ MẶT

Thành phố Vallemmoon đã ở phía sau lưng Iriarni và Palahachengash.

Giờ hai người đang bước đi trên một con đường nhỏ nằm giữa hai hồ nước trong xanh sóng biếc.

Nắng chói chang, và gió nóng chẳng khác gì gió sa mạc.

Không có lấy một bóng râm để nghỉ ngơi, nhưng Iriarni cũng chẳng bận tâm đến điều đó. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có những lo lắng về Falachy. Không hiểu sao cô có một cảm giác vô cùng đáng sợ: Falachy đang bị giam cầm trong chốn ngục tù tăm tối… với xiềng xích gông cùm và những trận đòn roi…

Những hình ảnh tưởng tượng ấy khiến trái tim cô đau nhói, và nước mắt cô lại lăn dài trên má, cô chỉ ước mình có thể trở thành một nữ thần quyền năng để mau chóng giải cứu Falachy…

Palahachengash quay nhìn Iriarni, anh khẽ nói:

“Em đừng khóc nữa, Iriarni. Anh trả em chiếc khăn tay này…”

“Không, anh cứ giữ lấy đi.” - Iriarni đưa tay gạt nước mắt - “Chúng ta đi nhanh hơn nữa được không anh?”

Qua hết vùng hồ, qua hết rừng thưa, qua hết những thị trấn và làng mạc yên bình, rồi qua hết một khu chợ giao thương mênh mông ồn ã, Iriarni và Palahachengash đã tới được hải cảng Kiolia.

Hoàng hôn đang tỏa buông, gió cũng trở nên mát mẻ hơn.

“Em khát nước quá, anh Palahachengash.” - Iriarni ngước nhìn Palahachengash.

“Vậy em hãy ra kia mua nước uống đi. Còn anh sẽ đi tìm xem có chiếc thuyền nào sắp khởi hành không.” - Palahachengash nói, rồi anh nhìn xuống Iriarni: “Nhưng em nhớ đừng đi xa quá kẻo anh lại phải đi tìm em. Thêm nữa, nơi đây kẻ xấu rất nhiều.”

Câu nói ấy khiến Iriarni cảm thấy hơi phật lòng, cô có phải trẻ con đâu mà anh ấy phải nói thế chứ? Dù vậy, cô đáp:

“Vâng, anh đừng lo.”

Rồi Iriarni và Palahachengash bước đi về hai ngả ngược chiều, trong những dòng người qua lại ngược xuôi đủ chủng tộc màu da tôn giáo.

Đi được vài bước, Iriarni quay nhìn lại, nhưng không còn thấy hình bóng Palahachengash đâu nữa… Cô bỗng cảm thấy chút lo sợ. May mà còn có cuốn sổ nhật kí phép thuật luôn bay sát bên cô.

Đứng trước cửa một quán giải khát tự phục vụ, Iriarni ngước nhìn lên, tòa nhà này thật lớn và cao tới 7 tầng. Bước vào trong, bàn nào cũng đông chật khách nên Iriarni đành phải lên tầng 2, rồi tầng 3 và các tầng trên nữa cũng không còn lấy một bàn trống. Cuối cùng Iriarni lại phải leo lên tận sân thượng, cô sải bước thật nhanh đến một bàn còn trống duy nhất ở ven rìa, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp, bên chiếc bàn cũng lung lay không kém.

Tấm bảng thực đơn sứt vỡ tự động bay đến trước mặt Iriarni. Nhìn qua một lượt, cô đưa ngón tay trỏ chạm hai lần vào dòng chữ Nước vải ép.

Chỉ ít giây sau, một chiếc khay trên có một bình nước vải và vài cái ly đang bay tới với tốc độ khá nhanh, nó khéo léo luồn lách qua những người khách và cả những chiếc khay phục vụ khác, trước khi nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn nơi Iriarni ngồi.

Iriarni rót đầy ly thứ nước trong vắt ấy, rồi uống cạn chỉ trong một hơi, dù vị vải chua hơn cô nghĩ.

Chẳng muốn uống thêm nữa, vén lại tóc cho gió khỏi thổi bay, Iriarni quay ra ngắm khung cảnh bến cảng buổi chiều tà. Ngồi nơi tầng không, tầm mắt vươn thật xa.

Kiolia là hải cảng lớn nhất của châu lục này, nơi neo đỗ của thật nhiều những chiếc thuyền buồm đến từ nhiều xứ xở, với nhiều kiểu dáng kích thước khác nhau.

Ngọn hải đăng Naldolir với chiều cao 133 mét đứng cô độc trên một mũi đá, tấm gương lớn trên đỉnh tháp lấp lánh ánh sáng hồng phản chiếu từ tà dương.

Phía ngoài khơi, những chiếc thuyền lớn nhỏ dong rợp những cánh buồm căng gió và những lá cờ phấp phới.

Tất cả đều nhuốm đậm màu hoàng hôn.

Iriarni bỗng cảm thấy một nỗi buồn se sắt, khiến đôi mắt cô ngấn lệ…

Cô thở dài quay vào trong, và thoáng giật mình khi thấy có một người đang đứng bên bàn cô từ lúc nào!

Đó là một chàng trai với dáng vóc thật cao lớn trong bộ vest đen thẫm sầu khuya, gương mặt phong sương, nước da rám nắng, đôi mắt lam buồn. Gió lộng thổi mái tóc gợn sóng vàng óng của anh ta bay dài sang một bên, lấp lánh ánh hoàng hôn, một hình ảnh đẹp ngỡ ngàng…

Anh ta bỗng mỉm cười:

“Tôi ngồi đây được không, cô bé?”

“Không… Tôi đang chờ một người…” - Iriarni từ chối.

Anh ta vẫn mỉm cười:

“Vậy ư? Nhưng không còn bàn trống nào cả, tôi chỉ xin phép ngồi một chút thôi?”

“Không.” - Iriarni thẳng thừng nói.

“Cám ơn em!” - Nói rồi anh ta kéo ghế và ngồi xuống.

“Ơ…” - Iriarni không biết nên làm thế nào nữa. Rõ ràng cô đã nói là không mà? Hắn thật vô duyên trơ trẽn… Cô bỗng nhớ tới lời dặn của Palahachengash, nơi đây kẻ xấu người tốt khó phân. Có lẽ cô nên đứng dậy và rời đi thôi…

Tấm bảng thực đơn đang bay tới trước mặt chàng trai kia, nhưng anh ta gạt nó ra rồi đưa mắt nhìn Iriarni.

Sao ánh mắt ấy thật khiếm nhã, khiến Iriarni bắt đầu cảm thấy run run…

Chàng trai kia như vừa khẽ nuốt nước miếng, rồi cất giọng:

“Bộ váy của em thật tuyệt! Làm từ tơ tuyết xứ Vah’yv phải không? Thứ chất liệu ấy vô cùng quý hiếm, đây là lần đầu tiên tôi được thấy…”

Một tiếng thở nhẹ nhõm trong tâm hồn Iriarni, thì ra anh ta quan tâm đến tơ tuyết xứ Vah’yv chứ không phải… Dù vậy cô cũng phải đi tìm Palahachengash thôi.
Iriarni quyết định đứng lên và quay bước. Chiếc khay nước vải bỗng bay lên chặn trước ngực cô!

À, mình quên trả tiền nước – Iriarni vội lấy ra một đồng bạc và thảy lên chiếc khay.

Giờ chẳng còn gì ngăn trở nữa, Iriarni đi một mạch về phía cầu thang.



Mãi khi xuống tới tầng trệt và bước ra mặt đường, Iriarni mới dám quay nhìn sau lưng, trái tim cô bỗng lại giật thót!

Chàng trai mặc đồ vest đang đứng cách cô chỉ vài mét, và hắn đang điềm nhiên nhìn cô! Mái tóc vàng dài thượt của hắn bay bay như dòng suối mùa thu.

Iriarni vội quay đi. Hắn thật bất thường - Cô nghĩ - Nhưng đang ở giữa chốn đông người, mình đâu cần phải lo… Dù vậy cô vẫn mở cuốn sổ nhật kí ra và khẽ nói với nó:

“Cậu hãy bay đi tìm anh Palahachengash về đây.”

Một dòng chữ hiện lên trên trang giấy:

Được, cậu chờ nhé.

Rồi cuốn sổ bay lên cao và phóng vút đi.

Iriarni bước đi theo hướng bay của cuốn sổ, cảm giác như gã tóc vàng đang bước theo cô, nhưng cô không dám quay nhìn lại.

