Kamisama - Cập nhật - Lạc Vũ Tích

Lạc Vũ Tích

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Tên truyện: Kamisama
Tác giả: Lạc Vũ Tích
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Cập nhật
Thể loại: Tình cảm, siêu nhiên, ...
Độ dài: Cập nhật
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Truyện viết ra nhằm mục tiêu giải trí, không có bất cứ ý tưởng về việc đả kích, coi thường tôn giáo.
Giới thiệu:
Thần linh luôn là những gì xa vời, nhưng nếu như có một ngày bạn gặp được một vị thần thì sao? Cả con người và các vị thần không có ai là toàn mĩ cả, cho nên nếu như có phạm sai lầm thì hãy cố gắng sửa đổi thay vì phủ nhận nó nhé.
Tham khảo:
1. Wikipedia
2. Một số trang thông tin khác
Mục lục:
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5
...​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Vũ Tích

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 1: Thần hạnh phúc!


Từ thời xa xưa con người đã tin tưởng vào thần linh và tôn sùng họ. Những người nông dân hàng ngày đều cầu xin thần mùa màng có thể đi qua cánh đồng của họ, trong khi những người làm nghề chài lưới lại coi thần sông là đấng linh thiêng. Trong mắt con người những vị thần ai cũng thật hoàn hảo, và hàng ngàn câu chuyện về họ được lưu truyền. Nhưng ai biết đâu được thần mùa màng là một cô gái dong chơi và thủy thần là người sợ vợ?


Thần linh hầu hết đầu ở vùng đất thánh thần bí trên bầu trời, nhưng cũng có một số người lựa chọn sinh sống tại đền thờ của bản thân, và một số khác lại lang thang khắp nơi. Thần linh tuy rằng ai cũng đều có những khả năng siêu phàm nhưng đã từng có một số vị thần vì chính khả năng của mình mà trở thành ác ma. Những vị đó được gọi là ngụy thần, và đã bị trục xuất ra khỏi vùng đất thánh. Bọn họ bị đuổi giết, bị giam cầm và cũng có khi bị những ác ma chân chính cắn nuốt, nhưng số ngụy thần còn sót lại trên thế giới quả thật vẫn rất nhiều.


Vùng đất thánh bởi là nơi sinh sống của rất nhiều thần linh nên được miêu tả là một vùng đất tuyệt đẹp và có hàng ngàn điều kì diệu. Nơi đây sở dĩ không bị các thiết bị khoa học tìm ra bởi nó luôn di chuyển với vận tốc ánh sáng và xung quanh nó là một tầng mây thật dày, do vậy dù nó có đứng yên thì cũng không bao giờ bị phát hiện.


Vùng đất thánh…


“Nhìn này, hoa mận nở thật đẹp!” Giữa cơn mưa hoa trắng xóa thấp thoáng bóng một cô gái. Mái tóc màu hoàng kim của cô dài chạm đất và những sợi tóc bay bay theo cơn gió. Giọng nói của cô thật ngọt ngào, ấm áp, và nụ cười của cô làm cho tất cả mọi vật như bừng sức sống. Khoác lên người một bộ kimono màu đỏ rực dài thướt tha, bóng dáng cô gái nổi bật giữa rừng hoa trắng xóa.


“Kamisama*!” Một cô gái mặc bộ kimono trắng như ẩn như hiện giữa rừng hoa nhẹ nhàng cúi đầu, thân thiết gọi chủ nhân. Trong ánh mắt của cô chứa đầy sự hạnh phúc và khao khát được quan tâm từ người trước mặt, hai rặng mây hồng hiện lên trên má cô.


“May-chan, ta đã nói em gọi tên ta mà.” Vị thần áo đỏ quay người nở nụ cười dịu dàng. Giọng nói của cô như một làn sóng nhè nhẹ truyền ra xa, và theo đó vạn vật như đang phát sáng.


“Yukiri-sama!” Maya cúi đầu, ngượng ngùng gọi theo.


“Ưm, Ohiko-sama tìm ta sao?” Yukiri trên môi vẫn duy trì nụ cười thân thiết, chầm chậm đi đến chỗ Maya.


