Chuyện "đề" ở đây là nói đến chuyện chơi "đề" cờ bạc, mà trong dân gian vẫn gọi là "đề đóm".
Có thể nói không ngoa là ở nơi nào trên đất nước Việt Nam này người ta cũng biết đến chơi "đề". Có thể ai đó nói rằng họ không ham, không thích, hay thậm chí không chơi, nhưng chơi đề như thế nào, luật của nó ra sao, thì họ lại biết rõ. Cách chơi hết sức đơn giản. Chỉ cần bỏ ra một số tiền đặt cho "chủ đề" kèm theo một con số tự đoán có 2 chữ số. Nếu cuối ngày, so số đó với 2 số đuôi của giải sổ số đặc biệt (Hà Nội, hay của địa phương nào là do qui ước) mà trùng, thì người chơi được được nhận một số tiền gấp 70 lần số tiền đặt. Cái chỉ số gấp 70 lần ấy, chính là ma lực kéo người ta vào trò chơi. Hơn nữa, người chơi có thể đặt tiền chơi từ một nghìn đồng tới nhiều triệu đồng cho một số đoán. Nghĩa là đối tượng dân cư nào cũng có thể tham gia chơi nếu muốn, không cứ phải có nhiều hay ít tiền.
Trò chơi "đề" đã bị cấm, bị coi là đánh bạc, là phạm pháp, nhưng nó vẫn cứ phát triển khi công khai, lúc ngấm ngầm mà không có cách gì triệt bỏ được. Dù rằng đánh "đề" bị xếp vào loại tệ nạn xã hội, nhiều người tan cửa nát nhà, nhưng người ta vẫn chơi. Thậm chí nhà nước còn đặt ra một loại sổ số tương tự như cách chơi đề cho người ta chơi công khai để dẹp "đề" chui (hay cạnh tranh?), nhưng kết quả thu được vẫn không khả quan.
Anh Thiều, Trưởng phòng Quản trị cơ quan tôi là một người say mê món "đề" này. Anh say mê theo một kiểu đặc biệt, muốn nâng kỹ thuật "đánh đề" lên thành một môn khoa học. Không hiểu tìm tòi từ đâu, mà anh khăng khăng là kết quả của giải sổ số đặc biệt xuất hiện theo một quy luật. Lúc thì anh bảo qui luật đó có dính dáng đến toán học, môn xác suất thống kê. Lúc thì anh bảo, đơn giản chỉ là sự gắp thăm tự chọn của một nhóm người quản trị nào đấy, sau đó lái việc quay số mở thưởng theo cái kết quả gắp thăm có trước ấy. Trong túi anh luôn có một cuốn sổ nhỏ kèm theo cây bút bi. Lúc rỗi là lại thấy lôi ra ghi ghi chép chép, rồi tính toán. Nhìn vào cuốn sổ của anh thì chắc Shelockhome cũng chịu thua, không biết bắt đầu đọc từ đâu.
Anh Thiều chơi "đề" với mức đặt nho nhỏ, nhưng rất hay chơi. Đôi lúc cũng thấy anh "trúng". Khi đó, anh thường đến cơ quan sớm và đứng đón tôi ở cổng ra vào. Anh rủ tôi ra ăn sáng ở quán mỳ vằn thắn đầu phố, là món ăn anh thích khi có chút tiền. Dần dà, tôi cũng quen với lệ đó, và gọi món mỳ vằn thắn là món mỳ "đề". Vừa ăn mỳ, anh vừa hào hứng kể về tình tiết dẫn đến sự đoán trúng số "đề". Anh kể say sưa và phân tích có vẻ logic lắm, nhưng theo cách hiểu của tôi thì, khi mà người ta đã làm xong việc có kết quả rồi, thì phân tích thế nào chả đúng.
Chuyện anh được gọi là "Thần đề" thật lạ lùng và có chút huyền bí. Chỉ có thể cho đó là một loại ngẫu nhiên, nhưng cũng là sự ngẫu nhiên hiếm có.