Chậm bước giữa phố dài đông đúc, người người qua lại nhộn nhịp trao đổi mua bán ồn ã, vậy mà sao Iriarni vẫn thấy thật cô đơn lạnh lẽo…

Nhưng rồi ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Palahachengash trong bộ giáp bạc đang chạy về phía cô! Cuốn sổ nhật kí bay trên đầu anh.

Iriarni vội bước nhanh về phía Palahachengash.

Đến gần bên, Palahachengash hỏi với giọng lo lắng:

“Em có sao không? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Em…” - Iriarni quay nhìn phía sau, không còn thấy bóng dáng gã tóc vàng đâu nữa, cô khẽ nói: “Không, không có chuyện gì…”

“Vậy mà cuốn sổ ghi là em đang gặp nguy hiểm…” - Palahachengash thở ra một hơi.

Iriarni hỏi:

“Nhưng anh đã tìm được thuyền chưa?”

Palahachengash mỉm cười:

“Thuyền Karrillih sẽ khởi hành lúc nửa đêm. Giờ chúng ta đi ăn tối đã nhé.”

Khu phố ẩm thực Azatic về đêm bỗng thay diện mạo rực rỡ khiến Iriarni thoáng bất ngờ. Những màn trình diễn ánh sáng vô cùng huyền diệu từ những biển hiệu và các loại đèn phép thuật.

Các nhà hàng tiệm quán ở Azatic được trang trí theo nhiều phong cách khác biệt, với các món ăn đa dạng đến từ nhiều nền văn hóa trên thế giới. Tất cả đều thật mới lạ đối với Iriarni và Palahachengash.

Ngay cả những xe thức ăn đẩy dạo cũng dào dạt biết bao hương vị khó quên: Bánh mì xương rồng, nấm nhạt xiên, súp cá sừng xứ Netia, sườn sa dương nướng muối, kem sương…

Cuốn sổ nhật kí vẫn bay lăng xăng quanh Iriarni, và liên tục đưa ra những cảnh báo về an toàn thực phẩm.

Món ăn cuối cùng là kẹo bông vị trà xanh. Đây là món mà Iriarni đặc biệt yêu thích, cô say sưa thưởng thức. Palahachengash bỗng đưa tay quẹt lên má cô:
“Iriarni, em bị dính kẹo trên má này…”

Bị giật mình, Iriarni vung tay và tát Palahachengash một cú choáng váng.

Bốp!!!…

“Đau quá…” - Palahachengash như muốn khóc - “Anh đã làm gì sai chứ?”

“Em xin lỗi, nhưng đừng bao giờ khiến em giật mình như vậy nữa.” - Iriarni lạnh lùng nói.

Cuốn sổ nhật kí bay sang an ủi Palahachengash…

***

Còn hơn một tiếng nữa là đến giờ khởi hành.

Iriarni và Palahachengash dạo bước tới bên ngọn hải đăng Naldolir. Hai người cùng ngồi xuống thảm cỏ và dựa lưng vào vách tường đá cao vút, ngắm luồng ánh sáng từ trên đỉnh tháp soi chiếu biển đêm.

Gió đêm… Sương đêm… Sao khuya… Trăng khuyết… Tất cả những vẻ đẹp ấy cũng đâu khác gì hư không.

Trên đôi mắt Iriarni chỉ có nỗi buồn.

Palahachengash đang nghĩ gì mà sao chẳng nói một lời?

Iriarni cũng không biết nói gì với anh ấy.

Sự im lặng này dường như khiến thời gian dài thêm…

Iriarni bỗng ao ước giá như ngồi bên cô bây giờ là Falachy, để cô có thể nép mình vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh; và anh sẽ lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khẽ hát cho cô nghe một khúc ca ngọt ngào… Nhưng giờ cô chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt trong lòng bàn tay chiếc huy hiệu vàng của anh mà thôi…

Chỉ còn ít phút nữa thôi, Iriarni sẽ lên chuyến tàu hướng tới châu lục bên kia đại dương, nơi mà những giây phút yên bình có lẽ sẽ chẳng còn nữa. Những xứ xở xa xôi ấy ẩn chứa vô vàn những cạm bẫy và hiểm nguy, liệu cô có thể vượt qua? Và liệu cô có thể tìm ra Falachy, giải cứu anh và cùng anh quay về thành phố Vallemmoon thân thương?… Trái tim cô đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

Tiếng hát của người gác hải đăng đang vang vọng vào không trung thật hào hùng:

“Xuyên không gian, xuyên thời gian
Chiến thuyền lướt sóng, chinh phục đại dương
Dẫu rằng bờ bến xa vời, lòng người cũng không hao đổi
Những cánh buồm vẫn căng đầy bao nhiệt khí
Mũi thuyền xuyên qua gió mưa giông tố
Xuyên thẳng qua trái tim ác thần
Hướng về bình minh rực rỡ chốn chân mây…”
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 6 – ĐẠI DƯƠNG VÀ ÁC THẦN

Iriarni đứng lặng người ngước nhìn những cột buồm cao chót vót của thuyền viễn dương Karrillih hùng tráng.

Trên đỉnh cột buồm thứ nhất, lá cờ đuôi nheo màu lam sậm bay phần phật trên nền trời đêm với những dải sao bạc lấp lánh.

Nơi đuôi thuyền đang kéo lên một lá cờ lớn cũng mang màu lam sậm in hình Bạch Khuyết Nguyệt.

Còn mũi thuyền được gắn một bức tượng đá xám tạc hình một nữ chiến binh giáp trụ trong tư thế nhoài người với đôi tay đâm thẳng cây thương dài vào khoảng không.

“Tặng em này, Iriarni.” - Palahachengash bỗng nói.

“Dạ?” - Iriarni quay nhìn Palahachengash.

Trong lòng bàn tay Palahachengash là một chiếc túi vải màu bạc bé xinh.

Palahachengash mỉm cười:

“Em cầm lấy đi chứ.”

“Vâng.” - Iriarni cầm lấy chiếc túi - “Cám ơn anh! Nhưng đây là gì thế?”

Palahachengash đáp:

“Bùa hộ mệnh khi đi biển. Trước đây mẹ anh đã tặng nó cho anh.”

“Ôi! Thế thì em không dám nhận đâu. Trả lại anh này.” - Iriarni đưa chiếc túi về phía Palahachengash.

Palahachengash lắc đầu:

“Không, em cứ giữ lấy. Anh không tin vào các loại bùa nên giữ nó trong người sẽ thật phí hoài.”

“Nhưng em…” - Iriarni khẽ vuốt tóc.

“Chúng ta lên thuyền thôi, Iriarni.” - Palahachengash đưa cho Iriarni một tấm vé - “Sắp đến giờ khởi hành rồi.”

Đúng 12 giờ đêm, thuyền Karrillih nhổ neo.

Những cánh buồm xếp tầng xếp lớp chẳng cần đến gió cũng có thể tự căng phồng, những sợi cáp thừng cột buồm tạo thành những mạng lưới đan xen trông rất rối mắt.

Tốc độ lướt sóng của Karrillih được tăng thêm nhiều nhờ phép thuật của thủy thủ đoàn, nên khi Iriarni ngoảnh lại thì đất liền đã xa mờ.

Và rồi cũng không còn thấy ánh sáng từ ngọn hải đăng Naldolir đâu nữa.

Iriarni và Palahachengash đã thực sự bỏ lại sau lưng những bình yên nơi quê nhà, dù chẳng thể biết chặng đường phía trước sẽ có những gì xảy ra…

***

Phòng của Iriarni và Palahachengash nằm ngay cạnh nhau. Sau khi chúc Palahachengash ngủ ngon, Iriarni vào phòng mình. Chẳng cần cởi đôi bốt thấp, cô thả mình lên chiếc giường êm. Cả ngày dài dong duổi mệt mỏi nên giờ cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu…



Khi Iriarni thức giấc, trời có lẽ vẫn chưa sáng. Cuốn sổ nhật kí đang nằm im re trên ngực cô. Cô như cảm nhận được nhịp tim của nó, dù rất khẽ khàng thôi. Cô bỗng thấy tội nghiệp cho nó, cả ngày hôm qua nó đã luôn phải bay bên cô chắc cũng mệt mỏi lắm…

Nhắm mắt lại nhưng cảm thấy không thể ngủ lại được nữa, Iriarni quyết định sẽ đi lên mặt thuyền chờ ngắm cảnh bình minh của đại dương. Cô cố gắng thật nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sổ nhật kí và đặt nó xuống chiếc gối êm, rồi cô rời khỏi giường và bước về phía cửa.