Thoạt nhìn cô bé Maya này giống thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi nhưng thực ra cô chỉ là một miêu yêu mới sinh có ba tháng. Yukiri mang cô về từ lần đi đến đảo hắc ám. Miêu tộc vốn là một gia tộc khá gần gũi với con người và các vị thần nên thường bị các thế lực hắc ám đánh chủ ý tới rất nhiều.


Gia đình của Maya sống với chủ nhân của mình tại một hòn đảo nhỏ gần đảo hắc ám. Cuộc sống của cô sẽ vẫn vui vẻ nếu những ayakashi** không để ý tới nơi đó. Ba tháng trước, trong lần tiến công của ayakashi, chủ nhân và bố mẹ của Maya đều bị giết. May thay lúc đó Yukiri đến kịp nên mới cứu được Maya. Sau đó cô đưa bé về chăm sóc và nhận làm linh thần*** thứ bảy mươi hai của mình.


“Dạ.” Maya ngoan ngoãn gật đầu.


“Chúng ta đi nhé!” Yukiri vươn bàn tay mềm mại đấy ấm áp của mình ra dắt lấy cô bé. Và khi một cơn gió thổi tới, thân ảnh của hai người càng ngày càng mờ nhạt trong màn mưa hoa trắng muốt.


Hai người đi qua những hành lang dài, đi qua cây cầu bắc ngang hồ cá giữa vườn và đi tới đại sảnh, nơi vị thần tên Ohiko đang đợi.


“Yukiri-sama!” Khi nhìn thấy Yukiri đang đi tới, những người hầu đang đứng xung quanh đại sảnh đều cúi xuống chào. Trong mắt họ là sự kính trọng đến tột cùng, và cũng là sự yêu mến không giới hạn.


“Mọi người vất vả rồi.” Yukiri nở nụ cười ấm áp nhìn tất cả, sau đó cô đưa tay lên. Những vòng tròn lấp lánh ánh sáng của sự sống xuất hiện giữa không trung và không gian xung quanh như được thanh tẩy, lòng người thật thoải mái.


“Tạ ơn Yukiri-sama ban phước!” Từ bốn phía mọi người đều cúi đầu nói cảm ơn.


“Không có gì!” Yukiri cười dịu dàng.


Cô buông tay Maya và bước qua cánh cửa đại điện, đi tới ngồi trước mặt thần Ohiko.


“Ohiko-sama!” Yukiri nhẹ nhàng hành lễ.


“Được rồi, được rồi. Yukiri-san?” Ohiko ngồi trên chiếc ghế màu vàng, xung quanh thần là bốn vị linh thần hầu cận. Nhìn thấy Yukiri, Ohiko mỉm cười thật thân thiết rồi gọi tên cô.


“Dạ?” Yukiri đáp.


“Ta đã nói với cô như thế nào? Bảy mươi hai linh thần, cô rốt cuộc là muốn đem thần linh khắp nơi thu về làm linh thần của mình mới chịu dừng lại sao?” Ohiko đứng bật dậy quát, sau đó lại nho nhã ngồi xuống, mỉm cười.


“Maya không có gia đình nên... ” Yukiri như đứa trẻ làm sai chuyện khẽ cúi đầu, lí nhí giải thích.


“Nên cô nhận cô ta làm linh thần thứ bảy mươi hai? Yukiri-san, một vị thần chỉ có thể có bảy mươi linh thần thôi. Lần trước ta đã che chở cho cô nhưng lần này thì không được nữa. Với hành vi của mình cô bắt buộc phải bị phạt.” Ohiko nghiêm túc nói.


Sở dĩ một vị thần chỉ có bảy mươi linh thần là nhiều nhất vì đã từng có trường hợp có một vị ngụy thần trước kia khi còn làm thần đã nắm giữ hơn một trăm linh thần, và khi người đó nổi dậy chống lại Hội Thánh thì thần linh đã bị tổn thất khá lớn. Do đó số lượng linh thần của một vị thần mới bị hạn chế lại.


“Vâng.” Yukiri mỉm cười chấp nhận hình phạt.


“Yukiri-san, bởi cô là thần hạnh phúc nên nếu ta tước đi thần ấn của cô, con người sẽ phải chịu khổ. Nay ta đày cô xuống thần gian bảy trăm hai mươi năm. Khi nào thời gian còn thì cô không thể dùng thân phận thần hạnh phúc thu nhận thêm linh thần hoặc quay trở về vùng đất thánh, cũng như cho người khác biết cô là thần hạnh phúc. Cô có hiểu không?” Ohiko thở dài một tiếng, nói.