Đấy là một lần anh "trúng" một "con đề" kha khá. Thái độ của anh có chiều khác so với mấy lần "trúng đề" trước. Anh có vẻ tự tin và ung dung hiếm thấy. Anh rủ cả một đám trong cơ quan ra quán nước, đãi kẹo lạc và thuốc lào. Chả là anh rất say món "thuốc lào Vĩnh Bảo". Rồi anh thì thào nghe có vẻ bí hiểm lắm. Thông tin mà anh đưa ra là anh đã tìm ra quy luật đề, với lời tuyên bố xanh rờn: "Từ nay, tớ mà đánh con nào là trúng con ấy". Cả bọn gật gù, nhưng nịnh anh là chính, chứ chưa tin lắm. Riêng bà hàng nước thì nhìn anh ngưỡng mộ như bụt sống hiện lên.
Khi mọi người đã đứng dậy ra về, anh ghé tai bà hàng nước và nói một con số. Tất cả chỉ cười, rồi ai về phòng nấy.
Chuyện lạ xảy ra. Tối hôm đó "đề" về đúng con số mà anh Thiều đã nói. Trưa hôm sau cả bọn lại láo nháo kéo nhau ra hàng nước, nhưng lần này do bà hàng nước khao. Bà ta đã đánh một "con đề" có mệnh giá 50.000 đồng và thu về ba triệu rưỡi. Bằng tới hai tháng lãi tiền nước chứ không phải chuyện chơi.
Cuối buổi, anh Thiều lại phán một con số. Thái độ của anh như một vị thần linh bao dung, độ lượng và tràn đầy nhân ái. Anh đang ban phát của cải của Ngọc Hoàng Thượng đế cho bàn dân thiên hạ. Lần này thì cả đám "chiến sĩ " trong cơ quan nhìn anh thần tượng. Mọi người đều nhẩm tính và lặng lẽ thử vận may cho riêng mình. Thông tin lúc đó vẫn chỉ gói gọn trong cái đám láo nháo ấy và thêm bà hàng nước được biết.
Tối hôm đó "đề" lại về đúng như anh Thiều đoán. Cái hội nước chè của anh Thiều, tuy buổi tối ai ở nhà nấy, nhưng đều chết lặng đi. Chết lặng vì sung sướng. Điện thoại tíu tít trong đêm.
Sáng hôm sau, không chỉ anh Thiều, mà tất cả bọn đều đi ăn mỳ vằn thằn, khiến cô bán hàng vừa vui, vừa cuống cả lên vì thiếu chỗ ngối ở vỉa hè và phục vụ không kịp. Anh Thiều trở thành tâm điểm của giữa lố nhố những gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cả bọn lần lượt khai báo thành tích. Người mạnh dạn đánh to nhất trong cả bọn là thằng Dương, lái xe riêng cho Sếp. Nó thu về 14 triệu đồng, bằng gần một năm lương "cứng". Dương nhận trả tiền ăn sáng cho cả bọn.
Sáng hôm đó, hầu như chẳng ai làm việc gì nên hồn. Tất cả đều lóng ngóng, ngồi không yên chỗ. Cả bọn chỉ chờ đến giờ họp mặt buổi trưa. Lần này là hội tụ ở quán cà-phê "Con Gà" sang trọng giữa phố, chứ không phải ở quán nước chè thanh bạch nữa. Ai cũng nhìn anh Thiều như vị cứu tinh. Không khí hào hứng và rạo rực còn hơn cả khi toàn cơ quan nhận được cờ thi đua của Bộ, kèm số tiền đủ cho cả cơ quan được đi du thuyền một vòng quanh hồ Tây có tiệc đứng. Cà-phê xong, ai cũng tranh trả tiền khiến cô chủ quán xinh đẹp phải tròn xoe mắt nhìn các chàng trai đầy ngưỡng mộ. Trưa hôm đó, anh Thiều không tuyên bố ngay "con đề" tiếp theo, mà nháy mắt tỏ ý thần bí, hẹn cuối chiều sẽ phán.
