Tản văn Khóc.

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Tôi không nhớ mình đã từng khóc vì những điều chi. Khóc vì đau, vì yếu đuối, vì nhớ nhà, vì oan uổng, vì giận dỗi, vì bị đánh hay vì tự dưng muốn khóc... Khóc, chính là chảy nước mắt, chính là nấc lên những tiếng nghẹn ngào cùng nước mũi sụt sịt chảy. Đơn giản.

Đơn giản. Vì khi đó tôi còn là một đứa con nít, hoặc con nít hoặc đang lớn. Nhỏ bé, nhát gan, nổi loạn.
khóc.jpg
Tôi lớn dần lên, bằng cách này hay cách khác, những bận bịu, lo toan, những bất đồng quan điểm, những nổi loạn đã kéo tôi rời xa ba mẹ, rời xa những yêu thương. Tôi không cho phép mình khóc bằng mọi giá. Đôi mắt tôi ráo hoảnh nhìn những bất ổn xảy ra trong gia đình mình, đôi môi tôi vẫn cười dù những đau đớn vẫn hành hạ bản thân từng chút. Khi đó tôi hồn nhiên cho rằng không khóc chính là mạnh mẽ. Mạnh mẽ là không khóc. Ừ thì mạnh mẽ, gồng mình lên để mạnh mẽ, để chứng tỏ mình mạnh mẽ.

Cho đến một ngày, khi tưởng rằng bản thân đã mạnh mẽ như một điều hiển nhiên, tôi lại thảng thốt nhận ra mình quên cách khóc. Con gái, và quên cách khóc. Con gái, và không nhớ lần cuối cùng nước mắt mình từng rơi là khi nào.

Khóc không phải là yếu đuối, người biết khóc thực ra là người hạnh phúc. Dù là khoa học hay thực tế đều đã chứng minh, khóc làm con người ta giải tỏa được rất nhiều, tâm trạng, đau buồn, stress. Khóc sẽ làm trái tim nhẹ nhõm và tâm hồn trong trẻo hơn dù khóc có thể làm mắt mũi sưng húp, đỏ quạch.

Lúc biết được những điều đó là khi đau đớn và mệt mỏi giày vò vắt kiệt trái tim tôi trong khi đôi mắt vẫn nhìn cuộc đời một cách khô cằn. Tôi đã từng đứng trước gương hàng giờ để ngắm nhìn đôi mắt mình, để hằn lên từng gợn kí ức về đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, nhìn đến mắt mình cay xè, rát buốt nhưng tuyệt nhiên không khóc. Tôi sợ hãi.

Lúc đó, tôi đã ngây thơ đến độ tự hành hạ bản thân thêm nữa, về thể xác. Ăn đồ cay. Bôi dầu gió lên mắt... Nước mắt chảy ra, nước mắt sống, không cảm xúc. Tôi hoảng loạn.

Hóa ra, việc không khóc được còn đau hơn tất cả...
khóc2.jpg

Sau này, khi yêu anh, bản tính nông nỗi, trẻ con, cái tôi cá tính được xoa dịu, khi đủ trưởng thành, tôi mới biết khóc còn tượng trưng cho hạnh phúc. Và khóc thầm vì tình yêu lại là một loại đau khổ khác.

Trẻ con lúc mới sinh ra, dù có phải đánh, phải nhéo vẫn phải làm cho đứa trẻ ấy khóc lên những tiếng chào đời oanh liệt. Tiếng khóc báo hiệu sự sống, bắt đầu một cuộc đời mới.

Cuộc đời một con người đầy đủ khi trải qua "sinh - lão - bệnh - tử", lúc chết đi, cuộc tiễn đưa ý nghĩa vẫn là những tiếng khóc than, những giọt nước mắt đau lòng của người những người thương yêu.

Chung quy lại, một con người có tồn tại tức là phải gắn liền với "khóc".