Quả thật là khó bởi Yukiri là thần hạnh phúc. Nếu không có cô ấy dù chỉ một giây thì con người sẽ phải chịu đựng một tai họa, và bảy mươi hai linh thần xung quanh đây nhất định sẽ làm phản.


“Vâng. Vậy tôi có thể bí mật giúp người khác không?” Yukiri sau khi nghe hình phạt liền hỏi lại.


“Có thể, nhưng trước mặt bất kì sinh vật sống nào ở nhân gian cũng không thể dùng pháp thuật.” Ohiko suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.


“Vâng.” Yukiri nhẹ nhàng cúi đầu.


Thần Ohiko sau khi nghe xong được lời của Yukiri thì mang theo bốn linh thần của mình trở về điện. Yukiri ngồi lại trong điện tiếp tục thưởng trà. Một cơn gió mát lạnh thổi tới mang theo lời nói thì thầm của cô đi tới khắp nơi dưới trần gian, như báo trước về một tương lại đầy hạnh phúc: “Nhân thần luôn là một vị thần tốt.”
Chú thích:
(*) Kamisama: thần, được coi là đấng tối cao trong Thần Đạo.
(**) Ayakashi: các sinh vật đến từ địa ngục, có hình dạng khủng khiếp. Chúng sống dưới đáy sông Sanzu và có thể đi đến nhân gian qua các kẽ hở nhưng không ở lâu được vì sẽ bị mất nước. Đó là lí do vì sao chúng phải quay lại sông Sanzu để làm người mình ướt sũng. Ayakashi có hai mạng, một mạng với kích cỡ như người thường và mạng thứ hai cho phép chúng hoá khổng lồ khi mạng thứ nhất đã bị diệt.
(***) Linh thần: Là đầy tớ của thần.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Vũ Tích

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 2: Minamono Yukiri!


Trước khi đi thi hành hình phạt, Yukiri gọi tất cả linh thần của mình đến đại điện.


Trước hành động này của Yukiri, bảy mươi hai linh thần đều vô cùng thắc mắc: “Yukiri-sama?” Bọn họ không biết sẽ rất nhanh thôi, vị thần mà bọn họ cho dù có chết cũng không muốn rời xa sẽ biến mất khỏi vùng đất thánh.


“Ta yêu tất cả mọi người.” Yukiri nở một nụ cười ấm áp. Cô thu nhận họ vì họ đều có chung một mơ ước, đó là có được một gia đình.


“Dạ?” Bảy mươi hai người đã cảm thấy sự bất thường.


“Ta sắp phải đi xa một chuyến, mọi người hãy trông nom thần cung thật tốt cho tới khi ta về nhé!” Yukiri thân thiết nhìn mọi người.


“Ngài định đi đâu? Là Ohiko-sama phạt ngài sao? Vì ngài đã thu nhận chúng tôi?” Một người con trai với mái tóc màu đỏ như lửa nhanh chóng nghĩ thông suốt, sợ hãi hỏi lại.


Hắn cũng giống như bảy mươi mốt người còn lại đều sợ sẽ phải rời xa Yukiri-sama – người đã cho hắn hạnh phúc. Nếu như... nếu như Yukiri-sama phải rời đi thật, bọn hắn sẽ ra sao?


“Không phải đâu, ta đi lần này là vì công việc của một vị thần hạnh phúc. Trước kia khi chưa có mọi người ta cũng hay đi như vậy lắm. Nhưng bây giờ ta hứa là chỉ đi một lần này thôi.” Yukiri nhẹ nhàng lắc đầu nói dối. Nếu như họ biết sự thật thì có lẽ sẽ không chịu đựng được.


“Thật chứ? Vậy Yukiri-sama phải đi bao lâu? Ngài có thể mang chúng em theo không?” Maya mắt ngân ngấn nước nhìn Yukiri hỏi. Cô không muốn xa kamisama, không muốn!


“Etou... khoảng hơn bảy trăm năm một chút, ta đi một mình.” Yukiri ngần ngại nói ra.