Chưa đến 4 rưỡi chiều mà đám Fan hâm mộ đã tụ tập trước cửa phòng làm việc của anh Thiều. Ngoài những gương mặt quen thuộc trong cơ quan, bữa nay còn có thêm cả vài người tự xưng là bạn của anh Thiều. Họ làm ở cơ quan khác, nhưng là chiến hữu của anh từ thuở nào không rõ. Có anh bên Xây dựng, có anh ở bên Y tế. Lại có hẳn một ông chuyên viên có hàm râu quai nón rậm rì làm ở tận Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội. Tất cả bọn họ đã nghe được tin đồn từ đâu không rõ, là anh Thiều đã tìm ra qui luật "đề". Họ đến để xin lộc trời thông qua ông bạn tốt của họ.
Đúng 5 giờ chiều, anh Thiều mới mở cửa phòng, bước ra vươn vai. Có lẽ cái việc tính "đề" đã vắt đi của anh một phần không nhỏ sức lực của người đàn ông tuổi 45. Anh vui vẻ gọi tất cả vào phòng. Phòng thì chật, ghế ngồi có ít nên tất cả phải lao xao một lúc lâu mới ổn định trật tự. Anh Thiều chậm rãi đưa mắt nhìn tất cả một lượt rồi tuyên bố:
- Hôm nay "đề" về …. Nhưng xin các bố đừng có làm ồn ào quá. Việc này là tiết lộ thiên cơ, hao người lắm chứ không phải chơi đâu.
Cả bọn há mồm nuốt từng lời nói của anh Thiều, thấm nhuần tư tưởng. Sau đó tất cả rút lui có trật tự.
Tối về lại trúng đề. Nhân bảo như thần bảo. Thế là anh Thiều đã đoán đúng số "đề" tới bốn lần liên tiếp. Bây giờ thì tất cả những kẻ chầu rìa đều đã được hưởng "sái" và đã thu được một món lợi không nhỏ.
Sang đến buổi chiều của ngày thứ năm, mấy ông bạn hữu của anh Thiều đã mò sang từ sớm. Cái ông râu quai nón nhân danh bạn hữu anh Thiều và là người cao tuổi nhất tập trung tất cả lại và tổ chức ngay một cuộc họp nội bộ phía sau nhà bếp. Điều thứ nhất, ông suy tôn anh Thiều là "Thần đề", thiêng như Thánh sống. Cả bọn nhất trí ngay, không phải bàn cãi. Điều thứ hai, ông nêu ra tầm quan trọng và hai lý do phải bảo vệ "Thần đề". Ông hùng hồn:
- Bây giờ anh Thiều chính là người đem lại cơm áo cho chúng ta. Nhưng đồng thời, anh cũng sẽ có hai kẻ thù to lớn và nguy hiểm. Thứ nhất là bọn chủ đề. Đối với chúng, anh Thiều là con dao hai lưỡi. Nếu anh theo chúng, chúng sẽ thâu tóm và lũng đoạn cả xã hội, vì khi đó, chúng nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi "đề". Ngược lại, anh sẽ làm cho chúng nhanh chóng khuynh gia bại sản. Vì lợi, chúng có thể thủ tiêu anh Thiều bất cứ lúc nào. Thứ hai là nhà nước. Sổ số cũng có hình thức mua vé số chọn trước, giống như chơi đề. Khi đó, số phận của các Công ty sổ số nhà nước cũng không khác gì chủ đề khi liên tục phải trả thưởng những số tiền lớn. Nhà nước cũng có thể bắt tù anh Thiều bất cứ lúc nào.
Cả bọn nghe mà vừa sợ lại vừa lo cho anh Thiều. Nhưng bảo không đánh đề theo anh Thiều nữa thì không ai muốn bỏ.
Cuối cùng, ông râu quai nón tuyên bố:
- Vì thế bây giờ chúng ta phải đi vào bí mật. Không được tụ tập ồn ào, ầm ĩ. Nhất là phải khống chế số tiền chơi, không được đánh to quá dễ lộ.
Tất cả đồng ý và lập ra cả một Ban quản trị để điều hành.
