Anh hỏi mưa: Em có buồn không?
Mưa mỉm cười, cúi mặt, rồi tan vỡ
Trả cho anh vùng trời đầy khoảng trống
Chỉ một màu bàng bạc của hư không.
Ừ có lẽ, phải chăng, nơi em chẳng còn gì
Từng nhịp đập, có phải không là từng hồi trống rỗng
Những hoài niệm hẳn đã cùng mưa tan biến
Chỉ còn lại thứ nghịch hàm cay nghiệt
Để em trống thì vô hạn đầy anh.
Anh là kẻ khờ dễ lừa nhất thế gian
Em nói có, rồi không, anh đều tin là thật.
Vì trái tim khờ nên lòng tin không giá
Mà yêu thương chưa bao giờ là nghiệt ngã
Chân thành quá, cũng mất mát gì đâu...
Anh nói với mưa: Nếu muốn cứ phũ phàng
Vì có lẽ, nơi em không còn nữa...
Nếu cuộc đời chỉ cần một người đeo lên niềm cay nghiệt
Thì hãy chọn kẻ khờ không biết gì là hối tiếc
Với trái tim chân thành
Sẽ bảo vệ kẻ khờ khỏi niềm đau ly biệt...
Nhưng mỗi lần ngước mắt nhìn mảnh đời khô kiệt
Có bao giờ em chịu bỏ đi một niềm nhớ
Phải lãng quên một người
Là anh?
Đính kèm
Chỉnh sửa lần cuối: