Không còn là giấc mơ - Tạm ngưng - Xù Risan

Xù Risan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
13/2/14
Bài viết
827
Gạo
4.000,0
11880609_533516273472269_503908853840396430_n.jpg

(Bìa: Sương ômêga)

Tên truyện: Không còn là giấc mơ
Tác giả: Xù Risan
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 tuần / 1 chương
Thể loại: Tâm lý, tình cảm nhẹ nhàng, nghị lực cuộc sống
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không​

Giới thiệu:

Phải sống trong bóng đêm tăm tối, chật vật với những ước mơ còn đang dang dở đối với một cô bé tám tuổi quả thật không phải là một điều dễ dàng. Đối mặt với sợ hãi, tuyệt vọng lẫn đau khổ bao trùm khi đánh mất mọi thứ tốt đẹp khiến Hoài An chỉ biết thu mình vào thế giới riêng. Thế nhưng, cô bé vẫn còn giấc mơ, giấc mơ lớn nhất là trở thành một nghệ sĩ piano vẫn chưa thực hiện được.

Liệu đó có phải là động lực duy nhất giúp Hoài An vực dậy? Cô bé có thể tìm thấy ánh sáng cho cuộc đời mình?

Hoài An sẽ vượt qua tất cả để vươn tới ước mơ hay mặc cho số phận đưa đẩy? Có hay không ai đó sẵn sàng đưa tay kéo cô ra khỏi bóng tối ấy? Tương lai mờ mịt này sẽ đi đến đâu?
Mục lục
Chương 1
~~ Chương 2 ~~ Chương 3 ~~ Chương 4 ~~ Chương 5
Chương 6 ~~ Chương 7 ~~ Chương 8 ~~ Chương 9 ~~ Chương 10​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Bìa đẹp quá em. Tiếc cái tên truyện không viết hoa chữ cái đầu. :D
 

Xù Risan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
13/2/14
Bài viết
827
Gạo
4.000,0
Chương 1

Ánh nắng gay gắt chiếu rọi khắp không gian, ngồi dưới tán cây cổ thụ cô bé nói với mẹ mình:

- Bố đi mua kem sao lâu thế? Con nóng lắm rồi mẹ ơi.

- Chắc bố sắp về rồi, con ráng đợi chút đi.

- Vâng ạ.

Cái đầu nhỏ nhắn ngó nghiêng xung quanh để tìm bố mình, hơi thất vọng vì mãi chưa thấy ai. Cho đến lúc một âm thanh rất quen thuộc vang bên tại cô:

- An! Bố mua kem về cho con rồi đây.

- A, sao bố đi lâu quá vậy? - Vừa nhận lấy cây kem cô bé vừa hỏi bố mình.

- Tại người mua đông quá, bố phải xếp hàng mới mua được kem cho con.

Mỉm cười nhìn con gái, ông luôn mong đem lại mọi thứ tốt đẹp cho con. Hai vợ chồng ông trước đây trông mãi mới có Dương Hoài An nên rất thương yêu con bé. Dù không khá giả nhưng vẫn lo cho bé ăn học đầy đủ. Từ hồi bốn tuổi, Hoài An đã rất thích đàn hát, đặc biệt là piano. Ông cùng vợ phải làm việc cật lực để lo cho Hoài An nhưng mãi đến năm cô bé bảy tuổi mới được đi học đàn.

Lúc còn bé Hoài An chỉ có thể coi ti vi rồi bắt chước làm theo với cây đàn đồ chơi. Đến khi được đi học thì Hoài An càng bộc lộ rõ năng khiếu âm nhạc của mình. Cô giáo cũng rất thích thú và ngạc nhiên về tài năng của Hoài An.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Dương Quốc Vinh đã hứa sẽ dẫn vợ và con đi chơi. Vì Hoài An thích ăn kem nên ông đã phải đi hơi xa mới mua được kem cho cô bé. Nhìn con gái ăn kem rất vui vẻ cũng khiến tâm tình của ông vui theo. Ngồi xuống cạnh vợ, ông hỏi:

- Hoài An dạo này học hành thế nào rồi mình?

- Con bé vẫn học hành chăm chỉ và ngoan lắm. Dạo này công việc của anh bận rộn lắm sao? Em thấy anh thường xuyên phải tăng ca.

- Ừ, dạo này công ty gặp sự cố nên mọi người phải làm thêm giờ.

- Vậy anh càng phải chú ý sức khỏe đấy.

- Anh biết rồi mà.

Bỗng có một giọng nói non nớt nhưng chứa đầy sự quan tâm vang lên:

- Bố, bố bị bệnh sao?