Đề lại về lần thứ năm. Bây giờ thì ai cũng yên chí là nằm trong cái tổ chức "đánh đề" này rồi thì trước sau cũng sẽ giàu có. Đương nhiên là phải chấp hành kỷ luật thật nghiêm chỉnh.
Ngày thứ sáu, anh Thiều lại phán "đề". Nhưng cái chuyện giữ bí mật để bảo vệ anh có vẻ khó mà thực hiện. Đứa cháu bà hàng nước cùng mấy đứa bạn quanh phố sùng sục đòi vào cơ quan gặp anh Thiều. Chúng đã được bà hàng nước rỉ tai câu chuyện. Kiếm tiền dễ quá thì ai mà chả ham. Tham lam vốn là bản tính con người mà. Chúng cũng từng là "bạn đề" của anh Thiều từ lâu rồi, nên anh Thiều cũng khó mà lảng tránh cho được. Chắc cái đà này thì cả cơ quan, rồi cả phố sẽ giàu lên, hay tất cả sẽ tan tành ra mây khói, không ai có thể đoán hay dám nghĩ đến điều gì xa hơn.
*
Sau một chuyến đi công tác tỉnh xa dài ngày, cuối giờ ngày hôm đó tôi cũng về đến cơ quan. Tôi rẽ vào phòng anh Thiều chơi, bình thường như mọi khi. Ngồi uống xong chén nước, chợt anh Thiều bảo:
. Hình như ngày mai sinh nhật thằng lớn nhà cậu thì phải. Tớ có quà cho nó.
Tôi chợt thấy xúc động và bối rối trước sự quan tâm của anh. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy anh đưa cho tôi mỗi tờ hai nghìn đồng. Từng này chỉ đủ mua hai chiếc kẹo lạc. Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, anh xé mẩu giấy, viết gì vào đó rồi đưa tôi:
- Cậu về nhà ngay đi, nhớ rẽ qua hàng nước đánh hai nghìn con "đề" này là mai đủ tiền mua một hộp bánh to cho cháu.
Rồi anh đút hai tay vào túi, ngửa mặt lên trần nhà vẻ phớt Ăng-lê và chậm rãi đánh gót đi về cuối phòng. Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu thế nào, nhưng vẫn phải chào anh rồi rút lui.
Về đến gần nhà, nhớ lời anh Thiều dặn tôi rẽ qua hàng nước xin đánh con "đề". Bà hàng nước vốn quen mặt mà hôm nay nhìn tôi như nhìn người từ trên trời rơi xuống. Nhưng rồi bà cũng ghi đề cho tôi. Mảnh giấy anh Thiều ghi cho tôi có số 88.
Tối đó tôi không xem Ti vi, cũng không hỏi kết quả. Sáng hôm sau ở cơ quan, phải đến nửa buổi tôi mới nhớ ra và mở tờ báo Hà Nội mới ra xem. Hai số đuôi của giải đặc biệt không phải số 88. Tôi khẽ cười và gấp tờ báo lại. Chắc anh Thiều nghĩ ra trò gì vui đùa mình.
Về sau tôi mới biết cái chuyện anh Thiều đoán đúng "đề" năm lần liên tiếp. Còn sáng hôm đó trong cơ quan tôi có cả một lũ ngơ ngác. Chúng nó nháo nhác nhìn nhau như đám gà con lạc mẹ.
Hôm sau, rồi những hôm sau nữa, anh Thiều không còn đoán đúng "đề" nữa. Cả đám hâm mộ trong cơ quan lẫn các "chiến hữu" của anh Thiều tự nhiên giải tán dần hết. Ông râu quai nón cũng không còn phải lo lên kế hoạch chi tiết để bảo vệ "Thần đề" nữa.
Chắc anh Thiều vẫn tiếp tục chơi "đề" nho nhỏ như ngày trước. Có thể cũng có lúc anh trúng, nhưng cái sự ngẫu nhiên kể ở trên thì không bao giờ lặp lại nữa.
Tôi cũng không còn nhớ lần cuối cùng anh Thiều mời tôi đi ăn mỳ vằn thắn buổi sáng là khi nào./.