Nhưng tiếng kẹt cửa đã khiến cuốn sổ nhật kí thức giấc, nó nhấc mình khỏi chiếc gối và bay đến mở trước mặt Iriarni, một dòng chữ ánh sáng hiện lên trên trang giấy:

Cậu ngủ thêm nữa đi, sao dậy sớm thế?

Iriarni mỉm cười với nó, và khẽ nói:

“Cậu quay lại giường đi. Không cần bay theo tớ nữa đâu.”

Không, nếu thế tớ đâu còn là nhật kí của cậu nữa.” - Cuốn sổ viết, rồi nó bay về phía trước dẫn đường cho Iriarni.

Lên tới mặt thuyền, bóng đêm vẫn chưa tan, những hạt mưa nhè nhẹ.

Iriarni bật chiếc ô lá cọ lên rồi dạo bước dọc theo mạn thuyền. Cuốn sổ nhật kí đậu im lìm trên vai áo cô, chắc nó vẫn còn ngái ngủ nên không bay lượn lăng xăng như mọi khi.

Khắp bề mặt thuyền rộng lớn dường như chỉ có một mình Iriarni.

Tất cả các cánh buồm đều đã được cuộn lại, nhưng những ngọn đèn treo trên các cột buồm vẫn sáng rực rỡ, và chiếc thuyền Karrillih vẫn lướt đi với tốc độ chẳng hề thuyên giảm hướng thẳng về phương Bắc.

Mưa đêm trên biển.

Khung cảnh u tịnh.

Sương mờ giăng mặt sóng.

Gió vờn nhẹ cũng đủ buốt lạnh.

Cảm giác thật cô đơn… Iriarni thở dài nhìn về phía mũi thuyền, và cô bỗng thoáng giật mình!

Dường như có một bóng người đang đứng trên đầu ngọn thương của bức tượng nữ chiến binh?

Iriarni bước chậm lại… Hình ảnh kia đang thu hút ánh mắt cô…

Hắn đang đứng đó, lặng im, dáng người cao lớn trên ngọn thương dài. Mái tóc dài tuyệt đẹp của hắn tung bay như những dải sóng vàng óng ả, trong cơn mưa lất phất.

Iriarni dừng bước, cảm giác hơi lo sợ, tiếng mưa rơi trên nóc chiếc ô lá cọ như cũng nặng nề hơn.

Hắn bỗng quay nhìn lại, và đôi mắt hắn đang nhìn thẳng vào đôi mắt Iriarni khiến trái tim cô như rớt đâu mất…

Nhưng ánh nhìn của hắn sao thật buồn bã?

Iriarni đã nhận ra hắn. Hắn chính là kẻ đã quấy rối cô ở quán giải khát trên hải cảng Kiolia. Nhưng chẳng lẽ hắn dám bám theo cô lên tận con thuyền này ư? Hắn muốn gì ở cô? Hắn có phải là một hành khách, hay hắn đã lên thuyền bằng cách nào khác? Hắn là người, hay là ma quỷ đội lốt?…

Cơn mưa đang dần nặng hạt.

Iriarni bước lùi lại một bước.

Ngay lúc ấy, chỉ bằng một cú phóng mình lên không trung rồi thêm một cú lộn nhào, gã tóc vàng đã đáp xuống ngay trước mặt Iriarni!

Iriarni ngước nhìn hắn bằng đôi mắt mở to, trong khi cuốn sổ nhật kí bỗng bay vút đi đâu mất.

Gã tóc vàng mỉm cười với Iriarni, rồi cất lên một chất giọng trầm:

“Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô bé trong bộ váy tơ tuyết xứ Vah’yv. Không ngờ hai chúng ta lại cùng đi trên chuyến tàu Karrillih này. Thật trùng hợp… Hay là…”

Hắn ngập ngừng, rồi bỗng nói:

“Chẳng lẽ em đi theo tôi ư?”

“Không…” - Iriarni thoáng chau mày. Sao hắn lại nghĩ thế chứ?

Hắn vẫn mỉm cười trong màn mưa:

“Vậy giữa đêm mưa gió, em ra đây làm gì?”

Iriarni nghĩ không cần phải trả lời hắn, nên chỉ im lặng.

Hắn bỗng đưa bàn tay trái ra phía trước cô, giọng hắn nhỏ nhẹ:

“Cho phép tôi được hôn lên bàn tay bé nhỏ của em nhé?”

Iriarni không hiểu ý hắn là gì nữa, chỉ thấy trái tim mình đang tăng thêm nhịp đập…

Giọng hắn vẫn nhỏ nhẹ:

“Em không cần run như vậy đâu. Tôi không phải là kẻ có tà tâm.”

Câu nói ấy chỉ khiến Iriarni thêm lo, người tốt đâu cần phải nói thế?

Hắn vẫn không chịu đưa tay về:

“Cô bé xinh đẹp, đưa tay của em cho tôi được không?”

“Không…” - Iriarni bước lùi lại, nhịp tim nhanh làm cô thấy khó thở quá, hắn định giở trò gì vậy chứ?

Hắn vẫn mỉm cười chìa tay về phía cô:

“Em đừng sợ. Tôi chỉ muốn làm quen với em thôi mà.”

Đúng lúc ấy, bỗng có một tiếng quát vang lên từ phía sau lưng Iriarni:

“Mau bỏ tay ra khỏi người cô ấy!!!”

Iriarni mừng rỡ quay lại phía sau. Palahachengash đang chạy về phía cô, mái tóc bạch kim của anh nhanh đẫm nước nhưng bộ giáp bạc vẫn sáng bóng trong cơn mưa trĩu hạt. Cuốn sổ nhật kí đang bay trên đầu anh.

Đến gần bên, Palahachengash đứng chắn giữa Iriarni và gã tóc vàng, anh chỉ tay vào mặt hắn:

“Mi dám giở trò sàm sỡ ư!”

Gã tóc vàng chau mày:

“Đừng quá lời như vậy! Tôi còn chưa chạm vào một sợi tóc của cô ấy…”

Palahachengash quay nhìn Iriarni và khẽ hỏi:

“Hắn đã làm gì em chưa?”

Iriarni khẽ lắc đầu:

“Không, hắn chỉ nói rằng muốn làm quen với em thôi.”

Palahachengash đưa mắt lên cuốn sổ nhật kí đang lơ lửng trên đầu Iriarni:

“Vậy mà cuốn sổ này lại dám ghi là em đang bị uy hiếp, làm anh phải vội vã chạy lên đây.”

“Chúng ta mau trở lại khoang thuyền thôi anh.” - Iriarni cố gắng đưa chiếc ô lên cao để che mưa cho Palahachengash.

Gã tóc vàng bỗng nói:

“Khoan đã, tôi muốn làm quen với hai bạn.”

Palahachengash quay nhìn gã tóc vàng:

“Làm quen ư? Mi có biết đây là ai không mà dám đưa ra đề nghị ấy?”

Gã tóc vàng mỉm cười:

“Tôi cũng đang định hỏi đây.”

Palahachengash bước sang đứng bên trái Iriarni, anh cất giọng dõng dạc:

“Mi đang được diện kiến công chúa Iriarni đến từ Vallemmoon!”

Không hiểu sao Palahachengash lại nói thế, khiến Iriarni thấy hơi ngượng…

Khuôn mặt gã tóc vàng rạng rỡ khi hắn nhìn Iriarni:

“Được đứng trước công chúa xứ Vallemmoon, tôi rất vinh dự! Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã biết nàng không phải người bình thường, đâu có mấy người có thể mặc trang phục làm từ tơ tuyết xứ Vah’yv chứ. Thứ chất liệu ấy vô cùng…”

Palahachengash cắt lời hắn:

“Đừng dài dòng. Công chúa không dư thời gian nghe mi nói đâu.”

Gã tóc vàng nhìn Palahachengash và khẽ hỏi:

“Thế còn anh chắc là…”

Palahachengash tự hào nói:

“Ta là hiệp sĩ bạc Palahachengash, người tháp tùng công chúa Iriarni tới rừng Waynezhekusein xa xôi, với một sứ mệnh cao cả!”

Rồi anh hỏi gã tóc vàng:

“Còn mi là ai? Hãy mau khai tên ra.”

Gã tóc vàng còn chưa kịp đáp thì bỗng có một tiếng tù và vang lên thống thiết!

Ba người cùng ngước nhìn lên.

Trên bục quan sát nơi đỉnh cột buồm, bóng hai người hoa tiêu đang tiếp tục thổi lên những hồi tù và vọng xuyên tiếng mưa.

“Tiếng tù và báo động!” - Gã tóc vàng nói - “Có chuyện xảy ra rồi!”

Iriarni và Palahachengash vội vã đứng sát vào cột buồm bởi sóng biển đang dềnh lên táp mạnh vào mạn thuyền!