“Hơn bảy trăm năm?” Cả đám hét lên.


Không được, bọn họ dù xa Yukiri-sama đến ba ngày còn không được chứ đừng nói là hơn bảy trăm năm. Yukiri-sama đi lâu như vậy là vì chán ghét bọn họ sao? Người thất vọng vì đã thu nhận họ? Là vì ngài ấy thấy bọn họ vô dụng sao?


“Ngài đừng đi có được không? Tôi hứa sẽ không nổi cáu nữa.” Vị linh thần tóc đỏ vội vàng chạy tới níu lấy tay áo của Yukiri cầu xin.


“Tôi cũng sẽ không làm biếng nữa đâu.” Một vị linh thần khác chạy tới.


“Em sẽ cố gắng luyện tập pháp thuật mà.” Một nữ linh thần cũng lao tới cầu xin.


“...”


Rất nhiều những lời hứa được nói ra từ bảy mươi hai linh thần. Bọn họ sẽ làm, làm tất cả chỉ cần Yukiri-sama không rời bỏ họ.


“Mọi người đều rất tốt và ta tự hào về tất cả, nhưng thân là một vị thần, ta không thể bỏ mặc con dân tôn kính mình được. Trên trần thế kia còn rất nhiều người bất hạnh. Cho nên, mọi người hãy để cho ta đi nhé, và ta sẽ trở lại ngay thôi... ” Yukiri nở nụ cười ấm áp, và xung quanh thần điện của cô, hàng ngàn loài hoa khác nhau cùng bung cánh khoe sắc. Thần hạnh phúc luôn mang tới hạnh phúc cho con người, và Yukiri chính là vị thần đó. Cô hóa thành một cơn gió xuân rồi bay xa dần. Linh thần của cô đang khóc, bọn họ đang đau lòng, cô biết. Nhưng cô không thể ở lại với họ thêm nữa. Ngay từ đầu là cô đã sai cho nên cô phải chịu phạt, chỉ mong họ sẽ sống thật tốt những ngày tháng không có cô.


Giữa rừng hoa nở thật rực rỡ, bảy mươi hai con người đang đứng trông ngóng về một phía. Bọn họ không níu chân Yukiri-sama ở lại được cho nên họ sẽ ở đây, trông coi thần cung của ngài ấy thật tốt để rồi bảy trăm năm sau, khi Yukiri-sama trở về, ngài sẽ ôm lấy họ và mang sự dịu dàng của mình đến trái tim của mỗi người họ.


Bảy trăm mười tám năm sau, Tokyo, Nhật Bản...


Đêm mùa xuân thật tươi đẹp. Hai bên đường nở rộ những bông hoa anh đào và lấp ló trong chùm hoa là một vài cái lá xanh xanh nhỏ xíu. Đèn đường sáng lung linh nối tiếp nhau kéo dài đến bất tận. Những người đi đường đều ăn mặc thật ấm áp và làm cho không gian thêm sôi nổi với những nụ cười, những câu chuyện.


Trong một khu ngõ nhỏ vắng lặng, một người con gái mặc đồng phục của trường đại học Tokyo đang đứng dựa lưng vào một bức tường, bên chân cô là chiếc vali để quần áo. Sau khi nhận được giấy nhập học vào trường đại học, Yukiri vội vàng thu dọn quần áo đi tàu lên đây để học. Vốn là cô sẽ ở nhà của người cô, nhưng thật không may nhà người cô đã bị cháy trong một vụ hỏa hoạn nên hiện giờ cô chẳng cỏn chỗ ở nữa. Nhớ lại cảnh người cô khóc lóc chỉ tay vào cô, nói: “Yuri à, con đừng đi theo gia đình cô nhé!” thì Yukiri đã thất vọng rồi.


Lẳng lặng đứng trong ngõ nhỏ nhìn khung cảnh tấp nập trên đường phố, Yukiri chỉ biết thở dài. Trong túi không còn chút tiền lại có không có người thân ở cái chốn này thì những ngày tháng sau này của cô sẽ phải làm sao đây? Còn hơn hai tháng nữa trường đại học mới mở cửa ký túc xá cơ.


“Cô bé bị lạc ư?” Một bà lão mặc trên người bộ kimono cũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Yukiri. Khuôn mặt của bà thật hiền hậu và nụ cười mới ấm áp làm sao.