Mạnh mẽ không phải là không khóc. Khóc không phải là yếu đuối. Người mạnh mẽ là người biết khóc, mạnh dạn khóc để xua đi những bất an những mệt mỏi trong sâu thẳm tâm hồn. Sau khi khóc xong, quệt nhanh nước mắt và đứng dậy bước tiếp trên con đường còn lắm chông gai. Đường đời.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Re: Khóc.
Khóc trong mắt chị đơn giản lắm, xem một bộ phim buồn, đọc một câu chuyện buồn, hay khi nhớ nhà chợt nghe giọng nói thân thương của những người trong gia đình... Có hàng nghìn, hàng vạn lý do chính đáng và không chính đáng như thế, và chị đã khóc. Chị không hẳn đã thấy hạnh phúc vì nước mắt rơi nhưng chị thấy nhẹ lòng. Chị bỗng nhớ tới một blog Radio chị từng nghe cách đây mấy năm:
"Nước mắt con chảy khi con vấp ngã trong những bước đi chập choạng đầu đời của một cô bé lon ton chưa tròn hai tuổi..
Nước mắt… đó là khi con không được đi chơi, khi con vòi vĩnh mà không được ba má chiều, …lúc đó, con 3-4 tuổi….
Lên 5 tuổi, con khóc khi con không nghe lời má. Con trốn đi chơi, và vùi mình trong những trận khóc hờn vì bị đánh “oan”…
Đi học, con khóc vì tội ăn sáng chậm làm muộn giờ làm của má, con khóc vì mải chơi, bị điểm kém, vì thua đứa bạn…
15 tuổi, con vẫn khóc, nhưng không phải vì sự thơ dại và khờ khạo trẻ con nữa, con khóc vì danh dự, vì sự đụng chạm đến bản thân, khóc vì sự thua kém, khóc vì xấu hổ….
17 tuổi, nước mắt tuôn chảy nhiều hơn khi con làm cha buồn, khi con quá ích kỷ và chỉ biết cho con, con đã không cần nghĩ trước khi nói bởi con cho rằng con đã lớn, rằng con đúng… Con khóc trong nỗi bùôn thực sự, trong sự ân hận. Lớn hơn, con biết suy nghĩ, con biết khóc vì sự chia cắt, vì những hiểu lầm, vì những trận cãi nhau của người lớn. 18 tuổi, cái tuổi khi đã đủ nhận thức đúng đắn hơn, con khóc vì con làm ba má buồn, con khóc vì ba má đã đặt nhièu hi vọng vào con mà con không làm được.
19 tuổi, có những hôm con đã khóc vì sự trống trải của một nơi xa lạ làm con lạc lõng và sợ hãi.… Rồi con bết khóc khi có người làm tổn thương trái tim con… Ngày hôm nay là những niềm vui, những nụ cười rạo rực, nhưng ngày mai thế nào, con cũng không biết nữa, có thể, và chắc chắn rằng sẽ lại có lúc con khóc. Nhưng chắc chắn, nếu khi xưa sau mỗi lần khóc hờn trẻ con, con chìm sâu trong giấc ngủ thật ngon… thì giờ đây… con sẽ ngồi và ngẫm lại tất cả, con sẽ để nước mắt cuốn đi mọi phiền toái, và con sẽ mọi người, hiểu cuộc sống hơn. Chắc chắn con sẽ sống tốt hơn, và tốt hơn thế nữa… Con sợ nước mắt…nhưng…
Nước mắt của nhân loại nhiều, nhiều lắm, có thế ,con mới hiểu có sự đau đớn vì mất mát, vì chia cắt của biết bao người….
…. Rồi một ngày khi đã cạn khô nước mắt, thì đời người cũng lặng lẽ ra đi. Có thế phải như thế, cần phải vậy mà con mới thấy nâng niu và trân trọng cuộc sống này hơn!"
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Re: Khóc.
Chị Mèo Lười em cũng chỉ viết đến một khía cạnh khác của việc khóc dưới một góc nhìn khác. Không khóc được. Cuộc sống hiện đại bây giờ nhiều xô bồ quá, bởi vì nhìn thấy nhiều người uất nghẹn mà khóc không ra nước mắt, đôi lúc em cũng vậy nên mới viết cái này.
 

HanhKhat

Gà con
Tham gia
27/2/14
Bài viết
29
Gạo
0,0
Re: Khóc.
Sâu khóc, mèo khóc, chim ơi vô khóc đê.
 
Bên trên