Gió chợt nổi dữ dội thổi bay cả chiếc ô trên tay Iriarni!

Mưa đang đổ xuống như trút vô cùng rát lạnh khiến cô phải đưa cánh tay lên che mặt.
Và tiếng sấm sét nổ vang trời dập tắt đi những tiếng tù và.

Những thủy thủ trong những bộ áo mưa màu lam sẫm đang từ cửa khoang kéo lên boong thuyền, những tiếng la hét kêu gọi rối loạn trong tiếng gió giông. Một thủy thủ chỉ tay vào Iriarni và Palahachengash, quát lớn:

“Mấy người kia, mau vào trong khoang ngay!”

Nhưng ngay lúc ấy, mũi thuyền bỗng bị thứ gì đó nhấc bổng lên cao khiến tất cả mọi người ngã lộn nhào ra sàn thuyền!

Nhiều người vội ếm bùa Dính để không bị trôi lăn về phía đuôi thuyền.

Iriarni cũng đã kịp thời sử dụng bùa Dính, nhưng trái tim cô đang đập thình thịch như sắp vỡ và đôi mắt cô như đông cứng trước hình ảnh vô cùng khủng khiếp:

Một hình người khổng lồ đang vươn cao lên không trung như một trái núi vô cùng kì vĩ, trên nền mây đen cuồn cuộn sáng rực chớp sét!!!

Qua màn mưa dày đặc, Iriarni vẫn nhận ra hình người ấy được cấu tạo nên bởi những khối kim cương đỏ rực, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mà bạo tàn!

Bàn tay cũng làm từ kim cương đỏ của người khổng lồ vẫn tóm chặt lấy phần mũi thuyền khiến từng khối gỗ đang dần lún vụn. Và chiếc thuyền đang bị bàn tay đáng sợ ấy nhấc bổng lên khỏi mặt biển, rời xa những con sóng đang quần thảo dữ dội.

Rất nhanh chóng, chiếc thuyền buồm đã bị đưa tới sát khuôn mặt của người khổng lồ kim cương đỏ! Giờ đây khoảng cách với mặt biển cũng đã cách xa cả trăm mét!

Những tiếng kêu hoảng loạn từ các thủy thủ đang không ngừng vang lên:

“Ác thần Tinazlius!!!”

“Không thể nào!!!”

“Tinazlius!!! Không gì có thể chống lại sức mạnh của hắn!!!”

“Khủng khiếp quá!!!”

“Xin hãy nương tay!!!”

“Mau rời khỏi thuyền!!!”

Không thể diễn tả nổi nỗi khiếp sợ của Iriarni, bùa Dính vẫn dán chặt cô lên sàn thuyền trong tư thế nằm ngửa, và giây phút này khuôn mặt vĩ đại của ác thần Tinazlius đang hiện ra ngay trước mắt cô, thật gần đến mức nghẹt thở!!!

Khuôn mặt khổng lồ ấy là vô vàn những khối kim cương đỏ muôn cạnh, hai hốc mắt rực lửa đen vần vũ, hốc miệng đang há rộng như một cửa hang lớn thoát ra đầy tà khí muội than u tối.
Rồi hốc miệng ấy chợt rống lên những âm thanh ghê rợn và ầm ĩ tới mức khiến cho từng khối gỗ trên bề mặt thuyền đều đang rung lên bần bật!!!

Và màng nhĩ trong đôi tai Iriarni cũng như các mạch máu trên khắp cơ thể cô như muốn nổ tung…

Nỗi sợ hãi vượt quá sức chịu đựng khiến Iriarni như sắp ngất lịm đi…

Và rồi bằng một cú vung mạnh tay, ác thần Tinazlius đã ném chiếc thuyền buồm Karrillih bay xa ngàn hải lí…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 7 – CÔNG CHÚA VÀ PHÙ THỦY ĐEN

Iriarni đang dần lấy lại ý thức, tức thì cảm nhận biết bao đau nhức trên khắp cơ thể…

Rồi cô cũng cảm nhận được mình đang nằm trên một bề mặt êm lạnh, như một nền cát ẩm ướt.

Cô chầm chậm mở mắt ra.

Trên bầu trời cao vời mờ mờ sáng, những đám mây xám trắng lưa thưa.

Mưa giông đã ngớt từ khi nào?

Bỗng, cuốn sổ nhật kí bay lên trước mắt Iriarni, những dòng chữ ánh sáng hiện lên trên trang giấy:

Iriarni, cậu có sao không? Tớ lo cho cậu quá mà không thể làm gì…

Iriarni cảm thấy chẳng còn sức để trả lời nó, cô chỉ cố gắng mỉm cười được thôi. Cuốn sổ bay xuống nép vào ngực cô như thể nó muốn truyền hơi ấm cho cô. Cô nhắm mắt lại, nước mắt bỗng ướt mi, những lo lắng ngổn ngang tâm trí, và những kí ức kinh hoàng lại đang hiện về…

Sóng dữ… Gió giông… Mưa bão… Sấm chớp… Ác thần kim cương đỏ Tinazlius khổng lồ hung dữ…

Thật may vì mình vẫn còn sống… Nhưng còn Palahachengash?… Iriarni gắng gượng chống tay ngồi dậy rồi đưa mắt nhìn ra mọi hướng. Cô nhận ra nơi đây là một bãi biển mênh mông trống trải, và cô đang ngồi trên cát ướt ngay sát mép sóng.

Phía sau lưng cô là rừng cây rậm rạp.

Không gian đang dần sáng lên đôi chút. Mặt biển chỉ gợn sóng nhẹ trong những cơn gió loáng thoáng.

Đêm qua thực sự là một cơn ác mộng khủng khiếp, tai họa ập đến quá bất ngờ, chiếc thuyền buồm Karrillih hùng tráng như vậy mà cũng chỉ như một món đồ chơi trong tay ác thần Tinazlius, và con người thì chỉ như những con kiến không có sức kháng cự trước cơn thịnh nộ của hắn…

Sau khi con thuyền bị ác thần quăng đi xa, mọi người đã bị văng ra khỏi thuyền và rơi xuống mặt biển. Rồi sóng biển đã đánh dạt Iriarni vào bãi cát này. Dường như chỉ có một mình cô may mắn được sóng đưa vào đây. Còn số phận của Palahachengash, của thủy thủ đoàn và cả những hành khách khác?

Iriarni ngồi ôm lấy hai đầu gối của mình và chờ đợi, hi vọng sẽ có thêm nhiều người nữa được sóng bạc đưa vào hòn đảo hoang vu này. Cuốn sổ nhật kí vẫn nép trên cổ cô, bìa cuốn sổ bé nhỏ mà thật ấm áp.

Những giây phút trôi qua sao dài như thế kỉ, bình minh sao vẫn chưa tới?

Càng nghĩ về Palahachengash, Iriarni lại càng thêm lo lắng. Dù cô biết Palahachengash với nhiều tài phép chắc sẽ không khó để tìm ra cách sống sót giữa đại dương… Nhưng nhỡ anh ấy không may gặp phải những loài quái vật biển hung tợn, hoặc sa vào cạm bẫy của những loài yêu ma trong lòng đại dương…

Iriarni lấy ra túi bùa hộ mệnh mà Palahachengash đã tặng cô. Mở chiếc túi ra, bên trong có một đồng xu bạc, hai mặt đồng xu đều được chạm nổi những dòng chữ cổ.

Có lẽ chính túi bùa này đã cứu sống mình. Nhưng lẽ ra mình không nên nhận nó… Tại sao mình có thể nhận nó chứ… Những ý nghĩ ấy khiến nước mắt lại dâng lên trên đôi mắt Iriarni, những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà u buồn…

Đúng lúc ấy, một quầng sáng đỏ chợt bừng lên phía khơi xa!

Iriarni mở to mắt nhìn về phía ấy.

Vầng dương đang ló dạng.

Bình minh đã tới và tỏa đầy không gian sắc đỏ rực rỡ.

Mặt biển trở nên óng ánh.

Bầu trời sáng rạng trong nắng mới tươi tắn.

Và dường như Iriarni vừa thấy một xác người đang nổi trên những con sóng nhấp nhô?

Quên đi mệt mỏi, cô đứng lên và lao về phía biển.

Đôi chân cô đang chìm vào sóng nước.

Xác người kia đang được sóng đưa vào gần cô hơn…

Rồi Iriarni nhận ra đó chính là gã tóc vàng trong bộ vest đen! Dù vậy cô vẫn cố gắng ôm lấy hắn và cùng với sóng biển đưa hắn vào bãi cát.