“Dạ không, chỉ là cháu không có nơi nào để đi thôi.” Yukiri mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng lại đang gào thét nói cuộc đời này thật là éo le.


“Vậy cháu có muốn đến nhà của ta không? Ta cần cháu giúp ta huấn luyện một con thú cưng nho nhỏ.” Bà lão cười hiền đưa tay ra mời Yukiri.


Thú cưng nho nhỏ? Cô thích mấy con này nhất nè, thật đáng yêu. Nhưng liệu bà lão này có lừa người không?


“Nhà bà ở đâu ạ?” Yukiri hơi rụt rè dò hỏi.


“Vậy là cháu đồng ý rồi nhé. Đưa nay cháu cho ta nào.” Bà lão mỉm cười thật thân thiết.


Sau một hồi ngần ngại cuối cùng Yukiri cũng đưa tay mình cho bà lão. Bỗng một luồng ánh sáng thật mạnh xuất hiện khiến cô phải nhắm thật chặt mắt, và rồi cơ thể cô như đang bay giữa không trung, cảm giác thật thoải mái. Khi luồng ánh sáng kết thúc, Yukiri thấy mình đang đứng giữa một ngôi đền to lớn. Đền mang tên Yako nằm trên đỉnh một ngọn núi, và xung quanh nó cũng đều là núi, nhìn xa xa chỉ có duy nhất một màu xanh.


Yukiri giật mình đưa mắt nhìn bàn tay mình. Bên trong tay cô như có thêm một mạch máu màu đỏ sậm mỏng như sợi chỉ đang phát sáng, và khi Yukiri nhìn lại lần nữa thì nó lại biến mất. Thật lạ lùng! Rốt cuộc bà lão đó là ai và tại sao bà ấy lại đưa cô đến đây?
 

Sphere

Gà con
Tham gia
17/5/15
Bài viết
13
Gạo
0,0
Ngửi thấy mùi Thổ thần tập sự. :v
Mình mới đọc lướt qua truyện của bạn nên chỉ nhận xét sơ qua thế này:
1. Kamisama không phải là Thần linh mà là Thượng đế, Chúa trời. Gami mới là thần thì phải. Kiểu như Shinigami hay Noragami gì đấy, mình cũng không rõ lắm. :3
2. Nên có phụ lục chú thích mấy cái như Linh thần hay Ayakashi gì đấy. Mấy cái khái niệm này bách khoa từ điển tiếng Nhật giải thích còn khó hiểu nữa là. :3
3. Tìm hiểu rõ hơn về Thần đạo để viết cho chính xác nhé. Mình đang viết về một tôn giáo hẳn hoi đấy, để sai lệch thì rất phiền.
Nhìn chung 2 chương đầu ít lỗi chính tả, đánh máy. Trình bày ra sao thì mình chưa thấy vì lên bằng điện thoại.
Mình cũng thích Thổ thần tập sự lắm. :x
Cố gắng lên nhá. :x
 

Lạc Vũ Tích

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Ngửi thấy mùi Thổ thần tập sự. :v
Mình mới đọc lướt qua truyện của bạn nên chỉ nhận xét sơ qua thế này:
1. Kamisama không phải là Thần linh mà là Thượng đế, Chúa trời. Gami mới là thần thì phải. Kiểu như Shinigami hay Noragami gì đấy, mình cũng không rõ lắm. :3
2. Nên có phụ lục chú thích mấy cái như Linh thần hay Ayakashi gì đấy. Mấy cái khái niệm này bách khoa từ điển tiếng Nhật giải thích còn khó hiểu nữa là. :3
3. Tìm hiểu rõ hơn về Thần đạo để viết cho chính xác nhé. Mình đang viết về một tôn giáo hẳn hoi đấy, để sai lệch thì rất phiền.
Nhìn chung 2 chương đầu ít lỗi chính tả, đánh máy. Trình bày ra sao thì mình chưa thấy vì lên bằng điện thoại.
Mình cũng thích Thổ thần tập sự lắm. :x
Cố gắng lên nhá. :x
Tại mình tra trên google-sama thấy nói Kami là thần nên mới cho vào thôi, còn Thần đạo mình sẽ tìm hiển nhiều hơn để tránh sai lệch, cảm ơn bạn đã nhắc nhở. Về phần phụ lục mình sẽ tham khảo cách làm của mọi người để trình bày cho đẹp, tại lần đầu viết truyện nên không biết, cảm ơn bạn lần nữa nha! :x
Mong bạn tiếp tục ủng hộ truyện của mình. :tho26:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Vũ Tích

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 3: Thú cưng “bé nhỏ”!