- Không, bố không có bị bệnh. Mà sao con lại hỏi vậy?

- Tại lúc nãy con thấy mẹ nói bố phải giữ gìn sức khỏe nên con đoán bố bị bệnh rồi.

Ôm con gái cưng vào lòng, ông Vinh vừa cười vừa nói:

- Ai da, Hoài An của bố lớn rồi nha, còn quan tâm bố như vậy. Bố không có bị bệnh đâu, con đừng lo. Bố phải khỏe để còn đưa con đi chơi nữa chứ.

Hoài An thích thú khi nghe nói sẽ được bố dẫn đi chơi. Cô bé ôm cổ Dương Quốc Vinh, tặng cho ông một cái hôn thật kêu vào má làm cả hai vợ chồng phải bật cười.

Đi chơi tới tận tối mới về nhà, Hoài An đã ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng bế bé con vào giường ngủ, cẩn thận từng tí tránh làm cô bé thức giấc rồi hai vợ chồng lại rón rén ra ngoài. Quay đầu lại nhìn con gái yêu của mình, ông Vinh thầm nghĩ mình phải nỗ lực hơn nữa để đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho vợ và con. Hai vợ chồng ông chỉ là công nhân, lương một tháng của hai người chỉ vài triệu. Lo cho con ăn học, trả tiền phí sinh hoạt của gia đình thì cũng không còn dư được bao nhiêu tiền cả. Hoài An còn có ước mơ được trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng, được đi nhiều nơi, biểu diễn cho thật nhiều người thưởng thức nên ông cần có nhiều tiền mới có thể hoàn thành giấc mơ cho con bé.

Hoài An do cả ngày đi chơi quá mệt nên ngủ rất ngon. Trong mơ em thấy mình được lên nhận giải thưởng vô cùng danh giá dành cho những người nghệ sĩ tài năng. Không những vậy, em còn mơ thấy mình được chơi nhạc trên chính chiếc piano làm bằng pha lê[1] được làm riêng cho nghệ sĩ nổi tiếng người Nhật Bản tên là Hayashi Yoshiki. Chỉ nhìn chiếc piano từ xa mà em đã rất thích, được chạm tay lên những phím đàn lại càng tuyệt vời. Ngay lúc chạm tay vào phím đàn thì âm nhạc vang lên khắp hội trường. Em biểu diễn ngay bản “Yesterday”của Richard Clayderman[2]. Mọi người lắng nghe tiếng đàn của em, một thứ âm nhạc du dương, ấm áp động lòng người không khác gì nghệ sĩ Richard Clayderman đàn. Ngay khi kết thúc bản nhạc, hàng loạt tiếng vỗ tay của khán giả dành cho Hoài An vang lên, còn có nhiều người bước đến tặng hoa và quà cho em. Đó dường như là giây phút hạnh phúc nhất mà em có được. Mọi người không chỉ công nhận tài năng mà còn rất yêu mến Hoài An.

[1] Là cây đàn với những bộ phận được làm từ pha lê của một hãng đàn danh tiếng Nhật Bản Kawai sản xuất dành riêng cho Hayashi Yoshiki.

[2] Richard Clayderman là một nghệ sĩ dương cầm người Pháp nổi tiếng với những bản nhạc được nhiều người ưa chuộng như Yesterday, The Sound of Silence và Memory.

Quả là một giấc mơ đẹp, nhưng Hoài An đâu biết được để thực hiện giấc mơ đó không phải là điều dễ dàng. Cho dù em có thật sự là một thần đồng âm nhạc đi nữa nhưng tài năng ấy nếu không thể cho mọi người thấy được thì ước mơ của em cũng sẽ tan vỡ như bong bóng mà thôi.

Sáng hôm sau, ngay khi thức dậy thì Hoài An đã kể liền cho mẹ nghe về giấc mơ hôm qua của mình. Bé An rất tiếc vì bố đã phải đi làm từ sớm nên không thể nghe được câu chuyện của mình. Bà Nguyệt mỉm cười, vuốt tóc con gái rồi nói:

- Không sao đâu con, đợi khi nào bố đi làm về thì sẽ được nghe con kể chuyện thôi mà. Bây giờ thì ngồi ăn sáng đi rồi mẹ đưa con đi học đàn.

- Vâng ạ. - Sau khi nở nụ cười thật tươi và trả lời mẹ thì Hoài An ngồi vào bàn để ăn sáng. Nhưng vừa ăn được một ít thì cô bé lại hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, sao lại học đàn vào buổi sáng vậy? Con nhớ là đi học buổi tối mà.