Cô ép tai lên ngực hắn để nghe nhịp tim, may là hắn vẫn còn sống.

Cơ thể hắn thật nặng nề khiến Iriarni phải mướt mồ hôi mới có thể kéo hắn lên chỗ khô ráo. Hắn vẫn đang bất tỉnh nhân sự, bộ áo vest rách tả tơi thật thảm hại, và mái tóc vàng dài mướt của hắn thì xõa bừa trên nền cát.

Iriarni bước xa khỏi hắn vài bước rồi ngồi xuống nền cát, cố gắng lấy lại nhịp thở. Số phận sao thật trớ trêu? Sao sóng biển không đưa ai khác vào mà lại là gã tóc vàng ấy chứ, kẻ mà Iriarni có cảm giác e sợ…

Iriarni lấy ra chiếc huy hiệu vàng của Falachy và lặng lẽ ngắm nó, nhưng ngay lúc này cảm giác sao thật vô vọng… chỉ mới khởi đầu chuyến hành trình tìm kiếm anh ấy mà đã gặp phải những tai ương khủng khiếp… và giờ đây cô cũng chẳng biết làm sao để đi tiếp nữa…

Bỗng, bóng tối phủ lên Iriarni!

Buông rơi miếng vàng, cô ngước nhìn lên…

Gã tóc vàng đã tỉnh dậy từ lúc nào, giờ hắn đang đứng sừng sững trước mặt cô! Ánh bình minh tỏa chiếu trên lưng hắn, hắt cái bóng của hắn đổ xuống phủ kín cô, những miếng vải rách trên trang phục hắn bay bay như những cánh dơi ma quái!

Cuốn sổ nhật kí vội trốn vào sau gáy Iriarni. Iriarni vội vã nhặt lấy miếng vàng rồi đứng lên và bước lùi lại.

Gã tóc vàng nhìn Iriarni và mỉm cười:

“Công chúa Iriarni xứ Vallemmoon, nàng đã cứu tôi ư?”

“Không.” - Iriarni hướng ánh mắt ra phía khơi xa.

Gã tóc vàng lại hỏi:

“Vị hiệp sĩ của nàng đâu? Hắn thật là tắc trách, luôn để nàng một thân một mình.”

Iriarni nghĩ không việc gì phải đối lời hắn, nên cô chỉ lẳng lặng quay người và bước đi về hướng khác.

Hắn chạy theo và bước đi bên cô:

“Chúng ta rất có duyên với nhau, nàng không thấy sao?”

“Không.” - Iriarni lẩm nhẩm, và bước đi nhanh hơn.

Vậy mà hắn vẫn không chịu buông tha, cứ sải bước bên cô:

“Tôi thực sự muốn được làm quen với nàng. Nàng dừng lại một chút được không?”

“Không!” - Iriarni thoáng chau mày.

Gã tóc vàng đứng lại, giọng hắn lẩm nhẩm sau lưng Iriarni:

“Nàng thật kiêu kì. Gặp tôi đã ba lần mà nàng chỉ luôn nói một từ không…”

Suốt cả ngày hôm ấy, Iriarni ngồi dưới một gốc dừa, ngóng trông ra đại dương. Nhưng không có thêm ai khác được sóng biển đưa vào nữa. Dù cô vẫn hi vọng sẽ thấy bóng dáng Palahachengash lướt trên sóng bạc để đến bên cô, nhưng càng lúc hi vọng ấy càng nhỏ dần.

Gã tóc vàng cũng đang ngồi lặng im bên một gốc dừa nhìn ra biển. Iriarni luôn giữ một khoảng cách với hắn. Nhưng cô bắt đầu nghĩ có thể hắn không phải là người xấu, có lẽ cô đã lo sợ không đâu. Giờ trên bãi cát này chỉ có cô và hắn, nếu hắn muốn làm gì cô thì đâu có ngồi yên cả ngày như thế kia. Và trông ánh mắt hắn sao thật buồn…

***

Những đám mây trên bầu trời đang chuyển màu đỏ sậm vào buổi hoàng hôn.

Gió biển trở lạnh.

Ngày sao trôi thật nhanh… Iriarni thở dài nhìn lên những tán dừa, có lẽ cũng cần phải ăn uống một chút cho bớt cồn ruột.

Iriarni đứng lên và dùng nhãn lực hái mấy trái dừa xuống. Rồi cô ngồi trở lại nền cát và cố gắng dùng phép Cắt Rời để bổ trái dừa ra, nhưng mãi mà không thành công. Có lẽ sức lực suy giảm khiến phép thuật của cô cũng kém linh nghiệm.

Đang loay hoay thì bóng tối bỗng phủ lên cô!

Buông rơi trái dừa, cô ngước nhìn lên…

Gã tóc vàng đang đứng trước mặt cô trong bộ vest rách rưới, hai tay hắn cầm hai con cá lớn đang quẫy dữ dội! Hắn mỉm cười:

“Công chúa Iriarni, nàng vui lòng dùng bữa tối cùng tôi nhé?”

“Không.” - Iriarni thẳng thừng từ chối.

“Nàng chờ chút nhé, tôi sẽ nướng cá ngay.” - Gã tóc vàng cười rạng rỡ, rồi quăng hai con cá xuống nền cát.

“À, còn phải kiếm ít cành khô.” - Hắn lẩm nhẩm, rồi bước về phía khu rừng.

Iriarni chau mày nhìn theo hắn, không phải cô đã đáp là “không” sao?… Hay là hắn có vấn đề về thính giác?…

Iriarni quay nhìn hai con cá… Thôi đành vậy, dù sao cô cũng đang vừa đói vừa khát…

Và ít phút sau, dưới bầu trời hoàng hôn đỏ, trên cát trắng và bên biển xanh, Iriarni và hắn ngồi quanh đống lửa vàng. Hai người đang cùng gặm cá nướng và uống nước dừa.

“Nàng có cần ăn thêm không?” - Hắn hỏi.

“Không.” - Iriarni đã ăn xong con cá.

“Từ ấy có nhiều ý nghĩa phải không?” - Hắn vừa nói vừa quăng bộ xương cá vào đống lửa.

Những tiếng nổ “lép bép” vang lên như một khúc nhạc tươi vui.

Cuốn sổ nhật kí có vẻ phấn khích, nó bay vòng vòng trên đầu Iriarni.

Ngắm bộ vest rách tơi tả của gã tóc vàng mà Iriarni bỗng bật cười. Hắn cũng đang cười, nhìn kĩ mới thấy khuôn mặt hắn trông cũng thật đáng mến… và cũng rất… rất đẹp nữa… Cảm giác e sợ trong Iriarni dường như đang tan dần.

Giọng hắn vui vẻ:

“Đêm qua tôi còn chưa kịp giới thiệu tên mình. Giờ nàng có muốn biết không?”

“Vâng.” - Iriarni đáp.

Đôi mắt hắn như sáng lên những tia rạng rỡ, cuối cùng thì Iriarni cũng đã không nói “không” với hắn nữa, hắn mỉm cười nói:

“Tôi tên là Tijiwini.”

Tijiwini, cái tên thật đẹp - Iriarni hỏi:

“Anh đến từ đâu?”

Hắn nhìn ra khơi xa, giọng buồn hơn:

“Thực ra, tôi không phải người hành tinh này.”

Iriarni thoáng giật mình, cô khẽ hỏi:

“Anh… nói vậy nghĩa là sao?”

Tijiwini kể lại:

“Tôi đến từ hành tinh Yanaja, trong một hệ sao bên kia thiên hà. Hành tinh của tôi có một nền văn minh phát triển bậc nhất vũ trụ. Ở đó trí thông minh của con người còn vượt trội hơn gấp bội so với các thế lực siêu nhiên. Ở đó phép thuật cũng phải nhường chỗ cho những phát minh tân tiến. Nhưng tôi không thích điều đó. Đối với tôi, phép thuật vẫn luôn là niềm đam mê số một. Rời khỏi Yanaja trong một ngày tuyết rơi khắc nghiệt, tôi cùng tàu không gian Helflew bay vào vũ trụ. Và tôi đã trải qua một chuyến lãng du dài ngày qua nhiều hành tinh có sự sống, với hi vọng sẽ học hỏi thêm được nhiều phép thuật mới. Ít ngày trước, tôi đáp xuống hành tinh này. Giấu phi thuyền Helflew ở một địa điểm bí mật, tôi đã sẵn sàng cho một cuộc khám phá mới. Và chiều hôm qua, khi tới hải cảng Kiolia, tôi đã gặp nàng.”