“Vù!” Một cơn gió lớn thổi tới và khi cơn gió kết thúc, một bóng người hiện ra.


Đó là một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi có mái tóc màu nâu dài chạm đất. Cô mặc một bộ kimono xưa cũ màu trắng và trên tay cầm theo một cành hoa anh đào. Cô gái đi tới, cúi chào Yukiri: “Kamisama, chào mừng ngài tới nhận chức ở đền Yako. Thần là Fujita, nữ linh thần của đền.”


Kamisama? Đền Yako? Linh thần? Chuyện gì đang diễn ra vậy?


“Etou... Xin hỏi đây rốt cuộc là sao ạ?” Yukiri ngạc nhiên vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, hỏi.


“Kamisama, nơi đây là núi Yako. Bởi vì đền của chúng ta nằm trên núi này nên mới lấy luôn tên của ngọn núi này. Người đưa ngài đến đây là vị thần cũ của ngôi đền, Juje-sama. Sợi chỉ đỏ ở trong tay ngài chính là thần ấn tượng trưng cho thân phận thần đền Yako. Với thân phận này ngài sẽ dựa theo tình huống của những người đến khấn mà giải trừ tai ương cho ngài, hay nói cách khác ngài là một vị thần giải tai.” Fujita khẽ cúi mình giải thích cho Yukiri.


A rê, vậy là cô sẽ thành thần sao?


“Thật xin lỗi nhưng trò đùa này không vui tí nào cả.” Mặc dù có rất nhiều bằng chứng chứng minh mọi việc đều là sự thật nhưng Yukiri vẫn không thể nào chấp nhận nó. Làm thần? Trở thành kami (thần linh)? Không phải chỉ là huấn luyện một thú cưng nho nhỏ thôi sao?


“Kamisama, xin ngài vào đền để thần có thể giúp ngài làm lễ tẩy trần.” Fujita vẫn giữ nguyên vẻ mặt cung kính, vươn tay chỉ đường cho Yukiri.


“Vù!” Một cơn gió lại xuất hiện.


Khi định thần lại, Yukiri mới phát hiện ra mình đang đứng bên một hồ nước nóng thật lớn, bên cạnh là Fujita đã cầm sẵn quần áo để cô thay từ bao giờ.


“Fujita, cô đây là đang ép tôi trở thành thần của đền Yako?” Yukiri vô cùng không vui với hành vi vừa rồi của Fujita. Không phải là mời sao, rốt cuộc lại là cô ấy thi triển phép thuật kéo cô vào, hoàn toàn không có cơ hội từ chối.


“Kamisama, công việc của ngài còn rất nhiều cho nên xin ngài hãy tẩy trần thật nhanh ạ.” Fujita như bỏ mặc ngoài tai những lời trách cứ của Yukiri, giữ nguyên bộ mặt cung kính đến cứng nhắc đi tới giúp Yukiri tắm rửa.


Cô khẽ niệm một câu thần chú. Ngay lập tức nước từ trong hồ bay lên bao quanh lấy người Yukiri, đem bộ đồng phục hóa thành tro bụi. Sau đó Fujita lại dùng phép thuật giúp Yukiri làm khô người và đem thần phục mặc vào cho cô. Khi công việc xong xuôi, Fujita lại niệm chú đưa hai người đến trước cửa một căn phòng đang đóng kín.


“Kamisama, hiện tại là công việc của ngài. Xin hãy mở cửa ra và thuần hóa thú cưng ở trong căn phòng này.” Fujita sau khi cung kính nói chuyện liền biến mất.