- Tại vì bây giờ là hè, con không phải đi học trên trường nên cô Hà chuyển giờ học sang buổi sáng để tiện cho con và các bạn hơn. Dạo này trời hay có mưa vào chiều tối nên đi lại khó khăn hơn đó con.

Giải đáp thắc mắc của bé An xong, bà Nguyệt bảo con gái ăn nhanh đi không bị trễ xe. Trong nhà thì chỉ có một chiếc xe máy mà thôi, cái xe được mua từ hồi hai ông bà cưới nhau. Vì chồng phải đi làm từ rất sớm, chỗ làm lại xa hơn chỗ của bà nên ông Vinh đi làm bằng xe máy, còn bà thì đi bằng xe buýt. Lúc Hoài An còn đi học ở trường thì bà luôn đưa con bé đi học bằng xe buýt, tới trường rồi mới đổi sang tuyến xe khác để đi làm. Hôm nay cũng vậy, sau khi đưa Hoài An tới nhà cô Hà, dặn bé mọi thứ, lúc đó bà mới yên tâm đi làm.

Nhảy chân sáo tung tăng vào nhà cô giáo, Hoài An nghĩ tí nữa sẽ kể cho cô nghe giấc mơ hôm qua của mình, đảm bảo cô Hà rất bất ngờ cho xem. Bước vào phòng học đàn, vừa thấy cô Hà, bé An liền cất tiếng chào cô:

- Em chào cô ạ.

- Ừ, An tới rồi à. Khi nào học xong con ở lại, cô có chuyện muốn nói với con.

- Chuyện gì thế cô, không thể nói bây giờ luôn sao cô?

- Con không cần gấp, chút nữa cô sẽ nói cho con nghe.

- Vâng, con biết rồi. Hôm nay cô sẽ dạy bọn con bài mới chứ ạ?

Nhìn Hoài An hỏi mình với ánh mắt mong chờ như thế, cô Hà cũng phải bật cười vì cô bé:

- Cả lớp, hôm nay các em có muốn học “Bản sonata ánh trăng” của Beethoven không?

- Dạ có ạ. - Cả lớp đồng thanh đáp.

Đối với người học nhạc thì chắc chắn phải biết Beethoven, cả lớp nhốn nháo hẳn lên vì có thể nói “Bản sonata ánh trăng” là một trong những bản sonata nổi tiếng nhất trong lịch sử âm nhạc. Mà hôm nay mọi người sẽ được cô dạy chơi bản nhạc ấy thì còn tuyệt vời hơn nữa. Bỗng có tiếng nhạc vang lên, là một giáo viên nên rất nhanh cô Hà nhận ra đó là “Bản sonata ánh trăng” và rồi cô vô cùng ngạc nhiên khi biết ai đang đàn bản nhạc đó.

Hết chương 1

Giới thiệu << >> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Nói tới cốt truyện, mình thấy cái cốt này không hẳn là cũ cũng chẳng phải mới nhưng đòi hỏi tác giả phải lột tả cảm xúc của nhân vật một cách sâu sắc, thì truyện mới để lại cảm xúc cho người đọc.
Cách dẫn truyện của bạn khá tự nhiên, các đoạn đối thoại cũng vậy. Điều mình thích hơn cả là bạn dùng những từ ngữ miêu tả mộc mạc nhưng lại không làm mất đi cái ý bạn muốn truyền tải.
Đọc qua chương một, mình thấy tác giả là người khá quan trọng các tình tiết, giống mình. Nhưng điều này đôi khi không tốt, vì dễ làm người đọc cảm thấy dài dòng, mất hứng.
 

Xù Risan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
13/2/14
Bài viết
827
Gạo
4.000,0
Nói tới cốt truyện, mình thấy cái cốt này không hẳn là cũ cũng chẳng phải mới nhưng đòi hỏi tác giả phải lột tả cảm xúc của nhân vật một cách sâu sắc, thì truyện mới để lại cảm xúc cho người đọc.
Cách dẫn truyện của bạn khá tự nhiên, các đoạn đối thoại cũng vậy. Điều mình thích hơn cả là bạn dùng những từ ngữ miêu tả mộc mạc nhưng lại không làm mất đi cái ý bạn muốn truyền tải.
Đọc qua chương một, mình thấy tác giả là người khá quan trọng các tình tiết, giống mình. Nhưng điều này đôi khi không tốt, vì dễ làm người đọc cảm thấy dài dòng, mất hứng.
Cảm ơn bạn vì đã góp ý chương đầu tiên cho mình nhé. :)
Nói về cảm xúc của nhân vật thì sẽ rất khó khăn vì mình nghĩ quan trọng nhất là bản thân tác giả phải đặt hết cảm xúc, tâm trạng vào nhân vật. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức.
 

