Lất phất giọt mưa rơi… nhẹ.
Chàng trai ngồi đó, bên hiên nhà, mắt vô hồn, nhìn vào vô định, tại sao lại như vậy chàng. Con tim đâu còn nữa, hơi ấm của tình yêu, còn sao, chỉ còn lại bông thược dược đỏ trước hiên nhà. Tại sao lại như vậy chứ, chàng trai đã làm gì, tại sao, tình yêu hết rồi sao.
Hoa thược dược nở rộ, cánh hoa đỏ chờ mong, khi tình yêu nảy nở, hạnh phúc cũng xa rời.
Giả thiết 1
Chỉ là giả thiết, lập luận rằng ta thuộc về nhau, phải không?
Ta gặp nàng, dòng người vội vã, con đường nhỏ bên sông. Gặp nhau sao hững hờ, nàng biết ta hụt hẫng, ta nhìn nàng, ngang qua, khi lời nói chưa kịp thốt thành lời.
Bong bóng xà phòng nhiều màu, ai làm vỡ tang. Giấc mơ đôi ta vụn vỡ trong chiều, bóng ta nghiêng ngả, hoàng hôn bước qua, ảm đạm làm sao.
Một ngày, một tháng, một năm, ta đếm từng ngày. Ngày ta gặp lại nhau, giấc mơ ta đã mơ về, tình yêu của ta, nàng là điều tuyệt vời nhất, phép màu diệu kỳ.
Ta ngồi đây, giấc mơ không còn nữa, tình yêu duy nhất, người ta yêu, câm lặng.
Giả thiết 2
Tự hỏi...
Ta ngồi đây, tự hỏi tại sao, tình yêu có thực sự. Nàng có biết ta yêu nàng nhiều, tại sao, tại sao lại vậy.
Ánh sao trời trên cao, ta cô đơn lạc lõng, ta tự hỏi mình. Ta yêu nàng được không, một tình yêu mãi mãi.
Thực tại và giấc mơ, tại sao, ta yêu nàng, tại sao.
Nàng là điều tuyệt vời nhất, mọi giấc mơ ta từng mơ. Cuộc đời ta, ngày gặp nàng, ngày đẹp nhất, ta biết rằng cuộc đời ta đã thay đổi. Ngày nàng trao tặng cho ta, nụ cười, ánh sáng nhiệm màu, soi sáng cho ta. Ta biết rằng, ta yêu nàng.
Thế giới quá lớn… nhớ nàng.
Giả thiết 3
Khoảng cách…
Tiếng sét ái tình, xé tan màn đêm, tim ta chậm nhịp. Ta yêu nàng.
Sức hút mà ta không thể kháng cự, ta yêu nàng.
Ta muốn hét lên, ta không thở nổi, ta yêu nàng.
Nụ cười, ánh mắt, nàng thật tuyệt vời làm sao, ta phải yêu nàng.
…
Đó chỉ là giả thiết, hai ta không gặp được, lời chào còn chưa kịp nói, bóng người cách xa.
Ta chờ đợi, lần gặp lại, như tình yêu mang nàng đến bên ta.
Thời gian, thật khó khăn, chỉ muốn quay trở lại, ta gặp nàng. Ta ở đây, chờ đợi, khi ta thuộc về nhau.
Con đường nhỏ, nàng từng bước qua. Dòng sông xanh, nước chảy êm đềm. Cành hoa đỏ, héo úa chờ mong. Ta đã đến, rồi lặng lẽ bước đi.
Giả thiết 4
Nguyện…
Ta chờ đợi… ta sẽ…
Nàng có chờ đợi một ai, khi bầu trời xanh và tình yêu đến. Ta nguyện làm bờ vai, khi nàng buồn bã, khi cô đơn không nơi nương tựa. Ta nguyện cùng nàng sánh bước cơn sóng cả cuộc đời, dù chỉ ta và nàng, thế giới ngoài kia, bao khổ đau chông gai, cùng sẻ chia.
Hãy nói với ta, nếu nàng cần ta.
Niềm vui và bất hạnh, ta nguyện là cùng ta...
Nàng có biết tình yêu thật sự… ta cũng không biết, chỉ là những giả thiết, những giấc mơ ta đã vẽ, ảo tưởng về một tình yêu.