Thật vui vẻ! Tự nhiên bị ném tới nơi này, sau đó thì trở thành thần linh rồi gặp được một linh thần đầy bạo lực và cuối cùng là như một con ngốc bị ném đến thuần hóa thú. Hơn nữa bộ kimono cô đang mặc trông thật kì lạ. Đuôi váy dài và tay áo cũng thật rộng, nhìn giống quần áo truyền thống của người Hoa hơn. Hơn nữa bên hông còn được thắt thêm rất nhiều thứ linh tinh, trông thật là vướng víu.


Thở phì phì đầy tức giận, Yukiri không thèm suy nghĩ đẩy ngay cánh cửa trước mặt rồi bước vào. Bên trong căn phòng là bóng tối như kéo dài đến vô tận và xung quanh cũng chẳng có thứ gì cả. Đây rốt cuộc có phải thú cưng hay không mà sao lại bị nhốt ở nơi này? Sẽ không phải là quái vật chứ?


“Bùng!” Từ một phía nào đó đột nhiên xuất hiện một ánh lửa màu xanh giống ma chơi và rồi cả căn phòng như bị đốt cháy, ánh lửa theo nhau xuất hiện ở khắp nơi khắp căn phòng. Khi ngọn lửa được đốt lên thì không gian có sáng lên một chút, đủ để Yukiri nhận ra một người đang bị xích ở cuối phòng. Nhưng đây cũng không hẳn là người bởi trên đầu người đó có một đôi tai và sau lưng là chín cái đuôi đang bị vây quanh bởi ngọn lửa xanh đáng sợ.


Ánh mắt của người này sắc nhọn và lạnh lùng, hằn lên sát ý mãnh liệt. Khóe miệng hắn có một vệt máu nho nhỏ và khi hắn nhếch miệng lên, hai chiếc răng năng sắc nhọn hiện ra.


Yukiri nhíu mày. “Người” này tại sao lại bị nhốt ở đây? Đây là đền thờ của thần Yako và nếu như hắn bị nhốt ở đây thì có lẽ đây là một con yêu quái đã làm rất nhiều điều ác sao? Là cửu vĩ hồ à?


Khẽ nhấc làn váy dài dưới chân lên để tránh bị ngã, Yukiri đi lại gần “người” kia.


“Hừ, cuối cùng thì bà già đó cũng bỏ cuộc rồi sao? Bà ta để lại chức vị của mình cho ngươi để ngươi giúp bà ta thu phục ta à?” Cửu vĩ hồ lạnh lùng mở miệng. Sau đó hắn thử động đậy nhưng sợi dây như những tia sét đánh vào người hắn.


“Xèo... xèo... ” Mùi cháy khét bốc lên. Trên người cửu vĩ hồ lại xuất hiện thêm vài vết thương và ánh mắt hắn càng thêm lạnh.


“Anh không thể động đậy, đúng chứ? Và Juje-sama muốn thuần phục anh trở thành linh thần nhỉ? Tôi sẽ không bắt anh thành linh thần của đền đâu, và cũng có thể thả anh ra nếu như anh chịu làm một hiệp ước với tôi.” Yukiri nhìn thấy cảnh tượng kia thì bật cười. Cứ tưởng rằng đó là một yêu quái độc ác, hóa ra chỉ là một con hồ ly nhỏ cô đơn thôi.


“Bán thần, ngươi hoàn toàn không có khả năng thả ta ra đâu.” Cửu vĩ hồ cười lạnh, mỉa mai nói.


“Đúng, có lẽ tôi không thể thả anh ra nhưng không có nghĩa là người khác không làm được. Nếu tôi nói Fujita thả anh thì... ” Yukiri đang nói thì bị cắt ngang:


“Fujita? Cô còn không nhận ra hả? Cô ta không chấp nhận cô làm chủ nhân đâu, hơn nữa cô ta không nói cho cô biết việc xác lập khế ước giữa thần và linh thần, đúng chứ?”


Ách, bị nói đúng rồi. Yukiri thầm lặng gào hét. Fujita chết tiệt, thế quái nào mà cô ta lại đối xử với thần mới như thế đấy, đúng là cả chủ lẫn tớ bọn họ đều thích bắt nạt cô mà.


“Hừ, tôi không tin tôi có thần ấn mà không thể làm gì được cái xích này.” Yukiri tức giận vươn tay nắm lấy sợi dây xích. Ngay lập tức dòng điện từ dây xích được xuất ra và truyền thẳng tới cơ thể cô. Hự, thì ra nó có thể đánh cả bán thần nữa.