Có thể nói không ngoa là ở nơi nào trên đất nước Việt Nam này người ta cũng biết đến chơi "đề". Có thể ai đó nói rằng họ không ham, không thích, hay thậm chí không chơi, nhưng chơi đề như thế nào, luật của nó ra sao, thì họ lại biết rõ. Cách chơi hết sức đơn giản. Chỉ cần bỏ ra một số tiền đặt cho "chủ đề" kèm theo một con số tự đoán có 2 chữ số. Nếu cuối ngày, so số đó với 2 số đuôi của giải sổ số đặc biệt (Hà Nội, hay của địa phương nào là do qui ước) mà trùng, thì người chơi được được nhận một số tiền gấp 70 lần số tiền đặt. Cái chỉ số gấp 70 lần ấy, chính là ma lực kéo người ta vào trò chơi. Hơn nữa, người chơi có thể đặt tiền chơi từ một nghìn đồng tới nhiều triệu đồng cho một số đoán. Nghĩa là đối tượng dân cư nào cũng có thể tham gia chơi nếu muốn, không cứ phải có nhiều hay ít tiền.
Trò chơi "đề" đã bị cấm, bị coi là đánh bạc, là phạm pháp, nhưng nó vẫn cứ phát triển khi công khai, lúc ngấm ngầm mà không có cách gì triệt bỏ được. Dù rằng đánh "đề" bị xếp vào loại tệ nạn xã hội, nhiều người tan cửa nát nhà, nhưng người ta vẫn chơi. Thậm chí nhà nước còn đặt ra một loại sổ số tương tự như cách chơi đề cho người ta chơi công khai để dẹp "đề" chui (hay cạnh tranh?), nhưng kết quả thu được vẫn không khả quan.
Anh Thiều, Trưởng phòng Quản trị cơ quan tôi là một người say mê món "đề" này. Anh say mê theo một kiểu đặc biệt, muốn nâng kỹ thuật "đánh đề" lên thành một môn khoa học. Không hiểu tìm tòi từ đâu, mà anh khăng khăng là kết quả của giải sổ số đặc biệt xuất hiện theo một quy luật. Lúc thì anh bảo qui luật đó có dính dáng đến toán học, môn xác suất thống kê. Lúc thì anh bảo, đơn giản chỉ là sự gắp thăm tự chọn của một nhóm người quản trị nào đấy, sau đó lái việc quay số mở thưởng theo cái kết quả gắp thăm có trước ấy. Trong túi anh luôn có một cuốn sổ nhỏ kèm theo cây bút bi. Lúc rỗi là lại thấy lôi ra ghi ghi chép chép, rồi tính toán. Nhìn vào cuốn sổ của anh thì chắc Shelockhome cũng chịu thua, không biết bắt đầu đọc từ đâu.
Anh Thiều chơi "đề" với mức đặt nho nhỏ, nhưng rất hay chơi. Đôi lúc cũng thấy anh "trúng". Khi đó, anh thường đến cơ quan sớm và đứng đón tôi ở cổng ra vào. Anh rủ tôi ra ăn sáng ở quán mỳ vằn thắn đầu phố, là món ăn anh thích khi có chút tiền. Dần dà, tôi cũng quen với lệ đó, và gọi món mỳ vằn thắn là món mỳ "đề". Vừa ăn mỳ, anh vừa hào hứng kể về tình tiết dẫn đến sự đoán trúng số "đề". Anh kể say sưa và phân tích có vẻ logic lắm, nhưng theo cách hiểu của tôi thì, khi mà người ta đã làm xong việc có kết quả rồi, thì phân tích thế nào chả đúng.
Chuyện anh được gọi là "Thần đề" thật lạ lùng và có chút huyền bí. Chỉ có thể cho đó là một loại ngẫu nhiên, nhưng cũng là sự ngẫu nhiên hiếm có.