Những điều Tijiwini nói thật lạ lùng, Iriarni không biết có nên tin hay không nữa. Cô hỏi:

“Nhưng sao anh biết bộ trang phục tôi đang mặc làm từ tơ tuyết xứ Vah’yv?”

Tijiwini mỉm cười:

“Trên mắt tôi có đeo một chiếc kính áp tròng với chức năng như một bộ bách khoa toàn thư điện tử hiển thị mọi thông tin về vật thể mà tôi muốn tìm hiểu.”

“Anh nói vậy làm tôi chẳng hiểu gì hết.” - Iriarni đưa tay khẽ vuốt tóc.

Tijiwini thả thêm củi vào lửa:

“Sự việc đêm qua thật khủng khiếp, tôi không ngờ trên hành tinh của nàng lại có những sinh vật đáng sợ đến thế.”

Iriarni im lặng và lại nhớ về Palahachengash, không biết giờ này anh ấy đang ở nơi đâu trên đại dương bao la kia?

Tijiwini nhìn Iriarni:

“Tôi biết nàng đang lo lắng cho hiệp sĩ Palahachengash. Nhưng nàng hãy lạc quan lên, có thể anh ta cũng đã trôi dạt vào một hòn đảo nào đó.”

Iriarni mỉm cười:

“Vâng, tôi cũng tin như vậy.”

Giọng Tijiwini trang trọng:

“Thưa công chúa Iriarni, từ giây phút này để tạm thay thế vị trí của hiệp sĩ bạc Palahachengash, tôi - phù thủy đen Tijiwini - xin được đảm lãnh nhiệm vụ tháp tùng nàng tới rừng Waynezhekusein, nếu nàng không từ chối.”

Iriarni bật cười:

“Anh không cần phải như vậy đâu…”

Ánh mắt Tijiwini thật tươi tắn:

“Đêm nay, chúng ta tạm ngủ lại bãi cát. Rồi sáng mai tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta thoát khỏi hòn đảo này.”

Iriarni mỉm cười thả bộ xương cá của mình vào đống lửa, trong lòng bỗng thắp lên những hi vọng.

Tijiwini khẽ nói:

“Chỉ tiếc rằng trong cơn cuồng phong bão tố đêm qua, tôi đã để mất đi thiết bị gọi phi thuyền, và cũng mất luôn chiếc kính áp tròng điện tử…”

Hoàng hôn cũng đã qua.

Bóng tối đang tỏa buông.

Tijiwini làm cho Iriarni một tấm nệm bằng lá cây trải trên cát.

Hai người nằm hai bên đống lửa, lắng nghe tiếng lửa “lép bép”, tiếng sóng rì rào, tiếng phong hạ vi vu, tiếng lá rừng xào xạc, tiếng côn trùng rả rích…

Trời đêm trên biển rực rỡ sao sáng, và vầng trăng khuyết lãng mạn.

Iriarni chìm dần vào giấc ngủ, bàn tay đặt nhẹ lên cuốn sổ nhật kí ấm áp nằm trên ngực cô…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 8 – CUNG ĐIỆN TRONG RỪNG SÂU

Trên con đường dốc vắng lặng, Iriarni bước theo sau Palahachengash.

Nhìn theo bóng người cao lớn ấy, cô cố gắng bước nhanh hơn nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, sao chẳng chịu đợi cô…

“Chờ em với, Palahachengash.”- Iriarni khẽ gọi.

Nhưng Palahachengash không quay lại nhìn cô…

Và rồi một hố tử thần chợt mở ra dưới bước chân Palahachengash, hút anh xuống!!!

Iriarni hoảng hốt chạy tới, rồi quỳ xuống bên miệng hố vực tối đen sâu thẳm, nhưng chẳng còn kịp thấy chút hình bóng nào của Palahachengash nữa…

Iriarni thức giấc, nước mắt nhòe ướt, giấc mơ ấy sao thật đáng sợ…

Iriarni ngồi dậy khỏi tấm nệm lá xanh, và nhận thấy chiếc áo vest rách của Tijiwini đang đắp trên người mình. Bên cạnh cô, đống lửa vẫn cháy tỏa hơi ấm áp.

Không gian đang vào buổi rạng sáng, khí trời thật thanh khiết.

Iriarni đứng lên và nhìn ra mọi hướng, nhưng chỉ thấy bãi cát và mặt biển trống trơn, Tijiwini đã đi đâu rồi?

Cuốn sổ nhật kí cũng đã thức giấc, liền bay lên nép vào má Iriarni. Cô cầm lấy cuốn sổ và ngồi trở lại nệm lá, rồi trò chuyện với nó cho vơi bớt những nỗi lo âu…

Bỗng, bóng tối phủ lên Iriarni!

Buông rơi cuốn sổ, cô ngước nhìn lên…

Tijiwini đang đứng trước mắt cô với dáng vóc thật oai hùng, chiếc quần dài rách xẻ cả ống và chiếc áo sơ mi màu đen rách te tua, nhưng mái tóc vàng đồ sộ của anh bay dài sang một bên thật đẹp biết bao! Hai tay Tijiwini đang bưng một vốc đầy nấm rừng, đôi môi anh mỉm cười:

“Công chúa đã thức giấc rồi ư? Tôi vừa vào rừng hái nấm.”

Bữa sáng nay còn có thêm món tôm hùm nướng thơm nức. Bình minh đang bay tới; phả thêm những sắc màu ấm áp lên khắp không gian, mặt biển và bầu trời.

Vừa tách vỏ tôm cho Iriarni, Tijiwini vừa nói:

“Lát nữa chúng ta sẽ tiến sâu vào khu rừng này. Đây có lẽ không phải đảo hoang đâu. Hi vọng chúng ta sẽ tìm được sự giúp đỡ.”

Iriarni nhìn ra phía khơi xa thẫm đỏ, chỉ mong rằng Palahachengash dẫu có đang phiêu lạc nơi đâu thì cũng sẽ được bình an vô sự…

***

Bộ váy áo làm từ tơ tuyết xứ Vah’yv mà Iriarni đang mặc trên người dường như không thể bị rách hay bị dính bẩn, trải qua bao sóng gió mà vẫn trắng sáng sạch sẽ không có lấy một chấm dơ, thêm nữa với khả năng thấm mồ hôi tuyệt vời tạo cho cô cảm giác luôn khô thoáng. Còn đôi tất dài và đôi bốt thấp mà cô đang đi dường như giúp cho đôi chân cô bớt mỏi mệt trên những chặng đường dài. Cô thầm biết ơn đại pháp sư Ellehermia, Người đã ban tặng cho cô những món quà thật kì diệu!

Giờ đây, Iriarni và người ngoài hành tinh Tijiwini đang tiến bước xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Biết bao loài thực vật kì lạ mà Iriarni chưa từng biết đến, và biết bao loài hoa trái mà lần đầu tiên cô được thấy trong đời.

Một đàn bướm rừng màu xanh nhạt đang bay lượn xung quanh Iriarni và Tijiwini. Trông chúng thật đẹp và đáng yêu, nhưng bụi phấn tỏa ra từ chúng khiến Iriarni hắt hơi mấy lần liên tiếp chảy cả nước mắt nước mũi.

Tijiwini mỉm cười nhìn Iriarni và đưa cho cô một chiếc khăn lụa đen. Iriarni nhận lấy chiếc khăn và lau nước mắt, nhưng mùi chiếc khăn sao ghê quá… Cô nhăn mặt:

“Sao lại có mùi gì thế này?”

Tijiwini khẽ nói:

“Thôi chết, tôi quên mất là chiếc khăn ấy thường được dùng để lau phi thuyền Helflew…”

Bốp!!!

Iriarni vung tay và tát Tijiwini một cú lung lay cả hàm răng.

“Khăn bẩn như vậy mà anh dám đưa tôi lau mặt ư!” - Iriarni vứt chiếc khăn xuống đất.

“Xin lỗi công chúa…” - Tijiwini tỏ vẻ hối hận. Anh nhặt chiếc khăn lên, xé tan nó ra làm muôn mảnh và tung lên cao, những mảnh lụa bỗng biến thành những cánh bướm đen xua đuổi bầy bướm xanh bay tứ tán.

Bụi phấn nhờ vậy cũng đang tan dần.

Đúng lúc ấy, một tiếng quát chợt vang lên:

“Hai kẻ lạ mặt kia, sao dám gây rối trong khu rừng của ta!”

Iriarni và Tijiwini giật mình ngước nhìn lên.