Nhìn thấy cơ thể của Yukiri ngã xuống, cửu vĩ hồ khinh bỉ mắng một câu: “Ngu xuẩn!” rồi lại định nhắm mắt. Nhưng ngay lúc này một tia sáng màu vàng yếu ớt xuất hiện từ mi tâm của Yukiri và rồi lan rộng ra cả cơ thể. Ánh sáng này ngày một mạnh lên và cuối cùng nó trở nên chói chang như ánh nắng của mặt trời. Ánh sáng bao bọc lấy cơ thể Yukiri và mọi vết thương trên người cô đều được làm lành. Trái tim như đã ngừng nay đập lại, và mái tóc chỉ dài đến hông của cô hiện tại đã dài chạm đất.


Xích sắt trong ánh sáng đã bị vỡ nhưng cửu vĩ hồ lại không thể bỏ chạy bởi ánh sáng này khiến hắn chói mắt, và nó cũng như một sợi xích mới được thiết lập trên cơ thể hắn.


Một lát sau, ánh sáng yếu dần rồi tắt hẳn. Đôi mắt đang khép của Yukiri lại lần nữa mở ra, nhưng dường như ánh mắt đó đã thay đổi. Đúng! Trí nhớ của cô đã trở về.


Yukiri quên mất thân phận thần hạnh phúc của mình bởi trong lần đầu thai cách đây một trăm năm khi chuẩn bị nhập vào một thân xác mới đang ở trong bụng mẹ thì cô đã bị va đập với một linh hồn nữa. Đó là một bào thai song sinh nên mới dẫn đến sự kiện éo le này. Và thế là trong suốt một trăm năm qua, Yukiri đã sống như một người bình thường với thần ấn được giấu kĩ bên trong linh hồn.


Lẳng lặng nhìn đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của cửu vĩ hồ, Yukiri nở nụ cười đầy ấm áp.


“A ra, bị nhìn thấy rồi.”


“Cô... cô là ai?” Cửu vĩ hồ vẫn trợn mắt, lắp bắp nói ra câu hỏi.


Ánh sáng kia, nụ cười kia, và cả sự ấm áp này nữa, nó khác hẳn với lúc nãy. Hắn cảm thấy bản thân thật thanh thản và khi đứng trước nụ cười của cô gái này, hắn muốn được cô ấy ôm. Hơi ấm đó, hắn đã khao khát thật lâu, dù ở địa ngục hay là khi bị giam ở trong căn phòng tối tăm này. Hắn chỉ từng được nhìn thấy hơi ấm này một lần duy nhất khi còn bé. Khi đó hắn dưới hình dạng hồ ly núp trong bụi cỏ nhìn thấy một bóng người. Người đó dịu dàng bế con mèo hoang mới sinh lên tay và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà nào!” Khuôn mặt người đó tuy đã mờ nhạt trong ánh sáng chói chang của mặt trời nhưng đó là kí ức đẹp nhất của hắn, kí ức mà hắn vẫn luôn bảo vệ.


Hắn đã từng mơ ước, ước mình trở thành con mèo kia, được người đó bế vào lòng thì thật tốt. Nhưng sau tất cả thì hắn chỉ có sự lạnh lẽo làm bạn. Chém giết, phản bội, sợ hãi hay căm thù, đó là tất cả những gì hắn có và nhận được. Không có ấm áp, không có yêu thương, tất cả chỉ là giấc mơ quá xa vời. Nhưng nay giấc mơ của hắn giống như đã trở lại, và bóng hình kia đã hiện ra thật rõ. Nhưng cô gái này chỉ là một con người, làm sao cô ta có thể sống lâu như thế chứ?


Không! Cô ta không phải con người, bởi nếu là người thì sẽ không có ai có thể chịu được dòng điện hủy diệt kia, con người rất yếu đuối!


“Tôi á? Tôi là Minamono Yukiri, là tân thần Yako.” Yukiri nở một nụ cười thật tươi, và trong căn phòng, hàng ngàn loài hoa đột nhiên mọc lên rồi khoe sắc khiến cho một nơi vốn đang âm u trở nên thật tươi đẹp.


Cuộc hành trì của Yukiri đã bắt đầu.
 
Bên trên