Đấy là một lần anh "trúng" một "con đề" kha khá. Thái độ của anh có chiều khác so với mấy lần "trúng đề" trước. Anh có vẻ tự tin và ung dung hiếm thấy. Anh rủ cả một đám trong cơ quan ra quán nước, đãi kẹo lạc và thuốc lào. Chả là anh rất say món "thuốc lào Vĩnh Bảo". Rồi anh thì thào nghe có vẻ bí hiểm lắm. Thông tin mà anh đưa ra là anh đã tìm ra quy luật đề, với lời tuyên bố xanh rờn: "Từ nay, tớ mà đánh con nào là trúng con ấy". Cả bọn gật gù, nhưng nịnh anh là chính, chứ chưa tin lắm. Riêng bà hàng nước thì nhìn anh ngưỡng mộ như bụt sống hiện lên.
Khi mọi người đã đứng dậy ra về, anh ghé tai bà hàng nước và nói một con số. Tất cả chỉ cười, rồi ai về phòng nấy.
Chuyện lạ xảy ra. Tối hôm đó "đề" về đúng con số mà anh Thiều đã nói. Trưa hôm sau cả bọn lại láo nháo kéo nhau ra hàng nước, nhưng lần này do bà hàng nước khao. Bà ta đã đánh một "con đề" có mệnh giá 50.000 đồng và thu về ba triệu rưỡi. Bằng tới hai tháng lãi tiền nước chứ không phải chuyện chơi.
Cuối buổi, anh Thiều lại phán một con số. Thái độ của anh như một vị thần linh bao dung, độ lượng và tràn đầy nhân ái. Anh đang ban phát của cải của Ngọc Hoàng Thượng đế cho bàn dân thiên hạ. Lần này thì cả đám "chiến sĩ " trong cơ quan nhìn anh thần tượng. Mọi người đều nhẩm tính và lặng lẽ thử vận may cho riêng mình. Thông tin lúc đó vẫn chỉ gói gọn trong cái đám láo nháo ấy và thêm bà hàng nước được biết.
Tối hôm đó "đề" lại về đúng như anh Thiều đoán. Cái hội nước chè của anh Thiều, tuy buổi tối ai ở nhà nấy, nhưng đều chết lặng đi. Chết lặng vì sung sướng. Điện thoại tíu tít trong đêm.
Sáng hôm sau, không chỉ anh Thiều, mà tất cả bọn đều đi ăn mỳ vằn thằn, khiến cô bán hàng vừa vui, vừa cuống cả lên vì thiếu chỗ ngối ở vỉa hè và phục vụ không kịp. Anh Thiều trở thành tâm điểm của giữa lố nhố những gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cả bọn lần lượt khai báo thành tích. Người mạnh dạn đánh to nhất trong cả bọn là thằng Dương, lái xe riêng cho Sếp. Nó thu về 14 triệu đồng, bằng gần một năm lương "cứng". Dương nhận trả tiền ăn sáng cho cả bọn.
Sáng hôm đó, hầu như chẳng ai làm việc gì nên hồn. Tất cả đều lóng ngóng, ngồi không yên chỗ. Cả bọn chỉ chờ đến giờ họp mặt buổi trưa. Lần này là hội tụ ở quán cà-phê "Con Gà" sang trọng giữa phố, chứ không phải ở quán nước chè thanh bạch nữa. Ai cũng nhìn anh Thiều như vị cứu tinh. Không khí hào hứng và rạo rực còn hơn cả khi toàn cơ quan nhận được cờ thi đua của Bộ, kèm số tiền đủ cho cả cơ quan được đi du thuyền một vòng quanh hồ Tây có tiệc đứng. Cà-phê xong, ai cũng tranh trả tiền khiến cô chủ quán xinh đẹp phải tròn xoe mắt nhìn các chàng trai đầy ngưỡng mộ. Trưa hôm đó, anh Thiều không tuyên bố ngay "con đề" tiếp theo, mà nháy mắt tỏ ý thần bí, hẹn cuối chiều sẽ phán.