Trên một thân cây lớn sần sùi, có một hốc cây méo mó. Đậu trên miệng hốc cây ấy là một con chim Chuani bé nhỏ xanh biếc, cái mào trên đầu nó là 3 dải lông vũ rất dài màu tím nhạt. Con chim đang nhép chiếc mỏ màu vàng bé xíu, và từ đó tiếp tục phát ra những tiếng nói:

“Hai kẻ vô tâm, đàn bướm rừng đâu có tội tình gì mà các ngươi lại khiến chúng hoảng sợ như vậy! Mau cút khỏi đây!”

Tijiwini cất tiếng:

“Con chim xanh kia, ăn nói cho lễ độ, mi có biết chúng ta là ai không mà dám láo xược?”

“Ta không cần biết.” - Con chim Chuani nói - “Nhưng các ngươi thử nói ra xem?”

Tijiwini cất giọng dõng dạc:

“Đứng bên ta là công chúa Iriarni đến từ Vallemmoon! Còn ta là phù thủy đen Tijiwini, người tháp tùng công chúa Iriarni tới rừng Waynezhekusein xa xôi, với một sứ mệnh cao cả!”

Con chim Chuani như vừa phát ra tiếng cười, giọng nó giễu cợt:

“Công chúa và phù thủy ư? Mi nói vậy thử hỏi ta có tin được không? Hãy nhìn lại bộ trang phục rách rưới của mi, trông thật thảm hại!”

Iriarni đã sợ Tijiwini sẽ đuối lí, nhưng tài bịa chuyện của anh ấy thật đáng khâm phục:

“Thảm hại ư? Mi sẽ không nói thế nếu biết rằng ta vừa trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt với lũ quỷ biển hung ác! Ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ công chúa Iriarni. Và cuối cùng một mình ta đã đánh tan tác cả một quân đoàn quỷ biển đông đảo!”

Con chim Chuani im lặng, như thể đang e dè. Rồi nó nói với giọng dễ nghe hơn:

“Tên phù thủy kia, cứ cho là như vậy đi. Nhưng mi và công chúa xứ Vallemmoon tiến sâu vào khu rừng này với mục đích gì?”

Tijiwini đáp:

“Ta và công chúa Iriarni đã chiến thắng lũ quỷ biển nhưng con thuyền của bọn ta cũng bị chúng phá hủy mất. Vì vậy bọn ta tiến vào rừng với hi vọng sẽ tìm được người giúp bọn ta thoát khỏi hòn đảo này.”

Con chim Chuani lại im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi nó cất tiếng:

“Ta nghĩ ta có thể giúp hai mi đấy.”

Và con chim Chuani cất cánh bay lên khỏi hốc cây, bỗng vụt thay đổi kích cỡ và hình dáng trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Iriarni và Tijiwini!
Thiếu nữ ấy mỉm cười và cất lên một chất giọng rất dễ thương:

“Ta là tiên rừng Elvessa. Ta sẽ giúp hai mi. Trước tiên, mời hai mi tới cung điện trong rừng của ta.”

“Cung điện trong rừng ư?” - Iriarni khẽ nói, trong đầu cô đang tưởng tượng ra một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm giữa rừng sâu.

Tiên rừng Elvessa thực sự rất xinh đẹp, với đôi mắt sáng trong, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng mịn. Vóc dáng nàng vô cùng yêu kiều trong bộ váy mỏng thướt tha màu xanh lá, với mái tóc bạch kim suôn dài chấm nền lá khô. Trên đỉnh đầu nàng đính 3 dải lông vũ màu tím nhạt rủ suôn xuống theo mái tóc. Và đôi cánh chim màu lục sậm sau lưng nàng giờ đang sải rộng trông thật đồ sộ.

Iriarni ngước nhìn Tijiwini, và thấy anh đang đứng lặng như tượng đá, ánh mắt anh nhìn tiên rừng Elvessa mà không hề chớp. Iriarni liền khẽ kéo cánh tay áo rách của Tijiwini, giúp anh tỉnh lại.

“Đi theo ta nào.” - Tiên rừng Elvessa xếp cánh lại và duyên dáng quay bước.

Iriarni và Tijiwini vội bước theo sau nàng tiên rừng…

***

Sau một hồi len lỏi qua rừng cây, cuối cùng Iriarni và Tijiwini đã được tiên rừng Elvessa đưa tới cung điện trong rừng, tọa lạc ở một khoảng rừng trống.

Gọi là cung điện vậy mà chỉ là một ngôi nhà gỗ xinh xắn được phủ rợp những dây hoa rừng nhiều màu sắc tươi tắn. Một bầy chim Chuani đang đậu và bay lượn trên mái nhà, ríu rít cất lên khúc nhạc hoan ca.

Tijiwini cất lời khen ngợi:

“Elvessa, cung điện của nàng thật lộng lẫy!”

Elvessa mỉm cười:

“Ta biết. Ai đến đây mà chẳng nói như thế.”

Phía trước ngôi nhà là một khoảng sân rộng trải cỏ xanh mượt, nơi đặt một bộ bàn ghế làm từ hoa và nấm. Ngoài ra còn có một ao nước với một bầy lam hạc đang lội bì bõm kiếm tôm kiếm cá.

Tiên rừng Elvessa mời Iriarni và Tijiwini ngồi xuống những chiếc ghế mà thực chất là những bông hoa lớn màu vàng và xanh. Chiếc bàn là một cây nấm dẹt khổng lồ có bề mặt khá bằng phẳng. Trên bàn bày rất nhiều những loài hoa quả rừng tươi ngon và những chiếc cốc làm từ gỗ thơm. Một chiếc bình cũng làm từ gỗ thơm đang tự động bay lên và rót đầy những chiếc cốc một thứ nước màu hồng nhạt trông như sữa dâu. Tiên rừng Elvessa đưa tay vuốt tóc, giọng nhỏ nhẹ:

“Nước mật ong ướp cánh hoa Thủy Hồng Lan. Hi vọng hai mi sẽ thích.”

Dù chưa từng nghe tới tên loài hoa Thủy Hồng Lan, nhưng thứ nước màu hồng này quả thực thơm ngon tuyệt hảo khiến Iriarni không thể không uống cạn. Tijiwini đang nói vào việc chính:

“Tiên rừng Elvessa, mong nàng giúp đỡ đưa hai chúng tôi vượt biển trở vào đất liền, chúng tôi nhất định sẽ không quên ơn!”

Giọng Elvessa trầm xuống:

“Đừng vội. Nếu muốn ta giúp thì trước tiên hai mi phải làm cho ta một việc.”

Iriarni bỗng thấy hơi lo lắng. Cuốn sổ nhật kí bay xuống đậu trên đùi cô.

Tijiwini hỏi:

“Việc gì vậy? Nàng hãy nói ra đi?”

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của tiên rừng Elvessa trở nên nghiêm nghị hơn, nàng bắt đầu đưa ra điều kiện:

“Mấy ngày gần đây, trong khu rừng của ta bỗng xuất hiện một con Hải Hàn Sa tác oai tác quái, không những sát hại thú rừng nó còn tàn phá các loài hoa trái khiến ta rất phiền lòng. Nếu hai mi có thể tiêu diệt con quái vật ấy, ta hứa sẽ cung cấp cho hai mi một phương tiện đặc biệt để vào đất liền, ngoài ra ta còn ban thưởng hậu hĩnh nữa.”

Nghe tới hai chữ quái vật mà Iriarni đã cảm thấy run run. Tijiwini cũng im lặng, anh uống một ngụm lớn nước Thủy Hồng Lan.

Tiên rừng Elvessa lại cất tiếng:

“Thế nào, phù thủy đen Tijiwini? Mi đã đánh bại cả quân đoàn quỷ biển chắc sẽ không thoái chạy trước một con Hải Hàn Sa chứ?”

“Tất nhiên rồi.” - Tijiwini đáp - “Nhưng Hải Hàn Sa là sinh vật như thế nào? Tôi cần biết rõ hơn về nó.”

Elvessa kể lại:

“Hải Hàn Sa vốn là một loài quái vật sống dưới đáy đại dương. Đôi khi cũng vì thiếu thức ăn mà leo lên bờ quấy nhiễu. Thực ra chúng cũng không để lại hậu quả gì quá nghiêm trọng. Nhưng con Hải Hàn Sa trên đảo này thì to lớn và hung tợn vượt trội, như thể nó được ma quỷ tiếp thêm sức mạnh vậy. Đã mấy ngày hôm nay, cứ mỗi buổi chiều muộn, nó lại chui lên khỏi lòng biển rồi tiến vào phá hoại khu rừng của ta…”

Tijiwini đứng dậy khỏi ghế hoa, ánh mắt anh như sáng lấp lánh:

“Hôm nay nó sẽ không còn cơ hội làm điều đó nữa. Giờ cũng gần hết ngày rồi, chắc nó sắp xuất hiện phải không?”