Xù Risan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
13/2/14
Bài viết
827
Gạo
4.000,0
Truyện hình như có hơi nhiều thoại.
Chính xác hơn là các chương đầu sẽ có thể nhiều thoại vì hiện tại chưa có xuất hiện tình huống đặc biệt làm cho tâm lí nhân vật biến đổi. Đây vẫn còn là một cô bé mà.
 

Xù Risan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
13/2/14
Bài viết
827
Gạo
4.000,0
Chương 2

Âm nhạc vang lên, tuy không mượt mà như bản chính nhưng cũng có thể thấy được người chơi đã rất cố gắng biết bao. Khi âm nhạc vừa dừng lại, cô Hà hỏi ngay:

- An! Em học đánh bản nhạc này khi nào vậy?

- Dạ, em mới nghe nhạc được ba bốn ngày nay thôi, còn đây là lần đầu tiên em đánh thử, với lại em chỉ đàn được một khúc à.

- Em chỉ mới nghe nhạc mà đánh đàn được như vậy ư, giỏi quá. - Cô biết bé An học rất nhanh, những bản nhạc trước đây học chỉ cần khoảng bốn năm ngày là em có thể đàn không khác gì cô đàn cả, nhưng thật không ngờ An lại có thể chỉ nghe qua nhạc mà chơi được như thế.

- Được rồi cả lớp, chúng ta bắt đầu học thôi.

Ba tiếng sau đó, lớp học kết thúc. Khi mọi người ra về hết thì cô Hà mới kéo Hoài An lại để nói chuyện:

- An này, em nghĩ sao nếu em được vào học trong Học viện Âm nhạc? Học ở đó sẽ cho em nhiều cơ hội để phát triển tài năng hơn. - Cô đề xuất cho An vào Học viện là vì trong gần một năm nay cô đã thấy được năng khiếu của An. Em học thuộc những bản nhạc rất nhanh, chăm chỉ luyện tập hơn các bạn khác. Hôm nay cô lại được thấy em đàn một nhạc phẩm nổi tiếng như vậy mà chỉ là nghe qua đã có thể đàn được một khúc nhạc.

- Học viện Âm nhạc sao cô, có thật là vào đó học em sẽ trở thành nghệ sĩ nổi tiếng?

- Cái đó thì còn tùy vào khả năng của em. Em về hỏi ý ba mẹ xem sao.

- Vâng, em biết rồi.

Hoài An sau khi nghe cô nói thì vô cùng phấn khích, Học viện Âm nhạc nghe cái tên là đã thấy oai rồi. Nếu mình được vào đó học thì quá tốt. Nghĩ là làm liền, lúc bà Nguyệt đi đón Hoài An, cô bé hí hửng kể ngay cho mẹ những gì cô giáo nói, mong chờ mẹ sẽ cho mình đi học.

Nghe con gái kể trong vui thích như vậy làm cho bà cũng rất phiền muộn. Phải biết là học phí ở những nơi như thế không phải chuyện nhỏ. Có thể vợ chồng bà hiện tại sẽ lo được cho bé vào học nhưng còn sau này thì không biết được. Nhưng nhìn Hoài An thích thú đến thế bà không muốn làm mất hứng con bé, bà nói:

- Đợi mẹ về nói chuyện với bố đã, có gì mẹ nói cho con sau nhé.

- Nhanh nha mẹ, con muốn được học trong đó lắm, nghe cô Hà kể con rất thích.

Nhìn con rồi cười, bà cũng chẳng biết nói sao với An nữa.

Đến tối ông Vinh mới về, dạo này công việc bận rộn nên ông toàn về khá trễ. Vào nhà chỉ thấy vợ ngồi thêu tranh, con gái thì đã đi ngủ rồi.

- Anh về rồi à, vào trong tắm rửa đi, em chuẩn bị nước rồi đấy. Nhanh lên nha, em có chuyện muốn nói với anh.

- Ừm, anh biết rồi.

Một lúc sau đó, bà Nguyệt kể hết những gì sáng nay Hoài An nói với bà:

- Em thấy con bé rất thích được học ở đó, An kể là cô giáo nói nó có năng khiếu, nếu vào được Học viện thì sẽ có tương lai hơn.

- Vậy sao, nếu con bé thích thì mình ráng kiếm tiền cho nó học thôi. Anh không muốn làm bé An buồn.