Chưa đến 4 rưỡi chiều mà đám Fan hâm mộ đã tụ tập trước cửa phòng làm việc của anh Thiều. Ngoài những gương mặt quen thuộc trong cơ quan, bữa nay còn có thêm cả vài người tự xưng là bạn của anh Thiều. Họ làm ở cơ quan khác, nhưng là chiến hữu của anh từ thuở nào không rõ. Có anh bên Xây dựng, có anh ở bên Y tế. Lại có hẳn một ông chuyên viên có hàm râu quai nón rậm rì làm ở tận Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội. Tất cả bọn họ đã nghe được tin đồn từ đâu không rõ, là anh Thiều đã tìm ra qui luật "đề". Họ đến để xin lộc trời thông qua ông bạn tốt của họ.
Đúng 5 giờ chiều, anh Thiều mới mở cửa phòng, bước ra vươn vai. Có lẽ cái việc tính "đề" đã vắt đi của anh một phần không nhỏ sức lực của người đàn ông tuổi 45. Anh vui vẻ gọi tất cả vào phòng. Phòng thì chật, ghế ngồi có ít nên tất cả phải lao xao một lúc lâu mới ổn định trật tự. Anh Thiều chậm rãi đưa mắt nhìn tất cả một lượt rồi tuyên bố:
- Hôm nay "đề" về …. Nhưng xin các bố đừng có làm ồn ào quá. Việc này là tiết lộ thiên cơ, hao người lắm chứ không phải chơi đâu.
Cả bọn há mồm nuốt từng lời nói của anh Thiều, thấm nhuần tư tưởng. Sau đó tất cả rút lui có trật tự.
Tối về lại trúng đề. Nhân bảo như thần bảo. Thế là anh Thiều đã đoán đúng số "đề" tới bốn lần liên tiếp. Bây giờ thì tất cả những kẻ chầu rìa đều đã được hưởng "sái" và đã thu được một món lợi không nhỏ.
Sang đến buổi chiều của ngày thứ năm, mấy ông bạn hữu của anh Thiều đã mò sang từ sớm. Cái ông râu quai nón nhân danh bạn hữu anh Thiều và là người cao tuổi nhất tập trung tất cả lại và tổ chức ngay một cuộc họp nội bộ phía sau nhà bếp. Điều thứ nhất, ông suy tôn anh Thiều là "Thần đề", thiêng như Thánh sống. Cả bọn nhất trí ngay, không phải bàn cãi. Điều thứ hai, ông nêu ra tầm quan trọng và hai lý do phải bảo vệ "Thần đề". Ông hùng hồn:
- Bây giờ anh Thiều chính là người đem lại cơm áo cho chúng ta. Nhưng đồng thời, anh cũng sẽ có hai kẻ thù to lớn và nguy hiểm. Thứ nhất là bọn chủ đề. Đối với chúng, anh Thiều là con dao hai lưỡi. Nếu anh theo chúng, chúng sẽ thâu tóm và lũng đoạn cả xã hội, vì khi đó, chúng nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi "đề". Ngược lại, anh sẽ làm cho chúng nhanh chóng khuynh gia bại sản. Vì lợi, chúng có thể thủ tiêu anh Thiều bất cứ lúc nào. Thứ hai là nhà nước. Sổ số cũng có hình thức mua vé số chọn trước, giống như chơi đề. Khi đó, số phận của các Công ty sổ số nhà nước cũng không khác gì chủ đề khi liên tục phải trả thưởng những số tiền lớn. Nhà nước cũng có thể bắt tù anh Thiều bất cứ lúc nào.
Cả bọn nghe mà vừa sợ lại vừa lo cho anh Thiều. Nhưng bảo không đánh đề theo anh Thiều nữa thì không ai muốn bỏ.
Cuối cùng, ông râu quai nón tuyên bố:
- Vì thế bây giờ chúng ta phải đi vào bí mật. Không được tụ tập ồn ào, ầm ĩ. Nhất là phải khống chế số tiền chơi, không được đánh to quá dễ lộ.
Tất cả đồng ý và lập ra cả một Ban quản trị để điều hành.