Elvessa cũng đứng lên và chỉ tay về hướng Tây:

“Đúng vậy, mi hãy đi xuyên rừng về hướng này, sẽ tới được một bãi đá ven biển, đó là nơi mà con Hải Hàn Sa bắt đầu chui lên.”

Iriarni đưa tay khẽ kéo một mảnh vải rách trên tay áo của Tijiwini và ngước nhìn anh:

“Anh đi thật sao, Tijiwini?”

Tijiwini mỉm cười nhìn xuống Iriarni, giọng anh dịu dàng:

“Công chúa Iriarni, nàng hãy tạm ở lại cung điện này cùng tiên rừng Elvessa. Tôi sẽ sớm quay về thôi.”

Rồi Tijiwini quay lưng và bước đi, anh chẳng hề nhìn lại.

Iriarni ngồi trên ghế hoa, nhìn theo bóng áo rách của Tijiwini khuất dần sau rừng cây, cảm giác trong bụng cô sao thật nôn nao. Mái tóc vàng của Tijiwini là thứ duy nhất cho cô thấy một chút hi vọng tươi sáng, nhưng mái tóc ấy cũng đã mất hút sau những bụi lá rồi.

Iriarni chỉ còn có thể giữ lại một mảnh áo rách của Tijiwini. Ngắm mảnh vải và nghe khúc nhạc đưa tiễn thê lương của bầy chim Chuani, lòng cô chỉ càng buồn thêm.

Giọng tiên rừng Elvessa cảm thông:

“Công chúa xứ Vallemmoon, mi hãy tin Tijiwini sẽ chiến thắng trở về. Đừng ủ rũ như vậy nữa…”

Rồi Elvessa bước về phía bầy lam hạc…



Bao nhiêu giây phút đã trôi qua, Iriarni chẳng thể đếm nổi nữa.

Nhưng giờ ngước nhìn bầu trời, cô chỉ thấy ngập sắc đỏ.

Những dải mây thẫm đỏ chậm trôi.

Hoàng hôn đã về, nhưng biết đến bao giờ Tijiwini mới quay trở lại?

Ở nơi bãi đá ven biển, anh liệu có tiêu diệt được quái vật Hải Hàn Sa?

Iriarni ngồi mãi nơi đây, lòng mãi vướng bận những câu hỏi ấy…

Tiên rừng Elvessa đã trở vào ngôi nhà gỗ và dường như đang chuẩn bị bữa tối. Những làn khói xám thoát lên từ ống khói trên mái nhà tỏa hương thoang thoảng…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 9 – ÁC CHIẾN

Tijiwini bước đi mà không dám quay nhìn lại Iriarni, anh sợ ánh mắt nàng buồn bã.

Anh biết nàng vẫn dõi nhìn theo anh, nên anh cố gắng giữ cho bước chân mình luôn vững vàng.

Giờ Tijiwini đang bước đi xuyên rừng cây, và không ngừng dùng phép thuật gạt bỏ những cành gai giăng chắn lối hay những bụi rậm ngáng trở dưới chân. Trong lòng anh lúc này không có nhiều suy nghĩ, và cũng không có chỗ cho những e sợ lo lắng, dù anh chưa biết sức mạnh của Hải Hàn Sa lớn tới đâu.

Từ khi lên tàu không gian Helflew rời khỏi hành tinh quê nhà Yanaja, Tijiwini đã trải qua nhiều trận chiến với những loài quái vật ở các hành tinh mà anh đi qua. Nhưng khi tới hành tinh này, và trải qua một đêm kinh hoàng với ác thần Tinazlius; anh mới nhận ra nơi đây có thể là một trong những hành tinh nguy hiểm nhất vũ trụ, với những sinh vật mang trong mình sức mạnh vô biên. Điều đó càng khiến anh cảm thấy hứng thú hơn với hành trình khám phá những bí ẩn ở hành tinh này, nhất là giờ đây bên anh là một nàng công chúa xinh đẹp.

Công chúa Iriarni, hình ảnh nàng luôn tràn ngập tâm trí anh ngay từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy nàng ở hải cảng Kiolia. Mái tóc mềm của nàng, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ, đôi mắt long lanh, và mùi hương phảng phất… Tất cả những điều ấy đều khiến trái tim anh rung động.

Anh chỉ mong ước tới một ngày không xa, nàng sẽ đồng ý theo anh lên tàu không gian Helflew, và nàng sẽ cùng anh trở về Yanaja. Ở đó, anh tin mình có thể mang tới cho nàng hạnh phúc mãi mãi…

Rừng cây đã ở lại sau lưng Tijiwini, giờ anh đang đứng trên bãi đá sát mép biển.

Vầng dương thẫm đỏ phía khơi xa đang dần khuất dạng.

Bầu trời đỏ sậm.

Tijiwini đứng lặng trong gió biển và chờ đợi.

Từng giây phút trôi qua, sự căng thẳng như càng lớn thêm.

Bỗng, có một con sao biển bị sóng đẩy vào ngay sát dưới đôi chân Tijiwini.

Anh nhìn xuống con sao biển, cảm giác có điều gì đó bất thường.

Rồi lại có thêm một con sao biển nữa trôi vào.

Ba con.

Bốn con…

Ngay lúc ấy, quái vật Hải Hàn Sa đã xuất hiện!!!

Phá tung những lớp sóng, con quái thú hung hãn lao thẳng vào Tijiwini với cái mõm khủng khiếp há rộng đầy răng nhọn!!!

Tijiwini có đôi chút thảng thốt trước kích thước đồ sộ của con quái vật, nhưng anh vẫn kịp phóng mình lên cao rồi lộn nhào vài vòng trước khi đáp xuống một tảng đá ở phía xa.

Con ác thú đang lồng lộn gầm gào vì vồ hụt Tijiwini.

Anh bình tĩnh quan sát nó.

Con Hải Hàn Sa kia có hình dáng gần giống một con cá sấu, nhưng lớp da sần sùi được thay thế bằng một lớp vảy cá chép màu đỏ đậm. Một dải sừng trắng chạy dọc từ đỉnh đầu cho tới chóp đuôi của nó. Kích thước của nó lớn gấp nhiều lần loài cá sấu nước ngọt, như một loài bò sát khổng lồ thời tiền sử vậy. Và bám đầy trên bộ vảy đỏ của nó là rất nhiều những con sao biển màu vàng cát.

Quái vật Hải Hàn Sa đang rùng mình, xua lũ sao biển trên cơ thể nó bay về phía Tijiwini. Và chỉ trong nháy mắt, lũ sao biển đã bủa vây khắp mọi bề quanh Tijiwini!

Chẳng chút nao núng, Tijiwini xoay người như một chiếc chong chóng, bộ tóc dài của anh như một cánh quạt đánh bay lũ sao biển văng xa theo mọi hướng. Nhưng vẫn có vài con sao biển bám được vào cơ thể anh, và dường như chúng đang hút đi sinh lực trong anh! Anh vội dùng lời nguyền Xóa Xổ lần lượt biến từng con một thành cát bụi.

Con Hải Hàn Sa lại gầm lên một tiếng ghê rợn, rồi nó há mõm khạc ra một luồng gió tuyết dữ dội về phía Tijiwini!

Tijiwini liền phóng ra một trận hỏa phong đương cự lại!

Lửa gặp tuyết, thắng bại bất phân, chỉ tạo nên một tiếng nổ lớn rung động cả bãi đá rộng lớn!

Sức ép từ vụ nổ khiến con quái vật choáng váng, nhưng Tijiwini thì không.

Giây phút ấy, anh thoắt nhảy lên cao rồi phóng xuống đáp trên đỉnh đầu con quái vật khổng lồ, và rồi chỉ bằng một đòn Dung Nham Quyền duy nhất - hai nắm tay anh nóng đỏ lên như hai khối sắt nung cùng lúc giáng hết sức bình sinh xuống hai bên mắt con quái vật - anh đã hạ thủ được nó.

Con Hải Hàn Sa không kịp kêu lên một tiếng, chỉ loạng choạng bước lên vài bước để rồi đổ sụp xuống nền đá sỏi với hai hốc mắt nổ tanh bành.

Tijiwini bẻ lấy chiếc sừng lớn nhất trên đầu con quái vật tử trận, rồi anh sải bước trên cái mõm dài của nó trước khi nhảy xuống nền sỏi.

Và Tijiwini tiến bước về phía khu rừng, không mảy may quay nhìn lại.

Sau lưng anh, con Hải Hàn Sa ấy sẽ nằm bất động như thế vĩnh viễn…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: h.y
Bên trên