- Em biết là nếu không được học thì con bé sẽ rất buồn nhưng với kinh tế gia đình mình thì lo cho con bé học ở đó lâu dài hơi khó.

- Anh nghĩ là mình nên tìm một công việc nào đó lương cao hơn bây giờ mới mong có thể lo cho An. Vậy đi, mai lúc đón bé An em vào hỏi cô giáo kĩ hơn về vấn đề học ở Học viện. Nếu được thì nhờ cô dẫn hai mẹ con lên đó, rồi hỏi vấn đề học hành, học phí ra sao, ổn thì đăng ký cho con bé học luôn. Anh sẽ ráng tìm công việc khác để sau này lo cho An.

- Anh tính thế cũng được. Em thì chỉ có thể tìm hàng mang về nhà làm để kiếm thêm chút ít chứ khó mà đi xin công việc khác tốt hơn được.

Hôm sau khi vào đón Hoài An về, bà Nguyệt có vào nói chuyện với cô giáo cũng như chia sẽ những băn khoăn cho cô biết. Cô Hà rất hâm mộ năng khiếu của bé An nên sẵn lòng giúp đỡ hai mẹ con trong vấn đề làm thủ tục nhập học. Được biết là trong Học viện cũng dạy chương trình giáo dục giống các trường tiểu học khác nhưng đa số thời gian thường tập trung vào năng khiếu cho các em học sinh. Nếu học ở đây thì Hoài An còn phải làm thủ tục chuyển trường.

- Chị cứ yên tâm cho Hoài An học ở đây, chất lượng đào tạo rất tốt. Hàng năm trường cũng có trao học bổng cho những học sinh giỏi, xuất sắc. Em nghĩ với tài năng của bé An thì chỉ cần cố gắng thêm nữa là có thể đạt được học bổng, như vậy cũng giảm bớt gánh nặng học phí cho gia đình chị. - Cô Hà giải thích cặn kẽ cho bà Nguyệt hiểu về các chính sách của trường.

- Nếu được vậy thì quá tốt rồi. Tôi cảm ơn cô giáo nhiều lắm.

Mấy ngày sau đó khi đã làm thủ tục nhập học xong hết, bà Nguyệt dẫn Hoài An đi dạo khắp trường. Cái ngày mà cô bé nghe mẹ nói sẽ cho mình vào đây học thì đã hào hứng tới mức muốn đi học ngay. Do mải chạy nhảy vì vui thích nên Hoài An đụng trúng người một cậu bé.

- Á!

- Á!

Hai âm thanh vang lên cùng lúc, hai thân hình nhỏ bé đều té xuống đất. Thấy vậy, bà Nguyệt vội chạy lại đỡ hai đứa nhóc lên rồi hỏi thăm cậu nhóc:

- Con có bị đau ở đâu không?

- An, con chạy nhảy làm gì, đụng trúng người khác rồi. Mau lại đây xin lỗi đi. - Bà quay sang trách Hoài An.

- Mình xin lỗi bạn nhé, mình không có cố ý làm bạn té đâu. A, tay bạn bị chảy máu rồi kìa. - An hoảng sợ kêu lên.

Bà Nguyệt nghe thấy thế liền hỏi cậu nhóc đường đến phòng y tế nhưng lại bị cậu ngăn lại:

- Con không sao đâu, chỉ trầy tay xíu thôi, cô đừng lo.

Sau đó cậu hướng đến An chào hỏi:

- Bạn là An hả, tớ là Nghĩa học lớp đàn piano của thầy Trung, rất vui được làm quen với bạn. Bạn học lớp nào vậy?

- Tớ mới chuyển tới đây thôi. - Hoài An ấp úng trả lời.

Cuộc trò chuyện làm quen giữa hai người bạn nhỏ rồi cũng kết thúc. Hoài An không nghĩ mình sẽ được với một người bạn vui tính, dễ thương như vậy. An mong có thể được học chung lớp với Nghĩa vì cậu là người bạn đầu tiên cô bé quen biết ở ngôi trường mới này. Bà Nguyệt cũng vui vì con gái mình nhanh như vậy đã làm quen bạn mới mặc dù tình huống làm quen này không như mong đợi. Có lẽ quyết định để Hoài An đi học ở đây là đúng, con bé có đam mê, sở thích và khi ở trong một môi trường tốt thế này, An có thể làm hết khả năng để vươn tới ước mơ của bản thân. Biết đâu một ngày nào đó Hoài An lại trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng thì sao.

Hết chương 2

Chương 1 << >> Chương 3
 
Bên trên