Đề lại về lần thứ năm. Bây giờ thì ai cũng yên chí là nằm trong cái tổ chức "đánh đề" này rồi thì trước sau cũng sẽ giàu có. Đương nhiên là phải chấp hành kỷ luật thật nghiêm chỉnh.
Ngày thứ sáu, anh Thiều lại phán "đề". Nhưng cái chuyện giữ bí mật để bảo vệ anh có vẻ khó mà thực hiện. Đứa cháu bà hàng nước cùng mấy đứa bạn quanh phố sùng sục đòi vào cơ quan gặp anh Thiều. Chúng đã được bà hàng nước rỉ tai câu chuyện. Kiếm tiền dễ quá thì ai mà chả ham. Tham lam vốn là bản tính con người mà. Chúng cũng từng là "bạn đề" của anh Thiều từ lâu rồi, nên anh Thiều cũng khó mà lảng tránh cho được. Chắc cái đà này thì cả cơ quan, rồi cả phố sẽ giàu lên, hay tất cả sẽ tan tành ra mây khói, không ai có thể đoán hay dám nghĩ đến điều gì xa hơn.
*
Sau một chuyến đi công tác tỉnh xa dài ngày, cuối giờ ngày hôm đó tôi cũng về đến cơ quan. Tôi rẽ vào phòng anh Thiều chơi, bình thường như mọi khi. Ngồi uống xong chén nước, chợt anh Thiều bảo:
. Hình như ngày mai sinh nhật thằng lớn nhà cậu thì phải. Tớ có quà cho nó.
Tôi chợt thấy xúc động và bối rối trước sự quan tâm của anh. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy anh đưa cho tôi mỗi tờ hai nghìn đồng. Từng này chỉ đủ mua hai chiếc kẹo lạc. Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, anh xé mẩu giấy, viết gì vào đó rồi đưa tôi:
- Cậu về nhà ngay đi, nhớ rẽ qua hàng nước đánh hai nghìn con "đề" này là mai đủ tiền mua một hộp bánh to cho cháu.
Rồi anh đút hai tay vào túi, ngửa mặt lên trần nhà vẻ phớt Ăng-lê và chậm rãi đánh gót đi về cuối phòng. Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu thế nào, nhưng vẫn phải chào anh rồi rút lui.
Về đến gần nhà, nhớ lời anh Thiều dặn tôi rẽ qua hàng nước xin đánh con "đề". Bà hàng nước vốn quen mặt mà hôm nay nhìn tôi như nhìn người từ trên trời rơi xuống. Nhưng rồi bà cũng ghi đề cho tôi. Mảnh giấy anh Thiều ghi cho tôi có số 88.
Tối đó tôi không xem Ti vi, cũng không hỏi kết quả. Sáng hôm sau ở cơ quan, phải đến nửa buổi tôi mới nhớ ra và mở tờ báo Hà Nội mới ra xem. Hai số đuôi của giải đặc biệt không phải số 88. Tôi khẽ cười và gấp tờ báo lại. Chắc anh Thiều nghĩ ra trò gì vui đùa mình.
Về sau tôi mới biết cái chuyện anh Thiều đoán đúng "đề" năm lần liên tiếp. Còn sáng hôm đó trong cơ quan tôi có cả một lũ ngơ ngác. Chúng nó nháo nhác nhìn nhau như đám gà con lạc mẹ.
Hôm sau, rồi những hôm sau nữa, anh Thiều không còn đoán đúng "đề" nữa. Cả đám hâm mộ trong cơ quan lẫn các "chiến hữu" của anh Thiều tự nhiên giải tán dần hết. Ông râu quai nón cũng không còn phải lo lên kế hoạch chi tiết để bảo vệ "Thần đề" nữa.
Chắc anh Thiều vẫn tiếp tục chơi "đề" nho nhỏ như ngày trước. Có thể cũng có lúc anh trúng, nhưng cái sự ngẫu nhiên kể ở trên thì không bao giờ lặp lại nữa.
Tôi cũng không còn nhớ lần cuối cùng anh Thiều mời tôi đi ăn mỳ vằn thắn buổi sáng là khi nào./.
Chỉnh sửa lần cuối: