BA
Hoẵng Trước Đèn
“Never love anyone who treats you like you're ordinary.”
By
Oscar Wilde
[+ +]
BỐN TIẾNG SAU ĐÓ
Johan về nhà vào lúc mười một giờ.
Anh lái xe trên đường cao tốc
một - năm - mươi hướng về phía nam Burbank. Trời trở nên lạnh hơn sau cơn mưa buổi chiều. Và anh cảm thấy may mắn khi đã bỏ chiếc BMW của mình ở nhà. Trong thời tiết ẩm lạnh pha mưa phùn này, chả khác gì tự sát khi phóng với tốc độ một trăm bốn mươi
ki-lô-mét giờ trên một chiếc mui trần.
Và anh lại bắt đầu nghĩ về Judi. Anh nghĩ về lời mời hợp tác của cô ta. Nghe qua thì cũng có vẻ tuyệt đấy, nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại thì xem chừng vụ này cũng chả ổn chút nào. Trở thành đối tác với judi sẽ giúp anh thăng tiến rất nhiều trong sự nghiệp. Bên cạnh đó, anh cũng sẽ có cơ hội được tiếp xúc với Noah Roark, vị chủ tịch tài năng của Écline, thần tượng của anh trong suốt quãng thời gian
mài đít trên giảng đường đại học. Quả là một vinh hạnh làm sao nếu như anh có cơ hội được làm việc chung cùng với ông ấy!
Lúc nghe tin Judi được nhận vào Écline làm thực tập sinh, anh đã rất mừng cho cô ta. Tuy nhiên, trong lòng của anh vẫn cảm thấy bội phần ganh tỵ! Johan hiểu bản thân mình đủ rõ để không bị nhầm lẫn giữa hai khái niệm trên. Anh luôn cảm thấy nhục nhã và mất mặt mỗi khi nhớ về chuyện ấy, hệt như cái lúc anh bỏ lỡ kỳ thực tập cuối khóa ở Stanford và tốt nghiệp muộn mất ba tháng so với
thủ khoa cùng khóa. Dĩ nhiên, người đó không ai khác ngoài Judi!
Nói chung, mối quan hệ giữa anh và cô ta cũng không hẳn là một tình bạn chân thật. Nghe có vẻ
máu lạnh làm sao! Thế nhưng với đám học kinh doanh như bọn anh, đó lại là chuyện hoàn toàn bình thường. Mọi người đều tìm đến nhau vì lợi ích, không phải sao? Mà nếu không phải vì lợi ích tiền bạc thì cũng là vì tình cảm. Vật chất và tình cảm, ai mà chả muốn có đủ cả hai cơ chứ? Vậy nên, âu cũng là lẽ thường nếu như mối quan hệ giữa bọn anh được dân trong ngành gọi là…
lợi ích núp lùm tình bạn! Một thương vụ trao đi đổi lại niềm tin mà thôi!
Theo đúng nghĩa đen đấy!
Anh rẽ trái sang đường 104 trên chiếc FJ kiểu dáng thể thao màu bạc của mình. Anh bật một đĩa nhạc của Cassandra Wilson lên và khẽ ngân nga theo giai điệu bài A Night In Seville trong cổ họng. Hồi còn học đại học, anh đã từng là một tay hát cừ khôi. Anh hát giọng nam trầm, và chuyên lấy hơi ngực bắt chước theo cái kiểu nhấn nhá nửa Jazz-Swing nửa pha Blue của Frank Sinatra. Nhưng giờ thì không còn nữa. Anh không còn hát được như vậy nữa. Có vẻ như sâu thẳm trong con người anh, cái tâm hồn nghệ sĩ của những năm tháng tuổi trẻ ấy đã chết hẳn rồi!
Johan gọi điện cho bạn mình ở Burbank, Four. Mọi người gọi anh ta là Four vì hai điều. Một, anh ta sinh vào tháng tư. Hai, anh ta rất thích con số bốn. Johan không thể hiểu nổi tại sao mà bạn mình lại có thể cuồng số bốn đến như vậy. Anh cảm thấy con số ấy hơi xui xẻo. “
Anh Four đấy hả? Có đang bận gì không thế?”
Four là một DJ chuyên nghiệp, chuyên dùng thời gian rảnh
nướng vào Game và gái gú thác loạn. Thi thoảng, anh ta cũng bán và hút cần sa. Khi nguồn cung ở nam Oregon có hạn, thì đó cũng là lúc mà Four kiếm được khối tiền từ việc tuồn số
hàng cấm ấy sang bên kia tiểu bang. Đại khái là công việc làm ăn phi pháp, lỡ mà có bị cớm bắt được thì một trăm phần trăm
vỡ a-lô. Anh rất ít khi đánh bạn với những đối tượng như vậy, cơ mà với Four thì khác
! (Tất nhiên không phải vì gương mặt điển trai ngời ngời của anh ta đâu, mẹ khiếp!)
Johan đánh giá Four là một người có thể chơi được, hứa được và làm được. Là dạng người quân tử nhất ngôn chứ không phải là loại tiểu nhân như mấy tên vô lại khác. “Có rảnh không, ông bạn?”
Johan cắm tai nghe vào điện thoại và bật chế độ rảnh tay. Có tiếng nhạc và tiếng súng phát ra từ đầu bên kia.
“Đang bận. Sao?”
“Ừ thì có chuyện! Lại C
all Of Duty à?”
“Không, là trò Wolfenstein. Sắp đến màn đánh
thằng sếp rồi!”
“Đến đây đi.”
Một con hươu rừng với đôi gạc khổng lồ chạy vọt qua đường. Johan giật mình phanh kít lấy một cái. “Mẹ nó.”
“Gì thế?” Four hét qua ống nghe. “Gặp tai nạn gì thế?”
“Không, làm gì có.” Anh thầm nguyền rủa con hươu. May là anh nhìn thấy kịp. Con hươu đứng cách xe của anh một khoảng an toàn cho cú phanh. “Suýt nữa thì toi”.
“Hươu chạy loạn hả?” Nói đoạn, Four lại tiếp tục cắm mặt vào Game. Johan không cảm thấy ngạc nhiên lắm trước thái độ thờ ơ ấy của anh ta. “Đang ở đâu đấy?”
“Đường 104. Cái góc sát mép đồi ấy!”
“Thế thì chả trách. Thằng này đang ở Mulholland. Gặp nhau ở Pub nhé. Chỗ Gloden Lust ấy.
“Còn tùy!”
"Ờ, hẹn nửa tiếng nữa nhá!”
Anh lại tiếp tục phóng trên đường. “
Ô-kê ừ”.
“Nhanh lên. Cho nửa tiếng thôi đấy!”
“Trừ khi bên đấy chịu vác mặt ra khỏi màn hình trước!”.
Nói đoạn, Johan liền cúp máy. Ngồi trong chiếc SUV bề thế của mình, anh giậm chân ga và tiếp tục phóng vù vù vào trong màn đêm.
[× ×]